Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 903- 904- 905

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 903:

Quên rồi.

Bà ta đã quên mất rằng Tiểu Lạc nhà bà ta mắc bệnh tim.

Trình Thục Ngọc đột ngột hét lên: "Mau! Mau cứu con gái tôi! Mau cứu con gái tôi đi!"

Bà Bạch vừa cố gắng cạy hàm cảnh Lạc vừa trợn mắt.

Cuối cùng thì hàm của Cảnh Lạc đã được mở ra, bà Bạch đổ bột thuốc vào trong.

Khi bà ta đang định lật người Cảnh Lạc lại để 1ép lồng ngực, bà ta phát hiện cơ thể Cảnh Lạc cứng đờ, hoàn toàn không thể để cô ta nằm ngửa ra được.

Bà Bạch lại gọi một vệ sĩ vào ép tim cho Cảnh Lạc.

Nhưng cơ thể Cảnh Lạc lại từ từ lạnh đi.

"Tiểu Lạc... Con... con đừng dọa mẹ."

"Tiểu Lạc, con tỉnh lại đi!"

"Tiểu Lạc... Hu hu hu... Tiểu Lạc.."

Trình Thục Ngọc lây thân thể Cảnh Lạc nửa ngày cũng không thấy có đáp lại, lúc này mới phản ứng lại.

Nhưng sau khi phản ứng lại, hai mắt Cảnh Lạc vẫn nhắm nghiền.

"Con uống thuốc đi! Con mau nuốt thuốc xuống đi. Nuốt rồi thì sẽ khỏe lại ngay thôi."

Cho dù Trình Thục Ngọc nói gì, Cảnh Lạc vẫn không mở mắt ra nữa.

Không lâu sau, bác sĩ gia đình của nhà họ Bạch đến nơi, còn mang theo cả dụng cụ kích tim.

Nhưng sau khi cấp cứu mười phút, bác sĩ từ bỏ.

"Đã ba mươi phút kể từ khi bà gọi điện cho tôi, hết cách rồi."

"Cái gì hết cách rồi? Ông nói ai hết cách rồi? Ông là đồ lang băm!"

Trình Thục Ngọc đẩy bác sĩ ra khiến ông loạng choạng, ngã xuống đất.

Thấy bà Bạch không nổi cáu với người đàn bà này, bác sĩ cũng không nói gì thêm.

"Thưa bà, tôi có thể viết giấy chứng tử cho bà, bà có thể chuẩn bị tang lễ được rồi."

"Ai cần ông viết giấy chứng tử? Ai cần ông chuẩn bị tang lễ? Tiểu Lạc nhà tôi là diễn viên! Là thiên tài âm nhạc! Nó còn trẻ thể này, làm sao lại chết được?"

Bác sĩ đứng cách Trình Thục Ngọc thật xa rồi nói: "Thưa bà, mợ chủ thực sự đã chết rồi. Tim mợ chủ không tốt, có lẽ mợ ấy đã chịu kích động dẫn đến tim ngừng đập đột ngột. Bệnh tim bẩm sinh tái phát chỉ cần phát hiện sớm, kịp thời cấp cứu thì có thể kéo dài mạng sống, nhưng bệnh tái phát quá dữ dội và không được cấp cứu kịp thì rất dễ mất mạng. Bà nén đau thương."

"Được rồi, ông đi viết giấy chứng tử đi."

Sau đó bà Bạch gọi điện cho Bạch Đồ.

Bạch Đồ thực sự thích Cảnh Lạc, hoặc là thích cơ thể của Cảnh Lạc. Hắn ta kìm nén rất lâu, khó khăn lắm mới kiếm được món đồ chơi, còn chưa chơi được mấy hôm đã chết rồi.

Bạch Đồ nghe điện thoại xong rất tức giận, chửi bà Bạch tối mặt tối mày một trận.

Bà Bạch cực kỳ cáu bẩn, nhưng bà ta không có cách gì với đứa con có vấn đề về tâm lý, thậm chí có thể coi là biến thái này.

