Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 571- 572

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục Cảnh sát Tấn Bình, trong phòng thẩm vấn nào đó.

Đầu sỏ của băng trộm - Bàng Dũng ỉu xìu cúi đầu ngồi trước mặt Triệu Ngọc nhận thẩm vấn, Triệu Ngọc muốn hắn ta nói hết chuyện trộm cướp có liên quan tới Thôi Lệ Châu ra.

"Anh cảnh sát à, chuyện đã xảy ra là như vậy đó." Đối mặt với sự thẩm vấn của Triệu Ngọc, Bàng Dũng không dám giấu giếm, đàng hoàng khai báo: "Chừng một tháng trước, chúng tôi tìm ra một mục tiêu. Có một Hoa kiều du học về, mua một tòa biệt thự ở khu biệt thự đường Hổ An. Hơn nữa, trong biệt thự của ông ta còn cố ý để một cái 'vỏ xe tăng' quý báu!"

"À... 'vỏ xe tăng' là chỉ két sắt của Colling, loại két sắt này vô cùng chắc chắn, thuốc nổ cũng không nổ được!"

"Chúng tôi nghĩ, nếu ông ta có két sắt quý giá như thế, vậy thì đồ trong két sắt đó chắc sẽ có giá trị không nhỏ, cho nên chúng tôi mới hăm he tới nó."

"Thế nhưng, sau khi chúng tôi chuẩn bị xong tất cả kế hoạch, cũng chuẩn bị hành động thì phát hiện có người đã nhanh chân đến trước! Thông qua tin tức của chúng tôi, người này rất có thể chính là cô sư muội của chúng tôi - Thôi Lệ Châu!" Bàng Dũng giải thích: "Cả Tấn Bình này, chỉ có cô ta là có thể không cần dùng khoan để mở 'vỏ xe tăng' ra! Hơn nữa, lúc chúng tôi lên kế hoạch Thôi Lệ Châu cũng thường xuyên xuất hiện tại xung quanh chúng tôi, rất có thể là cô ta điều tra ra bí mật của chúng tôi, nên mới hớt tay trên của chúng tôi!"

"Anh nghĩ thử xem, sau khi chúng tôi nhận được tin tức thì giận đến mức nào, cho nên mới đi tìm cô ta tính sổ!"

"Ồ..." Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: "Vậy anh có biết đến cùng trong két sắt kia có thứ gì không?"

"Cái này thì đúng là không biết!" Bàng Dũng khó xử nói: "Chúng tôi đoán chừng, dù cho thật có thứ đáng giá thì cũng thể để lộ ra ngoài sáng chứ? Bởi vì sau khi mất trộm, người mất cũng không báo cảnh sát nên trên giang hồ cũng không truyền ra tin tức hay là treo đỏ gì..."

Kỳ quái...

Triệu Ngọc chăm chú nhớ lại, lúc ở khách sạn, Thôi Lệ Châu nói tới chuyện này rất hời hợt, chỉ nói bọn người Bàng Dũng oan uổng cô ta ăn cắp một bao kim cương.

Như vậy... Trong két sắt kia là kim cương thật sao?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Triệu Ngọc càng cảm thấy, rất có thể Thôi Lệ Châu lừa mình, thứ trong tủ bảo hiểm của người kia, nói không chừng chính là cô ta trộm, bọn người Bàng Dũng vốn không oan uổng cô ta.

Thế nhưng... Nếu như đúng là cô ta trộm được kim cương, vậy thì còn đi bệnh viện tâm thần trộm thuốc làm gì?

Chẳng lẽ... Thứ mà cô ta trộm được cũng không phải là kim cương? Hay là, trong két sắt vốn không có gì cả? Cô ta chỉ là bị mắc lừa thôi?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc không khỏi cảm khái không ngừng, ngay từ đầu, hắn cho là mình đã nhìn thấu Thôi Lệ Châu, nhưng là bây giờ nhìn lại, nữ phi tặc này có quá nhiều bí mật!

