Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 433- 434

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 433:

"Bà thấy mình vẫn chưa phá đủ có phải không? Nếu không phải bà nói linh tinh từ đầu đến cuối thì chúng ta có bị đốt nhà không? Tốt nhất là bà nên cầu nguyện không phải Chiến Lê Xuyên cho người làm. Nếu mà là thật thì e rằng sau này chúng ta sẽ không sống yên được như bây giờ nữa đâu!"

Bà Cảnh nhìn ngôi nhà đã cháy đen, tức đến òa khóc.

"Thế thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để cho qua như thế à? Hu hu hu hu...biết trước thế này thì năm xưa tôi nên cho nó chết đuối dưới sông luôn!"

"Mę——"

Cảnh Lạc tỏ ra không thể tin được, cô ta mở to mắt bà Cảnh: "Mẹ vừa nói gì cơ?Cái gì dưới sông? Vì sao chị lại ở dưới sông?"

Bà Cảnh ngơ ngác rồi bỗng nhận ra rằng mình vừa lỡ lời.

Bà ta liếc nhìn ông Cảnh một cái đầy căng thẳng, phát hiện ông Cảnh đang nhìn bà ta như chỉ muốn vả cho bà ta mấy cái cho ngã xuống cầu thang.

Bà Cảnh nuốt nước bọt, không trả lời câu hỏi của Cảnh Lạc mà quay sang nói với ông Cảnh: "Tiểu Lạc thông minh như thế, chắc chắn nó có thể biết rõ thiệt
hơn. Đây là vấn đề liên quan đến sự hưng suy của cả nhà họ Cảnh, nó biết cái nào nặng cái nào nhẹ mà."

Ông Cảnh cười mỉa một tiếng: "Tôi thấy đúng là Tiểu Lạc thông minh hơn bà
nhiều. Một đứa con gái đang yên đang lành, nuôi thì cũng nuôi rồi, cuối cùng lại
bị bà làm cho như kẻ thù không bằng.
Ngu xuẩn!"

Bà Cảnh: "..."

"Mẹ, rốt cuộc là sao ạ? Chẳng lẽ Cảnh Thiên không phải chị ruột của con?"

Nghĩ đến khuôn mặt đẹp đến quá đáng của Cảnh Thiên, Cảnh Lạc có cảm giác máu mình đang chảy ngược.

"Nó... nó là đứa mẹ nhặt về. Lúc đó mẹ thấy nó bị người ta vứt xuống sông cho
chết đuối nên mới nhảy xuống vớt nó lên, sau đó để lại nuôi. Lúc đó mẹ tưởng
mẹ không mang thai được nữa nên đối xử với nó cũng tốt lắm, ai ngờ sau này không chỉ sinh được con mà còn sinh
được cả Cảnh Kiệt. Nhưng mẹ cũng không thể bỏ nó được."

Cảnh Lạc suy nghĩ rất lung, cuối cùng cũng biết vì sao lúc nào bố mẹ cũng thiên vị cô ta.

Cô ta vẫn luôn sợ bố mẹ sẽ không yêu quý cô ta nữa vì Cảnh Thiên đã gả vào một nhà tốt, thế nên lúc nào cũng làm một đứa con gái ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương. Bây giờ mới biết, hóa ra mình không cần giả vờ, Cảnh Thiên hoàn toàn không phải con cái nhà họ Cảnh.

"Mẹ, tuy bố mẹ không phải bố mẹ ruột
của chị, nhưng công dưỡng dục lớn hơn công sinh thành. Mẹ không chỉ nuôi chị ta mà còn từng xuống sông cứu mạng chị ta chị ta nên cảm ơn mẹ bằng cả tính mạng mình không thì cả xã hội này sẽ không tha cho chị ta."

"Cảnh Lạc, bố mong con có thể bỏ suy
nghĩ này đi." Ông Cảnh nói một cách nghiêm túc.

"Vì sao ạ?"

"Nhà mình vốn đã sắp phá sản rồi, phải dựa vào Thiên Thiên gả vào nhà họ Chiến. Con bé đã hi sinh cuộc hôn nhân của cả đời mình rồi, thế nên về vấn đề đạo đức, chúng ta không có lợi thế quá lớn. Hơn nữa nếu làm đến mức cá chết lưới rách thì không có lợi cho chúng ta. Lặng lẽ phát tài mới là tư duy mà người làm kinh doanh nên có. Nếu sau này con muốn thừa kế công ty thì bắt buộc phải suy nghĩ theo hướng như vậy."

Cảnh Lạc mím môi, cô ta không hề tán thành với những gì ông Cảnh nói, nhưng để ông Cảnh có thể lập cô ta làm người quản lý công ty, cô ta vẫn phải gật đầu ngoan ngoãn và nói: "Bố, con biết rồi. Sau này con sẽ tốt với chị. Nhưng chị có muốn tốt với con hay không thì không biết."

Thấy con gái đã phải chịu ấm ức như thế này rồi, đến chân còn đang bị gãy, bà Cảnh lại tức mà không có chỗ trút.

...

Cảnh Kiệt nhìn tòa nhà như cung điện trước mắt, ánh mắt dài dại bình thường lúc này đã bị sự kinh ngạc thay thế.

"Chị... nhà... nhà nhỏ?"

