Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 563- 564

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở dĩ Triệu Ngọc đặt câu hỏi như thế, cũng không phải là phát hiện cái gì mà chỉ là do cố ý.

Bởi vì hắn luôn có một loại cảm giác cho rằng nếu mở được quẻ Khôn, như vậy hôm nay phó bản Kỳ Ngộ có lẽ có liên hệ gì đó với đầu mối chính.

Vì thế căn cứ theo nguyên lý nút thắt, trước tiên hắn cứ đánh phủ đầu Thôi Lệ Châu cái đã!

Nhưng mà, lúc này đây cũng không có gì bất ngờ xảy ra.

Sau khi hắn nhắc tới vụ án giết người ở Nhà máy Sản xuất thuốc Trường Tân Long Thái, vẻ mặt Thôi Lệ Châu ngoại trừ ngơ ngác thì không có phản ứng gì khác. Thậm chí ngay cả vụ án giết người thần tốc này cô ta cũng không nghe nói đến.

Thực ra bên trong nhà máy sản xuất thuốc đang ầm ĩ cả lên nhưng đối với mọi người bên ngoài còn lâu mới đạt tới trình độ mọi người ai ai cũng biết!

Haiz!

Từ phản ứng của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc có thể nhìn ra, có lẽ cô ta cũng không có quan hệ gì với vụ án này!

Xem ra từ chỗ cô ta sẽ không thể tìm được manh mối nào.

Thôi Lệ Châu chẳng qua cũng chỉ là kẻ trộm thuốc mà thôi. Với thân phận điều tra viên cấp cao như Triệu Ngọc mà nói, bắt kẻ trộm vặt đúng là có chút mất mặt.

Nhưng Triệu Ngọc có thể cảm giác được, phía sau Thôi Lệ Châu này dường như cất giấu rất nhiều tin tức phạm tội. Cho nên, đương nhiên hắn không thể dễ dàng thả cô ta đi.

"Hiện tại tôi... có chút tin tưởng những điều anh vừa mới nói!" Thôi Lệ Châu trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, nói: "Tôi cảm thấy đúng là đầu óc anh có chút vấn đề nha!" Thôi Lệ Châu hất cằm về số thuốc vương vãi ở trên giường: "Anh uống hộp Perphenazine kia đi, mỗi lần một viên, đảm bảo sẽ thấy hiệu quả!"

"Đi đi đi..." Triệu Ngọc lườm cô ta mắng: "Cô chết đến nơi rồi mà vẫn còn già miệng!"

"Đồ ghê tởm! Anh lúc này nói thế này, lúc khác nói thế khác, khẳng định tinh thần có vấn đề!" Thôi Lệ Châu phản đòn, hoàn toàn không sợ sệt nói: "Tôi có quen mấy bác sĩ khá giỏi, có cần tôi giới thiệu cho anh không?"

"Cô muốn chết!"

Triệu Ngọc ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại bị nữ phi tặc tinh quái này chọc cười. Có thể là do xác chết mặc đồ cổ trang "Cách Cách", bỗng nhiên hắn phát hiện, chính hắn sinh ra cảm giác đặc biệt với cô gái trẻ tuổi trước mặt này.

Cảm giác này không phải là thích cũng không phải ghét mà là loại cảm giác an ủi lẫn nhau.

Giống như trong nỗi cô độc khi Miêu Anh rời khỏi hắn đã tìm được chút gì đó an ủi tâm linh.

Vốn Triệu Ngọc còn muốn trêu đùa với cô ta vài câu nhưng đột nhiên hắn phát hiện hệ thống trong đầu đang không ngừng phát tín hiện, chắc là có tin tức gì mới.

Sau khi hệ thống mở ra, lúc này hắn mới phát hiện thì ra chẳng những quẻ Chấn Khôn đã hoàn thành mà hơn nữa điểm Kỳ Ngộ đã vượt qua 500 điểm, đạt đến mức thăng cấp mới.

Oa?

Lại có thể thăng cấp rồi!

Nghĩ đến điều này, Triệu Ngọc không tránh được kích động, nhanh chóng ấn thăng cấp. Trong đầu chợt lóe lên, trên giao diện xuất hiện một thanh tiến độ thăng cấp rõ ràng.

