Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Junseob] [one shot] Caffeine

[Junseob] [one shot] Caffeine

Title: Caffeine

Author: Ỉn xoắn đuôi aka đuôi xoắn

Raiting: NC-13

Pairings:  Junseob; Kiwoon; DooJoon; Hyunseung

Disclaimer: họ là của nhau

Category: sad; sad endding (ai không thích có thể click back)

Note    :  -Cái này Ỉn viết sau một buổi chiều buồn nghe và đọc sub caffeine, thế nên có thể hơi vụng về trong câu văn và cách diễn đạt vì Ỉn viết theo cảm xúc thôi ạ.

           - Đây là lần đầu Ỉn tuyt fic Junseob, thật sự Junseob đã có sự kết hợp rất tuyệt vời trong Caffeine

                - Sad endding nên chuyện rất buồn ai không thích có thể click back

                - Nên đọc chậm.  

                -Fic có sử dụng vietsub của caffeine, tuy nhiên Ỉn có sửa lại tí tí cho phù hợp với cốt truyện.

Một ngày cuối tháng 11

Tuyết bắt đầu rơi đầy trên đường phố seoul.

-Yoseob. một ly cappuccino nhé. 

-Từ khi nào hyung chuyển sang uống cappuccino vậy, trước giờ hyung vẫn thích espresso mà. - Chàng trai với gương mặt dễ thương nhưng thoáng buồn nhẹ nhàng đặt ly cà phê cappuccino lên trước mặt DooJoon.

-Espresso sao? không hôm nay hyung muốn thay đổi. Với lại hình như cappuccino cũng làm từ Espresso với sữa mà. Em cũng từng chuyển từ cappuccino sang Robusta đấy thôi. Hyung không hiểu sao em có thể uống Robusta nguyên chất đắng nghét mà không cần đường chứ.

-Umh... hyung cứ thử đi rồi biết nó ngon thế nào - Yoseob mỉm cười

-Ây... thôi kệ. Em ăn nói giống hệt Jun ...

giọng DooJoon bỗng im bật. Ngước nhìn Yoseob thở dài. Trái tim anh nhói đau. Cậu vẫn chưa quên tên ngốc đó. Anh yêu cậu. Và cậu cũng biết điều đó, thế nhưng cậu vẩn lẩn tránh mỗi khi DooJoon nhắc đến tình cảm này. Cậu vẫn còn yêu Junhyung lắm.

.

.anh thật xấu xa, thật sự rất xấu xa

ôi không!!! anh giống như chất caffeine đó

anh thật tệ, thật sự quá tệ với em

thật tàn ác với em, đồ ngốc à

.

.

Cái lạnh buốt giá len sau vào tận xương tủy tôi. Cái lạnh này sao có thể lạnh bằng trái tôi chứ. Ly cà phê nóng này liệu có làm trái tim tôi ấm áp thêm không.

.

.

.

Yoseob: Tôi bắt đầu nghiện caffeine

~3 năm trước~

-Nè, Yang Yoseob khách chờ kìa. Làm gì lề mề quá vậy.

-Vâng thưa ông chủ Yong. 

Tôi lật đật bưng khay cà phê cho khách, không quên bĩm môi mắng Jun Hyung mấy câu: "Đồ Yong đầu bò"  

-Nói xấu gì tôi vậy.

-Không ạ. Tai ông chủ chắc có vấn đề gì đó thôi?

-...

Junhyung không nói gì. Lại bắt tay vào làm một ly cà phê khác cho khách. Jun hyung là chủ của một quán cà phê nhỏ còn tôi thì phụ việc ở đây. Dù rằng ông chủ ở đây rất lạnh lùng và quái tính nhưng quả thật cà phê anh pha rất ngon. Tôi yêu vị cà phê đó và yêu cả chính con người đã làm ra nó nữa. Nhưng có lẽ chỉ mình tôi có cảm giác này thôi. Có lần tôi đánh bạo nói ra tình cảm của mình thì chỉ đổi lại là câu nói:

-Cậu còn nhỏ lắm

Một tình yêu đơn phương. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ lớn mau thôi

.

-Oa... mệt quá. Trời lạnh thế này mà được ngủ một giấc thì sướng quá!!!

-Thôi đi!!! Chiều quán còn có khách đó. Lo đi rửa đống ly tách phía sau đi.

-Ứ... chán ghê. Ông chủ độc ác.

-Thôi mắng tôi độc ác đi. Của cậu nè. - Jun hyung đặt lên bàn một tách cà phê đen thơm nồng trước mặt tôi

-Gì đây ạ? Đây là Robusta đen mà. Ứ nó đắng lắm không thích đâu. Cappuccino cơ

-Nó sẽ giúp nhóc tỉnh táo hơn đấy.

-Nhưng nó đắng nghét.

-Nhóc cứ thử đi. Nhấp một ngụm nhỏ thôi. Rồi từ từ cảm nhận, nhóc sẽ cảm thấy vị ngọt đấy.

