Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 975- 976- 977

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍅 Chương 975:

Mà ở bên ngoài, chỉ cần là thứ cô ta muốn, cô ta đều có được.

Điều duy nhất cô ta không thể có được bây giờ chính là Đế Vân Hi.

Cô ta yêu Đế Vân Hi, nhưng Đế Vân Hi cách cô ta quá xa vời, anh rất hiếm khi dành cho cô ta một ánh mắt. Vì vậy, khi cô ta nhìn thấy Đế Vân Hi vừa rồi, cô ta mới kích động như vậy. Không ngờ lại bị những sinh viên chết tiệt này chê cười.

Khóe môi Lăng Tư Kỳ nhếch lên một nụ cười nhạo báng, động tác của cô nhanh hơn, hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến người phụ nữ có nội tâm vặn vẹo này.

Không ngờ, Vương Tử Ninh chưa bao giờ nghĩ để cho Lăng Tư Kỳ sống tốt.

Cô ta sống không yên, dựa vào cái gì mà cái đồ nghèo rớt như Lăng Tư Kỳ lại được yên thân?

"Tư Kỳ, vậy cậu phải làm sao đây, nếu như cậu ở khách sạn thì con trai cậu ở đâu? Đại học Thanh Hoa chỉ có hai nữ sinh là chúng ta đến thôi, chẳng lẽ cậu định dẫn con trai đến ở cùng tôi à?"

Một cái tát đánh thẳng vào mặt Vương Tử Ninh khiến mặt cô ta nghiêng sang một bên.

"Lăng Tư Kỳ, cậu dám đánh tôi?"

Vương Tử Ninh không thể tin nổi.

Bởi vì ở Đại học Thanh Hoa, Lăng Tư Kỳ luôn tránh né cô ta. Chỉ cần nơi nào có Vương Tử Ninh thì Lăng Tư Kỳ sẽ không bao giờ tham gia.

Người đã từng là đối thủ lớn nhất của cô ta đã bị cô ta giẫm đạp dưới chân từ lâu. Nhưng một người phụ nữ bị cô ta giẫm đạp dưới chân, không điểm nào sánh được với cô ta lại dám đánh cô ta.

"Tại sao tôi không dám đánh cậu?"

Giọng của Lăng Tư Kỳ rất hay, cộng với chất giọng Anh chính gốc của cô, tất cả các thí sinh đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

"Ở đất nước chúng ta và ngay cả trên toàn thế giới, không có luật nào quy định rằng phụ nữ trưởng thành trên 18 tuổi không được có con. Không sai, đúng là tôi có con, nhưng nó là bảo bối của tôi, không phải là lý do để cô chủ nhà giàu Vương Tử Ninh giẫm đạp và sỉ nhục. Vương Tử Ninh, tôi, Lăng Tư Kỳ, năm đó có mắt như mù, coi một con khốn lòng dạ ác độc, tính cách vặn vẹo, lòng đầy oán hận như cậu làm bạn, bị cậu hãm hại. Tôi nhận thua!

Nhưng Vương Tử Ninh, tất cả những gì cậu áp lên người tôi trong quá khứ, tôi sẽ từ từ lấy lại. Dù chỉ là một sinh viên năm nhất, nhưng trước mặt rất nhiều thí sinh đến từ khắp nơi trên thế giới và ban tổ chức, tôi dám nói với cậu rằng: Nhất định tôi sẽ thắng cậu! Bắt đầu từ lần thi này! Vương Tử Ninh cậu là một sinh viên ưu tú của bộ phận nghiên cứu sinh, còn tôi chỉ là sinh viên năm nhất đã bị người ta vu cáo mấy năm trước, bất đắc dĩ phải rời khỏi đại học Thanh Hoa, bây giờ lại thi đỗ vào đại học Thanh Hoa một lần nữa. Cậu có dám nhận lời thách đấu của tôi không?"

Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Lăng Tư Kỳ, Vương Tử Ninh nắm chặt tay lại.

