Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 849- 850- 851

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 849:

"Dương Dương."

Bà Tân vuốt ve khuôn mặt Tân Dương đầy yêu thương, trong nháy mắt Tân Dương trực trào rơi nước mắt.

"Đừng khóc... Dương Dương đừng khóc....."

Bà Tân đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tân Dương, sau đó bà nhìn sang Mai Nhược Đan và nói: "Cô à, tôi muốn nói riêng vài câu với con trai tôi, mong cô tránh đi một lát."

Bà Tân là một người phụ nữ dịu dàng nhưng không hề yếu đuối. Ngày xưa, sau khi hai người anh em của chồng bà khiến công ty sụp đổ, ôm tiền bỏ trốn, bà vừa chăm sóc nuôi Tân Dương lớn lên, còn vừa trả nợ.

Đương nhiên Mai Nhược Đan cũng nhận ra rằng bà Tân không thích mình, cô ta cố gắng khiến giọng mình dịu dàng hơn, nhưng cách nói năng vẫn ngập tràn sự ngang ngược.

"Bác gái, cháu thích Tân Dương, chỉ cần anh ấy có thể làm người yêu cháu, chắc chắn cháu sẽ tốt với anh ấy, cũng sẽ tốt với bác. Cháu đã liên hệ với chuyên gia thần kinh tốt nhất để làm phẫu thuật cho bác rồi. Bác hãy khuyên Tân Dương đi, cháu thực sự không hiểu anh ấy vẫn còn cứng đầu vì cái gì nữa. Chẳng lẽ anh ấy còn có thể tìm được người nào tốt hơn cháu nữa sao?"

"Trước đây cô tốt đến mức nào thì tôi không biết, nhưng sau này thì chắc cô không thể tốt được nữa đâu."

Một giọng nói bất ngờ vang lên ở cửa.

Người của Chiến Lê Xuyên đi làm thủ tục cho bà Tân xong xuôi, Cảnh Thiên mới bước vào trong.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Thiên, Mai Nhược Đan trong nháy mắt cực kỳ hoảng sợ.

Cảnh Thiên!!!

Người khác thì không biết, nhưng bố cô ta là quản lý cấp cao trong Trung Bác nên chắc chắn có biết, Cảnh Thiên chính là vợ của chủ tịch.

Thời điểm chủ tịch bị tê liệt chỉ nằm ở trên giường, lão cố chủ tịch từ bên ngoài mua cô về để xung hỉ cho chủ tịch.

Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì đáng sợ, nhưng người phụ nữ này vậy mà tà môn, có thể đem một người bị liệt chỉ có thể nằm trên giường khôi phục hoàn toàn.

Phải biết, ngày trước người mà cô ta thích chính là chủ tịch, nếu không phải vì chủ tịch bị liệt, cô ta sẽ không để ý đến Tân Dương vì không tìm được ai khiến cô ta rung động.

Thực ra người cô ta để ý là Vân Tiêu, nhưng sau khi lao đầu vào Vân Tiêu vài lần, cô ta biết người như Vân Tiêu không phải dạng người mà cô ta có thể trêu vào được, thể là quay sang theo đuổi Tân Dương có ngoại hình giống với Vân Tiêu.

Nhưng không ngờ Tân Dương trong thì mỏng manh nhưng thực ra lại là một kẻ cứng đầu không thích rượu mời mà thích uống rượu phạt.

Chẳng trách người của cô ta không vào được, chẳng trách Tân Dương lại không e dè như thế, hóa ra anh ta đã gọi Cảnh Thiên đến rồi.

Mai Nhược Đan đang suy nghĩ xem nên ngụy biện như thế nào, con người trong mắt cô ta bỗng co lại.

Bởi vì người bước vào sau Cảnh Thiên chính là Chiến Lê Xuyên!

"Chủ... chủ tịch.."

Cảnh Thiên cũng chỉ là hời hợt mắng Mai Nhược Đan một câu.

