Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 672- 673- 674

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 672:

Tạ Thanh Nghiên cũng đi theo cùng nhau đã đi tới.

Bởi vì phía trước bà cùng chồng bà có bao nhiêu tuyệt vọng, hiện tại chính là gấp đôi vui vẻ cùng kích động.

Một phương diện, có con gái cam đoan như vậy, bệnh chồng bà khả năng lớn thật sự trị dứt điểm.

Về phương diện khác, người trị liệu cho chồng bà, thế nhưng chính là con gái nhỏ của bà.

Không có kết cục nào so với chuyện này tốt hơn.

Tạ Thanh Nghiên cũng đi tới, trên mặt đầy vẻ tự hào.

"Thiên Thiên, còn đúng là khiến cho mẹ quá... A!!!"

Tạ Thanh Nghiên nhìn cậu bé trên bàn phẫu thuật, còn chưa kịp nói hết lời khen ngợi đã kinh ngạc kêu lên.

Đế Tịnh Hiên nghe được tiếng kinh hô bà xã mình, thấy bà xã nhìn đứa nhỏ trên khuôn mặt một bộ dáng khiếp sợ, cũng liền đi theo nhìn qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thiên Thần, Đế Tịnh Hiên cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Thằng bé... sao... sao lại giống..."

Tạ Thanh Nghiên sợ giọng nói của mình quá lớn sẽ quấy rầy cậu bé đang nằm trên giường bệnh nên vội lấy tay bịt
miệng mình, tròn mắt nhìn Cảnh Thiên.

"Thiên Thiên, cậu bé này...."

Thấy bố mẹ đang kinh ngạc nhìn mình,
Cảnh Thiên vội xu3a tay phủ nhận:"Không phải con của con đâu, con đảm bảo, đây không phải là con trai của con và A Xuyên."

Nếu Chiến Lê Xuyên ở đây, chắc chắn sẽ lại nói cô là đồ ngốc chính hiệu.

Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên cũng gượng gạo, một người sở mũi, một
người vén tóc.

"Con đừng hiểu lầm, mẹ cũng không
nghi ngờ là con của con. Bởi vì cậu bé này trông giống y hệt anh cả - Đế Vân Hi của con khi còn bé."

Sau khi kinh ngạc, Tạ Thanh Nghiên tám chuyện: "Mình à, mình nói xem đây có phải là cháu trai của chúng ta không?Mình nói xem con cẩu Đế Vân Hi kia liệu có làm tổng tài bá đạo tìm tình một đêm, sau đó để lại dòng dõi của mình, ngay cả bản thân mình có một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả mẹ của con trai mình là ai cũng không biết không?"

Cảnh Thiên nghe thấy lời nói của mẹ mình, mặc dù đã quen với tính cách hi hi ha ha của bà rồi, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, miệng cô vẫn không khỏi co giật.

Còn về bố cô thì...

Cảnh Thiên cảm thấy rằng bố cô thực sự là tổng tài trầm ổn vô cùng chiều vợ, vô cùng thương con, lại vô cùng bá đạo.

Bởi vì sau khi nghe những lời vợ mình nói, mặt ông hoàn toàn không biến sắc.

Ông suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu: "Rất có thể."

Ngay sau đó, tay Cảnh Thiên bị Tạ Thanh Nghiên nắm lấy.

"Thiên Thiên, có chuyện này, tuy đối với một bác sĩ như con thì chuyện này có thể hơi quá đáng, nhưng con có thể nói với mẹ người nhà của cậu bé này ở đâu có được hay không? Họ đang chờ cậu bé làm phẫu thuật ở bên ngoài Viện Nghiên cứu à? Cậu bé này trông quá giống anh cả của con, tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng... dù gì cũng phải đi hỏi xem sao."

"Vâng, mẹ cậu bé đang đợi ở bên ngoài, nhưng chuyện hai người muốn biết không cần phải ra ngoài hỏi cũng có
thể biết được."

Cảnh Thiên nói một cách vô cùng bình tĩnh: "Lúc trước con đã gặp anh cả, anh cả cũng mắc bệnh tim, đã từng làm kiểm tra tại Viện Nghiên cứu, con có mẫu máu của anh ấy."

"Cái gì? Anh cả của con cũng bị bệnh tim à?" Sắc mặt Tạ Thanh Nghiên tái nhợt.

"Bố mẹ không biết à?" Cảnh Thiên cũng rất ngạc nhiên.

"Thằng nhóc này! Nó không nói với chúng ta." Sắc mặt Đế Tịnh Hiên cũng không tốt.

Bởi vì ông đã trải phải trải qua sự đau đớn của căn bệnh này khi nó phát tác. Nghĩ đến con trai cũng mắc bệnh giống y như mình, cho dù biết được bệnh này có thể chữa được, trong lòng của Đế Tịnh Hiên vẫn rất khó chịu.

