Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương_513: Kết thúc của Vu Chân

Tiết Dao Dao minh bạch Phong Thượng tâm tình.

Đặc biệt là khi xe đi qua to lớn quảng trường lúc đó.

Có một loại tâm tình sẽ trở nên càng rõ ràng.

Lúc đó, nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua chính mình sẽ trở thành tuyển thủ chức nghiệp.

Nhưng mà, chính là ở chỗ này, cánh hoa hồng rơi xuống  thiếu niên trên tay cầm chiến phục, cười nhạt đem cho mỗi người tương lai, giao cho trong tay bọn họ.

Lần này.

Nên đổi thành bọn họ cố gắng.

Trong quán Internet làm ăn như cũ rất náo nhiệt.

Tiết Dao Dao đẩy cửa đi vào thời điểm.

Ân đại thúc ngậm thuốc lá, vẫn là chán chường đẹp trai: "Đến, vậy liền bắt đầu đi."

Kia hết thảy, đều giống ngay từ đầu gặp mặt thời điểm như thế.

Mỗi người cũng không có thay đổi.

Ngược lại càng chắc chắn sau này mình rốt cuộc là cái dạng gì phương hướng.

Bóng đêm vừa trầm mấy phần.

Thành Nam biệt thự.

Đèn đuốc sáng choang.

An lão gia tử không thể nghi ngờ là cao hứng, dù sao chỉ có một cái như vậy cháu ngoại.

Để cho người làm một bàn thức ăn.

Tần Mạc lúc ăn cơm thời điểm ngược lại cùng bình thường không có gì khác biệt.

Sau khi cơm nước xong.

Tổ Tôn hai cái đánh cờ.

Quân cờ hạ xuống đang lúc.

Tần Mạc mới mở miệng: "Ông ngoại, tiếp theo con sẽ động Vu gia."

An lão gia tử ngón tay dừng lại: "Động Vu gia? !"

" Ừ." Tần Mạc con ngươi nâng lên, đối đãi lão nhân từ trước đến giờ cung kính: "Lần này tới là vì trước tiên muốn nói cho ông ngoại, nếu như không có gì xảy ra, ngày mai bọn họ sẽ tới ông ngoại nơi này, vì ông ngoại nghe được cái gì không thật lời đồn đãi, con trước tiên chỉ có thể nói cho ông ngoại, không có ai châm ngòi. Vu Chân hành vi, đủ để cho con đem nàng đưa ra toà án, con thái độ sẽ không thay đổi, cũng hy vọng ông ngoại đến lúc đó không cần ngăn trở con."

An lão gia tử nhìn hắn đứa cháu ngoại này, thở dài một hơi: "Vu Chân đứa bé kia chẳng qua là rất ưa thích con."

"Con đã không cho cô ta bất kỳ đáp lại nào." Cho dù đối mặt nhà mình ông ngoại, Tần Mạc cũng không có nhượng bộ chút nào ý tứ: "Cõi đời này không có loại nào thích là thông qua tổn thương người quan trọng nhất của con để đạt tới mục đích, con bây giờ làm, chẳng qua chỉ là đang trả lại."

An lão gia tử biết không khuyên nổi, dứt khoát cũng liền không nói gì thêm.

Sáu tuổi lúc đó, cháu ngoại liền không ở với hắn.

Một ít chuyện, hắn biết rõ, phải giao cho người trẻ tự mình xử lý.

Cho dù là cá nhân hắn rất thích Vu Chân đứa bé kia.

Nhưng loại này cả đời đại sự, cũng không thể miễn cưỡng.

Vu gia bên kia.

Hắn lại nghĩ biện pháp đi.

An lão gia tử nhìn tiếp tục cùng hắn đánh cờ cháu ngoại.

"Con đứa nhỏ này, trừ khi còn bé ở Mễ quốc bị người khí đến còn có chút biểu tình, sau khi lớn lên thế nào một chút biểu tình đều không."

Tần Mạc ngước mắt: "Khi còn bé?"

"Con lúc năm sáu tuổi, con đã quên?" An lão gia tử giống như là nghĩ đến cái gì chuyện lý thú, vuốt râu cười lớn: "Con khi đó thường thường bị cách vách nữ oa kia ép dưới thân thể, liền nhúc nhích đều không được, còn nói sau này chờ làm cảnh sát, người thứ nhất bắt chính là nàng."

Tần Mạc suy nghĩ hồi lâu, mơ hồ có chút mơ hồ.

An lão gia tử lắc đầu: "Xem ra là thật quên, người đó lúc đi, ngươi còn khổ sở một trận."

Khổ sở? Hắn?

Tần Mạc không biết đúng hay không.