Ở trong mắt cô, Mai Nhược Đan cùng con kiến cũng không có khác biệt gì mấy, cho nên cô căn bản không muốn phí lời nói với cô ta.

Chiến Lê Xuyên thấy vợ mình không nói gì nên anh cũng không lên tiếng.

Mai Nhược Đan và Mai Thường Kiến nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, hoàn toàn không cần phải nói năng gì nhiều, thế nên khi Mai Nhược Đan tái mặt lên tiếng chào Chiến Lê Xuyên, anh coi như không nghe thấy.

Cảnh Thiên đi đến bên cạnh Tân Dương, thấy mẹ Tân Dương đã tinh lại, cô bèn mỉm cười và nói: "Bác gái, cháu là bạn của Tân Dương, cháu là Cảnh Thiên. Cháu đã liên hệ với chuyên gia ở Viện Nghiên cứu Lawrence để chữa bệnh cho bác rồi. Thủ tục chuyển viện cũng đã làm xong, vừa hay bác cũng đã tình lại, lát nữa xe đến, bác có thể lên xe chuyển viện."

Mai Nhược Đan bên cạnh ngơ ngác.

Cô ta muốn chiếm lấy Tân Dương nên đã cố ý chặn cuộc phẫu thuật của Chủ nhiệm Hà lại, nhường hắn trì hoãn cuộc phẩu thuật của bà Tân.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 850:

Bây giờ Cảnh Thiên lại nói với bà Tân rằng đã liên hệ với Viện Nghiên cứu Lawrence xong xuôi rồi.

Đây có khác nào tát thẳng vào mặt cô ta đâu?

Quan trọng là cô ta còn không dám xen vào nửa câu.

Mai Nhược Đan liếc nhìn Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì đến cô ta, mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Đồng thời tình cảm trong lòng dành cho Tân Dương cũng biến thành hận thù.

Cô ta đối xử tốt với anh ta như thế, cô ta đã tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để theo đuổi anh ta, thế nhưng anh ta lại đối xử với cô ta như vậy!!!

Không chấp nhận thì thôi, anh ta còn đẩy cô ta vào chỗ chết.

Bây giờ Chiến Lê Xuyên đã ở đây rồi, đây là người đàn ông nắm giữ quyền sinh sát đối với cô ta và bố cô ta, cô ta muốn đi nhưng lại sợ đến mức không thể dịch nổi bước chân.

Bà Tân nằm trên giường liếc nhìn Mai Nhược Đan trở nên bất an ngay sau khi Cảnh Thiên bước vào, bà thôi tỏ vẻ mẹ chồng độc địa như ban nãy, nở nụ cười của một người đàn bà trung niên hiền từ rồi bảo: "Cô Cảnh, thực sự rất cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tân Dương, giúp đỡ tôi như thế. Cả vị đây nữa, cảm ơn cậu."

Cảnh Thiên cười: "Anh ấy là chồng cháu, tên là Chiến Lê Xuyên. Bác có thể gọi anh ấy là A Xuyên, gọi cháu là Thiên Thiên."

Cảnh Thiên cảm thấy mình rất kỳ cục khi nói ra câu này.

Nhưng khi gặp bà Tân, Cảnh Thiên lại vô thức cảm thấy có thiện cảm từ sâu trong xương tủy.

"Ừ, nếu mấy đứa đều là bạn của Dương Dương, vậy thì bác sẽ gọi hai đứa là A Xuyên và Thiên Thiên."

"Vâng."

Cảnh Thiên vừa cười vừa gật đầu, thế nhưng Mai Nhược Đan lại tái như tro tàn.

Bà Tân gọi chủ tịch của cô ta là A Xuyên, còn cô ta lại đi uy hiếp người đàn bà này.

"Dương Dương tính không nhiệt tình, đứa trẻ như nó khó tìm được bạn bè đối xử thật lòng lắm. Bác thấy nó có thể tìm được những người bạn như các cháu, dù bác có chết thì cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi."

