Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 459- 460

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 459:

Vết thương của ông cụ Chiến đã không còn đáng ngại gì nữa, Chiến Lê Xuyên cũng hồi phục tốt, Cảnh Thiên liền quay lại tiếp tục công việc.

Buổi sáng, Cảnh Thiên vừa bước vào cửa nhà họ Chiến, đang định vào phòng lấy bình thuốc nước đã điều chế từ trước, nhân tiện thay quần áo thì nhìn thấy Chiến Vũ Hằng đang mặc bộ đồ ở nhà chậm chậm đi xuống từ cầu thang chỗ góc rẽ.

Hôm nay Chiến Vũ Hằng bỏ đi lớp ngày tây trang là thẳng không chút cẩu thả thường thấy, thay bằng đồ ở nhà. Anh ta nhìn thấy Cảnh Thiên liền mỉm cười chào: "Em dâu, chào buổi sáng."

Cảnh Thiên cũng mỉm cười chào hỏi:
"Anh cả, chào buổi sáng."

"Đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, ăn cùng với A Xuyên và ông nội ở bệnh viện."

"Muốn uống một tách trà không?"

"Thôi, tôi còn phải đến đoàn phim, anh cả ăn ngon miệng nhé, tạm biệt."

"Em dâu."

Khó khăn lắm mới gặp Cảnh Thiên đi một mình, Chiến Vũ Hằng không có ý định bỏ qua.

Cảnh Thiên dừng lại, dáng người lên lầu yểu điệu, xoay người, dựa vào tay vịn cầu thang như bé yêu tinh giống nhau, vẫn mỉm cười như cũ: "Anh cả, còn chuyện gì sao?"

Chiến Vũ Hằng bước lên cầu thang, càng lúc càng gần Cảnh Thiên hơn.

Cho đến khi cả hai đã vượt quá khoảng cách an toàn, Chiến Vũ Hằng vẫn không có ý định dừng lại.

"Anh cả, tôi là em dâu. Biểu cảm và khoảng cách mờ ám này của anh sẽ khiến tôi cho rằng anh có suy nghĩ quá phận với tôi đấy."

Lời nói của Cảnh Thiên rất ngả ngớn, không giống như đang từ chối khiến đối phương giống như là nhận được lời mời gọi, mang sự phấn khích đè nén: "Em dâu, có ai đã từng nói là cô rất thông minh chưa?"

"Tôi thông minh là sự thật, không cần người khác phải nói."

Chiến Vũ Hằng phát ra tiếng cười trầm thấp mà bản thân tự cho là rất gợi cảm từ trong lồng ngực.

"Cô không chỉ thông minh, cô còn đoán đúng rồi."

Đoán đúng cái gì, tất nhiên là không cần phải nói.

Hôm nay Chiến Vũ Hằng đã quyết tâm đến cưa cẩm cô rồi.

Cảnh Thiên không hề cảm thấy tức giận, cô vừa cười vừa nhìn Chiến Vũ Hằng rồi hỏi: "Ý của anh cả là anh thật sự định đào góc tường của em trai mình à?"

Nhìn Cảnh Thiên vẫn đang cười đùa cợt nhả với mình, Chiến Vũ Hằng thấy hơi bất lực, nhưng cuối cùng thì da mặt cũng không dày bằng cô, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói: "Thiên Thiên, tôi biết A Xuyên là một người đàn ông rất ưu tú, cho dù là ngoại hình hay là trí thông minh, cậu ấy đều hơn tôi."

Cảnh Thiên vẫn dựa vào tay vịn cầu thang, cách Chiến Vũ Hằng đang nói chuyện với cô chưa đầy 25cm. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, không khó để phát hiện cô đang thực sự rất thả lỏng, thậm chí từng tấc da thịt trên người cô đang rất lười biếng, giống như một con mèo nhìn con sen múa lửa, mặt như đang nhìn đứa thiểu năng.

Nhìn Cảnh Thiên thản nhiên, hoàn toàn không để anh ta vào mắt, Chiến Vũ Hằng thoáng cảm thấy thất bại, nhưng lại cháy lên ham muốn chiến đấu.

"Nhưng cô biết đấy, cậu ấy chỉ là một kẻ bại liệt mà thôi."

"Giáo sư Hồng Lục đã nói rồi, Giáo sư J của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence rất lợi hại, cô ấy có thể khiến anh ấy khỏe lại hoàn toàn."

Chiến Vũ Hằng cười lạnh: "Cô tin à?"

"Tại sao lại không tin?"

Chiến Vũ Hằng khẳng định: "Cô đã từng nghe nói đến Giáo sư J chưa? Nếu vị giáo sư này thật sự có thể chữa khỏi bệnh liệt nửa người trên thì hẳn cô ta đã nổi tiếng trong và ngoài nước từ lâu rồi, còn có thể không được ai biết đến à?Thiên Thiên, tôi nói thật với cô vậy, vết thương của A Xuyên tuyệt đối không thể khỏi được đâu. Một cô gái ưu tú như cô ở bên một kẻ bị bại liệt thì sao có thể hạnh phúc được chứ?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 460:

"Ý của anh cả là..."

