Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 573- 574- 575

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 573:

Chiến Khôn Vũ phẫn nộ lao đến, định đâm vào mặt nhân viên bảo vệ, sắp thành công rồi lại bị đối phương bắt lấy.

Bảo vệ cười nói: "Mặc dù anh nói khó nghe như vậy nhưng tôi vẫn có người chống lưng, cho dù không có thì ít nhất còn có chút võ mèo cào, Anh thì sao? Với cái bộ dạng rác rưởi này của anh, anh cho rằng rời khỏi nhà họ Chiến vẫn có thể là ông này bà nọ à?"

Nói xong, anh ta hất cổ tay Chiến Khôn Vũ ra.

Mẹ nó!

Dám ra tay với đại ca của họ, còn muốn
vênh mặt hất hàm sại khiến anh ta, đầu chảy mủ à?

Sau khi bảo vệ và người giúp việc bên cạnh thấy Chiến Nhân Cẩm ngất chỉ biết đứng nhìn, không có ai tiến đến giúp đỡ.

Chiến Khôn Vũ ngã ngồi ra đất, hắn ta phẫn nộ cùng cực, đứng dậy lao đến một lần nữa.

Sau đó hắn ta bị bảo vệ đá văng ra.

Lần này Chiến Khôn Vũ không đứng lên được nữa, đau đến mức cả người co quắp trên mặt đất.

Ban ngày trời mưa nhỏ, mặt đất lúc này còn hơi ẩm ướt, Chiến Khôn Vũ nhìn vết bẩn trên mặt đất, trước nay hắn ta luôn tự cho rằng mình sống trên cao, hắn ta thậm chí còn không để Chiến Lê Xuyên vào mắt, luôn cảm thấy mình có thể vượt qua đối phương, lần đầu tiên nếm trải sự tàn nhẫn ngã từ trên mây xuống vực sâu.

"A Vū!"

Chiến Quân Hàng hét lên, bỏ ông già đang nằm dưới đất rồi chạy đến bên cạnh con trai mình để kiểm tra vết thương.

Ông ta căm hận ngẩng đầu lên, nhìn bảo vệ ăn đang đứng trước mặt họ.

"Thằng nhãi, mày tên là gì!"

Bảo vệ cười nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vương Đào."

"Được! Được lắm! Mày được lắm!"Chiến Quân Hàng gật đầu: "Chàng trai
trẻ, khuyên mày một cầu, làm người phải giữ lại một đường lui để sau này còn gặp lại nhau. Dù thế nào thì chúng tao cũng là người thân của ông cụ, tuy rằng bây giờ ông ấy giận dữ đuổi chúng tao đi, nhưng sẽ có một ngày ông ấy đón chúng tao về. Hy vọng đến lúc đó tao vẫn có thể gặp lại mày "

Bảo vệ là thuộc hạ của Chiến Lục, không hề sợ hãi trước sự đe dọa trước mặt. "Được, năm nay tôi 28 tuổi, 35 tuổi sẽ được điều đi làm công việc khác. Hy
vọng ông có thể quay về trong vòng bảy năm. Tôi chờ ông."

Chiến Quân Hàng: ...!!!

Gặp phải một kẻ khó chơi, ông ta không đánh lại được, đe dọa cũng vô dụng nên chỉ có thể đỡ Chiến Khôn Vũ dậy.

Chiến Quân Khải cũng không cổng nổi Chiến Nhân Cẩm, chỉ có thể để Chiến Nghệ Hòa đỡ Chiến Khôn Vũ, hai người con trai là ông ta và Chiến Quân Hàng vừa đỡ vừa kéo ông cụ hai đến trước xe.

"Mở cửa xe!"

Nhìn thấy lái xe đứng im không nhúc nhích, vốn đang tức giận, Chiến Quân Hàng – người bị thiệt hại nhiều nhất hét lớn.

Lái xe kinh hồn bạt vía, nuốt nước bọt:"Ông ba, xe... xe đã bị họ thu hồi rồi. Tôi không được lái xe này."

Nhìn đám người giúp việc nhà họ Chiến đúng cách đó không xa, Chiến Quân Hàng gắt giọng mắng: "Các người không nhìn thấy bố tôi đã hôn mê rồi à?Nếu xảy ra án mạng thì các người có chịu trách nhiệm được không?"

Người giúp việc hơi sợ nhưng vẫn run rẩy giải thích: "Quản gia Từ vừa nói dù gặp phải chuyện gì, dù mấy người có làm ầm ĩ thế nào thì những thứ này đều là tài sản của nhà họ Chiến, không liên quan gì đến mấy người cả. Mấy người như thế này... cùng lắm chúng tôi chỉ bị coi là thấy chết không cứu thôi đúng không???"

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của người giúp việc, Chiến Quân Hàng tức gần chết.

Cuối cùng, Chiến Quân Hàng không còn cách nào khác, chi có thể gọi một chiếc xe taxi, bảo đối phương lái vào trong.