Bà ta cúp máy, thấy Trình Thục Ngọc vẫn vật ra trên xác Cảnh Lạc mà khóc bén lạnh giọng quát: "Khóc khóc khóc, khóc có tác dụng gì? Khóc có thể khiến nó sống lại à?"

Trình Thục Ngọc tức giận nhìn bà Bạch, chửi mắng như đã phát điên: "Đều tại bà! Đều tại bà! Cả nhà bà đều là thủ phạm giết người! Là bà hại chết con gái tôi!"

Thấy Trình Thục Ngọc điên cuồng như vậy, bà Bạch thấy cơn tức nghẹn trong ngực xuôi đi.

Bà ta nho nhã ngồi lên ghế, nhìn Trình Thục Ngọc đang phủ phục bên cạnh Cảnh Lạc, cười giễu cợt:"Trình Thục Ngọc, có phải bà bị dở hơi rồi không? Ban nãy tôi đã nói với bà là nó không chịu được nữa rồi, tôi muốn cho nó uống thuốc ,nhưng bà đã làm gì?Trình Thục Ngọc, là con gái bà lén con trai tôi đến quán bar rồi dính vào ma túy, bao lâu nay, tuy tôi cực kỳ ghét nó nhưng ít nhất thì nhà chúng tôi vẫn bỏ một đống tiền ra mua thuốc cho nó. Còn bà thì sao? Bà là mẹ ruột mà đã làm những gì?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 904:

"Bà đến một lần, nó điên cuồng một lần. Lần này càng nực cười hơn, nó phát bệnh mà bà còn không cho nó uống thuốc. Trình Thục Ngọc, Cảnh Lạc bị bà hại chết đấy! Là bị mẹ ruột nó hại chết đấy! Chậc chậc, hổ dữ không ăn thịt con, bà đúng là chẳng bằng cả súc sinh."

"Không... tôi không hại chết Tiểu Lạc. Tôi không hại chết con gái tôi... Là các người hại chết nó... Là các người hại chết nó... Đúng rồi, là các người hại chết nó... Tôi... tôi phải kiện các người!"

Trình Thục Ngọc vừa nói vừa quay người định bỏ đi.

"Bà cứ kiện đi. Bọn tôi bảo là nhà không có camera nhưng thực ra chỗ nào cũng có hết. Thế nên bà đến nhà tôi, bà đưa tiền cho tôi bảo tôi đừng cho nó uống thuốc khi nó lên cơn nghiện, ép nó đưa đồ của nó cho con gái lớn của bà. Tôi thấy Cảnh Lạc lên cơn nghiện nên muốn cho nó uống thuốc, bà lại cản tối khiến nó chết. Tất cả mọi thứ, bọn tôi có camera đấy. Nếu bà đi kiện thì e rằng người phải ngồi tù sẽ là bà!"

Bà Bạch vừa nói vừa cười như vui mừng khi thấy người khác gặp họa.

Để Cảnh Lạc lấy Bạch Đồ là sự bất lực của người làm mẹ như bà ta.

Bà ta không thể đối phó với Bạch Chinh, chỉ có thể để Bạch Chinh hành hạ con trai mình.

Thế nên Cảnh Lạc chết rồi, bà ta vui mừng khôn xiết.

Nhìn sắc mặt Trình Thục Ngọc vô cùng khó coi, bà ta càng vui hơn.

Còn Trình Thục Ngọc thì cũng tỉnh lại từ trong sự váng vật.

Bà ta mở to mắt nhìn bà Bạch, vừa khóc vừa chỉ trích: "Ác ma! Các người chính là ác ma! Các người giúp nhà họ Đế nối giáo cho giặc, các người thấy dân thường như bọn tôi dễ ức hiếp nên mới ra sức ức hiếp bọn tôi. Đám người có tiền như các người sẽ phải xuống địa ngục! Các người nhớ lấy cho tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến các người phải xuống địa ngục!"

