Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Thương tích, nhịp điệu đáng thương

Muốn đợi quân tiếp viện đến, thì chắc chắn chỉ có trong giấc mơ...

Hàng trăm sát thủ có thể lẻn vào kinh thành, cũng có thể lặng lẽ lẻn vào biệt phủ của Tiêu Vương Gia, như vậy không giải thích được vấn đề sao?

Tưởng rằng tất cả những người sắp xếp hôn lễ đều do hoàng đế phái đến, Lâm Chu Nghiên nhận ra ngay lập tức!

Có vẻ như Tiêu Vương Gia bị tàn tật, vẫn không thể loại bỏ sự cảnh giác của một số người, chỉ khi Tiêu Vương Gia chết thì một số người mới thực sự cảm thấy an tâm.

Nếu cô ấy không bị ràng buộc với Tiêu Diên Dao, Lâm Chu Nghiên nói rằng cô ấy nhất định sẽ đồng ý, cắt tận rễ gốc của Tiêu Vương Gia.

Một người như Tiêu Diên Dao quá nguy hiểm, cho dù có ngồi trên bánh xe lăn, cũng không giảm sự quyền lực dù chỉ một chút, một người đàn ông như vậy có thể là kẻ thù của rất nhiều người, nếu muốn trở thành kẻ địch, vậy thì phải loại bỏ anh ta một cách sạch sẽ, nếu không thì chỉ có thể khiến hắn ta cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng rõ ràng bây giờ hai người bọn họ đã buộc chặt vào nhau, hy vọng duy nhất của Lâm Chu Nghiên chính là nhất định phải nắm giữ Tiêu Diên Dao!

Thời gian trôi qua, trận chiến càng lúc càng kịch liệt, rất nhiều người đã ngã xuống, có rất nhiều sát thủ mặc đồ đen, binh lính của Tiêu Diên Dao cũng không ít, thậm chí còn có thêm hai sát thủ tiến vào phòng tân hôn.

May mắn thay, mục tiêu của những sát thủ này là Tiêu Diên Dao, và họ không quá coi trọng Lâm Chu Nghiên, vì vậy cô ấy vẫn an toàn trong thời điểm hiện tại.

Vì vậy, Lâm Chu Nghiên tạm thời an toàn, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Diên Dao quan sát tình hình, nhưng phát hiện người này không có vẻ gì là không có khả năng chiến đấu.

Trước đây cô đã xem Tiêu Diên Dao đối phó với hai tên sát thủ, mặc dù họ có thế thượng phong nhưng không thể giết được, cô cũng lo lắng Tiêu Diên Dao sẽ thua thiệt khi đối mặt với bốn sát thủ, nhưng cô không muốn bốn tên sát thủ liên thủ lại với nhau, Tiêu Diên Dao vẫn có thể dễ dàng đối phó với bọn họ, không để cho đối phương đến gần nửa bước.

Không phải nói trước đây hắn vì bị mắc âm mưu, nên giờ chỉ còn lại một hai phần trăm công lực sao?

Trong mắt Lâm Chu Nghiên hiện lên vẻ kinh ngạc không che giấu được: Một người đàn ông thân dưới tàn tật lại có thể dễ dàng đối phó với hai sát thủ hàng đầu và hai sát thủ bình thường. Nếu cô ấy là kẻ thù của Tiêu Diên Dao, nếu Tiêu Diên Dao không bị giết hoàn toàn, cô ấy nhất định sẽ ngủ không ngon.

"Hi vọng chúng ta không trở thành..." Lâm Chu Nghiên tự lẩm bẩm một mình, nhưng chưa kịp dứt lời, một loạt âm thanh "đing, đing, đing" vang lên trong đầu cô, âm thanh đó còn khó chịu hơn tiếng đồng hồ báo thức.

"Có những bệnh nhân bị thương nặng cần được chữa trị, xin bác sĩ Lâm đến cứu chữa ngay."

