Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 529- 530

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ồ...

Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc xoa cái đầu nặng trĩu của mình, vẫn cảm thấy buồn ngủ mê man.

Hắn nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng gió thổi sấm rền ngoài cửa sổ đã hết, chắc là cơn mưa đã ngừng rồi nhỉ?

Lại qua thêm mấy giây, lúc này hắn mới chậm rãi mở to mắt.

Nhờ tấm rèm hơi mờ, hắn có thể nhìn thấy từng vầng sáng lớn của ánh mặt trời chiếu qua.

Ừ... Xem ra trời đã quang thật rồi!

Sau đó Triệu Ngọc vươn cánh tay sang bên cạnh, muốn sờ soạng Miêu Anh yêu dấu của mình. Thế nhưng, khi hắn duỗi tay ra thì lại chẳng sờ thấy gì cả...

Ừm...

Triệu Ngọc quay mặt sang nhìn, bấy giờ mới phát hiện trên phần giường bên cạnh mình không có một bóng người, cái gì cũng không có. Thứ duy nhất chính là chăn đệm và ga giường đầy nếp uốn do hoạt động kịch liệt đêm hôm qua tạo thành.

"Em yêu, này... chạy đi đâu rồi? Haizz..." Triệu Ngọc ngồi thẳng người dậy, vẫn cảm thấy đầu hơi đau.

Nhớ lại khung cảnh điên rồ kịch liệt tối hôm qua, hắn không khỏi cười ngu ngơ, hồi tưởng vô hạn.

Ha ha, mặc dù hơi thô bạo, nhưng... mình thích!

"Miêu Anh? Miêu Miêu..." Không ngờ, Triệu Ngọc lại kêu thêm mấy tiếng, nhưng trong phòng vẫn không có tiếng Miêu Anh đáp lại.

"Làm sao vậy..." Hắn duỗi tấm lưng dài mỏi mệt, lúc này mới cố sức đi xuống giường.

Roạt...

Sau khi kéo rèm cửa sổ ra, từng tia nắng lung linh chiếu vào khiến hắn không tài nào mở mắt được.

Tia nắng chiếu rọi sau cơn mưa giông luôn rất ấm áp, dù hơi chói mắt nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy rất thoải mái.

Oáp...

Hắn ngáp một cái thật dài rồi mới lò dò đi ra khỏi phòng ngủ, đến ngoài cửa tìm kiếm Miêu Anh. Ban đầu hắn còn tưởng cô đang ở trong nhà vệ sinh, hoặc đang ở phòng bếp...

Nhưng sau khi hắn đi tới phòng khách thì lập tức phát hiện có chỗ không thích hợp.

Trên giá áo đã không còn quần áo của Miêu Anh, trên kệ giày cũng không còn giày của cô...

Chuyện này...

Triệu Ngọc bỗng dưng nhìn thấy trên bàn trà đặt song song hai chiếc điện thoại, một là của mình, một là của Miêu Anh. Bên cạnh hai chiếc điện thoại còn đặt một chùm chìa khóa xe hơi, chiếc chìa khóa kia chính là chiếc xe Phaeton mà Miêu Anh hay đi.

Chậc chậc...

Thoáng chốc, trong lòng Triệu Ngọc xuất hiện chút cảm giác khó hiểu. Tình hình trước mắt hình như không hợp lý cho lắm.

Chuyện này... là sao vậy?

Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh quơ lấy hai chiếc điện thoại cẩn thận xem xét.

Điện thoại của hắn được mở lên, không có thay đổi gì, tất cả vẫn đều giống như trước. Nhưng sau khi hắn mở điện thoại của Miêu Anh ra thì lại phát hiện, trên giao diện đã mất đi rất nhiều thứ.

Các app như Wechat, QQ... đều không có nữa, address book và trong mục tin nhắn cũng rỗng tuếch.

Tại sao...

Chuyện này là sao?

