Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 575- 576

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!" Trong phòng thường trực, Lý Lạc Vân chạy như bay đến trước mặt Triệu Ngọc báo cáo: "Là một chiếc GS4 màu vàng! Qua băng giám sát chúng tôi đã xác định được người lái xe chính là Lưu Vũ! 25 phút trước, xe đã chạy ra khỏi khu này, đi về phía Tây Nam!

"Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã thông báo cho cảnh sát giao thông thi hành quản chế giao thông, dốc toàn lực truy xét hướng đi của chiếc xe đó!" Lý Lạc Vân chỉ ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ, chúng ta có thể xuất phát được rồi!"

Triệu Ngọc gật đầu, lập tức mang theo Tăng Khả cùng ngồi xe đi đuổi bắt Lưu Vũ với các cảnh sát hình sự.

Bởi vì là chuyện quan trọng, bên phía cảnh sát giao thông gần như là đã điều động toàn bộ nhân lực, tập trung điều tra tìm cho ra xe của Lưu Vũ.

Đám người Triệu Ngọc vừa mới chạy đến giao lộ thứ nhất, bọn họ đã truyền tin đến, nói là xe của Lưu Vũ đã chạy dọc theo vành đai phía Tây đến đường cao tốc.

Lại qua vài phút, bên chỗ quản lý đường cao tốc truyền tin đến, nói rằng bọn họ đã kiểm tra rồi, không phát hiện ra mục tiêu trong những chiếc xe trên đường cao tốc trong khoảng thời gian đó, điều này nói rõ Lưu Vũ không lái xe lên đường cao tốc.

Sau đó, lại có cảnh sát giao thông thông qua camera giám sát lân cận tìm thấy một chiếc GS4 màu vàng đang chạy dọc theo tuyến đường phụ của đường cao tốc đi vào một thôn nào đó. Sau khi cẩn thận phân biệt, xác nhận đó chính là chiếc xe mà Lưu Vũ đã lái đi.

Lý Lạc Vân lập tức dẫn theo các cảnh sát hình sự đuổi qua. Sau khi đuổi đến thôn đó, tin tức được truyền tới lần nữa, nói là chiếc xe đó không dừng lại ở trong thôn, mà là chạy dọc theo một con đường mòn ở đây, tiếp tục đi về hướng Tây.

"Ông ta rốt cuộc muốn đi đâu vậy chứ?" Trên xe Lý Lạc Vân nhíu chặt mày, ra lệnh cho cấp dưới: "Các cậu nhanh đi điều tra một chút xem Lưu Vũ hoặc là Hàn Chấn Hải có liên quan gì với khu vực này hay không đi. Vô duyên vô cớ, sao lại muốn chạy đến đây kia chứ?"

Các cảnh sát hình sự nhận được lệnh lập tức đi điều tra, mà trên xe, Tăng Khả cũng vội vàng mở máy tính, tận dụng kỹ thuật của chính mình, bắt đầu tìm tòi tin tức.

Ai ngờ, khi bọn họ đuổi dọc theo đường mòn ở nông thôn chưa được bao xa, lại bỗng nhiên gặp một cái ngã tư. Ở đây, vị trí hẻo lánh, giao lộ không có bất kì thiết bị theo dõi nào cả. Trong lúc nhất thời, bọn họ không có cách nào xác định được, Lưu Vũ rốt cuộc là đã đi hướng nào?

Lý Lạc Vân vội vàng ra lệnh cho người xuống xe điều tra xem thử xem có thể phán đoán ra được từ vết lốp xe hay không. Trong lúc đó, anh ta thậm chí còn yêu cầu tổng bộ lấy camera vệ tinh ra.

Triệu Ngọc cũng mở bản đồ trên di động ra, vội vàng xem xét địa hình ở đây. Chỉ thấy con đường bên phải thông đến một cái thôn khác, cứ đi về phía trước thì có thể đi thẳng đến đường quốc lộ, mà bên trái là một con đường đất, nó dẫn đến một khu rừng. Trên bản đồ cũng chỉ rõ, ở bên cạnh rừng cây còn có một cái hồ nước, diện tích không nhỏ.

Như vậy... Lưu Vũ rốt cuộc sẽ chạy xe về hướng nào đây?