"Thuốc của nó là con đưa cho à?" Tạ Thanh Nghiên hỏi.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 673:

Cảnh Thiên lắc đầu: "Con chưa từng đưa thuốc cho anh ấy, cũng vì anh ấy đến Viện Nghiên cứu kiểm tra, con mới
biết anh ấy mắc bệnh này."

Sắc mặt của Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên vô cùng khó coi.

Căn bệnh này như thế nào mỗi lần phát tác bọn họ quá hiểu biết.

Con cẩu Đế Vân Hi này!

Mắc bệnh nặng như vậy mà không nói với bố mẹ!

Nó chết chắc rồi!

Chuyện này doạ hai vợ chồng trong lòng không chỉ có là sợ hãi, còn có tràn đầy phẫn nộ.

"Khi vừa mới gặp Tiểu Thần, con chỉ
cảm thấy thằng bé là phiên bản thu nhỏ của anh cả. Nhưng khi thấy anh cả cũng bị mắc bệnh tim này, con đã gần như chắc chắn Tiểu Thần là con trai của anh ấy rồi. Bởi vì bệnh tim này là bệnh di truyền. Nó là một loại bệnh sinh ra trong RNA. Cũng không phải nhất định sẽ di truyền, nhưng là một khi có loại bệnh này xuất hiện, kia cơ bản chính là di truyền. Cho nên khi con nhìn thấy bố có bệnh tim, liền biết bố là bệnh tim gì. Mà bên này con cũng đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho anh cả cùng Tiểu Thần rồi. Kết quả là... mức độ tương đồng gen đạt tới 99,999%."

Đế Tịnh Hiên: ...!!!

Tạ Thanh Nghiên:...!!!

"Vậy... vậy... Tiểu Thần là cháu..."

"Cháu trai ruột!" Đế Tịnh Hiên bổ sung đầy đủ lời nói của Tạ Thanh Nghiên
đang sắp khóc.

"Vâng" Cảnh Thiên gật đầu: "Con cũng không biết nên nói với bố mẹ như thế nào, tuy con cảm thấy làm như vậy là không đúng, nhưng Tiểu Thần cũng là cháu của con. Mẹ thằng bé một mình nuôi nấng nó rất vất vả, bao nhiêu năm nay, cô ấy thà thôi học ở Đại học Thanh Đại cũng không từ bỏ Tiểu Thần, luôn nuôi nấng thằng bé, còn nuôi rất tốt nữa, con cũng không thể lỗ mãng nói chuyện này với mẹ thằng bé được. Cho nên con mới bảo bố mẹ tới quan sát cuộc phẫu thuật này, một mặt là muốn để cho hai người xóa bỏ sự lo lắng về cuộc phẫu thuật, mặt khác cũng muốn nghe ý kiến của hai người."

Tạ Thanh Nghiên nhìn Lăng Thiên Thần rất lâu.

Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu của cậu bé tái nhợt, nước mắt của Tạ Thanh Nghiên không ngừng rơi.

"Vậy ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã thành công rồi đúng không?" Tạ Thanh Nghiên vô cùng đau lòng.

"Vâng, đã thành công rồi. Bệnh tình của
Tiểu Thần về sau con sẽ đặc biệt quan tâm, hai người không cần lo lắng đâu."

Đế Tịnh Hiên cũng nhìn cháu trai ngoan ngoãn nhà mình hồi lâu, lúc này mới nhìn con gái và nói: "Vừa nãy con nói là mẹ Tiểu Thần thôi học ở Đại học Thanh Đại, mẹ thằng bé từng là sinh viên của trường Đại học Thanh Đại à?"

"Vâng" Cảnh Thiên gật đầu, cô nhìn Tạ Thanh Nghiên: "Mẹ cũng biết mẹ Tiểu Thần."

Lúc này ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên mới lưu luyến rời khỏi người Tiểu Thần, mặt đầy nghi hoặc, còn mang theo chút vui mừng.

"Ai thế?"

"Lăng Tư Kỳ"

Mắt Tạ Thanh Nghiên đột nhiên mở to.

Bà không thể ngờ được mẹ Tiểu Thần lại là Lăng Tư Kỳ.

Nữ diễn viên cả ngày cầm sách đọc, không bao giờ tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ ai trong đoàn phim.

Ấn tượng của bà đối với Lăng Tư Kỳ vô cùng tốt. Bởi vì cô khác với bất kỳ diễn viên hay ngôi sao điện ảnh nào.

Đó là một cô gái khiêm tốn đến mức chỉ muốn kiếm tiền.

"Sao bố không quen? Là ai?" Đế Tịnh Hiên lại hâm mộ.

Cảm thấy vợ mình chi đến Thành phố H lâu hơn ông mấy ngày mà thôi, nhưng lại khiến ông cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.

Vì vậy, Tạ Thanh Nghiên vội vàng nói chuyện của Lăng Tư Kỳ ra.

"Con dâu khó khăn lắm à?" Đế Tịnh Hiên quan tâm đến điều quan trọng nhất.