Năm đó cô ta bước vào đại học Thanh Hoa với tư cách là cô chủ nhà giàu, sau khi vào học đã được đề cử làm hoa khôi. Cùng trong khoa hóa học mà ngay cả chuột cái còn nhiều hơn nữ sinh, cô ta nghĩ mình là người đẹp nhất và ưu tú nhất rồi, nhưng Lăng Tư Kỳ lại ưu tú hơn cô ta cả về ngoại hình lẫn thành tích. Vì vậy, cô ta không thể dung thứ cho Lăng Tư Kỳ – người đã chặn ánh hào quang của cô ta được.

Khó khăn lắm cô ta mới đuổi được Lăng Tư Kỳ ra khỏi Đại học Thanh Hoa, bao nhiêu năm qua, cô là người nổi tiếng nhất trong khoa hóa học của đại học Thanh Hoa. Không ngờ vào thời khắc mấu chốt quan trọng nhất, Lăng Tư Kỳ lại trở lại.

Hơn nữa, còn là dùng thân phận sinh viên năm nhất để tham gia cuộc thi giương ngọn cờ là sinh viên đại học, nhưng hầu như đều là nghiên cứu sinh tham gia này.

"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Sợ rồi à?"

Vương Tử Ninh nở nụ cười đầy tự tin: "Tư Kỳ, tôi biết những năm nay cậu bị đứa con ngoài giá thú kia liên lụy, lại bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ, con người trở nên nóng này và kích động. Nhưng mà ... chúng ta đến từ cùng một đất nước, cùng một trường, tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, mang vinh dự về cho đất nước và trường của chúng ta. Đương nhiên, nếu như cậu thách đấu với tôi ..."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍅 Chương 976:

Vương Tử Ninh cười nói: "Mặc dù chúng ta cùng tuổi, nhưng là một đàn chị khóa trên nghiên cứu sinh năm nhất, lẽ nào cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu à?"

Khóe môi Lăng Tư Kỳ cũng nhếch lên: "Đúng vậy, cô chủ Vương thì có gì mà phải sợ? Chỉ cần là người mà cậu chướng mắt, uy hiếp đến tiền đồ của cậu thì cậu đều sẽ tìm đủ loại danh nghĩa, dùng đủ loại thủ đoạn để loại bỏ đối phương. Cậu sẽ luôn là người đúng nhất, dù sao thì cậu cũng có tiền mà, có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Nhưng cuộc thi lần này là cuộc thi quốc tế, nhà cậu có giàu đến đâu thì cũng không thể mua chuộc được ban giám khảo. Cho nên tôi thực sự hy vọng cậu là một người có bản lĩnh thực sự, bao nhiêu thí sinh đang nhìn vào, một đàn chị khóa trên là nghiên cứu sinh năm nhất như cậu, đến lúc đó mà thua một sinh viên mới năm nhất như tôi thì vả mặt lắm."

"Hờ, buồn cười thật đấy, một người phụ nữ đời tư và tác phong không có chừng mực như cậu, hàng ngày chăm sóc cho đứa con ngoài giá thú bệnh tật còn không kịp, còn có thời gian học à? Tôi mà phải sợ người như cậu chắc?"

"Người ta có con ngoài giá thú thì sao nào? Người ta cặp với người đàn ông của cô à?"

"Đúng vậy! Tôi cũng có con, nhưng tôi không muốn kết hôn, tôi chỉ muốn đứa bé thôi, cô có thể làm gì tôi nào?"

"Đúng! Tôi cũng là một bà mẹ đơn thân, tôi cũng đủ tư cách tham gia cuộc thi. Cô là cái thá gì, có tư cách gì mà nói tôi?"

"Cô chủ hào môn cái gì chứ? Hào môn rởm đúng không? Ban nãy vẫy đuôi giả vờ đáng thương với hào môn thực thụ, chỉ muốn lao về phía người ta, chẳng cần thể diện luôn, xấu mặt. Lúc này lại giả vờ thanh cao trước mặt mẹ đơn thân nhà người ta. Phì! Hèn hạ!"

"..."

Quần chúng nóng chuyện cũng không thể nhịn nổi nữa.

