Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 600- 601- 602

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 600:

Cảnh Thiên nghe bảo là có nhiều tiền như vậy, mắt sáng rực lên.

"Ôi! Mẹ giỏi quá. Mẹ xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, tính tình cũng tốt, còn bênh vực con, còn có tiền nữa. Con nghĩ cô gái nào trên thế giới này cũng muốn có được một người mẹ như mẹ."

Tạ Thanh Nghiên được con gái khen như vậy, hoàn toàn quên mất rằng bên cạnh mình vẫn còn ông chồng.

"Thế thì con cứ cầm chỗ tiền này mà tiêu đi, tiêu hết rồi thì bảo mẹ."

"Mẹ à, thực ra con cũng có tiền mà, không cần ăn bám mẹ đâu."

Tuy đúng là cô rất yêu tiền, nhưng hình như người nhà của cô đều nghĩ rằng cô rất nghèo, sau đó ai cũng nằng nặc nhét tiền vào tay cô.

Bây giờ cô đã hoàn toàn cảm nhận được thiện ý của người thân rồi, thế nên cô có thể nói với họ rằng, thực ra cô cũng có nhiều tiền lắm, cô sẽ không kéo chân người nhà đâu.

Nhưng mà...

"Con là con gái của mẹ, con không ăn bám mẹ thì con ăn bám ai? Thiên Thiên, mẹ nói cho con biết, đàn ông trên Thế giới này không có ai đáng tin đầu, nhà chúng ta muốn gì cũng có, chỉ cần con muốn ăn bám, bố mẹ sẽ cho con ăn bám bất cứ lúc nào, con cứ ăn bám thoải mái. Biết chưa?"

Đế Tịnh Hiên bên cạnh vội vàng gật đầu.

Bởi vì đây là lần đầu tiên vợ ông nhắc đến tên ông.

Đột nhiên, điện thoại của Đế Tịnh Hiên kêu một tiếng.

Sau khi đọc tin nhắn do Bạch Chinh gửi cho mình, Đế Tịnh Hiên cũng lấy một tấm thẻ đen vàng trong túi ra, đưa đến trước mặt Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc thẻ đen vàng có thể chi tiêu vô hạn, đang không biết nên nói gì thì nghe Đế Tịnh Hiên thông báo: "Thiên Thiên, đây là chút lòng thành của bố và mẹ. Trong này có 200 triệu, con cứ cầm lấy mà tiêu. Nếu hết rồi thì bảo với bố."

Cảnh Thiên: ...

Lại là 200 triệu.

Cô có cảm giác như chỉ cần dựa vào số tiền lì xì mà bố mẹ, anh trai và chồng cho, cô có thể trở thành người giàu nứt đố đổ vách.

Tạ Thanh Nghiên giật lấy tấm thẻ trên tay chồng mình rồi săm soi: "Mình à, sao thẻ có số dư vô hạn lại biến thành thẻ số dư có hạn rồi? Sao chỉ có 200 triệu thôi?"

Đế Tịnh Hiên: "..."

Có một kiểu vợ trời sinh đã có tính hại chồng.

"Bởi vì ban nãy tôi thấy mình đã lấy ra một tấm thẻ 200 triệu rồi, tôi sợ đưa thẻ số dư vô hạn cho con gái, con gái lại không lấy, thế nên mới bảo Bạch Chinh đổi lại."

Tạ Thanh Nghiên bèn bảo: "Bố con nói cũng đúng, 200 triệu có giới hạn, như vậy con cũng có thể tiêu tiền vui vẻ hơn. Bố mẹ không thể ở bên con khi con còn nhỏ, bây giờ con đã lớn rồi, cũng không cần ở bên con quá nhiều nữa, chỉ mong số tiền tiêu vặt này có thể trở thành cái gốc để con qua lại với người khác, để con biết rằng trên Thế giới này, con còn có gia đình đáng tin tưởng nhất luôn đứng phía sau ủng hộ con."

