Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 455- 456

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 455:

Bà Cảnh mới nói một câu mà đã bị đánh đến ngây người rồi.

Không chỉ có ngây người, cả người đều bị đánh đến choáng váng, bà ta cũng không khóc, chỉ cảm thấy ù tai thôi.

Mặc dù ông Cảnh định bảo vệ bà Cảnh nhưng cái người không ra tay kia đã một mình cân tất cả bọn họ, ngăn bọn họ ở vòng ngoài, ai mà dám tiến lên phía trước giúp đỡ bà Cảnh thì sẽ có cái kết giống như nhân viên cường tráng nhất Công ty Cảnh Nhân vậy.

Người ta chỉ cần vung tay thôi, anh ta liền ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

Cảnh Lạc sợ đến mức trốn ở một nơi rất xa sau lưng những người khác.

Ngay sau khi giọng nói của Tạ Thanh Nghiên vang lên, đột nhiên rất nhiều nhân viên an ninh xuất hiện trên tầng hai.

Khi Cảnh Học An nhìn rõ thứ ở thắt lưng của những người này thì sợ đến mức sắc mặt thay đổi.

"Lau! Lau! Mau lau đi!"

Ông Cảnh vội vàng tiến lên phía trước để giúp bà Cảnh bịt mũi.

"Giấy, mang giấy tới đây!"

Giọng ông Cảnh run lên vì sợ.

Ông ta không biết đám người này là ai, nhưng những người có thể có những vũ khí như vậy tại nước Z chắc chắn là ở tầng lớp cao hơn ông ta rất nhiều lần, cho dù là ngước nhìn cũng không tới được.

Vốn dĩ Cảnh Lạc là người cách bà Cảnh gần nhất, hơn nữa trên xe lăn cô ta còn có rất nhiều đồ vật, nhất không thể thiếu chính là giấy.

Nhưng mà hiện tại cô ta lại trốn đến rất xa, bà Cảnh muốn tờ giấy khăn cũng khó mà lấy nhanh được.

Vẫn là trong đó một người công nhân run rẩy sờ soạng trong túi quần của mình, cuối cùng từ phía túi sau mông lấy ra hai tờ giấy cũng không biết để bao lâu, bị nhào nát đến có thể ra vụn giấy.

Ông Cảnh lúc này cũng mặc kệ chạy nhanh tới lấy đem nhét vào trong lỗ mũi bà Cảnh.

"Ngại... ngại quá, đã làm phiền rồi."

Đối diện ánh mắt của Đế Tịnh Hiên kia tuy nhìn như bình tĩnh, kỳ thật tùy thời đều có thể lộng chết bọn họ, ông Cảnh trán đổ đầy mồ hôi.

Ông ta cảm thấy đám người này của mình chính là đàn cừu xông vào lãnh địa của vua sư tử, vốn dĩ con sư tử đang ngủ, hoàn toàn không muốn ăn bọn họ, nhưng bọn họ lại tự xông vào để bị ăn.

Thấy đối phương không nói gì, ông Cảnh vội nói: "Vợ tôi không hiểu biết, mong ông và bà chủ đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng tôi. Hôm nay là chúng tôi sai, xin lỗi ông lần nữa. Nếu ông không còn chuyện gì khác thì... thì chúng tôi xin đi trước. Đã làm... làm phiền rồi."

Đôi mắt của Đế Tịnh Hiền luôn nhìn về phía Cảnh Học An, trong khi mắt của Tạ Thanh Nghiên hướng về phía bà Cảnh – Trình Thục Ngọc.

Thấy hai người này không nói lời nào, ông bà Cảnh nhanh chóng dẫn nhân viên của Công ty Cảnh Nhân rời đi.

Khi đến thì hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, khi đi lại như chim cút dầm mưa bão, người nào người nấy run rẩy, còn có một người vẫn đang hôn mê, được hai người khác khiêng đi.

Cảnh Lạc cái này người què lại là đầu tàu gương mẫu mà xông vào đi đằng trước.

Tuy nhiên, khi đám người bước đến cửa trong bầu không khí kỳ lạ, hai nhân viên bảo vệ mặc vest giống như hai vị thần giữ cửa không thể vượt qua được đồng loạt dịch vào giữa một bước, vừa vặn chắn kín cửa.

Cảnh Lạc là người đi đầu tiên, sau khi thấy tình hình này, cô ta sợ hãi hét lên, xe lăn nhanh chóng lùi lại và đâm vào mấy nhân viên của Công ty Cảnh Nhân.

"Thưa... ông, ông như vậy là có ý gì? Là có chỉ giáo nào khác sao?"

Lúc này Đế Tịnh Hiên mới nhìn về phía Cảnh Học An, nói một câu nhẹ nhàng lịch sự lại như không lịch sự.

"Ông dẫn người xông vào nhà tôi, vợ ông còn la lối vợ tôi, mắng xong rồi muốn đi à?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 456:

"Không phải..."

Cảnh Học An hơi ngơ ngác, liếc nhìn Trình Thục Ngọc, cho tới bây giờ bà ta vẫn đang ngửa cổ bịt mũi.

