Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 426 - Vô Thượng Tiên Đồ (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xoài - TaLaXoaiNhoAhihi
Beta : Sa - Shadowysady
============================

Sơ Tranh không hề muốn quản chuyện này thêm chút nào, thế nhưng yêu lực vẫn đang chạy loạn trong cơ thể cô cứ như đang nhắc rằng: nếu cô không giải quyết dứt điểm con chó điên này, thì cô cũng sẽ không được sống yên ổn đâu.

Sơ Tranh lạnh mặt: "Các ngươi rời khỏi nơi này trước đi."

Thần tộc không hiểu: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía huyết trì, cánh môi khẽ mở: "Có muốn phong ấn không?"

Thần tộc: "........" Tất nhiên là muốn!

"Vậy thì đi đi." Các ngươi ở đây vây xem, ta còn làm trò... à làm phong ấn kiểu gì được hả!?

Thần tộc: ".........."

"Ngươi... thật sự có thể phong ấn hắn một lần nữa sao?" Người Thần tộc vẫn nửa tin nửa ngờ.

"Vừa rồi là các ngươi nói ta có thể, hiện tại lại đi chất vấn ta?" Bắt quỷ là các ngươi, thả quỷ cũng là các ngươi, các ngươi còn muốn thế quái nào nữa, lên trời chắc?

"........."

Thần tộc cạn lời, bọn họ chẳng qua chỉ cảm thấy Sơ Tranh có thể biết phong ấn mà thôi, chứ cũng không ngờ là cô sẽ lại đồng ý.

"Các ngươi có đi mau không thì bảo?" Sơ Tranh thấy bọn họ vẫn đứng yên thì không nhịn được nói: "Các ngươi không đi thì ta đi."

"Thượng thần Sơ Tranh, làm phiền ngài rồi." Thần tộc nào đó lập tức chắp tay thi lễ.

Thần tộc vừa đi ra khỏi chỗ đó, sắc mặt cả đám người đều rất khó coi.

"Chúng ta thật sự để nàng và Đỗ Hồi ở cùng một chỗ sao?"

"Đây chính là Ma tộc Thượng cổ đấy!"

"Chứ sao? Các ngươi thì có thể phong ấn Đỗ Hồi chắc?"

"..........."

"Trong tay nàng còn có Tuyết Uyên..."

Người Thần tộc cảm thấy bọn họ thật sự là điên rồi, thế nên mới để thủ lĩnh của hai phái tà ma ngoại đạo ở chung với nhau.

Trước đây bọn họ còn đối xử với Sơ Tranh không được tốt cho lắm nữa, nhỡ mà Sơ Tranh lại đi trao đổi gì đó với hai tên kia thì không phải họ sẽ thành tội nhân thiên cổ rồi sao.

-

Thần tộc ở bên ngoài đợi mãi đợi mãi nhưng vẫn không thấy Sơ Tranh đi ra.

Khí tức âm trầm xung quanh vẫn còn đó  chưa hề tiêu tán.

Cả ngọn núi đều bị làn sương mù vây lại, làm cho ai cũng cảm thấy không thoải mái.

"Không được, để ta vào xem."

Một thần tộc rốt cuộc không đợi được nữa, cũng không thèm để ý đến việc bị mọi người ngăn cản, dứt khoát xông vào.

Một khắc sau.

Thần tộc kia từ bên trong đi ra, đám người Thần tộc còn lại trong nháy mắt đã nhào lên vây quanh hắn, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, không ít người còn nhìn về phía sau tìm kiếm hình bóng Sơ Tranh.

"Bên trong không có ai cả." Sắc mặt Thần tộc kia không được tốt lắm.

"Không có ai?" Có người cất cao giọng: "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Ừ."

"Đỗ Hồi đâu rồi?"

Thần tộc kia lắc đầu, hắn không thấy Đỗ Hồi cũng không thấy huyết trì kia đâu nữa.

"..........."

"Các ngươi xem!"

Mọi người còn đang lo lắng thấp thỏm thì bỗng nhiên có người hét lớn chỉ lên không trung.

