Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương_510: Ái muội

“Anh Mạc!”

Lúc Vu Chân nghe được hai chữ “ra tòa”, gần như sụp đổ.

Cô ta chưa từng nghĩ đến, anh có thể đối xử với mình như vậy.

Đều là bởi vì Phó Cửu kia!

Vu Chân muốn đem Tần Mạc đoạt về.

Nhưng rõ ràng là vô ích.

Người hầu đứng ở đó, nhìn một màn này liền sững sờ, người đó cũng không biết đã xảy ra cái gì.

Chỉ muốn nhắc Vu Chân đừng chạy nhanh như vậy. Lúc này, Vu Chân thấy ai cũng không thuận mắt, liền chỉ tay bảo người hầu kia cút đi.

Khi chạy ra đến cửa, chỉ kịp thấy chiếc xe Hummer lái đi.

Một hơi kìm nén không phát ra được, cũng không để ý người bên cạnh có lớn tuổi hay không, dơ chân lên đạp: “Đồ không có mắt, ngay cả ngăn người lại cũng không biết à?”

Bình thường thím kia chỉ biết nấu cơm, chịu một đạp này của Vu Chân, đau đến nỗi ôm bụng.

Vu Chân không cam lòng, cứ ở bên trong mà phát oán hận, trách móc.

Vu lão gia nhìn một màn này, đau lòng thay cháu gái, rất không nỡ: “Được rồi được rồi, không ngăn được sau này còn có thể giải thích.”

“Nhưng mà Tần Mạc, anh ấy không muốn nghe cháu giải thích một chút nào.” Vu Chân lau nước mắt: “Ông nội, cháu không thể ra toà. Ông nhất định phải nghĩ biện pháp giúp cháu.”

Vu lão gia vỗ vỗ vai Vu Chân: “Cháu yên tâm, ông nội sẽ không để cháu chịu uất ức như vậy, tiểu tử Tần Mạc chắc chắn là bị người kia khiêu khích. Nhưng mà cháu cũng thật là, tại sao lúc này lại động vào người của Chiến đội Đế Minh.”

Đương nhiên Vu Chân sẽ không nói cho Vu lão gia, tất cả đều là vì cô ta ghen tị.

Bởi vì cô ta không chịu được tin tức mà người kia công bố đều có liên quan tới thiếu niên.

Thậm chí ngay cả vẻ mặt, cũng không giống bộ dáng bình thường của anh.

Dựa vào cái gì.

Dựa vào cái gì mà nam cong tâm kế kia có được tất cả những các thứ này.

Mà cô ta lại không thể?

Cho tới bây giờ cô ta cũng không xem trận thi đấu điện tử. Nhưng cố ý xem trận hôm nay.

Thời điểm mà nam cong đó thua trận, cô ta cảm thấy thoải mái chưa từng có.

Tất cả đều theo ý muốn của cô ta.

Những fan hâm mộ sẽ nghi ngờ đối với tư cách làm đội phó của thiếu niên.

Nhưng là, Vu Chân vốn nghĩ là trận đấu thua.

Địa vị của thiếu niên ở trong lòng Tần Mạc sẽ bị giảm sút.

Nhưng cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, Tần Mạc lại đem số nợ này tính lên đầu cô ta.

Hắc Đào Z, thật ra rất biết giả vờ oan ức.

Vu Chân nắm chặt hai bàn tay.

Nếu như người này quan trọng đối với anh Mạc như vậy.

Cô ta lại càng muốn dùng mọi cách để diệt trừ người này.

“Ông nội, chuyện này phải tìm An lão gia nói một cậu.” Vu Chân ngẩng đầu lên nói: “Hiện tại, Phó thiếu gia đó tiếp cận anh Mạc hẳn là có ý đồ bất chính.”

Dĩ nhiên Vu lão gia là thiên vị cháu gái nhà mình. Hơn nữa chuyện tòa án, cũng cần An lão gia dàn xếp.

“Cháu yên tâm, ông nội sẽ đi tìm ông An, chắc chắn sẽ không để cho cháu chịu uất ức đâu.”

Có lẽ người chính là như vậy, cho tới bây giờ đều sẽ không suy nghĩ về sai lầm của mình.

Những người đó từ trước đến giờ đều lấy yêu làm lý do để làm tổn thương người khác.

Hơn nữa, còn không cảm thấy mình có lỗi.

Trừ khi họ đạt được điều mong muốn, nếu không thì cả thế giới đều có lỗi với họ.

Rất rõ ràng, Vu Chân chính là người như vậy.

Cô ta không nhớ mình đã hãm hại Bạc Cửu thế nào, chỉ biết dùng đầu óc của mình đi hãm hại người khác.

Dù là một chút, cô ta cũng không biết.

Bạc Cửu căn bản là cũng không quan tâm cô ta.

Nằm ở trên xe, bụng vẫn đau, cho nên ngủ cũng không thật. Chỉ biết là đại thần xuống xe một lần, rồi lại đi lên, cũng không rõ ràng lắm.

Chẳng qua là có một chút, chờ đến lúc cô mở mắt ra, xe đang chậm rãi lái vào bệnh viện tốt nhất Giang Thành.

