Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 679- 680

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn, thấy trong lô ghế phía sau hắn, có hai cô gái đang ngồi đấy, dáng người thon dài mảnh khảnh, ngoại hình nổi bật, một người mặc chiếc áo len, tóc vàng, một người mặc áo sơ mi kẻ sọc, trông rất đẹp.

Triệu Ngọc vừa nhìn, bỗng hai mắt hắn sáng lên, hắn nhận ra. Cô gái mặc áo kẻ sọc chẳng phải là cô gái đeo vòng tay hình rồng hay sao!

À...

Triệu Ngọc cuối cùng đã nhớ ra chàng trai trẻ kiêu ngạo này là ai, chẳng phải là phú nhị đại đã tặng cho Tống Hiểu Viện một chiếc vòng tay hình rồng sao? Tên gã là Lưu Hưng Huy.

Cha của Lưu Hưng Huy vẫn đang bị giam giữ để thẩm vấn tại Cục Cảnh sát Bách Linh chờ để xử lý.

Cơ mà, bản thân Lưu Hưng Huy không tham gia vào vụ việc nên gã cũng chẳng bị liên lụy gì.

Thật không thể tin được, Triệu Ngọc buồn cười mà lắc đầu.

Hắn cũng chỉ biết một vài người ở Bách Linh. Ai ngờ được, lần này, một lúc lại gặp được liên tục ba người.

Có vẻ như đại ca hệ thống chuẩn bị phó bản Kỳ Ngộ này, thực sự đã phải suy nghĩ rất nhiều.

"Anh... Sao anh biết được chúng tôi đang ở đây?" Tống Hiểu Viện thấy Lưu Hưng Huy đứng trước cửa nhà hàng, giật mình đến choáng váng, tay chỉ vào cửa, nói: "Anh... Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"

"Tống Hiểu Viện, cô đừng có ở đây mà giả vờ làm một cô gái thuần khiết!" Lưu Hưng Huy hét lên: "Cô coi tôi là cái gì? Lúc cần thì vẫy tay gọi tôi đến, đến lúc không cần thì phủi tay đuổi tôi đi, thật quá quắt!"

"Lưu Hưng Huy, anh nói gì, ai mới là người quá quắt ấy nhỉ?" Cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi, đứng dậy chỉ vào mũi Lưu Hưng Huy, mắng: "Anh vẫn còn viện lý do để đánh người à? Viện Viện có làm gì sai không? Cha của anh bị bắt giam thì có liên quan gì với Viện Viện? Anh mắng chửi cô ấy chúng tôi còn chưa tính, anh lại trực tiếp động tay động chân đánh người?"

"Tiểu Cần, chuyện của cô ta không khiến cô phải động vào, biết ý thì nhanh cút ra!" Lưu Hưng Huy tức giận nói: "Khi tôi đưa cho cô ta chiếc vòng tay này, đã nói với cô ta rằng khiêm tốn một chút đi, nhưng cô ta thì sao? Mang đi khoe khoang khắp nơi? Vừa nhìn thấy Trương Tử Thần, cô ta lập tức đem ra khoe? Bây giờ thì hay rồi? Cha tôi bị bắt!"

"Anh bảo tôi khiêm tốn một chút? Nhưng không nói với tôi đó là đồ ăn trộm!" Tống Hiểu Viện gào khóc: "Đến giờ chuyện xảy ra, anh lại đi trách tôi, anh mới là người quá quắt, anh luôn mồm bảo sẽ đối xử tốt với tôi, thế tại sao anh lại đánh tôi? Lưu Hưng Huy, chúng ta đã chấm dứt rồi! Mời anh đi cho!"

"Cô!!!" Lưu Hưng Huy tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Tống Hiểu Viện, hét lên: "Tống Hiểu Viện, cô cũng quá vô tình, uổng công bình thường tôi đối xử với cô tốt như nào, sao, thế nào? Vừa thấy nhà tôi xảy ra chuyện, cô đã muốn phủi sạch mối quan hệ với tôi? Cô có còn là người không!?"