Tài xế taxi lần đầu tiên vào ngôi biệt thự trong truyền thuyết này, nhưng đồng thời cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao có người xảy ra chuyện trong nhà họ Chiến, nhà họ Chiến lại còn chẳng cử lấy một chiếc xe đưa đón.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 574:

Chiến Thư Du tỉnh dậy trong tiếng ồn ào ầm ĩ.

Sau khi ngửi thấy mùi ẩm mốc, cô ta ngồi bật dậy.

Liếc nhìn những thứ lộn xộn trong phòng, lại nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng pháo hoa, Chiến Thư Du hơi ngơ ngác, gọi mấy tiếng cũng không có
ai trả lời, cô ta vội vàng rời giường.

Tuy nhiên tác dụng của thuốc mê vẫn
chưa hết, Chiến Thư Du vừa xuống
giường là ngã lăn ra.

Chiến Thư Du gọi trợ lý của mình mấy tiếng nhưng không có phản ứng gì.

Nhớ lại những lời Chiến Tam nói với cô ta lúc trước, cảm giác lạnh lẽo nổi lên trong lòng.

Tiếng pháo hoa bên ngoài đột nhiên biến
thành tiếng súng nổ, cho dù lúc này cô ta
đang ở trong phòng vẫn có thể thấy được khói thuốc súng đang lan ra.

Chiến Thư Du bò tới bên cửa, mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy một vài người đàn ông đội khăn trùm đầu, một số người mang súng trường, một số người mang súng máy, còn có một người vác pháo chạy tới.

Ngoại hình của họ đều không phải là
người nước Z.

Lúc này, mắt của Chiến Thư Du nhìn thẳng vào ánh mắt của một người phụ nữ ở trong góc.

Người phụ nữ nấp trong góc tường run rẩy, ánh mắt đầy kinh hãi.

Khi nhìn thấy cửa phòng của Chiến Thư Du được mở ra, hai mắt sáng lên, lao đến nhanh như tên bắn.

Khi những người đàn ông cầm vũ khí
phía trước nhìn thấy vậy liền nổ súng bắn loạn xạ vào người phụ nữ.

Đồng tử của Chiến Thư Du đột nhiên co rút lại, cô ta bịt chặt miệng không cho bản thân mình hét lên, nhanh chóng
đóng lại khe cửa đang mở.

Trong mắt Chiến Thư Du hiện lên vẻ kinh hãi, trong đầu hiện lên dáng vẻ
đáng sợ của người phụ nữ cả người bị bắn đến mức máu me thủng lỗ chỗ.

Đây không phải là đang đóng phim, cũng không phải là diễn tập, đây là chiến loạn thực sự.

Chiến Thư Du nuốt nước bọt, đầu
nhanh chóng phán đoán xem đang xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên.

Trên thế giới này, có một khu vực hung hãn tàn bạo được gọi là Khu Cực Tận.

Khu Cực Tận tự tạo thành một châu.

Những kẻ phản bội bị nhiều quốc gia xua đuổi, những kẻ hung hãn tàn bạo nhất những kẻ bị đuổi giết đến đường cùng và cả những kẻ nằm trong danh sách đỏ của nhiều quốc gia khác nhau đều sống ở khu vực này.

Khu vực này cũng giống như Châu Trung, là một khu vực độc lập, nhưng nó và Châu Trung lại khác một trời một vực.

Châu Trung là nơi vượt xa tất cả các châu lục khác trên thế giới về khoa học công nghệ và nguồn lực tài chính, là trung tâm quyền lực thực sự của thế giới.

Khu Cực Tận cũng ở một khu vực độc lập, bốn phía đều là biển cả, nhưng là nơi nghèo tài nguyên và tàn ác nhất trên thế giới, cũng là nơi duy nhất có thể tùy tiện giết người.

Cả người Chiến Thư Du đều không ổn.

Cô ta nghĩ rằng mình sẽ bị Chiến Lê Xuyên giam cầm, sau đó sẽ bị ép cung hỏi tại sao cô ta lại hại mình,

Thậm chí cô ta còn nghĩ e là sau này A Xuyên sẽ không bao giờ để ý đến cô ta nữa, ông nội cũng sẽ đuổi cô ta ra khỏi
nhà.

Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sự trả thù của Chiến Lê Xuyên lại tàn nhẫn như vậy.

Anh lại vứt cô ta vào nơi đầy ác quỷ và tội phạm sinh sống này.

Không có vệ sĩ, không có súng, không có
vật phòng thân, thậm chí còn không để
lại điện thoại cho cô ta...

Anh muốn cô ta ở đây tự sinh tự diệt à?

Anh chưa từng nghĩ cô ta sẽ chết ở đây sao?

Sự tàn nhẫn của Chiến Lê Xuyên khiến Chiến Thư Du cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Nhưng cô ta không có nhiều thời gian
để buồn bã rầu rĩ, bởi vì vừa rồi đối phương đã nhìn thấy cô ta rồi.

Cùng với âm thanh "loảng xoảng" vang lên, cửa sổ trên đầu Chiến Thư Du đột nhiên bị vỡ.

Khi nhìn thấy thứ từ bên ngoài bay vào,
mắt Chiến Thư Du đột nhiên mở to.