Khí tức âm u bao phủ xung quanh đang dần dần biến mất, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể mọi người.

Đám người Thần tộc đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ tìm trên núi một vòng nhưng cũng không tìm được Sơ Tranh và Tuyết Uyên đâu nữa.

Thần tộc đành phải mang Tịch Lan trờ về trước.

Tịch Lan là tù binh nên vừa mang về đã bị giam lại.

"Tịch Lan, tại sao ngươi lại làm ra loại chuyện này?"

Tịch Lan cuộn tròn người ngồi bên trong, không thèm để ý đến người đang hỏi.

"Thanh Tiêu tiên quân đang ở đâu?"

"Bây giờ chúng ta là đang cho ngươi một cơ hội để giảm bớt tội nghiệt của mình, đừng có ngoan cố cứng đầu nữa!"

Tịch Lan u ám liếc hắn một cái rồi vùi đầu vào trong đầu gối, mặc kệ người bên ngoài hỏi cái gì nàng ta cũng không trả lời.

Người Thần tộc muốn tìm Thanh Tiêu nên chỉ có thể dùng hình với Tịch Lan.

Thế nhưng Tịch Lan vẫn không chịu mở miệng, một chữ cũng không nói cho bọn họ.

Không ai biết Tịch Lan  làm những việc này là vì điều gì, cũng không ai biết Thanh Tiêu ở đâu.

Tịch Lan nằm trong tiên lao, sắc mặt tái nhợt, trên người loang lổ vết máu.

Đây là vết thương do Thần khí đặc biệt dùng để dụng hình với Thần tộc do chính Thần tộc làm ra, thế nên vết thương sẽ không tự động khép lại được.

Ngón tay Tịch Lan hung hăng cào trên mặt đất.

Nàng ta không phải Tịch Lan.

Nàng ta chỉ  là một hồn phách.

Một hồn phách tồn tại từ thời kỳ Thượng cổ.

Đỗ Hồi đã từng là tín ngưỡng của nàng ta, là vị Đại nhân nàng ta hằng tôn kính. 

Nàng ta đã đi theo Đỗ Hồi nhiều năm cùng hắn chinh chiến tứ phương.

......... Chỉ là Đỗ Hồi không biết nàng ta mà thôi.

Ở trong mắt Đỗ Hồi, có lẽ nàng chỉ là một nhân vật nhãi nhép, bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh.

Khóa Tụ Hồn làm nàng ta tỉnh lại, cũng làm cho nàng ta tồn tại trong thân thể Tịch Lan.

Lúc ấy linh hồn Tịch Lan vẫn còn trong thân thể, thế nhưng lại không cường đại như nàng ta, cho nên nàng ta cắn nuốt linh hồn của Tịch Lan, triệt để chiếm cứ thân thể này.

Nàng ta còn phát hiện ra rằng trong thân thể của nữ hài tử cầm khóa Tụ Hồn kia có năng lượng của Đỗ Hồi.

Với rất cả những điều này, nàng ta hoàn toàn có thể thả Đỗ Hồi ra.

Nếu như nàng ta có thể thả Đỗ Hồi ra, như vậy trong mắt Đỗ Hồi sẽ có nàng ta, và nàng ta sẽ trở thành người duy nhất Đỗ Hồi tín nhiệm.

Nàng ta biết Đỗ Hồi bị phong ấn ở đâu, cho nên bắt đầu lên kế hoạch phá phong ấn.

Chỉ là nàng ta không thể ngờ, kế hoạch mình ấp ủ suốt bao lâu cuối cùng lại thất bại thảm hại thế này.

Nghĩ đến trước đó bản thân còn bị Đỗ Hồi khống chế, đáy lòng Tịch Lan không nhịn được mà buốt giá.

Người nàng ta từng sùng bái nhất, hóa ra từ trước đến nay đều không để mình ở trong mắt.

Nàng ta vẫn chỉ là một nhân vật râu ria lúc nào cũng có thể bị hy sinh, bị vứt bỏ.

