Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 846- 847- 848

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 846:

"Tôi từng nghe về liệu pháp trúng đích, thời gian này vẫn đang nghiên cứu, xem mẹ tôi sau khi phẫu thuật có thể tìm được thuốc thích hợp hay không?"

Cảnh Thiên nói: "Cái này thì chờ bác gái đến viện nghiên cứu phẫu thuật xong rồi tính tiếp. Sau khi phẫu thuật xong, tôi sẽ kiểm tra gen của bà ấy, xem bà ấy thích hợp với loại thuốc nào. Thích hợp cái gì thì uống cái đó."

"Viện Nghiên cứu Lawrence?" Mắt Tân Dương sáng lên.

Mặc dù vừa rồi mới kinh ngạc vì Giáo sư J chính là Cảnh Thiên, nhưng từ trong miệng Cảnh Thiên nghe được mẹ anh ta vậy mà có thể nhập viện vào cơ sở khám chữa bệnh truyền thuyết kia. Tân Dương vẫn là bị rung động một cái.

Đối với anh ta, Viện Nghiên cứu Lawrence chính là thiên thần chuyên đối đầu với thần chết.

"Đúng rồi, tôi là bác sĩ được Viện Nghiên cứu Lawrence đặc biệt mời về, nếu tôi làm phẫu thuật cho bác gái thì chắc chắn sẽ phải đến viện nghiên cứu, bởi vì ở đó có các máy móc mà tôi cần thiết và quen dùng."

Tân Dương nhìn Cảnh Thiên đầy cảm kích, nhưng anh ta vẫn hơi thấp thỏm: "Tôi nghe nói Viện Nghiên cứu Lawrence thu phí rất đắt, lại thêm tối không có quan hệ nên trước kia còn không dám nghĩ đến nữa. Tôi... tôi có thể hỏi cần chuẩn bị khoảng bao nhiêu tiền thì mẹ tôi mới có thể phẫu thuật không? Chỉ cần tôi có thể kiếm được thì chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức mình."

Nhìn bộ dạng nơm nớp của Tân Dương, Cảnh Thiên bỗng thấy khó chịu, cô an ủi: "Tôi và Viện Nghiên cứu Lawrence có quan hệ hợp tác, bệnh nhân của tôi thì đa phần viện phí sẽ trả cho tôi. Nếu chúng ta đã là bạn bè thì cũng chỉ là một cuộc phẫu thuật mà thôi, anh trả ít chi phí nguyên vật liệu và phí kiểm tra là được. Chi phí tầm khoảng 2.000 tệ."

Tân Dương: ...!!!

10 triệu bỗng biến thành 1.000- 2.000 tệ.

Tân Dương mím môi, bỗng không biết nên cảm ơn cô gái trước mặt mình như thế nào.

Cảnh Thiên vẫn đang tiếp tục khuyên: "Anh thực sự không cần phải lo lắng quá về bệnh của bác gái đâu, ung thư là tử thần không thể vượt qua trong mắt người bình thường. Nhưng đối với bác sĩ hàng đầu mà nói, chúng tôi đang thử biến ung thư cũng giống như cảm cúm, khiến mỗi người từng bị u có thể miễn dịch với u bệnh thông qua chữa trị. Cho dù không thể miễn dịch thì cũng có thể làm đến mức xóa bỏ nó hoặc để nó chung sống lâu dài trong cơ thể. Không đáng sợ như những gì anh nghĩ đâu. Tuy không thể đảm bảo 100% với anh, nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa bệnh cho bác gái."

"Cảm ơn mọi người." Tân Dương trịnh trọng.

Anh ta cùng Cảnh Thiên cùng Chiến Lê Xuyên ngồi đối mặt với nhau. Khi đối diện với hai người này, anh ta đột nhiên tìm được cảm giác tất cả uỷ khuất đã được trút xuống.

Giống như là quanh năm bầu trời tăm tối đột nhiên trở nên ánh sáng. Một khắc trước còn rét lạnh vô cùng, sau một khắc liền bốn mùa như mùa xuân.