"Mẹ, mẹ sẽ không chết đâu. Thiên Thiên sẽ cứu mẹ!"

Bà Tân đưa tay ra xoa đầu Tân Dương.

"Dương Dương, mỗi người một số. Thực ra từ ngày bố con rời xa mẹ, mẹ đã nghĩ đến chuyện đi theo ông ấy rồi. Nhưng hồi đó mẹ đã có con, con vẫn còn nhỏ như thế, mẹ mà cũng không còn thì con sẽ thành mồ côi, thế nên mẹ vẫn sống đến tận bây giờ. Mẹ muốn chăm sóc con, cho con một gia đình... Bây giờ con đã lớn khôn rồi, có thể tìm được bạn bè của riêng mình rồi, mẹ rất vui."

"Mẹ biết bệnh của mẹ mà, không chữa được đầu. Nếu phải chịu đau đớn thì thà nhân lúc còn sống mà ở bên con thì tốt hơn."

Nghe mẹ nói vậy, Tân Dương cuống lên.

"Mẹ, Thiên Thiên nói rồi, mẹ chữa được" Nói xong, Tân Dương vội vã nhìn sang Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên nói lại với bà Tân những gì ban nãy đã dùng để an ủi Tân Dương, đừng nói đến bà Tân, đến Quân Lạc Dao và Mai Nhược Đan nghe thấy "sống chung với ung thư", "có khối u và nhiễm virus một lần rồi sẽ tạo ra kháng
thể" cũng ngẩn người ra.

Mai Nhược Đạn sợ Chiến Lê Xuyên sẽ truy cứu trách nhiệm nên vội nói: "Chủ tịch, ban nãy tôi đã liên hệ với bác sĩ phẫu thuật thần kinh giỏi nhất của bệnh viện rồi, ông ấy đã đồng ý sẽ làm phẫu thuật cho bà Tân, hơn nữa tỷ lệ thành công có thể lên đến hơn 30%."

Để thể hiện thành ý của mình, Mai Nhược Đan vội vàng nâng tỷ lệ thành công lên 10%, hơn nữa còn không đính kèm điều kiện của mình vào.

Bởi vì Tân Dương đã là bạn của Cảnh Thiên rồi, làm sao cô ta có thể dùng quy tắc ngầm với anh nữa?

Thà vội vàng mất bò mới lo làm chuồng còn hơn.

Nhưng Mai Nhưrợc Đan lại nhận ra dường như những gì cô ta nói đều là thừa thãi.

Tất cả mọi người đều coi những lời cô ta nói như một phát rắm, họ còn chẳng buồn cau mày.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 851:

Điều này khiến Mai Nhược Đan đã quen làm mưa làm gió trong giới giải trí cảm thấy rất khó chịu.

Cô ta không hiểu, một bình hoa di động như Cảnh Thiên thì dựa vào cái gì mà có thể bước vào trái tim chủ tịch? Lẽ nào là vì trong khoảng thời gian chủ tịch bị liệt, người phụ nữ này xung hỉ cho anh nên anh cảm động? Cảm động đến mức muốn sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại à?

Thấy Chiến Lê Xuyên không thèm để ý đến mình, trong mắt chỉ có Cảnh Thiên, Mai Nhược Đan không nhịn được nữa. Cô ta bước lên trước rồi nói: "Chủ tịch, tôi có theo dõi buổi họp báo của anh, vết thương của anh được Giáo sư J của Viện Nghiên cứu Lawrence chữa khỏi đúng không? Bây giờ anh định đưa bác gái tới Viện Nghiên cứu Lawrence có phải là do tỷ lệ thành công bên kia đưa ra cao hơn rất nhiều không?"

Cảnh Thiên nhìn về phía Chiến Lê Xuyên.

