Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 588- 589- 590

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 588:

"Giỏi vậy sao?" Mắt Cảnh Thiên lấp lánh.

"Vâng." Lăng Thiên Thần gật đầu đầy tự hào.

"Tiểu Thần giỏi như vậy, sau này lớn lên cháu muốn làm gì?"

"Em muốn làm bác sĩ."

Thấy Cảnh Thiên nhướng mày, Lăng Thiên Thần nói tiếp: "Từ nhỏ em đã không được khỏe mạnh, làm liên lụy đến mommy. Em muốn làm một bác sĩ giỏi siêu hạng như chị, sau này mommy bị ốm, mẹ con em sẽ không phải đi cầu xin người khác nữa."

Tuy Lăng Tư Kỳ từng hỏi câu hỏi giống như Cảnh Thiên, nhưng khi nghe con trai mình nói vậy lần nữa, cô vẫn cảm động vô cùng.

Cảnh Thiên xoa đầu Lăng Thiên Thần đầy yêu thương, cô mỉm cười đáp: "Cháu đáng yêu thế này, chắc chắn mẹ cháu sẽ không nghĩ là bị cháu làm liên lụy đâu. Đến cô đứng chung với cháu thôi cũng cảm thấy vui vẻ lắm này. Tiểu Thần là một đứa trẻ có thể mang đến cho người khác cảm giác hạnh phúc đấy."

Lăng Tư Kỳ chưa bao giờ ngờ được rằng chị Thiên nổi danh khắp giới fan lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô cảm động, nước mắt lại trào ra.

Lăng Thiên Thần thấy vậy bèn vội vàng chạy ra bên cạnh mẹ mình, rút một tờ giấy ăn.

Lăng Tư Kỳ vội cúi người xuống, để cậu bé lau nước mắt cho mình.

Lăng Thiên Thần lau sạch nước mắt cho mẹ rồi vươn đôi bàn tay nhỏ vẫn còn mũm mĩm ra, sau đó ôm lấy người mẹ cao hơn mình một cách vất vả, cậu bé nói: "Mommy đừng khóc. Có chị xinh đẹp chữa bệnh cho con rồi, chắc chắn con sẽ khỏi bệnh thôi."

Cảnh Thiên cũng gật đầu: "Đúng rồi. Tiểu Thần, cháu nói là muốn làm bác sĩ phải không? Nếu cháu thích thì sau này có thể đến tham quan phòng phẫu thuật của cô. Nhìn cô làm phẫu thuật từ nhỏ, sau này lớn lên rồi, chắc chắn cháu sẽ trở thành một bác sĩ vô cùng giỏi giang."

Hả???

Lăng Tư Kỳ kinh ngạc trước lời nói của Cảnh Thiên đến mức không biết biểu đạt như thế nào nữa.

"Vâng ạ vâng ạ! Em muốn xem chị làm phẫu thuật, sau này chắc chắn em sẽ có thể trở thành một bác sĩ giỏi!"

"Ừ, nhưng nếu muốn làm bác sĩ, đầu tiên cháu phải có một cơ thể khỏe mạnh. Bởi vì có khi bác sĩ sẽ phải đứng mười mấy tiếng đồng hồ để làm phẫu thuật đấy, còn không được dùng lại đâu, tốn sức lắm. Thế nên trước khi cháu trở thành một bác sĩ giỏi, cô phải chữa khỏi bệnh cho cháu đã!"

Lăng Thiên Thần vốn dĩ còn vô cùng sợ hãi việc phẫu thuật, nhưng sau khi nghe Cảnh Thiên nói vậy, cậu bé gật đầu thật mạnh: "Vâng, em nghe chị hết."

Cảnh Thiên lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh trai của cậu bé: "Phải gọi là cô chứ?"

"Chị là chị xinh đẹp, vì sao cứ muốn em gọi là cô thế?" Cậu bé không hề có ý định nhường bước.

Cảnh Thiên gãi đầu, đằng nào thì chị dâu cũng chưa về với anh cả, chờ khi hai người về với nhau rồi, tất nhiên thằng bé sẽ phải sửa lại thôi, cô bèn nói: "Được rồi, tùy cháu đấy."

Cảnh Thiên sắp xếp cho cậu bé xong xuôi rồi đi ra sofa ngồi, đưa mấy bản báo cáo cho Lăng Tư Kỳ và nói: "Bệnh của Tiểu Thần là bệnh di truyền, tôi từng thấy bệnh án như vậy rồi."

Một câu nói khiến sắc mặt Lăng Tư Kỳ thay đổi.

"Bệnh di truyền..."

Hơn nữa đối phương còn từng thấy rồi.

Như vậy có khác nào...

Cô từng gặp bố của Tiều Thần?

