Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 427- 428

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 427:

Ông bà Cảnh tưởng Cảnh Kiệt chắc chắn sẽ vác két sắt xuống dưới, thế nên khi thấy nhà bị cháy, lửa rất mạnh, có lẽ
sẽ có nguy hiểm, hai người bèn đỡ Cảnh Lạc đã bị gãy một chân rồi vội vàng chạy nhanh xuống dưới.

Họ vừa xuống đến dưới nhà thì Cảnh
Kiệt ngay sau đó đã lao xuống, hơn nữa chỉ cần một chiếc điện thoại và hai tấm thẻ, còn lại thì không mang gì xuống nữa.

"Đồ đâu?" Bà Cảnh thấy Cảnh Kiệt xuống tay không thì đần mặt ra.

Cảnh Kiệt nhìn bà Cảnh, môi mím lại, không nói gì.

Ông Cảnh cũng đần người: "Không phải tao thấy mày chạy lên tầng rồi à? Sao mày không mang đồ xuống đây? Mày có biết tất cả giấy tờ quan trọng nhất của công ty và của cái nhà này đều nằm trong két sắt không? Mày mau lên lấy cho tao!"

"Bố nó, lửa lớn lắm!"

"Lớn cũng phải lấy cho tôi! Nhà không còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu mất số giấy tờ đó của công ty thì phải làm sao?Mày mau đi lấy cho tao!"

Tuy bà Cảnh lo lắng nhưng cũng chỉ có thể nhìn sang Cảnh Kiệt và bảo: "Tiểu Kiệt, nhân lúc bây giờ lửa vẫn chưa lớn quá, con lên lấy két sắt của bố xuống đây đi!"

Cảnh Lạc cũng hốt hoảng, vội vàng nói:"Tiểu Kiệt, đồ để trong két sắt quan trọng lắm, em mau lên lấy hộ bố mẹ đi. Nếu không phải chân chị bị thương rồi thì chị sẽ lên lấy ngay."

Nhưng Cảnh Kiệt vẫn mím chặt môi, không nói năng gì. Hai tay cậu buông thõng, bàn tay siết chặt điện thoại và hai tấm thẻ.

"Tao bảo mày đi, mày cứ ngẩn ra đây làm gì? Cái đồ ngu ngốc không làm
được cái gì nên hồn này!"

Ông Cảnh thấy Cảnh Kiệt không động đậy thì tức quá, giơ chân đạp vào đùi cậu.

Cảnh Kiệt bị đạp một cái nhưng vẫn không thốt lấy một lời, ông Cảnh tức đến mức giậm chân.

May là lúc này bảo vệ đến kịp thời, ông Cảnh vội vàng đi lên yêu cầu người ta lên lấy két sắt của ông ta xuống.

Nhưng bảo vệ hỏi vị trí cụ thể của két sắt, biết còn phải mở một lớp khóa nữa mới có thể lấy đồ bên dưới sàn nhà ra, họ cười với ông Cảnh.

"Ông Cảnh, ông xem lửa lớn thế này..."

"Ai có thể lấy đồ trên đó xuống, bố tôi sẽ thưởng cho người đó 2 triệu!" Cảnh Lạc hứa hẹn ngay lập tức thay ông Cảnh.

Đám bảo vệ vững ra rồi cầm bình cứu hỏa lao ngay vào nhà.

Ông Cảnh thấy đội bảo vệ đã hành động rồi bèn nhìn Cảnh Lạc với vẻ khen ngợi.

Lúc này đột nhiên liền cảm thấy Cảnh Lạc so với Cảnh Kiệt ưu tú hơn nhiều.

Bởi vì căn nhà chỉ mới chảy một mặt, bây giờ vào trong có lẽ vẫn được.

Nhưng căn nhà đang cháy không quá dữ, sau khi đội bảo vệ xông vào trong, tầng ba đột ngột cháy bùng lên.

Ban đầu chỉ mới có một nhúm lửa nhỏ, nhưng không biết vì sao, nhúm lửa đó bỗng bùng lên rồi bao trọn cả tầng ba trong nháy mắt.

Ngọn lửa dữ dội bùng lên, tầng một mới cháy có một nửa mà tầng ba đã cháy rụi cả rồi.

Ông Cảnh: "..."

Bà Cảnh: "..."

Đội bảo vệ thấy vậy, đành phải ra ngoài trong tiếc nuối.

"Ông Cảnh này, tầng ba đã cháy thành thế kia rồi, thực sự không thể vào được nữa. Nhưng đồ của mọi người nằm trong két sắt, lại còn chôn dưới sàn, chắc là không cháy đến đâu."

Sắc mặt ông Cảnh vô cùng khó coi.

Lửa đã cháy bùng lên rồi, ông ta không thể bắt người ta vào mạng cho mình được, đành phải chết trận ra nhìn.

Bà Cảnh thì òa khóc: "Mấy người xây nhà kiểu gì thế? Sao tự nhiên lại bị cháy? Lúc đầu bảo là chất liệu phòng cháy rồi cơ mà, sao tự nhiên lại cháy được? Vì sao rõ ràng tầng ba không có lửa mà lại cháy bùng lên như thế?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 428:

Bảo vệ: "Bà Cảnh này, chúng tôi chỉ là ban quản lý thôi, hay là mọi người đem nguyên vật liệu xây dựng đi hỏi bên chủ thầu xem?"