Trong lòng Chiến Lê Xuyên kích động, là giật mình sợ hãi, cũng là vui vẻ.

Hình như... bà xã anh ghen rồi!!!

Chiến Lê Xuyên đang định lên tiếng thì Quân Lạc Dao ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, phản pháo lại.

"Mai Nhược Đan, cô có kinh tởm không hả? Cho dù bản thân cô không thấy mình kinh tởm, lẽ nào cô không cảm nhận được mọi người đều rất ghê tởm cô hay sao? Chị Thiên từ lúc đi vào chưa từng để ý đến cô một lần, anh ba lại càng không thèm đáp lại có một câu nào, một mình cô nói luôn mồm như thế không thấy mình giống chúa hề à?"

Mai Nhược Đan bị một người mới nhỏ bé đáp trả, mà Quân Lạc Dao còn gọi Chiến Lê Xuyên là anh ba!

Đến cô ta cũng phải gọi là chủ tịch thì Quân Lạc Dao có tư cách gì mà gọi là anh ba chứ?

"Cô là cái thá gì? Cho dù tôi làm gì sai thì cũng sẽ có chủ tịch trừng phạt tối. Một người mới nhỏ bé như cô thì có tư cách gì ở trước mặt vợ gọi chủ tịch là anh ba?"

Ánh mắt Mai Nhược Đạn nhìn Quân Lạc Dao cực kỳ ác độc. Mặc dù sự căm tức, phẫn nộ và mỉa mai trong mắt cô ta thực ra là dành cho bình hoa không có chỗ dựa lại được gả vào nhà giàu bậc nhất như Cảnh Thiên, nhưng thấy sự quan tâm để ý của Chiến Lê Xuyên dành cho Cảnh Thiên, đương nhiên cô ta cũng biết đàn ông đều là loài động vật chỉ nhìn mặt, nhìn vóc dáng.

Cô ta không làm được gì Cảnh Thiên, lẽ nào còn không thể nói lại Quân Lạc Dao vài lời sao?

Biết trước đây ba người Quân Lạc Dao, Tân Dương và Cảnh Thiên có duyên gặp nhau một lần trong đoàn làm phim, Mai Nhược Đạn hằn học nói: "Chẳng trách ngày nào cô cũng đi theo Tân Dương nhưng không tỏ ý gì, hóa ra là muốn cướp đàn ông đã có vợ à! Cô không nhìn lại khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của mình xem, cô có tư cách gì để so sánh với mợ ba – người thống nhất gu thẩm mỹ của làng giải trí?"

"Cô.." Quân Lạc Dao thực sự sắp bị tức chết rồi.

Cô cảm thấy miệng lưỡi của mình đã sắc bén lắm rồi, nhưng không ngờ nhìn Mai Nhược Đan lại sắc bén độc địa nhưr vậy.

"Em không có ý đó! Chị Thiên, chị đừng tin cô ta. Thật ra em với anh ba đã quen nhau từ lâu rồi. Chúng em...."

"Được rồi, tôi không mù mà cũng không ngu. Người này vừa nhìn đã biết là một con chó điên không bình thường, không phải cô ta nói gì là tôi sẽ tin cái đó. Yên tâm đi." Cảnh Thiên nhẹ nhàng nói một câu.

Cảnh Thiên nhìn xem Quân Nhạc Dao kia biểu lộ thở hổn hển, nhẹ bỗng một câu nói đi qua, liền đem phiền muộn trong nội tâm Quân Nhạc Dao cho xua tan.

Bất quá......

Quân Nhạc Dao quả thực có khuôn mặt baby, nhưng lại là một khuôn mặt baby rất đáng yêu

Quân Nhạc Dao không phải là kiểu diễn viên quá xinh đẹp và gợi cảm nhưng lại là một trong số ít những nữ diễn viên rất dễ thương, ngoại hình và khí chất từ ​​trong ra ngoài đều rất đáng yêu, khiến người khác bị thu hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top