Dù sao thì thí sinh đến từ khắp nơi trên thế giới, tình hình của mỗi quốc gia đều khác nhau. Vương Tử Ninh không hề che giấu sự khinh thường của mình đối với mẹ đơn thân. Nhưng cô ta thề, sự chế giễu và khinh thường của cô ta chỉ dành cho một mình Lăng Tư Kỳ, không ngờ lại khiến ra mấy bà mẹ đơn thân từ những nước khác bùng nổ theo.

Vương Tử Ninh bị nói đến mức mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, hai tay cô ta nắm chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

Rõ ràng Lăng Tư Kỳ mới là người phụ nữ có lối sống buông thả, dẫn theo một đứa con ngoài giá thú và luôn xin nghỉ học, nhưng nhà trường luôn bật đèn xanh cho cô ta.

Giáo sư Lư rõ ràng là giáo sư của cô ta, sau khi nghe tin Lăng Tư Kỳ một lần nữa thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, không ngờ ông ấy lại đặc cách đưa con khốn này vào cơ sở thí nghiệm của mình.

Khó khăn lắm cô ta mới đẩy được hòn đá ngáng đường Lăng Tư Kỳ này đi, cô ta cho rằng cả đời này cô ta sẽ giẫm đạp Lăng Tư Kỳ dưới chân mình. Cô ta sẽ là cô chủ hào môn được chú ý của châu Đế, trong khi Lăng Tư Kỳ chỉ có thể ở trong một khu chợ nhỏ, chạy vạy khắp nơi vì con trai.

Đây mới là dáng vẻ vốn có của thế giới.

Lăng Tư Kỳ, một bà mẹ đơn thân nuôi một đứa con trai bị bệnh, có tư cách gì tham gia những cuộc thi như thế này?

Vương Tử Ninh đúng là sắp bị Lăng Tư Kỳ làm cho tức chết rồi. Cô ta cười nhạo cô, nói ra chuyện không thể để cho người khác biết nhất của cô, vốn dĩ là muốn khiến cô bị mọi người trên thế gian phỉ nhổ. Nhưng cuối cùng người bị phỉ nhổ lại là cô ta. Thế giới này đúng là điên hết rồi!

"Xin lỗi, giúp tôi tra xem thí sinh còn lại ở trong phòng này có phải tên là Vương Tử Ninh không? Nếu là cậu ta thì tôi xin đổi phòng."

Vương Tử Ninh tức đến bật cười, "Lăng Tư Kỳ, người nên xin đổi phòng là tôi mới đúng."

Lăng Tư Kỳ cười lạnh: "Ồ, vậy ban nãy cậu luôn ở bên này, rõ ràng biết tôi là bạn cùng phòng, sao cậu không đổi? Không phải cậu muốn tìm cảm giác vượt trội từ tôi sao?"

"Làm ơn cho tôi ở chung phòng với Lăng Tư Kỳ!"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍅 Chương 977:

Một giọng nói xen vào, Lăng Tư Kỳ quay đầu lại nhìn, một cô gái ăn mặc trung tính, một bên tại bắn bảy lỗ tai, tóc ngắn nhuộm màu xám đi về phía cô.

Lăng Tư Kỳ nở một nụ cười thân thiện với cô gái, sau đó nhìn về phía ban tổ chức và nói: "Tôi muốn ở chung phòng với cô ấy."

Đàm Nguyệt lấy hộ chiếu ra, ban tổ chức liếc nhìn Vương Tử Ninh, sau đó đưa hộ chiếu của mình cho nhân viên làm thủ tục check in theo quy định của khách sạn.

Vương Tử Ninh tức giận đến mức muốn tát cho Lăng Tư Kỳ một cái, nhưng vì có rất nhiều người ở đây, cô ta vẫn phải giữ phong thái của cô chủ hào môn châu Đế, tức đến đâu cũng phải nhịn.

Trong khi chờ làm thủ tục, Đàm Nguyệt khoác tay Lăng Tư Kỳ và nói tiếng Anh chính gốc trôi chảy.