"Miêu Anh? Miêu Anh..." Triệu Ngọc lập tức cảm thấy sốt ruột. Hắn cầm điện thoại của cô đi lòng vòng trong phòng mấy lần, nhưng nơi đây vốn chẳng có bóng dáng cô.

Sau đó, hắn lại xông tới ban công nhìn xuống phía dưới kiểm tra một chút. Chiếc Land Rover và chiếc Phaeton vẫn đang đậu song song dưới lầu.

Không phải chứ?

Chơi trò mất tích sao?

Triệu Ngọc lo lắng mặc quần áo, định xuống dưới lầu tìm kiếm một chút.

Nhưng ngay khi hắn buông điện thoại của Miêu Anh xuống thì lại bỗng phát hiện, trên trang giao diện thứ hai của di động xuất hiện một biểu tượng ghi âm.

Nhìn thấy biểu tượng kia, Triệu Ngọc không cần nghĩ ngợi mà trực tiếp mở ra.

Kết quả là, giọng nói của Miêu Anh bất ngờ truyền tới:

[Anh yêu, đừng tìm nữa, em đã đi rồi...]

Con mẹ nó!

Triệu Ngọc giật bắn người, nhanh chóng dừng bước, cẩn thận lắng nghe.

[Thật xin lỗi, anh yêu...] Nói tới đây, giọng nói của Miêu Anh bỗng dưng trở nên trầm lắng nghẹn ngào: [Thật xin lỗi, em... em không thể cùng anh đi phá giải những vụ án chưa giải quyết kia nữa rồi...]

[A Ngọc, từ nay về sau, anh hãy đáp ứng với em hai chuyện nhé. Thứ nhất, đó là làm một thần thám. Giống như khi chúng ta kề vai chiến đấu vậy, tra ra chân tướng vụ án, quét dọn tội ác nhân gian.]

[Thứ hai...] Qua một khoảng thời gian ngắn trầm mặc, Miêu Anh dứt khoát nói ra ba chữ: [Quên - em - đi!]

"Không..." Nghe được câu này, Triệu Ngọc giống như bị sét đánh bên tai, cả người đứng đờ như khúc gỗ, làm thế nào cũng không thể tin nổi.

Rẹt rẹt...

Không ngờ, sau vài giây yên tĩnh, giọng nói nghẹn ngào của Miêu Anh lại vang lên trong đoạn ghi âm: [Cuối cùng... để em hát cho anh nghe một bài đi, đừng chê em hát khó nghe nha...]

[Trước khi quen anh là không nơi nương tựa, sau khi quen anh là không có thuốc chữa; vốn cho rằng anh chỉ là một khúc nhạc đệm chen ngang ngắn ngủi, không ngờ cuối cùng lại trở thành truyền kỳ bất hủ...]

Trong di động, tiếng hát của Miêu Anh vang lên, có vẻ khô khan mà thê lương. Thế nhưng, khi lọt vào trong tai của Triệu Ngọc thì lại hệt như đao xoắn.

[Biết rõ tương tư khổ, vậy mà vẫn nhớ anh da diết... Qua bao nhiêu lần trằn trọc... suy... tư... tình nguyện... thừa nhận.... nỗi đau này...]

Hát đến cuối cùng, Miêu Anh đã khóc không thành tiếng, như dùng ca từ nói ra hết tất cả nỗi lòng của bản thân.

Những lời ca cuối cùng không thể tiếp tục được nữa, theo những tiếng roẹt roẹt sau cùng, đoạn ghi âm này cũng tới điểm cuối.

[Không... Không không không...]

Trái tim của Triệu Ngọc lập tức sôi trào như thủy triều, kích động không thôi. Hắn nắm chặt di động, miệng thì thào nói: "Không thể nào! Tại sao? Tại sao!?"

Hắn vội vàng tìm kiếm trên di động, còn muốn tìm ra được đầu mối nào khác, nhưng trên di động không có bất cứ gì nữa!

"Không... Không không không..."