Lúc này, thật ra Triệu Ngọc không lo lắng về việc không tìm thấy xe của Lưu Vũ. Hắn càng lo hơn đó là Lưu Vũ có thể nào sẽ giở trò bịp bợm gì trên đường chạy trốn hay không đây?

Tên này thông minh tuyệt đỉnh, ông ta hẳn đã sớm biết, cảnh sát nhất định sẽ truy tìm xe của mình. Như vậy... Có thể nào ông ta sẽ đổi xe trên đường hoặc là làm vài chuyện mờ ám gì đó hay không?

"Tổ trưởng!" Lúc này, Tăng Khả bỗng nhiên nói chuyện: "Em vừa mới điều tra được qua Weibo của Lưu Vũ, bình thường ông ta rất thích câu cá, lúc trước có thể đã đến đây rồi. Có thể nào... ông ta đã đi qua phía hồ nước đó rồi không?"

"Đùa à?" Lý Lạc Vân lập tức phản đối: "Bây giờ ông ta đang trên đường đi giết người, chẳng lẽ... còn có thể an nhàn thoải mái đi câu cá được hay sao chứ?"

"Không phải, ý của tôi là..." Tăng Khả nói: "Kể từ sau khi vụ án giết người thần tốc bắt đầu, bốn nạn nhân luân phiên là bị đánh chết, bị thiêu chết, bị độc chết, bị ngạt chết. Vậy anh có thể đoán ra người tiếp theo sẽ chết như thế nào không?"

"Chẳng lẽ... Chết đuối sao!?" Lý Lạc Vân lập tức trả lời: "Ý của cậu là Lưu Vũ muốn Hàn Chấn Hải chết đuối trong hồ sao? Nhưng mà, cậu không cảm thấy cách này rất là phiền phức sao? Muốn dìm chết một người thì chỉ cần tìm một chậu nước là được rồi!"

"Thời gian đó!" Tăng Khả chỉ vào đồng hồ nói: "Còn chưa có đến ngày thứ năm đâu! Ông ta cần phải qua 12 giờ mới giết người lần nữa. Nếu như đã còn thời gian, vậy thì có thể nào là ông ta muốn tìm một nơi thích hợp hơn không?"

Lý Lạc Vân nhìn giờ, lúc này chẳng qua chỉ mới hơn chín giờ tối, cách mười hai giờ đêm còn một khoảng nữa.

"Nhưng mà, những điều này chỉ là sự suy đoán của cậu, chúng ta còn cần phải có bằng chứng xác thực!" Lý Lạc Vân nói xong, lập tức ra lệnh cho cấp dưới, yêu cầu bọn họ lập tức chia ra làm ba đường, đuổi theo ba hướng khác nhau.

Ai ngờ, ba đội ngũ vừa xuất phát không lâu, tổng bộ lại truyền tin đến, qua camera theo dõi ở giao lộ của đường quốc lộ, vẫn chưa phát hiện ra dấu vết gì về xe của Lưu Vũ.

Cho nên, ông ta hoặc là đi về phía thôn bên phải, hoặc là đi về phía rừng rậm và hồ nước ở bên trái.

Lại qua vài phút, các chuyên gia lần theo dấu vết lại tìm thấy chứng cứ xác thực, xác minh có dấu vết mới trên đường mòn dẫn đến khu rừng và vết bánh xe rất giống với bánh xe của chiếc GS4.

Thế là, mục tiêu của cảnh sát đã trở nên vô cùng rõ ràng. Lưu Vũ đang đi về phía rừng rậm.

"Lạ thật, trên bản đồ hiển thị..." Tăng Khả nghi ngờ hỏi một câu: "Đường này là đường chết! Chẳng lẽ, ông ta không biết sao? Ông ta đang muốn làm cái gì vậy chứ?"

"Không phải chứ..." Lý Lạc Vân lo lắng nói: "Trời ạ, chẳng lẽ... Lưu Vũ còn chuẩn bị thuyền nữa sao? Nếu như ông ta trốn thoát bằng đường thủy, vậy thì chúng ta chẳng còn cách nào nữa rồi! Không được, lần này nói sao cũng không thể để ông ta chạy thoát được!"

