Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 525- 526- 527

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 525:

Dù là ô tô hay mô tô, tất cả đều là biển giả.

Trên con đường này có mấy con ngõ thông ra các con đường nhỏ khác, phải tốn rất nhiều nhân lực, vật lực để điều tra hướng đi của chiếc xe, còn không chắc có thể tra ra được.

Trình Thục Ngọc vô cùng tức giận, gọi điện thẳng cho Cảnh Học An.

Cảnh Học An cũng nhờ quan hệ, cảnh sát không còn cách nào khác, chỉ có thể điều tra.

Kết quả là đã tìm thấy chiếc xe bị bỏ trong một con ngõ.

Bây giờ thì thực sự không tìm được người nữa rồi.

Chuyện này chỉ có thể lưu trong hồ sơ, nhưng Trình Thục Ngọc chỉ có thể chịu thiệt lần này.

Đối phương là một chiếc xe van cũ và một chiếc mô tô rách, nhưng xe của bà ta là chiếc Maserati bản đặc biệt mới toanh.

Lúc trước khi Cảnh Thiên kết hôn, khi nhà họ có 50 triệu dư dả, bà ta đã bỏ ra hơn 3 triệu để mua nó! Mới có hơn ba tháng mà đã bị đập đến mức không thể nào lại sửa chữa được nữa.

Nhưng không tìm được người thì cũng không có ai đền.

Trình Thục Ngọc về nhà và nói với Cảnh Học An về việc đi tìm Cảnh Thiên, sau đó nói về chuyện chiếc xe, tức đến run tay.

"Mẹ, đám người này rất kỳ lạ, nếu bọn họ thực sự là ăn vạ thì tức là bọn họ thiếu tiền. Nếu thiếu tiền thì tại sao lại vứt bỏ chiếc xe đi? Cho dù chỉ là một chiếc xe van rách một hai nghìn là mua được thì cũng là tiền mà. Bọn họ vứt xe rồi cũng phải đập xe của mẹ trút giận, mẹ không thấy lạ à?

Ngoài ra còn chuyện cháy nhà nữa, đến bây giờ cũng chưa tìm được hung thủ. Cặp vợ chồng bên cạnh lại kiêu căng như vậy, thậm chí ngay cả khi chúng ta nhắc đến nhà họ Chiến thì họ cũng không sợ. Bố mẹ chưa từng nghĩ thực ra họ là người quen của nhà họ Chiến à?

Giờ Cảnh Thiên đã biết cô ta không phải là con đẻ nhà chúng ta rồi, nghĩ đến những chuyện mà cô ta đã gặp phải, nếu nói trong lòng không hận thì ai tin chứ? Mặc dù Chiến Lê Xuyên bị liệt, nhưng dù sao anh ta cũng từng là Giám đốc - Điều hành của nhà họ Chiến, là chủ gia đình, cộng thêm việc anh ta cưng chiều Cảnh Thiên, vì Cảnh Thiên mà động tay chân với nhà chúng ta, chuyện này đối với nhà tư bản giàu có như họ mà nói, chỉ là chuyện động tay là có thể làm được."

Lời nói của Cảnh Lạc có thể nói là khai sáng.

Sắc mặt Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều trầm xuống.

Một lúc lâu sau, Trình Thục Ngọc gần như hét lên: "Gọi là kẻ vô ơn còn đề cao nó! Nó là đồ súc vật!"

...

"Phì! Bà mới là súc vật ấy! Đáng đời bị đốt! Đáng đời bị đập! Đập hay lắm!"

Trong căn biệt thự sang trọng nhất khu đô thị, Đế Tịnh Hiên đang dựa vào đầu giường, sắc mặt đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Tạ Thanh Nghiên đang nép vào vòng tay chồng mình.

Trước mắt có một màn hình trình chiếu, trong màn hình, họ có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của cả nhà Cảnh Học An.