Hắn bỗng dưng nhanh chóng mở di động của mình ra cẩn thận xem xét, lúc này mới phát hiện trong album ảnh của hắn, tất cả những bức ảnh của hắn và Miêu Anh trước kia đều đã không còn. Trong Wechat cũng không còn tài khoản của Miêu Anh nữa, hầu như những thứ liên quan tới cô đều đã bị xóa bỏ hết.

"Tại sao!?" Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời rống to, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được biến cố bất ngờ xảy ra này...

Đêm qua...

Đêm qua...

Chết tiệt!

Triệu Ngọc nặng nề vỗ đầu của mình, thật ra đêm qua khi hắn và Miêu Anh điên cuồng lăn lộn trên giường, hắn đã phát hiện cô có gì đó bất thường rồi.

Khi ấy hắn không nhìn ra Miêu Anh có bất kì dáng vẻ nào là vui sướng vì cách xa lâu ngày mới gặp lại. Trái lại, trong mắt cô vẫn luôn ngập tràn vẻ thê lương.

Bây giờ hồi tưởng lại, lúc này Triệu Ngọc mới hiểu.

Thì ra tối hôm qua chính là lời chào từ giã của mình và Miêu Anh!

Nhưng mà...

Tại sao vậy chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là mẹ vợ và cha vợ tương lai không thích mình sao? Không thể nào chứ? Dựa theo cá tính của Miêu Anh, cha mẹ của cô không thể ngăn cô được mà?

Vậy... còn lý do nào nữa?

Lẽ nào...

Triệu Ngọc vô cùng lo lắng suy nghĩ, có phải trong nhà Miêu Anh xuất hiện nguy hiểm gì rồi không?

Không được!

Bất kể thế nào, mình nhất định phải tìm được cô ấy!

Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng chạy tới phòng ngủ lấy đồ. Kết quả là, khi hắn lấy ví tiền ở tủ đầu giường thì bỗng thấy, bên cạnh cốc nước đặt một lọ thuốc chưa từng xuất hiện bao giờ.

Hắn quơ lấy lọ thuốc nhìn xem, bên trên có ghi dòng chữ Lunesta. Hắn lại lật qua xem xét dược hiệu, hóa ra đây là một loại thuốc ngủ dẫn dụ thần kinh.

Chết tiệt!

Lúc này Triệu Ngọc mới biết được tại sao sau đó mình lại ngủ say như chết!

Vòng tới vòng lui, hóa ra là do Miêu Anh chuốc thuốc ngủ cho mình!

Tại sao?

Miêu Anh... Tại sao em phải làm như vậy? Tại sao em muốn rời khỏi anh?

Triệu Ngọc ném lọ thuốc đi, cầm theo ví tiền định đi ra khỏi cửa. Không ngờ, đúng lúc này hệ thống trong đầu hắn đột ngột lóe lên.

Đợi sau khi hắn mở giao diện hệ thống ra xem xét, lúc này mới đột ngột phát hiện, thì ra quẻ "Càn Khảm" ngày hôm qua đã kết thúc rồi!

À...

Triệu Ngọc nhìn thấy hai chữ "Càn Khảm" mới rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra, quẻ "Khảm" chân chính đã phục sẵn đợi mình ở đây!

Miêu Anh rời đi mới chính là kỳ ngộ về phụ nữ mà mình gặp được!

Miêu Anh, rốt cuộc em đang ở đâu!?

Sơ suất rồi!

Sơ suất rồi!

Đọc xong tin tức trong đầu, Triệu Ngọc tiếc hận cuống quít. Hắn hoàn toàn không ngờ tới quẻ Khảm kia lại là như thế này!

Nếu biết trước thì tối hôm qua hắn sẽ không bị Miêu Anh hạ thuốc ngủ!

Hơn nữa, trên cột đạo cụ của mình còn có một máy theo dõi tàng hình. Nếu đặt trên người Miêu Anh thì hiện giờ đã có thể tìm thấy cô rồi!