Đây là lần đầu tiên hệ thống bác sĩ nhắc nhở Lâm Chu Nghiên làm việc, bên cạnh việc điều trị cho bản thân. Về phần hệ thống bác sĩ dùng tiêu chí nào để sàng lọc bệnh nhân, nói thật bản thân Lâm Chu Nghiên cũng không biết, dù sao thì cô cũng phải làm việc khi nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống.

"Vào lúc này lại đi chữa trị cho người bị thương, này là muốn tôi đi chết sao?" Lâm Chu Nghiên muốn khóc, nàng có thể từ chối sao?

Cô ấy không muốn mạo hiểm tính mạng của mình để trở thành một anh hùng, những người này sẽ không ngăn cản cô ấy vì cô ấy là bác sĩ, ngược lại, hai nhóm người này có thể sẽ lấy mạng cô ấy.

Đối với đám sát thủ, cô ấy là tân nương của Tiêu Diên Dao, và cần phải giết; đối với binh lính của Tiêu Diên Dao, cô ấy chỉ là một người vừa mới vào phủ. Nói không chừng những tên sát thủ này bị cô ấy thu hút, nên sẽ không giết cô ấy.

Tuy nhiên, hệ thống bác sĩ không cho Lâm Chu Nghiên có khả năng từ chối. Hệ thống bác sĩ nhắc nhở Lâm Chu Nghiên cô còn hai phút để chuẩn bị, nếu hai phút nữa Lâm Chu Nghiên không điều trị, cô sẽ bị hệ thống bác sĩ phạt.

Hình phạt rất đơn giản, đó là để cho Lâm Chu Nghiên tận hưởng nỗi đau nặng nề tương đương với việc sinh con cho đến khi Lâm Chu Nghiên lựa chọn phương pháp chữa trị vết thương.

Hệ thống bác sĩ là một hệ thống buộc các bác sĩ phải cứu người, điều này không sai chút nào. Hơn nữa, trong hệ thống bác sĩ chỉ có bệnh nhân và không phải bệnh nhân, không có sự phân biệt giữa kẻ thù cũng như thân phận.

"Chết tiệt." Lâm Chu Nghiên muốn òa khóc, không nhịn được liền chửi bới.

May mắn thay, hệ thống này có một ưu điểm, đó là sau khi số người được chữa trị đạt đến số lượng mà hệ thống chỉ định, họ có thể đổi một số thứ, thậm chí có quyền từ chối chữa bệnh, nhưng Lâm Chu Nghiên hiện tại vẫn chưa đạt đến mức đó.

Lâm Chu Nghiên nấp sau giường để yên lặng kiểm tra khi hệ thống nhắc nhở cô. Cô thấy rằng chỉ cần chữa trị cho hơn mười người, cô có thể đổi lấy một số loại thuốc bảo vệ bản thân có ít sát thương.

Đó là một điều tốt, cô ấy bắt đầu rồi!

Lâm Chu Nghiên nhanh chóng kiểm tra các loại thuốc do hệ thống cấp phát, tổng cộng có 48 người, lượng thuốc giải độc, khử trùng, thuốc viên, lọ thuốc nhỏ giọt cũng không nhiều lắm, nhưng Lâm Chu Nghiên không dám lấy ra, sau khi lấy ra thì cô ấy sẽ giải thích như thế nào?

Hệ thống... mẹ kiếp!

Lâm Chu Nghiên nghiến răng chỉ chọn thuốc giải độc, thuốc khử trùng, bột cầm máu, bộ dụng cụ may vá, bông băng và những thứ kín đáo khác. Sau đó, giống như một con chuột nhỏ, cô lôi chiếc hộp đựng của hồi môn, vứt hết quần áo ở bên trong ra và cho những loại thuốc này vào.

Cả thế giới này chắc chỉ có Lâm Chu Nghiên cứu người một cách lén lút như vậy.

Trong khi bỏ đồ, Lâm Chu Nghiên cẩn thận nhìn xung quanh vì sợ bị phát hiện.

Thu dọn đồ đạc xong, Lâm Chu Nghiên thở phào nhẹ nhõm, lấy thuốc trị vết thương cho khoảng mười người rồi đi ra ngoài.