Trong lúc chờ đợi, Triệu Ngọc không kìm nổi mà xoa tay, không biết... sau lần thăng cấp này, có có thêm những loại công năng gì nữa đây?

"Này, anh xem, anh xem..." Thôi Lệ Châu cũng không hiểu vì sao, vội vàng kêu lên: "Ánh mắt anh trợn thẳng rồi còn nói là thần kinh không có bệnh?"

"Cô..." Triệu Ngọc không muốn tranh luận với cô ta, xoay người đi vào nhà tắm.

Thôi Lệ Châu nhìn Triệu Ngọc đi vào nhà tắm, vội vàng dùng sức giãy giụa. Nhưng mà dây thừng trói quá chặt, có giãy thế nào cũng không nới lỏng được. Rơi vào đường cùng, cô ta đành phải khom lưng, chạy về phía cửa phòng.

Hai tay Thôi Lệ Châu bị trói sau lưng, nếu muốn mở cửa phòng, cô ta phải xoay lưng về phía cửa, còn phải kiễng chân lên.

Nhưng mà, cô ta uổng phí công sức mất một lúc mới phát hiện là cửa phòng là cửa khóa từ, phải có thẻ từ mới mở được.

"Đáng chết!" Thôi Lệ Châu bực mình bĩu môi, sau đó lại quay lại trong phòng bắt đầu tìm kiếm thẻ phòng của Triệu Ngọc.

Làm nữ phi tặc chắc chắn Thôi Lệ Châu phải có sự nhạy cảm. Cô ta nhanh chóng nhớ lại, vừa rồi Triệu Ngọc đem thẻ phòng bỏ vào ví tiền trong túi áo, mà cái áo này lại được treo ở trên mắc áo.

Tiếp theo, Thôi Lệ Châu thể hiện hoàn hảo kỹ năng của mình. Cô ta bước lên bàn, thực hiện động tác móc túi độ khó cực kì cao mới lấy được thẻ phòng!

Thôi Lệ Châu mừng rỡ, vội vàng cầm thẻ phòng đi mở cửa.

Ai ngờ, cô ta vừa mới chạy đến cửa, Triệu Ngọc đã nghe được động tĩnh, đột nhiên từ bên cạnh phòng tắm vọt ra, sau đó đã thấy Thôi Lệ Châu gục trên mặt đất.

"A! Cứu mạng... cứu..."

Lúc này đây Thôi Lệ Châu đã hoàn toàn bị kinh hãi, bắt đầu gào thét thất thanh...

"Con bà nó!"

Triệu Ngọc nhanh tay bịt miệng cô ta, ai ngờ dưới tình thế cấp bách Thôi Lệ Châu liền cắn chặt tay Triệu Ngọc!

"A..."

Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời hét lên, dùng sức giãy ra. Nhưng cùng lúc đó, điện thoại hắn lại reo lên.

"A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em..."

Lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt, cuộc điện thoại này đương nhiên vô cùng quan trọng. Nhưng mà, Triệu Ngọc đang vật lộn với nữ phi tặc, căn bản không có khả năng nghe điện thoại.

"Cứu mạng..."

Thôi Lệ Châu cố gắng giãy giụa hết sức, liên tục kêu to vậy mà đã bò tới sàn nhà tắm, trên người đã bị ướt khá nhiều.

Triệu Ngọc vội xông lên, cố gắng đè lên người cô ta, hơn nữa rụt tay vào trong tay áo, chặn miệng cô ta.

[Phó bản Kỳ Ngộ đã hoàn thành, độ hoàn thành: 137%. Chúc mừng bạn đã đạt được ba đạo cụ tàng hình, mời kiểm tra và nhận đạo cụ!]

Trong lúc hỗn loạn, hệ thống vừa mới hoàn thành thăng cấp cũng tham gia góp vui.

"Ưm ưm ưm... Ưm ưm ưm..." Đáng chết hơn chính là trong lúc giãy giụa, quần áo của Thôi Lệ Châu lại bung ra hết sạch.