Hai tấm thẻ mỏng manh lại bỗng có trọng lượng lớn hơn cả 400 triệu.

Cảnh Thiên vừa cười vừa nhận lấy: "Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ."

"Ôi, con gái yêu của mẹ!"

Tạ Thanh Nghiên không nhịn được mà nhào lên ôm chặt lấy con gái.

Đế Tịnh Hiên lưỡng lự một lát rồi cũng vội vàng bước lên ôm.

Ôm con gái mềm mại đáng yêu, Đế Tịnh Hiên lại thấy buồn rầu.

Nếu có thể được bế con gái từ nhỏ, ông đã có thể ôm nhiều hơn, ôm hẳn 20 năm.

Lúc này hạnh phúc bao nhiêu, trong lòng lại hận bấy nhiêu.

Cốc.... cốc.... cốc....

Tiếng gõ cửa bỗng vọng từ bên ngoài vào.

Đế Tịnh Hiên cau mày, lúc này Bạch Chinh lại dám phá hoại cuộc đoàn tụ của gia đình ông sao?

Đế Tịnh Hiên định đuổi đi, nhưng nghĩ mình phải giữ hình tượng người cha hiền từ trước mặt con gái, ông đành im lặng.

Người bên ngoài gõ cửa ba lần rồi kéo luôn cửa ra.

Đế Tịnh Hiên cùng Tạ Thanh Nghiên quay đầu nhìn lại, cả người đều không vui.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 601:

Một người đàn ông trông rất giống Tạ Thanh Nghiên, khuôn mặt tinh tế tà mị, toàn thân tỏa ra tà khí đang đứng ở cửa.

"Sao con lại đến đây?"

"Sao con lại đến đây?"

Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên gần như đồng thanh khi nhìn thấy cậu con trai út của họ đang dựa vào bên cạnh cửa, nở nụ cười.

Kia giọng nói có vẻ ghét bỏ đó khiến Cảnh Thiên không khỏi nhướng mày.

Người đàn ông mỉm cười, khóe mắt vốn đã nhếch lên đầy tà mị lại lộ ra ý cười còn quyến rũ hơn cả phụ nữ, đến mức lông mày của Đế Tịnh Hiên không khỏi cau lại.

"Con đột nhiên về nhà, phát hiện chỉ có một mình cái đứa giả mạo kia ở đó nên bấm tay tính toán, cảm thấy Thành phố H có người vô cùng thu hút con, nên con đã đi theo bố mẹ tới đây."

Nhìn thằng con như thầy bói này của mình, Đế Tịnh Hiên chỉ cảm thấy rằng đây chính là một phiên bản lỗi do vợ chồng ông tạo ra.

Người đàn ông vẫy tay với Cảnh Thiên: "Chào em gái thân yêu, anh là anh ba của em!"

Chân mày Cảnh Thiên khẽ giật, cô vẫy tay với người trước mặt, gọi một tiếng như nghĩ một đằng nói một nẻo...

"Anh ba."

"Ừ, em gái ngoan!"

"Đế Văn Thụy, tại sao mẹ lại thấy con kỳ lạ thế nhỉ?" Tạ Thanh Nghiên nhìn con trai mình, rất ghét bỏ.

"Vân Mặc. Mẹ, con đã sửa tên trên Sổ Hộ Khẩu rồi. Sau này tên của con là Vân Mặc, tên ở nhà là Vân Thụy."

"Thân thể là do bố mẹ ban cho, tên của con cũng phải do bố mẹ đặt, sao có thể tự ý sửa được chứ?"

Đế Tịnh Hiên không hài lòng chút nào với thằng con thầy bói nhà mình.

"Không phải trước đây hai người đã đồng ý chuyện con đổi tên rồi à? Sao bây giờ lại nói con thế?"

Đế Vân Thụy... à không, Đế Vân Mặc tủi thân.

"Thụy, mang ý nghĩa là điềm lành, ngụ ý hay như vậy, tại sao con lại nhất định muốn sửa hả?"