Nghe xong lời đối thoại của ba người đó, Tạ Thanh Nghiên tức giận nhảy dựng lên, ngay cả khi lúc này chồng bà vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, phút trước bà còn sợ chồng mình va đập, động đậy, lúc này cũng tức đến gần như nhảy lên.

"Mình đừng giận, để tôi xử lý bọn họ."

Đế Tịnh Hiên nhanh chóng vươn tay ôm người vợ sắp nhảy khỏi giường vào lòng an ủi.

"Không phải tôi đã sắp xếp người đi nối duyên cho Cảnh Lạc rồi sao? Yên tâm đi, tất cả những chuyện trước đây bọn họ nhồi nhét cho con gái chúng ta, tôi sẽ khiến cả nhà bọn họ phải trả lại gấp trăm nghìn lần."

Tạ Thanh Nghiên biết rằng chồng mình nói được làm được, tùy đã gần hết giận, nhưng cả người cũng cảm thấy không ổn.

Được bàn tay to lớn của chồng ôm vào lòng, nước mắt Tạ Thanh Nghiên không ngừng tuôn rơi.

"Em cũng biết mình đã sắp xếp người rồi, cũng biết sau này cô ta không chết thì cũng phải điên, nhưng em nghĩ đến con gái chúng ta phải chịu khổ suốt trong 20 năm trong một gia đình như vậy, em buồn lắm. Hu hu hu... ông xã, em buồn quá..."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 526:

Nhìn bà xã buồn như vậy, rồi lại nhìn cả nhà đáng kinh tởm trong màn hình, Đế Tịnh Hiên cảm thấy tim mình rất khó chịu, rung thất vốn dĩ đã dừng lại rồi, lúc này lại loạn nhịp, khó chịu đến mức ông phải nhanh chóng hít thở sâu.

Tạ Thanh Nghiên phát hiện sự bất thường của Đế Tịnh Hiên, giọng run lên vì lo lắng.

"Sao thể mình? Lại phát tác rồi à?"

Sau khi Đế Tịnh Hiên chịu đựng vượt
qua cơn khó chịu, ông vỗ nhẹ vào tay Tạ Thanh Nghiên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không cần lo lắng."

"Làm sao vậy? Trước kia không phải uống thuốc nghỉ ngơi ba ngày sẽ khỏi hoàn toàn sao? Hơn nữa cũng sẽ không phát tác giữa chừng."

Đế Tịnh Hiên cau mày, thở dài, nói thật: "Tôi cũng bị chọc tức."

Tạ Thanh Nghiên nhìn bộ dạng khó chịu của ông xã, nghĩ ông tức giận cũng vì người nhà kia, ý nghĩ giết người trong lòng sắp không giữ được nữa rồi.

Sao Đế Tịnh Hiên có thể không nhìn ra sát khí trong mắt vợ mình được?

Ông an ủi vỗ nhẹ vào lưng vợ rồi ân cần giúp bà bình tĩnh lại: "Nhưng mình à, có chuyện này vẫn đáng để ăn mừng."

"Chuyện gì?"

Tạ Thanh Nghiên giờ phút này đau lòng vô cùng. Vừa đau lòng con gái, lại vừa đau lòng chồng mình, còn nôn nóng thuốc của ông xã đã không còn nhiều.

Sợ ở bọn họ còn không có nghĩ đến biện pháp, ông xã cũng đã không còn thuốc.

Đó là muốn mạng.

"Mình không để ý đến những gì bọn họ nói sao? Họ nói rằng Thiên Thiên đã tự làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống rồi, bây giờ đã không để ý đến bọn họ nữa."

"Vậy thì sao chứ? Cho dù con bé không đi xét nghiệm thì cuối tuần chúng ta cũng sẽ nói cho con bé biết thôi."

Dừng lại một chút, Tạ Thanh Nghiên nắm lấy tay Đế Tịnh Hiên hỏi: "Ông xã, mình nói xem có phải Thiên Thiên đã biết chuyện em là mẹ con bé rồi không?"

