Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương_456: Ôm người khác

“Điều quan trọng lúc này không phải là những lời dì vừa nói.” Khuôn mặt xinh đẹp quá phận của thiếu niên lộ ra từ trong ánh nắng bên cửa sổ: “Mà là con gái của dì đang bị bắt nạt, dì phải bảo vệ bạn ấy như thế nào.”

Mẹ Lý cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi: “Cảnh sát các cậu có ý tứ gì, kẻ không mặc đồng phục cảnh sát cũng có quyền vào đây nghe những chuyện đó sao? Quyền riêng tư của người dân bình thường như chúng tôi đâu rồi?”

Câu hỏi này xác thật đã khiến cục trưởng Hoàng không biết trả lời như thế nào.

Vu Chân xử lý việc rất công bằng. Cô ta liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái rồi nói với thiếu niên: “Nhân viên không có liên quan tới vụ án mời ra ngoài trước, tránh ảnh hưởng đến tiến trình phá án của chúng tôi.”

Tần Mạc vừa nhíu mày, Phó Cửu liền mỉm cười, khóe miệng mang theo tia tà nịnh: “Ai nói tôi không có liên quan tới vụ án này? Người bị hại là bạn gái của tôi, với vai trò là người nhà không chính thức, tôi mong mình có thể tham gia vào việc này.”

Vu Chân nuốt một ngụm nước bọt.

Mẹ Lý nhìn Lý Mộng Nhiên rồi lại nhìn Phó Cửu, ngực phập phồng hai cái, sau đó hít sâu một hơi: “Quyết định bây giờ của tôi rất rõ ràng, đó chính là bảo hộ con bé. Hai đứa còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ sự đáng sợ của ngôn luận. Ai cũng không muốn xảy ra việc như vậy cả.

Cũng may Mộng Nhiên không làm ra chuyện gì lớn. Đồng thời tôi cũng tin tưởng cảnh sát, cho dù con gái tôi không ra mặt thì mấy người bị bắt kia cũng sẽ bị nhốt lại. Chẳng phải trên phát sóng trực tiếp đã công bố hành vi phạm tội của bọn họ sao? Khoảng một năm nữa là các con phải thi đại học, nếu làm chuyện này thêm ầm ĩ thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới Mộng Nhiên. Cho nên… Chúng tôi không định khởi tố.”

Một câu cuối cùng, bà ta nói gian nan một cách lạ thường.

Mà quyết định này của bà lại khiến căn phòng lâm vào một mảnh yên lặng.

Một lúc sau, tiếng nói lạnh lùng của Tần Mạc vang lên: “Việc có khởi tố hay không là do người bị hại quyết định, không phải do người nhà của người bị hại quyết định.”

Hai mắt Lý Mộng Nhiên nhìn Phó Cửu, thiếu niên đang đứng dưới ánh mặt trời kia.

Mẹ Lý kéo kéo tay cô, ý tứ kia đã rất rõ ràng.

Lý Mộng Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn nghe lời: “Đúng vậy, chúng tôi không định khởi tố.”

Một khắc kia, Lý Mộng Nhiên thực sự rất sợ khi phải nhìn thấy thất vọng trong mắt thiếu niên.

Chỉ là không có.

Ánh mắt người kia nhìn cô vẫn như cũ, dịu dàng trong suốt như nước.

Con người, cho đến cùng vẫn sẽ ẩn nhẫn tất cả vì người quan trọng.

Dù là đau lòng hay ủy khuất đến tận xương tủy.

Vì thế mặc kệ Lý Mộng Nhiên quyết định ra sao.

Phó Cửu cũng đều thuận theo.

Trong lòng mẹ Lý cũng rất khó chịu, bà ấn tay con gái mình, liên tiếp nói hai tiếng “Thật xin lỗi”.

Trên đời này, cha mẹ nào cũng đều yêu con của mình.

Chỉ là có đều tất sẽ có khác.

Nếu đổi thành Hạ Hồng Hoa, cho dù bà bị mất hết tài sản, nhận hết lời chỉ trích của mọi người cũng sẽ vì cô mà vùng lên chống lại.

Trong cảm nhận của mẹ Lý, chắc hẳn là vì kiêng kị một số thứ nên bà mới không dám khởi tố.

Phó Cửu đã suy xét qua về thứ kia từ lúc mới bắt đầu kế hoạch.

Nơi làm việc của ba Lý Mộng Nhiên chính là cấp dưới của tên Lưu phó cục này.

Làm như vậy cũng không có gì không đúng.

Có lẽ theo như lời của mẹ Lý, hai đứa còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ sự đáng sợ của ngôn luận.

Con đường sau này của Lý Mộng Nhiên còn rất dài.

Dài đến mức nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, cô sẽ đeo cái mác này trên lưng cả đời.

Phó Cửu thừa nhận đây mới là hiện thực.

Cho nên nhiều người lựa chọn không nói không phải vì yếu đuối, mà là vì muốn sống thật tốt.

Chỉ là cố tình có một số kẻ không muốn buông tha người như vậy.

Ánh mắt Phó Cửu vững vàng nhìn Lý Mộng Nhiên cúi đầu xuống.