"Này, Lưu Hưng Huy, ai mới là người vô tình?" Tiểu Cần thấy Lưu Hưng Huy muốn đánh người, vội chắn trước mặt Tống Hiểu Viện, gạt tay gã ra và nói: "Là do anh lừa gạt Viện Viện trước cơ mà, chưa gì anh đã đánh cô ấy. Anh có bao giờ nghĩ tới nguyên nhân tại sao lại thế chưa, bây giờ lại còn ngang ngược, anh ngang ngược cho ai xem?"

"Mẹ nó, không cần cô xen vào, đây là việc của chúng tôi, cô tránh ra!" Lưu Hưng Huy bị Tiểu Cần mắng đến nóng cả mặt, đẩy Tiểu Cần ra một bên.

"Tôi không tránh. Đây là chỗ công cộng. Anh nghĩ anh có thể làm gì được tôi chứ?" Tiểu Cần cũng rất mạnh mẽ. Trong khi bảo vệ Tống Hiểu Viện, cô liên tục đánh Lưu Hưng Huy.

Gây ồn ào đến vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những thực khách khác, tất cả đều tập trung nhìn về phía họ.

Triệu Ngọc vẫn đứng yên, không hề di chuyển. Hắn cảm thấy, loại chuyện này, hắn không nên xen vào. Mấy chuyện nhỏ như này không thích hợp để hắn nhúng tay.

Ai ngờ, Lưu Hưng Huy nổi giận, gã đưa tay đẩy Tiểu Cần ngã xuống đất. Sau đó, mặc kệ ánh mắt của mọi người, lôi Tống Hiểu Viện đi ra ngoài.

Tống Hiểu Viện không chịu, giơ tay bám chặt vào ghế sofa.

Sau khi nghe tin, một vài người phục vụ tốt bụng đã đến khuyên can, nhưng tất cả bọn họ đều bị Lưu Hưng Huy đẩy ngã.

Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt ủ rũ, nhìn cảnh tượng máu chó này tâm trạng liền trở nên chán nản.

Hắn tự hỏi nếu cho Lưu Hưng Huy một vài cú đấm. Liệu hệ thống có cộng điểm cho hắn không?

Chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?

Thế, hay là... làm kiểu khác nhỉ?

Thấy Tống Hiểu Viện đang giãy giụa trước mặt mình, mùi hương thơm ngát của mỹ nhân bay vào mũi Triệu Ngọc.

Ha ha ha...

Triệu Ngọc trong đầu yên lặng cân nhắc. Rất lâu chưa cảm nhận lại hương vị làm kẻ xấu. Vừa hay, hôm nay hắn đành thử lại vậy!

Nghĩ đến đây, hắn hung tợn đập mạnh xuống ghế sofa, nắm lấy người của Tống Hiểu Viện. Sau đó, hắn không chỉ đập lên tay của Lưu Hưng Huy mà còn giữ lấy thân trước của Tống Hiểu Viện ôm cô vào lòng.

Tất nhiên, tay hắn cũng không hề chịu để yên...

Hừm... cũng được, trong lòng hắn khẽ nói thầm, mặc dù hơi nhỏ, nhưng xúc cảm coi như cũng được.

Đương nhiên đó chỉ là những lời trong lòng, ngoài mặt hắn ân cần hỏi han cô: "Này, cô có ổn không? Cẩn thận không lại ngã..."

Bên này Triệu Ngọc đang làm chuyện xấu thì bên kia Lưu Hưng Huy lại gặp tai nạn.

Lúc tay của Lưu Hưng Huy bị Triệu Ngọc hất ra. Gã theo quán tính ngả người xuống đất.

Ai ngờ, trong lúc náo loạn, Ô Phương Phương đang nhàn rỗi ngồi ở hàng ghế đầu kia, cũng không biết cô ta nghĩ gì liền đứng dậy nhặt chai rượu vang đỏ rồi đập thẳng vào đầu Lưu Hưng Huy.

