Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 555- 556- 557

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 555:

"Cô Cảnh nói với tôi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô quen chị ấy?"

Cảnh Thiên cười: "Tôi có quen cô ấy hay không không quan trọng, chỉ cần cô quen và thân với cô ấy là được rồi."

Đôi mắt xinh đẹp, hơi cong lên và có nốt ruồi lệ của Bùi Uyển Linh bỗng lộ vẻ sợ hãi.

"Ý... ý cô là gì?"

"Nếu tôi thành chị dâu của cô, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là bảo Đỗ Ngôn Tranh để cô vào bầu bạn với chị họ của cô. Hồi trước không phải cô thân thiết với cô chị họ đó lắm à? Sao sau này cô ấy vào bệnh viện tâm thần rồi, cô lại không đi thăm cô ấy nữa?"

Bùi Uyển Linh sợ đến mức lùi lại hai bước, mở to mắt, sắc mặt như sắp sụp
đổ đến nơi.

"Cô... cô dám!"

"Cô dám đến làm người thứ ba xen giữa tôi và A Xuyên, tôi sẽ có cách đưa cô vào ở chung phòng với chị họ cô. Sao? Có muốn thử không?"

"Thiên Thiên."

Tiếng Chiến Lê Xuyên đột ngột vang lên ở phía sau.

Cảnh Thiên và Bùi Uyển Linh cùng nhìn sang, trông thấy Chiến Lê Xuyên mặc bộ đồ ở nhà, thẳng lưng đi về phía họ.

Cảnh Thiên thấy vậy thì nhướng mày, còn Bùi Uyển Linh thì kêu lên một cách kinh ngạc: "Anh Xuyên, anh khỏe lại rồi sao?"

Cô ta biết ngay mà, chắc chắn là Chiến Lê Xuyên khỏe lại rồi.

Cô ta đã biết từ lần trước rồi!

Nhưng Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cô ta, anh đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Thiên rồi đưa tay một cách thoải mái, đón lấy túi đeo trên vai cô.

"Tôi cầm giúp cô."

Cảnh Thiên thấy Chiến Lê Xuyên hôm nay hơi lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào thì cô không nói ra được.

"Anh Xuyên, em biết ngay là anh khỏe lại rồi mà, lần trước đến thăm anh, em đã biết là anh đã khỏe lại rồi."

Cảm xúc yêu thương ngưỡng mộ trong mắt Bùi Uyển Linh đã lên đến đỉnh điểm chỉ trong chớp mắt, cô ta mặc kệ tất cả mà lao đến trước mặt Chiến Lê Xuyên.

Nhìn Chiến Lê Xuyên xách túi cho Cảnh Thiên, sự đố kị điên cuồng đã lấn át lí trí của cô ta, cô ta còn mặc kệ tất cả mà định ôm Chiến Lê Xuyên.

Cảnh Thiên thấy vậy, nhấc chân chuẩn bị đạp người thứ ba này ra. Ai ngờ cô còn chưa chạm chân vào người kia, Chiến Lê Xuyên đã đưa tay ra một đốm lửa chói mắt bùng lên trong lòng bàn tay.

"A———"

Bùi Uyển Linh kêu ré lên, người bị khí từ đốm lửa đó dội ra rất xa.

Cơ thể mảnh mai yếu đuối đập vào cổng sắt, bộ đồ mùa xuân phong cách kẹo ngọt màu trắng pha xanh, cả mặt và tóc đều bị đốt thành màu cháy xém.

Cuối cùng, cánh cổng sắt phát ra một tiếng vang trầm, cô gái nằm bò dưới đất, không động đậy nữa.

Chiến Lê Xuyên nhìn sang vệ sĩ nhà họ Chiến rồi nói: "Đưa cô ta đến bệnh viện của ông cụ Đỗ điều trị đi, nói với Đỗ Ngôn Tranh, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."

Vừa dứt tiếng, anh đã thấy đám vệ sĩ đứng đực ra nhìn mình, Chiến Lê Xuyên lạnh giọng: "Điếc rồi à?"

Các vệ sĩ lũ lượt định thần lại từ sự thật cậu ba đã hết liệt: "Vâng!"

Hai vệ sĩ nhanh chóng hành động, lôi Bùi Uyển Linh đã ngất xỉu đi.

Chiến Lê Xuyên lại nhìn sang Chiến Thất, dặn dò: "Đợt này anh ở lại nhà họ Chiến làm tài xế cho mợ chủ. Khi cô ấy có việc cần dặn dò, anh đi làm là được, không cần báo lại với tôi."

"Vâng, đại ca"

Chờ tất cả mọi người đã đi hết, Chiến Lê Xuyên mới nhìn sang Cảnh Thiên, chớp mắt với cô.

Cảnh Thiên đang định hỏi vì sao trước đó nhất quyết ngồi xe lăn vờ liệt, hôm nay lại đột ngột không giả vờ nữa, Chiến Lê Xuyên bỗng gọi cô: "Chủ nhân."

