Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 675- 676

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc mới bắt đầu, cuộc sống của tôi cũng rất thoải mái, ăn ngon, mặc đẹp, lúc nào cũng dễ dàng tìm phụ nữ..." Lý Phi thản nhiên cười mấy tiếng nhưng thần thái lại lộ vẻ sầu thảm. "Nhưng cho dù tôi có tiền cũng không thay đổi được thân phận tội phạm giết người, bất kể ở chỗ nào, trong lòng tôi đều chưa từng cảm thấy yên ổn, lúc nào cũng có cảm giác cảnh sát sẽ ập đến phá cửa xông vào..."

"Lúc đầu, tôi còn dùng tiền tìm một số người để tẩy trắng thân phận mình. Nhưng kết quả những người này đều là kẻ lừa đảo, chỉ mang tới thẻ căn cước giả, hại tôi mất rất nhiều tiền!"

"Còn có những người phụ nữ mà tôi qua lại cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào tiền của tôi. Tôi không thể nào tin tưởng bọn họ, về sau qua lại càng lúc càng ít."

"Haiz!"

"Trong suy nghĩ của tôi, 1 triệu hẳn là rất nhiều rất nhiều tiền, đủ cho tôi tiêu cả nửa đời tiếp theo. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, chưa tới hai năm đã ăn tiêu hết không ít tiền!"

"Không còn cách nào, vật giá ngày càng tăng cao. Thân phận của tôi lại không thể để lộ, cho nên làm chuyện gì cũng phải dùng nhiều tiền hơn so với người bình thường!"

"Hơn nữa cho dù tôi tẩy trắng thân phận thì chút tiền này cũng không thấm vào đâu, thậm chí ngay cả căn nhà đàng hoàng để ở cũng không mua nổi!" Lý Phi càng nói càng chua xót. "Nói tiếp cũng thật sự là một chuyện cười, trước kia tôi luôn nghĩ, sư phụ có tài năng trộm cắp như thế, Đào Hương được coi là vua trộm nhưng cuộc sống của bọn họ vì sao vẫn nghèo túng như thế chứ? Không hề tiêu dao tự tại!"

"Ha ha, cho đến khi tôi sống tới 60 tuổi rốt cuộc mới cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, bọn tôi là kẻ trộm, bọn tôi có tà tâm, bọn tôi vĩnh viễn sống trong bóng ma của kẻ trộm. Cho dù đứng dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy bản thân có thể tẩy sạch mọi thứ."

"Giống như tôi vậy, tôi luôn mang theo bên người rất nhiều thứ kỳ trân dị bảo, còn có một viên đá quý Ấn Độ vô giá! Chỉ có điều, từ trước đến giờ những thứ này không thể cho tôi cuộc sống mà tôi mơ ước. Đừng nói mơ ước, ngay cả cuộc sống của người bình thường cũng không thể cho tôi được!"

"Tôi không dám mang tiền đến gửi ngân hàng, cũng không thể ở một nơi để an cư lạc nghiệp, không toàn tâm toàn ý mà tin tưởng người nào! Không có bạn bè, không có người thân, không có người phụ nữ yêu thương... Hơn nữa, lúc nào tôi cũng phải nghĩ làm thế nào giấu những đồ vật này mà không bị người khác phát hiện!"

"Thực ra, so với cuộc sống trước kia của tôi, ngoại trừ điều kiện vật chất tốt hơn một chút thì mọi thứ đều giống như trước đây, mỗi ngày vẫn luẩn quẩn, ngây ngây ngô ngô, không biết rốt cuộc bản thân muốn đi hướng nào, không biết rốt cuộc bản thân muốn làm cái gì?"

"Có một lần tiền tiêu gần hết, tôi mới đi tới chợ đen trong thành phố, muốn bán đi một khối ngọc chạm khắc. Kết quả, bảo vật còn chưa bán xong thiếu chút nữa đã mất cả mạng. Tôi bị những người đó theo dõi, nếu không phải về sau tôi đưa khối ngọc chạm đó cho bọn họ, chỉ sợ ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có... Từ đó về sau, tôi giống như chim sợ cành cong, không dám tùy ý mang bảo vật lộ ra như thế nữa. Còn về viên đá quý kia, tôi lại càng không dám để cho người khác biết, lúc nào cũng mang theo, không dám để rời khỏi người!"

"Khi đó, tôi mới hiểu được vì sao Đào Hương muốn đem những bảo vật này chôn sâu xuống mộ như thế. Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn không giống với những gì tôi nghĩ!"