Nói xong, Lý Lạc Vân lập tức cầm lấy điện thoại, xin trong Cục hai chiếc trực thăng trinh sát đến hỗ trợ. Lần này, anh ta hạ quyết tâm cho dù phải trả giá lớn đến thế nào thì cũng phải bắt được Lưu Vũ về quy án!

"Đội trưởng, đội trưởng..." Ai ngờ, trong lúc Lý Lạc Vân còn đang liên hệ với tổng bộ, trong bộ đàm lại đột nhiên truyền đến tin của quân tiên phong: "Chúng tôi... Chúng tôi phát hiện ra một chiếc xe khả nghi!"

"Hả!?" Lý Lạc Vân giật mình, vội vàng bỏ điện thoại xuống, vớ lấy bộ đàm nói: "Lập tức báo cáo vị trí!"

"Chúng tôi vẫn luôn đi dọc theo đường mòn trong rừng, không rẽ vào đâu hết, ở bên bờ hồ nhìn thấy một chiếc xe khả nghi, nhìn từ kiểu dáng thì rất giống với chiếc GS4! Ừm... Trên xe... Trên xe giống như là... có người..."

"Sao chứ!? Có người?"

Nghe được lời này, chẳng những Lý Lạc Vân kinh ngạc, Triệu Ngọc và Tăng Khả cũng bất ngờ đứng thẳng lên. Lẽ nào... Lưu Vũ cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?

"Các cậu... Các cậu phải chú ý ẩn náu." Lý Lạc Vân vội vàng chỉ thị: "Tuyệt đối đừng rút dây động rừng, chúng tôi lập tức đến!"

"Vâng..."

Ầm--!

Ai ngờ, trong bộ đàm chỉ vừa trả lời một tiếng "Vâng", bên trong loa đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn!

Ầm--!

Đó là một tiếng nổ vang thật lớn!

Vừa mới truyền đến, lập tức làm Lý Lạc Vân hoảng sợ đến nỗi quăng bộ đàm.

Trong phút chốc, một trận gió thổi qua rừng cây, khiến cho xe của bọn họ rung giật dữ dội, giống như có một trận động đất vậy.

Keeét...

Lái xe vội vàng giẫm phanh xe, dừng lại ở giữa đường.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy!?" Tăng Khả lảo đảo, đầu đập mạnh vào cửa sổ xe.

Triệu Ngọc thì vội vàng nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ở khoảng trống ngay phía trước rừng cây, vậy mà lại bốc lên một trận lửa cao ngút trời!

Nổ... Nổ tung!

Tuyệt đối là nổ tung!

Triệu Ngọc bất ngờ phản ứng lại, trận nổ vang chấn động này giống như lúc nổ ga ra để xe ở biệt thự!

"A lô, a lô..." Lý Lạc Vân bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cả người, vội vàng nhặt lên bộ đàm hỏi: "Đội hai, đội hai, thế nào rồi? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trả lời, nhanh trả lời! Các cậu... Các cậu không sao chứ?"

"Há... Hả..." Sau vài giây, trong bộ đàm rốt cuộc cũng truyền đến câu trả lời của đội tiên phong, một cảnh sát điều tra nào đó vừa đau đớn rên rỉ, vừa trả lời Lý Lạc Vân: "Đội... Đội trưởng... Không xong rồi, xe của kẻ tình nghi nổ tung rồi!"

Tài xế lái xe cũng hoảng sợ, nhìn ánh lửa ngợp trời phía trước mà sợ đến nỗi run rẩy không ngừng.

"Này, ông ngớ người ra đó làm gì? Lái xe đi!" Triệu Ngọc quát lớn, lúc này tài xế mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng khởi động xe lái về phía bờ hồ.

Sau vẻn vẹn vài phút, bọn họ đã nhìn thấy chiếc xe của đội tiên phong đến hiện trường trên đường nhỏ ven rừng.

Xe của bọn họ đụng vào một gốc cây nhỏ, kính chắn gió đã nứt toác.