Nhưng Cảnh Thiên không dẫn sang vấn đề bố của Tiểu Thần, cô nói tiếp: "Theo lý mà nói, chứng bệnh sẽ ảnh hưởng đến thần kinh nhiều hơn khi tuổi tác cao lên, số lần phát bệnh cũng sẽ tăng dần. Tiểu Thần nhỏ như thế này, đáng lẽ không thể phát bệnh mười mấy lần một năm được. Tuy mức độ phát bệnh không quá dữ dội nhưng tần suất phát bệnh như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt bình thường của cậu bé."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 589:

Lăng Tư Kỳ gật đầu: "Tôi không dám để thằng bé đi học mẫu giáo hay là tiểu học chính là vì sợ nó phát bệnh đột ngột. Cảnh... Giáo sư J, cô có cách gì có thể giúp được nó không?"

Lăng Tư Kỳ nhìn Cảnh Thiên bằng đôi mắt ngập tràn mong đợi.

"Có hai cách. Một là xét thấy hiện giờ thằng bé còn khá nhỏ, chị không yên tâm thì có thể tạm thời uống thuốc trước đã, chờ thằng bé lớn hơn rồi làm phẫu thuật. Hai là làm phẫu thuật ngay để giải quyết vấn đề về sau."

Cảnh Thiên đưa ra hai cách rất nhanh gọn, Lăng Tư Kỳ lại bối rối.

"Tiểu Thần còn nhỏ như vậy, nó có chịu được nếu làm phẫu thuật không? Tôi nghe nói phẫu thuật sẽ phải lấy cả trái tim ra, sửa lại phần dây thần kinh ở phía sau tim, hơn nữa bệnh viện trong nước hiện tại không thể làm phẫu thuật này được. Nếu uống thuốc... uống thuốc thì có thể đảm bảo sẽ không phát bệnh không?"

Lăng Tư Kỳ sợ mình hỏi như vậy, bác sĩ sẽ nghĩ rằng mình đang soi mói, cô bèn vội vàng giải thích: "Tôi không có ý nghi ngờ, tôi... chỉ là suốt bao năm nay, tôi đã đi khắp các bệnh viện lớn rồi nhưng vẫn không tìm được cách nào ổn thỏa, mà tác dụng của việc uống thuốc lại..."

"Không cần khách sáo với tôi vậy đâu."

Cảnh Thiên ngắt lời Lăng Tư Kỳ.

Bởi vì đây là chị dâu cả tương lai của cô mà, Lăng Thiên Thần cũng là cháu ruột của cô.

Cho dù Lăng Tư Kỳ không cầu xin, Cảnh Thiên cũng sẽ cố hết sức để cứu Lăng Thiên Thần.

"Tôi có thể đảm bảo với chị một tỷ lệ. Phẫu thuật chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu là tôi phẫu thuật thì mức độ nguy hiểm có thể giảm xuống mức thấp nhất. Đồng thời thằng bé còn nhỏ tuổi, lượng dây thần kinh bị bào mòn chưa nhiều, thế nên mức độ nguy hiểm khi phẫu thuật cũng sẽ nhỏ hơn. Thế nên tôi có thể đảm bảo 95% là phẫu thuật thành công."

"9... 95!!!"

Lăng Tư Kỳ mở to mắt, bởi vì... bác sĩ trong nước từng nói với cô, dạng phẫu thuật này gần như không có tỷ lệ thành công khi làm trong nước.

Còn ở nước ngoài, vì can thiệp đến sự khôi phục của hệ thần kinh nên tỷ lệ thành công thường sẽ dưới 20%, thế nên cô đã không còn trông mong gì vào căn bệnh này nữa.

Nhưng Cảnh Thiên lại nói với cô rằng tỷ lệ thành công là 95%. Tức là tỷ lệ tử vong chỉ có 5%?

Lăng Tư Kỳ choáng váng, không ngờ suy nghĩ này của cô lại sai hoàn toàn.

Đối với Cảnh Thiên mà nói, tỷ lệ thành công 95%, vậy thì 5% còn lại là tỷ lệ không thành công, tỷ lệ không thành công không đồng nghĩa với tử vong.

Còn trong 5% kia, tỷ lệ tử vong là 0.001%.

Tỷ lệ tử vong này là trong quá trình phẫu thuật có người phá hoại ác ý, người của cô không chống đỡ được, xảy ra tình trạng nguy hiểm.

Thế nên về phía cô, cô nghĩ Lăng Tư Kỳ nên lựa chọn phẫu thuật.

Bởi vì mổ xong là sẽ không phải chịu đựng gì nữa.

"Phải, có thể đạt mức 95%. Tuy tỷ lệ thành công này không quá cao nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Cách khác nữa là dùng thuốc. Thuốc của tôi khá ôn hòa, cậu bé uống hằng ngày vào sáng và tối, mỗi lần một viên, như vậy sẽ đảm bảo được bệnh tim của cậu bé sẽ không phát tác, đến khi chị nghĩ cậu bé có thể chịu được cuộc phẫu thuật thì dừng."

"Có thể không phát tác nữa?"

Lăng Tư Kỳ trở thành một cái máy lặp lại không thể tự suy nghĩ được.

Có trời mới biết kể từ lần phát bệnh đầu tiên vào năm Tiểu Thần sáu tháng tuổi, cô đã bị căn bệnh tim hiếm thấy đến mức hầu như không có bệnh án tương tự này kiểm soát.

