Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 648- 649- 650

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 648:

Nói xong, Đế Vân Hi lấy điện thoại ra rồi hỏi: "Em có Wechat không?"

Cảnh Kiệt còn đang chìm đắm trong sự tự trách và hối hận sâu sắc, Đế Vân Hi đã thể hiện sự thân thiện của mình với cậu rồi.

Thế là Cảnh Kiệt vội vàng lấy điện thoại ra, đỏ mặt kết bạn Wechat với anh cả Đế.

Có sự gia nhập của Đế Vân Hi, bữa tối và cuộc chơi sau đó, các thành viên của Đội Shadow đều vô cùng vui vẻ.

Dù gì thì Đế Vân Hi cũng là Giám đốc - Điều hành của cả tập đoàn, nếu Đế An Nhiên vẫn muốn làm khó dễ...

Vậy thì cứ để cô ta làm.

Bởi vì không ai sợ một kẻ mạo danh không được yêu thương cả.

...

Đế An Nhiên không gọi điện cho ba người anh nữa.

Đế Vân Tiêu nếu đã đem chiếc Maybach concrept chính mình thích nhất đưa con khốn kia, có thể thấy được sự yêu thích anh hai đối với con khốn đó.

Mà Đế Vân Hi cùng Đế Vân Thụy tuy hai người anh trai này, thái độ so với Đế Vân Tiêu tốt hơn một chút, nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô ta cùng một trong ba người cãi nhau gây lộn, thì ba người anh luôn là đứng chung một chỗ tới xa lánh cô cái người em gái này.

Cho nên đối với ba người anh trai, Đế An Nhiên chưa bao giờ dám ôm hy vọng quá lớn.

Cô ta gọi điện thoại, khi nghe thấy bên kia có âm thanh vọng sang, cô ta bèn òa khóc.

"Mẹ oi, hu hu hu hu..."

Tạ Thanh Nghiện đang chuẩn bị đi ngủ vì sáng ngày mai họ còn phải đến Viện Nghiên cứu Lawrence để gặp Giáo sư J thì nhận được điện thoại của Đế An Nhiên.

"Chuyện gì thế An Nhiên?"

Từ sau khi uống thuốc con gái cho, cơn tức ngực của chồng đã không còn, tình trạng đau ngực cũng biến mất, tâm trạng Tạ Thanh Nghiên rất tốt, thái độ đối với Đế An nhiên cũng tốt lên.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của mẹ ở đầu bên kia, Đế An Nhiên biết bà đang vui, không thích hợp để mách tội nên ấp úng: "Mẹ, các anh bắt nạt con."

"Ồ? Bọn nó lại bắt nạt con à? Sao con toàn bị bọn nó bắt nạt thế? Con nhà người ta, các anh luôn có ý thức bảo vệ em gái, sao con với bọn nó lúc nào cũng cãi cọ vậy?"

Đế An Nhiên hoàn toàn không nghe ra Tạ Thanh Nghiên đang nói móc cô ta, cô ta khóc rất đau thương.

"Làm sao mà con biết được? Mẹ, con nghĩ có lẽ là con không hợp tử vi với các anh rồi."

Tạ Thanh Nghiên im lặng một lát rồi thở dài: "Mẹ cũng thấy vậy. Hôm nào dẫn con với các anh đi kiểm tra xem sao."

"Mẹ đừng nói mấy cái này nữa, mẹ còn không thèm hỏi con là bị các anh bắt nạt thế nào!"

Sự khó chịu và đối đáp trôi chảy của Đế An Nhiên khiến Tạ Thanh Nghiên xác định được rằng cô ta không biết gì về thân thế của chính mình.

Nói cách khác, trừ kẻ đứng sau việc tráo con ra, dù là Trình Thục Ngọc hay Đế An Nhiên cũng đều không biết tình trạng của đối phương.

Đặc biệt là Đế An Nhiên, với mức độ càn quấy này, cô ta còn không biết cả thông tin cơ bản nhất.

Dù là đứa con do chính tay mình nuôi 20 năm trời, nhưng nghĩ đến việc con gái mình vì cô ta mà mất đi 20 năm cuộc đời quan trọng nhất, bị mẹ ruột của Đế An Nhiên ngược đãi như vậy, ngọn lửa cháy rực trong lòng Tạ Thanh Nghiên không thể dập tắt nổi.

Không phải là không thể đối xử với con người ta như con của mình, bà cũng không có tính mẹ kế. Nhưng bi kịch của đứa con ruột thịt của bà là do cô gái này gây ra, giờ nghe giọng điệu kiêu căng của cô ta, Tạ Thanh Nghiên không kìm được mà nghĩ đến hình ảnh con gái của mình chịu ấm ức từ nhỏ.

Chuyện này mỉa mai đến mức nào đối với một người mẹ?