Lực đập rất lớn, nếu như trúng, chắc chắn sẽ khiến đầu Lưu Hưng Huy nở hoa.

May mắn, Lưu Hưng Huy vì bị Triệu Ngọc đập vào tay mà ngã xuống đất, vừa vặn tránh được một kiếp.

Ngược lại, Ô Phương Phương đập trượt vào không khí, suýt nữa vấp ngã.

Nhìn vào dáng vẻ của Ô Phương Phương, hôm nay cô ta đã uống rất nhiều rượu nên đập một cái cũng không trúng. Cô ta cầm chai rượu, lảo đảo đi đến cạnh Lưu Hưng Huy.

"Cô... Cô..."

Lưu Hưng Huy không thể hiểu người phụ nữ này đang định làm gì, gã sợ đến nỗi hai tay chống xuống đất, nhanh chóng lùi lại phía sau.

Kết quả, điều đáng buồn nhất đã xảy ra.

Ô Phương Phương vì uống quá nhiều rượu, ngực do hô hấp mà kịch liệt phập phồng, cô ta ọe một tiếng, nôn ra hết tất cả.

Chẳng may lúc đó cô ta lại tình cờ đối mặt với Lưu Hưng Huy, nên cô ta đành nôn vào cơ thể và mặt của gã. Mặc dù chỉ ọe có một lần, nhưng lại không thể kiềm chế nổi, liên tiếp phun lên mặt Lưu Hưng Huy, thậm chí còn có nửa con tôm đã bóc vỏ ở trên mặt gã...

A...

A...

Trái tim điên cuồng chịu tổn thương của Lưu Hưng Huy không chịu nổi nữa, gã chật vật đứng dậy, chạy đi.

"Tôi có thể đi không?" Triệu Ngọc một tay ôm mỹ nhân trong ngực, một mặt cứng họng nhìn sự việc đang diễn ra náo nhiệt trước mặt hắn.

Bên này thấy Ô Phương Phương ói ra, đang từ từ ngồi lại xuống ghế. Dĩ nhiên do đã uống quá nhiều, cô ta cũng sắp bất tỉnh luôn rồi.

Lúc này, Tiểu Cần bụm mặt chạy tới, sau khi thấy Triệu Ngọc đang ôm chặt Tống Hiểu Viện, mặt có chút lúng túng.

"Ôi trời, thật kinh tởm... cái này... có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Lưu Hưng Huy đâu rồi?"

Tống Hiểu Viện nhận thấy Triệu Ngọc vẫn chưa định buông tay, nhanh chóng giãy giụa thoát ra. Cô ta nói với Tiểu Cần: "Tôi... tôi cũng không biết! Lưu Hưng Huy chạy đi rồi!"

Không còn gì để làm, Triệu Ngọc hậm hực lắc đầu, nhưng cũng không làm được gì, hắn đành nhìn chằm chằm sang người đang bất tỉnh - Ô Phương Phương.

Hắn vẫn không biết xấu hổ nói với Tống Hiểu Viện: "Không cần cảm ơn đâu..." Hắn xoa tay, khóe miệng nhếch lên: "Vừa nãy mới chỉ là cứu tiểu mỹ nhân thôi, bây giờ... Tôi sẽ đi cứu đại mỹ nhân! Ha ha..."

Nói rồi, Triệu Ngọc giơ đôi tay xấu xa của mình ra chạm vào Ô Phương Phương.

Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng, Tống Hiểu Viện và Lưu Hưng Huy chính vì cái vòng tay khắc hình rồng kia mới cãi nhau đến chia tay.

Bởi vì Lưu Hưng Huy lén lút trộm đồ cất giữ của cha gã tặng cho Tống Hiểu Viện. Nhưng Tống Hiểu Viện lại khoe khoang khắp nơi nên mới dẫn cảnh sát đến, đưa cha của Lưu Hưng Huy vào Cục Cảnh sát.