"Haiz!" Lại một tiếng thở dài, Lý Phi suy sụp nói: "Cứ như vậy, ngắn ngủi vài năm trôi qua, tôi lại trở lại trạng thái như ngày trước, từ từ túng quẫn, nghèo rớt mùng tơi. Nghiêm trọng hơn, tôi đang càng ngày càng già đi, không còn là chàng trai trẻ tuổi năm nào nữa. Bệnh tim, cao huyết áp, các chức năng suy yếu, lại thêm một số bệnh phổ biến của người già xuất hiện trên người tôi. Để khám bệnh tôi cũng đã tiêu không biết bao nhiêu tiền..."

"Có lẽ, con người đều luôn nhớ tới gốc gác quê hương mình. Hơn nữa, tuổi càng già thì ý niệm này càng rõ. Sau khi lưu lạc thêm vài năm, trong lòng tôi vẫn luôn cố chấp muốn quay về Bách Linh, quay lại ngôi nhà cũ ở cạnh nghĩa địa."

"Ngôi nhà cũ vẫn còn rất chắc chắn, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm đó khi tôi rời đi. Có thể là do nơi đó gần sát nghĩa địa nên trước giờ vẫn giữ nguyên vẻ thanh tịnh, không có người chú ý đến."

"Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu một ngày tôi phải ra đi, vậy chi bằng tôi sẽ chết ở nơi này. Từ khi tôi có trí nhớ tới giờ, đây là nơi duy nhất mà tôi có ấn tượng sâu sắc, nơi duy nhất mà tôi quyến luyến!"

"Khi đó, tôi cũng không lo lắng tới việc bị cảnh sát bắt được nữa. Tôi mang tất cả những thứ đáng giá giấu hết trên trần ngôi nhà cũ. Sau đó, nghĩ cách tìm một số con đường để mang bán bảo vật lấy tiền."

"Có điều, trước khi đổi được tiền, tôi cũng cần phải sống qua ngày, cho nên tôi đã lên mạng tìm kiếm công việc quen thuộc. Không ngờ, đúng lúc thấy Nhà tang lễ huyện Hương Lăng tìm người. Khoảng cách từ ngôi nhà cũ đến Hương Lăng cũng không phải là quá xa, hơn nữa nhập liệm sư cũng là công việc duy nhất mà cả đời này tôi hiểu rõ vì thế tôi liền đi ứng tuyển!"

"Thẻ căn cước tôi sử dụng vẫn là tấm thẻ giả mang tên Hạ Liên Hỉ." Lý Phi nói tới đây, có vẻ như đã sắp kể hết chuyện nên tốc độ nói cũng chậm hơn một chút. "Với kỹ thuật của tôi đương nhiên là ứng tuyển thành công, trở thành nhập liệm sư đã làm sống lại sở trường tuổi trẻ của tôi."

"Sau đó, tôi thấy quay về không tiện lắm nên quyết định thuê phòng ở khu vực gần nhà tang lễ."

"Nói thật, cảm giác được làm lại công việc sở trường thực sự không tệ. Tôi cảm giác tâm của mình cũng yên ổn hơn, tôi bắt đầu lấy lại kỹ thuật trước kia, giúp gia đình những người chết xử lý thi thể... Tìm lại cảm giác ngày xưa, tôi liền bắt đầu tìm kiếm sự tiến bộ kỹ thuật và tiếp tục đi sâu nghiên cứu những vấn đề còn dang dở khi còn trẻ. Tôi mua rất nhiều sách liên quan, muốn dùng những thiết bị trước kia và điều kiện thuận lợi hiện tại để tạo ra phương pháp chống phân hủy hoàn mỹ nhất!"

"Vì cần một loại chất ổn định, tôi đã lấy danh nghĩa nhà tang lễ tới Trường Trung học số 1 Bách Linh mua Axit cyanomethyl enamine, sau đó thử nghiệm thuốc thử chống phân hủy loại mới nhất. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa thành công nhưng tôi tin nếu có thể cho tôi thêm một chút thời gian nữa nhất định sẽ thành công!"

"Nhưng mà... Haiz!" Cuối cùng Lý Phi cũng ngẩng đầu nhìn những cảnh sát đang có mặt ở đây, thở dài nói: "Thực ra, đối mặt với ngày hôm nay, tôi cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý. Nói thật, tôi không sợ bị bắt, cũng không sợ liên quan đến vụ án mà tôi phạm phải lúc còn trẻ!"

