Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 695- 696

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ 30 phút tối.

Triệu Ngọc và Tô Kim Muội ngồi ở nhà hàng lộ thiên bên bờ biển Landing Island, vừa nhấm nháp đồ ăn ngon, vừa ngắm cảnh biển đêm Thái Bình Dương đẹp như một bức tranh siêu thực.

Xa xa dưới ngọn hải đăng cao ngất, từng cánh buồm trắng vút qua. Hải âu bay liệng, tiếng kêu trong trẻo, sóng biển vỗ về bờ cát trắng tạo nên âm thanh dịu dàng. Mọi thứ đều có vẻ yên bình, thanh thản...

"Sư phụ à!" Tô Kim Muội tham lam nhấm nháp cái càng khổng lồ của con tôm hùm Úc, thở dài nói với Triệu Ngọc. "Em đúng là càng ngày càng bội phục anh! Anh nói xem, trên thế giới này còn có ai lợi hại hơn sư phụ của em nữa? Em còn chưa kịp thấy anh hành động như thế nào mà đã phá vỡ hệ thống giám sát ở bến tàu. Năng lực thế này so với Ethan trong 'Nhiệm vụ bất khả thi' còn trâu bò hơn gấp trăm lần!"

"Sư phụ à, làm sao mà trước giờ em chưa từng thấy anh thể hiện kỹ năng cao siêu như thế chứ? Thiết bị chuyên dụng nào cũng không sử dụng, chỉ cần dùng một cái máy tính bảng đã đối phó xong, thực sự quá... quá quá quá ghê gớm rồi!"

Đối với sự tán dương của Tô Kim Muội, ngay cả mí mắt Triệu Ngọc cũng chưa thèm nâng lên, hắn đang tập trung xem xét video trong máy tính, mong muốn tìm được bóng dáng Miêu Anh.

Thì ra, để lấy được video giám sát ở bến tàu, hắn đã không tiếc sử dụng hai mệnh lệnh hacker.

Cũng giống như những đạo cụ khác trong hệ thống, mệnh lệnh hacker này so với cao thủ hacker thực sự còn lợi hại hơn rất nhiều. Thậm chí hắn chỉ truy cập bằng liên kết không dây đã thuận lợi đột nhập thành công vào trung tâm hệ thống giám sát của các thiết bị đầu cuối.

Nói cách khác, hiện tại hắn không cần sử dụng bản sao video mà có thể trực tiếp xem video được quay bởi tất cả các camera giám sát trên hệ thống bằng chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay, không chỉ có thể xem video giám sát trong thời gian thực mà còn có thể xem tua lại.

"Em không hiểu, anh có kỹ thuật hacker cao siêu như vậy..." Tô Kim Muội lại nói: "Sao không trực tiếp dùng để lấy những video ở các cửa hàng? Đỡ phải mất công chúng ta tốn nhiều nước bọt như vậy! Việc gì phải khổ thế chứ?"

"Ừm... Không giống nhau!" Triệu Ngọc đành phải giải thích lung tung, "Các cửa hàng buôn bán tư nhân là các máy chủ riêng, trong khi ở bến tàu là mạng công cộng, các lỗ hổng sẽ nhiều hơn một chút!"

"Ừm, phải vậy không?" Tô Kim Muội nghi ngờ nhìn Triệu Ngọc, cô thực sự không đoán được sâu cạn của vị sư phụ trẻ tuổi này, nghĩ một chút cô lại hỏi: "Sư phụ à, sao em lại có cảm giác, hình như anh còn là người có rất nhiều tiền ấy? Em vừa nhìn thực đơn, bữa ăn này của hai chúng ta cũng tốn mất mấy ngàn rồi! Tại sao nhìn anh lại không thấy chút đau lòng nào? Em nhớ rõ lúc ở Tần Sơn, anh còn có vẻ rất là keo kiệt mà?"

"Hừ!" Triệu Ngọc buông máy tính xuống, tức giận nói với Tô Kim Muội. "Thế nào, ăn xong rồi hả? Ăn xong rồi thì chúng ta nhanh chóng quay về khách sạn đi! Nhiều video như vậy, tối hôm nay cũng đủ cho chúng ta xem cả đêm rồi!"