Chị cậu bảo cậu là chị cậu có một căn nhà nhỏ, bảo cậu sang đó ở tạm.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 434:

Cậu biết tòa nhà này, tên là Khê Công Quán, là một tòa biệt thự cao cấp được xây dựng riêng trong công viên rừng quốc gia.

Những người sống trong khu nhà xa hoa ra vào đều có thể ngồi thuyền này đều là nhà giàu quyền quý hàng đầu Thành phố H.

Hồi trước lần nào bố đi đến đây đều sẽ cảm thán, nếu sau này có tiền thì sẽ mua một căn nhà ở đây.

Căn rẻ nhất ở khu này cũng phải 200 triệu một căn.

Cậu ngồi trên xe của chị, đi vòng qua một hồ nước uốn lượn, cuối cùng cũng đến tòa biệt thự ở sâu bên trong.

Tòa biệt thự nằm ở nơi có đồi có nước, là đất tốt theo phong thủy.

Nhìn căn biệt thự siêu lớn màu xám đậm như một tòa lâu đài, Cảnh Kiệt há hốc miệng một lúc lâu vẫn không thể ngậm lại được.

Người giúp việc ùa ra, cung kính gọi cô
chủ.

Cảnh Thiên dẫn Cảnh Kiệt vào trong, lúc này Quan Vũ Thần không ở nhà, Cảnh Thiên đành bảo: "Căn nhà này là
của bạn chị, cô ta ở đây một mình cũng
khá cô đơn, sau này em ở lại đây đi. Nếu em không muốn qua lại với cô ta, căn nhà to thế này, thời gian ngủ nghỉ của hai người không giống nhau, thế nên không gặp nhau nổi đâu. Nếu gặp nhau thì cô ta cũng dễ ấy mà."

Cảnh Kiệt hơi luống cuống.

Cậu tưởng tòa nhà này trông bề ngoài đã xa hoa lắm rồi, nhưng sau khi vào trong, nội thất bên trong nhà có thể dùng từ cực độ xa hoa để hình dung.

Cảnh Kiệt nhìn những người giúp việc cẩn thận đeo găng tay tập trung lau bình hoa, cậu cảm thấy cả cơ thể mình đều cứng đờ, sợ chạm phải đồ nghệ thuật gì
đó, lỡ rơi xuống rồi vỡ thì cậu không đền nổi.

Thấy Cảnh Kiệt luống cuống, Cảnh Thiên nói ngay lập tức: "Tuy căn nhà này là của bạn chị nhưng là do chị mua cho cô ta. Thế nên em cứ yên tâm mà ở, mọi thứ ở đây là của chị thì cũng là của em, không cần lo."

Cảnh Kiệt ngơ ngác nhìn chị mình.

Cậu vẫn luôn nghĩ chị rất giỏi, nhưng
cậu không ngờ chị ấy có thể giỏi đến mức độ này.

Cuối cùng, nghĩ đến chuyện bố đã xé tan
ước mơ của mình, cho dù không quen
được, Cảnh Kiệt cũng gật đầu một
cách kiên định.

Cậu...

Không muốn quay về cái nhà đó nữa.

Cậu dốc hết sức lực để học hành nhưng vẫn không đạt được mức độ mà bố mẹ mong muốn.

Lại thêm Cảnh Lạc luôn nhăm nhe công ty, Cảnh Kiệt quyết định mình cũng muốn học theo chị, một mình ra ngoài xây dựng một khoảng trời riêng.

"Hôm nay em sao thế? Em đâu phải kiểu bảo bỏ nhà ra đi là đi luôn. Họ làm gì em à?"

Thấy Cảnh Kiệt mím môi không nói gì, Cảnh Thiên hỏi: "Vì sao họ lại đánh em?"

Tuy ông bà Cảnh vô cùng nghiêm khắc với Cảnh Kiệt, nhưng bọn họ hầu như không làm chuyện như tát vào mặt.

Bởi vì bác sĩ từng cảnh cáo bọn họ rằng, một đứa trẻ tự kỷ như Cảnh Kiệt không thích hợp với đánh chửi, cậu nên được yêu thương bảo bọc.

Đánh chửi dễ gây phản ứng quá khích, khiến tình trạng bệnh trở nên nặng hơn.

Nghĩ đến thứ bị bố xé tan, Cảnh Kiệt cúi đầu, viền mắt lại ướt đẫm.

"Chú La, phiên chú cho người mang hòm y tế đến."

Chú La là quản gia của tòa biệt thự, ông cung kính cúi người: "Vâng."

Cảnh Thiên vừa bôi thuốc cho Cảnh Kiệt vừa dẫn dắt, cuối cùng Cảnh Kiệt
cũng nói ra chuyện ông Cảnh xẻ thư mời tham gia trận thi đấu "Phản Kích Z16″ toàn quốc và thư mời tham dự trận đấu bán kết của Chole.

Cảnh Thiên nghe mà ngơ người.

"Cho dù bọn họ không hiểu Esport thì bọn họ cũng phải biết cuộc tuyển chọn nhà thiết kế của Chole chứ? Mấy hôm trước điện thoại của chị còn liên tục nhận được tin nhắn của bọn họ, bảo tại chị cho người đánh gãy chân Cảnh Lạc nên nó không thể tham dự cuộc tuyển chọn của Chole, hủy hoại cả cuộc đời nó, bắt chị sau này phải chịu trách nhiệm với nó cả đời. Sao đến chỗ em, bọn họ lại xé ngay đi vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top