Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 439 - Sát Thủ Hàng Đầu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mei - since130613
Beta: Sa - Shadowysady
====================

"Ông nghi ngờ tôi."

Ánh sáng hơi tối trong gian phòng bao phủ lên người Sơ Tranh, phảng phất như có một tầng ngăn cách mông lung khiến người ta nhìn không rõ ràng.

"Lão đại, mới vừa rồi Tranh tỷ đã cùng chúng ta đi tới." A Hoa nói thay Sơ Tranh: "Tỷ ấy đã cứu chúng ta."

Lão đại đưa tay lên rồi nhìn A Hoa ra hiệu cảnh cáo.

A Hoa mấp máy môi nhưng rồi cũng cúi người lui xuống, không dám lên tiếng nữa.

Ánh mắt lão đại âm trầm: "Sơ Tranh, làm sao mà tôi không nghi ngờ cô cho được?"

Không biết vì sao cô lại xuất hiện ở đây, lại còn không lấy ra được chứng cứ chứng minh những gì mình nói.

Sơ Tranh đối diện trực tiếp với ánh mắt của lão đại.

Đáy mắt thanh tịnh trong suốt của nữ sinh giống như mặt hồ kết băng, thấm đẫm lạnh lùng nghiêm túc, không có nửa phần hoảng loạn.

Đối mặt với nhân vật lớn như lão đại cũng không thấy nữ sinh lùi đến nửa bước, ngoài bình tĩnh lạnh lùng thì cũng chỉ là lạnh lùng bình tĩnh.

Đây lòng lão đại bỗng cảm thấy kì lạ.

Đây là Sơ Tranh sao?

Sơ Tranh cất tiếng gọi: "A Hoa."

" Tranh tỷ?" A Hoa nhỏ giọng đáp.

"Tên bị bắt ở ngoài đâu rồi?"

"A?" A Hoa sửng sốt một chút, sau đó vỗ trán 'bộp' một cái: "Mau mang vào. Lão đại, chúng ta bắt được một người còn sống ở bên ngoài."

Lão đại vẫn nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Sơ Tranh dùng tư thế vô cùng ung dung tuỳ ý nhìn lại hắn.

Không đúng!

Là khí thế lẫm liệt đầy mình!

Còn Lâm Phong lại thấy hơi bất an, bàn tay hắn khẽ siết chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, chỉ sợ rằng sẽ lộ ra chân tướng.

Kế hoạch của hắn có một biện pháp là nếu thất bại thì sẽ đổ thẳng lên đầu Sơ Tranh.

Nhưng để có thể vu oan triệt để cho cô thì lại cần thời gian và lão đại cũng cần phải tự mình đi điều tra chứ không phải là hắn tự nói ra, như thế sẽ rất dễ bị nghi ngờ.

Mà bây giờ Sơ Tranh lại đang ở ngay đây, ngay giờ phút này tại hiện trường, mặc dù cô cũng bị nghi ngờ, nhưng mà....

Không hiểu vì sao Lâm Phong lại thấy càng thêm bất an.

Hắn cứ luôn cảm thấy rằng, dù mới chỉ trải qua mấy giờ thôi mà Sơ Tranh của bây giờ đã không hề giống Sơ Tranh của ngày hôm qua nữa.

Lão đại dập tắt đầu thuốc:  "Mang vào."

-

Kẻ bị bắt này vốn chỉ còn một hơi thở thoi thóp, sau đó lại bị giày vò lôi kéo, bây giờ mà vẫn còn sống thì đã chính là kỳ tích của loài người.

Hắn bị ném giữa phòng rồi bị giội một chậu nước lạnh cưỡng ép phải tỉnh dậy.

Sơ Tranh vẫn vòng tay quanh ngực đứng nhìn, cô chẳng hề lộ ra chút lo âu thấp thỏm nào vì bản thân bị nghi ngờ hết, thậm chí còn có hơi  bình tĩnh quá mức.