"Không phải chứ? Này... chỗ này còn hơn nửa con tôm hùm Úc! Anh... không ăn à?" Tô Kim Muội tiếc của.

"Gói lại, mang về khách sạn ăn, muộn sẽ không kịp nữa!"

Ý Triệu Ngọc muốn nói tới phó bản Kỳ Ngộ hôm nay. Bây giờ đã gần 8 giờ tối, hắn phải nhanh chóng quay về khách sạn mới được.

Nhưng Tô Kim Muội lại không nghe rõ, vội hỏi. "Sư phụ, anh đã nói là chúng ta còn thời gian cả đêm cơ mà. Gấp như vậy làm gì? Anh cứ nghe lời đồ đệ này đi, em có thể hiểu việc anh sốt sắng tìm sư nương nhưng mà anh cũng phải ăn cơm chứ! Bụng đói hại thân thể, em lại phải chịu trách nhiệm! Nào nào nào, ăn tôm đi..."

Nói xong, Tô Kim Muội lột vỏ, lấy một miếng thịt tôm to đưa tới trước mặt Triệu Ngọc.

Thấy tiểu đồ đệ lo lắng như thế, Triệu Ngọc cũng không muốn già mồm cãi cố nữa, liền há mồm ăn hết chỗ thịt tôm hùm.

Lúc ăn xong, hai người mới bắt xe taxi quay lại khách sạn.

Diện tích Landing Island không nhỏ, nhưng diện tích thành phố lại nhỏ đến đáng thương, ngồi xe taxi chưa đến mười phút, hai người đã về đến cửa khách sạn.

"À hừ..." Lúc đứng trong thang máy lên lầu, Tô Kim Muội mệt mỏi duỗi người nói. "Buổi tối ăn no quá thấy hơi buồn ngủ! Thật muốn nằm ngủ một giấc quá!"

"Hừ, cô còn có mặt mũi nói!" Triệu Ngọc nghiêm mặt quát lớn. "Ngủ ở giường tôi thoải mái như vậy, còn buồn ngủ? Tôi cảnh cáo trước, nhẫn nại của ông đây cũng có mức độ, nếu hôm nay cô còn bò lên giường tôi! Ha ha..."

Nói xong, Triệu Ngọc làm động tác như sói vồ mồi.

"Được, đến đây đi, đến đây đi, em cầu còn không được!" Ai ngờ, Tô Kim Muội lại không thèm để ý. "Anh muốn sao cũng được, nhưng mà đợi đến lúc gặp sư nương, em nhất định sẽ khai báo chi tiết!"

Chỉ một câu nói, Triệu Ngọc như bị tạt một gáo nước lạnh, lòng tràn đầy thê lương.

"Ông trời ơi!" Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời oán trách. "Kiếp trước tôi thiếu đức gì mà bây giờ lại thu nhận một đồ đệ xấu xa như vậy? Không được! Lát nữa, tôi phải thanh lý môn hộ, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với cô!"

"Đừng nói ông trời ơi nữa, anh nói như vậy khó nghe lắm..." Tô Kim Muội tròn mắt ngây ngô vỗ ngực nói. "Anh có thể nói như này... Ôi... bà nội gấu của tôi ơi... bà nội gấu cả! Bà nội gấu hai..."

"Tôi... tôi không chịu nổi nữa! Tôi phải bóp chết cô..." Triệu Ngọc sắp nổi điên rồi, hai bàn tay lao tới bóp cổ Tô Kim Muội.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Tô Kim Muội cười ha ha, nhanh chóng trốn ra ngoài, chạy thẳng tới phòng của bọn họ.

Đương nhiên Triệu Ngọc chỉ đang đùa thôi, nhưng mà, đùa giỡn với tiểu đồ đệ chắc chắn có thể giảm bớt áp lực của hắn mấy ngày nay.

Hai tay Triệu Ngọc bóp cổ Tô Kim Muội nhưng Tô Kim Muội vừa cười khanh khách, vừa mở cửa vào phòng.