An lão gia tử cười ha hả nói: "Chẳng qua là không biết ta kia anh em kết nghĩa lão hữu dọn đi kia, bất quá Bạc gia chính là kỳ quái như thế, chắc là sẽ không ở một chỗ sống lâu một thời gian dài".

"Bạc?" Tần Mạc động tác vì cái họ này, dừng một chút.

An lão gia tử thiêu mi: "Thế nào? Có phải hay không nhớ lại cái gì?"

"Không có." Tần Mạc chỉ là nhớ Z họ, họ chính là Bạc.

Tổ Tôn hai đề tài không vây quanh Vu gia đi nói, mâu thuẫn liền sẽ ít đi rất nhiều.

Từ biệt thự đi ra lúc sau, Tần Mạc liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình, phía trên rỗng tuếch, không có thứ gì.

Vi tín bên trên Wechat cũng rất yên lặng.

Có lẽ hắn nên cho thiếu niên một chút thời gian.

Bởi vì một khi đối phương mở miệng.

Nếu như là cự tuyệt câu trả lời.

Hắn không xác định chính mình sẽ làm ra cái gì tới.

Tần Mạc suy nghĩ hôm nay thiếu niên chuyển lời.

"Mạc Ca, tôi là thẳng, sau này cũng vậy."

Hắn không phải là không thẳng.

Chỉ bất quá, điên rồi mới sẽ thích một người như thế.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời vẩy lên người thời điểm, còn có chút ấm áp.

Bạc Cửu nơi nào cũng không có đi, thứ nhất là bởi vì thân thể vẫn chưa qua, thứ hai là này trong vòng bảy ngày đều sẽ không còn có trận đấu, nàng có thể thích hợp nghỉ ngơi một chút, làm một ít che giấu công việc.

Nàng rất rõ, Vu Chân cũng không có tra ra cái gì tới.

Nếu quả thật là có cụ thể tin tức cũng sẽ không phải là Tổ Trọng Án làm chuyện này.

Tìm cái lý do chính là muốn đem nàng nhốt vào làm như vậy.

Nếu như trở lại lần thứ hai cũng là phiền toái.

Cho nên nàng trước tiên gọi đồng bạn hợp tác một cú điện thoại: "Làm tôi sau này luật sư biện hộ, tôi tặng kèm một tin tức có liên quan vợ trước của cậu"

"Nói."

Bạch luật sư từ trước đến giờ không phải là một dài dòng người, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Bạc Cửu thưởng thức cái này đồng bạn hợp tác: "Tài liệu ghi chép, cậu giai đoạn trước có một đứa bé năm tuổi."

"Cám ơn cậu sớm như vậy nói cho tôi biết chuyện này, thằng bé bây giờ đang ở tôi luật sư văn phòng, để cho tôi cách hắn mẹ xa một chút." Nam nhân tướng lĩnh mang kéo một cái, mị mắt nhìn trước mắt nãi oa.

Bạc Cửu cười: "Vậy thì thật là chúc mừng cậu, ngày khác trò chuyện."

Lúc này không cúp điện thoại, chờ đợi khi nào.

Làm xong những thứ này, đầu óc thả lỏng, trong đầu liền lại hiện lên tuấn mỹ cấm dục gương mặt.

Lắc đầu một cái, hướng về phía gương nhìn sang.

Cánh môi bên trên vết thương còn chưa khỏi, mặc dù rất nhỏ, nhưng là một liếm, là có thể nhận ra được.

Theo bản năng lấy mu bàn tay lau đi.

Thiếu niên cả người cũng ngửa về đằng sau đi.

Suy nghĩ một chút, loại sự tình này vẫn là phải chính mình lại tiêu hóa một chút..

_____

Gần trưa.

Biệt thự An gia.

Giống y như lời Tần Mạc nói.

Vu lão gia đúng giờ xuất hiện ở đây.

Nhưng mà Vu lão gia rất thông minh.

Phải nói đến bọn họ tới cái tuổi này, hầu như trước khi làm chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ một chút.

Ông cũng không đưa Vu Chân đến, mà là cầm hộp trà ngon, nói là muốn cùng ông bạn già trò chuyện một chút.

Vu lão gia nói rất nhiều chuyện.

Phần lớn đều là thời điểm bọn họ còn trẻ cùng nhau trải qua.

An lão gia nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, miệng hơi cười.

Lúc đề tài gần giống nhau.

