Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 446 - Sát Thủ Hàng Đầu (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa - Shadowysady
===================

Đóng gói vào chung một hộp, dung lượng của mấy thứ xa xỉ phẩm này liền nhỏ hơn nhiều. Sơ Tranh mang theo một cái túi, lúc quay về bên Tấn Ninh thì tiện tay treo cái túi lên tay cầm xe lăn.

Sơ Tranh đẩy hắn rời đi, nhiệt độ trong khu trung tâm thương mại hơi nóng, Sơ Tranh mặc lễ phục lộ vai nên không cảm thấy lắm, ngược lại Tấn Ninh thì cảm giác rất rõ ràng.

Tấn Ninh càng cảm thấy kỳ quái hơn ở chỗ, tại sao mình lại đi cùng cô?

Càng quỷ dị hơn chính là, lúc này hắn chỉ cảm thấy rất kiên nhẫn chờ đợi, chứ tuyệt đối không cảm thấy phiền phức.

Mặc dù đây chỉ là một người xa lạ...

"Vừa rồi cô đã nghe thấy những gì?"

Xe lăn đi trên nền gạch men phát ra tiếng vang rất nhỏ.

"Cái gì?" Ánh mắt Sơ Tranh hờ hững nhìn tủ kính bên cạnh, trên đó có phản chiếu hình bóng của họ.

"Vừa rồi chỗ cửa thoát hiểm, cô đã nghe thấy những gì."

Lúc đó động tác của Sơ Tranh quá nhanh, đừng nói Ngụy Lâm Hiên không kịp phản ứng, ngay cả Tấn Ninh cũng không kịp phản ứng.

"Đều nghe thấy được."

Sơ Tranh thành thật trả lời.

"............." Tấn Ninh trầm mặc vài giây, lễ phép lạnh nhạt: "Để cô phải chê cười rồi."

"Đúng là khá buồn cười." Sơ Tranh gật đầu.

Tấn Ninh hơi sửng sốt.

Cánh môi hắn khẽ động, trực muốn hỏi ai là người buồn cười ở đây?

Hắn?

Hay kẻ khác?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nuốt lại vấn đề này về không hỏi ra.

Có đôi khi không nên tìm đến cùng sự việc thì tốt hơn.

Rời khỏi cửa hàng, Tấn Ninh vừa liếc mắt nhìn thấy Tấn Thần đang chạy tới bên này, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, vừa va đụng lung tung vào mấy người vừa nói xin lỗi chạy vội về phía trước.

Khóe miệng Tấn Ninh hạ thấp xuống.

Tấn Thần vừa vặn ngẩng đầu trông thấy gương mặt trầm xuống của Tấn Ninh.

Cậu lập tức giấu điện thoại ra phía sau, còn chưa kịp nghĩ cách ứng đối với ông anh quý hóa nhà mình thì tầm mắt lệch qua, trông thấy người đứng phía sau xe lăn.

Ánh mắt Tấn Thần lập tức sáng như đèn pha.

Tiểu tiên nữ!

Duyên phận nha!

Đây tuyệt đối là duyên phận trời ban rồi!

Tấn Thần không thèm quan tâm anh trai thân thiết nữa, ánh mắt chỉ bám dính lên người Sơ Tranh.

"Là cô sao." Tấn Thần tóm được cơ hội bèn quyết không muốn bỏ qua: "Xin chào, là là... tôi tên là Tấn Thần, chúng ta có thể làm quen một chút không?"

"Ừ, tôi là Xuất Thành*." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng gật đầu.

(*晋辰 - Tấn Thần có từ "Tấn" nghĩa là: Vào, tiến vào, nhập vào (tấn trong tấn tới) => Tranh gia nói "Xuất - 出城" nghĩa là ra, đi ra. Ta nghĩ ý Bả là "Ta lượn luôn đây" =)))) )

"A?"

"Anh biết cậu ta sao?" Sơ Tranh hỏi Tấn Ninh.