Lão đại không khỏi nhìn cô nhiều hơn một chút.

A Hoa ném chậu nước trong tay đi rồi nắm lấy cổ áo của gã kia: "Ai bảo mày tới đây?"

"Khụ khụ khụ...."

Nửa gương mặt tên kia đều  đã bị sưng lên, chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một con mắt.

Sau khi thấy rõ tình hình của mình thì hắn bèn nở một nụ cười mỉa mai: "Chúng mày giết tao đi!"

"Giết mày thì quá dễ dàng rồi, nhưng mà  kể ra thì để mày sống không bằng chết thì còn dễ dàng hơn." A Hoa không còn giữ sự thận trọng dè dặt khi đứng trước mặt Sơ Tranh nữa: "Nếu mày muốn thử thì tao có thể giúp mày trải nghiệm."

"Tao không biết gì cả...." Gã kia vẫn mạnh miệng.

"Lão đại, tôi mang hắn ra ngoài tra hỏi để không làm bẩn nơi này." A Hoa xin chỉ thị lão đại.

Hiển nhiên là lão đại rất tín nhiệm A Hoa nên liền gật nhẹ đầu.

"Ngồi xuống hết đi." Lão đại ngược lại còn ra vẻ rất rộng lượng, không vì nghi ngờ mà nổi giận vô cớ.

Sơ Tranh lập tức ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, vắt chéo chân, tư thế lão đại đã bày ra xong xuôi.

Lâm Phong liếc nhìn cô một cái rồi đi tới một cái ghế khác.

"Tôi nhớ là Lâm Phong cùng  với Sơ Tranh nhỉ." Lão đại hỏi.

Lâm Phong cẩn thận trả lời, hắn không biết lão đại đột nhiên nhắc đến chủ đề này làm gì, có hơi chần chừ rồi khẽ gật đầu: "Vâng, tôi cùng với Tranh tỷ và Lâm Nghiên tới từ cùng một cô nhi viện."

"Ừ, lúc các người tới mới có mấy tuổi đâu...." Lão đại khoát tay một chút: "Không nghĩ rằng nhoáng một cái mà đã trôi qua nhiều năm như thế rồi, tất cả cũng đã lớn hết."

Lão đại đột nhiên bắt đầu hồi tưởng.

Sơ Tranh lục tìm hết tất cả tài liệu liên quan tới vị lão đại này trong trí nhớ.

Theo những gì nguyên chủ biết thì vị lão đại này thật ra cũng không tệ lắm.... Mặc dù quy tắc của tổ chức sâm nghiêm lãnh khốc,  không hề có chút tình người.

Nhưng chỉ cần không phạm phải sai lầm thì lão đại cũng có thể đối với bọn họ rất tốt.

Nhưng mà thứ hắn ghét nhất chính là phản bội.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, sau khi lão đại nhớ về quá khứ xong mà biết ai là kẻ phản bội thì hậu quả............

Chính là giết!

Thật đáng sợ!

Lúc A Hoa đi vào thì lão đại cũng vừa nói xong câu cuối cùng.

"Lão đại, hắn đã khai rồi." A Hoa đứng cung kính cạnh ghế sofa: "Là người của Thanh bang."

Lông mày lão đại nhíu lại, trầm giọng nói: "Làm sao bọn chúng lại biết được tin tức?"

Thanh bang cùng với bọn họ là tử địch, việc bọn hắn ra tay với lão đại là rất hợp tình hợp lý.

Việc không thích hợp chính là —— Làm sao bọn hắn lại biết họ sẽ ở đây?

A Hoa trả lời: "Hắn nói là có người đã để lộ tin tức cho chúng, thế nhưng mà bọn chúng lại cũng không biết là ai."

Manh mối chỉ có từng đó, cho dù A Hoa có giết chết đối phương thì cũng không cách nào biết được là ai để lộ tin tức.