Bà Cảnh: "..."

Bốp——!

Một cái tát vang dội, Cảnh Kiệt vẫn chưa kịp phản ứng, ông Cảnh đã vừa đấm vừa tát vào mặt cậu.

Bà Cảnh nhìn mà đau lòng nhưng lại không dám can ngăn.

Ông Cảnh gầm lên giận dữ: "Tất cả đều tại mày! Nếu mày lên mang đồ xuống từ lúc chưa cháy to thì có thành như thế này không! Còn mày thì sao? Mày đi tay không, cầm có hai cái thẻ! Cái thứ này quan trọng lắm à? Quan trọng lắm à?? Quan trọng lắm à???"

Ông Cảnh giật lấy tấm thẻ trong tay Cảnh Kiệt.

Cảnh Kiệt thấy vậy, mắt đột ngột mở to, cậu định cướp lại nhưng ông Cảnh đã đẩy cậu ra, không ngừng trách mắng:"Tao muốn xem xem cái thứ gì mà còn quan trọng hơn cả tài sản của nhà họ Cảnh, hơn cả công ty!"

Sau đó ông Cảnh thô bạo giật mảnh giấy kẹp ở một trong hai tấm thẻ ra, thoáng cái đã khiến cả tờ giấy phẳng phiu trở nên nhăn nhúm.

Đó là thư mời tham dự thi đấu Esport "Phản Kích Z16" theo đội toàn quốc.

Ông Cảnh trợn trừng mắt: "Thư mời tham dự thi đấu Esport? Ông bảo mày học hành tử tế, sau này còn tiếp quản công ty, đầu óc mày đã không ra gì rồi, lần nào cũng đứng bét lớp. Sao mày chơi game lại chơi giỏi thể hả? Lại còn thi đấu theo đội, mày..."

Ông ta nói xong lại tát vào mặt Cảnh Kiệt một cái.

Cảnh Lạc ngồi trên xe lăn lại tỏ vẻ khác lạ, ánh mắt lấp lóe.

Bố cô ta hồi trước chỉ mới nghe cô ta phổ cập về Esport là game trên mạng, hoàn toàn không biết rằng người tham dự thi đấu Esport toàn quốc có thể coi là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nên mới tức giận như thế.

Nên biết rằng, người có thể vào vòng thi đấu toàn quốc, người nào cũng là tuyển thủ giỏi nhất thành phố tuyến một, cho dù những người này không đi đánh giải thì làm huấn luyện viên, một năm cũng kiếm được không ít tiền.

Thực sự không ngờ thằng nhóc trông rất bình thường, đến nói năng cũng không nên hồn này lại lợi hại như thế.

Nhưng...

Cô ta sẽ không nói cho bố biết đâu.

Ông Cảnh tức giận đấm đá Cảnh Kiệt.

Ban đầu bà Cảnh còn định ngăn cản, sau khi nhìn thấy tờ thư mời dự giải đấu, bà ta không còn bình tĩnh được nữa.

Bà ta luôn cố chấp nghĩ rằng con mình rất thông minh, cậu học không giỏi hoàn toàn không liên quan đến chuyện cậu không thích nói chuyện. Điểm số của cậu không cao là vì cậu chưa đủ cố gắng mà thôi.

Thế nên bà ta vẫn luôn cấm Cảnh Kiệt làm bất cứ chuyện gì ngoài ăn cơm, đi ngủ, học hành.

Nhưng không ngờ rằng người ta lại mời cậu đi chơi game, rất rõ ràng, chắc chắn là cậu chơi game giỏi quá nên mới được mời.

Thoáng chốc bà Cảnh cũng tức điên lên, không những không can còn đứng về phía ông Cảnh, cùng đánh Cảnh Kiệt.

"Tao cho mày tham gia mấy thứ dở hơi cám lợn đấy à!"

Bà Cảnh là người tức nhất và cũng kích động nhất. Bà ta đặt hi vọng vào Cảnh Kiệt nhiều đến mức nào thì lúc này cũng tức giận nhiều như thế.

Nhân lúc ông Cảnh đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bà Cảnh giật lấy tấm thẻ còn lại trong tay Cảnh Kiệt rồi xé cả thẻ lẫn thư mời, còn chẳng buồn nhìn xem tấm thẻ đó là gì.

Ban đầu Cảnh Kiệt còn đang chịu đánh bị động, thấy bà Cảnh xé nát cả tấm thẻ mà cậu khó khăn lắm mới có được, còn định mang đi cho chị gái xem, cậu gầm lên với ông Cảnh.

Ông Cảnh đang đánh hăng, bị gầm vào mặt như thế thì giật nảy mình.

"Thằng ranh con này, mày lật..."

Hai chữ "lật trời" còn chưa nói xong, ông ta đã thấy Cảnh Kiệt đỏ ngầu mắt, ngực phập phồng, mu bàn tay và cổ nổi đầy gân xanh.