Nhưng mà, dù sao việc này cũng là chuyện xích mích của cặp vợ chồng son người ta, Triệu Ngọc dính vào cũng không tốt.

Vả lại, chính là cái vòng tay hình rồng kia đã cung cấp manh mối mấu chốt để phá án, cho nên Triệu Ngọc cũng càng chẳng cần mất công để ý bọn họ đang làm gì.

Cho nên, đối mặt với những loại phó bản Kỳ Ngộ thế này, Triệu Ngọc chỉ có thể thừa cơ chấm mút một chút mà thôi.

Đối mặt với việc Triệu Ngọc giở trò xấu, Tống Hiểu Viện cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Trong trường hợp như vậy, cô ta sao còn có thể truy cứu quấy rối gì được nữa chứ? Chỉ là hung hăng trừng Triệu Ngọc rồi đến trước quầy thanh toán với cô gái áo len vàng.

Lúc này, có hai người phục vụ đang buồn rầu đối diện với một bãi nôn. Đối mặt với loại tình huống này, các cô ấy nhất định phải nhanh chóng dọn sạch hiện trường mới được. Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến những thực khách khác, tất nhiên là sẽ phải gánh chịu sự trách mắng của ông chủ. Nhưng mà, loại việc này thật sự là không dễ làm.

Triệu Ngọc là người hình thức, tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng hắn vẫn lấy hai tờ 100 tệ ra, phóng khoáng đưa cho hai cô phục vụ.

Sau khi nhìn thấy tiền boa, hai người lập tức lên tinh thần, vội vàng hăng hái dọn dẹp.

"Hì hì hì..." Triệu Ngọc lại xoa tay, ngồi xuống bên cạnh Ô Phương Phương lần nữa.

Lúc này, Ô Phương Phương đã say như chết, không có phản ứng gì cả.

"Tôi đã không làm đại ca đã rất nhiều năm. Tôi không thích mép giường lạnh giá..." Cùng lúc đó, bởi vì hiện trường đã yên tĩnh lại, tiếng hát trong điện thoại của Triệu Ngọc lại truyền ra lần nữa. Lúc này, hắn mới ý thức được, hóa ra điện thoại của hắn đã chuyển qua chế độ lặp lại một bài. Lại còn phát đi phát lại bài «Đại ca» nữa chứ.

Tắt điện thoại, lúc này Triệu Ngọc mới vươn bàn tay tội ác của mình ra, chuẩn bị hành động.

"Ừm..."

Nhưng mà sau khi ngửi thấy một mùi rượu bay ngất trời, Triệu Ngọc lại không thể không dừng tay lại. Sau đó lấy khăn ướt trên bàn, ôm lấy bả vai của Ô Phương Phương, lau cho cô ta.

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Ngọc tiếp xúc với Ô Phương Phương ở cự ly gần.

Chớ nói, cái cô Ô Phương Phương này thật sự là nhìn rất ổn, gương mặt thanh tú, làn da nhẵn mịn. Chỉ có điều là buồn bực tích tụ lâu ngày làm cho khóe miệng, đầu mày của người phụ nữ này đều mang một loại trạng thái ngang ngược, hống hách.

Dáng người sao... Triệu Ngọc vừa lau cho cô, vừa cố ý kéo người ra một chút, cẩn thận quan sát.

Vẫn xem như là ổn đi. Mặc dù không cao nhưng cơ thể cân xứng. Nhưng mà, năng lực của cô ta quả thật là không dám tâng bốc, cần đầu óc thì không có đầu óc, cần vũ lực thì cũng không có vũ lực. Ngoại trừ cái tính tình nóng nảy kia ra thì, ôi...

Vừa nhắc đến tính tình nóng nảy, Triệu Ngọc không khỏi nhớ đến những việc mà cô ta đã trải qua. Nghĩ đến dáng vẻ cô ta hắt nước trà vào lãnh đạo, lại nghĩ đến người chồng chưa cưới gặp phải cảnh ngộ không may của cô ta, nghĩ đến dáng vẻ đau buồn một mình uống rượu giải sầu của cô ta bây giờ,...