Cảnh Thiên: "..."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 556:

Cuối cùng Cảnh Thiên cũng phát hiện ra sự khác thường ở "Chiến Lê Xuyên" trước mặt mình này rồi.

Là ánh mắt.

Ánh mắt của Chiến Lê Xuyên thật khiến cô thích hơn.

Hơn nữa ban nãy lòng bàn tay của "Chiến Lê Xuyên" đã bùng lên một luồng khí, 1oại khí này không phải nguyên khí như trong cơ thể cô, cũng không phải chân khí trong tu luyện võ học cổ đại, đây là thứ phát ra theo nguyên lý khoa học.

"Anh là... người máy?"

"Chiến Lê Xuyên" trước mặt cô nở nụ cười đẹp đến mức khiến tâm hồn người ta trở nên khoan khoái, anh gật đầu:"Vâng, sau này tôi sẽ là người máy chuyên dụng của chủ nhân, chủ nhân bảo tôi làm gì cũng được."

Cảnh Thiên nhìn người máy trước mắt mình rồi từ từ đưa tay ra, đặt trước chóp mũi của người máy.

Một luồng hơi ấm nóng phả lên tay cô!

Cha mẹ ơi! Có cả hô hấp luôn!

Sau đó, Cảnh Thiên cầm tay người máy lên, sờ vào cổ tay nó.

Có mạch đập.

Nhìn ra Cảnh Thiên đang làm gì, người máy nói: "Trừ nội tạng của tôi làm bằng chip và trang thiết bị tạo năng lượng ra, tất cả mọi thứ còn lại đều được chế tạo theo kết cấu cơ thể, da của tôi cũng có thể chảy máu."

Nói xong, "Chiến Lê Xuyên" trước mắt xắn tay áo lên, ngón tay mảnh dẻ khẽ vạch một đường, tia laser lóe lên, một vết thương rất sâu nhanh chóng xuất hiện trên da.

Máu tươi trào ra ồ ạt từ cánh tay.

Cảnh Thiên nhìn mà quát lên: "Mi làm gì vậy? Sao lại tự hành hạ bản thân thế?"

Người máy thấy Cảnh Thiên không vui bèn vội nói: "Tôi còn có khả năng tự động chữa lành."

Dứt lời, một tia sáng trắng lướt qua bề mặt da, vết thương ban nãy chỉ còn lại một vệt máu, liền lại ngay trong chớp
mắt.

"Đây là kỹ thuật in ấn 4D, tự động liền lại theo kết cấu da người, không để lại sẹo."

Cảnh Thiên:...!!!

Tức là...

Chiến Lê Xuyên đã làm một người máy y hệt mình?

Cô muốn sống cả đời với người máy đấy. Vậy thì rốt cuộc là cô sống cả đời với người máy, hay là sống cả đời với anh?

Nhìn người máy có thể nói chuyện và dường như có thể quan sát được cả sắc mặt, Cảnh Thiên bứt rứt.

"Mi... có cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình không?"

"Chiến Lê Xuyên" seri người máy: "Cảm xúc của tôi là yêu chủ nhân thật nhiều, dùng cá tính mạng mình để bảo vệ chủ nhân. Tôi rất mạnh, sau này dù chủ nhân đi đâu cũng có thể đưa tôi theo, tôi có thể bảo vệ cho chủ nhân. Trong cơ thể tôi còn có rất nhiều vũ khí năng lượng mặt trời, chỉ cần chủ nhân đưa tôi theo bên cạnh thì không cần dẫn theo vệ sĩ nữa. Suy nghĩ của tôi do chủ nhân cấy vào, trong hệ thống của tôi có dữ liệu mạng của tất cả các quốc gia, nếu chủ nhân cần tôi giải đáp vấn đề gì đó, chỉ cần trong con chip của tôi có lưu trữ, tôi sẽ có thể trả lời chủ nhân. Đặc biệt là tính toán, tôi tương đương với một chiếc máy tính siêu cấp, chủ nhân còn có thể dùng tôi để lên mạng, hack, xem tivi..."

"Có thể làm ấm giường không?"

Sự lả lơi đột ngột khiến "Chiến Lê Xuyên" không kịp trở tay.

Trong phòng sách, Chiến Lê Xuyên đang nhàn nhã uống cà phê không hold kịp, phun thẳng vào màn hình máy tính.

Tai anh cũng dần dần đỏ lên.

Còn người máy đứng trước mặt Cảnh Thiên lại đứng yên không hề nhúc nhích.

"Sao mi không nói gì?"

"Có thể. Nhưng tôi không trang bị chức năng về phương diện này. Tôi chỉ là một người máy. Nhưng tôi có thể làm ấm giường cho chủ nhân, làm chăn điện cho chủ nhân, tôi có thể tản nhiệt đến 300 độ, có thể chịu được nhiệt độ cao lên đến 800 độ."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 557:

Cảnh Thiên vừa dứt lời, người máy đã nói rõ ràng về tác dụng của mình trong phương diện làm ấm giường.