"Chạy đi đâu?" Triệu Ngọc âm trầm cười lớn. "Xem hôm nay tôi thu thập cô thế nào!"

"Được nha, đúng lúc em đang muốn xem xem!" Nói xong, Tô Kim Muội giãy thoát khỏi hai tay Triệu Ngọc, xoay người chạy tới phòng vệ sinh. "Không nhịn được nữa! Không nhịn được nữa, có bản lĩnh, anh dám theo em vào xem không?"

"Ồ?" Triệu Ngọc nhướn mày, cười lạnh nói. "Muốn giẫm lên mặt mũi phải không? Sư phụ cô dù sao cũng là nhân tài tốt nghiệp ở đại học lưu manh, cô nghĩ tôi sợ chắc? Được, đây là cô nói nhé, hôm nay tôi sẽ xem cô đi ngoài thế nào, xem cô có biết ngại không..."

Nói xong, Triệu Ngọc cũng chạy tới phòng vệ sinh.

Tô Kim Muội là một cô gái thông minh, sau khi chạy vào trong phòng vệ sinh liền nhanh tay khóa cửa lại.

Triệu Ngọc xoay vặn một lúc cũng không mở được ra.

Tách--!

Đèn bên trong nhà vệ sinh sáng lên nhưng ai ngờ, đèn vừa sáng, trong đó bỗng nhiên lại vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi.

"Á!!!"

Tiếng kêu đó rõ ràng là của Tô Kim Muội, tiếng thét chói tai, vang vọng khắp phòng làm Triệu Ngọc cũng phải hoảng sợ.

Cạch cạch cạch cạch...

Tiếng nắm cửa xoay, Tô Kim Muội giống như người sắp chết cháy, từ trong phòng vệ sinh lao vụt ra.

"Á! Á... sư... sư sư phụ..." Cả người Tô Kim Muội run rẩy, tay chỉ vào trong nhà vệ sinh.

"Hừ!" Triệu Ngọc còn tưởng Tô Kim Muội lại thấy mấy con thiêu thân gì đó, cười khẩy, nói. "Sao nào? Có chuột hay là gián? Tôi thấy có phải không nằm trong tay sư phụ này, cô sẽ không tuyệt vọng phải không? Còn mặc..."

"Không không không phải..." Cả người Tô Kim Muội run bần bật, sắc mặt tái xanh chỉ vào trong nhà vệ sinh, nói: "Chết... Người chết!!!"

"Cái gì?"

Đến lúc này, Triệu Ngọc mới giật mình phát hiện, khuôn mặt Tô Kim Muội bởi vì sợ hãi đã tái xanh, nhăn nhó, dáng vẻ của cô ấy có vẻ không giống với nói dối.

Vì thế, Triệu Ngọc vội bước vào phòng vệ sinh xem xét.

Kết quả, vừa nhìn xuống, suy nghĩ của hắn đã rối hết...

Bên trong bồn tắm lớn có một cô gái không mặc quần áo đang nằm ở đó. Tóc cô gái đó rối tung, trên người toàn là máu tươi, làm người khác vô cùng sợ hãi.

Mà máu tươi còn bắn tung tóe khắp nơi, toàn máu là máu, mùi rất gay mũi...

Chuyện này... chuyện này... làm sao có thể...

Hả?

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc nhìn tới khuôn mặt cô gái kia, hắn nháy mắt liền nhận ra. Cô gái đã chết nằm đó đúng là cô gái người Thái Lan đang mất tích!

"Sao... sao có thể như vậy? Chuyện... Chuyện này là sao?" Tô Kim Muội sớm đã sợ đến mức cả người run bần bật, hồn vía lên mây, run rẩy hỏi. "Người... người ở đâu tới? Là ai giết người, hơn nữa... còn ở trong phòng của chúng ta?"

"Kim Muội, đây... người phụ nữ này hình như là cô gái Thái Lan đang mất tích mà Hàn Đức Vượng đưa ảnh cho chúng ta xem! Cô xem..." Dù sao Triệu Ngọc cũng xuất thân là cảnh sát, ngay lập tức kiềm chế tâm tình kích động, chỉ vào người chết nói. "Cô gái Thái Lan đó tên là Susie đó!"