Khoảnh khắc kia giống như là có thứ gì đó muốn sụp đổ từ chỗ sâu nhất trong lòng.

Nếu không phải phía sau màn có người lên tiếng vạch trần thì có lẽ sự thật đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Không cần tự khởi tố, đi tìm công tố viên đi.”

Phó Cửu vừa thu hồi mắt đã thấy Tần Mạc nâng tay mở cổ áo sơ mi ra, tay khác cầm bút máy viết câu trả lời lên tờ giấy, ánh mắt thâm thúy: “Công tố viên sẽ không tiết lộ tin tức của người bị hại, cũng không nói ra tại phiên tòa. Còn những kẻ cặn bã đã gây tổn thương cho cô, tôi sẽ khiến bọn họ sống trong tù cả đời.”

Lý Mộng Nhiên nghe vậy, cả người chấn động thật mạnh.

“Nếu không nhìn thấy một màn kia thì cho dù chết cũng không thể nhắm mắt, tôi nói có đúng không?” Tần Mạc ngẩng đầu, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Tế phẩm thiếu nữ.”

Lý Mộng Nhiên ngây người, nhìn kẻ được gọi là Tần Thần trong truyền thuyết kia, có chút không thể tin tưởng: “Tần thiếu, anh, anh… Sao lại biết ID trên diễn đàn của tôi?”

“Tôi cũng không biết đây là ID trên diễn đàn.” Tiếng nói của Tần Mạc vẫn bình thản như cũ: “Chỉ là suy đoán có lẽ mấy chữ này có liên quan tới cô. Tôi đã từng học về tâm lý, những lời nói tiếp theo của tôi có khả năng sẽ rất trực tiếp. Lấy cái chết để giải tỏa sự uất giận của mình không phải là biện pháp tốt, người nhà của cô và những người quen cô sẽ rất khổ sở.”

Người nhà không chính thức là bạn học Phó Cửu cứ vậy mà bị điểm danh.

Tần Mạc nói tiếp: “Ngày hôm qua tôi bắt gia hỏa này chia tay với cô, cậu ấy đã khóc cả đêm.”

Phó Cửu: “…”

“Sáng hôm nay còn gọi tôi là anh trai, đòi tôi dẫn cậu ấy tới gặp cô.” Ngữ khí của Tần Mạc rất thờ ơ.

Người không rõ sẽ tin đây là sự thật!

Mẹ Lý liền nhìn về phía Phó Cửu.

Vẻ mặt của cục trưởng Hoàng như là không thể tin được khi biết học sinh cao trung bây giờ nói chuyện yêu đương đều si tình như vậy.

Chỉ có Lý Mộng Nhiên biết rõ đó là chuyện không có khả năng, thấy thiếu niên chợt ngây người liền lập tức bật cười: “Không ngờ tôi lại quan trọng với cậu ấy như vậy.”

Tần Mạc rất bình tĩnh: “Vô cùng quan trọng, nhưng mà chỉ trong ngày hôm nay. Ngày mai cậu ta sẽ chia tay với cô, hãy hưởng thụ thật tốt.”

“Này.” Phó Cửu nhướng mày: “Anh Mạc, hình như chuyện chia tay này phải do em cùng người ấy tự quyết định?”

“Bây giờ anh sẽ cho em cơ hội này.” Tần Mạc khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tuấn mỹ tự phụ: “Đi giải quyết đi.”

Phó Cửu tiếp tục nhướng mày.

Lý Mộng Nhiên không biết tại sao khi thấy một màn trước mắt này, trong lòng bình ổn hơn rất nhiều.

Có thể là vì hai người kia đứng chung một chỗ, mỗi người nói một câu tựa như vô tình, trên thực tế đều là đang mở đường cho cô.

Hoặc là do câu “Tôi sẽ khiến bọn họ sống trong tù cả đời” cho cô chấn động rất lớn.

Thực ra thì tuy hai người kia có phong cách khác nhau, nhưng tam quan lại rất giống nhau không phải sao?

“Mộng Nhiên.” Phó Cửu bước tới gần nơi Lý Mộng Nhiên đang đứng.

Lúc đầu mọi người đều cho rằng chỉ là bắt tay bình thường.

Không nghĩ tới thiếu niên chợt vươn hai tay ôm người nọ vào trong ngực.

Ngay cả Tần Mạc cũng không đoán trước được hành động này.

Cho nên khi Phó Cửu ôm Lý Mộng Nhiên, tay còn đang di chuyển bút máy của Tần Mạc cũng dừng lại theo.

Mà Lý Mộng Nhiên lại vì cái ôm này mà trong mắt hiện lên ý cười.

Bởi vì lúc thiếu niên nghiêng đầu rũ mắt xuống đã nói nhỏ vào tai cô một câu: “Dù cậu không tin tớ cũng phải tin đại thần, anh ấy nhất định sẽ không để cậu chịu ủy khuất. Sau khi về nhà phải ôn tập thật tốt, đặc biệt là vật lý, nếu có thi cùng trường thì cho tớ mượn sao chép.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top