Lão đại nhìn về phía Sơ Tranh và Lâm Phong: "Như vậy có nghĩa là gián điệp đang ở ngay giữa chúng ta?"

Lần này A Hoa không dám trả lời nữa.

"Lão đại, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ngài." Lâm Phong bày tỏ sự chân thành rất đúng thời điểm, từ ngữ cũng không hề thừa thãi.

Sơ Tranh vẫn không nói lời nào như cũ, trên mặt không nhìn ra được nửa phần cảm xúc, lạnh lùng y hệt một người máy.

Đối với tình cảnh của mình hiện giờ mà cô cũng không có dáng vẻ lo lắng  tí nào.

Lão đại có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Sơ Tranh.

Tốt xấu gì thì cô cũng nên nói cho mình một câu chứ....

Thanh Bang lấy tin tức của bọn họ từ nơi nào thì bọn họ không biết.

Nhưng giữa hai người vốn không nên xuất hiện ở đây thì hiềm nghi đối với Sơ Tranh lại lớn hơn.

Bởi vì những gì cô nói đều không rõ ràng, có điều.... đây cũng không nhất định là chứng cứ....

Lão đại suy tư một hồi dưới đáy lòng, không buộc tội hai người mà cũng không có ý định thẩm vấn cả hai.

Lão đại đứng dậy, nhìn cả hai với ánh mắt lạnh lùng: "Sơ Tranh, Lâm Phong, tôi cũng coi như đã nhìn cả hai lớn lên, tôi không muốn nghi ngờ ai đã làm điều sai trái đâu."

Lão đại không phải dạng loại bạo quân vừa mới nghi ngờ đã muốn kéo ra ngoài chặt đầu, nhưng  hắn cũng không phải loại người đã nghi ngờ rồi thì sẽ không để yên không cho kẻ hiềm nghi biết.

Hắn muốn anh biết rằng hắn đang hoài nghi chính anh, nhưng cách đối xử của hắn lại không có gì khác biệt, từ đó tạo ra áp lực tâm lý cho anh.

Đương nhiên Sơ Tranh chẳng làm cái gì cả nên không thèm sợ hãi chút nào.

Mà cho dù có thật sự là cô làm thì cô cũng sẽ không có nửa điểm áp lực.

Lão đại không hiểu ý tứ vỗ vỗ bả vai Lâm Phong rồi mang người rời đi.

Căn phòng chỉ còn lại Sơ Tranh và Lâm Phong cùng với A Hoa vẫn rụt rè đứng 1 chỗ.

"Sơ Tranh."

Lâm Phong gọi Sơ Tranh đang chuẩn bị rời đi.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Vậy thì tôi nên ở đấy à?" Chờ lúc không có người thì phải xử lý con chó điên này cho hả giận mới được!

"Tôi không có ý tứ gì khác." Ngữ khí Lâm Phong nhẹ dần, hắn không để lộ chân tướng mà cô chắc chắn cũng không biết nên hắn lại bày tỏ thái độ như cũ: "Tôi chỉ lo là.... chuyện này sẽ không liên quan tới cô, phải không?"

"Lo cho tôi?" Ngữ khí Sơ Tranh lạnh như băng: "Lo cho bản thân anh trước đi thì hơn."

Sơ Tranh bỏ lại một câu này rồi lập tức rời đi.

Lâm Phong cứng đờ người ngay tại chỗ.

Cô làcó ý gì?

Lâm Phong nhíu mày rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Nghiên.

[Lâm Phong: Không phải em nói đã xử lý xong Hạ Sơ Tranh rồi sao? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?]

[ Lâm Nghiên: Cái gì? ]

[ Lâm Phong: Đừng có rối lên, kế hoạch thất bại rồi, về sẽ nói sau. ]

[ Lâm Nghiên: Xảy ra chuyện gì rồi? Hạ Sơ Tranh là như thế nào? ]

Lâm Phong không trả lời mà lại xoá hết tất cả tin nhắn để  không ai tìm thấy được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top