"Á? Là cô ấy? Thực sự là cô ấy!" Tô Kim Muội đánh bạo nhìn lại người chết, cũng gật đầu đồng ý, "Đúng, đúng thật là cô ấy! Người này... không phải đang mất tích sao? Tại sao lại chạy tới trong phòng chúng ta chứ? Sư phụ... vậy... phải làm gì bây giờ? Chúng ta có phải nên nhanh chóng báo cảnh sát hay không? Bọn họ... sẽ không nghi là chúng ta làm chứ?"

"Không, sao có thể chứ..." Triệu Ngọc vò đầu nói, "Chúng ta vừa mới quay lại khách sạn, khách sạn đều có camera giám sát! Hơn nữa, chúng ta không hề có động cơ, cô gái này đã mất tích rất lâu rồi. Khi đó, chúng ta còn chưa tới New Zealand..."

Vừa nói xong, Triệu Ngọc bắt đầu nghiêm túc kiểm tra quan sát xác chết, xuất phát từ sự mẫn cảm của nghề nghiệp, hắn nói, "Người chết là một phụ nữ trẻ tuổi, khỏa thân hoàn toàn, trên cánh tay có vết chém rõ ràng, động mạch bị tổn thương nghiêm trọng, ngực và bụng cũng đều bị chém! Có lẽ, hung khí gây án là loại rìu nào đó!"

"Còn nữa, trên mặt đất không có dấu vết kéo lê, người chết chắc chắn là bị bắt vào bồn tắm lớn trước, sau đó mới bị giết! Hơn nữa, dường như không có dấu vết giãy giụa, có thể người chết trước đó đã bị hôn mê. Vết máu chưa khô, án mạng chắc là vừa xảy ra, Kim Muội..." Xem tới đây, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy ra khỏi toilet, nhìn kỹ tủ quần áo ở phía ngoài, nói. "Chú ý bảo vệ hiện trường! Tôi nghĩ, hung thủ có khả năng vẫn chưa đi xa!"

"Hả? Đúng không..." Tô Kim Muội sợ đến căng cứng cả người, vội vàng núp ở phía sau Triệu Ngọc, mắt nơm nớp lo sợ nhìn về phần còn lại của văn phòng.

Lúc này, Triệu Ngọc đã mở máy thăm dò tàng hình, kiểm tra qua căn phòng một chút, nhưng không phát hiện dấu vết tồn tại của người khác?

Thế nhưng, khi hắn nhìn về phía ban công của khách sạn, lại phát hiện cửa ban công bị mở.

Hắn nhớ rõ ràng, từ tối hôm qua đến giờ, hắn vẫn chưa hề mở cánh cửa kia.

Vì vậy, hắn vội chạy ra ban công kiểm tra, trên ban công trống không không có vật gì.

Triệu Ngọc liền nhìn xuống dưới.

Ngay phía dưới ban công có một bể bơi nhỏ, phòng của bọn họ ở tầng ba, từ trên này nhìn xuống dưới, Triệu Ngọc thấy trong bể bơi có một vật thể lạ.

Tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn ra, đó là một cái rìu kim loại!

Hung khí?

Ông trời ơi!

Hung thủ giết người, sau đó ném hung khí từ ban công xuống hồ bơi?

Thế nhưng...

Việc này có gì đó không đúng?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Hướng dẫn viên du lịch... Hàn Đức Vượng... chính là hắn!" Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới quay lại phòng, liền nghe thấy giọng Tô Kim Muội run rẩy khẳng định, "Sư phụ à, nhất định là tên hướng dẫn viên du lịch kia, hôm qua em đã có cảm giác hắn có gì đó không bình thường. Không phải hắn muốn nói với chúng ta chuyện về cô gái Thái Lan mất tích! Thật không ngờ, cô gái ấy lại nằm trong tay hắn!"

"Hắn là kẻ bắt cóc giết người. Bây giờ hắn giết người rồi, còn giết trong phòng chúng ta, đây rõ ràng là muốn vu oan hãm hại chúng ta!"