Bà Bạch phì cười: "Con gái của bà bị bà hại chết, bà thà để nó đau đớn, nhìn nó chết cũng không chịu từ bỏ thứ bà muốn lấy từ nó. Tôi là ác ma thì bà là gì? Bà chính là súc sinh. À đâu, bà còn chẳng bằng súc sinh ấy! Trình Thục Ngọc, tôi ghê tởm nhất chính là kiểu đàn bà như bà. Thứ không có mắt, chỉ vì chút tiền hoặc nghe lời người địa vị cao hơn mà cái gì bà cũng có thể làm được. Cũng chẳng trách Cảnh Lạc đáng ghét như thế. Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai con chuột sẽ biết đào động."

Cảnh Lạc chết rồi, Trình Thục Ngọc chìm trong sự đau đớn cực độ. Không ai an ủi bà ta, không ai thương xót bà ta, người đàn bà xấu xa của nhà họ Bạch này còn bỏ đá xuống giếng. Bà ta đau đớn đến mức không thốt nổi nên lời, trong lòng chỉ muốn lóc xương lóc thịt tất cả người nhà họ Bạch và nhà họ Đế.

Trình Thục Ngọc hằn học nhìn bà Bạch rồi quay người bỏ đi.

"Bà đi đâu vậy? Xác vẫn để nhà tôi rõ đen đủi mà bà đã muốn đi à?"

"Bà còn muốn tôi làm thế nào nữa?" Trình Thục Ngọc òa lên khóc.

"Không muốn thế nào hết, bà đừng khóc chứ, tôi có phải chồng bà đâu, bà khóc với tôi thì tôi chỉ vui thôi, không thương xót cho bà được đâu."

Những gì bà Bạch nói như con dao cùn, cứa từng nhát vào tim Trình Thục Ngọc.

"Tôi chỉ muốn bà đưa xác đi thôi. Tuy bác sĩ gia đình nhà tôi bị bà đẩy ngã nhưng vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp và viết giấy chứng tử cho bà rồi. Tôi đã cho người liên hệ với nhà tang lễ hộ bà, chờ xe đến rồi thì bà theo bên dịch vụ tang lễ mà đưa nó đi đi. Hậu sự sau đó thì bà tự đi mà xử lý."

"Nó là con dâu nhà họ Bạch, nó chết rồi, nhà họ Bạch các người không chi trả hậu sự cũng không chịu ra mặt à?"

"À, quên mất chưa bảo với bà, đăng ký kết hôn kia chỉ là giấy tờ giả làm bậy với Cảnh Lạc để lừa tôi đồng ý thôi, Bạch Đồ nhà tôi chưa kết hôn đầu nhé!"

Trình Thục Ngọc:... !!!

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 905:

Trình Thục Ngọc không biết mình ra khỏi nhà họ Bạch, theo người của bên nhà tang lễ lên xe rồi đưa Cảnh Lạc đến nhà tang lễ như thế nào.

Nhưng khi người của nhà tang lễ đưa Cảnh Lạc vào phòng rồi bảo bà ta ở ngoài chờ, phải ký vài chữ, Trình Thục Ngọc mới giật mình tỉnh lại.

Bởi vì tướng Cảnh Lạc khi chết vô cùng dữ tợn, chết không nhắm mắt, lại thêm lời nguyền rủa của cô ta đối với Trình Thục Ngọc trước khi chết, Trình Thục Ngọc cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bà ta lao ra ngoài gọi điện cho Đế An Nhiên, vừa khóc vừa báo tin Cảnh Lạc đã chết cho cô ta nghe.

"An Nhiên, em gái con chết rồi, hu hu hu... Bọn họ đối xử với em gái con như vậy, mẹ muốn bọn họ phải chết! Mẹ muốn cả nhà bọn họ phải chết không có chỗ chôn. Con nhất định phải giúp mẹ báo thù cho em gái con!"

Đế An Nhiên đang ở trong phòng chuẩn bị hành lý.

Tuy cô ta vừa mới đến hoàng cung được hai ngày, tuy cô ta vẫn chưa ở đủ trong cung điện đẹp đẽ này, nhưng cô ta vẫn phải đi.