Nói không đi bệnh viện cơ mà, về nhà đây?

“Hình như đây không phải là nhà em.” Bạc Cửu nghiêng mặt đi, hơi nhíu mày.

Tay Tần Mạc vẫn đặt lên mái tóc bù xù trên đầu thiếu niên, khí chất lạnh lùng vẫn không thay đổi chút nào: “Sau khi kiểm tra xong, sẽ đưa em về nhà.”

“Thật sự không có gì để kiểm tra.” Bạc Cửu quyết định thẳng thắn: “Được rồi, thực ra không phải em bị bệnh dạ dày. Nhất định là đột nhiên bị bắt vào đồn công an, quần áo lại mặc ít, hơn nữa bị thẩm vấn, tinh thần có chút căng thẳng, nên mới bị như vậy.”

Tần Mạc nghiêng mắt nhìn, giọng nói ung dung thong thả: “Người thẩm vấn em còn lợi hại hơn so với anh?”

“Làm sao có thể.” Bạc Cửu cười yếu ớt, sắc mặt đã bắt đầu bình thường trở lại.

Tần Mạc lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái: “Khi anh thẩm vấn, em cũng không có căng thẳng như vậy. Người khác thẩm vấn, em liền căng thẳng, tài giỏi như vậy sao?”

Bạc Cửu: …

Đại thần lại sáo lộ cô.

Sáo lộ(*dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ)

“Thành thật kiểm điểm.” Tần Mạc xoa xoa gáy thiếu niên, điệu bộ kia giống như là vuốt mèo vậy.

Tiếp đó, anh đẩy cửa xe ra.

Công chúa tỏ vẻ nó không tham gia câu chuyện của người khác, nhất là khi chủ nhân đang dạy dỗ ai đó.

Bạc Cửu nhìn mặt công chúa như không liên quan đến mình, ngồi ở trong xe không nhúc nhích: “Em cảm thấy tốt hơn rồi.”

“Em là muốn ép anh chủ động ôm em đi xuống?” Tần Mạc nửa nhướng mày, bộ dáng kia rất đẹp trai.

Bạc Cửu lặp lại: “Thật sự em cảm thấy tốt hơn rồi.”

“Em nói một chút xem, bệnh gì có thể khỏi nhanh như vậy.” Đôi mắt Tần Mạc nhìn thiếu niên trước mặt.

Bạc Cửu cười, mười phần tà khí: “Bệnh tương tư, từ khi anh Mạc đi Mĩ, ngày nào cũng đều nhớ anh. Cho nên khi thấy anh Mạc liền lập tức sẽ khỏi hẳn.”

Khụ!!

Mặt Trương phó quan đỏ bừng lợi hại!

Thì, thì ra không chỉ một mình là thiếu gia, thiếu niên này xem ra cũng…

Tần Mạc nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng ho, giọng nói nhẹ nhàng: “Trương phó quan.”

“Dạ, tôi ở đây.”

Tần Mạc mở cửa xe ra, ánh mắt thâm thúy: “Cậu đi xuống trước đi”

“Vâng!” Lần này, Trương phó quan phản ứng cực nhanh, giọng nói vừa dứt đã đi xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại hai người.

Một tay Tần Mạc kéo người về bên cạnh, ngón tay nâng cằm thiếu niên, khóe miệng cười tà ác: “Bệnh tương tư?”

Bạc Cửu biết mình chọc hơi quá, khoảng cách hai người quá gần nhau, gần đến nỗi ngay cả tiếng tim đập đều cũng nghe rõ. Khoảng cách này không tốt cho việc chạy trốn. Cô dứt khoát đẩy vấn đề này lên người đại thần: “Trước khi, anh Mạc đi Mĩ, nói có một việc muốn nói cho em biết, thần thần bí bí, sở thích thay đổi mười phần. Làm cho em mỗi ngày ngủ dậy đều muốn biết, rốt cuộc là muốn nói với em cái gì. Còn nữa, anh Mạc, anh có thể dịch ra một chút được không? Lớn lên quá đẹp trai, sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của em.”

Tần Mạc nhìn vẻ mặt thiếu niên thành thật như vậy, ngón tay vuốt nhẹ hai má trắng nõn, đáy mắt có cảm giác rung động mãnh liệt, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng: “Rất muốn biết anh muốn nói với em điều gì.”

“Ừm.” Quả thật là có chút muốn, dù sao rất ít khi thấy đại thần muốn nói chuyện gì lại thôi.

Chẳng qua là Bạc Cửu không ngờ rằng, hơi thở người kia lại càng gần cô hơn.

Hương thuốc lá mát lạnh cứ như vậy phả vào sau tai cô, tiếng tim đập càng ngày càng gần, cảm thấy có chút nguy hiểm không nói lên lời.

Ngay tại thời điểm mà Bạc Cửu muốn né tránh.

“Nhìn anh.” Tần Mạc có chút híp mắt, ngón tay khẽ vuốt qua môi Bạc Cửu.

Cảm giác tê dại khó tả từ môi lan ra, làm cho trong đầu Bạc Cửu nổ ầm một tiếng. Đại…đại thần làm cái gì vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top