Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 403 - Vô Thượng Tiên Đồ (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xoài Nhỏ -  
Beta : Sa - Shadowysady
====================

"Sơ Tranh, Sơ Tranh..."

Nữ tử ở trong khách điếm kia nhanh chóng đuổi theo.

"Ngươi... Ngươi không sao, vậy sao không trở về? Chúng ta đều rất lo cho ngươi..."

Người này cũng không phải là ai xa lạ.

Chính là Tịch Lan, bạn lữ của Thanh Tiêu.

"Lo lắng cái gì?" Sơ Tranh hỏi lại: "Lo ta sẽ tiết lộ ra ngươi?"

"Sơ Tranh, ngươi đang nói gì vậy?" Nữ tử kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia tổn thương: "Ta thật sự lo lắng cho ngươi mà."

"Ồ."

Vì sao nguyên chủ lại chủ động tự mình xin đi phong ấn thứ kia lại?

Còn không phải là vì người trước mặt này sao.

Tịch Lan cực kì thông minh, nàng ta không trực tiếp nói rằng nguyên chủ nên đi.

Mà là mặt mày ủ rũ nói với nàng rằng, chỉ có thượng thần mới có năng lực để củng cố phong ấn.

Trong Thần giới, không ai có thể đảm nhận nhiệm vụ này.

Bộ dáng của nàng ta lo lắng như vậy khiến nguyên chủ cảm thấy rất đau lòng.

Cho nên nguyên chủ liền nghĩ, dù sao nàng cũng được coi là Thượng thần, hẳn nên vì Thần giới mà bỏ ra chút sức lực.

Cho nên nguyên chủ mới đi...

Chỉ là không biết Tịch Lan có mục đích thực sự gì phía sau nữa.

Đáy lòng Tịch Lan có chút bất an, nàng ta quan sát biểu cảm lạnh nhạt của Sơ Tranh, nghi hoặc trong lòng lại ngày càng lớn.

Nàng chưa bao giờ lạnh nhạt như thế này.

Sơ Tranh như vậy làm Tịch Lan cảm thấy rất không thoải mái.

Tịch Lan thận trọng hỏi: "Sơ Tranh, trong quá trình phong ấn đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao gần đây không có động tĩnh gì nữa?"

Rồi lại như sợ Sơ Tranh hiểu lầm nên nàng ta nhanh chóng bổ sung một câu.

"Lúc trước mọi người đều muốn vào tìm ngươi, nhưng lối vào đột nhiên bị phong bế lại không thể qua được, ngươi không sao chứ?"

Sơ Tranh lạnh lùng nhìn Tịch Lan.

Xinh đẹp mà sao lắm mồm quá vậy?

Nói quá nhiều.

Thật muốn xử lí nàng ta.

【Chị gái nhỏ, chúng ta là người nhiều tiền nhưng văn minh hiền hòa, chị làm ơn hướng tới mục tiêu làm người tốt một cách tích cực có được không?】 Xử lí cái gì mà xử lí, có thể đừng dùng hai chữ xử lí này nữa được không?

Vương Giả thực sự sợ Sơ Tranh, một lời không hài lòng là lập tức xử lý người ta mất.

Nó là một hệ thống phá của a.

Vì sao chị gái nhỏ hàng xóm có thể tích cực hướng về phía trước mà chị gái nhỏ nhà nó lại không thể chứ? 

Vương Giả khóc ngập WC.

Tịch Lan ôn nhu gọi nàng: "Sơ Tranh?"

Rốt cuộc nàng ta bị sao vậy?

Tịch Lan càng ngày càng cảm thấy kì lạ.

Ở trong phong ấn kia nàng ta đã gặp phải chuyện gì?

Mà  sao nàng ta có thể thoát khỏi đó?

Tại sao phong ấn lại không có chút động tĩnh nào?

Chẳng lẽ đã thực sự bị nàng phong ấn lại?

"Ta là Thượng thần." Sơ Tranh đột nhiên nói.

"... Đúng... Đúng... a." Tịch Lan có chút mơ hồ, không biết tại sao Sơ Tranh lại nhắc đến vấn đề này.