-Umh... - Tôi đưa tách cà phê lên miệng, vị cà phê đắng len sâu vào cổ họng tôi - ứ chả thấy ngọt gì cả.

-... -  Anh không nói gì, lặng lẽ pha lại cho tôi một ly cappuccino có mặt hình con thỏ nhỏ đáng yêu.

-Oa... hình con thỏ nè. Tay nghề hyung này càng cao lên đó. Dễ thương quá

-Nói nhiều quá. Lo mà uống nhanh rồi đi ra sau rửa ly rồi vào ôn bài đi, tháng 11 này nhóc thi rồi đó.

Tôi cười toe. Nhâm nhi ly cà phê béo ngọt. Nhìn những tấm hình chụp phong cảnh dán chi chít trên tường quán. Những tấm ảnh này đều do anh chụp. Anh là kẻ thích tự do, thế nên thỉnh thoảng lại đóng cửa quán và đi du lịch đâu đó. Đã có vài lần tôi bám theo anh đi chơi ké. Những kỉ niệm đó khiến tôi yêu anh hơn. Mặc dù một số lần bị anh thẳng thừng đá ra khỏi tàu.

Thời gian càng trôi. Tôi bù đầu vào đống sách vở chuẩn bị cho đợt thi đại học. Tôi và anh ít gặp nhau hơn. 

Và rồi tôi đã đỗ vào được trường đại học mà tôi hằng mơ ước. Tôi vui như vớ được vàng, Chạy như điên đến quán cà phê, không cần nhìn anh đang làm gì, tôi la toáng:

-Nè, Yong Junhyung. Em đỗ đại học rồi. Haha... hyung phải khao em nhá.

Anh không nói gì. Gương mặt kì lạ. Dường như là rất vui nhưng sao vẫn lạnh lùng và rất u buồn. Anh im lặng bước đến. Và...

Ôm tôi vào lòng.

-Nhóc lớn thật rồi.

Trái tim tôi còn đập hay không? Anh đang làm gì vậy? Ôm tôi sao. Anh đang nói gì vậy? nói tôi lớn rồi sao? Thế này có nghĩa là anh bảo cho phép tôi yêu anh rồi sao? Không biết! Và tôi cũng chẳng cần biết. Anh đang ôm tôi. Sưởi ấm tôi bằng bờ ngực vững chãi và những hơi thở ấm nóng. Mùa đông năm nay có lẽ sẽ không lạnh như trước nữa đâu nhỉ? 

.

Một ngày lạnh giá nhưng dường như tôi không cảm thấy lạnh. Băng qua con hẻm nhỏ bằng chiếc xe đạp cũ, tôi muốn đến quán cà phê càng nhanh càng tốt. Tôi nhớ anh quá. Nhớ đến điên dại.

Tra chìa khóa vào ổ khóa. Giờ mà Junhyung còn chưa tới sao. Bình thường anh đến sớm lắm mà. Chắc lâu lâu mệt mỏi nên ngủ thêm cũng là chuyện đương nhiên. Tôi chạy đến quầy pha cà phê, chuẩn bị xay mẻ cà phê Moka mới nhập về và bắt gặp cái phong bì trên máy pha cà phê cùng dòng chữ to tướng: "Gửi thằng nhóc Yang YoSeob vụng về"

Tôi im lặng mở phong bì. Tò mò xem có khi nào trong đó là một chiếc nhẫn cầu hôn tôi chăng. Ây... tên này cũng lãng mạng ta.

Nhưng trong cái phong bì đó không có nhẫn.

Mà là giấy tờ của quán cà phê, quyển công thức pha cà phê viết tay của anh, một tấm hình chụp cây cà phê Brazin và một lá thư vẻn vẹn vài dòng

"nhóc đã lớn rồi, tay nghề pha cà phê cũng khá tốt. Hyung giao lại quán cà phê này cho nhóc và sẽ đi du lịch một thời gian. Hứa với hyung là phải sống tốt và đừng làm mất khách của quán đấy."

Chỉ có thế. Junhyung bảo tôi lớn không có nghĩa là bảo tôi được phép yêu hắn mà có nghĩa là tôi đủ sức tiếp quản quán cà phê này sao. Ngốc thật. Vậy mà tôi cứ tưởng. Tôi không muốn khóc nhưng tại sao giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má tôi. Nóng hổi.