Bà không phải thánh mẫu, không thể tiếp tục đối xử thiệt tình với đứa trẻ trực tiếp tạo nên số mệnh bị thảm trực tiếp cho con gái mình.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 649:

Dù đứa trẻ này được bà chiều chuộng trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, dù đứa trẻ này không phải do bà sinh ra nhưng cũng mang dòng máu nhà họ Đế.

Giọng Tạ Thanh Nghiên rất ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh ngắt, bà hỏi: "Ồ, vậy thì rốt cuộc con với các anh con đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu thế?"

Đế An Nhiên không trả lời mà vừa khóc vừa hỏi.

"Thành phố H" Tạ Thanh Nghiên không hề giấu giếm.

"Sao cơ? Mẹ cũng sang Thành phố H rồi ạ?"

Trong giọng điệu Đế An Nhiên lộ vẻ bất mãn rất sâu sắc.

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: "Làm sao, con biết còn ai ở Thành phố H nữa à?"

"Anh hai con cũng đang đóng phim ở Thành phố H. Mẹ, mẹ đến Thành phố H chắc không phải để gặp cô người yêu của anh hai chứ?"

"Ai nói với con là anh hai con có người yêu?" Giọng Tạ Thanh Nghiện lạnh đi.

"Hình Mỹ Kỳ đó." Đế An Nhiên tự bán Hình Mỹ Kỳ không chút do dự.

Dù gì thì cô ta và Hình Mỹ Kỳ cũng chẳng có quan hệ gì. Đối với cô ta, Hình Mỹ Kỳ chỉ là một con khôn lẳng lơ đê tiện muốn trèo vào nhà cô ta mà thôi.

Nhưng so với con khốn Cảnh Thiên kia, Hình Mỹ Kỳ thuận mắt hơn nhiều.

"Hóa ra là cô ta à? Ha ha, không vào được cửa nhà họ Đế này nên bắt đầu đi bôi nhọ người ta. Khốn nạn."

Nhắc đến Hình Mỹ Kỳ, Tạ Thanh Nghiên không giữ được sắc mặt hiền hòa nữa.

"Mẹ, hồi trước mẹ thích chị ta lắm mà, sao bây giờ lại không thích nữa ạ? Là vì Cảnh Thiên sao? Mẹ có biết con khốn đó ghê tởm đến mức nào không?"

"Im miệng!"

Đế An Nhiên đang định nói vụ của Cảnh Thiên, Tạ Thanh Nghiên lại quát to một tiếng, Đế An Nhiên giật nảy mình.

Bởi vì lớn từng này rồi, trừ hồi còn nhỏ chạm đến giới hạn bị mẹ dạy dỗ một trận ra, tuổi dần lớn hơn, cô ta cũng từ từ nắm rõ được bố mẹ, những chuyện chạm đến giới hạn, cô ta đều sẽ để người khác làm thay.

Xã hội này, có tiền là có thể sai khiến quỷ ma, có rất nhiều người tình nguyện làm việc cho cô ta.

Thế nên sau này lớn lên rồi, cô ta chưa từng bị mẹ quát như thế.

Nước mắt trào ra khỏi viền mắt Đế An Nhiên.

Cảm giác ấm ức và... hoang mang lan ra trong lòng.

Cảm giác này xuất hiện mà không có bất cứ dự báo nào.

"Mẹ..."

Giọng Đế An Nhiên trở nên vô cùng mềm mại và tủi thân, nếu là hồi trước thì chắc chắn Tạ Thanh Nghiên sẽ mềm lòng ngay, dù gì cũng là con gái của mình mà.

Nhưng bây giờ...

Không thể thân thiện vui vẻ với con gái của người khác, đã thế còn là con gái của một người có rắp tâm.

"Con là hàng tôm hàng cá à? Mở miệng ra là con khốn này con khốn kia, ai dạy con như thế hả?"

Đế An Nhiên cạn lời.

Ban nãy khi nhắc đến Hình Mỹ Kỳ, không phải mẹ cũng con khốn này con khốn kia sao?

Bà nói Hình Mỹ Kỳ là con khốn trước, sao mình vừa gọi Cảnh Thiên là con khốn đã bị mắng rồi?

Đế An Nhiên đang định giải thích thì Tạ Thanh Nghiên nói tiếp: "Còn để mẹ nghe thấy miệng con thốt ra những lời chửi Thiên Thiên nữa, mẹ sẽ không khách sáo với con đâu."

Đế An Nhiên: ...???

"Con còn việc gì nữa không?"

Đế An Nhiên đần cả người sau khi bị Tạ Thanh Nghiên mắng.

Cô ta nói gì à?

Cô ta chỉ nói một câu con khốn Cảnh Thiên đó, thế mà mẹ đã không khách sáo với cô ta rồi?

Đế An Nhiên đã ức sẵn, bây giờ lại càng ức thêm.

Cô ta không thế hiểu được, Cảnh Thiên đã chiếm phòng bao của cô ta, sỉ nhục người của cô ta, còn đánh người của cô ta một trận, sao đến cuối cùng, người sai lại là cô ta vậy?