Bọn sát thủ nhìn thấy cô, nhưng không coi trọng cô. Nếu Lâm Chu Nghiên chạy ra khỏi Tiêu Vương Phủ, cô chỉ có chết nhanh hơn.

Hàng trăm cung thủ đã mai phục bên ngoài, dù đang ra hay vào, chỉ cần có ai xuất hiện trong tầm bắn thì sẽ bị cung thủ cho một phát về chầu ông bà ngay và luôn.

Tiêu Diên Dao cũng nhìn thấy Lâm Chu Nghiên, nhưng anh không quan tâm đến cô. Mặc dù Tiêu Diên Dao nhận thấy sự khác biệt ở Lâm Chu Nghiên, nhưng anh ta thực sự không quan tâm đến sự sống hay cái chết của Lâm Chu Nghiên, chỉ là...

Nếu Lâm Chu Nghiên muốn lẻn đi, hắn sẽ làm gì với một đống lộn xộn trong này?

Nhưng ngay sau đó, cả Tiêu Diên Dao và sát thủ đều phát hiện ra mình đã sai, Lâm Chu Nghiên hoàn toàn không bỏ chạy, cô đi băng bó vết thương cho những người bị thương.

Lâm Chu Nghiên biết y dược?

Khóe mắt nhìn thấy Lâm Chu Nghiên dọn dẹp, thuốc men, mặc quần áo điêu luyện, ánh mắt bình tĩnh như đọng nước của Tiêu Diên Dao nhanh chóng lóe lên vẻ khó hiểu.

Chỉ là Tiêu Diên Dao không có nhiều thời gian để ý đến Lâm Chu Nghiên, ngoài hai người đi vào sau, hai tên sát thủ xông vào phòng tân hôn lúc trước đều là cao thủ, bị các sát thủ bày mưu, Tiêu Diên Dao phải tập trung cao độ mới có thể tránh được. Hắn biết rằng những thanh kiếm trong tay các sát thủ này đều có độc.

Những người lính của Tiêu Diên Dao cũng như vậy, mặc dù không phải là một chất độc lạ nhưng chỉ cần xâm nhập được vào máu là nó sẽ bịt kín cổ họng, khiến cho đối phương không còn sức chiến đấu dẫn tới bị giết dễ dàng.

Trong quá trình điều trị của Lâm Chu Nghiên, cô đã chọn ra những binh lính vừa bị thương, hoặc không bị thương nặng và không thể chiến đấu vì chất độc.

Khi những người lính này nhìn thấy Lâm Chu Nghiên, tất cả đều tỏ vẻ ngại ngùng và giơ kiếm lên để ngăn không cho Lâm Chu Nghiên đến gần, nhưng Lâm Chu Nghiên là ai?

Mặc dù bây giờ cô ấy yếu hơn một chút, nhưng cô ấy thực sự không phải là một người con gái yếu đuối. Cô ấy phải làm điều đó, cô ấy không thể đánh bại bất kì người lính nào, nhưng nếu không chữa kịp thời thì chất độc này sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.

"Bang" Lâm Chu Nghiên nhấc chân đá văng vũ khí trong tay đối phương ra, sắc mặt lạnh lùng khiển trách: "Ngươi sau khi trúng độc còn di chuyển lung tung, ngươi cho rằng tuổi thọ của ngươi quá dài sao? Nếu không muốn chết đi, thì nằm xuống cho tôi."

Lâm Chu Nghiên biết cô không có khí chất độc đoán của Tiêu Diên Dao, nhưng cúi mặt xuống là có thể khiến người ta sợ hãi, rất nhiều bệnh nhân đều khá sợ cô.

Tuy nhiên, binh lính của Tiêu Diên Dao vẫn luôn quen với khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Vương Gia, họ không sợ Lâm Chu Nghiên chút nào, họ chỉ đang dở khóc dở mếu vì hành vi ngu ngốc của Lâm Chu Nghiên: Người phụ nữ này điên rồi sao? Cô ấy nghĩ cô ấy là ai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top