"A..." Triệu Ngọc sắp phát điên rồi. Hắn vội ôm lấy Thôi Lệ Châu kéo vào trong phòng, sau đó tìm được băng dính, dán lên miệng cô ta.

Nhìn thấy thân thể mê người của Thôi Lệ Châu trong bộ dáng quần áo không chỉnh tề, Triệu Ngọc thật chỉ muốn trực tiếp đẩy ngã cô ta trên giường. Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng. Nhưng mà hắn là cảnh sát, nếu thực sự làm như vậy chẳng phải thực sự đã bị bệnh thần kinh à?

"Cô... đừng náo loạn, đừng náo loạn nữa!" Triệu Ngọc không hề nói giỡn với Thôi Lệ Châu, nghiêm mặt nói: "Tôi thực sự là cảnh sát, bây giờ tôi sẽ đưa cô tới Cục Cảnh sát, cô đừng náo loạn nữa được không?"

Nói xong, Triệu Ngọc sửa lại chỗ quần áo bị bung ra của Thôi Lệ Châu, sau đó mới cầm lấy điện thoại.

Ai ngờ, hôm nay là một ngày chỉ toàn phiền toái. Hắn vừa mới cầm lấy di động đã có người đập cửa rầm rầm.

Bên ngoài có tiếng đàn ông hô to: "Xin chào, chúng tôi ở phòng bên cạnh, vừa rồi nghe trong phòng anh có tiếng người kêu cứu mạng, anh không sao chứ?"

"Ưm ưm ưm..." Thôi Lệ Châu nghe thấy thế, ngay lập tức lại kêu lên.

Chậc chậc....

Triệu Ngọc chỉ cảm thấy bất lực khó giải thích. Tuy rằng hắn quả thực là cảnh sát nhưng trong phòng lại trói một người phụ nữ, ai cũng sẽ không nghĩ tốt cho hắn.

Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải kiên trì đi ra cửa, sau đó sử dụng máy thay đổi giọng nói tàng hình, còn lựa chọn giọng nói của phụ nữ, quát ra bên ngoài.

"Cút ngày, đừng quấy nhiễu hứng thú của bà đây!"

"Xí..."

Người ngoài cửa sau khi nghe được, ngay lập tức hùng hùng hổ hổ rời đi.

Đợi tới khi Triệu Ngọc quay lại, ánh mắt Thôi Lệ Châu nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, mặt mũi đã trắng bệch.

"Ha ha ha..." Triệu Ngọc dùng giọng nữ trong máy thay đổi giọng nói, cười nói: "Thế nào, em gái, thấy nhan sắc của chị đây thế nào hả?"

Trong phút chốc, đừng nói Thôi Lệ Châu, ngay cả chính Triệu Ngọc đều nghĩ hắn đúng là người bị bệnh tâm thần!

Ai ngờ, ngay tại thời điểm này, điện thoại di động của hắn lại đổ chuông, tiếng chuông lớn tới mức làm Thôi Lệ Châu giật cả mình.

"A lô..."

Lúc này, rốt cuộc Triệu Ngọc mới thuận lợi nhận điện thoại, chỉ nghe trong điện thoại truyền tới giọng đầy hưng phấn của Tăng Khả: "Tổ trưởng, sao anh lại không nghe điện thoại thế? Nói cho anh biết một tin tốt, tôi đã tra ra manh mối của vụ án giết người thần tốc rồi..."

....

Rạng sáng 4 giờ.

Tại văn phòng Cục Cảnh sát Tấn Bình.

Triệu Ngọc không hề nuốt lời, quả thực đưa Thôi Lệ Châu đến đây.

Sau khi Thôi Lệ Châu nhìn thấy Triệu Ngọc bước thẳng một mạch vào Cục Cảnh sát không bị chặn lại, lập tức ủ rũ!

Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn là, sau khi các nhân viên cảnh sát thường trực trong Cục Cảnh sát nhìn thấy thẻ thông hành của Triệu Ngọc, toàn bộ đều trang nghiêm thể hiện sự tôn trọng, giống như cư xử với lãnh đạo vậy.

