Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 507- 508- 509

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 507:

"50 triệu..."

Tạ Thanh Nghiên nhìn Đế Tịnh Hiên, trong mắt lấp lánh ánh sáng mà chỉ hai người mới có thể hiểu được.

"Ừ." Trong mắt Đế Tịnh Hiên tràn ngập ý cười vui mừng.

"Mình, chuyện này... giống như những gì em đoán hả?"

Đế Tịnh Hiên khẽ cười: "Có lẽ vậy. Thế nên... tôi nghĩ có lẽ con gái chúng ta không hề mặc người xấu xé như những gì chúng ta tưởng tượng đâu."

"Đúng vậy, không xem là con gái của ai chứ." Tạ Thanh Nghiên kiêu ngạo.

Đế Tịnh Hiên không kìm được mà cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi bà.

Tạ Thanh Nghiên xoa đôi môi hơi tê rồi nói: "Con gái báo thù là việc của con gái, chúng ta cũng không thể để mặc con gái chịu ấm ức như vậy được."

"Đó là đương nhiên. Nhưng chúng ta vẫn phải nhịn, xem con gái đã làm những gì đã rồi chúng ta bổ sung thêm những gì nó chưa làm."

"Vâng." Tạ Thanh Nghiên vui vẻ gật đầu.

"Tôi sẽ liên tục theo dõi bên con gái, không để nó xảy ra chuyện gì đâu."

"Vâng."

"Còn nữa, em thấy thế nào về chuyện của Thiên Thiên và Chiến Lê Xuyên?"

Mấy chữ "bảo con bé ly hôn" đang định thốt ra lại kẹt trong miệng Tạ Thanh Nghiên, không nói ra được.

"Mình thấy sao?"

"Con gái thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, tuy nhà họ Chiến bỏ tiền ra mua người là không đúng, nhưng nhà họ Chiến đối xử với con bé tốt hơn nhà họ Cảnh nhiều. Tôi thấy con gái mình..."

Nghĩ đến thái độ của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên mà mình nghe ngóng được, Đế Tịnh Hiên thấy lòng mình khó chịu.

Tạ Thanh Nghiên im lặng.

Đây cũng là điều mà bà lo nghĩ.

Nếu nhà họ Chiến đối xử không tốt với con bé, bà có thể đưa con gái đi ngay lập tức. Nhưng nhà họ Chiến lại đối xử tốt với con bé, quan trọng nhất là hình như bé con rất để tâm đến chuyện của Chiến Lê Xuyên. Điều này khiến Tạ Thanh Nghiên hơi nhụt chí.

"Vậy thì phải làm sao? Không thể để con gái mình theo tên liệt đó cả đời chứ?"

"Nghe nói Viện Nghiên cứu Lawrence m có Giáo sư J rất lợi hại, Chiến Lê Xuyên đã có ý định mời Giáo sư J phẫu thuật rồi. Tôi sẽ đi hỏi tổ chức y học thế giới xem bọn họ có thể cho giáo sư chuyên ngành đến cùng hội chẩn hay không."

Tạ Thanh Nghiên thở dài.

"Thế nếu cậu ta cứ liệt mãi thì sao?"

Tạ Thanh Nghiên u oán nhìn chồng mình, hi vọng có được một câu trả lời cho vấn đề này.

Đây mới là vấn đề lớn nhất bọn họ người một nhà sắp gặp phải, cũng là vấn đề duy nhất không thể điều hòa.

Đế Tịnh Hiên ngồi im lặng trên sofa, day lông mày. Ông để máy tính sang một bên rồi choàng tay ôm vợ vào lòng, bế dậy rồi đứng lên đi về phía cầu thang.

"Không vội, chờ chúng ta nhận con gái xong, con bé hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi tính tiếp. Hai mươi năm trước của con bé không có chúng ta mà vẫn có thể sống vui vẻ lạc quan như thế, vậy thì thứ chúng ta nên cho con bé là tình yêu và sự bao dung. Nếu nó thực sự muốn ở bên Chiến Lê Xuyên, cho dù là một đống phân, chúng ta cũng phải vui vẻ mà ăn. Họ Đế nhà mình nuôi một tên liệt cũng không vấn đề gì. Nói chung là, tôi nghĩ chỉ cần con gái mình vui là được."

Tạ Thanh Nghiên ỉu xìu tựa vào lòng chồng, nghĩ đến chuyện con gái ngốc nhà mình thấy Chiến Lê Xuyên tốt, lại còn đẹp, nhất định đời sống bên cậu ta cả đời, không che cậu ta bị liệt, thế là lại phiền muộn.

Đế Tịnh Hiên sắp đặt chân lên cầu thang bỗng nhùn chân, người ngã chúi xuống không hề có dự báo.

Người phụ nữ đang nằm trong lòng ông ta như một vũng nước bỗng biến sắc.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 508:

Tạ Thanh Nghiên trượt người xuống ngay khi chồng sắp ngã xuống đất, dù bà đã quá 50 nhưng vẫn có thể gập người nhảy xuống đất.