Vu lão gia mới mở miệng: "Chân nhi, đứa nhỏ này một khi thích một người, làm việc sẽ rất liều lĩnh. Cho tới bây giờ, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không có, cũng đều là tôi quá nuông chiều nó. Nhưng mà bản tính của Chân nhi như thế nào, ông cũng biết đấy. Hai đứa nhỏ này cho tới bây giờ cũng chưa vượt quá giới hạn chuyện gì. Lần này bởi vì phá án, Chân nhi bắt một đội viên của nó. Có lẽ người kia cũng là một người có tâm tư, nói vài câu sự việc đã trở thành cái dạng này. Lão An à, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, là một đội viên nho nhỏ cũng không xứng đáng. Chân nhi đối với thằng nhóc Tần Mạc kia như thế nào, ông cũng nhìn thấy mà. Có một số chuyện không có cách nào giải quyết. Nó chọn nghề cảnh sát này, vốn là muốn ở gần Tần Mạc hơn một chút, ai biết sẽ có một kết quả như vậy. Chân nhi cũng không có ác ý gì đối với đội viên đó, chỉ là dẫn đi hỏi một vài vấn đề mà thôi. Nếu làm như vậy khiến cho Tần Mạc không thoải mái, Chân nhi sẽ xin lỗi, việc gì mà phải ầm ĩ ra tòa án. Làm như thế, sứt mẻ tình cảm a."

Lúc An lão gia nghe xong, mới mở miệng: "Lão Vu, chuyện của tiểu bối thì để cho chúng nó tự giải quyết. Cháu ngoại tôi, tính tình từ nhỏ đã lãnh đạm, làm việc cũng không chịu sự kiểm soát của tôi. Ông bạn à, đã nói tới tình cảm thì tôi cũng nói thật với ông. Nếu chuyện này thật sự là Chân nhi làm thì nên thu tay đi."

An lão gia không phải là lão hồ đồ. Ông cũng có nhận định của chính mình.

Tối hôm qua, khi cháu ngoại tới.

Ông liền liên lạc với một ít bạn cũ ở Giang Thành.

Mặc dù ông làm thương nghiệp cũng không liên quan đến phương diện này.

Nhưng cũng biết, vụ án tổ trọng án coi trọng nhất không thể nào giao cho một đồn công an đi thực hiện nhiệm vụ.

Huống chi sau khi nghe ngóng.

Cũng liền hiểu rõ, sở trưởng đồn công an kia vốn là bị Vu gia đút lót.

Cho nên chuyện này rốt cuộc như thế nào, vừa xem là hiểu ngay.

Ban đêm, cháu ngoại tìm đến, không phải là không có đạo lý.

Dù sao cháu ông từ trước đến giờ đối với chiến đội điện tử bảo vệ có thừa.

Chắc chắn không thể khoan dung với người tìm đội viên của hắn gây phiền toái như vậy.

Còn đem người giam lại.

Sáng sớm hôm nay, An lão gia cố ý xem trận đấu kia.

Bị thương còn có thể cầm cự đến trình độ đó.

Có thể là ở trên người thiếu niên đã thấy bóng dáng của cháu ngoại nhà mình.

Cho nên chuyện này An lão gia không tính giúp ai.

Chẳng qua nể tình là bạn cũ, nên nhắc nhở một, hai câu.

Vu lão gia không ngờ tới sẽ nghe được một câu trả lời như vậy.

Không kinh ngạc là không có khả năng.

Nhưng mà, rất nhanh ông liền bình tĩnh lại, không biểu hiện ra cái gì.

Từ biệt thự An gia đi ra ngoài, vẻ mặt của ông cũng không giống nhau.

Vu Chân còn chờ ở trên xe, sau khi thấy Vu lão gia, ngồi thẳng người: "Ông nội, như thế nào? Ông An nói thế nào?"

Vu lão gia nhìn cháu gái nhà mình, trầm giọng nói: "Vấn đề vẫn là ở trên người Tần Mạc, lão An cũng không làm chủ được. Nhưng mà Chân nhi, cháu nghe ông nội một câu, chuyện này cháu nên nhún nhường một chút."

"Cháu đã làm gì, tại sao cháu lại phải nhún nhường?" Tay Vu Chân nắm chặt, đáy mắt tràn ngập vẻ không cam lòng: "Ông nội, người nhà bọn họ tại sao đều độc ác như vậy? Chúng ta quen biết lâu như vậy, còn đối xử với cháu như thế? Cháu thích anh ấy lâu như vậy, anh ấy còn làm như vậy với cháu."

Vu lão gia cũng không nỡ lòng nhìn cháu gái nhà mình như thế, nhắm mắt lại nói: "Biết vì sao ông lại bảo cháu dừng tay lại không? Lần này, cháu hành động rõ ràng như vậy, nếu như lão An cũng giúp tiểu tử Tần Mạc kia điều tra, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là ra tòa án như vậy. Bây giờ, lão An thái độ rất rõ ràng, ông ta đã biết chuyện rồi, nên cũng không muốn giúp. Cháu cũng biết năng lực của Tần Mạc rồi đấy, cho nên Chân nhi hãy dừng tay lại đi."