Đến cùng Thôi Lệ Châu có lai lịch như thế nào, cô ta có liên quan gì tới Lưu Vũ hay không?

"Thôi Lệ Châu không lớn lên Tấn Bình." Bàng Dũng giới thiệu nói: "Cô ta gia nhập chỗ chúng tôi cũng mới 1- 2 năm nay thôi, đừng nhìn con nhóc này tuổi còn trẻ, nhưng kỹ thuật lại là hạng nhất, rất được Nhị gia của chúng tôi thưởng thức! Mới tới không bao lâu mà đã có thể cùng ăn cùng ngồi với tôi rồi!"

"Theo như lời cô ta nói thì quê quán của cô ta ở vùng Tấn Biên và Cam Lũng, nhưng mà học nghề từ ai thì không biết được rồi, có điều, chắc sư phụ của cô ta là một vị cao nhân!" Bàng Dũng nói thẳng: "Bằng không, chỉ dựa vào tự học, trình độ của cô ta không thể nào cao như vậy!"

Sư phụ?

Trong chốc lát, Triệu Ngọc nghĩ tới một việc, dáng dấp của Thôi Lệ Châu và "Cách Cách" giống nhau như vậy, chẳng lẽ... cũng có nguyên nhân đặc biệt gì sao?

"Tôi hỏi anh, két sắt của người giàu kia bị trộm là chuyện vào ngày nào?" Triệu Ngọc lại hỏi.

"Ừm... Ba ngày trước nhỉ?" Bàng Dũng trả lời: "Sau khi chúng tôi phát hiện thì vẫn núp ở gần nhà Thôi Lệ Châu, muốn hỏi cô ta cho rõ, buộc cô ta giao đồ ra. Nhưng không được, mãi đến đêm qua, khó khăn lắm mới tìm được cô ta, nhưng lại bị một kẻ tự xưng là cảnh sát đến quấy nhiễu! Tôi không biết có phải người kia cùng một giuộc với cô ta không nữa?"

Triệu Ngọc nhìn Bàng Dũng một chút, lúc Bàng Dũng nói chuyện vốn không dám ngẩng đầu, không nói sai. Xem ra, hắn ta vốn không biết, cảnh sát cứu Thôi Lệ Châu tối qua là mình.

Sau khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt như bị một mảnh sương mù nồng nặc bao phủ. Lúc đầu, vụ án giết người thần tốc đã đủ khó giải quyết, bây giờ lại toát ra một Thôi Lệ Châu bí ẩn chồng chất, đúng là khiến người ta nhức đầu.

Có điều, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn kiên trì cho rằng, giữa Thôi Lệ Châu và Lưu Vũ, chắc chắn tồn tại một mối quan hệ nào đó!

Lúc trong văn phòng, ánh mắt của Thôi Lệ Châu đã bán đứng cô ta!

Thử nghĩ xem, nếu như cô ta vẻn vẹn chỉ từng gặp qua Lưu Vũ mà thôi, như vậy sao cô ta không tranh công với cảnh sát chứ? Chẳng lẽ, đúng như Triệu Ngọc đoán, trong tay Lưu Vũ có chứng cứ phạm tội gì của Thôi Lệ Châu? Trong một lần phạm tội nào đó, hai người họ từng gặp nhau?

Hơn nữa, chứng cứ phạm tội của Thôi Lệ Châu có phải là vì trộm két sắt không?

Nghĩ đến điều này, Triệu Ngọc lập tức ra quyết định, hắn muốn tới nhà của vị Hoa kiều mới về nước kia một chuyến, tự mình hỏi người này chuyện liên quan tới két sắt.

Nếu như có thể biết đến cùng Thôi Lệ Châu trộm được cái gì, có lẽ có thể tìm ra manh mối liên quan tới Lưu Vũ chăng?

Giờ phút này, Nhiễm Đào dựa theo lời dặn của Triệu Ngọc, còn đang điều tra lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc, xem có phải có người tham gia hãm hại Lưu Vũ không.

