Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 509 - Con Tin Khó Sống (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
========================

"Công chúa điện hạ, ngài nói con tin kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Hắn chết rồi thì còn có thể gây ra phiền toái gì được?"

Người đi đầu tiên chính là một nữ tử, cũng chỉ khoảng 16 tuổi, tư thái đoan trang ưu nhã, khí chất xuất trần.

"Bây giờ mới biết sợ sao? Lúc các ngươi đẩy hắn xuống sao không thấy sợ hãi đi."

Công chúa điện hạ cao ngạo liếc nhìn mấy người kia một cái.

Đám người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

Lúc đó bọn họ vốn không nghĩ nhiều đến vậy.

Sau đó do chơi vui quá nên đã quên mất người luôn.

Nhưng bây giờ trở về, vừa nhìn thấy hoàng thành sừng sững nguy nga cách đó không xa, bọn họ mới bất giác nhớ lại.

Tốt xấu gì đó cũng là hoàng tử Vệ Quốc.

"Công chúa điện hạ, chúng thần lúc ấy....."

"Công chúa điện hạ."

Phía sau có người đuổi theo gọi với lên, cả đám lập tức ngậm miệng lại.

Chờ người phía sau hàn huyên xong rời đi, công chúa điện hạ thấy dáng vẻ của lũ bạn mới chậm chạp nói: "Yên tâm đi, hắn biết bơi. Lại nói, coi như hắn không biết thì các người chỉ cần nói hắn chạy trốn là được.

Mắt cả đám người lập tức sáng rực cả lên.

"Vẫn là công chúa điện hạ anh minh."

"Con tin chạy trốn, chuyện này không liên quan đến chúng ta, công chúa điện hạ thật quá cao minh."

Đối mặt với mấy lời tâng bốc kiểu này, công chúa điện hạ còn rất hưởng thụ.

Công chúa điện hạ muốn hồi cung, những người còn lại cũng tự mình về phủ, vì vậy rất nhanh mỗi người đã chia tay mỗi ngả.

Trong đó có hai cô nương tiện đường nên cùng nhau đi về.

"Hầy, ngươi nói xem rốt cuộc vì sao công chúa điện hạ lại ghét con tin kia đến vậy nhỉ?"

Một cô nương trong đó tò mò bát quái.

"Sao ta biết được, dù sao ta cũng không thích con tin kia, âm hiểm ít nói, một điểm khí khái của nam tử cũng không có."

"Cũng được mà, kỳ thật dung mạo của hắn cũng rất đẹp mắt."

"Ngươi thích hắn à?"

"Sao có thể được, ngươi đừng có nói lung tung, sao ta có thể thích hắn chứ...."

Hai tiểu cô nương đang cười nói lại bỗng nhiên im bặt.

Cả hai người đồng thời quay đầu laj.

"Người đâu?"

Hạ nhân vừa rồi còn đi theo sau bọn họ lúc này lại không thấy bóng dáng một ai.

"Có phải vừa rồi lạc ở chỗ chợ đêm không?" Một cô nương nhíu mày.

"Chúng ta đi cũng không nhanh mà." Một cô nương khác nghi hoặc.

"Sao ta lại có cảm giác rợn tóc gáy nhỉ.... Đi nhanh đi, sắp tới nhà ta rồi, lát nữa ta phái người đưa ngươi về nhà."

"Được." 

Hai cô nương càng chạy càng nhanh, người đi trên đường cũng càng ngày càng thưa dần.

Mắt thấy sắp về đến nhà, đột nhiên phía trước họ xuất hiện một bóng đen.

Hai cô nương hoảng hốt thét lên, quay người định bỏ chạy.

Nhưng vừa quay người, hai người bỗng nhiên thấy hoa mắt, đồng thời ngã xuống đất.

-

"Điện hạ, kia hình như là thiên kim nhà Lưu Thị Lang."

Ở góc tối của lầu các phía trên, cửa sổ mở ra một con đường nhỏ, có thể dễ dàng nhìn thấy khung cảnh phía dưới.

Có người đang kéo hai cô nương kia vào trong một con hẻm nhỏ.

Thiếu niên tựa vào bên cửa sổ, hơi nhướn máy, cười như không cười nói: "Vậy thật đáng tiếc."

"Điện hạ, chúng ta không...."

"Ngươi muốn đi cứu thì tự mình cứu, ta không đi, ta và Lưu Thị Lang cũng chẳng thân." Thiếu niên đóng cửa sổ, ngồi lại xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn sang bóng dáng đang đánh đàn phía sau: "Lui xuống đi, khó nghe muốn chết."

Tiếng đàn dừng lại.

Cái bóng xinh đẹp bên đó hoảng loạn rời đi.

"Điện hạ."

Thiếu niên tự mình rót một ly rượu: "Trần Phi, nếu ngươi rảnh rỗi quá thì xuống tìm một cô nương vui chơi đi, tinh lực phải đặt trên chính sự, đi đi."

Trần Phi: "......."

Tầm hoa vấn liễu mà là chính sự cái nỗi gì?!

Trần Phi nhìn thiếu niên đã ngồi yên bất động, thở dài, chắp tay lui ra khỏi phòng.

Thiếu niên để ly rượu xuống, liếc mắt nhìn cửa sổ một chút, lại bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Rượu trượt xuống theo chiếc cằm trắng nõn của hắn lăn xuống vạt áo, thấm ướt một mảnh nhỏ.

"Hòang tử Vệ Quốc.... Trước kia sao không thấy lá gan của hắn lớn vậy chứ." Thiếu niên lẩm bẩm một tiếng, giọng điệu như có ý cười, khiến cho người nghe có một cảm giác cực kỳ cưng chiều.