Chết tiệt thật!

Quả không hổ danh là quẻ Khảm mà!

Nếu so với món tiền thưởng 40 triệu hay phá án với lên tivi, thì việc Miêu Anh rời đi đương nhiên là chuyện lớn hàng đầu của mình, đương nhiên phải xếp ở vị trí đầu tiên.

Chỉ tiếc mình không suy nghĩ kỹ càng, đêm qua còn tưởng Miêu Anh trở về chính là quẻ Khảm ứng nghiệm. Đúng là quá sơ sót mà.

Miêu Anh à, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì lớn vậy, không thể thương lượng với anh một chút sao? Tại sao cứ nhất định phải rời xa anh? Là có người ép em làm như vậy sao?

Vào lúc này, hệ thống trong đầu còn đang không ngừng nhấp nháy. Ngoại trừ có thể thấy được con số 183% biểu hiện mức độ hoàn thành kỳ ngộ, trên cột đạo cụ cũng xuất hiện một chữ số là "5".

Theo lý thì mức độ hoàn thành 183% đã lại phá kỷ lục trước đó của hắn, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng. Nhưng lúc này Triệu Ngọc đâu còn vui sướng nổi nữa, nếu có thể đổi được Miêu Anh thì dù mức độ hoàn thành xuống số âm, hắn cũng không thèm quan tâmz

Mặc dù đã nhận được năm món đạo cụ mới, nhưng Triệu ngọc căn bản không có lòng dạ nào mà nhìn cả. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ ngập tràn chuyện của Miêu Anh.

Ngay sau đó, hắn vội vàng đi sắp xếp một vài món đồ rồi lập tức ra khỏi cửa, ngay cả mặt cũng không rửa.

Nước mưa vừa cọ rửa sạch sẽ con phố Thuận Phong, ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu xuống ở bên ngoài.

Cả con đường đều sáng rực rỡ, mà hai chiếc xe sang trọng đậu trước cửa càng đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.

Đương nhiên Triệu Ngọc không có tâm tình nào mà ngắm phong cảnh cả. Hắn ngồi lên chiếc Land Rover, chạy về hướng Phân cục Dung Dương với tốc độ nhanh như bay.

Trên đường đi, hắn càng không thể chờ đợi được mà gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong lập tức, yêu cầu cao thủ tìm người này giúp hắn tra tìm tung tích của Miêu Anh.

Nhưng đợi sau khi hắn tới được phòng làm việc của Đội Trọng án rồi, Trương Cảnh Phong lại bất đắc dĩ nói cho hắn biết, thân phận của Miêu Anh đã bị người khác tẩy sạch, bất kể là hệ thống nội bộ hay trên internet đều không thể tìm được bất cứ thông tin tư liệu nào về cô! Từ thân phận, tài chính cho đến bệnh án, thậm chí cả thẻ thẩm mỹ và thẻ thư viện đều đã tra xét, nhưng đều mất hết rồi!

Hả?

Nghe thấy tin tức kinh người này, Triệu Ngọc lại chấn động toàn thân.

Lúc này hắn mới ý thức được, thì ra việc Miêu Anh mất tích còn phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Đây không chỉ là chuyện không tìm thấy một người, mà hiện giờ đến cả thân phận của Miêu Anh cũng đã biến mất. Nếu không có chuyện lớn gì xảy ra thì sao có thể như vậy được?

Sau khi biết được tin tức, các đồng nghiệp cũng cảm thấy rất lo lắng, không rõ tại sao Miêu Anh phải biến mất không rõ ràng như vậy?

"Tới Cục thành phố đi!" Trương Cảnh Phong nghĩ ra cách, nói: "Tới phòng hồ sơ tìm đống giấy tờ trong tủ hồ sơ gốc đi! Những thứ đó chắc không xóa được đâu!"