Đế Vân Mặc mỉm cười và ngồi vào chiếc ghế đang trống: "Bố, đã nói rồi, cái tên Vân Mặc này hợp với con hơn. Đây là kết quả con bói được khi tính toán chuyện sau này."

"Vậy thì con bói cho em gái con xem, cái tên Cảnh Thiên này có tốt không?"

"Cảnh Thiên ấy à? Đương nhiên là không tốt rồi. Em gái à, trên đường đến đây anh đã bói cho em một cái tên mới dựa theo ngày sinh tháng đẻ của em rồi."

Cảnh Thiên nhìn Đế Vân Mặc, rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt đó lại lạnh lẽo, mặt đầy vẻ cảnh cáo.

"Sau này em sẽ mang họ Đế. Vẫn nên gọi là Đế Cảnh Thiên, nhưng ở giữa không phải là cảnh trong cảnh sắc, mà thêm một chữ vương, ngụ ý là ánh sáng ngọc ngà. Em gái của anh vừa nhìn đã biết ngay là cô gái tràn ngập khí chất vương giả, một chữ cảnh lẻ loi không thể làm nổi bật lên con người em được"

"Để Cảnh Thiên"

Cảnh Thiên thầm đọc tên mới của mình, cảm thấy... cũng khá khí khái.

"Đế Cảnh Thiên là một cái tên hay." Tạ Thanh Nghiên cũng thấy hay.

"Cuối cùng con cũng đã làm đúng một chuyện."

Đế Tịnh Hiên rất vui mừng, không còn so đo việc Đế Vân Mặc đổi tên nữa.

Được sự cho phép của bố mẹ, Đế Vân Mặc cũng rất vui vẻ.

Anh ta lấy ra một tấm thẻ màu đen vàng kim từ trong ngực, đưa chiếc thẻ đến trước mặt Đế Cảnh Thiên bằng hai tay như một bá đạo tổng tài. Lông mày hơi nhướng lên lộ ra vẻ đẹp tà mị: "Em gái, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đây là thẻ anh ba tặng cho em, dùng thoải mái đi."

Đế Cảnh Thiên giơ tay ra nhận lấy tấm thẻ, liếc nhìn phần ký tên bên dưới cùng, không ngờ lại có một chữ "S".

Ngay tức khắc, đôi mắt hờ hững của Đế Cảnh Thiên tràn đầy vui sướng, cười đến nỗi hai mắt cong cong.

"Cảm ơn anh ba."

Đế Vân Mặc và Đế Cảnh Thiên ngồi cùng một hướng, nhìn cô em gái đáng yêu như vậy, anh ta đưa tay lên xoa đầu cô.

"Ngoan!"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 602:

Nhìn thấy cái móng heo muối đang nhân cơ hội lợi dụng đặt trên đầu mình, Đế Cảnh Thiên cảnh cáo bằng ánh mắt không có tác dụng, cô cũng đưa tay ra, xoa mái tóc đã được chải chuốt tạo hình kỹ càng của Đế Vân Mặc.

"Anh cũng ngoan!"

Đế Vân Mặc: "..."

Tạ Thanh Nghiên: "..."

Đế Tịnh Hiên: "... " Thật ngưỡng mộ.

Rốt cuộc thì thằng nhóc này có sức hấp dẫn gì vậy?

Lại khiến cho em gái vừa mới quen xoa nó như vậy?

Rất muốn được con gái xoa đầu thì phải làm sao đây?

"Bố, rốt cuộc thì tại sao ban đầu em gái của con lại bị lạc mất thế? Còn nữa, lúc trước con đã nói với hai người rồi, cái người ở nhà chỉ là thứ hàng giả thôi, sao hai người chưa từng bắt tay điều tra vậy?"

Đế Vân Mặc không nói ra những lời khiến cho mọi người kinh hãi giật mình thì không chịu thôi, khiến Đế Tịnh Hiên suýt nữa lên cơn đau tim.