Lúc này, mấy cảnh sát trên xe đã lảo đà lảo đảo xông đến ven hồ, trong tay bọn họ còn đang xách theo bình chữa cháy. Triệu Ngọc nhìn sang phía bờ hồ, nhưng lại nhìn thấy ở đó có một chiếc xe ô tô đã biến thành một quả cầu lửa!

"Trời ơi! Sao... sao lại thế này!" Lý Lạc Vân không tài nào tưởng tượng nổi, anh ta tuyệt đối không ngờ bọn họ truy đuổi đến cùng nhưng lại nhận được một kết quả như thế!

"Tổ trưởng!" Tăng Khả bước đến gần Triệu Ngọc, nói sau lưng hắn: "Lưu Vũ không chỉ chôn bom ở khắp hầm rượu mà ông ta còn đặt một phần ở trên xe! Em đoán sai rồi! Người bị hại thứ năm không phải bị chết đuối, mà là... bị nổ chết!"

"Không ổn rồi!" Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng vỗ vai Lý Lạc Vân: "Đội trưởng Lý, mau sai người của anh tìm kiếm xung quanh đi, rất có thể là Lưu Vũ vẫn còn đang ở gần đây!"

"Ừ... ừ..." Lúc này Lý Lạc Vân mới kịp phản ứng, vội vàng ra lệnh tìm kiếm.

Triệu Ngọc và Tăng Khả đi tới phía trước kiểm tra chiếc ô tô đã nổ tung. Lúc này, đội cảnh sát đầu tiên có mặt tại hiện trường đang dùng bình chữa cháy dập lửa. Mặc dù thế lửa đã được khống chế, nhưng nhìn chiếc ô tô đã bị nổ đến nỗi biến dạng hoàn toàn này, tất cả bọn họ đều biết rõ trên xe không thể nào có người may mắn sống sót!

"Chúng tôi... chúng tôi thấy trên xe có người!" Lúc này, một trong những người cảnh sát hình sự không cầm bình chữa cháy vừa nhìn thấy Triệu Ngọc và Tăng Khả liền lập tức chạy tới báo cáo: "Sếp, chúng tôi có thể khẳng định rằng lúc xe nổ tung, trên ghế lái có người! Hơn nữa, lúc ấy... người đó... chắc chắn còn sống!"

"Các anh có nhìn rõ người đó rốt cuộc là ai không?" Tăng Khả vội hỏi.

Nhưng người cảnh sát hình sự kia lập tức lắc đầu: "Xe nổ bất ngờ quá, chúng tôi căn bản không có cơ hội nhìn rõ ràng!"

Xì xì...

Sau khi phun bột chữa cháy, cuối cùng ánh lửa trên xe cũng được dập tắt, phạm vi xung quanh chợt trở nên tối om.

Mọi người nhìn chiếc ô tô bị nổ chỉ còn lại một bộ khung méo mó, nhưng mà không nhìn ra điều gì.

"Lão Phong, anh nhanh chút... nhanh qua đây nào..." Ai ngờ đúng lúc này, hai cảnh sát dập lửa khác đột nhiên gọi về phía Triệu Ngọc: "Có... có biến!"

Hả?

Triệu Ngọc vội vàng chạy tới cạnh chiếc xe.

Mặc dù lửa đã tắt hẳn nhưng nhiệt độ vẫn nóng hầm hập như nướng người. Triệu Ngọc thấy hai cảnh sát hình sự kia đang chỉ tay vào cốp sau chiếc xe, ý bảo trong này có cái gì đó.

Đờ mờ!

Sau khi Triệu Ngọc tới gần liền bất ngờ nhìn thấy một bộ thi thể đã bị cháy đen!

Có lẽ vị trí kíp nổ cách cốp sau khá xa, cho nên sau khi bom nổ, thi thể trong cốp sau không bị nổ tan tành mà vẫn còn giữ nguyên hình dạng thân thể con người. Hơn nữa, Triệu Ngọc còn có thể nhìn rõ thi thể là một người đàn ông.

Trời ạ... Triệu Ngọc lặng lẽ nói thầm, thật không hổ là quẻ "Khôn" uy lực vô cùng! Quẻ "Khôn" vừa xuất hiện, nhất định sẽ có người chết!