....

"Mai Nhược Đan, cô có tư cách gì mà đuổi tôi ra ngoài? Sao da mặt của một người phụ nữ như cô có thể dày đến mức này được nhỉ? Tân Dương đã nói rõ rằng nó không thích cô rồi, cô còn nhất quyết bám chặt lấy, cô không thấy
xấu hổ à?"

Khi Tân Dương dẫn Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên đến phòng bệnh VIP ở khu nội trú bệnh viện trên tầng mười hai, họ nghe thấy tiếng tranh cãi vọng từ trong phòng bệnh ra.

Tân Dương sầm mặt, xông vào trong ngay lập tức.

"Cô đến đây làm gì? Nơi này không chào đón cô, cút đi!"

Giọng Tân Dương lạnh đến tận xương, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh ta lại không hề để tâm.

Tuy lúc này cô ta đang đội một cái mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang rộng, chi lộ ra đôi mắt, nhưng Cảnh Thiên vẫn nhận ra đây là Mai Nhược Đan mà Trung Bác đang dốc sức push lên.

Liên tưởng đến việc Tân Dương bị đì, Mai Thường Kiến gọi điện cho Số Một Hoàng Gia, ban nãy còn có người cướp tiền, bây giờ lại gặp Mai Nhược Đan ở đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Nhưng Cảnh Thiên vẫn kinh ngạc trước sự vô liêm si của Mai Nhược Đan.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 847:

Cô và Mai Nhược Đan không tiếp xúc nhiều với nhau, chỉ có lần Trung Bác mở cuộc họp, vai nữ chính của cô bị Una đổi đi mất mới gặp cô ta, sau đó hình như không có ai báo cô đến Trung Bác họp nữa.

Theo những gì cô nhớ, Mai Nhược Đan đi theo tuyến hình tượng thần tiên tỷ tỷ, mỹ nhân lạnh lùng, cho dù là những bộ phim cô ta đóng hay là sắc mặt lạnh lùng cao ngạo của cô ta, mọi người đều cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng, không để tâm đến bất kỳ ai.

Không ngờ khi theo đuổi một người đàn ông, cô ta lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.

"Tân Dương, anh cần gì phải như vậy? Bác gái vì anh mà chịu khổ bao nhiêu rồi, bây giờ bác ấy đã bệnh thành như thế, anh lại nhất quyết tránh em thật xa chỉ vì cái gọi là thể diện thôi sao?"

"Cô nói cái quái gì thế? Mai Nhược Đan, rốt cuộc là cô có liêm sỉ hay không? Nếu không phải vì cô dùng quan hệ trong giới giải trí rồi chèn ép Tân Dương, anh ấy kiếm việc làm thêm ở bên ngoài mà cô cũng muốn cản trở, anh ấy được yêu quý trong giới giải trí như vậy mà không thể nộp được viện phí và phí phẫu thuật chắc? Cô đừng có giả vờ giả vịt!"

Người lên tiếng là Quân Lạc Dao, cô gái từng có duyên gặp Cảnh Thiên trong đoàn làm phim.

Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên đứng ở cửa, nhìn những chuyện xảy ra bên trong qua kính, hai người đều không có ý định vào trong, nhưng nhìn từ chỗ Quân Lạc Dao và Mai Nhược Đan thì hoàn toàn không nhìn thấy người bên ngoài.

Mai Nhược Đan có vệ sĩ, thấy có người tiến lại gần bèn định đuổi hai người đi.

Nhưng tình cờ vệ sĩ do Mai Thường Kiến thuê về cho Mai Nhược Đan lại từng gặp chủ tịch Chiến Lê Xuyên của Trung Bác.

Thế nên khi trông thấy khuôn mặt lạnh lẽo như băng của Chiến Lê Xuyên, ngay lập tức họ sợ đến mức không dám nói gì nữa.