Tuy Thôi Lệ Châu bị trói lại, có vẻ cực kì lạ, nhưng những nhân viên cảnh sát này không có ai dám dò hỏi kỹ lưỡng.

Đợi đến khi Triệu Ngọc đưa cô ta vào văn phòng, lúc này rốt cuộc mới có một chàng trai bộ dạng thanh tú hỏi một câu: "Tổ trưởng, anh đây là..."

"Trước tiên khoan hãy nói mấy cái này." Sau khi bước vào văn phòng, Triệu Ngọc để Thôi Lệ Châu ngồi ở ghế bên cạnh, sau đó nhanh chóng đến trước mặt Tăng Khả, hỏi: "Thế nào rồi? Manh mối mà cậu nói đâu?"

"À..." Tăng Khả vội vàng mở máy tính của mình, nói với Triệu Ngọc: "Tổ trưởng, em đã điều tra kỹ càng người chết thứ ba, này..." Cậu ta xoay màn hình máy tính đối diện Triệu Ngọc: "Người chết tên Trương Khải Bân, là phó phòng kiểm tra chất lượng của Nhà máy Sản xuất thuốc Trương Tân Long Thái, mới được lên chức không lâu."

"Cả đêm nay, em gần như là đã tra ra hết tám đời tổ tông nhà ông ta." Tăng Khả phấn chấn nói: "Mối quan hệ xã hội của người này không tệ, đừng nói là ở nhà máy sản xuất thuốc, ngay cả trong cuộc sống cũng cơ bản chưa từng xảy ra mâu thuẫn với người khác. Nhưng mà, sau khi em điều tra kỹ càng bản lý lịch của ông ta, lại đột nhiên phát hiện có chỗ bất thường!"

Nói xong, Tăng Khả cười thần bí, nói với Triệu Ngọc: "Tổ trưởng, anh xem, Trương Khải Bân là người tốt nghiệp Đại học Y ở Chương Châu, ông ta lại học lâm sàng, hoàn toàn không phải học y dược, còn có... Anh xem, em đã liệt kê toàn bộ bảng điểm thời đi học của ông ta ra, thành tích của ông ta thực sự rất kém, chả trách sau khi ông ta tốt nghiệp không đến bệnh viện làm việc, mà lại đến nhà máy sản xuất thuốc!"

"Ừm..." Triệu Ngọc khó hiểu nhìn Tăng Khả, không biết vì sao cậu ta muốn lấy bảng điểm ra.

"Tổ trưởng, anh xem lại bản lý lịch của ông ta đi." Tăng Khả vẫn rất phấn chấn như cũ nói: "Trước khi ông ta đảm nhiệm chức phó phòng kiểm tra chất lượng, ông ta được điều từ bộ phận nghiên cứu và phát triển qua. Bởi vì nghiên cứu sản xuất ra một loại thuốc mới bán chạy là Cericlamine, cho nên mới được thăng chức tăng lương!"

"Nhưng mà, em đã điều tra biên bản ghi chép ở bộ phận nghiên cứu và phát triển của ông ta, ở bộ phận đó, ông ta không có chút tiếng tăm nào, hơn nữa với thành tích thời đi học của ông ta tệ như vậy, đừng nói nghiên cứu sản xuất ra loại thuốc mới, thậm chí ngay cả tư cách để ở trong đội này cũng không có!"

"Ồ! Cericlamine? Tôi có nghe qua!" Ai ngờ, nghe nói như vậy, Thôi Lệ Châu bên cạnh đột nhiên lấy lại tinh thần: "Đây là một loại thuốc tác động đến trạng thái tâm lý hiện nay có tác dụng phụ nhỏ nhất! Hơn 500 đồng một hộp đó! Đắt hơn Butyrophenone nhiều!"

"Im miệng, cô không nói chuyện, không ai biết cô bị bệnh tâm thần đâu!" Triệu Ngọc bêu rếu cô ta5một câu.

"Hả? Bệnh tâm thần?" Tăng Khả hoảng sợ, nhìn cô gái xinh đẹp bị trói chéo tay, cậu ta nuốt khan ngụm nước bọt, nói với Triệu Ngọc: "Tổ trưởng, sao không dùng còng tay?"