"Lẽ nào..." Tăng Khả nhìn thi thể trong cốp sau, nhíu mày nói: "Lẽ nào... người này là Hàn Chấn Hải? Nhưng mà..." Cậu ta lại nhìn ghế lái một cách kinh ngạc và khó hiểu: "Vậy người ngồi ghế lái là ai nhỉ?"

"Không phải chứ?" Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng. Lẽ nào... người bị nổ chết trên ghế lái là... Lưu Vũ?

Có thể không?

Tại sao?

Lưu Vũ cho nổ bom là muốn cùng chết chung với Hàn Chấn Hải ư?

"Tổ trưởng, không đúng!" Tăng Khả cũng nghĩ đến trường hợp này, vội vàng nói: "Bây giờ còn chưa tới ngày thứ năm mà! Trong vòng một ngày giết tận hai người, lại còn khiến bản thân bị liên lụy, đây không giống tác phong của Lưu Vũ nhỉ? Em cảm thấy Lưu Vũ không có lý do nổ chết luôn cả bản thân mình! Lẽ nào... người bị nổ chết trên ghế lái là một người khác?"

Ôi chao!

Ai dè Triệu Ngọc lại bất ngờ hô lớn: "Chết tiệt, sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ! Tức chết bà nội gấu rồi!"

Đám người Tăng Khả thấy Triệu Ngọc ảo não không thôi thế kia thì đương nhiên không hiểu gì cả. Hóa ra hắn ảo não như vậy là bởi vì hôm nay hắn đã quên phó bản Kỳ Ngộ!

Thời gian mở quẻ hôm nay vào đúng lúc Triệu Ngọc bận rộn nhất. Hắn phải đấu đá với Thôi Lệ Châu ở khách sạn này, rồi lại tình cờ tìm thấy manh mối của vụ án giết người thần tốc này, lại còn đúng lúc hệ thống nâng cấp nữa chứ!

Mọi chuyện gần như đổ xô tới cùng một lúc, khiến Triệu Ngọc quên mất tiêu phó bản Kỳ Ngộ quan trọng.

Chết tiệt!

Triệu Ngọc hối hận không thôi, không biết hôm nay phó bản Kỳ Ngộ sẽ chỉ thị điều gì, chẳng may hắn bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó thì đúng là có hối tiếc cũng không kịp.

Thế nhưng chuyện này không thể hoàn toàn trách hắn được.

Hắn nhớ lại cả ngày nay, kể từ lúc ở khách sạn, hắn không có lấy một giây một phút nhàn rỗi nào. Sau đó hắn lại phải quét sạch bọn trộm cướp này, truy tìm hung thủ vụ án tại biệt thự này, cả vụ nổ lớn trước mắt nữa này... tất cả những việc ấy làm cho hắn bận túi bụi, hoàn toàn không có thời gian suy xét quá nhiều chuyện.

Nói tóm lại, vụ án giết người thần tốc do Lưu Vũ gây nên thật sự là diễn biến quá nhanh, nhanh đến mức không chỉ làm cho một mình hắn sứt đầu mẻ trán, mà ngay cả Cục Cảnh sát Tấn Bình cũng không cách nào ứng phó!

Lúc này, Triệu Ngọc cảm thấy mình và Lý Lạc Vân giống nhau, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp vụ án nào hóc búa như thế, điên cuồng đến vậy!

Chỉ trong bốn ngày mà đã có tới 6 người chết!

Hơn nữa, loại tội phạm trước nay chưa từng có như là đốt tiền trong khu thương mại và cho nổ hầm rượu thực sự làm cho Triệu Ngọc có phần không chống đỡ nổi.

Không đúng, không đúng...

Tới tận lúc này, Triệu Ngọc cảm thấy mình vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt của vụ án giết người thần tốc!

Hắn quan sát thi thể trong cốp sau và buồng xe đã hoàn toàn biến dạng, trong lòng hắn thoáng dấy lên một cảm giác không lành. Hắn cảm thấy vụ án này rất có thể vẫn chưa kết thúc...

...

Hơn 12 giờ khuya,

Tại phòng họp của Cục Cảnh sát Tấn Bình.