"Rất có thể." Đế Tịnh Hiên trả lời. Trong mắt ông đầy ngợi khen và cưng chiều dành cho con gái mình.

Mắt Tạ Thanh Nghiên đột nhiên sáng ngời: "Ý của mình là, con gái đã đoán ra được em là mẹ đẻ của con bé rồi, cho nên con bé mới vui vẻ hòa nhã với em như vậy, mới nhận quà chúng ta một cách đương nhiên như vậy? Con bé nhận quà của chúng ta, có phải là con bé đã công nhận chúng ta rồi không?"

Đế Tịnh Hiền gật đầu: "Ít nhất thì tôi cũng nghĩ như vậy. Thực ra, lúc trước tôi đoán rằng con bé có thể đã biết thân phận của mình rồi. Thậm chí là từ khi mình ăn vạ con bé, con bé đã biết. Chỉ là mình không nhận con bé nên con bé cũng không tiện nhận mình thôi "

"Không... không phải em không nhận con bé! Em sợ đột nhiên nói với con bé những chuyện này sẽ khiến con bé sợ. Em sợ vì con bé đã phải chịu quá nhiều cực khổ rồi, chúng ta làm bố mẹ mà bây giờ mới phát hiện, con bé sẽ cảm thấy chúng ta không có trách nhiệm, không muốn nhận chúng ta, nên em mới không dám nói."

Tạ Thanh Nghiên cụp mắt xuống: "Em vốn nghĩ có thể biết được tình hình năm đó từ cặp vợ chồng khốn nạn nhà họ m Cảnh kia rồi nhận con bé, nhưng ai biết được rằng không điều tra được gì cả. Xem ra Trình Thục Ngọc thực sự không biết thân phận của người đã thuê bà ta mang thai năm đó."

Ánh mắt Đế Tịnh Hiên hơi lạnh, ông vỗ lưng vợ và nói: "Yên tâm, con gái của bọn họ còn đang ở nhà chúng ta kìa. Có con tin, còn sợ không tìm được người đứng sau à?"

"Đã có kết quả xét nghiệm chưa?"

"Tôi bảo làm hết rồi gửi cho tôi một thể, còn hai phút nữa."

Vừa nói xong, hộp thư của Đế Tịnh Hiên có email mới.

"Đây rồi."

Đế Tịnh Hiên mở email ra, bên trong có rất nhiều hình ảnh.

Đầu tiên là quan hệ huyết thống giữa cô con gái đang ở nhà và Tạ Thanh Nghiên.

Mức độ trùng khớp là 0,0001%, kết quả xét nghiệm là không có quan hệ huyết thống.

Mặc dù họ đã biết trước kết quả này từ lâu, nhưng nhìn thấy bản báo cáo, Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên vẫn không khỏi sầm mặt.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 527:

"Không có quan hệ huyết thống với mình thì cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả."

Đế Tịnh Hiên nói rồi lật sang tấm ảnh tiếp theo.

Thực ra Tạ Thanh Nghiên cũng nghĩ như vậy.

Nhưng khi cả hai người nhìn thấy mức độ tương đồng của đối phương và Đế Tịnh Hiên lại lên tới 76% và được xác định là có quan hệ huyết thống, hai người đã trải qua sóng to gió lớn lập tức không thể nào bình tĩnh được nữa.

"Tại sao con bé lại có quan hệ với mình?"

Nhìn thấy mặt vợ mình tại đi, tim Đế Tịnh Hiên đánh "thích" một tiếng, suýt
nữa sợ đến mức phát bệnh thêm lần
nữa.