Tấn Ninh gật đầu.

"Vậy tôi đi trước." Xong việc! Rút lui!!

Sơ Tranh giao Tấn Ninh cho Tấn Thần, chặn một chiếc xe lại, rời đi không chút lưu luyến.

Tấn Thần: "........"

Sao tiểu tiên nữ lại đi mất rồi!

"Anh, cô ấy chính là người em đã kể đó, có phải rất đẹp không, a a a, em rơi vào lưới tình thật rồi."

Tấn Ninh vươn tay ra: "Điện thoại."

Sự hưng phấn của Tấn Thần trong nháy mắt sụp đổ.

"Anh, đây không phải tại em... là mẹ..."

Tấn Ninh đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người trong nhà chỉ sợ hắn sẽ bị làm sao ngoài ý muốn.

Thỉnh thoảng Tấn Ninh còn có thể tìm thấy trong đống đồ của mình thiết bị theo dõi nữa.

"Điện thoại."

Tấn Thần nhăn nhăn nhó nhó đưa điện thoại tới cho Tấn Ninh bằng hai tay.

Tấn Ninh ấn mở điện thoại, nhìn thấy màn hình định vị phía trên, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

"Anh, em cũng không muốn thế đâu, nhưng không thấy anh đâu nên người ta lo lắng mà..."

"Tại sao lại không thấy anh?" Tấn Ninh trả lại điện thoại cho cậu, cười nhạt một tiếng: "Trong lòng chú còn không rõ ràng à?"

Tấn Thần năn nỉ cầu xin: "Anh giai à, con người có ba cái gấp đó được không, em mới chỉ vừa vào nhà vệ sinh một chút,  đi ra đã không thấy tăm hơi anh đâu nữa, xém chút nữa đã hù chết em!!"

"Đúng rồi, trong khách sạn xảy ra chuyện rồi."

Nếu không phải khách sạn xảy ra chuyện thì Tấn Thần cũng sẽ không gấp gáp như thế.

Mặc dù kể từ sau khi gặp phải biến cô, anh trai của cậu cũng có chút khác thường, nhưng tổng thể mà nói thì cũng đâu đến mức khoa trương như cha mẹ cậu nghĩ.

Tấn Ninh quét mắt nhìn Tấn Thần một chút, vẫn giữ điện thoại có định vị kia không buông.

"Chuyện gì."

"Cao Đức Thăng chết rồi."

"Ai?"

"Cao Đức Thăng đó........" Nghĩ nghĩ, anh trai cậu hình như cũng không chú ý đến những người này, hắn bèn thử đổi sang cách gọi khác: "Ông chủ của bất động sản Hồng Quang."

Nói đến bất động sản Hồng Quang, đáy lòng Tấn Ninh lập tức rõ ràng.

"Vở kịch tranh giành tài sản của Cao gia sắp diễn ra rồi, đúng kiểu bát quái chú thích nhất đấy."

"Đúng vậy..." Tấn Thần gật gật, giờ mới kịp phản ứng lại: "Không phải chứ, anh, Cao Đức Thăng vừa chết trong khách sạn đấy, hắn đột nhiên lên cơn đau tim. Anh không cảm thấy chuyện này quá kỳ quái sao? Đang yên đang lành sao lại đột nhiên đau tim được?"

"Chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể phát sinh, ví dụ như chiếc xe kia đang sắp đụng vào chúng ta kia kìa."

Tấn Thần giật mình quay đầu nhìn lại, quả thật có một chiếc xe đang đi tới, có thể là lái mới nên không nhìn thấy bọn họ đứng ở chỗ này, mặc dù tốc độ của xe khá chậm, nhưng nếu cứ không giảm thì chắc chắn sẽ đụng vào họ.

Tấn Thần nhanh chóng đẩy Tấn Ninh tránh đi.

Tấn Thần trừng mắt nhìn Tấn Ninh, cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.