Một trong số những vệ sĩ đó định đi vào báo Mai Nhược Đan, nhưng Chiến Lê Xuyên lại hờ hững lên tiếng: "Nếu mấy người động đậy, tôi sẽ để mấy người không thể sống nổi trong giới vệ sĩ nữa."

Vệ sĩ nghe xong, chỉ có thể bỏ ý định đi thông báo cho Mai Nhược Đan. Nhắm mắt nhìn xem cô ta tìm đường chết trước mặt chủ tịch Trung Bác.

Mai Nhược Đạn bị Quân Lạc Dao chửi nhưng vẫn không tức giận, cô ta mỉm cười: "Lạc Dao, sao cô lại nói như vậy? Tôi thích Tân Dương đến thế, sao có thể dùng quan hệ trong giới giải trí để chèn ép anh ấy? Tôi đến đây chỉ để báo với Tân Dương rằng tôi đã liên hệ được với Chủ nhiệm Hà, Hà Cầu Kính đứng đầu khoa thần kinh, người mà anh ấy luôn muốn liên hệ rồi."

Nói xong, Mai Nhược Đan nhìn Tân Dương, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ cong lên chan chứa tình cảm không thốt nên lời. Đây cũng là lý do vì sao Mai Nhược Đan chỉ dựa vào ông bố làm quản lý cấp cao trong Trung Bác mà có thể leo được đến vị trí gần như bây giờ.

"Tân Dương, Chủ nhiệm Hà nói ông ấy có thể làm phẫu thuật cho bác gái. Hơn nữa chỉ cần là ông ấy mổ chính, tỷ lệ sống thêm năm năm của bác gái có thể lên đến khoảng 20%."

Đương nhiên còn phải xem bản thân bệnh nhân nữa. Bởi vì tình hình của bệnh nhân không thể lạc quan được. Bây giờ tế bào ung thư đã lan ra, nếu gặp phải tình trạng nội tạng suy kiệt, rất có khả năng phẫu thuật xong cũng không thể sống qua một năm.

Đây là nguyên văn lời của Chủ nhiệm Hà.

Nhưng đoạn sau đó, cô ta không hề nói với Tân Dương.

Quân Lạc Dao biết Tân Dương là người con có hiếu, cho dù chỉ là một chút cố gắng nhỏ nhoi thôi, anh cũng sẽ thử.

Cũng giống như anh khi bị chèn ép, nghèo khổ quẫn bách đến mức như vậy rồi, anh vẫn có thể ngày ngày tìm dăm nhà để hát, ngày nào cũng có thể gom góp đủ chi phí phòng bệnh VIP và thuốc men đắt đỏ.

Thấy Tân Dương im lặng, Quân Lạc Dao nghĩ người đàn ông giữ mình trong sạch như vậy này mà bị chà đạp, cô sẽ tức chết mất.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 848:

Tân Dương đang định bảo Mai Nhược Đan cút đi, anh đã tìm được bác sĩ giỏi hơn rồi, Quân Lạc Dao đã như quyết định một việc rất quan trọng, cô nghiến răng rồi nói: "Hà Cầu Kính là gì chứ, tuy ông ta là bác sĩ hàng đầu về khoa thần kinh ở thành phố H, nhưng xét ở cả nước Z thì ông ta chỉ xếp trong top 5 mà thôi. Tân Dương, anh không cần phải sợ cô ta, em có thể bảo bố em tìm bác sĩ giỏi hơn cho anh. Em có thể nhờ ông ấy giúp anh tìm Trịnh Cẩn, bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất nước Z. Anh có thể lên Baidu tìm tên của ông ấy, bây giờ ông ấy đã là phó viện trưởng của bệnh viện trung tâm châu Đế rồi."

Tân Dương sững sờ, bởi vì Quân Lạc Dao trong mắt anh là một cô bé đáng thương không có người thân yêu thương giống như anh vậy, cô cùng quản lý thuê một căn nhà nhỏ.