"Ngươi nhìn thấy Thượng thần mà không có chút lễ phép nào sao?" Ngươi đẹp thì đã sao, đẹp cũng không thể không biết tôn ti trật tự như thế nhá!

"............"

Tịch Lan không ngờ rằng Sơ Tranh lại đột nhiên nói về việc này.

Trước đó mình vẫn cùng nàng ở chung, nàng vốn chưa từng so đo chuyện này mà.

"Tịch Lan." Một nam nhân cao lớn tuấn mỹ từ xa đi lại, trên mặt tràn đầy lo lắng: "Ta đã nói nàng không cần đợi ta rồi mà, sao nàng lại..."

Thanh Tiêu nhìn thấy Sơ Tranh, sự lo lắng trên mặt ngay lập tức biến mất.

"Sơ Tranh Thượng thần..."

"Tịch Lan gặp qua Thượng thần." Tịch Lan đột nhiên phúc thân, ủy khuất hành lễ, giống như Sơ Tranh đang ép bức nàng ta vậy.

"Tịch Lan." Thanh Tiêu nhanh chóng đỡ nàng ta đứng lên, đau lòng nói: "Nàng đang làm gì vậy?"

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh như băng nhìn hai người trước mắt: "Thanh Tiêu Tiên quân cảm thấy nàng hành lễ với ta là ủy khuất sao?"

Nguyên chủ thích Thanh Tiêu, hắn liệu có biết điều này không?

Đương nhiên là hắn biết.

Hoặc ngay từ lúc đầu, Thanh Tiêu đã muốn nguyên chủ thích hắn, còn cố ý lừa gạt tình cảm của nguyên chủ, sau đó còn lừa nàng để thay hắn cứu người hắn thích.

Thật là đáng sợ.

Giọng điệu Thanh Tiêu nặng thêm: "Tịch Lan trước đó đã bị thương nên thân thể không được khỏe, nàng lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, sao ngươi lại có thể bắt nàng hành lễ chứ?"

"Vì sao lại không thể?"

Nàng ta bị thương cũng không phải do bà đây.

Tại sao lại muốn ta chịu trách nhiệm cho vết thương của nàng chứ?

Khẩu khí của Sơ Tranh rất hùng hồn, khiến lửa giận của Thanh Tiêu dần dần bốc lên: "Sơ Tranh!"

"Thượng thần." Sơ Tranh nhắc nhở hắn: "Chú ý thân phận của ngươi." Có thể nói chuyện với bản thượng thần bằng cái giọng điệu đấy chắcc!

Sơ Tranh chưa bao giờ nói chuyện kiểu này với hắn.

Nàng vốn chưa bao giờ để ý đến cái mác Thượng thần.

Ngay cả khi thực lực của nàng rất mạnh, cũng chưa từng để ý đến điều đó.

Ở trước mặt hắn lại càng không.

Hiện tại nàng lại đang nhắc nhở hắn, nàng là Thượng thần, thân phận tôn quý hơn hắn rất nhiều, đừng có làm càn trước mặt nàng.

Đáy mắt nàng đã không còn sự vui vẻ vụng trộm khi thấy hắn.

Lúc này chỉ còn sự lạnh nhạt.

Giống như hồ nước lạnh lẽo ngàn năm tích tụ lại.

Lặng lẽ tỏa ra hàn khí.

Cảm giác chênh lệch này làm Thanh Tiêu cảm thấy rất không thoải mái.

"Phu quân." Tịch Lan kéo tay Thanh Tiêu: "Có lẽ Thượng thần trong quá trình phong ấn đã gặp chút khó khăn, chàng đừng cãi lời Thượng thần nữa."

Tịch Lan xoay chuyển tình hình thật nhanh nha.

Hai chữ ' Thượng thần ' nói lên thật kính cẩn, nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ nghe ra vài phần ủy khuất.

"Khụ khụ khụ..."

Tịch Lan đột nhiên ho khan.

Thanh Tiêu không thèm để ý đến Sơ Tranh, khẩn trương quan tâm hỏi han Tịch Lan.

"Nàng không sao chứ?"