"Dù sao, tôi cũng đã mất cả cuộc đời, hiện tại cũng không sợ mất đi thứ gì nữa!"

"Nửa đêm ngày hôm qua, lúc xử lý một thi thể bỗng nhiên tôi nghĩ ra một phương pháp phối hợp mới. Vì vậy, hơn nửa đêm tôi lái xe tang quay lại ngôi nhà cũ để lấy một số nguyên liệu hóa học!"

"Thật không ngờ, tôi vừa mới lái xe đi đã thấy rất nhiều xe cảnh sát đang chạy về hướng nhà tang lễ!"

"Ngay sau đó, tôi lại lái xe tới phòng trọ tôi thuê, kết quả thấy nơi đó đã bị rất nhiều xe cảnh sát bao vây!"

"Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn hiểu được, rốt cuộc cảnh sát cũng đã tìm được tôi rồi!" Lý Phi lộ vẻ mặt thản nhiên nói: "Dĩ nhiên, lúc đầu, phản ứng đầu tiên của tôi đương nhiên là phải chạy trốn, dù sao mấy người vẫn chưa bắt được tôi!"

"Vì thế, tôi chạy xe về ngôi nhà cũ, muốn mang những bảo vật đi. Nhưng mà, khi tôi phát hiện xe của các anh đang gắt gao đuổi theo phía sau, tôi đã hiểu, tôi không còn khả năng chạy trốn nữa!"

"Nếu cuộc đời đã bi thảm như thế tôi đây cũng không có gì đáng giá để lưu luyến nữa. Cho nên khi vào nhà, tôi đã lấy bảo vật ra, bỏ viên đá quý Ấn Độ vào túi áo, định bụng đồng quy vu tận với những thứ này, còn có ngôi nhà cũ này nữa."

"Có thể chết ở ngôi nhà cũ mà cả tuổi thơ đã sống ở đó cũng coi như là an ủi! Đây vốn là tâm nguyện của tôi." Nói đến đây, Lý Phi tạm dừng một chút, ánh mắt không né tránh nhìn thẳng về phía Triệu Ngọc, sau đó bất mãn nói: "Chỉ là, có như thế nào tôi cũng không thể ngờ, tôi đã châm lửa nhưng lại không thiêu chết mình! Sau đó... liền bị các anh bắt được!"

"Nhưng mà, bị bắt cũng không có gì to tát cả, đối với tôi mà nói, kết quả đều không có gì khác biệt!" Lý Phi thoải mái nói: "Ngược lại, đem những bí mật chôn giấu bao nhiêu năm nói ra được, tôi lại cảm thấy thoải mái!"

"Anh cảnh sát à, tôi đã kể hết cuộc đời bi thảm của tôi cho các người rồi, tiếp đây..." Lý Phi dừng một chút mới nói: "Các người cho tôi gặp Đào Hương được không?"

"Ông... có ý gì?" Bỗng nhiên nghe Lý Phi nói như vậy, Triệu Ngọc vội vàng hỏi lại một câu.

"Tôi nghe trên tin tức nói, các anh đã bắt được Đào Hương, chỉ là..." Biểu tình của Lý Phi vô cùng nghiêm túc: "Thứ cho tôi nói thẳng, những người gặp qua khuôn mặt thật của Đào Hương không nhiều, cho nên tôi muốn xem xem, kẻ các người bắt được, rốt cuộc có phải là Đào Hương thực sự hay không?"

...

Vốn dĩ lúc mọi người nghe hết câu chuyện của Lý Phi, tất cả đều im lặng và chìm trong dòng suy tư của bản thân.

Trước đó, ai cũng không nghĩ tới, vụ kỳ án rùng rợn làm chấn động dư luận bao năm nay lại có nhiều uẩn khúc phức tạp như thế.

Lý Phi sống khốn khổ, u ám cả một đời khiến người ta vừa thấy thương cảm lại thấy khiếp sợ.

Suy nghĩ của mọi người đều rất phức tạp, ngổn ngang mâu thuẫn, ai cũng không dễ có cái nhìn khách quan, công bằng với những hành vi của Lý Phi.

Có một điều không thể không thừa nhận, chính những bất hạnh trong thời thơ ấu của Lý Phi là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến vụ án kinh thiên động địa này. Trong tâm lý của Lý Phi chắc chắn đã tồn tại sự mất cân bằng từ đó.

Nhưng mà, bối cảnh giết người của ông ta lại có rất nhiều thứ khiến người ta đáng suy ngẫm.