Thế là, Triệu Ngọc đành phải mang theo Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cùng đi. Bởi vì lần này bọn họ không đi vì vụ án giết người thần tốc cho nên hắn cũng không thông báo cho Lý Lạc Vân.

Sau khi điều chỉnh sơ qua, ba người nhanh chóng lái xe đi đến khu biệt thự tọa lạc trên đường Hổ An.

Dù sao thì Thành phố Tấn Bình cũng là tỉnh lị một phương, lại nằm ở vùng đồng bằng nên trên phương diện xây dựng thành thị cũng phát đạt hơn Thành phố Tần Sơn một chút, nhân khẩu cũng đông đúc hơn.

Đường Hổ An cách Cục Cảnh sát rất xa, lại gặp phải giờ cao điểm tan tầm, đoạn đường này đi rất là vất vả. Chờ bọn họ khó khăn lắm chạy đến đích thì đường đã lên đèn, sắc trời sớm đã tối sầm.

Không khéo nhất là, khi bọn họ lái xe vào khu biệt thự, tìm được nhà mất trộm két sắt kia, ấn chuông cửa mãi vẫn không có người ra mở cửa.

Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải liên hệ ban quản lý khu nhà để tìm ra họ tên và số điện thoại của chủ nhà. Chủ nhà tên là Tô Hải Phong, trên sổ ghi chép biểu hiện, biệt thự là do ông ta thuê của người khác, thời hạn một năm.

Hả?

Biệt thự là thuê, chứ không phải mua?

Sau khi nhìn thấy điểm này, Triệu Ngọc cảnh giác theo bản năng. Bởi vì, nếu như người này thật sự là người mua bán bình thường, vậy tại sao phải thuê biệt thự để ở?

Xem ra... Bàng Dũng nói đúng, có lẽ Tô Hải Phong này đúng là có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Sau đó, Triệu Ngọc dựa theo số điện thoại đó gọi cho Tô Hải Phong, nhưng sau khi kết nối thì từ đầu đến cuối không có người nghe.

Tăng Khả truy lùng theo địa chỉ IP thì phát hiện điện thoại của Tô Hải Phong vốn không ở nơi nào khác mà nằm ngay trong biệt thự!

Chậc chậc...

Chuyện này lại càng kỳ lạ, rõ ràng Tô Hải Phong đang ở bên trong, vì sao lại không nhận điện thoại? Cũng không mở cửa cho bọn họ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dứt khoát quyết định, muốn mạnh mẽ xông vào xem xét.

Bọn họ biết, trong khu biệt thự cao cấp như thế nào, nếu như không có lệnh khám chính thức thì phía quản lý khu nhà không thể hỗ trợ mở cửa.

Cho nên, bọn họ cũng không có ý định tìm quản lý khu nhà hỗ trợ, ba người tìm chỗ tường tương đối thấp để trèo vào.

Sau đó, ba người đi xuyên qua sân nhỏ đằng trước, chạy thẳng về phía cửa chính.

Khóa lớn ở cổng chính đóng chặt, bọn họ dùng sức gõ cửa một cái, nhưng trong nhà vẫn không có phản ứng gì.

"Làm sao bây giờ, tổ trưởng?" Tăng Khả nhíu mày nói: "Nếu không thì chúng ta liên lạc với cảnh sát Tấn Bình bảo bọn họ tới mở cửa nhé?"

"Nói đùa gì vậy, không thấy chúng ta chạy xe bao lâu mới tới hả?" Triệu Ngọc lắc đầu: "Nếu như chờ cảnh sát, không bằng chúng ta cứ ngủ một giấc trước đi!"

"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?"

"Chưa từng nghe qua câu nói kia hả?" Triệu Ngọc cười một tiếng: "Không cửa còn có cửa sổ mà!"

"Cái gì, cửa sổ?"

Ngay lúc Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đang sững sờ thì Triệu Ngọc đã quơ lấy bình hoa trước cửa, quăng thẳng vào cửa kính trong phòng khách, sau đó, tiếng loảng xoảng vang lên, tấm kính lớn bị nện vỡ nát.