"Bom dùng loại thuốc nổ C4, giống với loại bom tại hầm rượu trong biệt thự!" Lúc này, một anh chàng cảnh sát điều tra hình sự đang báo cáo tình hình với đám người Lý Lạc Vân và Triệu Ngọc: "Bom được đặt ở dưới ghế phụ, hiện tại chúng ta vẫn chưa rõ bom được khởi động bằng cách nào. Phòng giám định đã tìm thấy các bộ phận hài cốt và cấu trúc cơ thể người ở trong xe, hiện tại đã có thể chứng thực trong xe có ít nhất hai người chết."

"Có rồi, có rồi..." Anh chàng cảnh sát điều tra này còn chưa báo cáo xong thì có một anh chàng cảnh sát điều tra khác vội vã xông vào phòng họp: "Người chết trong cốp sau ô tô đã được chứng thực là Hàn Chấn Hải - phó quản đốc Nhà máy Sản xuất thuốc Trường Tân Long Thái. Chúng tôi đã lấy được ADN của nạn nhân trong buồng xe và đang tiến hành xét nghiệm. Phòng giám định phải tìm được người thân của Lưu Vũ thì mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng là người chết có phải Lưu Vũ hay không!"

"Đội trưởng!" Sau khi anh chàng cảnh sát điều tra kia báo cáo xong, lại có một cảnh sát điều tra khác giơ tay báo cáo: "Đội ba gửi tin nói rằng bọn họ đã tìm toàn bộ khu vực xung quanh hồ một lượt, nhưng không phát hiện tình huống khả nghi! À... Bọn họ muốn xin chỉ thị của anh xem là có thể... thu đội hay không?"

"Không được!" Lý Lạc Vân lập tức nóng nảy, sau đó quát ầm lên: "Nói với bọn họ là phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, không chỉ tìm kiếm khu vực xung quanh hồ mà còn phải tìm trong rừng và thôn xóm lân cận! Nếu thiếu người thì bảo bọn họ nghĩ cách điều động cảnh sát nhân dân đi!"

"Rõ!" Cảnh sát điều tra kia vội vàng gọi điện thoại.

"Tổ trưởng, tổ trưởng!" Thật sự là bận tối mắt tối mũi mà! Một người vừa mới rời đi, thế mà lại có thêm một người chạy vào từ ngoài cửa. Nhưng người này không đến tìm Lý Lạc Vân mà chạy thẳng về phía Triệu Ngọc.

Hóa ra người này là Nhiễm Đào của tổ điều tra đặc biệt. Đương nhiên là hắn ta phải báo cáo tình hình với Triệu Ngọc trước tiên: "Tổ trưởng, tôi đã nghe chuyện nổ bom rồi. Vì vậy, lúc nãy tôi lại tới nhà máy sản xuất thuốc một chuyến nữa, lấy về một số thứ và đã đưa tới phòng giám định rồi!"

"Thứ gì?" Triệu Ngọc vội hỏi.

"Bởi vì công việc đòi hỏi nên nhân viên phòng nghiên cứu và phát triển của nhà máy sản xuất thuốc bọn họ đều có bản sao ADN. Tôi đã tìm được bản sao ADN của Lưu Vũ và đưa cho phòng giám định so sánh!" Nhiễm Đào trả lời: "Tôi đoán là sắp có kết quả rồi!"

Tinh tinh... tinh tinh...

Nào ngờ Nhiễm Đào vừa dứt lời thì điện thoại của Lý Lạc Vân vang lên.

Lý Lạc Vân vừa thấy phòng giám định gọi tới liền vội vàng bắt máy.

Kết quả là, anh ta chỉ nghe có một câu thôi mà cả người lập tức sững lại như khúc gỗ. Sau khi đặt điện thoại xuống, anh ta mới nói với mọi người bằng vẻ mặt khó tin: "Đã có kết quả so sánh! Bọn họ đã chứng thực người chết trong buồng xe ô tô đúng là Lưu Vũ!"

Hả?

Anh ta vừa dứt lời, mọi người xôn xao hết cả lên.

"Lưu Vũ chết rồi ư? Sợ tội tự sát sao?" Tăng Khả lẩm bẩm với vẻ nghi ngờ: "Nếu ông ta chết rồi, vậy chẳng phải là vụ án giết người thần tốc đã kết thúc rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top