Căn bệnh này đã trở thành cơn ác mộng lớn nhất của cô.

Nếu có thể khiến căn bệnh này nhẹ đi, cho dù mất hết tất cả, dù có lấy cả mạng cô cũng được.

"Phải, có thể không phát tác nữa. Dùng thuốc theo đơn tôi nói thì cho dù phát tác, nhiều nhất cũng chỉ thấy tim khó chịu mà thôi, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng ngất xỉu hoặc thậm chí gặp nguy hiểm đến tính mạng."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 590:

Lăng Tư Kỳ quỳ sụp xuống trước mặt Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên giật mình nhảy dựng lên.

"Chị... chị Tư Kỳ, mau đứng dậy đi, đừng như thế!"

Nhưng Lăng Tư Kỳ vẫn quỳ dưới đất không đứng lên, nước mắt tuôn rơi.

"Cảm ơn! Cảm ơn cô, Cảnh Thiên!Tôi... tôi thực sự không biết nên cảm ơn cô như thế nào nữa! Cô cũng không biết tôi..."

"Tôi biết tôi biết... Tôi biết cả. Chị mau đứng dậy đi, Tiểu Thần vẫn đang ở đây mà, chị làm gì thế? Chị làm vậy thì tôi tổn thọ mất."

Thấy Lăng Tư Kỳ vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, Cảnh Thiên bèn dùng nguyên khí.

Lăng Tư Kỳ cảm nhận được một luồng lực đáng kinh ngạc, sau đó cô bị nhấc cả người lên.

"Tuy tôi không có con nhưng Tiểu Thần đáng yêu như vậy, tôi cũng coi thằng bé như con. Thế nên chị yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa trị cho thằng bé."

Nói xong, Cảnh Thiên tiện tay lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nói với Lăng Thiên Thần: "Tiểu Thần, cho cháu viên kẹo này."

Lăng Thiên Thần mím môi, thậm chí Cảnh Thiên còn thấy cậu bé thầm nuốt nước bọt, nhưng cậu bé vẫn nói nghiêm chỉnh: "Cảm ơn chị, em không thích ăn kẹo."

Lăng Tư Kỳ vội nói: "Bệnh tim của nó khiến nó không thể ăn đồ có lượng đường cao và dầu mỡ, thế nên tôi nấu thức ăn cho nó khá thanh đạm, bình thường đều không cho ăn kẹo."

Cảnh Thiên cười: "Đây là thuốc mà tôi điều chế riêng cho Tiểu Thần, sợ thằng bé thấy đắng nên mới làm thành vị kẹo thôi. Có vị dâu tây, vị cam và vị socola nữa. Tiểu Thần, cháu ăn thử xem có ngon không nhé?"

Lăng Thiên Thần nghe thấy nói là thuốc nhiều vị như kẹo, mắt liên sáng lên, đôi chân ngắn chòi đạp trên ghế mấy lần rồi mới nhảy xuống được, lon ton chạy đến trước mặt Cảnh Thiên.

Cậu bé vừa vui mừng vừa xấu hổ, nhưng lại muốn giữ vẻ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú sắp không kiểm soát được biểu cảm nữa.

"Cảm ơn chị ạ."

Cảnh Thiên thấy bảnh bao nhận lấy viên thuốc rồi cẩn thận bọc nó ra, lấy viên thuốc ở bên trong rồi ngửi thử, mắt sáng bừng lên.

Tuy cậu bé rất đáng yêu nhưng lại có suy nghĩ khác với bạn bè cùng lứa tuổi. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn là một đứa trẻ con, không có sức chống cự trước kẹo.

"Bên trong cũng không đắng đâu, cháu có thể nhai được."

Cảnh Thiên thấy cậu bé ngậm trong miệng, tưởng cậu sẽ ngậm phần vỏ ngoài kẹo rồi nuốt, nhưng...

"Em muốn ăn từ từ."

Lăng Tư Kỳ bên cạnh lại rơi nước mắt.

Cô nghĩ đây đều là lỗi của mình, cô đã nợ thằng bé quá nhiều.

"Sau này có thể ăn mỗi ngày hai viên, đương nhiên nếu cháu thích thì có thể ăn ba viên. Ăn ba viên cũng không có tác dụng phụ đâu."

"Thật sự chỉ cần ăn kẹo này là chúng ta sẽ tạm thời không cần làm phẫu thuật, cũng không bị phát bệnh?"

"Là dù có phát bệnh thì nhiều nhất cũng chỉ khó chịu thôi, không khó chịu đến mức ngất xỉu hay thậm chí là gặp nguy cơ tim ngừng đập đột ngột."

"Thế...."

"Thế nên tôi vẫn kiến nghị làm phẫu thuật."

Lăng Tư Kỳ cắn môi.

Sức hấp dẫn giữa tỷ lệ tử vong 5% và uống thuốc sẽ không gấp nguy hiểm đến tính mạng khiến cô rất khó ra quyết định.

"Mẹ ơi, con muốn phẫu thuật."

Tiểu Thần đang ngậm kẹo trong miệng lại lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng lại rất cứng cỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top