"Tổ trưởng..." Tăng Khả không nghĩ đến tổ trưởng nhà mình lại bạo lực như thế, lúc này nuốt ngụm nước bọt, lo lắng hỏi: "Làm như thế... có phải có phần không ổn không? Đây là tự ý xông vào nhà dân, làm hư hao tài sản cá nhân của người ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm..."

Nhưng mà, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn vốn không thèm để ý đến cậu ta, sớm đã cất bước đi vào trong biệt thự....

...

"Tổ trưởng, tìm thấy điện thoại rồi!"

Tăng Khả dựa vào tín hiệu đã tìm thấy điện thoại trong một căn phòng nào đó ở lầu hai của biệt thự, vừa mở ra thì thấy một cuộc gọi nhỡ mới nhất chính là số của Triệu Ngọc.

"Điện thoại đã cũ rồi, lại còn là điện thoại dành cho người già..." Tăng Khả mở điện thoại ra xem, phát hiện danh bạ hoàn toàn trống rỗng.

"Tổ trưởng, bầu không khí ở đây có phải là có gì đó không đúng lắm không?" Ngô Tú Mẫn nhìn xung quanh nói: "Ở đây hình như hơi kỳ lạ. Nhìn thì thấy chỗ này rất sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có, giống như từng có người cố tình dọn dẹp vậy. Cái người tên là Tô Hải Phong này không phải là đã bị người ta bắt cóc rồi chứ?

"Tổ trưởng, em nhìn thấy ở cửa ra vào có camera." Tăng Khả nói: "Chi bằng em đi xem thử những thiết bị theo dõi khác của biệt thự, xem xem có thể tìm ra được gì đó không nhé?"

"Ừ..." Triệu Ngọc gật đầu.

Tăng Khả lập tức đi xuống lầu.

Tiếp theo, Triệu Ngọc đưa Ngô Tú Mẫn đi lục soát ở lầu hai và lầu ba.

Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng thấy được cái két sắt mà Bàng Dũng nói đến ở một phòng sách nào đó ở lầu hai.

Két sắt nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng Triệu Ngọc biết, nó còn có một tên khác là "vỏ xe tăng".

Ba hôm trước, Thôi Lệ Châu đã trộm đồ trong cái két sắt này. Chỉ không biết rốt cuộc cô ta đã trộm đi thứ gì?

Dưới sự tò mò, Triệu Ngọc còn tìm tòi một chút, nhưng mà cái két sắt đó đóng thật chặt, không nhúc nhích chút nào cả.

"Tổ trưởng, hệ thống theo dõi không có điện." Lúc này, Tăng Khả báo cáo với hắn qua bộ đàm: "Tất cả đều đang trong trạng thái tê liệt, chắc cũng không ghi lại được gì cả đâu..."

Ai ngờ, Tăng Khả còn chưa nói xong, đột nhiên trong bộ đàm lại truyền đến một âm thanh trầm thấp: "Không được cử động!"

Hả!?

Triệu Ngọc giật mình, trăm ngàn lần không nghĩ tới, trong biệt thự vậy mà còn giấu người!

Rè rè...

Bộ đàm của Tăng Khả chắc đã rơi xuống đất, sau tiếng rè rè thì không còn âm thanh gì nữa.

"Chị Ngô, nhanh lên!" Triệu Ngọc vội vàng kêu một tiếng. Sau đó, rút súng ra, phi nhanh xuống lầu một.

Ai ngờ, khi hắn và Ngô Tú Mẫn vừa mới chạy xuống lầu, đột nhiên lại nhìn thấy, trong phòng khách ở lầu một vậy mà đã xông vào 6- 7 tên đàn ông to con!

Những người này đều đang cầm súng, Tăng Khả đã bị họ khống chế, phải quỳ rạp xuống đất.

Không phải chứ?

Triệu Ngọc vốn không nghĩ đến sẽ có nhiều người như vậy. Nếu hắn muốn chạy trở về lầu hai trốn thì rõ ràng là chuyện không thể nào rồi.

