Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương_502:

12 giờ 53 phút.

Hội trường điện cạnh ở Giang thành.

Ngoài cửa, gần một ngàn người xem kiếm vé vào.

Lần này không giống nhau, đây là tiến vào trạm kiểm soát của trận chung kết.

Bắt đầu từ trận này, mỗi lần đấu thì không chỉ diễn đàn trên mạng mà ngay cả đài truyền hình cũng phát tin tức.

Đương nhiên không ai bỏ qua những dịp như vậy.

Chỉ cần nhìn về phía khán đài, rất nhiều fan đồng loạt giơ poster cổ vũ tuyển thủ họ thích.

Không đến một tiếng nữa, cuộc thi liền bắt đầu.

Thành viên của chiến đội Mãnh Hổ đã mặc chiến phục, ngồi bàn luận chiến lược.

Ngược lại, không khí của Đế Minh rất trầm. Lâm Phong nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mày rậm nhăn lại: “Sao vẫn chưa tới?”

“Hay đang trên đường đi?” Có người hỏi.

Tiết Dao Dao cầm di động, hướng tới mọi người lo lắng lắc đầu.

Mắt Lâm Phong trầm xuống, kỳ lạ nói: “Không ai nghe? Tại sao nhỉ?”

Thi đấu quan trọng như vậy, dựa theo tính cách Hắc Đào, hẳn là đã tới từ rất sớm.

Như thế nào tới trễ vậy?

12 giờ 55 phút.

Con ngươi thiếu niên tối sầm, cô không thể hy vọng Trần Hiểu Đông tìm được Bạch Khiêm.

Thời điểm cảnh sát nhân dân tiến vào, tiếng nói Bạc Cửu rất nhẹ, rằng cần tìm luật sư. Nhưng người cô gọi lại là Phong Dật.

Chuyện này Vu Chân không biết. Cô ta còn đang mải nghĩ chứng cứ của thiếu niên, làm hắn không bao giờ có thể thi đấu, cũng chẳng thể đi ra ngoài.

Khi Phong Dật nhận được điện thoại của Bạc Cửu, biểu cảm lập tức thay đổi.

Cơ hồ không chút do dự, anh treo điện thoại, trực tiếp liên hệ với luật sư của Tần gia.

Phong Dật biết một khi vận dụng quan hệ Tần gia, Tần thần khẳng định sẽ biết, sẽ không như trước để yên.

Người kia không chừng sẽ tạm dừng trị liệu, lập tức trở về.

Nghĩ tới đây, Phong Dật đã toát mồ hôi lạnh. Nhưng, chuyện này cần có Tần gia mới nhanh chóng được giải quyết.

Mà phía bên kia, Trần Hiểu Đông hao hết sức lực để vào quân khu đại viện.

Người Bạch gia nói, thiếu gia của bọn họ đã đến sân bay, không kịp đuổi theo.

Đại khái đây là nguyên nhân Bạch Khiêm tắt máy.

Trần Hiểu Đông vội đến sắp khóc, biện pháp gì cũng không có. Từ trước đến nay cậu chưa từng muốn ai giúp đỡ như lúc này.

Thoáng nhìn qua đồng hồ, chỉ cách thi đấu nửa giờ nữa.

Thiếu gia bị nhốt ở đồn công an, phu nhân lại đi vắng. Lần đầu tiên, Trần Hiểu Đông nếm tư vị cô độc.

Trong phòng thẩm vấn, Vu Chân ngồi đối diện thiếu niên, nắm cốc nước ấm nhưng không đưa cho cô: “Có vẻ Phó thiếu đang không dễ chịu đi.”

Bạc Cửu cụp mi, tay trái ôm bụng, không nói gì,

Vu Chân đè giọng: “Nghe nói cậu gọi điện thoại cho luật sư mà Bạch luật sư lại đi có việc không đến. Cho nên, ít nhiều nói với tôi, tôi giúp cậu tìm luật sư, thế nào?”

Mắt Bạc Cửu nhìn Vu Chân, khóe miệng cong lên, trắng nõn biến thái như vậy, cô giống như tộc ma cà rồng hút máu trong đêm: “Ai nói cho cô biết, điện thoại của tôi là gọi cho Bạch Khiêm Dạ.”

“Mặc kệ người nói là ai, có tội thì đều phải chịu.” Vu Chân đè xuống nỗi chán ghét đối với thiếu niên trong lòng, cầm bút máy bên cạnh lên: "Chúng ta nói một chút về vụ án đi. 8 giờ tối ngày 26 tháng 12, cậu ở đâu?"

