Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 715- 716

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không được rồi...

Triệu Ngọc vừa bay lên vừa nói thầm trong lòng, thời gian máy bay bay liên tục thật sự quá ngắn, nháy mắt cũng đã đến giai đoạn đếm từng giây rồi.

Hệ thống đạo cụ cũng còn có lương tâm lắm, ở trong đầu không ngừng gợi ý cho Triệu Ngọc nhất định phải tìm một nơi an toàn nào đó để đáp xuống, nếu không sẽ trực tiếp ngã chết!

Vấn đề là Triệu Ngọc đang truy bắt kẻ địch, làm gì có tâm tư đi nghe cảnh báo chứ? Giờ phút này hắn đã gần đuổi tới phía trên của ô tô, cảm thấy thời gian gấp rút nên hắn liền nâng súng Shotgun lên, bay thẳng đến trên ghế lái của xe cảnh sát mà nã một phát súng.

Phụt...

Súng Shotgun bắn ra một viên đạn có uy lực mạnh mẽ, thoáng cái đã phá vỡ kính thủy tinh bên cạnh ghế lái, thậm chí Triệu Ngọc còn có thể nghe được ở bên trong, giọng ả đặc công kia bị đau mà á lên một tiếng.

Nhưng mà ả ta hiển nhiên không bị dính đòn chí mạng gì, lập tức nhô người lên ngắm Triệu Ngọc mà bóp cò. Nhưng mà khi ả ta thấy rõ Triệu Ngọc đang bay trên không trung bằng da bằng thịt, không khỏi ngây người một lúc.

Mặc cho ai cũng chưa từng thấy qua chuyện không thể tưởng tượng nổi như này, lúc Triệu Ngọc ở phía trước hét lớn: "Bỏ quả lựu đạn kia xuống!". Nữ đặc công kia thật ra nghe được giọng của Triệu Ngọc, nhưng mà lúc đó hắn đang đứng ở trên cao, hơn nữa chỗ đó một mảng tối đen, ả ta căn bản không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra mà chỉ cho là trên nóc nhà có bố trí người mai phục mà thôi.

Giờ phút này ả lại rõ ràng nhìn thấy Triệu Ngọc như vậy, không những thế mà hắn còn đang bay trên không trung, cả người không ngơ ra mới là lạ.

Triệu Ngọc cũng không để ý lắm, thấy ả đặc công kia lộ diện liền nhanh chóng bắn một phát. Nhưng mà ả ta phản ứng vô cùng nhanh nhạy, trong giây phút Triệu Ngọc nổ súng, ả ta lại quẹo tay lái một cái, lái chiếc xe về hướng của Triệu Ngọc. Kết quả là một súng này của Triệu Ngọc bắn ra, tất cả đều bắn vào trên mui xe, thậm chí còn bắn bể nát cửa sổ thủy tinh trên đầu xe luôn!

Sau khi bắn xong một phát súng này, ả đặc công kia lại một lần nữa xuyên qua kẽ hở, "pằng pằng" bắn hai phát về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thật sự không đợi nổi, mắt nhìn thấy hắn sẽ đúng giờ mà rơi xuống cho nên hắn tranh thủ thời gian dồn toàn bộ sức lực mà vọt mạnh một cái, vậy mà từ chỗ cửa sổ thoáng trên nóc xe chui tọt vào trong.

"Đi chết đi!"

Triệu Ngọc vừa tiến vào trong xe đã bất chấp xoay người, đầu tiên xoay nòng súng, định bắn một phát súng vào ả đặc công kia. Nhưng không may, súng Shotgun đã hết đạn!

Bà mẹ nó!

Triệu Ngọc lạch cạch bóp cò vài cái nhưng mà súng kia vẫn không phát ra tiếng động.

Ả đặc công kia tuy rằng bị Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ nhưng vẫn xuất phát từ bản năng thả cánh tay ra, chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc.

"Bà nội gấu nhà mày chứ!" Thời điểm quan trọng như vậy nên Triệu Ngọc coi súng trở thành cái gậy, cứ thế đập thẳng vào cánh tay của ả đặc công, vừa lúc đập phải chỗ đau của ả ta.

"Á!" Ả đặc công bị ăn đau, họng súng liền lệch qua nửa tấc, cò súng đã muốn bóp xuống nhưng súng lục cũng lạch cạch vang lên hai tiếng.

Ôi...

Ầm ĩ một hồi lâu thì súng của ả cũng không còn một viên đạn nào.