"Bà xã, đừng vội, con bé và tôi chỉ có 76% quan hệ, nếu thật sự là bố con thì mức độ tương đồng phải đạt 99% trở lên. Mình xem, không phải mức độ tương đồng giữa Thiên Thiên và anh trai con bé cũng phải đạt tới 91% à? Bọn họ là anh em ruột, độ tương đồng mới 91%, cho nên tôi cùng con bé tuyệt đối không phải quan hệ cha con. Thế này chỉ là có quan hệ họ hàng thôi."

Tạ Thanh Nghiên tin tưởng Đế Tịnh Hiên, cũng biết rằng những gì ông nói là thật.

Nhưng Đế Tịnh Hiên lại hoảng loạn, rất sợ vợ mình không vui.

Vì vậy, ông nhanh chóng gọi điện cho người phụ trách bệnh viện, hỏi mối quan hệ huyết thống ở mức 76% là như thế nào.

Đế Tịnh Hiên mở loa ngoài, Tạ Thanh Nghiên cũng nghe rõ rành mạch.

"Chủ tịch có hiểu những gì tôi vừa nói không? Cô ấy chính là con gái của anh em ruột có quan hệ huyết thống rất gần với Chủ tịch."

"Chuyện này không có khả năng." Đế Tịnh Hiên phủ định ngay.

"Bố tôi chỉ có một người con trai là tôi thôi, tôi không có anh chị em ruột nào
cả."

Đối phương im lặng trong giây lát, một số lời muốn nói nhưng lại không dám.

"Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi."Đế Tịnh Hiên hơi bực bội nói.

"Vâng." Đối phương vẫn sắp xếp một số câu chữ mới nói: "Tuy rằng... nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu Chủ tịch không có anh chị em ruột thịt nào, vậy thì có thể cô ấy có quan hệ với bố của Chủ tịch."

"Vớ vẩn!" Sắc mặt Đế Tịnh Hiên trầm xuống ngay lập tức.

Ngay cả sắc mặt Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh cũng trầm xuống theo.

"Chủ tịch đừng giận. Tôi... tôi chỉ đang cùng Chủ tịch phân tích chân tướng bằng thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm thôi "

Người nói chuyện chính là Bồ Ngọc Thăng – Giám đốc chi nhánh Bệnh viện Phụ sản nhi Thiên Sứ, người đã bán sự việc của Cảnh Thiên cho Đế Vân Hi, sau đó là bán cho Chủ tịch.

"Chúng ta phân tích từ góc độ khoa học, nếu cô An Nhiên là con của anh họ hoặc chị họ của Chủ tịch thì mức độ tương đồng gen di truyền của cô ấy và Chủ tịch không thể đạt đến 76% được. 76% là mức độ quan hệ huyết thống khá cao rồi, nó chỉ có thể tồn tại ở những người có mức độ tương đồng gen với Chủ tịch đạt từ trên 90% trở lên.

Chỉ có bố mẹ hoặc anh chị em ruột của Chủ tịch mới có thể đạt đến mức độ này thôi. Cô An Nhiên không phải là con của Chủ tịch, vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc con của bố Chủ tịch, hoặc là con của anh em trai ruột của Chủ tịch, chị em ruột cũng không thể nào."

Lời nói của Bồ Ngọc Thăng khiến cả Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên im lặng.

Sau khi cúp điện thoại, cả hai im lặng một lúc rồi đột nhiên đồng thanh lên tiếng...

"Tôi có anh em trai à?"

"Mình có anh em trai à?"

Sau đó, tất cả những gì còn lại là vẻ mặt hoang mang.

Đế Tịnh Hiên là con trai độc nhất, mà bố của ông cũng đã qua đời cách đây 26 năm rồi. Làm sao một người đã chết cách đây 26 năm lại có một đứa con gái chỉ mới có 20 tuổi?

"Còn có một khả năng khác, chẳng lẽ có người cố ý dùng tinh trùng của bố mình? Mặc dù năm đó Trình Thục Ngọc mang thai con của người đàn ông đó, nhưng chưa chắc đã là của hắn ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top