"Thể... mi sẽ nghe lời ta hơn, hay là nghe lời A Xuyên hơn?"

"Chiến Lê Xuyên" seri người máy trả lời ngay mà không cần suy nghĩ đến 0.1 giây: "Tôi là người máy của chủ nhân, không phải người máy của bất kỳ ai khác. Cho dù là người tạo ra tôi, sau khi giao cho tôi nhiệm vụ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, cả cuộc đời tôi cho đến khi tiêu hủy đều thuộc về chủ nhân. Sống là người máy của chủ nhân, chết cũng là ma máy của chủ nhân."

Cảnh Thiên cười phá lên vì hai chữ "ma máy", hoàn toàn không còn dáng vẻ yêu nghiệt thường ngày.

Mắt cô khi cười cong lên như mặt trời mới nhô lên từ mặt biển, nóng bỏng và trong sáng.

Cảnh Thiên đi vòng quanh người máy của mình.

Nhìn người máy 360 độ không góc chết, có cơ thể cao lớn, ngoại hình đẹp trai, vóc dáng hoàn hảo của Chiến Lê Xuyên nhưng lại chỉ trung thành với một mình cô, nghe lệnh của cô, còn có thể làm ấm giường cho cô, Cảnh Thiên không kìm được mà từ từ cong khóe môi lên, độ cong càng lúc càng lớn.

Trong phòng sách, nhìn vợ mình không kiềm chế được sự vui vẻ và phấn khích, cuối cùng Chiến Lê Xuyên cũng bình tĩnh lại.

Đây là một chiêu nguy hiểm.

Dùng tốt thì sẽ có tác dụng rất lớn để thúc đẩy phát triển tình cảm giữa anh và vợ anh.

Dùng không tốt, tuy anh cũng đã nghĩ sẵn xem nên giải thích với vợ như thế nào, nhưng... Anh sẽ toi đời.

Nhìn nụ cười trên môi vợ mình, Chiến Lê Xuyên không kìm được mà cười theo.

Khương Vũ Hi đi xe về, vừa liếc mắt đã thấy người đứng cạnh Cảnh Thiên, mắt mở to.

Xe còn chưa kịp dừng lại, Khương Vũ Hi đã lao xuống rồi xông thẳng đến bên cạnh "Chiến Lê Xuyên" mà không màng hình tượng.

"Anh Xuyên... anh... anh..."

Cảnh Thiên thấy Khương Vũ Hi như sói đói vồ mồi, sợ cô gái này chạm vào người máy của mình.

Tuy đã nói là người máy sẽ bảo vệ cô, nhưng lúc này cô lại bước lên trước, chắn giữa người máy và Khương Vũ Hi.

"Đây không phải anh Xuyên của cô, đây là người máy của tôi. Nó tên là Đại Khả Ái, cô có thể gọi nó là lão Đại."

Khương Vũ Hi: ...?!!

Cái quái gì thế?

Trong phòng sách, Chiến Lê Xuyên không nhịn được mà giật lông mày.

Đại Khả Ái hỏi: "Chủ nhân, đây là tên của tôi sao?"

Cảnh Thiên gật đầu: "Ừ, sau này mi sẽ tên là Đại Khả Ái."

Nhưng Đại Khả Ải lại mím môi.

Cảnh Thiên sững ra: "Làm sao, mi không thích cái tên này à?"

"Tôi là người máy dùng để bảo vệ chủ nhân, chủ nhân có thể đặt cho tôi một cái tên nghe ngầu hơn. Trong kho dữ liệu tên của tôi có rất nhiều cái tên hay, chủ nhân có muốn xem không?"

"Không xem không xem, mi chính là Đại Khả Ái của ta. Mi cũng không cần bảo vệ ta, mi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta là được rồi."

Sau đó Đại Khả Ái không nói gì nữa.

Nhìn người máy đi bên cạnh, Cảnh Thiên hỏi: "Mi không đòi tên khác nữa à?"

Đại Khả Ái: "Lão... chủ nhân thích là được."

"Lão chủ nhân?" Cái quần gì thế?

"Chủ nhân, tôi bị lag rồi. Hôm nay là ngày vận hành thử đầu tiên của tôi, khả năng nói chuyện ứng biến vẫn đang được nâng cấp, thời gian vận hành thử 30 ngày trôi qua thì sẽ đỡ hơn."

Nhìn Cảnh Thiên và "Chiến Lê Xuyên" vừa nói vừa cười rồi đi vào nhà, Khương Vũ Hi phát hỏa đã hoàn toàn.

Người... người máy?

Ban nãy là người máy à?

Lừa ai vậy!

Sau khi phản ứng lại, Cảnh Thiên và "Chiến Lê Xuyên" đã đi rất xa rồi, Khương Vũ Hi vội vàng chạy bước nhỏ theo sau, bám lấy Cảnh Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top