Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương_455:

Ong —

Phó Cửu nghe thấy âm thanh chấn động, lại nghiêng đầu nhìn sang, Tần Mạc đã cầm điện thoại dạo bước đi ra khỏi phòng.

Là điện thoại của cục trưởng Hoàng, tiếng nói có chút trầm: “Vụ án này có chút không như đã tính trước, nếu cậu có thời gian, ngày mai tới cục cảnh sát đi.”

“Đã biết.” Tần Mạc tắt máy, nhìn thoáng qua thiếu niên, cuối cùng cũng không trở về mà lựa chọn ngủ ở trên sô pha.

Ngày hôm sau, tám giờ.

Trên mạng Z quả nhiên đã hành động.

Chỉ là kết quả làm người ta có chút ngoài dự đoán.

Thiếu nữ Tế Điện cũng không có xuất hiện.

Bất quá có một ít hình ảnh được đưa ra ngoài ánh sáng, làm cho cảnh sát có chút sứt đầu mẻ trán.

Phó Cửu đêm qua ngủ cũng không sâu, lúc tỉnh lại liền thấy TV đang đưa tin tức kia.

Tần Mạc ngồi trên sô pha, đầu ngón tay ấn xuống điều khiển từ xa, ngữ khí nhàn nhạt: “Người em bắt chước cùng người đó tựa hồ nhắm vào cùng sự kiện.”

Phó Cửu nhướng mày: “Anh Mạc là nói tên Z kia?”

"Em cảm thấy thiếu nữ Tế Điện nói đến lần trước là gì?" Tần Mạc không đáp, hỏi lại.

Phó Cửu ngồi xuống: "Em mới vừa tỉnh ngủ, anh Mạc liền lại muốn thăm dò em?"

“Là phân tích vụ án.” Tần Mạc đem tay đặt ở trên đầu thiếu niên: “Hiềm nghi giải trừ 80%, vui không?”

Ngữ khí không chút để ý như vậy, thật là đang dạy dỗ tiểu hài tử sao? Hay là đang dạy dỗ cho có lệ….

Phó Cửu đề kiến nghị: “Dư lại 20%, không thể tìm đủ sao? “

“Hiện tại là 25%.” Tần Mạc đứng lên, sườn mặt tuấn mỹ, tư thế của anh tràn ngập hơi thở cấm dục: “Anh không thích cò kè mặc cả.”

Phó Cửu:…… Không thể hiểu được sao lại nhiều thêm 5% rồi.-.-

“Đi rửa mặt, sau đó đi cùng anh tới cục cảnh sát.” Tiếng nói của Tần Mạc lại vang lên, rất trầm.

Phó Cửu đã đứng ở trong phòng tắm, cúi đầu bóp kem đánh răng, thời điểm nâng mắt lên, vừa vặn đối diện với mắt của người đàn ông trong gương: “Đi làm cái gì?”

"Tiêu trừ hiềm nghi 20% kia của em". Tần Mạc nguyên bản dựa vào khung cửa, thấy thời điểm thiếu niên đánh răng, như là muốn né tránh vị trí cánh môi.

Nhướng mày một chút, dạo bước đi qua, đem bàn chải đánh răng trong tay thiếu niên cầm lại đây, sau đó một tay nhéo cằm đối phương: “Há mồm.”

Phó Cửu trong miệng còn có bọt biển, bất quá cô cảm thấy điều này cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của mình: “Trước giờ đều chưa có ai giúp em đánh răng nha, khi còn nhỏ cũng vậy, với không tới bồn rửa mặt thì liền lấy một cái ghế, đứng trên ghế đánh răng.”

"Không cần khen em thông minh, cho em mua đường ăn?". Tần Mạc nhíu mày, so với cảm giác áp bách thì động tác lại rất mềm nhẹ: "Đừng nói, đi súc miệng"

Phó Cửu lúc này rất ngoan, mệnh lệnh của đại thần, cô cơ bản liền làm theo.

Nước tiến vào yết hầu, ùng ục ùng ục phát vang.

Một khắc kia, tia nắng ban mai cũng trở nên ôn nhu như nước.

Tần Mạc vẫn luôn biết làn da của thiếu niên tốt, nhưng mà khi ánh sáng chiếu lên, sườn mặt kia càng giống như dương chi bạch ngọc, đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mềm, nhẵn ấm.

Anh nghĩ, anh thật sự hoàn toàn cong rồi.

Bởi vì mặc kệ người trước mắt này là bộ dáng gì.

Anh tựa hồ đều bắt đầu trở nên có chút không khống chế được chính mình.

Ý niệm muốn chiếm hữu càng ngày càng mãnh liệt.

Mãnh liệt đến mức chỉ cần ngửi được hơi thở trên người thiếu niên, ngón tay đều sẽ nóng lên.

Nhưng, hiện tại không phải thời điểm đem dã thú trong lòng kia thả ra.

Nếu không bọn họ đến bạn bè cũng không thể làm.

Bởi vì, anh không muốn nhìn thấy bài xích ở trong mắt thiếu niên, cho dù chỉ là một chút……

Buổi sáng 9 giờ.