"Cậu mẹ nó cũng bớt nói mấy câu vô nghĩa đi, mau lên!" Triệu Ngọc vừa chỉ máy tính, quát Tăng Khả một câu.

"À, loại thuốc mới này tuy đắt, nhưng lại rất có thị trường, chỉ cần vừa nghiên cứu phát triển thành công, đơn đặt hàng đều đã đầy, ngay cả ở nước ngoài cũng không ngoại lệ!" Tăng Khả nhanh chóng nói: "Lần này Trường Tân Long Thái có thể xuất hiện trên thị trường nước ngoài, loại thuốc mới này cũng là một trong những hạng mục trọng điểm của họ!"

"Tổ trưởng, chỗ bất thường chính là ở đây. Nghiên cứu và phát triển loại thuốc tâm thần mới này thường là cả một quá trình cực kì lâu dài, ít nhất là phải trên 8 năm!" Tăng Khả chỉ vào bức ảnh của nạn nhân: "Nhưng Trương Khải Bân này làm việc còn chưa đến 5 năm! Tuy chỉ là một cái danh, nhưng nghiên cứu sản xuất loại thuốc mới này không giống với luận văn học thuật, đây chính là việc lớn có thể lưu danh thanh sử*, cho nên, em cảm thấy... bên trong nhất định có điều mờ ám!"

*Lưu danh thanh sử: Lưu lại danh tiếng tốt đẹp trong lịch sử.

"Ồ?" Triệu Ngọc suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Ý của cậu là có người không phục việc tên của Trương Khải Bân được viết trên danh sách nghiên cứu và phát triển thuốc mới, mới bỏ độc giết chết hắn ta?"

"Có thể, còn ghê gớm hơn cái này nữa!" Tăng Khả nói: "Em đã điều tra, ngoài Trương Khải Bân ra, tên của Lục Hiểu Hồng và Bành An Khang cũng có trên danh sách nghiên cứu phát triển!"

"Hả?" Triệu Ngọc chợt hoang mang, Lục Hiểu Hồng và Bành An Khang chính là nạn nhân thứ hai và thứ nhất của vụ giết người thần tốc này. "Nói như vậy... Hung thủ là dựa trên danh sách này..."

Đùng...

Triệu Ngọc mới nói đến đây, cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy ra, chỉ nhìn thấy Ngô Tú Mẫn hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài chạy vào: "Tổ trưởng, tổ trưởng, tra được rồi, tôi điều tra được rồi... Ừm..."

Bỗng nhiên, Ngô Tú Mẫn nhìn thấy Thôi Lệ Châu vẻ mặt đờ đẫn, bị trói chéo tay, cô nhất thời run sợ ngay tại chỗ, vừa chăm chú nhìn Thôi Lệ Châu, vừa hỏi: "Đây... là tình huống gì? Người này chính là hung thủ giết người sao?"

"Không phải, một lát nữa tôi giải thích với cô, mau lên, cô lại phát hiện ra điều gì?" Triệu Ngọc vội hỏi.

"Tôi... Ừm..." Ngô Tú Mẫn lúc này mới nhớ ra chuyện chính, vội vàng nói: "Tôi đi điều tra người chết thứ hai Lục Hiểu Hồng, cô ta là kỹ sư hóa nghiệm cấp cao của bộ phận nghiên cứu và phát triển ở nhà máy sản xuất thuốc. Người phụ nữ này mới đến nhà máy sản xuất thuốc làm chưa được một năm, liền được thăng chức làm kỹ sư hóa nghiệm cấp cao, hình như có hơi không bình thường!"

"Cho nên, cả ngày hôm nay tôi đã điều tra mối quan hệ xã hội của cô ta, tôi gần như đã tìm hết một lượt toàn bộ đồng nghiệp của cô ta. Kết quả bị tôi phát hiện ra một bí mật động trời!"

"Không phải chứ?" Tăng Khả kinh ngạc: "Chị Ngô, cảnh sát đã điều tra họ rất nhiều lần rồi, nếu như có bí mật lớn, hẳn là đã biết từ lâu rồi chứ?"