"Tư Kỳ, từ lâu tôi đã muốn nhìn thấy cô đối đầu trực diện với ai đó rồi. Tôi luôn cảm thấy cho dù cô không học thì cô ta cũng không thể sánh với cô được. Vậy nên cô yên tâm, lần này tôi sẽ ở bên cạnh cô. Cô ta không thể giở trò trong cuộc thi này được, cho nên cô nhất định có thể thắng. À, ngoài ra, cô ra ngoài mà uống nước gì đó thì nhất định phải nhớ uống chai nước chưa mở nắp ấy, nếu không chưa biết chừng cô ta lại điên khùng thêm gì đó vào nước của cô. Lần trước là do cô may mắn, gặp được chồng cô, nên mới sinh ra một cục cưng ngoan ngoan xinh xắn như vậy. Nếu như lần đó cô không gặp được chồng cô, mà bị người cô ta cử đến... Nếu như đến ngay cả bước cuối cùng cũng bị cô ta tính kế thì e là phải khóc đến chết mất."

"Đàm Nguyệt, cô có ý gì?" Vương Tử Ninh tức giận đến mức cả người run lên, giọng nói the thé.

"Ý gì? Không phải là trên mặt chữ đó à!" Đàm Nguyệt trợn mắt rất ngầu, Vương Tử Ninh tức giận bao nhiêu thì Đàm Nguyệt vui bấy nhiêu.

"Đàm Nguyệt, vu khống tôi sẽ phải trả giá đấy, hai người không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà nói tôi bỏ thêm thuốc vào nước của Lăng Tư Kỳ? Đây là nơi ở của thành viên tham gia cuộc thi quốc tế, cô vu khống tôi trước mặt nhiều người như vậy sẽ phải ngồi tù đấy. Cô cứ chờ thư yêu cầu của luật sư bên tôi đi."

Mặc dù điều kiện gia đình của Đàm Nguyệt không tốt bằng Vương Tử Ninh, nhưng cũng là một cô chủ hào môn hạng ba được xếp vào hàng của châu Đế.

Đàm Nguyệt bĩu môi: "Ôi, ghê chưa, nhà cô có tiền, cô có luật sư, tôi sợ quá cơ!"

Vương Tử Ninh: "..." Bộ dạng đó của cô là đang sợ hãi đấy à?

"Đàm Nguyệt, tôi không đùa với cô đâu, danh dự của tôi không dễ dàng bị tổn hại đâu, chắc chắn tôi sẽ gửi thư yêu cầu của luật sư cho cô."

"Ờ. được thôi. Cô bảo luật sư của cô tới đây. Vừa hay chúng tôi cũng muốn gửi thư yêu cầu của luật sự cho cô này." Đàm Nguyệt nhìn Lăng Tư Kỳ, Lăng Tư Kỳ mỉm cười và gật đầu.

"Cậu đã xúc phạm và phỉ báng danh tiếng của tôi trước mặt rất nhiều người. Lúc cậu cử luật sư của mình tới, tôi cũng sẽ bảo anh ta đưa thư yêu cầu của luật sư bên tôi cho cậu."

Vương Tử Ninh cười lạnh: "Luật sư bên cậu? Tôi xúc phạm phỉ báng cậu? Tôi xúc phạm phỉ báng cậu cái gì? Lẽ nào con cậu không phải là ngoài giá thú à? Lẽ nào nó không bị bệnh à? Lẽ nào hôm nay nó không tới à? Tôi đến cùng với Đàm Nguyệt, tôi nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại là sẽ dẫn con cậu tới. Cậu không có chồng, không có bố mẹ, lẽ nào cậu để cho đứa con trai bốn tuổi của cậu ở một mình một phòng à? Tôi có lòng tốt hỏi han tổ chức có phòng đơn không, cậu lại bôi nhọ tôi như vậy, còn gửi thư của luật sư cho tôi?"

Khi Vương Tử Ninh nói chuyện luôn ra vẻ hơn người, khẳng định chắc chắn. Cô ta cũng luôn nhìn Lăng Tư Kỳ và Đàm Nguyệt bằng vẻ chế nhạo "hai người là đồ não tàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top