Bởi vì ngày mai chính là trận chung kết trong nước của game "Phản kích Z16".

Đối với trận đấu này, ban đầu cô ta đã quyết tâm giành được thắng lợi 100%, nhưng sau khi Cảnh Thiên cài Cảnh Kiệt vào đội, cô ta đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Cô ta bắt buộc phải thắng trong trận đấu này.

Ban đầu cô ta tưởng cụ đã lớn tuổi như vậy, cụ sẽ không xem mấy thứ đó. Ai ngờ khi cô ta nói với cụ rằng có khả năng đội cô ta sẽ giành được giải nhất nước Z, cụ tỏ ra vô cùng hứng thú.

Trong mắt cụ, nước Z là một nước lớn, có thể giành được giải nhất toàn nước Z là một việc vô cùng tuyệt vời.

Đặc biệt là khi cụ biết, một khi giành được thắng lợi, đội của cô ta sẽ tham gia thi đấu với các nước lớn như nước R, nước Y, nước M, cuộc thi như vậy, nước A mà nước B đang dựa dẫm còn không có tư cách tham gia, ông cụ bắt đầu học các kiến thức lý thuyết về thi đấu Esport.

Hai ngày nay, sau khi biết đội của cô ta sắp tham gia trận thi đấu toàn thế giới, lúc nào cụ cũng khen cô ta.

Tình cờ Đế Nhiễm Nhạc tham gia cuộc thi thiết kế thời trang của Chloe lại thua trước Cảnh Kiệt, cô ta vừa về nhà đã nổi bật hẳn lên giữa các chị em họ.

Bây giờ cô ta đã ở trong lâu đài rồi, có người hầu và thị vệ mà chỉ trong truyền thuyết và phim ảnh mới có rồi.

Nhưng so với những thứ này, cô ta muốn đứng vững chân trong hoàng cung hơn, thế nên cuộc thi lần này, cô ta chỉ có thể thắng, không thể thua.

Sau khi biết Cảnh Kiệt không những tham gia thi đấu Esport mà còn giành được giải nhất trong cuộc thi thiết kế thời trang của Chloe khu vực nước Z, Đế An Nhiên quyết định phải kéo cậu em trai Cảnh Kiệt này về phe mình.

Cô ta đang chuẩn bị gọi điện cho Trình Thục Ngọc thì Trình Thục Ngọc đã gọi điện tới, sau đó kể lể với cô ta rằng Cảnh Lạc đã chết rồi như khóc tang.

Được rồi, chết rồi, đúng là đang khóc tang thật.

"An Nhiên, con nói một câu đi chứ. Nhà họ Bạch ức hiếp người ta quá đáng quá, chắc chắn mẹ sẽ không tha thứ cho bọn họ đâu! Không phải con đã trở thành công chúa hoàng tộc rồi à? Con có thể nhờ quan hệ đập chết đám ác ma nhà họ Bạch đó không?"

Đế An Nhiên nghĩ đến việc nhà họ Bạch là con chó của nhà họ Đế, cô ta cũng cực kỳ căm ghét bọn họ, bây giờ Cảnh Lạc đã chết rồi, cô ta có thể đi bóc tin ra hộ nhà họ Bạch, như vậy cũng có thể khiến Trình Thục Ngọc làm việc cho cô ta dễ dàng hơn.

"Được,chuyện này cứ giao cho con."

Đế An Nhiên đồng ý nhanh chóng khiến Trình Thục Ngọc vô cùng mừng rỡ: "Tốt quá rồi An Nhiên, con định giết chết bọn họ như thế nào?"

"Giết chết? Mẹ điên rồi à?Con đường đường là công chúa nước B, mẹ lại muốn để tay con dính máu?"

"Tay con không cần dính máu, nhưng con có thể để hoàng đế nước B sai người lặng lẽ xử lý người nhà họ Bạch mà!" Trình Thục Ngọc nói như chuyện đương nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top