"Hừ... Không trách được, ngày hôm qua hắn hỏi có phải chúng ta đang tìm kiếm cô gái Thái Lan hay không? Hắn sợ chúng ta phát hiện bí mật của hắn... Kẻ đó..."

Ai biết, trong lúc Tô Kim Muội nhắc tới Hàn Đức Vượng thì điện thoại di động của Triệu Ngọc chợt vang lên.

Hắn vừa cầm lên xem, vậy mà lại là Hàn Đức Vượng gọi tới.

Á?

Tô Kim Muội càng sợ hãi, Triệu Ngọc cũng giật mình, nhanh chóng nghe điện thoại đồng thời còn ấn nút ghi âm, muốn lưu lại chứng cứ cuộc nói chuyện.

"A lô? Anh Triệu à, hôm nay tiến triển thế nào?" Đầu điện thoại bên kia, Hàn Đức Vượng vẫn khách sáo hỏi, "Là thế này, thực sự xin lỗi... Tôi muốn báo cho anh một chút, ngày mai công ty du lịch của chúng tôi có một hoạt động quan trọng. Nếu ngày mai anh không cần tôi, có thể cho tôi xin nghỉ một hôm được không?"

"Hoạt động này vô cùng quan trọng đối với tôi! Vì thế tôi rất hy vọng anh có thể đồng ý, nửa ngày cũng được... Anh Triệu, a lô? Anh còn nghe không? Anh Triệu... a lô a lô a lô..."

Triệu Ngọc vốn định hỏi vài câu. Nhưng thấy Hàn Đức Vượng nói năng khách sáo lịch sự với mình, đột nhiên Triệu Ngọc cảm thấy, nếu chẳng may hung thủ không phải Hàn Đức Vượng, vậy chuyện này có thể phiền phức lớn rồi.

Nếu chỉ theo cảm giác của cá nhân, hắn cảm thấy Hàn Đức Vượng thật sự chưa chắc đã là hung thủ!

Đầu tiên, Hàn Đức Vượng là một hướng dẫn viên du lịch đã nhiều năm, không lý nào lại đi làm chuyện giết người rồi vu oan giá họa cho người khác.

Tiếp theo, Triệu Ngọc biết rõ, nếu muốn giết người để vu oan hãm hại người khác còn khó hơn rất nhiều so với việc giết người đơn thuần.

Nếu Hàn Đức Vượng thực sự là kẻ bắt cóc giết người, vậy chỉ cần giết người xong tìm một chỗ chôn là được, như vậy chẳng phải mọi việc ổn thỏa hơn sao?

Nơi này là khách sạn, chỗ nào cũng có camera theo dõi, chỗ nào cũng có nhân chứng, ai sẽ ngốc đến mức chọn chỗ này là nơi giết người vu oan hãm hại người khác?

Cuối cùng còn có một điểm, nếu thực sự là Hàn Đức Vượng làm, vậy hiện tại anh ta gọi điện thoại đến đây là có ý gì? Mỉa mai cười nhạo hay chỉ do anh ta biến thái?

Không... không đúng!

Triệu Ngọc càng tìm hiểu càng cảm thấy có lẽ người chết trong bồn tắm kia không có quan hệ gì với Hàn Đức Vượng.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức vô cùng sợ hãi, bởi vì, nếu thực sự không có quan hệ gì với Hàn Đức Vượng. Vậy chỉ có một khả năng! Có thể nào... là bởi vì Miêu Anh?

Hỏng rồi!

Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy không ổn, dứt khoát ngắt điện thoại không nói thêm câu nào với Hàn Đức Vượng nữa, sau đó hốt hoảng nói với Tô Kim Muội.

"Kim muội, nhanh, báo cảnh sát mau!" Triệu Ngọc nói. "Chúng ta không xử lý được chuyện này, phải giao cho cảnh sát địa phương!"

"À... được!" Tô Kim Muội vội lấy điện thoại di động của mình ra.

Nhưng ngay trong lúc hai người đang vô cùng khẩn trương thì một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra.

Tô Kim Muội còn chưa kịp ấn nút điện thoại thì cửa phòng bọn họ bỗng nhiên bị người khác đập dồn dập.