Chăm sóc trẻ vị thành niên, bạo hành gia đình, ngược đãi, trộm cướp... những vấn đề nhìn thấy được trong vụ kỳ án này cũng không phải chỉ có một hai cái.

Ai ngờ, ngay trong lúc mọi người còn chưa kịp suy xét tường tận thấu đáo, Lý Phi lại đột ngột nói ra một câu kinh người như thế.

Ồ...

Những người có mặt ở hiện trường không ngăn được mà ồ lên, ngay cả Triệu Ngọc cũng nhăn mày nhíu mắt.

"Này, nói vậy là có ý gì?" Nhiễm Đào trừng mắt liếc Lý Phi: "Chẳng lẽ... ông cho là cảnh sát chúng tôi bắt nhầm người sao?"

"Tôi hiểu Đào Hương..." Lý Phi nói vô cùng nghiêm túc: "Cậu ấy không dễ dàng bị cảnh sát bắt được như thế. Ngoài kỹ thuật trộm cắp siêu đỉnh, việc Đào Hương am hiểu nhất chính là ngụy trang. Hơn nữa, trên đời này, có rất ít người thực sự thấy khuôn mặt thật của Đào Hương, vì thế, tôi nghĩ, nếu chẳng may, thực sự..."

"Đừng ngốc nữa! Muốn cái gì hả?" Nhiễm Đào ngoắc ngoắc tay về phía Thôi Lệ Châu. "Nhìn cho kĩ đi! Biết cô gái này là ai không? Nói cho ông biết, cô ấy là con gái của Thôi Phương Vũ, là do một tay Đào Hương nuôi lớn đấy!"

"Này, Nhiễm Đào... anh... anh làm cái gì đấy..." Thôi Lệ Châu tức giận mắng Nhiễm Đào.

Từ đầu đến cuối, Thôi Lệ Châu luôn cảm thấy rối rắm trong lòng.

Đối mặt với Lý Phi, cô ta không hề muốn cho ông ta biết thân phận của mình. Tuy rằng nếu xét về quan hệ thì Lý Phi là người có quan hệ mật thiết với cô ta. Nhưng mà, Lý Phi là một kẻ giết người biến thái như thế làm Thôi Lệ Châu thực sự sợ hãi.

"Cái gì? Các người... các người đừng lừa tôi..." Nghe những lời vừa rồi, Lý Phi vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau khi ông ta nhìn Thôi Lệ Châu một lúc lâu lại lắc đầu nói: "Cô ta... cô ta không hề giống Mạn Đình!"

"Đúng là phí lời, ADN còn giả được sao?" Nhiễm Đào tức giận hét lên.

"Hả? Thật không?" Lý Phi nhíu nhíu mày. "Lại là ADN, thì ra lúc Thôi Phương Vũ chết cũng đã có loại kỹ thuật này rồi!"

"Nhiễm Đào, thông báo với Đội trưởng Tôn, đưa Đào Hương lại đây!" Sau một lúc cân nhắc, Triệu Ngọc hạ lệnh với Nhiễm Đào.

Sau khi được Lý Phi nhắc nhở, Triệu Ngọc thực sự lo lắng đúng như những gì Lý Phi nói. Nếu chẳng may kẻ bị bệnh thần kinh mà bọn họ bắt được không phải là Đào Hương, vậy thì bọn họ bị mắc bẫy rồi!

Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng Triệu Ngọc cũng không dám bỏ qua.

Hắn biết thật ra từ đầu tới cuối, chỉ có lời nói từ một phía của Thôi Lệ Châu có thể chứng minh thân phận của Đào Hương, nếu chẳng may trong chuyện này có gì khuất tất thì sao?

Tuy Nhiễm Đào ngoài miệng nói thế nhưng cũng không dám chậm trễ, vội phối hợp với Đại đội trưởng Tôn, đưa Đào Hương điên điên khùng khùng vào phòng thẩm vấn.

Hung thủ thực sự đã bị bắt nên những tình nghi đối với Đào Hương đã không còn, vì thế việc trông coi ông ta cũng không nghiêm ngặt như trước nữa.

Lúc Đào Hương vừa mới bước vào phòng thẩm vấn, Thôi Lệ Châu đã không nhịn được mà chạy tới kéo tay Đào Hương, nước mắt rưng rưng trào ra.

"Là ai, gõ cửa nhà tôi... là ai, gõ cửa nhà tôi..." Ai ngờ, ánh mắt Đào Hương tán loạn ngâm nga một bài hát cũ, ngoảnh mặt làm ngơ với Thôi Lệ Châu đang khóc lóc.