"Không được cử động!" Phía dưới lập tức có người nhắm súng vào bọn họ, đồng thời quát to một tiếng: "Cảnh sát!"

Sao hả?

Cảnh sát?

Triệu Ngọc băn khoăn, những người này... là cảnh sát à?

"Ối? Đây... Đây chẳng phải là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt sao?" Ai ngờ, sau khi ánh đèn chiếu vào, vậy mà lại có người nhận ra Triệu Ngọc.

Hả?

Triệu Ngọc càng băn khoăn hơn, chẳng lẽ, bọn họ thật sự đều là cảnh sát, hơn nữa còn biết mình sao?

Ngay lúc đó, lại thấy Đội trưởng Lý Lạc Vân đang xông vào từ cửa chính. Lúc này, Triệu Ngọc mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

"Ối? Tổ trưởng Triệu, sao mọi người biết vậy?" Nhìn thấy Triệu Ngọc, Lý Lạc Vân cũng giật cả mình, vội vàng ra hiệu cho các cảnh sát khác bỏ súng xuống.

"Ồ, hóa ra là người của mình à!" Tăng Khả vội đứng lên từ mặt đất, ngờ vực hỏi Lý Lạc Vân: "Đội trưởng Lý, mấy người đây là... có ý gì vậy hả?"

Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn cũng nhanh chóng bước xuống lầu, đi đến trước mặt bọn họ.

"Mấy... mấy anh cũng nhận được tin rồi sao?" Đầu tiên, Lý Lạc Vân cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó mới nói: "Tổ trưởng Triệu, thật ngại quá, tình huống khẩn cấp, tôi còn chưa kịp thông báo tình hình với anh! Nhưng mà, tổ điều tra đặc biệt mấy anh thật sự là quá đỉnh rồi, vậy mà lại đoạt được trước chúng tôi. Sao rồi, có thu hoạch được gì không?"

"Anh... có ý gì hả?"

Lý Lạc Vân vừa hỏi như vậy, Triệu Ngọc lại mờ mịt rồi.

"Đội trưởng Lý, chúng tôi đến là để điều tra một vụ án khác, là vụ liên quan đến tên cướp đã chạy trốn. Không biết... mấy anh sao lại đến đây vậy?" Ngô Tú Mẫn hỏi lại một câu.

"Một vụ án khác sao? Sao mà... lại trùng hợp như vậy chứ?" Lần này đến phiên Lý Lạc Vân băn khoăn.

"Chúng tôi nghi ngờ, cô gái đó đã từng trộm đồ trong két sắt ở đây, hơn nữa cũng đã trộm được đồ trong này đi rồi!" Triệu Ngọc không có gì phải giấu giếm, lập tức thản nhiên nói: "Chúng tôi đến là muốn tìm người bị trộm hỏi chuyện một chút, nhưng mà, không tìm thấy ai cả! Vậy... các anh thì sao?"

"Chúng tôi sao?" Lý Lạc Vân liên tục lắc đầu, nói: "Tổ trưởng Triệu à! Xem ra, các anh thật sự còn chưa biết gì rồi! Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện lớn rồi!"

Gì chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ đầy lo lắng của Lý Lạc Vân, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra hôm nay mình vừa mở ra quẻ Khôn.

Quẻ Khôn là đại diện cho việc sẽ xảy ra chuyện quan trọng, chẳng lẽ... Lại có người chết rồi sao?

Nhưng mà... Bây giờ mới là ngày thứ tư thôi mà, không phải là nạn nhân thứ tư đã xuất hiện rồi sao?

"Ôi!" Lý Lạc Vân lắc đầu, nói: "Báo cáo khám nghiệm tử thi của Diệp Thanh đã có rồi. Trên người của gã ta có một lỗ nhỏ, hơn nữa trong cơ thể còn chứa thành phần của một loại thuốc mê nào đó nữa. Cho nên, chúng tôi đã có thể chứng minh được cái chết của Diệp Thanh chắc chắn là do mưu sát. Gã ta chính là nạn nhân thứ tư của vụ án giết người thần tốc!"

