Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 906- 907- 908

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 906:

Đế An Nhiên tức quá bật cười: "Con bảo hoàng đế nước B là cụ con sai người sang nước Z giết người của một gia tộc lớn hộ con? Lỡ chuyện này mà lộ ra, nước Z và nước B sẽ trở mặt thành thù. Cảnh Lạc là thứ gì chứ, dựa vào cái gì mà nước B phải mạo hiểm mất quan hệ giao hảo với nước Z để trả thù cho nó? Làm phiền mẹ sau này nói năng làm việc cẩn thận một chút, nghĩ kỹ rồi hẵng nói, đừng hại con!"

Trình Thục Ngọc sừng ra: "Thế... thế không phải con đã đồng ý là sẽ trả thù cho em gái con sao?"

"Con đồng ý để mẹ báo thù cho nó, nhưng làm sao có thể giết chết bọn họ được? Mẹ nói không cần dùng não à? Cảnh Lạc đã chết rồi, nhưng mẹ không lấy được chứng cứ chứng minh nhà họ Bạch dụ dỗ bỏ thuốc cho nó. Cho dù con có ra tay, cùng lắm thì cũng chỉ lợi dụng thân phận của mẹ, mời vài bên truyền thông đến bóc phốt bọn họ thôi. Như vậy thì cổ phần của nhà họ Bạch sẽ tụt giá, bọn họ hoàn toàn không phải hào môn bền chắc, bọn họ trở thành hào môn là vì dựa vào cây cao bóng cả nhà họ Đế mà thôi. Bây giờ bọn họ có tin đồn xấu, chưa biết chừng đến giá cổ phiếu nhà họ Đế cũng sẽ tụt dốc."

Nghĩ đến những việc mà nhà họ Đế đã làm với mình, Đế An Nhiên cong môi.

"Không không, không được bóc ra!" Trình Thục Ngọc vội vàng ngăn lại.

"Vi sao?"

"Bởi vì Cảnh Lạc... lúc Cảnh Lạc chết, mẹ cũng có ở đó. Khi ấy nó thà chết cũng không chịu ký giấy ủy quyền, mẹ muốn ép nó ký nhân lúc nó lên cơn nghiện. Ai ngờ... ai ngờ nó lại phát bệnh tim, rồi... rồi chết"

Đế An Nhiên: ...

Không hiểu vì sao Cảnh Thiên lại có được một người mẹ lợi hại như vậy, còn cô ta, rõ ràng cũng có một người bố rất lợi hại, nhưng mẹ thì lại quá ngu xuẩn.

Còn muốn cùng cô ta về nước B hưởng phúc?

Chờ hai chuyện này xong xuôi rồi, bà ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.

"Nếu nó chết khi mẹ đang ép nó thì không thể động vào nhà họ Bạch đâu. Con dám chắc chắn là bọn họ đã có video mẹ ép Cảnh Lạc đến chết rồi."

Trình Thục Ngọc nghe xong, ngay cả Đế An Nhiên đều không có biện pháp giúp Cảnh Lạc báo thù, trong nháy mắt bà ta vô cùng đau đớn.

Nghĩ đến ngày xưa Cảnh Lạc luôn ở bên cạnh bà ta, từ nhỏ đã như một chiếc áo bông nhỏ ấm áp, lớn lên rồi thì thành bông hoa tâm tình xinh đẹp. Trong nhà, người bà ta yêu thương nhất chính là Cảnh Lạc.

Nhưng Cảnh Lạc chết thê thảm như thế, bà ta cũng không có cách nào để trả thù thay con.