"Nhị... Nhị đệ... Đào..." Lúc này, Lý Phi cũng đã thấy rõ ràng khuôn mặt của Đào Hương, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Ừm...

Nhìn thấy kết quả này, cuối cùng đám người Triệu Ngọc cũng yên tâm.

Rốt cục, mấu chốt cuối cùng để kết án cũng không phát sinh thêm chuyện gì nữa.

Kẻ điên này đúng là vua trộm Đào Hương!

"Cha... cha thế nào rồi... bọn họ... không làm khó gì cha chứ? Cha..."

Thôi Lệ Châu khóc lóc nghẹn ngào nhưng lại bị Đào Hương đẩy ra. "Đừng làm ồn, tôi không nhớ được lời bài hát, tiếp theo là câu gì nhỉ? Là ai, gõ cửa sổ nhà tôi, là ai, bị thời gian quên lãng..."

"Con... con thực sự là con gái của Mạn Đình?" Lúc này, Lý Phi cũng không còn hoài nghi thân phận của Thôi Lệ Châu, ông ta rưng rưng nước mắt, xúc động nói: "Vậy mà... đã lớn thế này rồi. Lần trước bác gặp con mới chỉ là đứa bé 2- 3 tuổi. Thực... thực sự là con! Tên khốn Thôi Phương Vũ nhà ba đời độc đinh, bác còn nghĩ, cha con đã tuyệt hậu rồi... con à... hu hu... bác với mẹ con... hu hu... Tôi nhớ Tứ muội của tôi, rất nhớ cô ấy..."

Lý Phi khóc nghẹn ngào.

Thôi Lệ Châu cũng khó nén nước mắt.

Cả hai đều nức nở.

"Ầm ĩ quá, tôi không chơi với các người nữa!"

Đào Hương khoát tay khiến cảnh sát đứng sau hoảng sợ. Còng tay của Đào Hương vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

"Á!" Cảnh sát hoảng hốt, vội vã muốn xông lên túm lấy Đào Hương nhưng Triệu Ngọc lại giơ tay ngăn cản, ra hiệu bảo bọn họ không cần làm vậy.

"Cậu... cậu ấy..." Rốt cuộc Lý Phi hiểu ra điều gì đó, vội vàng chỉ vào Đào Hương hỏi Thôi Lệ Châu. "Cậu ấy bị làm sao thế này? Tình trạng này... giống như..."

"Ông đã quên rồi sao? Đầu của ông ta đã từng bị tổn thương!" Nhiễm Đào nói. "Ngoại thương dẫn tới thần kinh không bình thường. Hiện tại, chắc ông đã biết lý do vì sao Đào Hương không tiết lộ bí mật về ngôi nhà cũ ra ngoài rồi chứ?"

"Thì ra... thì ra là như vậy! Chẳng trách cảnh sát các người lại bắt được cậu ấy!" Lý Phi đau đớn lắc đầu.

"Hừ? Lời này của ông là có ý gì?" Nhiễm Đào lập tức phùng má trợn mắt. "Đang cười nhạo chúng tôi hả?"

"Sư đệ, haizz... là đại ca không tốt, đại ca không tốt!" Lý Phi không thèm để ý tới Nhiễm Đào, đi tới trước mặt Đào Hương, đột nhiên đấm vào ngực nói: "Lúc trước, anh không nên lấy chậu hoa đập em! Đầu của em sẽ không bị thương..."

"Thực ra..." Nghe những lời vừa rồi, Ngô Tú Mẫn không nhịn được lên tiếng: "Lý Phi à, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra sao? Đào Hương trở nên điên điên khùng khùng như vậy, một phần cũng là do ngoại thương nhưng thực ra... tâm lý của ông ta bị tổn thương mới là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tình trạng như thế!"

"Nếu ông ta không nhìn thấy đầu người trong căn hầm kia, có lẽ sẽ không đến nỗi thành ra dáng vẻ như bây giờ..."

Ngô Tú Mẫn nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

"Là ai, đã gảy huyền cầm... là ai, bị thời gian quên lãng..." Đào Hương vẫn ngây ngốc ngâm nga lời bài hát.

"Hu hu... anh sai rồi! Anh sai rồi!" Cuối cùng, Lý Phi khóc nấc lên quỳ xuống trước mặt Đào Hương. "Nhị đệ, anh thực sự xin lỗi em! Anh thực sự xin lỗi em..."