"Đàn anh, Đội trưởng Miêu mất tích cũng không phải chuyện nhỏ." Lý Bối Ni nói: "Bọn em sẽ nhanh chóng báo cáo với Cục trưởng Loan, tìm kiếm thông qua lực lượng chính quy!"

"Đúng!" Bấy giờ Triệu Ngọc mới bỗng ý thức được.

Miêu Anh thân là Đội trưởng - Phân cục Dung Dương, việc cô mất tích đương nhiên không phải trò đùa. Vì thế, việc tìm kiếm tung tích của Miêu Anh cũng không phải chỉ là chuyện riêng của một mình hắn.

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc vội vàng nói với Lý Bối Ni: "Được, em đi báo cáo đi!"

Sau đó hắn ra lệnh cho Trương Cảnh Phong: "Anh Trương, anh nói một tiếng với Phòng Điều tra mất tích, bảo bọn họ hỗ trợ tìm kiếm!"

Hiển nhiên Trương Cảnh Phong đâu dám chậm trễ, lập tức chuẩn bị khởi hành.

"Đại Phi, anh và Tiểu Bạch lập tức thông báo cho những địa điểm lớn như nhà ga, sân bay, bảo bọn họ cùng tra tìm tung tích của Đội trưởng Miêu!" Triệu Ngọc lại nói.

"Được!" Đại Phi đáp ứng một tiếng rồi hỏi ngược lại: "Nhưng có ai cho tôi ảnh chụp của Đội trưởng Miêu được không? Trong tay tôi không có!"

Nghe tới chuyện này, mọi người vội vàng cúi đầu tìm kiếm trong điện thoại di động hoặc trên máy tính của mình, nhưng sau khi tìm kiếm lại không một ai tìm thấy ảnh chụp Miêu Anh.

"Làm sao có thể?" Lương Hoan lắc đầu nói: "Tôi nhớ rõ lần trước khi tham dự lễ trao giải, tôi có cùng chụp chung tới Đội trưởng Miêu và Tiểu Triệu. Nhưng mà... sao giờ đâu mất rồi?"

"Đúng vậy, tôi..." Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Tất cả những tư liệu liên quan tới Đội trưởng Miêu trên máy tính của tôi đều đã không còn nữa! Ông trời ơi, ai động tay vào vậy?"

"Ối..." Lý Bối Ni không thể tưởng tượng được mà nói với Triệu Ngọc: "Đàn anh à, nếu có người có thể xâm nhập điện thoại di động và máy tính của chúng ta để xóa bỏ tư liệu về Đội trưởng Miêu, vậy thì... chuyện này... thực sự phiền phức rồi..."

"Ừ..." Triệu Ngọc gật nhẹ đầu.

Lý Bối Ni nói không sai, như vậy xem ra chuyện Miêu Anh mất tích chắc chắn có liên quan rất lớn với Chính phủ! Vì chỉ có phía Chính phủ mới có thể trong khoảng thời gian ngắn xóa bỏ nhiều tư liệu như vậy.

"Một người đã sinh sống ở Tần Sơn nhiều năm như vậy, thật sự nói biến mất là biến mất luôn sao?" Triệu Ngọc phẫn hận cắn răng nói: "Tôi cũng không tin loại chuyện tà ma như thế! Lương Hoan, anh đến phòng mất tích xin bức họa chuyên gia vẽ, mang bức vẽ Miêu Anh tới đây rồi gửi tới tất cả nhà ga và sân bay!"

"Được... Được..." Lương Hoan trả lời rồi bỗng nhiên giơ tay, nói: "À mà khoan, trước đó có một lần chúng ta vào trong núi nấu cơm dã ngoại, không phải tôi còn dẫn con theo đó sao? Tôi nhớ khi ấy tôi chụp lại nhiều tấm lắm, vả lại mấy hôm trước tôi đã rửa ra hết, trong đó chắc chắn có ảnh chụp Đội trưởng Miêu!"