"Phụt ——"

Trình Thục Ngọc muốn nói rằng bà ta đã bị đánh đến như thế này, không tính
sổ với họ đã là tốt lắm rồi, thế mà họ lại được lợi còn già mồm.

Nhưng vừa nói chuyện, máu và răng trong miệng bà ta phun ra mặt đất.

"A!"

Tạ Thanh Nghiên kêu lên một tiếng kinh tởm.

May mà họ đã đi đến cửa rồi, ở đó không có thảm, biết ngay là người phụ nữ này sẽ không nhịn được rồi nhổ ra mà.

Khi nhìn thấy mình nhổ ra bốn cái răng, hơn nữa còn bị chèn ép, Trình Thục Ngọc bừng bừng lửa giận.

"Hai người còn muốn thế nào nữa? Tôi đã bị mấy người đánh thành ra như vậy rồi, lẽ nào mấy người còn không để chúng tôi đi à? Bây giờ là xã hội pháp chế, chúng tôi vào đây nhiều người thế này bên ngoài đã có người nhìn thấy, nếu ông mà dám làm gì chúng tôi thì ra ngoài sẽ biết tay."

"Nói ít đi vài câu, hòa khí sinh tài!" Cảnh Học An nhìn thấy Trình Thục Ngọc còn dám nói lại người khác như vậy, sợ tới mức không biết nên nói gì.

"Tôi cũng muốn hòa khí chứ, nhưng họ chặn cửa lại là có ý gì?"

Nói xong, Trình Thục Ngọc lấy điện thoại ra và gọi 110*.

* Đường dây nóng của cảnh sát ở Trung Quốc.

"Tôi không tin cảnh sát đến rồi mà mấy người còn dám đánh người!"

Tuy nhiên đầu bên kia máy bận, hoàn toàn không có âm thanh gì.

Trình Thục Ngọc vừa thấy, không tín hiệu!!!

"Cậu mau gọi cảnh sát đi, điện thoại của tôi có vấn đề."

Các nhân viên của Công ty Cảnh Nhân đồng loạt lấy điện thoại ra gọi 110, nhưng họ sợ hãi phát hiện ra rằng điện thoại của họ cũng không có tín hiệu.

"Các người... rốt cuộc các người muốn thế nào?"

Lúc này Trình Thục Ngọc thực sự hoảng hốt: "Tôi đã nói rồi, khi chúng tôi tới đây có người đã nhìn thấy."

Nhưng Tạ Thanh Nghiện lại bật tivi lên, bên trên là hình ảnh từ camera an ninh, trong đó là đoạn video hình ảnh mấy người họ đi vào trong khu dân cư.

"Đây là video, khi mấy người đi vào m không có ai nhìn thấy cả."

Tạ Thanh Nghiên giọng nói rất êm tai, như một loại rượu len lỏi thấm vào ruột gan, nhưng mọi người ở đây lại sợ tới mức nổi hết cả lông con.

Điều này có nghĩa là dù thế nào thì hôm nay bọn họ cũng sẽ bị đánh một trận à?

Trình Thục Ngọc tái nhợt mặt: "Vậy thì... thì các người muốn thế nào? Cho dù không có ai nhìn thấy thì người khác cũng sẽ nghi ngờ thôi."

Đế Tịnh Hiên nhấp một ngụm trà, khẽ nói: "Thật ra có người nhìn thấy hay không cũng không quan trọng, dù sao thì... là đám người các người đến nhà tôi gây chuyện, các người ra tay trước. Chúng tôi chỉ tự vệ mà thôi."

Mọi người:......!!!

Nghe thấy câu này, trong lòng mọi người đều thầm nói không hay rồi.

Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều sợ đến tái mặt.

Cảnh Học An vội vàng nói: "Thưa ông, ông xem vợ tôi cũng đã bị đánh thành ra như vậy rồi... hay là... chúng tôi giúp ông dọn dẹp sạch sẽ chỗ bị bẩn này có được không?"

"Ai làm bẩn thì người đó dọn, tôi muốn bà ta quỳ dưới đất lau cho tôi."

Sắc mặt Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều trở nên vô cùng khó coi, đây rõ ràng là sỉ nhục.

Nhưng tình hình không khả quan, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Cái này vẫn tốt hơn là nhân viên công ty cũng bị đánh một trận đúng chứ?

Cảnh Học An đang định đồng ý thì Cảnh Lạc không muốn bị sỉ nhục đột nhiên lên tiếng.

"Mấy người có quá đáng quá rồi không?Nhà mấy người có tiền như vậy, lẽ nào ngay cả một người dọn vệ sinh cũng không có à? Đúng là mẹ tôi đã nói ra những lời không nên nói, nhưng bà ấy cũng đã nhận được một bài học rồi. Bà ấy bị mấy người đánh thành ra như vậy, mấy người còn muốn thể nào nữa?Chúng tôi nhường mấy người, không có nghĩa là chúng tôi sợ mấy người đâu. Đã nghe nói đến nhà họ Chiến chưa hả Dòng họ giàu nhất Thành phố H! Chị gái tôi chính là mợ chủ của nhà họ Chiến!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top