Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 429- 430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 429:

Đối phương đang định ra tay thì Cảnh Kiệt lại mượn lực, cả cơ thể đập mạnh vào người đối phương.

Sau đó cậu quay người, vùng ra khỏi bao tải như một con cá chạch, còn thuận thể làm một củ gạt chân với người gần mình.

Đây đều là người của Đế Tịnh Hiên.

Bọn họ tưởng đây chỉ là một đứa nhóc trói gà không chặt, không ngờ cậu cũng có dăm ba ngón. Thế là mọi người phản ứng lại rồi khống chế cậu ngay lập tức.

"Nhóc con cũng được đấy nhỉ?"

"Nhưng tiếp theo sẽ phải trùm bao tải đấy, tốt nhất là đừng cố vùng ra khỏi bao tải nghe chưa. Bởi vì nhóc không vùng vẫy thì có lẽ chỉ ăn một trận đòn thôi, nhóc mà vùng vẫy thì có khi phải mất mạng đấy."

Cảnh Kiệt mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo không hề sợ hãi, cũng không hề tức giận hay đau thương, đôi mắt đen gần như trống rỗng.

Kẻ cầm bao tải đối diện với sự lạnh lùng của Cảnh Kiệt sững ra, hắn nghĩ Trợ lý Bạch chỉ dặn dọa dẫm đứa nhóc này thôi, đánh cho một trận là xong, thế nên hắn ta thấy cậu đáng thương như vậy bèn bảo: "Nhưng bọn tao không định lấy mạng nhóc đâu, chỉ đánh nhóc một trận thôi. Muốn trách thì phải trách bố mẹ của nhóc ấy. Ai bảo nhóc là con bọn họ chứ?"

Một người khác lên tiếng: "Yên tâm đi, chỉ đánh một trận thôi."

Dứt lời, cả đám người đi đến trước mặt Cảnh Kiệt, chuẩn bị đánh cậu.

Cảnh Kiệt thấy vậy lại chỉ lạnh lùng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu mình, không có ý định chống cự.

Nhưng cậu chờ mãi mà vẫn chưa thấy
nắm đấm của đám người kia.

Nhận thấy sự khác thường, Cảnh Kiệt ngẩng đầu lên. ở đầu ngõ có một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, dáng người uyển chuyển đang đi đến. Cô gái có nước da trắng nõn, mái tóc dài màu hạt dẻ để xõa như tảo biển.

Từ xa nhìn lại, cô gái chỉ có bàn tay lớn, cái mũi đĩnh kiều, môi nhỏ đỏ thắm, rõ ràng dung mạo thanh thuần, nhưng lại bởi vì mỹ cùng với đôi mắt làm tăng thịnh khí cả người, cùng với khuôn mặt tả phía trên kia một viên mị chí, tạo nên cổ minh diễm mang theo hương vị đa tình.

Liền phảng phất như một con yêu tinh từ trong đồng thoại đi ra, phong vận quyến rũ.

Đôi mắt thất thần của Cảnh Kiệt bỗng xuất hiện cảm xúc.

Cuối cùng cậu mừng rỡ gọi một tiếng.

"Chị!"

"Ừ." Cảnh Thiên đáp một tiếng rồi nhìn về phía đám côn đồ: "Các người là ai? Vì sao có thù với hai vợ chồng kia mà lại muốn đánh em trai tôi? Vụ đốt nhà kia là do các người gây ra đúng không?"

Nghe thấy mấy chữ "em trai tôi", cảm xúc trong mắt Cảnh Kiệt dần nhiều lên, ngay sau đó, từng giọt nước mắt to tròn chảy dọc xuống.

Chị cậu...

Vẫn nhận cậu.

Mấy ngày qua, cậu luôn sống trong sự bất an và sợ hãi sâu sắc. Cảnh Thiên không liên lạc với cậu, cậu cũng không dám liên lạc với cô.

Bởi vì cậu biết chị không phải chị gái của cậu, bố mẹ cậu đối xử tệ với chị ấy
như thế cũng là vì chị không phải con gái ruột của họ.

Thế nên dù rất nhớ chị, cậu vẫn không
dám nhắn tin quấy rầy chị.

Nhưng sau khi biết nhà bị cháy, chị vẫn chạy đến ngay lập tưc

Cảnh Kiệt nghĩ, Cảnh Thiên chính là người chị tốt nhất trên thế giới này.

Cảnh Thiên liếc nhìn Cảnh Kiệt đang vô cùng đáng thương rồi đi đến bên cạnh cậu, đỡ cậu dậy, sau đó mỉm cười hỏi đám người đã đần cả ra: "Bắt nạt một đứa trẻ không biết nói thì cảm thấy thành công lắm phải không?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 430:

Giọng Cảnh Thiên rất khẽ và mang âm cuối kéo dài, nghe nhẹ như mây gió, biến ảo mịt mờ, thậm chí còn vương vẻ gợi cảm chỉ phụ nữ mới có. Nhưng...