-

Tiểu Sơn Tử hồn bay phách tán trói chặt mọi người, run bần bật trong gió.

Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, vừa mới nhận chủ nhân ngày đầu tiên đã phải cùng vị chủ tử mới làm cái chuyện phát rồ này.

Cái này đều cmn là con cái của các quan đại thần có quyền có thế trong triều.

Nếu để người ta phát hiện ra, thì dù hắn có chín cái đầu cũng không đủ để chém.

Nhưng mà nếu hắn không làm thì sẽ lập tức bị vị chủ tử mới nhậm chức này xử lý......

Tiểu Sơn Tử phát hiện, làm người xấu khó lắm, phải đâu chuyện đùa.

"Chủ tử." Tiểu Sơn Tử thấy Sơ Tranh đi tới, nhanh chóng chạy ra vẫy đuôi: "Ngài.... Cái này.... Công.... Công chúa điện hạ?"

Nhìn người trong tay Sơ Tranh, Tiểu Sơn Tử suýt chút nữa quỳ sụp xuống.

Lần này thì hắn có chín mươi chín cái đầu cũng không đủ để chém.

Sơ Tranh ném công chúa Vân Lan đang hôn mê lên mặt đất, âm thầm xoa xoa cánh tay của mình.

Công chúa Vân Lan cũng nặng quá rồi.

Ép ta mém chút nữa đã tắc thở.

【......】Chị gái nhỏ, mời chị nhìn thẳng vào sự thật đắng lòng là thân thể này của chị rất yếu gà.

Ta yếu?

Rõ ràng là do nàng ta quá nặng!

Sơ Tranh kiên quyết không chịu nhận mình yếu.

【 ........】Không yếu không yếu.... Nhưng mà em bảo chị đi đốt tiền cơ mà, chị đốt tiền cái kiểu này đấy à?

Mặt sơ Tranh lạnh lùng: Thuốc mê không phải là dùng tiền để mua sao? Dây thừng không phải là dùng tiền mua sao? Thuyền cũng không phải là ta dùng tiền mua sao? Có cái nào ta không mất tiền không? Cầm nhiều tiền như vậy đi mua những thứ này, ta cũng cố gắng lắm rồi đấy!

【.......】Chị gái nhỏ, tiền không phải để chị mua dụng cụ gây án a!

Vương Giả sụp đổ khóc ngập WC.

Sơ Tranh lạnh lùng: Ta tiêu hết là được, mi còn quản ta xài thế nào nữa à, ngon thì mi tự đi mà làm xem nào.

【 ..........】

Không thể chọc vào, chết cũng không thể chọc vào chị gái nhỏ nhà nó.

Sơ Tranh bảo Tiểu Sơn Tử chuyển người lên thuyền.

Đám nghiệt súc dám đẩy bà đây xuống nước.

Tưởng bà đây dễ bị bắt nạt chắc!

-

Công chúa mất tích, toàn bộ hoàng cung loạn cào cào gà bay chó sủa.

Rất nhanh liền có đại thần phản ứng kịp, mấy đứa trẻ nhà bọn họ cũng chưa về nhà nữa.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, sai người đi lục soát toàn thành.

Phải tìm bằng được công chúa trở về, hoàn hảo không một vết xước.

Lần đi tìm này mất cả một đêm.

Tiểu Sơn Tử cũng không dám chợp mắt.

Vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng gió thổi cỏ lay, hắn cũng bị dọa đến run rẩy bẩy.

Bây giờ hắn mới biết, trước kia hắn có tư cách gì mà được coi là người xấu chứ?

Đó chẳng qua chỉ là trẻ con nghịch ngợm mà thôi.

Cơn kinh hãi liên miên cuối cùng kéo dài đến tận hừng đông.

Gà bay chó sủa tìm kiếm cả một đêm, rốt cục cũng tìm thấy công chúa điện hạ và đám trẩu tre khác.

Các nàng bị trôi lơ lửng trên sông, được ngư dân phát hiện ra rồi vớt lên bờ.

Công chúa được đưa về cung, bệnh nặng một trận, cũng mơ mơ màng màng không nói rõ tại sao mình lại ở trên mặt sông.

Mấy người khác đều bị dọa sợ chết khiếp.

Trong cảnh người ngã ngựa đổ, quả thực không thể điều tra ra là ai đã liểng bọn họ xuống sông.

Có người nói mới nhìn thấy một bóng đen, nhoáng qua một cái rồi biến mất nên không nhớ rõ gì cả.

Câu chuyện này rất nhanh đã bị lưu truyền ra.

Nhưng đều nói thành bọn họ gặp phải quỷ.

Người ngoài không bị hù đến nhưng ngược lại dọa cho mấy người bị hại sợ chết khiếp.

Nhất thời, hòa thượng đạo sĩ ra vào khắp các phủ đệ đông vui như trảy hội.

Bùa của Phật gia và Đạo gia cũng được dán lung tung khắp nơi.

Sơ Tranh nhàn nhã uống trà, Tiểu Sơn Tử cẩn thận báo cáo lại tin tức bên ngoài cho cô.

Mấy ngày gần đây, hắn xem như đã hoàn toàn thông suốt rồi.

Vị Thập tam hoàng tử này thật sự không hề giống như lúc trước.

Trừ gương mặt kia ra thì không hề có một tí nào giống Thập tam hoàng tử gà bệnh lúc trước cả.

Nhưng cô cũng không làm gì, mỗi ngày chỉ ngồi uống trà hoặc xem sách, phơi nắng, gần như là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước.

Khắp viện tử này của bọn họ đều yên tĩnh như nơi này không hề có người ở vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top