Nghe tiếng khóc của Trình Thục Ngọc ở đầu bên kia điện thoại, Đế An Nhiên dịu giọng: "Được rồi, mẹ đừng khóc nữa. Mẹ vẫn còn con đấy thôi. Con biết Cảnh Lạc đã ở bên mẹ từ nhỏ đến lớn, tình cảm của mẹ và nó sâu đậm hơn với con rất nhiều, nhưng ai bảo Cảnh Lạc ngu ngốc như thế chứ? Nó chọc giận Cảnh Thiên hết lần này đến lần khác, cho dù nó không chết vì việc lần này thì cũng sẽ mất mạng vì việc khác. Khi nó gây thù chuốc oán với Cảnh Thiên, kết cục của nó đã được định sẵn rồi. Ai bảo Cảnh Thiên là thiên kim tiểu thư của nhà họ Đế, ai bảo cô ta tốt số chứ?"

"Hu hu hu hu ... Cho dù thế nào, mẹ cũng đã nuôi nấng nó hai mươi năm, không có mẹ thì nó đã chết từ lâu rồi."

"Đủ rồi mẹ!"Đế An Nhiên không thích nghe mấy chuyện này,cô ta nói tiếp:"Cho dù không có mẹ nuôi thì cô ta vẫn sẽ lớn lên trong cô nhi viện, lớn lên rồi vẫn sẽ làm diễn viên, vẫn được Đế Vân Tiêu tìm thấy. Đây là chuyện chắc chắn rồi. Bố tráo con với cô ta, gia đình có thù ắt trả như nhà họ Đế đã tức giận lắm rồi, lại thêm mẹ còn đối xử không tốt với cô ta,làm sao nhà họ Đế có thể tha cho Cảnh Lạc được? Mẹ đừng nhắc đến Cảnh Lạc nữa, sau này sống với con không tốt à?"

Trình Thục Ngọc nghe Đế An Nhiên nói vậy mới thoát ra khỏi cơn bị thương.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 907:

"An Nhiên, mẹ chỉ có con thôi, con không được bỏ rơi mẹ đâu!"

Đế An Nhiên đảo mắt, nhưng lời nói ra lại rất chu đáo.

"Mẹ yên tâm, nói thế nào thì con cũng là con gái của mẹ, chỉ cần mẹ nghe lời con, làm theo lời con nói, chắc chắn con có thể giúp mẹ trở thành quý tộc nước B."

"Con nói vậy thì mẹ yên tâm rồi."

"Bây giờ Cảnh Lạc đã chết, mẹ đã lấy được mảnh đất đó chưa?" Cuối cùng Đế An Nhiên cũng đi vào chủ đề chính.

"Mảnh đất đó vay tiền mua bằng tên Tiểu Lạc, nhưng bây giờ Tiểu Lạc chết rồi, nó không có con cái, không có chồng, chỉ có bố mẹ thôi. Mẹ thì chẳng sao, nhưng chỗ bố con... Bố con bây giờ chắc đã hận mẹ lắm rồi, mẹ sợ ông ta không chịu ký tên."

Trình Thục Ngọc kể lại chuyện Cảnh Học An bị đưa đến trung tâm trị liệu với Đế An Nhiên một cách ngượng ngùng.

"Thế này đi, một tiếng nữa mẹ đến cổng trung tâm chờ trợ lý của con. Cảnh Học An đã vào nơi như thế rồi thì chẳng khác nào đã chết. Mẹ chỉ cần đi vào lấy giấy ủy quyền là được, ngoài ra thì chỉ cần mẹ ký tên lên giấy ủy quyền, nhường mảnh đất đó cho con. Lát nữa con lên máy bay rồi, sáng mai là đến nơi. Sáng mai mẹ đưa đồ cho con là được."

"Ừ, không vấn đề gì."

"Mai là trận chung kết rồi, mẹ đã bảo Cảnh Kiệt bỏ thi đấu chưa?"

"Mẹ..."

Đế An Nhiên cau mày: "Sao thế?"

"Thằng ranh Cảnh Kiệt chết tiệt đó, bây giờ người giám hộ của nó đã đổi thành Cảnh Thiên rồi, không thèm nhận mẹ nữa. Mẹ bảo nó gia nhập đội của con hoặc là rút khỏi đội hiện tại, nó không chịu nghe, còn chặn cả mẹ nữa. Cho dù mẹ có gọi cho nó bằng điện thoại công cộng, nó cũng không chịu nghe mẹ nói mà chặn ngay."