Được rồi!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mới thu lại bàn tay tội ác đang duỗi vào trong áo lông cừu của đối phương. Trong lòng thở dài, ai kêu Triệu Ngọc mình là một người tốt sống quang minh lỗi lạc kia chứ?

Thôi vậy. Hôm nay không chỉnh đốn cô! Cũng không đưa cô về khách sạn, chụp ảnh cái gì đó!

Sau khi lau xong, Triệu Ngọc cũng làm người tốt đến cùng, giúp cô ta thanh toán, rồi lại ôm cô ta lên ô tô của mình, dự định đưa cô ta về Cục Cảnh sát.

Không nghĩ đến, tuyết bên ngoài rơi ngày càng to, trên mặt đất đều đã biến thành một màu trắng, bông tuyết phất phơ, khung cảnh rất là lãng mạn.

Chẳng qua là mặc dù đang ôm một người phụ nữ say như chết trong lòng, nhưng Triệu Ngọc lại không cảm giác được bất kỳ sự lãng mạn nào cả.

Trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Miêu Anh!

Cảnh tuyết như vậy chỉ càng làm cho hắn thấy cô đơn hơn.

Hắn không chỉ một lần từng nghĩ đến nếu như Miêu Anh có thể cùng hắn điều tra, phá vụ án thi thể nữ không đầu, vậy thì sẽ tốt đến thế nào kia chứ?

Anh Anh à, anh đã hoàn thành vụ án đầu tiên trong sổ ghi chép bìa da vàng rồi! Lúc đó, chúng ta đều đoán sai cả rồi đấy!

Trong sổ ghi chép vẫn còn bốn vụ án, nếu như em lại không trở về, anh sẽ phá án hết toàn bộ, không còn phần nào cho em nữa đâu...

"Ọe..."

Ngay lúc mà Triệu Ngọc đang mặc sức tưởng tượng, vị đang ngồi trên ghế phụ, Ô Phương Phương, khó chịu "ọe--!" một tiếng, lúc này mới đập tan sự nhớ nhung của Triệu Ngọc.

"Này, chị gái, tuy rằng đây là xe mượn của Cục Cảnh sát, nhưng mà, cô tốt nhất là cũng đừng có mà nôn trên xe đấy..." Triệu Ngọc khuyên bảo: "Cô kiên trì thêm chút nữa là đã đến Cục Cảnh sát rồi. Cô thích nôn thế nào thì nôn như thế ấy..."

"Ầm ầm ầm... Vù..."

Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang nói, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.

Ngẩng đầu lên, dưới sự làm nền của tuyết, Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy phía trước có một chiếc Buick dòng MPV đang ầm ầm đóng cửa lại, mắt thấy là đang muốn khởi động xe. Mà phía trước xe là một cô gái mặc áo len vàng đang điên cuồng đập mạnh vào cửa xe, giống như là người trong xe đã cướp đi thứ gì của cô ấy vậy.

Vù...

Chiếc Buick đột nhiên tăng tốc, bỏ cô gái đó sang một bên.

Ối?

Đây là tình huống gì vậy hả?

Bản năng Triệu Ngọc cảm giác không ổn, lập tức khởi động ô tô, dừng lại ở bên cạnh cô gái.

"Á... Là anh... Nhanh... Nhanh..." Tiểu Cần kêu la thất thanh: "Lưu Hưng Huy đã bắt Tống Hiểu Viện đi rồi, nhanh lên, ở trên chiếc xe trước mặt kìa!"

Đang nói thì Tiểu Cần đã mở cửa xe chui vào.

"Đại ca, cầu xin anh, nhanh đuổi theo bọn họ đi!" Tiểu Cần hoang mang không biết phải làm thế nào la lên: "Lưu Hưng Huy điên rồi, không chừng sẽ làm chuyện gì đó với Viện Viện! Ừm..."