Rầm rầm rầm...

Tiếng đập vô cùng lớn đủ để chứng minh người gõ cửa đang dùng sức rất nhiều.

Mà trong lúc tiếng đập cửa vang lên thì còi xe cảnh sát hú vang, tiếng ô tô ầm vang, rõ ràng là tới không ít xe cảnh sát.

A?

Triệu Ngọc và Tô Kim Muội liếc nhau một cái, càng cảm thấy sự tình không ổn.

Rầm rầm rầm...

Rầm rầm rầm...

Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, ngoài cửa còn truyền tới hàng loạt tiếng ồn ào.

"Ai thế?" Tô Kim Muội do dự hỏi một câu.

Bên ngoài cửa lập tức truyền lại một tràng tiếng Anh dài kêu gọi đầu hàng.

Nghe thấy mấy câu kêu gọi đầu hàng, căn bản không cần Tô Kim Muội phiên dịch, dĩ nhiên Triệu Ngọc cũng nghe hiểu, không còn nghi ngờ gì nữa, những người ngoài cửa đúng là cảnh sát.

Hỏng rồi!

Triệu Ngọc biết, nếu sau khi bọn họ gọi điện báo thì cảnh sát đến hiện trường không có gì đặc biệt cả. Nhưng mà rõ ràng bọn họ còn chưa kịp báo cảnh sát.

Vậy... vì cái gì cảnh sát lại tới?

Quá rõ ràng, đây là vì hung thủ giết người thực sự đã gọi điện báo cảnh sát.

Nếu mở cửa, chắc chắn cảnh sát sẽ coi hắn và Tô Kim Muội là nghi phạm chính!

Có điều... dù gì Triệu Ngọc cũng là cảnh sát, trong lòng hắn hiểu rất rõ.

Tuy rằng nhìn qua hắn và Tô Kim Muội là nghi phạm chính nhưng nếu cảnh sát cẩn thận điều tra sẽ phát hiện hung phạm không phải hai người bọn họ.

Huống hồ, dưới tình huống này, bọn họ cũng không thể làm ra chuyện gì khác, cũng không thể chạy trốn?

Người một khi đã chạy trốn vậy thì hiềm nghi lại càng lớn!

Bởi vậy Triệu Ngọc vội ra hiệu cho Tô Kim Muội, ý bảo cô ấy mở cửa cho những cảnh sát kia.

"Kim Muội, nhớ kĩ, lát nữa không cần phải phản kháng, cứ phối hợp với cảnh sát là được rồi!" Triệu Ngọc khuyên nhủ. "Chúng ta là người trong sạch, sẽ không bị chịu thiệt đâu!"

"Ừm... được, được..." Tô Kim Muội nơm nớp lo sợ đáp ứng, chậm rãi đi tới cửa.

Haiz!

Lúc này, Triệu Ngọc còn đang cảm thán về quẻ "Khôn" hắn đã mở được ngày hôm nay. Thực sự là hắn không bao giờ nghĩ tới, quẻ "Khôn" lại là như thế này!

Nhưng Triệu Ngọc vẫn còn xem nhẹ uy lực của quẻ "Khôn" này. Đúng lúc Tô Kim Muội đang chuẩn bị mở cửa thì một chuyện vô cùng kỳ lạ đã xảy ra.

Phụt--!

Trong khoảng không đột nhiên truyền đến tiếng rít, một viên đạn từ ban công bay tới, sau đó xuyên qua phòng bắn trúng cửa phòng bọn họ.

Uy lực của viên đạn đó rất lớn, đâm xuyên qua tạo thành một cái lỗ nhỏ ở trên cửa.

Bên ngoài vang lên tiếng hét thảm, chắc là có người trúng đạn, sau đó là tiếng người ngã xuống đất.

Ngay sau đó, nhóm cảnh sát bên ngoài cũng không ồn ào nữa, lập tức truyền đến một loạt tiếng tách tách tách lên cò súng, rõ ràng là bọn họ muốn tiến hành phản kích...

Đáng chết!

Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được, hắn và Tô Kim Muội đã gặp phải phiền phức lớn rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top