Nghe thấy âm cuối mềm mại kéo dài, trái tim Chiến Vũ Hằng như bị cái đuôi đầy lông của con mèo trêu trọc vậy.

"Sau này nhà họ Chiến chỉ có thể do tôi làm chủ, cô ở bên cậu ba không bằng ở bên tôi. Tôi sẽ không để ý chuyện lúc trước cô ở bên Tần Dịch, anh ta chỉ là một tên tra nam mà thôi, không xứng với cô."

"Sau này nhà họ Chiến sẽ do anh làm chủ?" Cảnh Thiên cười hì hì nhìn Chiến Vũ Hằng hỏi: "Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?"

Ánh mắt Chiến Vũ Hằng càng thâm sâu hơn, khuôn mặt đã nhuộm lên chút tức giận vì thái độ của cô.

"Bây giờ trong tay cô đã có 40% cổ phần của Trung Bác và Dương Quang Xuyên Đẩu. Tạm thời không quan tâm đến Dương Quang Xuyên Đẩu, tôi có 10% cổ phần của Trung Bác, chỉ cần gộp cổ phần trong tay chúng ta lại với nhau thì đã vượt qua 40% cổ phần trong tay Chiến Lê Xuyên, trở thành người khống chế cổ phần thực tế."

"Bên phía Tập đoàn AUPU Group, tôi cũng sẽ tự có cách riêng của mình để ngang vai ngang về với ông nội. Bây giờ hầu hết các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn AUPU Group đều đứng về phía tôi, chỉ cần cô đi theo tôi, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều."

Nụ cười của Cảnh Thiên rạng rỡ hơn vừa rồi, nhưng trong mắt Chiến Vũ Hằng lại không như vậy.

"Vậy thì... có những lãnh đạo cấp cao nào đứng về phía anh rồi?"

Chiến Vũ Hằng bật cười: "Tiểu hồ ly, chuyện này tôi không thể nói cho cô biết được. Đây là bí mật."

"Anh cả nên đứng xa tôi một chút để nói chuyện thì hơn, hơi thở của anh phun lên mặt tôi rồi, sáng nay anh ăn dưa muối đúng không?"

Chiến Vũ Hằng:...!!!

Dù sao thì anh ta cũng là một soái ca.

Bên nhiều ít tiểu thư danh viện cùng minh tinh muốn bò lên trên giường Chiến Vũ Hằng anh.

Ở bên ngoài, anh ta cũng là một người đúng tính chất tổng tài bá đạo.

Lúc này, anh ta là bị ghét bỏ có miệng thối sao?

Sao có thể?

Nhưng đúng là sáng nay anh ta đã ăn một đĩa dưa muối.

Chiến Vũ Hằng mím chặt đôi môi mỏng, lúc này lại không biết nên nói như thế nào.

Sự tự tin kiêu ngạo đã bị một địa dưa muối làm mất sạch.

Không còn cách nào, Chiến Vũ Hằng chỉ có thể đứng cách xa Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên cũng không có ý định trốn tránh, vẫn luôn lười biếng dựa vào trên tay vịn, vẫn nở nụ cười rạng rỡ đầy mê hoặc.

Chiến Vũ Hằng rất muốn túm lấy cổ của người phụ nữ này rồi cưỡng hôn, để có biết rằng anh ta không cho phép coi thường.

Nhưng suy nghĩ nữa ngày, anh ta vẫn không dám.

"Thiên Thiên, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng, ở bên tôi chỉ lời mà không lỗ. Tôi có thể cho cô tất cả những gì một người đàn ông có thể cho một người phụ nữ."

Cảnh Thiên phì cười thành tiếng. "Anh nói xong rồi à?"

Chiến Vũ Hằng: "..."

"Anh cả, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu, rất ngây thơ không?"

Chiến Vũ Hằng mím môi.

Anh ta thích Cành Thiên, nhưng anh ta không thích dáng vẻ trí tuệ uyên thâm, có thể đối phó với bất cứ việc gì của Cảnh Thiên. Biểu cảm như vậy khiến người ta không ưa giống như chú ba mặt không biểu cảm của anh ta.

"Thiên Thiên, tôi thích cô. Tôi muốn ở bên cô, hy vọng cô có thể cân nhắc đến tôi."

Đôi mắt Chiến Vũ Hằng chân thành, nếu là một người phụ nữ bình thường, chưa chắc đã có thể chống cự được ánh mắt như vậy.

Tuy nhiên, Cảnh Thiên chỉ cười chẳng quan tâm: "Anh cả à, trên đời này còn có đầy người thích tôi. Huống hồ bây giờ tôi còn là cổ đông lớn năm 40% cổ phần của Trung Bác và Dương Quang Xuyên Đẩu trong tay, cho nên cái thứ nhỏ bé đáng thưrơng trong tay anh cả hoàn toàn không thể làm tôi vui vẻ. Còn anh nói về chuyện đó của đàn ông..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top