Cửa cục cảnh sát.

Truyền thông vẫn chưa nhiều.

“Nghe nói ở trên mạng đã có người thả ra tin tức, so với cảnh sát còn nhanh hơn một bước, đem người liên lụy đến vụ án này toàn bộ đều tìm ra, xin hỏi cục trưởng Hoàng, đây là thật chăng?”

“Còn có người nói chuyện này nhiều nhất chỉ xem như giao dịch quyền sắc (sắc đẹp và quyền lực), học sinh cao trung không phải không có người có năng lực phân biệt thị phi, vì sao các cô phải đáp ứng, có phải nhìn trúng ích lợi gì hay không?”

"Người bị hại đâu? Cục trưởng Hoàng không tiện trả lời, có thể hay không để người bị hại ra nói mấy câu?"

Phó Cửu nghe những vấn đề đó, cau mày, cùng đại thần từ một cái cửa khác đi vào cục cảnh sát.

Khuôn mặt kia của Tần Mạc nếu xuất hiện ở trước mặt truyền thông, khẳng định sẽ nổ tung chảo.

Cục trưởng Hoàng cũng hiểu được đạo lý này, cho nên sớm phái người ở vị trí riêng chờ, hiện tại nhìn thấy Tần Mạc vừa tiến đến, liền lập tức đi lên đón: “Sự tình thực khó giải quyết, người bị hại……”

Nói tới đây, cục trưởng Hoàng dừng lại, hướng tới Phó Cửu đứng phía sau Tần Mạc nhìn qua: “Đây là?”

“Em trai tôi.” Tần Mạc thanh âm nhàn nhạt: “Nói đi, truyền thông ở bên ngoài nháo lợi hại như vậy, cũng không có chuyện gì là bí mật.”

Cục trưởng Hoàng muốn hỏi là cậu từ khi nào lại có nhiều em trai như vậy, nhưng thực rõ ràng trường hợp như vậy không thích hợp hỏi, chỉ liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái, thấp giọng nói: "Người nhà của người bị hại tới".

Xem ra vấn đề là ở trên người nhà của người bị hại.

Thông minh như Tần Mạc, cơ hồ là nháy mắt liền hiểu ý tứ của cục trưởng Hoàng.

Hai người cùng nhau đi theo cục trưởng Hoàng vào phòng nghỉ.

Nơi đó không chỉ có Lý Mộng Nhiên, còn có mẹ Lý Mộng Nhiên ở đó, ánh mắt cô nhìn qua có chút ngây ngốc, như là chưa tiếp thu kịp sự tình đột nhiên phát sinh này.

Vu Chân ở bên cạnh ngồi ghi chép, như là đang tiến hành xác nhận lần cuối cùng: "Ý của cô là nói vị Dương lão sư vẫn luôn đối với con gái cô rất tốt?"

Sau Phó Cửu nghe thấy dạng câu hỏi như thế, tay để trong ống tay áo có chút biến động, cặp mắt kia cũng đen xuống.

"Tiểu Vu!". Cục trưởng Hoàng đi qua: "Không phải tôi đã nói tạm thời không cần ghi chép sao?"

Vu Chân một ngày không ngủ, đã rất mệt, sắc mặt vừa định trầm xuống, liền thấy Tần Mạc đứng ở cách đó không xa, tiếng nói cũng biến đổi theo: “Một bộ phận lớn truyền thông đều đang chờ kết quả của vụ án này, cục trưởng Hoàng, chúng ta đã kéo dài lâu lắm rồi, phải cho mọi người một công đạo, huống chi công chúng có quyền được biết.”

“Công chúng?” Mẹ của Lý Mộng Nhiên đột nhiên bừng tỉnh: “Ý của cô là muốn đem chuyện này nói cho mọi người biết.”

Vu Chân trấn an nói: “Đây đều là chuyện bình thường, lập án điều tra, cần phải có người bị hại khởi tố.”

“Chúng tôi khi nào nói qua muốn khởi tố.” Mẹ của Lý Mộng Nhiên đứng lên, cảm xúc có chút kích động: "Chuyện này…… Chuyện này nếu bị mọi người biết, con gái của tôi làm sao có thể ở trong trường học được nữa, hàng xóm đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói tôi như thế nào sẽ có một đứa con gái như vậy, các người phá án không có nghĩ tới hậu quả như vậy sao, vì cái gì muốn công khai?"

Không có ai chú ý tới.

Thời điểm bà nói những lời này.

Cặp mắt của Lý Mộng Nhiên cũng ảm đạm xuống……

Có lẽ, cô nên nghe người kia, tối hôm qua liền rời đi.

Nói vậy, điều mọi người nhớ kỹ là cô lấy cái chết để thể hiện sự trong sạch.

Mà không phải giống như bây giờ, đối mặt với vô số màn ảnh cùng với sự tò mò, suy đoán của mọi người và phản ứng với mẹ cô……

“ Dì”

Đột nhiên, một tiếng nói vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top