Vu Chân vẫn muốn nói gì đó.

Điện thoại di động liền vang lên.

Là điện thoại của Hoàng cục trưởng.

Vu Chân nhận cuộc gọi được một lát, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Đây chẳng phải là cuộc điện thoại bình thường.

Mà là đang thông báo cho cô ta, bắt đầu từ hôm nay cô ta chính thức bị tổ trọng án khai trừ.

Vu Chân nắm chặt điện thoại di động, đôi mắt trầm xuống.

Cô ta không nghĩ rằng mình không tuân theo nguyên tắc làm cảnh sát, đặc biệt là một thành viên của tổ trọng án mà nói, đó là nguyên tắc cơ bản nhất.

Mà là một mực đem vấn đề này đổ lỗi cho người khác.

Có lẽ là bản thân cô ta không yêu thích cái nghề này.

Vu Chân cũng không hiểu, cô ta hành động như vậy căn bản không xứng với bộ cảnh phục mà cô ta vẫn luôn mặc kia.

Cúp điện thoại, ánh mắt Vu Chân ngập tràn cay độc.

"Ông nội, cháu đã cố gắng hơn một năm mới vào được tổ trọng án. Nhưng bây giờ bởi vì người đó mà bị khai trừ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, hiện tại ông An không giúp chúng ta. Chờ đến lúc Tần Mạc biết được người kia đối với anh ấy rốt cuộc là có dụng ý gì, nhất định sẽ giúp chúng ta. Cháu nghe theo ông nội, lần này sẽ nhẫn nhịn, lui một bước. Chờ đến thời cơ thích hợp, cháu sẽ đòi lại tất cả mọi thứ."

Vu lão gia cười: "Cháu có thể nghĩ được như vậy là tốt. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chờ sóng gió đi qua, mọi chuyện đều dễ bàn."

Đáng tiếc là.

Tần Mạc cũng không định để cho sóng gió lần này đi qua.

Bởi vì luật sư đại diện có quan hệ với quan tòa.

Vu lão gia cũng sử dụng người của mình.

Ông vốn cho là Tần Mạc chẳng qua chỉ là một tiểu bối.

Nhưng cuối cùng Vu lão gia vẫn là sai rồi.

Vu Chân bị thu hồi tư cách làm cảnh sát, nếu như không phải là Vu lão gia quan hệ với mấy người kia, không chừng Vu Chân còn phải ngồi thêm mấy ngày tù.

Tốn nhiều tiền như vậy, nhưng trên tòa án vẫn là không thể giữ lại mặt mũi cho cháu gái nhà mình.

Ngay từ đầu Vu Chân còn không có phục, thân phận cô ta ở đó. Hơn nữa rất hiểu nói như thế nào, để cho chuyện này việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

Khi quan tòa hỏi, cô ta còn nhấn mạnh một chút: "Cậu ta rất đáng nghi, cho nên tôi bắt cậu ta vào trong cục cảnh sát hỏi mấy câu, tôi chẳng qua chỉ là đang phá án."

Sở dĩ Vu Chân không sợ hãi, cũng là bởi vì quy định ở đây.

Không nghĩ tới là, luật sư bên đối phương đẩy đẩy mắt kính nói: "Hành động bắt đối tượng tình nghi, việc này quả thật là không sai. Cho tới bây giờ chúng tôi cũng không nghi ngờ cô Vu Chân ở phương diện này. Chẳng qua là đóng giả cảnh sát, lấy cớ và hối lộ sở trưởng đồn công an. Những việc này mới là trọng điểm, bởi vì hành động của cô Vu Chân mang đậm tình cảm cá nhân. Hơn nữa, người của tôi đối với hành vi đó đã bị tổn thương lớn. Bên tôi có quyền cáo cô Vu Chân lợi dụng chức quyền làm việc riêng."

Vu Chân nghe đến đó, mặt mũi trắng bệch.

Đó là bởi vì trong lòng cô ta rất rõ, lí do như vậy rốt cuộc là người nào viết.

Anh Mạc, thật là quá độc ác.

Tay Vu Chân siết chặt rất nhanh lại buông ra.

Không, không phải là anh Mạc lòng dạ ác độc.

Mà là bởi vì người kia tồn tại, trở thành mâu thuẫn giữa cô ta và anh Mạc.

Thậm chí hại cô ta ngay cả cảnh sát đều không được làm.

Thù này.

Cô ta sẽ không quên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top