Lần này Triệu Ngọc như trút được gánh nặng, vội vàng trở người, sau đó dùng súng Shotgun đập về phía ả mấy phát. Không ngờ lúc này ả đặc công kia dường như đã chuẩn bị cái gì đó, vậy mà ả lại lấy súng của mình trực tiếp quăng vào mặt Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cúi đầu né đi, súng Shotgun thì bị ả đàn bà kia cướp. Kế tiếp, hai người nhổ một bãi nước bọt, Triệu Ngọc vốn định bổ nhào qua ép ả ta dừng xe lại rồi nói sau, nhưng vừa nghĩ tới kỹ xảo giết người chuyên nghiệp của ả, hắn có chút cảm giác kiêng kị nên cũng không tùy tiện bổ nhào qua.

Ả đặc công này quả nhiên lợi hại, kéo kéo vài cái liền phát hiện ra sức lực của mình không bằng Triệu Ngọc, thế nên ả ta bẻ tay lái, lái xe theo đường dích dắc. Hắn không có cách nào ngồi vững vàng được nên cuối cùng cũng phải bỏ qua việc đoạt lại súng Shotgun.

Nhưng mà tuy rằng súng bị cướp đi nhưng Triệu Ngọc lại có cách của riêng mình. Đã đi tới một bước này thì hắn cũng không đau lòng về vụ tiêu hao đạo cụ nữa, nhanh chóng quăng ra một viên đạn hôi tàng hình.

Trong nháy mắt, mùi hôi ào ào phóng ra, phút chốc tràn ngập bên trong xe, tuy rằng cửa kính thủy tinh đã vỡ rồi nhưng uy lực của mùi hôi thật sự quá lớn, chưa tới vài giây đã khiến người ta gay mũi, mở mắt không nổi.

Đương nhiên Triệu Ngọc không có ngu như thế, sau khi phóng đạn hôi, hắn đã sớm sử dụng một bình ô xi tàng hình. Nhưng mà lúc này Triệu Ngọc thế mà lại tính sai, bình ô xi tàng hình cũng không ngăn được sức mạnh của mùi hôi, tuy rằng hắn vẫn có thể hô hấp bình thường nhưng nước mắt chảy ròng ròng, bị kích thích vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng mà ả nữ đặc công kia còn bị kích thích nặng nề hơn nữa, mùi hôi này không có màu sắc nên vô tình ngửi được khiến ả không biết là chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh chóng đã ho khan không ngừng, nước mắt chảy ròng...

Một lúc sau ả mới phát hiện có vấn đề, lúc này mới vội vàng thò đầu ra khỏi xe, nhưng ngay cả khi làm thế thì mùi hôi vẫn như cũ bám theo ả, căn bản không biết tránh ở chỗ nào cho phải.

Cuối cùng ả đặc công thật sự là chịu không nổi nữa mới tóm lấy va li du lịch bên cạnh rồi nhảy ra khỏi xe!

Xe cảnh sát không có người điều khiển lao thẳng tới cây đại thụ, Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, vừa mới thấy ả ta nhảy ra khỏi xe thì chính hắn cũng theo sau mà nhảy xuống!

Lăn qua lăn lại...

Lăn lông lốc...

Hai người lần lượt nhảy xuống xe, ngã nhào từ trên đường lớn rồi lăn tới bên cạnh mấy gốc cây. Xe cảnh sát "rầm" một tiếng đâm vào thân cây, tất cả động cơ đều bốc khói mù mịt...

"Khụ khụ... Khụ khụ..." Ả đặc công kia ho khan, gần như ho muốn rơi cả phổi ra ngoài, nước mắt chảy ròng ròng đến nỗi không nhìn thấy đường.

Đương nhiên Triệu Ngọc so với ả ta thì tốt hơn nhiều, ít ra hắn không ho khan. Nhưng mà vừa nãy nhảy khỏi xe rồi rơi xuống cũng hơi mạnh khiến hắn váng hết cả đầu, nhất thời cũng không thể trở lại trạng thái bình thường.

Bởi vì ở gần thành phố và đường quốc lộ, rừng rậm ở đây và rừng rậm lúc trước không giống nhau, nơi đây có thể nhờ vào ánh sáng yếu ớt chiếu từ thành phố đến mà mờ mờ ảo ảo nhìn được một số thứ chứ không phải tối đen như mực.

Cho nên cuối cùng ả đặc công kia cũng có thể mở to mắt, sau khi thấy rõ Triệu Ngọc thì lại bỗng dưng chấn động, trong miệng phun ra ào ạt một đống lớn tiếng Anh gì đó.