Cô ta hét lên, mặc kệ ba người đàn ông đang vác súng ôm pháo bên ngoài, mở cửa lao ra.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 575:

Cùng với một tiếng nổ lớn, Chiến Thư Du cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chấn động đến rách ra rồi.

Sóng xung kích cực mạnh khiến cơ thể cô ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào mặt đất và bị đẩy ra đến mức lăn tròn mấy vòng liền.

Những mảnh vỡ thủy tinh và gạch vụn cắt rách quần áo của cô ta, cả người lập tức máu me bê bết.

Trong màn khói mù mịt, Chiến Thư Du nhìn thấy ba người đàn ông đã đi tới trước mặt cô ta rồi chĩa súng ra.

Chiến Thư Du vô cùng hoảng sợ và bất
an.

Cô ta còn chưa có được A Xuyên, cô ta
cũng chưa để cho A nguyên biết rằng vụ tai nạn xe hơi đó không phải hại anh, mà là cứu anh.

Anh hoàn toàn không biết cô ta tốt như thế nào. Làm sao cô ta có thể chết được?

"Tôi là bác sĩ."

Trước khi hoàn toàn hôn mê, Chiến Thư Du còn liên tục nói vài từ tiếng Anh, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Cộc... cộc... cộc...

Cùng với ba tiếng gõ cửa điện tử, Cảnh Thiên nói vào đi.

Chiến Lê Xuyên vào, không thấy bóng dáng của Cảnh Thiên trong phòng khách và phòng ngủ, vì vậy anh đứng trong phòng làm việc của cô.

"Thiên Thiên, em có ở trong đó không?"

"Có." Cảnh Thiên đáp lại, thấy anh
không tiếp tục nói nữa, cố lên tiếng: "Vào đi."

Khóe môi Chiến Lê Xuyên nhếch lên, anh đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Cảnh Thiên.

Phòng làm việc này bình thường đều là
Cảnh Thiên ra lệnh dọn dẹp thì mới có người vào.

Chiến Lê Xuyên rất vinh dự khi có thể vào phòng làm việc của cô và nhìn cô làm việc.

Dù sao thì điều này cũng thể hiện sự khẳng định của bà xã với anh.

Vừa bước vào, Chiến Lê Xuyên đã ngửi thấy một mùi dược liệu thơm ngát thấm vào ruột gan.

"Thơm quá!"

Trong những trường hợp bình thường, các loại thuốc bắc thường có vị đắng. Chỉ có bản lĩnh của Cảnh Thiên mới có khả năng làm thuốc trở nên rất thơm.

Hương thơm này ngọt ngào, tuy không
nồng đậm nhưng độ thẩm thấu lại cực kỳ mạnh mẽ, khiến tinh thần Chiến Lê Xuyên rất phấn chấn.

"Anh thích mùi hương này à?" Cảnh Thiên hỏi.

Chiến Lê Xuyên nghiêm túc và nịnh bợ hết sức mình: "Ừ, thích."

"Đây không phải là lò nướng sao? Em muốn sấy thuốc à?"

Lò nướng phát ra âm thanh "ting", Cảnh Thiên đeo găng tay vào và lấy vỉ nướng ra.

Chiến Lê Xuyên nhìn thấy trên năm dãy vỉ nướng, mỗi dãy đều đặt mười viên
thuốc.

Đột nhiên, anh nhớ ra cái gọi là thuốc đã dùng sản xuất mà mình uống ban đầu.

Hóa ra...

Loại thuốc quý giá đến mức Chủ tịch Hiệp hội thuốc Đông y cũng muốn mua với giá cao lại được bà xã anh dùng lò nướng để sấy ra à?

Trong khi Chiến Lê Xuyên vẫn còn đang bàng hoàng và ngơ ngác, Cảnh Thiên đã cởi bỏ đôi găng tay dày cộp của mình,
dùng tay không lấy một viên thuốc nóng hổi trên vỉ nướng.

"Ôi, nóng nóng nóng!"

Cảnh Thiên bị bỏng đến mức kêu lên.

Những viên thuốc có thể bán với giá trên trời hơn 100.000 tệ suýt nữa rơi xuống đất, Chiến Lê Xuyên sợ tới mức đưa hai tay ra định giúp cô bắt lấy.

Không ngờ giây tiếp theo, Cảnh Thiên không nỡ để viên thuốc rơi xuống đất nên đã tung lên một lần nữa, bàn tay còn lại thì vỗ vào viên thuốc đã bị tung lên.

"Há miệng."

Chiến Lê Xuyên nghe thấy mệnh lệnh của bà xã thì nhanh chóng bỏ tay xuống, vô thức há miệng, viên thuốc bay vọt vào trong miệng anh.

Anh cảm thấy thuốc này rất thơm, sau khi vào miệng thì cảm thấy mùi thơm ngọt ngào.

Chiến Lê Xuyên tò mò, không nhịn được mà nhai thuốc luôn.

Viên thuốc này khác với viên thuốc anh uống lần trước, rất giòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top