Đế An Nhiên cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ.

Cô ta bình tĩnh rồi mới nói: "Mẹ thực sự cắt đứt quan hệ với Cảnh Kiệt rồi à? Không phải chỉ nói miệng thôi sao?"

"Sao có thể là nói miệng chứ? Trước đây công ty của bố nó sắp phá sản, bọn mẹ biết đó là đòn trả thù của Chiến Lê Xuyên, để tránh cậu ta tiếp tục trả thù, bọn mẹ đã giao công ty cho nó, sau đó cắt đứt quan hệ với nó, như vậy thì bọn mẹ mới có thể thoát được nợ. Nhưng rõ ràng nó đã biết bọn mẹ làm vậy là để nó gánh vác, cứu vãn công ty thôi. Ai ngờ nó là đồ ăn cháo đá bát, quay ra bám vào Cảnh Thiên."

Đế An Nhiên bóp cái đầu đang đau nhức, thở dài: "Mẹ có biết Cảnh Kiệt là thiên tài không?"

"Thiên tài?" Trình Thục Ngọc nghĩ đến Cảnh Kiệt là lại thấy đau cả gan, bà ta cười lạnh: "Nó là đồ ngu tài! Đồ ăn cháo đá bát! Chỉ có mỗi chơi game là giỏi thôi, con chưa thấy điểm thi của nó đầu, điểm như thế không phải là kém nữa mà là thiểu năng!"

"Mẹ từng thấy ai thiểu năng mà thắng được ra tận nước ngoài chưa? Mẹ tưởng thể thao điện tử chỉ cần chơi game giỏi là được à? Không có mưu lược và tài trí, thủ đoạn thì đừng hòng thắng nổi. Thôi con không nói mấy cái này với mẹ nữa. Hôm nay con muốn nói cho mẹ biết là em họ của con, cũng tức là công chúa của nước B, Đế Nhiễm Nhạc, hôm trước tham gia cuộc thi tuyển chọn nhà thiết kế cho thương hiệu Chloe hàng đầu thế giới. Nó sang nước Z để thi nhưng lại chỉ giành được giải ba, mẹ biết người giành được giải nhất là ai không?"

Trình Thục Ngọc ngơ ngác, bà ta hiểu câu hỏi như thế này, bởi vì hồi trước Cảnh Kiệt thường hay vẽ linh tinh lên giấy.

"Chắc ... chắc không phải là Cảnh Kiệt chứ?"

"Hóa ra mẹ còn biết cả năng khiếu này của nó à?Nếu mẹ đã biết nó là nhân tài hiếm có, vì sao lại tặng nó cho Cảnh Thiên? Mẹ có biết với thành tích của Cảnh Kiệt, cho dù có đem mười công ty của nhà họ Cảnh ra cũng không đổi được không?"

Trình Thục Ngọc: ...

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 908:

"Bây giờ Cảnh Kiệt không nghe lời mẹ, nhưng mai đội của con sẽ phải tham gia thi đấu rồi, nếu mẹ không thể ép Cảnh Kiệt rút lui, rất có khả năng nó sẽ trở thành quả bom hẹn giờ đối với đội bọn con. Con đã hứa với cụ là chắc chắn đội của con sẽ giành được giải nhất nước Z. Con không cho phép chuyện này thất bại."

Trình Thục Ngọc ngơ ngác: "Thế thế thì phải làm sao? Bây giờ Cảnh Kiệt không những hận mẹ mà chắc chắn con ranh Cảnh Thiên kia sẽ nói xấu mẹ trước mặt nó. Mẹ cũng rất muốn đem chuyện này làm tốt giúp cho con, nhưng... mẹ thực sự không thể liên lạc được với Cảnh Kiệt."

Ánh mắt Đế An Nhiên sầm xuống, trong lòng thầm rủa Trình Thục Ngọc là đồ ngu xuẩn, nhưng ngoài miệng vẫn rất ngoan ngoãn.