Cậu thở dài, vẫn rất tò mò hỏi: "Anh, Cao Đức Thăng chết kia kìa, anh thật sự không có ý kiến gì sao?"

Cậu cứ cảm thấy Cao Đức Thăng chết qua loa thế nào đó.

Trước đó còn rất khỏe mạnh, sao nói đau tim là đau luôn được?

"Không có."

"Anh, dù sao anh cũng là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, đề nghị anh lấy ra trực giác chuyên nghiệp của mình ra phân tích với em chút đi, coi như..."

Tấn Ninh cắt ngang lời cậu: "Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội bây giờ muốn về nhà, rốt cuộc chú có đi không?"

"........... Đi!"

Tấn Thần nghiến răng nghiến lợi.

Suy nghĩ của Tấn Ninh dường như đã quay trở lại buổi yến hội kia.

Cô gái thanh lãnh lạnh lùng, bưng ly sâm panh hờ hững đứng trong đám người, giống như hoa hồng nở rộ phủ lên một tầng sương giá mông lung xa cách, làm không ai dám tới gần cô.

Ngay khi lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn bởi thứ khác, cô đi theo một người đàn ông rời khỏi đó...

Nếu như hắn nhớ không lầm, có người gọi gã đàn ông kia là Cao tổng, vậy đó chắc là Cao Đức Thăng rồi.

"Anh, sao anh lại đi cùng tiểu tiên nữ? Anh biết cô ấy sao? Cô ấy tên là gì? Anh có số điện thoại  không?"

Tấn Thần đánh gãy hồi ức của Tấn Ninh.

Tấn Ninh bất giác gọi một tiếng: "Tấn Thần."

Tấn Thần chờ mong nhìn ông anh quý hóa nhà mình.

"Cô ấy không hợp với chú đâu."

"Vì sao chứ? Em cảm thấy mình và cô ấy chính là trời sinh một cặp." Tấn Thần mừng khấp khởi.

"Ảo giác gây lú đấy."

"Hôm nay em đã gặp cô ấy tới hai lần, hai lần đó, đây là thứ xác suất gì chứ!! Xác suất của nam nữ chính trong phim truyền hình đó ông anh ơi!!"

"Bớt xem phim não tàn đi." Tấn Ninh cường điệu nói lại: " Cô ấy không hợp với chú."

"Vì sao!!" Tấn Thần không phục.

Tấn Ninh không lên tiếng, Tấn Thần cũng trầm mặc theo.

Ông anh ruột nhà hắn xưa nay có ở bên phụ nữ nào bao giờ, thế mà hôm nay cậu lại trông thấy Tấn Ninh và tiểu tiên nữ ở cùng nhau.

Lại nhìn thấy trước đó tiểu tiên nữ còn đẩy xe lăn cho hắn...

Đây chính là chuyện hiếm ngàn năm có một.

Tấn Thần tự suy ngẫm cả nửa ngày.

Tận đến khi tiểu công tử Tấn gia về tới nhà rồi mà vẫn không đoán được lý do nào hợp lý cả.

"Anh, đây là đồ của anh à?"

Tấn Thần lấy cái túi trên xe lăn xuống.

Tấn Ninh nhìn qua: "Không phải."

"Vậy là của ai... của tiểu tiên nữ sao?" Tấn Thần lập tức mở túi ra, muốn nhìn xem bên trong có để lại thông tin gì để cậu có thể tìm tiểu tiên nữ không.

Kết quả bên trong chỉ có một tấm thẻ, còn lại cái gì cũng không có.

Trên tấm thẻ cũng chỉ có hai chữ ngay ngắn.

—— Cho anh.

Nếu như không phải vết bút tích thì Tấn Thần sẽ rất nghi ngờ đây là chữ in từ máy tính ra.

"Cho... anh?" Tấn Thần ngờ vực giơ tấm thẻ lên trước mặt anh ruột, cảnh giác hỏi lại: "Anh???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top