Sau đó bà đỡ lấy ông chồng với tư thế bế công chúa, nhanh chóng đặt người đàn ông đã tái nhợt mặt xuống đất.

"Thuốc! Bạch Chinh, thuốc!"

Tạ Thanh Nghiên đặt tay lên ngực Đế Tịnh Hiên, vuốt ngực cho ông, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.

Bạch Chinh cũng hốt hoảng, vội vàng lấy một lọ thuốc từ trên người ra, đổ lấy một viên rồi đưa cho Tạ Thanh Nghiên.

Tạ Thanh Nghiên vội vàng run rẩy cầm lấy viên thuốc, đút cho Đế Tịnh Hiên.

Trong một thoáng, Đế Tịnh Hiên còn không thể nhúc nhích, trên trán, trên mặt, trên cổ toàn là mồ hôi.

Sau khi ngậm lấy viên thuốc, ông cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ tràn vào cổ họng, thẩm thẳng đến trái tim.

Đế Tịnh Hiên lập tức cắn lấy viên thuốc rồi nhai.

Viên thuốc nhanh chóng hòa tan trong miệng rồi theo thực quản thấm vào máu, nhanh chóng tiến về phần tim.

Trái tim đang run lên đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng bắt đầu dần dần yên tĩnh lại dưới tác dụng của thuốc.

Gần như ngất xỉu vì rung tâm thất, hiện tượng mất thị lực cũng bắt đầu dịu đi, ánh mắt Đế Tịnh Hiên bắt đầu tập trung trở lại.

Đế Tịnh Hiên nhúc nhích ngón tay rồi chầm chậm nắm lấy tay Tạ Thanh Nghiên, trong mắt ngập tràn sự áy náy.

"Xin lỗi mình, tôi lại làm mình lo lắng rồi."

Tạ Thanh Nghiên nắm chặt lấy tay Đế Tịnh Hiên bằng một tay, tay còn lại vẫn đang vuốt ngực cho ông dễ thở hơn.

Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười mà Đế Tịnh Hiên thích nhất: "Xin lỗi gì chứ!Đâu phải mình cố tình phát bệnh đâu. Mình đừng nói gì vội, chờ lần phát bệnh này qua đã."

Nói xong, bà bèn bảo trợ lý: "Bạch Chinh, chăn."

Tuy rằng Đế Tịnh Hiên phát bệnh ngã xuống đất lúc sau, Bạch Chinh đã lập tức đem chăn ấm toàn bộ trải mở ra, Tạ Thanh Nghiên lại như cũ lo lắng Đế Tịnh Hiên nằm trên mặt đất sẽ bị cảm lạnh.

Bà cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người Đế Tịnh Hiên, một bàn tay siết chặt lấy bàn tay ông.

Chăn được đưa lên, bà bèn đắp lên người cho ông, dém chăn thật kỹ nhưng vẫn không dám nhúc nhích người ông lấy nửa phân.

Sắc mặt Đế Tịnh Hiên đã tốt lên thấy rõ sau khi uống thuốc. Nhưng trước kia có một lần sắc mặt ông cũng dịu đi sau khi uống thuốc lần đó hai người đang ở ngoài ở một nơi rất lạnh lẽo để ông không bị lạnh mà bà phải bế ngang ông lên. Chỉ một thoáng vậy thôi mà Đế Tịnh Hiên đã phát bệnh lần hai rồi.

Lần đó Đế Tịnh Hiên bị co giật và ngất do bệnh tim phát tác, rung thất quá mạnh, cho dù bà ở bên cạnh làm hô hấp nhân tạo cho ông cũng không có tác dụng, cuối cùng dẫn đến đột tử do bệnh tim.

Bà mở to mắt nhìn người đàn ông sống bên bà quãng đời còn lại, người mà bà có thể giao phó cả tính mạng mình dần dần không còn hơi thở.

Tạ Thanh Nghiên cảm thấy trong khoảnh khắc đó, cho dù bà đã có niềm hạnh phúc của cả thế giới, muốn cái gì là củ cải đỏ, nhưng nếu người đàn ông này đi rồi, thế giới của bà cũng sụp đổ hoàn toàn.

Ông chính là cả thế giới của bà.

Trong sự sợ hãi khi đất trời sụp đồ ấy, bà nảy ra một ý. Bà đạp vô lăng, sau đó khởi động động cơ, lấy dây điện ra tiến hành giật điện cho ông, lúc ấy mới kéo ông trở về được.

Chuyện như vậy, bà không muốn trải qua lần thứ hai.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 509:

Thế nên sau khi Đế Tịnh Hiên phát bệnh, cho dù là phát bệnh ở đầu, bà đều sẽ để ông nằm xuống ngay lập tức, cho uống thuốc rồi không cho ông nhúc nhích một chút nào, đến khi thuốc phát huy tác dụng hoàn toàn, một tiếng sau mới cho ông đứng dậy.