"Hừ hừ hừ..." Triệu Ngọc mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, kẻ tám lạng người nửa cân, rốt cuộc cô cũng biết rồi sao? Ha ha ha..."

Đương nhiên Triệu Ngọc hoàn toàn không hiểu ả ta đang nói cái gì, chỉ là nhìn ra qua vẻ mặt kinh ngạc của ả, ả chắc chắn nhận ra hắn, biết hắn là ai!

.

Phỏng chừng ả nhất định sẽ vô cùng giật mình, không nghĩ tới một con mồi như Triệu Ngọc thế mà lại xoay vòng vòng một đám dân chuyên nghiệp như bọn chúng giống như một con dế!

"Được rồi, không cần cảm ơn tôi!" Triệu Ngọc vừa nói đùa vừa đi tới trước mặt ả đặc công kia, cười nói: "Gọi tôi tiếng ông nội thì ngày hôm nay tôi tha mạng chó cho cô!"

"Phụt..." Không biết ả đàn bà kia có nghe hiểu mình nói gì hay không, không ngờ ả đã tức giận đến cùng cực, ngoại trừ phun một bãi nước miếng còn lầm rà lầm rầm mắng vài câu chợ búa.

"Mẹ nó, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!?" Triệu Ngọc vén tay áo lên đi vài bước về phía trước. Cánh tay của ả đặc công kia đã bị trúng đạn, cả người đẫm máu, không còn sức chiến đấu đáng kể gì nữa. Vì thế hắn đi tới chỗ va li hành lý kia, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong là cái gì.

Không ngờ, ả đặc công kia lại hét lên một tiếng điên cuồng, đánh thẳng về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cũng không sợ ả, rất nhanh, hai người quay người đánh nhau. Nhưng mà ả đặc công kia đã mệt mỏi, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Ngọc, hai ba lần ăn phải một quyền nặng nề của hắn thì miệng liền phun máu tươi.

"Hừ..." Triệu Ngọc lau vết máu trên nắm tay, nói với ả kia: "Muốn hãm hại ông đây sao, mấy người còn chưa đủ trình đâu! Thức thời thì mau nói cho tôi biết rốt cuộc cô gái Thái Lan kia xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tại sao các người muốn hãm hại chúng tôi? Tại sao lại muốn giết chết hướng dẫn viên du lịch Hàn Đức Vượng? Nói mau!"

Nói xong Triệu Ngọc đi lên phía trước, muốn táo bạo bức cung nhưng thật không nghĩ tới ả đàn bà kia lại nhổ một ngụm máu tươi về phía Triệu Ngọc, sau đó thừa lúc hắn tránh né mà vô cùng nhanh chóng lấy ra từ túi một thứ gì đó, nhét vào miệng.

Tiếp theo, ả ta dùng sức cắn xuống, ánh mắt lườm hắn đầy khinh thường...

Hả?!

Mẹ nó...

Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, ngay lập tức liền hiểu được người này là đang muốn tự sát!

Hừ!

Gặp gỡ ông nội Triệu đây coi như cô ả xong đời rồi, muốn chết cũng đâu có dễ dàng như vậy, này thì chết này...

Nói xong Triệu Ngọc liền sử dụng một viên huyết thanh vạn năng của mình lên người ả đàn bà này...

***

Năm ngày sau, Wellington.

Bên trong Đại sứ quán Trung Quốc ở New Zealand, Triệu Ngọc vừa nhấm nháp cà phê thơm ngon vừa nhìn cây xanh hoa đỏ, trời xanh mây trắng xuyên qua cửa sổ, rơi vào trầm tư.

Sau một trận chiến lớn trên Landing Island, tuy rằng đã đi đến hồi kết nhưng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc hẳn. Trước mắt hai bên New Zealand và Trung Quốc đều đang tích cực cẩn thận xử lý, giải quyết tốt hậu quả của sự việc.

Sự việc lần này rắc rối phức tạp, ảnh hưởng lại lớn cho nên việc xử lý đương nhiên không phải hai ba ngày là có thể xong được.

Triệu Ngọc hài lòng nhấm nháp một ngụm cà phê, lấy di động của mình ra, xem lại video Miêu Anh ở trong quán cà phê tại phố buôn bán một lần nữa. Nhìn bóng dáng xinh đẹp quen thuộc bên trong video, Triệu Ngọc tự hỏi trong lòng, rốt cuộc là cô ấy đang làm gì vậy?