"Mẹ, mẹ biết cuộc thi lần này quan trọng với con đến mức nào không? Nếu cuộc thi lần này thắng, chưa biết chừng con còn có thể quang minh chính đại đưa mẹ đến trước mặt cụ con. Cho dù thời cơ chưa chín muồi, con cũng có thể nói với cụ răng chuyện này thành công có liên quan đến mẹ. Bên bố con, tuy ông ấy không về hoàng cung nhưng con biết lòng ông cũng hướng về nơi ấy. Mẹ nói xem nếu cụ chấp nhận mẹ, bố con có thể không chấp nhận mẹ sao? Hơn nữa bây giờ Cảnh Lạc đã chết rồi, nếu đến Cảnh Học An cũng chết, mẹ sẽ trở thành một người đàn bà trong sạch."

Mắt Trình Thục Ngọc sáng lên.

Cảnh Lạc đã chết rồi, bây giờ điều khiến bà ta hối hận nhất chính là đã kết hôn với Cảnh Học An.

Bà ta rất muốn đến nước B làm vương phi, nằm mơ cũng muốn.

Thế nên bà ta vội vàng nói: "An Nhiên, con thông minh như vậy, rốt cuộc mẹ phải làm thế nào mới có thể khiến Cảnh Kiệt rút lui khỏi cuộc thi?"

"Lát nữa mẹ đi cùng với người của con đi giải quyết vụ mảnh đất rồi đi chuyến bay gần nhất đến thành phố H. Trước đó mẹ toàn gọi điện, lần này thì mẹ đích thân đến đó đi. Nói yêu cầu của mẹ với Cảnh Kiệt, nếu nó vẫn không đồng ý thì con còn một cách nữa...."

"Nhưng... nhưng vậy liệu có hơi." Trình Thục Ngọc bối rối.

"Hơi làm sao?" Đế An Nhiên hỏi ngược lại: "Thế mẹ muốn đến nước B làm vương phi hay là nhìn con mất đi cơ hội lập danh?"

"Không phải con nói là đội của con lợi hại lắm sao? Đội kia chỉ có thêm một mình Cảnh Kiệt thôi mà có thể khiến con thất bại được à?"

"Đương nhiên là không!" Đế An Nhiên lạnh giọng gạt đi: "Nhưng con làm gì cũng chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, con sẽ diệt trừ mọi khả năng từ trong trứng nước. Cảnh Kiệt chính là một phần trong những khả năng ấy, vì vậy con không cho phép nó xuất hiện trong cuộc đấu lần này."

Trình Thục Ngọc hơi lo lắng, một mặt là bà ta sợ mình sẽ xảy ra sự cố gì đó, mặt khác bà ta nghĩ, nếu bà thực sự làm được, e rằng cả đời này Cảnh Kiệt cũng sẽ không ngó ngàng đến bà ta nữa.

"Mẹ, chỉ có như thế thì con mới có thể dễ dàng giành được giải nhất. Con có thể đứng vững ở nước B hay không đều nhờ mẹ cả đấy."

...

Một tiếng sau.

Trình Thục Ngọc theo trợ lý đặc biệt của Đế An Nhiên đến trung tâm trị liệu.

Trình Thục Ngọc đến tìm viện trưởng, nói bà ta muốn gặp Cảnh Học An.

"Người bệnh đang trong giai đoạn phục hồi, để tránh họ gặp người thân dẫn đến mất tinh thần, e rằng không tiện gặp đâu."

Thấy viện trưởng tỏ ra khó xử, Trình Thục Ngọc hơi ngơ ngác, không hiểu như vậy có nghĩa là gì. Nhưng trợ lý của Đế An Nhiên đã không còn lạ lẫm gì trước những chuyện này nữa, cô ta nhét phong bì 12.000 tệ cho viện trưởng rồi nói: "Bọn tôi chỉ đến xem tình hình hồi phục của người bệnh mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top