"Hả? Sư phụ, sao người lại ở đây?" Ai ngờ, nhìn thấy Lý Phi quỳ xuống, đột nhiên Đào Hương lại ngừng hát, kinh ngạc nhìn Lý Phi nói. "Sư phụ, sao người lại khóc? Là... người nhớ con sao? Sư phụ, con... con cũng nhớ người lắm... sư phụ... con xin lỗi người! Con... con sai rồi!..."

"Sư đệ, anh là đại ca, không phải sư phụ, em nhìn lầm rồi..." Lý Phi vội vàng kéo tay Đào Hương để nói rõ.

"Không sai mà, người chính là sư phụ của con, sư phụ à, con quỳ xuống, người tha thứ cho con đi, con cầu xin người..." Nói xong, Đào Hương cũng quỳ xuống trước mặt Lý Phi...

...*...

...*...

Ngược dòng thời gian về một đêm mấy chục năm trước.

Tại Thành phố Bách Linh,

Trong sân phía sau một cửa hàng hợp kim nhôm.

Trời đã tối hẳn, có vài người đang đứng trong sân.

Ở giữa sân, thi thể một người phụ nữ bị que cời than đâm xuyên qua cổ đang nằm đó, máu tươi đã lênh láng trên mặt đất....

"Sư phụ, đại sư huynh cũng vì cứu con, anh ấy cũng không muốn như vậy đâu, con xin người, tha cho anh ấy đi!" Cô bé Đỗ Mạn Đình quỳ trước mặt một người đàn ông, khổ sở cầu xin.

"Câm mồm! Nó... nó chạy trốn rồi! Bảo tao tha cho nó? Tao... tao..." Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, cả người run lên quát: "Nó không phải là đứa trẻ con nữa, nó giết sư nương của nó, khi sư diệt tổ rồi! Làm sao tao tha cho nó được? Tao đi tìm nó, nhất định phải bắt nó về, để nó đền mạng cho vợ tao. Đúng là mắt tao mù rồi, lại nuôi dưỡng loại lang sói như thế, Lý Phi, tao phải băm thây xé xác mày. A..."

"Sư phụ, sư phụ, không phải lỗi của đại sư huynh, người tha cho anh ấy đi... thực ra... hu hu... thực ra..." Đỗ Mạn Đình túm chặt lấy ống quần sư phụ, dứt khoát nói: "Thực ra, sư nương là do con giết. Là do con lỡ tay giết người. Nếu người muốn trừng phạt, cứ trừng phạt con đi!"

"Tứ muội, em đừng nói bậy!" Vừa nghe lời này, ngay lập tức cậu bé Thôi Phương Vũ đứng bên cạnh gắt lên. "Giờ là lúc nào rồi, em nói bừa cái gì thế?"

"Được! Mày giết người phải không? Vậy trước tiên tao tìm thằng cả về để hỏi rõ ràng. Hai chúng mày, đứa nào cũng đừng nghĩ chạy thoát được!" Người đàn ông hung bạo đá Đỗ Mạn Đình sang một bên. Sau đó ra lệnh với hai đứa trẻ còn lại: "Hai đứa chúng mày trông coi nó cho tao, con mẹ nó, đúng là phản hết rồi. Tao đi tìm người giúp bắt Lý Phi về đây... Chúng mày... Á... ối... ối..."

Ai ngờ trong lúc người đàn ông vừa xoay người, có thế nào cũng không thể ngờ, đứa bé trai lớn hơn một chút lại vọt lên, tàn nhẫn kẹp chặt cổ ông ta.

"Nhị ca, Nhị ca... anh..." Thôi Phương Vũ bị sốc, kinh hãi la lên: "Anh... đang làm gì thế!"

"Đào... Hương, mày... điên rồi... thằng khốn này... Á... ặc ặc..." Câu nói tiếp theo của người đàn ông đã không thốt lên nổi, mặt đã bị Đào Hương siết cổ đỏ bừng...

"Lão Tam, nếu sư phụ không chết, đại ca và Tứ muội đều không sống nổi!" Đào Hương vừa siết chặt cổ người đàn ông, vừa hung ác nói: "Cho nên, hôm nay, chỉ có thể làm như thế này..."

"Á..."

Tuy rằng Thôi Phương Vũ sợ tới mức mặt trắng bệch nhưng cũng chạy nhanh đến, liều chết túm lấy cánh tay người đàn ông, không để cho ông ta giãy giụa.

Đỗ Mạn Đình cũng run rẩy cắn chặt răng, đè hai chân người đàn ông xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top