Chỉ là...

Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn lọ thuốc trong tay Bạch Chinh, bây giờ chỉ còn lại năm viên.

Nếu may mắn thì năm viên thuốc này có thể duy trì được hai năm, nếu không may mắn thì chỉ có thể duy trì được vài tháng.

Nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi lông mày cố gắng muốn giãn ra nhưng vẫn khẽ cau lại của Đế Tịnh Hiên, Tạ Thanh Nghiên biết cơn rung tâm thất của ông vẫn chưa dừng lại.

Tạ Thanh Nghiên vô cùng đau lòng, dùng khăn mặt mềm lau khô mồ hôi trên mặt Để Tịnh Hiên rồi hỏi: "Có phải là khó chịu lắm không?"

"Hết khó chịu rồi, chỉ là hơi mệt, lát nữa là ổn thôi."

Tạ Thanh Nghiên áp tay lên bàn tay đã siết lại thành nắm của ông, bà không nói gì nữa, cứ im lặng ở bên ông.

Bà không biết rung tâm thất khó chịu đến mức nào, bà chỉ biết rằng sau mỗi lần ông phát bệnh, dù có uống thuốc thì cũng phải chờ rất lâu mới có thể đỡ hơn.

Người bị trúng đạn vẫn có thể không rên một tiếng, mặt không biến sắc mà lấy viên đạn ra, nhưng lần nào phát bệnh cũng đau đớn đến mức mặt trắng bệch tái xám.

Tạ Thanh Nghiên không dám thở mạnh, cũng không dám thể hiện sự khổ sở buồn thương của mình. Bà chỉ ngồi trên sàn im lặng.

Hơi ấm từ sàn nhà dần tỏa ra khiến phần lưng của Đế Tịnh Hiên ấm áp.

Rõ ràng đã là mùa xuân rồi, còn đắp chăn dày nhưng tay Đế Tịnh Hiên vẫn lạnh, thỉnh thoảng còn có thể thấy sắc mặt ông thay đổi và tiếng rên khe khẽ.

Tận nửa tiếng sau, tình trạng mới tốt lên hẳn, sắc mặt Đế Tịnh Hiên trở nên hồng hào, tay cũng ấm trở lại.

Thấy sắc mặt Đế Tịnh Hiên tốt lên, Tạ Thanh Nghiên mới dám đưa tay bắt mạch cho ông.

Mỗi lần phát bệnh, vì tâm thất rung quá mạnh nên trái tim không thể đẩy máu đi được, nhiều lần Đế Tịnh Hiên đã không còn mạch nữa, dù có thì mỗi phút chỉ có khoảng ba mươi nhịp.

Lúc này sắc mặt ông đã tốt hẳn lên, mạch đập cũng đã lên đến năm mươi nhịp một phút.

"Xin lỗi..."

Cảm nhận mạch đập dần trở nên ổn định, Tạ Thanh Nghiên rưng rưng, không kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt.

Đế Tịnh Hiên nhìn người vợ đau lòng đến mức khóc không thành tiếng, trong lòng cũng thấy rất đau. Ông nắm chặt lấy tay vợ mình rồi an ủi: "Mình đừng khóc nữa, mình khóc làm tôi buồn lắm."

Tạ Thanh Nghiên chớp mắt vài lần, vội vàng nín khóc.

Đế Tịnh Hiện đau lòng: "Chẳng ai ngờ được rằng thần y lại đột ngột qua đời. Nhưng trên đời này không phải chỉ có mình cô ấy mới có thể chữa bệnh cho tôi. Mình à, chồng mình phúc lớn mệnh lớn, có thể cưới được người vợ tốt như mình, chắc chắn tôi có thể sống đến trăm tuổi."

Nhìn Tạ Thanh Nghiện đang vô cùng tự trách bản thân, Đế Tịnh Hiên rất khó chịu.

Hồi trước, khi Saka nói có thể chữa bệnh cho ông, Tạ Thanh Nghiên vừa nghe quá trình phẫu thuật đã chấp nhận cách chữa trị cũ vì quá sợ hãi.

Bởi vì nếu muốn chữa triệt đề căn bệnh của ông thì bắt buộc phải lấy cả trái tim ra, sử dụng máy móc duy trì hoạt động sống trong cơ thể thay hệ tuần hoàn rồi phẫu thuật khu vực bị dị dạng ở phần đáy tim. Dù là Saka cũng chỉ nói với họ rằng tỷ lệ thành công là 80%.

Còn uống thuốc, tuy vẫn sẽ phát bệnh như trước, đồng thời tuổi tác càng tăng thì tần suất phát bệnh càng cao, nhưng chỉ cần có thuốc để duy trì, bệnh này giống như hen suyễn, không thể chữa trị tận gốc nhưng có thể giữ được tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top