Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương_506: Đế Minh thua

Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì.

Không có người nào biết.

Một số fan Hắc Đào lại có chút sốt ruột.

Nhưng bọn họ rất rõ ràng, lúc này bất luận là thanh âm gì đều sẽ ảnh hưởng đến việc thiếu niên phát huy.

“Tới! Hai đại sát thủ chân chính quyết đấu!”

Lâm Trầm Đào cầm trường kiếm đứng ở thành trước, trường thương dựng ở sau người, trường bào phần phật.

“Chờ một chút, nơi đó không chỉ có Lâm Trầm Đào, còn có —— Điền Kính!”

Tức khắc!

Tâm mỗi người đều run lên.

Làm Hắc Đào Z trở về không được.

Hơn nữa thực rõ ràng, thiếu niên cũng không có ý định trở về.

Hai tròng mắt kia đen đến mức tận cùng, chỉ còn lại thành đối phương.

“ 1 V 2?”

“Hiện tại loại tình huống này chỉ có thể 1 v 2.”

“Ý của cậu là nói ngạnh thượng?”

“Đây là cơ hội duy nhất của Đế Minh, những người còn lại không có sống lại, chỉ cần Hắc Đào Z thắng trận này, là có thể đánh tới thành.”

“Chính là một đôi nhị, không có khả năng thắng, kia chính là Lâm Trầm Đào cùng Điền kính.”

“Chờ một chút, đó là cái gì!”

Trên màn hình, Hắc Đào Z nghiêng người nhảy, cũng không có hướng tới Lâm Trầm Đào công kích, mà là nhảy vào bụi cỏ tránh đi một kích, lại hướng tới phương hướng Điền kính đâm tới.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, không ai có thể thấy rõ động tác thiếu niên như thế nào.

Chỉ kịp nhìn thấy trên chiến phục của thiếu niên bởi vì ám sát mà phát ra ngân quang.

Mãn bình màu bạc, làm mọi người không khỏi hít vào một hơi thật mạnh.

“Tam! Ba ngàn đao trảm!”

“Đó là ba ngàn đao trảm của Tần thần!”

Nếu nói trước kia còn có fan Tần bởi vì Tần Mạc bị đoạt mà chướng mắt Hắc Đào Z vẫn luôn mạnh mẽ gán ghép CP.

Giờ khắc này, ngay cả bọn họ cũng bị chấn động.

Ba ngàn đao trảm, sở dĩ gọi là ba ngàn đao trảm, là bởi vì góc độ ám sát cùng thao tác đi vị hoàn mỹ kết hợp ra, khi giết người với tốc độ quá nhanh, thế cho nên sẽ tạo thành một loại ảo giác thị giác.

Nhìn không rõ đi lại như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình hiện lên màu bạc.

Ống tay áo bay phảng phất trong không gian mang theo một loại khí tràng không người nào có thể địch nổi.

“Xinh đẹp!”

Ngay cả người giải thích đều nhịn không được thốt lên lời ca ngợi.

Ngay sau đó liền nghe được một trận âm hiệu truyền tới.

“K, O!”

Điền Kính ngã thật mạnh xuống trên mặt đất.

Ngân quang còn không có rơi xuống.

Thiếu niên ngón tay hạ xuống vang lên tiếng “lộc cộc”.

Tiết tấu giàu có như vậy.

Tay di chuyển con chuột, hướng phía trên nhấn xuống, hình thành một công kích hình cung.

Lâm Trầm Đào cũng không có lui, mà là đi lên nghênh đón, phát ra đại chiêu.

Thiếu niên lại bắt đầu đi vị xinh đẹp.

Chỉ là lúc này đây.

Lâm Trầm Đào đã mở miệng: “Đồng quy vu tận đi, Tiểu Hắc Đào!”

Song, sát!

Thời điểm hai chữ này xẹt qua màn hình.

Mọi người còn chưa kịp vui mừng.

Thiếu niên tay giống như trật một chút.

Một giọt máu cuối cùng còn sót lại, cũng bị binh tuyến tiêu ma giết cạn sạch.

“Gia!”

Từ khi trò chơi bắt đầu cho tới nay.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên bỏ mình.

Hai người giải thích cũng dừng một chút.

“Vừa rồi thao tác kia của cậu ấy.”

“Thủ pháp không đúng, chắc hẳn là bị thân thể ảnh hưởng.”

Cũng liền nói nếu không phải bởi vì thân thể không thoải mái, Hắc Đào Z sẽ lui về phía sau một bước, hồi máu, lại về phía trước công thành.

Khi thiếu niên nói “Gia”.

Tất cả mọi người cảm giác được một trận hô hấp căng thẳng.

Đế Minh bên này là bị đoàn diệt.

Mà đối phương ba người đã sống lại.

Tiết Dao Dao nắm chặt con chuột: “19, 18……”

Không còn kịp rồi.

Thời điểm còn dư lại 4 giây, đối phương đã mang binh tuyến vọt tới trung tâm thành Đế Minh.

Tiết Dao Dao vừa mới chạy ra.