"Phu quân, thiếp không sao." Tịch Lan vừa nói vừa rơi lệ, bộ dạng kia đâu phải là không sao, rõ ràng là có vấn đề.

Sau đó nàng ta lại nhìn về phía Sơ Tranh một chút.

Sơ Tranh: "..........."

Nhìn ta làm cái quần què gì?!!

Là ta làm ngươi khóc chắc???

Nhưng trong mắt Thanh Tiêu lại trở thành Tịch Lan thương tâm khổ sở vì Sơ Tranh đột nhiên thay đổi.

Lửa giận trong lòng Thanh Tiêu lại càng lớn hơn, giống như Tịch Lan đã bị Sơ Tranh sỉ nhục vậy.

Sơ Tranh cảm thấy những người đẹp thường lật mặt rất nhanh.

Lúc thì nàng ta ủy khuất rơi lệ.

Lúc sau nàng ta lại giả bộ đáng thương.

Làm cho Sơ Tranh cảm thấy... ngứa tay muốn xử lý lắm rồi.

Trong đầu Sơ Tranh đã nghĩ ra N cách khiến hai kẻ trước mắt đi du lịch miền cực lạc, càng nghĩ lại càng thêm kích động.

"Ầm!"

Ngay trước lúc nàng muốn động thủ thì đột nhiên hai con yêu quái bay ra từ khách điếm, đập thẳng xuống đất.

Yêu quái Giáp tông cửa chạy ra, tay vẫn đang cầm Tiên Linh Diệp, đằng sau nó là đám yêu quái trong khách điếm, vừa đuổi theo vừa mắng chửi ầm ĩ.

Sơ Tranh đứng ngay ngoài khách điếm nên yêu quái đánh nhau bên trong cũng đã ảnh hưởng đến nàng.

Đám yêu quái nhốn nháo chạy ra làm ba người Sơ Tranh, Tịch Lan và Thanh Tiêu bị tách ra, bóng người lẫn trong đám hỗn loạn, Sơ Tranh nhón chân lên cố nhìn xem hai người kia đâu.

Nhưng đến lúc bọn yêu quái đánh nhau đã đời xong thì Tịch Lan và Thanh Tiêu đã không còn ở đây nữa.

Cái gì thế này?

Cái quái gì thế này?!!

"Cái con heo mập đáng chết này, ta giết chết ngươi..."

"Ngươi nói ai mập?"

"Ngươi không mập chẳng nhẽ ta mập?"

"Có giỏi ngươi nói lại một câu nữa!"

"Con heo mập đáng chết! Con heo mập đáng chết! Con heo mập đáng chết!!"

"A!!"

Hai yêu quái đánh nhau tiến dần về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "............"

Đệt... X!

Sơ Tranh tiện tay cầmlấy vật bên cạnh, trực tiếp phang thẳng vào đầu con yêu quái gần nhất.

Yêu quái kia hai mắt trợn ngược lên rồi lăn ra đất.

Yêu quái vừa bị mắng là heo mập: "!!!!!!!!!!"

Biểu cảm khuôn mặt hắn lập tức thay đổi, vắt vội chân lên cổ bỏ chạy.

-

Yêu quái Giáp mặt mũi bầm dập lẩm bẩm.

Sơ Tranh đi đằng trước, bên cạnh là Ngân Sinh.

Yêu quái Giáp nhìn Sơ Tranh một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.

"Đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy? Ta rất thông thạo nơi này, có thể dẫn đường cho ngài nha!"

Sơ Tranh vừa quay sang đã thấy bản mặt sưng vù như đầu heo của yêu quái Giáp, ngay lập tức thu hồi tầm mắt lại, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

Yêu quái Giáp thấy Sơ Tranh không nói lời nào, khuôn mặt như đầu heo liền cứng lại.

Chắc Đại tỷ không thích nói chuyện.

Yêu quái Giáp liền nhìn về phía Ngân Sinh.

"Dê nhỏ..."

Ngân Sinh vừa nghe thấy yêu quái Giáp lên tiếng liền chạy đến bên cạnh Sơ Tranh, cảnh giác nhìn hắn.

Yêu quái Giáp cảm thấy mặt mình lại càng thêm đau........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top