"Được, vậy hãy nhanh chóng thông báo cho vợ của anh, tìm ảnh ra đi!" Triệu Ngọc nói mà gần như gào thét.

"Được, được... Tôi đi ngay đây, đi ngay đây..." Dứt lời, Lương Hoan nhanh chóng cùng Trương Cảnh Phong rời khỏi phòng làm việc, đi hoàn thành nhiệm vụ.

"Bây giờ tôi sẽ tới Phòng Tư liệu hồ sơ của Cục thành phố để điều tra." Triệu Ngọc lớn tiếng nói: "Nơi này liền nhờ mọi người rồi! Rất có thể Miêu Anh đã gặp phải phiền phức lớn gì đó, chúng ta phải mau chóng tìm ra cô ấy!"

"Vâng!"

Mọi người cùng hô vang đáp lời, Triệu Ngọc liền xoay người chạy như bay ra ngoài.

...

Trên đường trước khi tới Cục thành phố, Triệu Ngọc vẫn gọi điện thoại không ngừng.

Đầu tiên hắn gọi cho Tiểu Trương của Phân cục Nhữ Dương, muốn nhờ cậu ta hỗ trợ tìm tư liệu của Miêu Anh ở bên đó, còn muốn cậu ta đi hỏi thăm Cục trưởng Lương của Phân cục Nhữ Dương nữa.

Trước kia Triệu Ngọc từng nghe Miêu Anh nói vị Cục trưởng Lương kia có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ, có lẽ có thể hỏi ra gì đó từ trong miệng người này.

Tiểu Trương rất được Miêu Anh coi trọng, hiện giờ biết được tin Miêu Anh mất tích, đương nhiên lòng nóng như lửa đốt, lập tức đáp ứng yêu cầu của Triệu Ngọc.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc còn gọi điện thoại tới chỗ Liêu Cảnh Hiền, hỏi ông ta xem có biết chuyện Miêu Anh mất tích hay không?

Liêu Cảnh Hiền cũng cảm thấy rất bàng hoàng, nói rằng mình sẽ lập tức tới tìm Cục trưởng hỏi một chút, còn thông báo cho phòng hồ sơ giúp Triệu Ngọc điều tra.

Triệu Ngọc vốn muốn trực tiếp chạy tới Cục thành phố tụ hợp với Liêu Cảnh Hiền, nhưng khi mới lái xe được nửa đường, hắn bỗng nhớ tới một sự kiện.

Sau một lần tụ hội nào đó, hắn từng lái xe đưa Miêu Anh tới khu chung cư nào đó.

Đó chính là con đường duy nhất liên quan đến địa chỉ của Miêu Anh, cho nên hắn lập tức quay đầu xe đi về hướng khu chung cư kia.

Khi đến cổng khu chung cư, hắn thậm chí còn không tiếc sử dụng một cái máy tìm lại ký ức vô cùng quý giá để nhớ lại tình huống ngày hôm đó.

Khi ấy, Miêu Anh chỉ vào một tòa nhà ở đó, nói cho hắn biết rằng cửa sổ thứ tư tầng 6 tòa bên trái là nhà cô, còn nói cô ở cùng một cô họ nào đó.

Sau khi tìm được đoạn ký ức ấy, Triệu Ngọc trực tiếp chạy lên tầng, tìm căn nhà tương ứng.

Nhưng hắn đập cửa rất lâu mà bên trong lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Cuối cùng hắn phải sử dụng thân phận cảnh sát của mình, gọi nhân viên quản lý tới, bảo nhân viên kia mở cửa giúp hắn.

Thế nhưng, sau khi hắn vào nhà mới phát hiện, trong nhà trống huơ trống hoác, không có bất kì đồ vật gì. Ở đây chẳng qua chỉ là một căn phòng trống không ai ở mà thôi.

Nhân viên quản lý tra tìm bản ghi chép một chút, sau đó mới nói cho Triệu Ngọc biết một tin tức kinh người: Căn phòng này đã 10 năm không có người ở rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top