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 650:

Cảnh Thiên đã bỏ bùa cho cả nhà cô ta rồi à?

Bằng không như thế nào sẽ anh hai cô ta coi trọng con khốn này, anh cả cùng anh ba còn ủng hộ như vậy, hiện giờ ngay cả mẹ cũng đều ủng hộ như vậy?

Không phải Hình Mỹ Kỳ là cô con dâu tương lai mà mẹ cô ta luôn muốn có sao?

Nếu không phải anh hai không có ý gì với Hình Mỹ Kỳ, e rằng Hình Mỹ Kỳ đã được mẹ cô ta bế về nhà rồi.

Bên này Tạ Thanh Nghiên cũng không muốn nói gì với Đế An Nhiên nữa. Thấy cô ta không nói gì, bà không muốn hỏi xem ban nãy vì sao cô ta lại khóc, chịu ấm ức như thế nào. Nếu có liên quan đến bé con nhà bà, cô ta còn khóc, vậy thì chắc chắn là cô ta không giành được phần hơn từ chỗ bé con rồi.

Bà bèn nói: "Hết việc rồi thì mẹ cúp máy đây."

Không chờ Đế An Nhiên mách tiếp, Tạ Thanh Nghiên đã cúp máy ngay lập tức.

"Đúng là con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa. Hồi trước không thấy gì, bây giờ có bé con so sánh với nó, em thấy không phải là cách dạy con của chúng ta có vấn đề mà là có người bẩm sinh đã mang thói hư tật xấu. Đúng là y hệt cái nết của mẹ ruột nó. Cũng chẳng nhìn xem mình như thế nào, có thể ức hiếp được là ức hiếp, không thể ức hiếp được thì đi mách lẻo. Lại còn dám chửi bé con nhà mình là con khốn! May mà nó không ở trước mặt em, nó mà ở trước mặt em, chắc em xé mồm nó ra mất. Đúng là khốn nạn!"

Đế Tịnh Hiên nhìn vợ mình tỏ vẻ như một bà mẹ kế ác độc, không nhịn được mà muốn cười.

"Mình cười cái gì?" Tạ Thanh Nghiên trợn mắt: "Nó chửi con gái yêu của mình mà mình còn cười? Mình có phải bố ruột của con bé không? Sao mình có thể đứng về phía con khốn nạn đó?"

Đế Tịnh Hiên vừa cười vừa đưa tay muốn ôm vợ vào bên cạnh mình.

Ai ngờ Tạ Thanh Nghiên lại đập "bốc" một cái, làm tay Đế Tịnh Hiên đỏ lên.

"Mình đã đứng về phía Đế An Nhiên rồi, mình đừng động vào em nữa, mình cũng đừng để bé con gọi mình là bố nữa. Mình không xứng làm bố nó!"

Đế Tịnh Hiên biết bà giận thật rồi, vội vàng nói: "Mình à, đừng kích động. Sao tôi có thể đứng về phía Đế An Nhiên chứ? Vì thấy mình mắng nó như mẹ kế ác độc trong phim nên tôi buồn cười thôi. Làm sao tôi có thể cười vì nó chửi con gái chúng ta được?"

Chắc chắn người đàn ông này không phải đang cười bé con yêu quý của mình, lúc này Tạ Thanh Nghiên mới hừ lạnh: "Con gái em chịu bao nhiêu ấm ức ở nhà kia, nó lại hưởng hết phú quý nhân gian ở nhà mình. Phú quý là do em và mình liều mạng kiếm về, dựa vào cái gì mà lại để nó hưởng chứ? Hồi trước không biết thì thôi, nhưng sau này thì đừng hòng em tốt lành gì với nó. Em nói trước với mình nhé, cho dù nó là người nhà họ Đế thật, cho dù là con ai, mình cũng phải nhớ lấy cho em, mẹ nó là hung thủ ngược đãi con gái mình, em không độ lượng đến mức để nó được sống yên sau này đâu. Nếu mình muốn đối xử tốt với nó sau lưng em vì nó là người nhà họ Đế, em...."

Ban đầu còn định nói là em sẽ không có ông chồng như mình, cuối cùng bà vẫn đổi giọng: "Em sẽ không thèm để ý đến mình nữa."

Trước giờ Đế Tịnh Hiên ngủ không được ngon, bắt buộc phải ôm vợ hàng đêm mới ngủ được. Thế nên ông không mấy khi đi công tác, cho dù đi công tác cũng phải đưa vợ theo, không thì ông sẽ không ngủ mấy ngày liền.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bố ông giao Tập đoàn Đế Vận cho Đế Vân Hi quản lý.

Vì sức khỏe của ông không tốt.

Bây giờ có hương của con gái, ông đã có thể ngủ được rồi, nhưng thói quen nhiều năm khiến ông không thể nói nổi một câu cứng rắn với vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top