Liền nghe được một tiếng thanh thúy.

Hai chữ rất lớn hiện trên màn hình —— thất bại.

Thất bại?

Đế Minh thua?

Âm thanh trong hội trường thi đấu giống như là bị thứ gì đó ngăn lại.

Mỗi người đều dừng hoạt động lại, đôi mắt có chút đăm đăm, vẻ mặt có chút sững sờ.

Tiết Dao Dao mới vừa sống lại, tay còn duy trì tư thế xông về phía trước.

Nhưng là tất cả đều không kịp nữa rồi.

Tâm trạng Tiết Dao Dao có chút trống rỗng.

Gò má thiếu niên tuấn mỹ còn ở trên màn hình, tóc trước trán bởi vì đổ mồ hôi trở nên có chút ướt, cứ như vậy che kín đôi mắt của cô.

Trừ đôi môi mỏng cùng sống mũi cao, toàn bộ cảm xúc dường như đều bị che giấu ở dưới mái bạc.

Nhưng mà, mọi người vẫn không cách nào đem một màn kia từ trong đầu mình xóa đi.

Bởi vì trước đến giờ thiếu niên cũng chưa từng có có bộ dáng này.

Khóe miệng không hề cong lên, mèo trắng còn nằm ở trên tay cô. Thậm chí là cả người nhìn qua đều có chút mờ mịt.

Đế Minh … thua?

Vẫn không thể tin được.

Nhất là lúc nhìn thấy thiếu niên.

Mỗi một fan Hắc Đào đều không nhịn được vươn tay ra, bịt kín miệng mình.

Sợ hãi mà khóc lên.

Bọn họ đều nhớ rõ khoảnh khắc lần đầu tiên yêu thích thiếu niên.

Có vài người là bởi vì ở khu C đột nhiên xuất hiện vua sát thủ chưa bao giờ tử trận.

Có vài người là bởi vì một trận truyền hình trực tiếp trên internet, khi đó thiếu niên trường kiếm quét qua, trong vòng 1 thước không có người.

Cũng có vài người là bởi vì một đoạn video, người kia nhìn thẳng ống kính nói: "Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng nó không bao giờ vắng mặt".

Hiện tại, người kiên cường như vậy, lại thua.

Rõ ràng cố gắng như vậy.

Mỗi người đều nhìn thấy cố gắng của cô.

Dù sao vẫn có người tổng kết trận đấu, giọng nói phát thanh viên vang lên: "Kết quả tranh tài đã có, tiến vào bán kết là…"

Các thành viên chiến đội Đế Minh ngồi ở trên ghế, đã không nghe được âm thanh bốn phía, giống như là toàn bộ đều bị điểm huyệt nói, mặt như đưa đám cùng chật vật, giống như là thấm vào trong lòng mỗi người.

COCO hơi cúi đầu, ngón tay siết chặt.

Không cam lòng.

Thật là không cam lòng.

Phần không cam lòng này, những người hâm mộ cũng có.

“Nếu như Tần thần ở đây chắc chắn sẽ không rơi vào tình cảnh này.”

“Hắc Đào Z một chút cuối cùng kia quá mạo hiểm.”

“Nếu lúc ấy hắn trở về, có lẽ còn có thể kéo dài thêm một chút thời gian.”

“Ngược lại tôi không hiểu nổi tại sao lại cho hắn làm đội phó.”

“Đủ rồi, chẳng lẽ các người không thấy thần sắc Đại Hắc Đào à.”

“Cơ thể không thoải mái hắn có thể không tham gia thi đấu a.”

“Đúng vậy, thân thể không thoải mái còn tới tham gia trận đấu, còn liên lụy tới COCO của chúng ta cùng Lâm đại thần. Tôi thật sự không biết nói gì.”

Ba!

Lâm Phong đem ghế ngồi kéo ra.

Trực tiếp đứng lên.

Mắt nhìn một số fan ở đằng sau.

“Nếu như không có Tiểu Hắc Đào, chúng tôi chắc chắn không thể đi đến bây giờ. Thành tích chiến đấu là ở chỗ đó, giết 12 chết 1 trợ công 7. Thậm chí đến cuối cùng đều là một mình cậu ấy chống đỡ, là chúng tôi đang liên lụy cậu ấy, không phải là cậu ấy liên lụy chúng tôi.”

Lâm Phong nói làm cho một số người có chút lâm vào thế bí. Bọn họ cũng không cảm giác được mình nói không đúng chỗ nào.

“Lâm đại thần thay đổi như vậy, chính là làm chúng tôi không thích.”

Lâm Phong một tay đút túi quần: “Yêu thích hay không tùy các người.”

Những người đó còn muốn nói cái gì đó.

Lúc này, lại thấy toàn bộ thành viên chiến đội Đế Minh đều đứng lên, cứ đứng sau lưng Lâm Phong như vậy.

Thua, không có nghĩa là không dậy nổi.

Chẳng qua là có một chút.

Ai cũng không thể bắt nạt thành viên của bọn họ.

Cho dù là những fan kia.

Bọn họ cũng phải có chừng mực!…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top