Lại khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Mọi người nhìn nhau.

Thằng nhóc này không biết nói à? Bọn họ cũng có biết đâu! Bọn họ nhận được lệnh đến dọa dẫm thằng nhóc này rồi đánh nó một trận thôi mà.

Nhưng cô gái trước mặt này là sao?

"Đó là tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư đấy!!! Chạy mau! Không thì ông chủ cũng không cứu được mấy người đâu!"

Đột nhiên tai nghe của người đàn ông dẫn đầu vọng ra tiếng nói hoảng hốt.

Tuy mọi người không biết "tiểu thư" có ý nghĩa là gì, nhưng họ hiểu câu nói cuối cùng.

Ông chủ cũng không cứu được?

Chết mẹ!

Rốt cuộc cô này là thần tiên phương
nào?

Người đang lạnh mặt nhìn Cảnh Thiên như sắp đánh nhau với cô, lúc này lại bỗng lộ vẻ hoang mang.

Cảnh Thiên chầm chậm đi về phía người dẫn đầu, người đó quay lưng định chạy thì bị Cảnh Thiên kéo lại.

Đang định đánh trả thì mệnh lệnh truyền sang qua tai nghe: "Mẹ kiếp mày đánh lại thử xem!"

Hắn ta: "..."

Thôi được rồi.

Người dẫn đầu đành phải ngoan ngoãn để Cảnh Thiên túm lấy mình, không dám làm gì.

Khi định thần lại, hắn ta đã chuyển sang bộ dạng khúm núm tươi cười ngoan ngoãn.

"Ha hả ha hả."

Cảnh Thiên đã sẵn sàng để đánh nhau: "..."

Cảnh Thiên giật giật miệng trước nụ cười hềnh hệch xuất hiện đột ngột.

"Mong tiểu thư tha cho, thực ra bọn tôi không hề có ác ý gì đâu. Bọn tôi chỉ muốn dọa thằng nhóc này tí thôi."

"Ồ." Cảnh Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Người kia sắp phát khóc rồi, hắn ta muốn vùng ra nhưng lại phát hiện rằng tay cô gái này khỏe vô cùng, hắn ta không thể giãy ra nổi.

Một câu nói u ám vọng đến từ bên kia tai nghe: "Không được bán đứng ông chủ, tự nghĩ cách thoát đi."

Sau đó thì đối phương cúp điện thoại.

Kẻ dẫn đầu: "..."

Cha mę ơi!!!

Theo ông chủ vào sinh ra tử bao nhiêu năm, đây là lần thảm hại nhất.

Cảm giác chính mình ở lật thuyền trong mương.

Cảnh Thiên hỏi: "Ai sai anh đến đây?"

"Không ai sai tôi cả, thực ra là tôi có
chút thù oán cá nhân với bố mẹ thằng bé này."

"Thế thì vì sao không đánh bố mẹ nó mà đi đánh nó?"

"Thì con cái là tim gan của bố mẹ mà, thế nên bọn tôi muốn đánh nó một trận để trút giận. Cô này, bọn tôi biết sai rồi, sau này sẽ không dám làm thế nữa. Cô chủ bao dung độ lượng, đừng chấp nhặt với bọn tôi nhé? Ừm... chúng tôi có thể đền tiền."

Người này có luyện võ, Cảnh Thiên vừa chạm tay vào phần mạch cổ mạnh mẽ của đối phương là biết rồi.

Nếu mấy người kia cũng có thực lực tương đương với người này thì không có lý gì lại không đánh nhau với cô.

Còn chưa đánh lấy một cái đã "rén" ngay thế này, Cảnh Thiên cảm thấy kỳ quái.

"Là mấy người đốt nhà à?"

"..." Người dẫn đầu mím môi.

Nước Z là xã hội pháp chế, đốt nhà rồi bị bắt thì hắn ta phải ngồi tù mấy năm còn gì?

"Nếu mấy người có thù hằn gì với vợ
chồng nhà đó thì vì sao lại muốn dạy dỗ con bọn họ hộ bọn họ? Rốt cuộc là mấy người có thù với bọn họ hay có thù với em trai tôi?"

Người dẫn đầu bị hỏi mà đần cả người ra. Tuy không biết "tiểu thư" trước mặt này là ai, nhưng đến ông chủ mà còn không trêu vào được thì chắc chắn hắn ta càng không thể trêu vào được.

Đối mặt với vấn đề liên quan đến tính mạng, người dẫn đầu động não rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top