"Ha ha ha..." Ngô Tú Mẫn đắc ý nói: "Đây chính là lúc nhà tâm lý chúng tôi phát huy tác dụng! Lúc điều tra, tôi phát hiện trong số các đồng nghiệp của người chết có vài người phản ứng rất không bình thường. Họ căng thẳng, lo lắng, hoảng hốt, tựa như ngoài cái chết của Lục Hiểu Hồng ra, còn đang hết sức lo lắng cái gì đó!"

"Cho nên, tôi chăm sóc đặc biệt họ một chút, kết quả... Mọi người đoán xem, tôi đã phát hiện được gì?"

Ngô Tú Mẫn úp mở như vậy, nhất thời khơi dậy sự tò mò của mọi người, thậm chí ngay cả Thôi Lệ Châu bên cạnh cũng rướn cổ lắng tai nghe.

"Tôi dùng một mánh khóe bí mật, âm thầm thôi miên một người trong số đó!" Ánh mắt Ngô Tú Mẫn lóe sáng nói: "Trong lúc thôi miên, tuy anh ta nói chuyện lung tung không rõ ràng, nhưng mà... tôi vẫn nghe ra được một số thứ!"

"Thôi miên?" Tăng Khả sửng sốt: "Chị..."

Triệu Ngọc lại hoàn toàn không kinh ngạc, bởi vì trên lý lịch của Ngô Tú Mẫn đã ghi rõ cô có sở trường thôi miên.

"Chuyện nhỏ!" Ngô Tú Mẫn đắc ý nói: "Nghe ý của anh ta, chuyện anh ta lo lắng hẳn là liên quan đến loại thuốc mới nào đó của bộ phận nghiên cứu và phát triển của bọn họ. Hình như... lúc đó nghiên cứu và phát triển thuốc mới vẫn do một vị tiến sĩ nào đó phụ trách, nhưng không biết tại sao, lúc loại thuốc mới sắp thông qua thẩm tra, người đó lại đột nhiên từ chức!"

"Tôi nghi ngờ, vụ án giết người thần tốc rất có thể có liên quan đến chuyện này!" Ngô Tú Mẫn nói: "Tôi đã điều tra một chút tư liệu, phát hiện ngoài Lục Hiểu Hồng ra, hai người chết còn lại, lúc còn sống cũng từng làm việc ở bộ phận nghiên cứu và phát triển! Cho nên..."

"Tiến sĩ? Thuốc mới?" Triệu Ngọc trừng to mắt, cảm thấy mình đã tìm được mấu chốt phá án.

"Nhưng mà, tôi đã điều tra biên bản ghi chép của nhà máy sản xuất thuốc, lại không biết xảy ra nguyên nhân gì." Ngô Tú Mẫn nhíu mày nói: "Hoàn toàn không tìm thấy tư liệu của vị tiến sĩ nghiên cứu phát triển thuốc mới đó!"

"Chuyện này..." Tăng Khả nói: "Nếu như có thể truy cập vào thiết bị cuối xử lý số liệu của nhà máy sản xuất thuốc, có lẽ em có thể tìm ra được tư liệu của người này!"

Ai ngờ, Tăng Khả vừa mới nói xong, cửa văn phòng một lần nữa bị người khác dùng lực đẩy ra, chỉ thấy Nhiễm Đào hớt ha hớt hải từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc nói: "Tổ trưởng, tôi nghĩ... tôi đã tìm được hung thủ thực sự rồi!" Nhiễm Đào nuốt nước bọt, gấp gáp nói: "Người này tên Lưu Vũ, là trưởng phòng bộ phận nghiên cứu và phát triển đã bị nhà máy sản xuất thuốc đuổi việc! Vụ án giết người thần tốc này rất có thể đều là do ông ta trả thù!"

"Hả!?"

Mọi người đều kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế, nhưng mà, Ngô Tú Mẫn lại khoanh tay, vẻ mặt không phục nói: "Nhiễm Đào, cho dù nói thế nào, cậu đều xếp sau chị, không phải cậu nói muốn theo họ chị sao? Sau này, cứ gọi cậu là Ngô Đào đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top