Nhưng mà, gào xong câu này, Tiểu Tần chợt nhìn thấy Ô Phương Phương đang say như chết trên ghế phụ.

"Ừm... Anh..." Tiểu Cần hoảng sợ giật mình, bỗng ý thức được có chuyện không ổn: "Anh... Sao anh lại đưa cô ấy lên xe... Anh... Á..."

Tiểu Cần còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã đạp một cước xuống chân ga, nhanh chóng đuổi theo chiếc Buick kia.

"Báo, báo, báo... Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát... Anh... Dừng xe, dừng xe lại, á..." Tiểu Cần chỉ nghĩ rằng Triệu Ngọc cũng là một tên lưu manh cướp tiền, cướp sắc, bị dọa đến kêu la thất thanh.

"Ối..." Triệu Ngọc quát một tiếng: "Mẹ nó chứ, tôi chính là cảnh sát đây, cô báo cái đếch gì hả?"

Triệu Ngọc lái xe như bay, Tiểu Cần bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, mà Ô Phương Phương bởi vì bị lắc lư dữ dội nên ngã sấp xuống đùi của Triệu Ngọc, cắm mặt vào giữa hai chân của hắn, làm ra một tư thế khá là bất nhã.

"Mẹ nó..." Triệu Ngọc muốn đẩy cô ta ra, nhưng dưới sự lay động không ngừng trong xe lại càng khiến cho động tác của hai người mập mờ hơn.

"Anh... Anh đây là muốn cô ấy làm cái gì vậy hả? Lưu... Lưu manh... Á... Dừng xe, nhanh dừng xe..." Tiểu Cần la hét lung tung.

"Ối con bà nó chứ!" Triệu Ngọc cũng gấp muốn điên lên rồi. Vừa định hét lớn một tiếng cho cô ta câm miệng lại, nhưng điện thoại của hắn lại đột nhiên vang lên góp vui.

"Nhìn thấy chưa hả? Tôi là cảnh sát, tôi cũng báo cảnh sát, đừng hét nữa..." Triệu Ngọc vừa không giảm tốc độ lái xe, vừa lấy điện thoại lên nhìn.

Vừa nhìn xuống lại thấy hơi ngoài ý muốn.

Hắn vốn cho rằng là đám người Tăng Khả có việc tìm hắn. Nhưng vừa nhìn số điện thoại, lại là số đến từ Tần Sơn.

Ai vậy chứ, đã muộn như vậy rồi, sao còn gọi đến từ Tần Sơn?

Hơn nữa, hình như là hắn đã từng thấy dãy số điện thoại này trước đây rồi.

Không còn cách nào nữa, Triệu Ngọc lo là có chuyện gì quan trọng, vội ấn nút trả lời. Nhưng bởi vì hắn đang lái xe lại không có tai nghe bluetooth, cho nên chỉ đành phải ấn loa ngoài.

"A lô? Cảnh sát Triệu, là cậu sao?" Trong điện thoại thình lình truyền đến giọng nói ấm áp của một cô gái.

"Hả? Là cô à?"

Triệu Ngọc nghe một cái là nhận ra ngay, người đang gọi điện thoại vậy mà lại là y tá trưởng Diêu Giai!

Ối?

Hôm nay thật là thú vị, rõ ràng là không mở ra quẻ "Khảm" sao bỗng chốc lại gặp nhiều phụ nữ như vậy chứ?

Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm rồi. Tại sao Diêu Giai lại phải gọi điện thoại cho mình vào lúc này?

Hơn nữa, sau khi Triệu Ngọc gia nhập vào tổ điều tra đặc biệt đã đổi số điện thoại. Bên Tần Sơn, ngoại trừ vài người thân thiết nhất ra thì những người khác vốn không biết số điện thoại của hắn.

Vội như vậy, chẳng lẽ... Diêu Giai đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top