Haiz...

Nhớ lại những chuyện đã trải qua trên Landing Island, hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng, tới tận bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy chuyện này thật lạ lùng không thể giải thích được, đặc công chuyên nghiệp, máy bay không người lái công nghệ cao, giết người, đâm xe, vật lộn, vụ nổ lớn... Tất cả những sự việc này đều giống như là khác với thế giới của hắn ngày trước vô cùng, những chuyện lớn giống như vậy chỉ có thể thấy được qua phim ảnh mà thôi.

Nhất là chuyện đặc công giết người không chớp mắt, nếu không phải Triệu Ngọc có hệ thống Kỳ Ngộ và rất nhiều đạo cụ trong người thì tất cả những chuyện này đã tiễn hắn về nơi chín suối rồi!

Theo quan điểm của hắn thì trong góc nào đó của thế giới thật sự tồn tại rất nhiều bí mật không muốn người khác biết được...

Nhớ lại sự việc trong rừng cây, tuy rằng Triệu Ngọc cho ả đặc công có ý đồ muốn tự sát kia sử dụng viên huyết thanh vạn năng. Nhưng mà không biết ả ăn thứ chất kịch độc gì, tuy rằng huyết thanh đã giải trừ phần lớn độc tố nhưng ả ta vẫn hôn mê. Chẳng những hôn mê mà ả ta còn biến hình dị dạng, làn da biến thành màu đen, dáng vẻ nhìn qua thê thảm vô cùng...

Khi đó, xe cảnh sát đuổi sít sao sắp tới hiện trường, Triệu Ngọc không có cách nào mang ả đàn bà này đi được, trong lúc tình thế cấp bách như vậy đành phải xách cái va li du lịch kia của ả đi.

Sau khi lấy va li đi, hắn liền dựa vào tọa độ mà Mã Nhuận Khuê cho hắn rồi tìm được người tiếp ứng của ông ta. Lúc ấy Tô Kim Muội đã tập hợp cùng bọn họ, nhìn Triệu Ngọc còn sống quay về thì đương nhiên cô vô cùng vui vẻ.

Triệu Ngọc kể lại tình huống một cách đơn giản, nhóm tiếp ứng liền dẫn Triệu Ngọc và Tô Kim Muội cùng đi lên một chiếc trực thăng.

Triệu Ngọc cũng thật không ngờ năng lực của Mã Nhuận Khuê lại lớn như vậy. Để đảm bảo sự an toàn của bọn họ, ông ta lại không giao bọn họ cho cảnh sát New Zealand mà lại trực tiếp dùng trực thăng bí mật đưa hai người đi.

Sau khi cất cánh, trực thăng bay vòng qua Auckland rồi đến Thủ đô của New Zealand - Wellington, cuối cùng đáp xuống bên trong Đại sứ quán Trung Quốc.

Năm ngày kể từ hôm đó Triệu Ngọc vẫn luôn ở bên trong đại sứ quán, vừa điều dưỡng thân thể vừa phối hợp điều tra vụ việc lần này. Một mặt phía Trung Quốc đã cử đại diện ra đàm phán với New Zealand, một mặt cùng họ điều tra vụ án.

Bởi vì Triệu Ngọc lấy được ở bên trong máy bay không người lái chứng cứ quan trọng cho nên sau khi hắn vào đại sứ quán ngày hôm ấy, tội danh của hắn và Tô Kim Muội sát hại cô gái Thái Lan Susie và hướng dẫn viên du lịch Hàn Đức Vượng cũng đã được rửa sạch rồi.

Ngày hôm sau, khi cảnh sát điều tra cặn kẽ cửa hàng mật ong có vấn đề kia thì lần lượt phát hiện nhiều thứ chấn động ở bên trong.

Đầu tiên, trong cửa hàng, bọn họ phát hiện ra rất nhiều thuốc nổ, thuốc nổ này sau khi kích nổ thì sẽ san phẳng cửa hàng này thành bình địa luôn!

Tiếp theo, bọn họ tìm thấy trong tầng hầm ngầm của cửa hàng một két sắt khổng lồ được xây dựng vô cùng chắc chắn, bên trong đó toàn là két bảo hiểm. Nhưng mà phần lớn két bảo hiểm rõ ràng là đã bị người khác mở ra, đồ vật bên trong cũng không cánh mà bay mất.

Cuối cùng bọn họ tìm ra trong két đông lạnh của cửa hàng ba thi thể, thời gian tử vong đã lâu lắm, tất cả đều bị người ta một súng vỡ đầu, làm vô cùng lưu loát gọn gàng.