"Cho nên, hôm nay chúng tôi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của nhà máy sản xuất thuốc, nghĩ rằng Lưu Vũ nhất định sẽ liên lạc lại lần nữa với ban giám đốc của nhà máy sản xuất thuốc để đưa ra điều kiện của ông ta. Nhưng mà, không nghĩ đến, chúng tôi đợi cả một ngày, lại đợi được chuyện này..."

Vừa nói, Lý Lạc Vân vừa lấy điện thoại của mình, mở ra một trang web nào đó cho Triệu Ngọc xem.

"Anh xem. 30 phút trước, có người gửi tất cả tư liệu của vụ án giết người thần tốc lên mạng!" Lý Lạc Vân vừa ấn màn hình điện thoại vừa báo cáo cho Triệu Ngọc: "Tài liệu này chắc chắn là do hung thủ giết người tiết lộ ra ngoài, có vài tấm ảnh, toàn bộ đều là chụp ở hiện trường giết người!"

"Lượng tin tức quá lớn, đến cũng rất là đột ngột, bên phía an ninh mạng vốn không thể khống chế được!" Lý Lạc Vân nói: "Hơn nữa, còn có một bộ phận tin tức đều là gửi đi thông qua các kênh đã được mã hóa, còn có chuyển phát qua server nước ngoài!"

"Tổ trưởng Triệu! Chuyện này thật sự là một phiền phức to đấy! Anh xem... Nguyên nhân giết người, chi tiết, bình luận, còn có những lời mang tính chất kích động. Việc này đã vượt quá phạm vi khống chế của cảnh sát Tấn Bình chúng tôi rồi!"

Ghê như vậy à!?

Triệu Ngọc nhìn điện thoại, đương nhiên là rất ngạc nhiên rồi!

Làm sao cũng không nghĩ đến, cái tên Lưu Vũ này xuống tay lại tàn nhẫn đến thế, ông ta làm như vậy vốn không phải vì tiền. Việc này rõ ràng là muốn làm cho nhà máy sản xuất thuốc sụp đổ!

Nếu như vụ án giết người ở nhà máy sản xuất thuốc bị truyền ra ngoài, hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng.

Không chỉ riêng công nhân của nhà máy sản xuất thuốc, việc này thậm chí sẽ khiến cho những ngành khác lâm vào một trận sóng to gió lớn!

"Nhưng mà..." Triệu Ngọc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Lạc Vân, hỏi: "Nhưng mà, tôi vẫn chưa rõ, mấy anh đến đây để làm cái gì vậy hả?"

"Đương nhiên là..." Lý Lạc Vân vội vàng trả lời: "Chúng tôi đã điều tra ra được, những tin tức có liên quan đến vụ án giết người đều được gửi đi từ căn biệt thự này! Đương nhiên là phải đến đây để điều tra rồi!"

"Cái gì!?"

Ba người Triệu Ngọc lại giật mình lần nữa. Hoàn toàn không nghĩ ra được, mọi chuyện sẽ là như thế này.

"Việc này không sai được đâu!" Lý Lạc Vân vẫy tay với nhân viên kỹ thuật đang cầm dụng cụ chuyên nghiệp ở phía sau: "Tin tức chắc chắc là đã được truyền ra từ đây! Nói cách khác, Lưu Vũ rất có thể đang trốn ở đây!"

"Trò đùa này... Chơi cũng lớn quá rồi đấy nhỉ?" Tăng Khả không thể tin vào những chuyện đang diễn ra trước mắt.

Bà nội nó chứ...

Đầu óc Triệu Ngọc đang xoay nhanh, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Nếu như tất cả những chuyện này không phải là trùng hợp, như vậy thì chỉ có một loại giải thích có thể phù hợp.

Đó chính là, ba ngày trước, lúc Thôi Lệ Châu đến đây trộm đồ, chắc là cô ta đã thấy một người ở đây, người đó cũng không phải là ai khác, mà chính là Lưu Vũ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top