Đương nhiên Mai Nhược Đạn có biết tình hình của Quân Lạc Dao, đương nhiên cô ta cũng biết sự nỗ lực hằng ngày của cô để được ra mắt.

Một nghệ sĩ nhỏ phấn đấu như vậy trong Trung Bác, cô ta có thể đè chết chỉ bằng một ngón tay.

Mai Nhược Đan nở nụ cười gợi cảm: "Quân Lạc Dao, có phải cô đã quên cô là nghệ sĩ của Trung Bác rồi không? Tôi muốn nghiền chết cô chỉ như giẫm chết một con kiến mà thôi. Thế nên cô nên cút ngay khi tôi vẫn còn nói chuyện tử tế với cô, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!"

Nếu như không phải trong mắt Tân Dương và Quân Lạc Dao có loại dòng điện tình yêu nam nữ kia, cô ta nhất định từ sớm sẽ đem cái đứa con gái chướng mắt - Quân Lạc Dao này KO rồi.

"Cô? Chèn ép tôi?" Quân Lạc Dao thực sự phải bật cười trước những gì Mai Nhược Đan nói.

"Nếu không phải vì công ty quản lý của Tân Dương quá nát quá bé, không dám so bì với Trung Bác, cô nghĩ Tân Dương có thể bị chèn ép không? Còn tôi ấy hả? Ha ha, cô thử xem cô có thể chèn được tôi không."

"Không phải chỉ là con gái của một quản lý cấp cao thôi à, bố cô hình như còn chẳng có cá cổ phần trong Trung Bác nhỉ? Cô nghĩ ông ta có tư cách gì để chèn ép tôi? Còn nữa, người đang làm trời đang nhìn, cô ngang nhiên dùng thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy để uy hiếp người khác, cho dù có thành công thật đi nữa, cô không sợ người ta trả thù cô trên giường à?"

"Đúng là con người đã để tiện thì không ai sánh bằng! Tôi thực sự muốn xem xem fan của cô mà biết được người đẹp mặt lạnh này lại là một kẻ điên cuồng tim lợm. như thế, không biết tam quan có vỡ nát vì có hay không?"

Mặt Mai Nhược Đan sầm hẳn xuống.

Cô ta cười lạnh một tiếng: "Được thôi, nếu cô đã không sợ như thế, vậy thì chúng ta cùng chờ xem."

Nói xong, Mai Nhược Đan cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Mai Thường Kiến.

"Không được gọi!" Tân Dương gầm lên một tiếng giận dữ.

Nhưng Mai Nhược Đan hoàn toàn không hề nghe lời anh ta.

Trong lúc vội vã, Tân Dương giật lấy cái khăn lau chân vắt ở cạnh giường rồi trói cổ tay Mai Nhược Đan lại, cô ta ghê tởm đến mức hét lên một tiếng.

Cô ta vứt điện thoại xuống đất, Tân Dương mới buông cổ tay cô ta ra.

"Người đâu! Mau vào đây đi!"

Mai Nhược Đạn hét ầm lên, túi xách tay của cô ta nhỏ cho nên khăn ướt đang để ở trong túi xách của quản lý, nhưng mà kêu nữa ngày, cô ta cũng không thấy quản lý đâu, ngược lại đem người đang trong trạng thái hôn mê sâu - bà Tân đánh thức.

Bà Tân chưa bao giờ tỉnh lại sau khi hôn mê, bác sĩ nói đó là do thần kinh ở não bị chèn.

Ban đầu Tân Dương tưởng rất có khả năng mę sẽ không thể nhìn mặt anh ta lần cuối, lúc này thấy mẹ mình tỉnh lại, Tân Dương vô cùng mừng rỡ.

"Mẹ."

Tân Dương đẩy Mai Nhược Đan ra một cách đầy ghét bỏ rồi thụp xuống trước giường mẹ.

Tuy bà Tân đã hôn mê nhiều ngày nhưng trước đó, bà đã nghe rõ mọi chuyện diễn ra trong phòng bệnh nên mới tỉnh lại vì quá tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top