Giọng nói Bạc Cửu rất lạnh nhạt, chỉ có một chữ: “Nhà.”

“Có ai có thể chứng minh?”. Đôi mắt Vu Chân híp lại.

Bạc Cửu cười: “Đương nhiên là người nhà tôi.”

Vu Chân biết hỏi như vậy sẽ không có tiến triển gì.

Đành đổi hướng khác.

“Hacker có thể làm được như cậu cũng không có nhiều. Ở cuộc so tài Giang Thành lấy lại tài khoản của mình, có phải cảm thấy rất thích thú hay không?”

Bạc Cửu liếc mắt nhìn Vu Chân, bụng lại đau kịch liệt. Tập trung tinh lực, suy nghĩ phía sau vấn đề này ẩn giấu ý đồ gì, bốn lạng đẩy ngàn cân: “Cũng không có, chẳng qua là bảo vệ chính mình thôi. Về phần lấy lại tài khoản, bây giờ người biết một chút về máy tính cũng có thể làm được. Như vậy ở trong mắt cảnh sát Vu là Hacker thì trên đời này cũng quá nhiều Hacker rồi.”

Ánh mắt Vu Chân trầm lại vài phần: “Lần đầu tiên tôi gặp một người ngụy biện như vậy. Nếu Phó thiếu nói như vậy, lần trước khi cậu biết Lý Mộng Nhiên xảy ra chuyện, đối với thầy giáo trong trường học kia cậu không có cảm xúc gì sao?”

“Làm sao có thể không có được.” Bạc Cửu trả lời tự nhiên: “Mộng Nhiên gặp chuyện, dù tôi không phải là bạn của cô ấy, đều sẽ thấy được người như vậy căn bản không xứng làm thầy giáo.”

Vu Chân tiếp tục tới gần: “Cho nên, cậu vừa muốn theo dõi hắn, vừa đối phó hắn ta, phải không?”

“Cảnh sát Vu.” Giọng nói Bạc Cửu lạnh nhạt: “Cô suy đoán như vậy rất giống nội dung phim truyền hình mới xuất hiện gần đây. Nhưng mà rất đáng tiếc, tôi chỉ là suy nghĩ một chút, dù sao tôi cũng là một học sinh trung học, thầy giáo có thể thao túng thành tích, cô cảm thấy tôi có thể làm cái gì?”

Vu Chân như thế nào cũng không nghĩ đến, hỏi một vòng, đến cuối cùng vẫn là một chút tiến triển cũng không có.

Người bình thường.

Ở nơi này hạ nhiệt độ xuống, ngồi hai giờ cũng đã sớm không chịu nổi.

Cô ta không hiểu tại sao thiếu niên chịu được.

Cứ ngoan cố như vậy, làm thế nào cũng đều không được.

Vu Chân đứng lên đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Ngược lại, cô ta muốn nhìn xem nam cong này còn có thể chịu được bao lâu.

Càng gần thời điểm trận đấu bắt đầu, chắc chắn càng sốt ruột….

Đến lúc đó cô ta không tin, cái gì cũng không hỏi được.

Hiện tại, khí lạnh đối với Bạc Cửu mà nói, nhất định chính là trí mạng.

Cô đau đến nỗi toát hết cả mồ hôi.

Bụng bị nhiễm lạnh, cô bực bội đưa tay ra, nắm lấy chân bàn bằng sắt.

Còn có hai mươi phút.

Cô không thể không đến trận đấu.

Đến rồi.

Phong Dật, hẳn là đến rồi.

Thiếu niên lại mở ra mắt, trên trán có mồ hôi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến đôi mắt trong sáng kia.

Không ai biết, cô dựa vào nghị lực để chống đỡ như thế nào.

Thời gian dần trôi qua, Phong Dật mang theo luật sư Tần gia, trực tiếp tìm tới phân cục trưởng.

Phân cục trưởng kia thật ra thì cũng không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nhưng nếu là Vu gia bên kia dặn dò lưu tâm, còn nói là bắt nghi phạm, tạm giữ để thẩm vấn, ông ta không cho rằng đó là chuyện lớn gì.

Nhưng bây giờ luật sư Tần gia xuất hiện.

Phân cục trưởng kia mới nhận ra trong này có vấn đề gì. Nhưng vụ án này đang điều tra lại, không thể tùy tiện kết thúc.

Chỉ nói với Phong Dật một câu: “Vụ án này là tổ trọng án đang phụ trách. Chúng tôi chẳng qua là phối hợp điều tra. Bên kia mới là làm chủ, nếu không, mấy người thử gọi điện cho Hoàng cục trưởng xem sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top