Sau khi khám nghiệm, cảnh sát phát hiện ba thi thể này đều là nhân viên của cửa tiệm, một là bà chủ, hai cái còn lại là hai nhân viên nam.

May mắn Triệu Ngọc đã cản trở việc kích nổ thuốc nổ, khiến cho phần lớn tư liệu và chứng cứ được bảo tồn lại. Thông qua sự điều tra của cảnh sát, bọn họ chẳng những tìm được những video giết người quan trọng, mà còn nắm rõ vụ việc cô gái Thái Lan kia nữa.

Thì ra ở bên trong video theo dõi cửa hàng có một cái camera đã ghi lại cảnh tượng lúc đó, có thể rõ ràng chứng minh ba người trong cửa hàng đều bị những tên đặc công kia sát hại!

Vào lúc giữa trưa của một ngày nào đó, năm tên đặc công trực tiếp vọt vào cửa hàng, nổ súng bắn chết hai nhân viên trong tiệm, hơn nữa khống chế bà chủ, hai tên đặc công uy hiếp bắt bà ta đi xuống dưới hầm ngầm. Sau đó thì bà chủ cũng bị sát hại.

Nhưng mà thời điểm sau khi bọn họ giết người xong, chuẩn bị đóng cửa và rửa sạch vết máu, một cô gái tóc dài bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, trong lòng cô ấy còn ôm một quyển vở lớn giống như là phải ghi chép nghiên cứu cái gì đó.

Hậu quả là sau khi cô gái ấy nhìn thấy người chết trong phòng đã bị hù dọa đến nỗi thất thanh sợ hãi kêu lên, muốn chạy trốn nhưng bỗng nhiên bị một tên đặc công từ đâu chui ra đánh ngất xỉu...

Thật không nghĩ tới cô gái Thái Lan này bất hạnh gặp phải hiện trường giết người rồi vô tội trở thành người bị hại, sau đó còn trở thành công cụ hãm hại tàn nhẫn mà đám người kia sử dụng với Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc xem kĩ đoạn video này, phát hiện ngày đặc công giết người và chuyện cô gái Thái Lan gặp chuyện không may, trùng vào sau ngày mà Miêu Anh rời khỏi Landing Island.

Nếu như lúc ấy Miêu Anh đi tới cửa hàng mật ong kia, thời điểm nhìn thấy cũng không phải mấy tên đặc công mà là mấy nhân viên bị giết chết của cửa hàng.

Nói cách khác, nhóm nhân viên ở cửa hàng không phải bị Miêu Anh giết chết, Miêu Anh tới đó hẳn là lấy cái gì đó!

Nếu như cửa hàng mật ong có một két sắt ngầm, vậy thì Miêu Anh có lấy một thứ gì đó thì hẳn thứ đó là một thứ vô cùng quan trọng.

Hơn nữa Triệu Ngọc đã xem video Miêu Anh sau khi rời đi, trong tay của cô ấy không có thùng lớn linh tinh hay đồ vật gì cho nên thứ cô ấy lấy đi hẳn cũng không phải là một món đồ gì lớn.

Mà sau khi Miêu Anh rời đi, đám đặc công này nhận được tin tức mới tiến đến truy xét điều tra vụ này, vậy nên mới xảy ra giết người.

Nếu như vậy, két bảo hiểm hẳn là bị bọn đặc công này mở ra, mà vài món đồ đó rõ ràng đều cất vào cái va li đựng hành lý thần bí đó. Cuối cùng cái va li đựng hành lý kia lại chó ngáp phải ruồi rơi vào tay Triệu Ngọc...

Rất thú vị...

Ngay từ đầu Triệu Ngọc cũng tò mò đối với thứ ở bên trong va li, không biết bên trong có đồ quý giá gì mà nhiều đặc công có thể liều chết vì nó như vậy?

Nhưng mà sau khi mở va li trên trực thăng, mấy thứ đồ đó lại làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

Trong này đủ loại văn kiện tư liệu, giấy tờ các thứ bằng đủ thứ tiếng, còn có rất nhiều bảng tính linh tinh gì đó. Mấy thứ này nhìn qua giống như giấy tờ trong thùng rác ở văn phòng vậy.