Tạ Thanh Nghiên thì lập tức bùng nổ.

"Cái thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì thế hả? Con nói như vậy thì em gái con sẽ nghĩ rằng chúng ta không muốn con bé về nhà đấy! Không phải là đang hại chúng ta à?"

Nói xong, không đợi Đế Tịnh Hiên lên tiếng, Tạ Thanh Nghiên đã nhanh chóng giải thích: "Thiên Thiên, con đừng nghe anh ba của con nói lung tung. Mẹ nói cho con biết, anh ba của con là thầy bói, toàn thích mấy thứ khó hiểu. Đúng là nó đã nói mấy lời này rồi, nhưng nó thường xuyên lải nhải là: Em gái khác tính với cả nhà chúng ta, nó chính là hàng giả!Con nói xem, nếu con là một người mẹ, trong tình huống con gái của con trông rất giống chồng con thì con sẽ vì mấy lời nói vớ vẩn này của nó mà đi xét nghiệm DNA à?"

Đế Cảnh Thiên nắm bắt được thông tin rất quan trọng trong đó.

"Người ở nhà kia trông rất giống bố à?"

"Còn không phải sao! Cái gen di truyền mạnh mẽ kia ấy à, ai có thể ngờ được rằng con bé không phải là con cái nhà chúng ta chứ? Cho nên đúng là Vân Thụy đã từng nói những lời như vậy, nhưng ai sẽ để tâm đến những lời này chứ?"

Đế Vân Mặc liếc nhìn mẹ mình hỏi "Vậy thì tại sao con không cho hai người mua đất thì hai người liền không mua? Thứ con bảo hai người đeo thì lúc đi tắm cũng đeo hả? Chỗ con bảo hai người đi vái thì có đi bộ cũng phải đến hả?"

"Bụp——!"

Đế Vân Mặc bị bố mình đánh một cái không thương tiếc vào đầu.

"Không biết lớn bé gì cả, nói chuyện với mẹ con kiểu gì thế?"

"Mẹ, con sai rồi! Con xin lỗi!"

Đế Vân Mặc nhanh chóng xin lỗi, bởi vì nếu không xin lỗi, anh ta sẽ bị bố mình chỉnh đốn càng thảm hại hơn.

Tuy nhiên Tạ Thanh Nghiên hoàn toàn
không để ý đến anh ta, cũng không quan tâm đến lời anh ta nói, bà lên tiếng: "Thiên Thiên, tóm lại là lỗi của mẹ, là do mẹ không bảo vệ con thật tốt, khiến con bị thất lạc từ khi còn bé. Sau này bố mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con nhiều hơn."

Đế Tịnh Hiên vội vàng gật đầu: "Đúng vậy con gái, sau này nếu con có chuyện gì cần bố mẹ làm thì cứ nói ra, cho dù là chuyện gì thì bố mẹ cũng đều nghĩ mọi cách để giúp con hoàn thành tâm nguyện."

Đế Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ tha thiết của bố mẹ, trong lòng vô cùng ấm áp, cười nói: "Vâng, bây giờ con có một
tâm nguyện."

"Là gì?"

Ba người kia đồng thanh hỏi.

"Con muốn tìm ra thân phận và kẻ đứng sau đồ giả mạo kia cùng mọi người."

Tạ Thanh Nghiên: "..."

Đế Tịnh Hiên: "..."

"Dù sao thì người đó đã chiếm thân phận của con 20 năm trời, tận tay lôi cô ta và kẻ đứng sau cô ta ra cũng coi như là cho bản thân con một lời giải thích."

Đế Vân Mặc liếc nhìn Đế Cảnh Thiên và nói: "Con thấy em gái con nói đúng. Thứ Đế An Nhiên chiếm giữ chính là cuộc sống của em ấy, em ấy chịu trách nhiệm chính trong việc tìm ra kẻ đó càng thích hợp hơn."

"Con thì biết cái gì?" Đế Tịnh Hiên là người đầu tiên không đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top