Ông bà Cảnh đều phát hoảng khi thấy Cảnh Kiệt như vậy, không dám kích thích cậu thêm nữa.

Cảnh Lạc ngồi trên xe lăn bên cạnh lạnh lùng nói: "Tiểu Kiệt, sao em lại có thể đối xử với bố mẹ như thế? Em không biết bố mẹ hi vọng vào em nhiều như thế nào à? Cho dù có gặp phải khó khăn hơn nữa thì em cũng không cần phải đóng góp một chút sức lực nào vì cái nhà này rồi. Bố mẹ chỉ cần em học hành chăm chỉ, nguyện vọng đơn giản như thế mà sao em cũng không thể giúp bố mẹ? Em vô trách nhiệm như vậy, sau này công ty nhà họ Cảnh chúng ta phải làm sao?"

Ông bà Cảnh đã bị bộ dạng của Cảnh Kiệt làm chấn động đến hết cả giận rồi, nhưng Cảnh Lạc vừa nói, cơn giận trong ông Cảnh lại cháy bùng lên, ông ta cười giận dữ.

"Công ty nhà họ Cảnh? Nó còn để ý đến công ty nhà mình nữa à? Lúc cháy nhà nó cũng chỉ nhớ đến game gung của nó thôi, nó mà có thể nghĩ đến công ty thì két sắt đã không bị bỏ lại trong đám lửa rồi!"

Nói xong, ông ta lại tát một cái: "Ông nói cho mày biết, nếu cái két có vấn đề gì thì mày đừng hòng thừa kế cái công ty này nữa!"

Cảnh Kiệt hoàn toàn không nghe thấy ông Cảnh nói gì. Cậu nhìn mảnh vụn chiếc thẻ đã bị xé tan tành dưới đất với đôi mắt đỏ ngầu.

Đó là thứ mà cậu khó khăn lắm mới giành được.

Đó là kết quả mà đội của cậu cùng nhau
nỗ lực mới giành được.

Nhưng nếu không có thư mời, cậu sẽ mất tư cách tham dự.

Cảnh Kiệt nổi điên, cậu gầm lên rành rọt từng chữ "Con không bao giờ muốn thừa kế công ty của bố!"

Nói xong, cậu bỏ chạy.

Ông Cảnh chửi theo bóng lưng Cảnh Kiệt, Cảnh Lạc lại nhìn bộ dạng tức giận của ông bà Cảnh sau khi mong ước tan vỡ, cô ta cười ngọt ngào.

Không bao giờ muốn thừa kế à?

Thế lại vừa hay!

Ông bà Cảnh vẫn còn đang cãi nhau, đại
khái là vì ông Cảnh trách bà Cảnh đẻ ra
một đứa thiểu năng, điều kiện tốt như thế mà không biết tận dụng.

Ông ta còn tuyên bố rằng với biểu hiện hôm nay của Cảnh Kiệt, mai ông ta sẽ lên công ty thay đổi người thừa kế,
muốn trao quyền thừa kế công ty cho Cảnh Lạc, một sắc cũng không cho Cảnh Kiệt, để sau này cậu sống dựa vào game của cậu, xem cậu có chết đói đầu đường không.

Tuy bà Cảnh cũng tức nhưng dù gì cũng là con mình, bà ta chỉ có thể liên tục nói đỡ cho Cảnh Kiệt.

Sau đó đội cứu hộ đến, sau khi nhanh chóng dập tắt lửa, ông Cảnh xông lên tầng ba đầu tiên.

Két làm bằng sắt, chịu lửa và chôn dưới sàn, nhưng không biết vì sao chỗ đặt két sắt bị cháy dữ dội nhất, cả cái két bị đốt đến mức tan chảy non nửa, bí mật tài vụ công ty và toàn bộ giấy tờ quyền sở hữu nhà đất cửa hàng đều cháy rụi.

Cảnh Lạc đứng dậy khỏi xe lăn, được bà Cảnh dìu tập tễnh lên tầng.

"Bố, bố đừng lo lắng. Cho dù vụ thuế bị điều tra ra thì vẫn còn chị và anh rể đấy thôi. Anh rể thương chị như thế, ắt hẳn anh ấy sẽ không để chị bị tổn hại đến danh tiếng đầu nhi?"

"Đúng rồi, bên mẹ anh Dịch có cho vay hạn mức thấp. Nếu chúng ta bị tổn thất thì hay là bố đầu tư một ít tiền vào xưởng bánh trung thu của mẹ anh ấy đi. Bây giờ anh Dịch nổi tiếng rồi, chúng tà đầu tư cho anh ấy, đảm bảo chỉ lãi không lỗ."

Ông Cảnh nhìn Cảnh Lạc, tâm trạng tức giận dịu đi trong chớp mắt: "Bố thấy công ty này nên giao cho con quản lý thì tốt hơn!"

Cảnh Lạc mim cười: "Bố, con là một thành viên trong gia đình này, con cũng muốn công ty mình phát triển mà."

...

Cảnh Kiệt tức giận bỏ đi một lúc không lâu đã bị người ta trùm bao tài lên đầu trong một con ngõ nhỏ bên ngoài khu biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top