Lúc đó Triệu Ngọc đúng là không rõ ràng mấy đồ vật này có giá trị ở chỗ nào hết, nhưng mà nhìn thấy vài tên đặc công liều chết vì nó, hắn biết mấy thứ này khẳng định vô cùng quan trọng! Cho nên hắn vẫn đợi Mã Nhuận Khuê sau khi tự mình tới Đại sứ quán New Zealand, Triệu Ngọc lúc này mới đưa va li cho ông ta xử lý.

Tuy rằng gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy nhưng điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy kỳ quái đó chính là bất kể là đại sứ quán ở bên này hay Tổng cục Hình sự bên kia, thậm chí đại diện New Zealand lại vô cùng quan tâm săn sóc hắn.

Mấy ngày qua hắn cứ thoải mái như vậy mà ở đại sứ quán nghỉ ngơi lấy sức, mỗi ngày xem báo, nhấm nháp cà phê, ăn được ngủ được, thậm chí có đôi lúc hắn cũng thấy như vậy hơi nhàm chán.

Hắn vốn nghĩ rằng, mặc dù mình không giết người nhưng hắn ở trên đảo Landing Island vừa đâm xe vừa đánh người, luật pháp New Zealand đương nhiên sẽ không bỏ qua vụ này, bằng mọi cách phải tìm luật pháp nói chuyện với hắn.

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người chính là vài ngày nay chưa kể tới việc gây áp lực cho hắn, thậm chí hắn còn không nhìn thấy một người New Zealand nào cả. Theo lý mà nói thì bọn họ cũng phải phái người tới hỏi thăm hắn một chút rồi làm ghi chép gì gì đó mới đúng chứ?

Năm ngày sau, Triệu Ngọc và Tô Kim Muội vẫn chỉ luôn thấy nhân viên công tác của đại sứ quán mà thôi. Hơn nữa đãi ngộ của bọn họ còn rất cao, có một cố vấn chính trị của đại sứ quán gần như là mỗi ngày đều đích thân cùng bọn họ ăn cơm, hỏi han ân cần, vô cùng khách sáo.

Ngoài ra Tổng cục Hình sự ở bên kia cũng không trách tội của bọn họ. Mỗi một lần gọi điện thoại với Sở trưởng Tiêu, bà cũng chỉ bảo Triệu Ngọc cứ an tâm tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ quá nhiều. Để Triệu Ngọc an tâm, bà ấy còn cam đoan sau khi giải quyết xong vụ này sẽ cho Triệu Ngọc tiếp tục dẫn tổ điều tra đặc biệt đi phá án linh tinh gì đó...

Chậc chậc...

Thái độ của mọi người khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy điều gì đó hơi hơi ám muội, khiến lòng hắn có chút bất an. Hắn cảm giác là chính hắn đã phạm một sai lầm rất lớn mới đúng, đừng nói tới chuyện tranh cãi quốc tế, truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ riêng chuyện quay về tổ điều tra đặc biệt đã rất khó rồi.

Nhưng mà sự thật lại ngược lại như thế, ở bên trong đại sứ quán, hắn trải qua những tháng ngày giống như một đại gia vậy, đâu có giống một phạm nhân phạm phải sai lầm lớn chứ?!

Lúc này Triệu Ngọc vừa uống cà phê vừa suy nghĩ, ngoài cửa đại sứ quán bỗng nhiên có vài người vội vàng đi vào. Đúng là Trưởng phòng Mã Nhuận Khuê, mà ở sau trưởng phòng Mã là một đám người nước ngoài tai to mặt lớn mặc âu phục. Những người đó thì Triệu Ngọc cũng đã từng gặp qua vài lần, hắn biết họ đều là những người có chức lớn ở đại sứ quán hoặc bộ ngoại giao.

Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, Mã Nhuận Khuê vội vàng vẫy tay với hắn, kêu hắn vào ngồi trong phòng tiếp khách.

Triệu Ngọc biết Mã Nhuận Khuê tất nhiên là tới đây để mang cho hắn tin tức mới nhất cho nên tranh thủ thời gian theo vào, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại.

"Triệu Ngọc, a... Cậu thật sự quá trâu bò rồi, tôi thật không biết dùng thiên sứ hay ma quỷ để hình dung cậu nữa!" Mã Nhuận Khuê ngồi còn chưa vững đã không thể chờ được mà nói: "Nhưng mà tôi nghĩ khuynh hướng của cậu là ở vế sau đấy, bởi vì thằng nhóc nhà cậu đi tới chỗ nào cũng có thể gây chuyện chỗ đó! Cho dù là bay ra nước ngoài xa xôi cũng vẫn y hệt thế..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top