"Vâng." Cảnh Thiên không sợ khiến anh cả bị ghét, cô nói: "Cô ấy nuôi con một mình, lại đang đi học, đến đoàn phim làm nữ phụ cũng là vì muốn kiếm tiền."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 674:

"Hôm đó con thấy cô ấy suýt nữa đã quỳ lạy Hồng Lục, một mặt là muốn cầu xin
Hồng Lục nghĩ cách giúp cô ấy tìm một vị giáo sư phù hợp để cứu Tiểu Thần, mặt khác là cô ấy không có tiền, đoàn phim còn giữ tiền của cô ấy, cho nên cô ấy cầu xin Hồng Lục cứu thằng bé, chờ đoàn phim trả tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ chuyển cho Viện Nghiên cứu. Nếu không đủ thì cô ấy sẽ tiếp tục nhận phim."

Tạ Thanh Nghiên khóc.

Sắc mặt Đế Tịnh Hiên tối sầm.

"Cô gái này đúng là quá vất vả, nhà họ Đế chúng ta tuyệt đối không thể phụ lòng cô ấy được."

"Vậy bên phía anh cả thì bố mẹ định làm thế nào? Con cảm thấy đầu tiên vẫn nên để anh cả biết chuyện này đã. Tuy con và anh cả vừa mới quen nhau nhưng con vẫn rất rõ tính cách anh ấy. Chắc hẳn anh ấy hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tiểu Thần."

Nhìn thấy khuôn mặt của người bố vô cùng từ ái lúc này đen như đáy nồi,
Cảnh Thiên không kìm được mà lên
tiếng giải thích giúp anh cả của mình.

Đế Tịnh Hiên rất nể mặt, gật đầu phụ họa: "Ừ, Thiên Thiên nói đúng. Chuyện này may mà có con, nếu không phải vì con là Giáo sư J, con quen Giáo sư Hồng Lục, con có cách điều trị cho Tiểu Thần thì e là bây giờ Tiểu Thần không thể làm phẫu thuật được. Cho dù gom đủ tiền thì cũng không có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật cho thằng bé."

Tạ Thanh Nghiên, người vẫn luôn xót cháu trai lúc này mới lau đôi mắt đã khóc đến sưng húp, vươn tay ra nắm lấy tay con gái.

"Thiên Thiên, con là ngôi sao may mắn của gia đình chúng ta! Con không chỉ để mẹ tìm thấy con mà còn khiến gia đình chúng ta càng trở nên trọn vẹn hơn. Nếu không có con, có thể cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể gặp được Tiểu Thần. Hu hu hu... bệnh tim này nặng như vậy, Tiểu Thần không có thuốc, không chừng một ngày nào đó đứa bé này không còn nữa mà chúng ta cũng không biết."

Nhìn thấy mẹ khóc đau lòng như vậy, Cảnh Thiên an ủi: "Rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, không cần quá lo lắng đâu ạ. Ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã hoàn toàn thành công, sau này thằng bé sẽ không bị căn bệnh tim đó hành hạ nữa. Thằng bé còn là một thiên tài nhỏ, sau này con vẫn sẽ đưa thằng bé đến phòng phẫu thuật để quan sát."

Vì Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên không nỡ xa cậu bé nên Cảnh Thiên đã nhờ người ra ngoài nói với Lăng Tư Kỳ rằng ca phẫu thuật đã thành công,  vẫn đang đợi thuốc mê hết tác dụng, nhân tiện quan sát một lát, bảo cô ấy không cần lo lắng.

Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên luôn ở cùng cháu trai ngoan của mình. Cho đến khi Cảnh Thiên nói với họ rằng Tiểu Thần sắp tỉnh lại rồi, hai người họ mới lưu luyến không nỡ nhìn nhân viên y tế và Cảnh Thiên đẩy cậu bé ra ngoài.

Vốn dĩ Cảnh Thiên còn cho rằng bố mẹ cũng sẽ đi ra để gặp Lăng Tư Kỳ, nhưng họ không làm vậy, chỉ nhìn Lăng Tư Kỳ vừa khóc vừa cười với Tiểu Thần qua màn hình camera.

"Thật sao? Sau này Tiểu Thần sẽ không bao giờ phải lo ngại về bệnh tim nữa à?Thằng bé có thể vận động giống như một đứa trẻ bình thường à? Vậy thằng bé có thể tham gia đại hội thể thao của trường không? Sau này, những môn thể thao như chạy cự li ngắn đòi hỏi sức lực có ảnh hường đến thằng bé không?"

Lăng Tư Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai.

Lúc này cậu bé vẫn đang hôn mê, bởi vì làm một cuộc phẫu thuật rất lớn nên lúc này sắc mặt cậu bé trắng bệch, Lăng Tư Kỳ thấy vậy thì không ngừng khóc.

"Yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần đợi thằng bé phục hồi thôi, sẽ không có gì đáng ngại đâu. Tiểu Thần còn nhỏ, lại phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, tôi sẽ lấy cho chị ít thuốc bổ, sau khi về thì chị hầm canh cho Tiểu Thần uống."

Lăng Tư Kỳ vội vàng lắc đầu: "Như vậy sao được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top