Không...

Nàng ta tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy.

-

Thập Lý Bát Sơn.

Hổ Vương là một hán tử cao một mét tám mấy, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện phiếm cùng với mấy tiểu đệ.

Từ sau khi Sơ Tranh trở về, Hổ Vương liền cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Sơ Tranh còn bảo hắn phát Tiên Linh Diệp càng ngày càng nhiều.

Người Thần tộc nói Tiên Linh Diệp ở Thần giới, Đại Vương nhà bọn họ đánh cướp của Thần tộc từ bao giờ vậy?

Hắn thật sự sợ Thần tộc sẽ mang người đến đánh chết bọn họ.

"Hổ Vương, phát nhiều Tiên Linh Diệp như thế thật lãng phí quá đi." Tiểu đệ cũng vô cùng đau lòng cảm thán.

"Ngươi muốn nói gì?" Hổ Vương liếc tiểu đệ một cái.

"Hổ Vương, ngài nói xem..." Tiểu đệ xích lại gần Hổ Vương, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm mấy câu.

Còn chưa nói xong, hai bàn tay Hổ Vương đã bổ lên trán tiểu đệ: "Ngươi có phải đồ ngốc không hả, ngươi có phải đồ ngốc không hả, ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo."

Tiểu đệ ôm đầu xin tha: "Hổ Vương, ta sai rồi, ta sai rồi."

"Ta nói cho các ngươi biết." Hổ Vương chỉ vào mấy tiểu đệ còn lại: "Đại Vương bảo làm cái gì thì làm cái đó, ai dám có tâm tư khác, bị Đại Vương phát hiện thì tự đi mà gánh hậu quả đi."

Mấy tiểu đệ co lại thành một đám, liên tục gật đầu lia lịa bày tỏ bản thân   đã hoàn toàn nhận thức sâu sắc.

"Thấy chó của ta đâu không?"

Thanh âm lãnh đạm trong trẻo đột ngột vang lên.

Hổ Vương vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thì thấy tiểu cô nương đang đứng trên tảng đá, do ngược sáng nên không nhìn được biểu cảm khuôn mặt nàng, thế  nhưng có thể cảm nhận được bây giờ nàng đang rất khó chịu, không khí xung quanh đều như sắp đóng băng đến nơi vậy.

Hổ Vương nhịn không được mà rùng mình, nhanh chóng kéo đám đàn em đứng lên.

"Đại Vương... ngài... ngài nói..... chó..... nào cơ?"

Đại Vương nuôi chó từ lúc nào thế?

Các ngươi đã nhìn thấy chó của Đại vương bao giờ chưa?

Hổ Vương dùng ánh mắt hỏi đám tiểu đệ.

Đám tiểu đệ đồng loạt lắc đầu.

Bọn họ không biết Đại Vương có nuôi chó nha!

Sơ Tranh sửa lại ngôn từ một chút: "Tuyết Uyên."

Khóe miệng Hổ Vương lập tức co lại.

Tuyết Uyên... không phải là hồ ly sao? Sao lại biến thành chó rồi?

Được rồi, Đại Vương đã nói là chó thì là chó vậy.

Hổ Vương lại quay sang hỏi tiểu đệ: "Các ngươi có nhìn thấy không?"

Các tiểu đệ tiếp tục lắc đầu.

"Đại Vương, chúng ta đều không nhìn thấy..."

Hổ Vương còn chưa nói hết câu thì Sơ Tranh đã xoay người bỏ đi, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đi tìm, tìm được thì mang về đây cho ta!"

Hổ Vương: "........."

Có cảm giác rằng lời này của Đại Vương nhà hắn... tràn đầy sát khí!

Vì chó... không phải, vì Tuyết Uyên mặc niệm một phút.

Hổ Vương thấy mấy tên tiểu đệ vẫn còn đứng yên thì tát cho mỗi đứa một phát rồi rống lên: "Đứng đây làm gì nữa, nhanh chóng đi tìm đi!"

Tiểu đệ: "........."

Vì sao lại đánh ta!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top