Tối nay em chẳng thể nào chợt mắt được

Khuya lắm rồi, em phải đi ngủ thôi

Em đã đến cừu

Đã cố sức tìm đến và vỗ về giấc ngủ

Xoa dịu trái tim bằng dòng nước vòi sen ấm áp

Em vẩn vơ vẽ từng đường nét khuôn mặt của anh lên trần nhà

Đôi mắt dần khép lại 

Cuốn sách về chuyện tình đôi ta tưởng chừng như kết thúc lại mở ra

Anh đi rồi nhưng cớ gì lại lưu lại đây những hình bóng quen thuộc

Anh bắt em phải chịu những hình phạt đau đớn này sao

Em chìm sâu vào những nổi đau bất tận, cớ gì anh phải hành hạ em như vậy chứ

Chuyện gì đã xãy ra

Em đã lầm lỗi chuyện gì chứ

thậm chí em còn chẳng biết anh và em sao lại li biệt

Anh như chất caffeine ấy

Làm đôi mắt em không tài nào nhắm được

Con tim thổn thức rồi đột nhiên nguội lạnh

Em cảm thấy hận anh

Tựa caffeine, khi em gắng gượng giữ khoảng cách

em cố làm mình quên, nhưng có thể sao?

[vietsub caffeine]                                                                                                 

 .

.

.

Yoseob im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ, tay cầm tách robusta nóng bốc ra làn khói ấm nòng. DooJoon đã về. Ngắm nhìn tuyết rơi, trai tim cậu nhói lên theo từng bông tuyết trắng. Lạnh quá. Đã ba năm rồi nhỉ Junhyung và cậu xa nhau. Những tháng đầu xa cậu, anh gửi những tấm hình chụp cảnh ở Newyork và Pari về cùng với dòng chữ quen thuộc "lo mà giữ quán cà phê cho tốt đấy". Haha... Chỉ thế thôi và cũng chỉ 3 tháng sau đó, cậu không nhận được thư cũng như bất cứ thông tin nào về anh nữa. Anh quen cậu rồi.

"CHOANG" "KENG" "CẠCH"#$^%&*^&%#

Một loạt âm thanh vang ra từ sau quầy pha cà phê. Yoseob đặt tách cà phê xuống, lặng lẽ đi về hướng phát ra những âm thanh chói tai ấy:

-Woonie à, em không cần ở lại xay cà phê đâu.

-Không sao đâu, giờ về nhà em cũng chẳng làm gì. Tại em bất cẩn nên làm rơi muỗng đong cà phê. Hyung không cần phải lo cho em âu - DongWoon nhìn Yoseob mỉm cười

DongWoon là em trai của Junhyung. Một năm trước, DongWoon từ Mỹ về và bảo sẽ làm phụ cậu ở quán cà phê này. Hỏi về anh trai của mình thì Dong Woon chỉ mỉm môi, bảo rằng rất ít gặp anh trai nên không biết gì nhiều. Yoseob cũng thôi hỏi thêm về anh. Cậu sợ nếu càng biết nhiều về anh cậu càng không thể rời xa anh.

-Em với Kwangie lại cải nhau à.? Thế nên em mới dằn đồ và không chịu về.

Dong Woon im bật. Miệng bậm lại:

-Không phải!!! việc gì em phải cải nhau với tên đó chứ? Hắn là cái gì của em chứ?

-Thằng nhỏ này! Ở đó đừng có thế mà hãy lo giữ lấy tình yêu của mình đi. 

Dong Woon ngước nhìn Yoseob. Đôi mắt tối lại, một kí ức lại ùa về làm Dong Woon đau. Rồi buộc miệng, Dong Woon nói một câu ngớ ngẩn:

-Hyung phải sống tốt nhé.

-Thằng này hôm nay nói như ông già!!! Thôi về đi, em ở đây mất công quán này nát mất.

-Vâng, hyung ở lại nhớ phải ăn tối, cứ bỏ bữa tối quài không tốt cho sức khỏe đâu. Còn nữa hyung uống ít cà phê thôi, ngày nào cũng uống cho lắm rồi không ngủ được, mắt thâm cuồng cả lên.

-Umh, hyung biết rồi. Em ngày càng giống ông già.

-Ứ, em vậy mà hyung nỡ nào nói em giống ông già. Thôi em về đây.

Dong Woon khoác lên người cái áo ấm màu kem rồi lấy ô ra khỏi quán. Ở xa, một chàng trai với chiếc Audi trắng đang đợi sẵn, chỉ chờ DongWoon đến rồi cười toe giơ bó hồng ra làm lành. Yoseob mỉm cười nhìn theo chiếc Audi lướt đi. Lòng cậu bỗng thắt lại, Jun Hyung ruốt cuộc anh đang ở đâu, làm gì. 

 Vẫn tách Rabusta quen thuộc, Yoseob tận hưởng vị đắng trong đó. Từ ngày xa anh, cậu đã chuyển sang uống rabusta thay vì Cappuccino như trước. Anh bảo nếu biết thưởng thức sẽ thấy Rabusta có vị ngọt nhưng sao cậu đã thử nhiều cách mà nó vẫn đắng nghét. Mà thì cũng có sao, nếu Rabusta có vị ngọt thì liệu anh có trở về cùng cậu, yêu cậu. Vả lại, dù sao cậu cũng nghiện vị đắng này mất rồi.

Vẫn vơ với những ý nghĩ về anh. Chân cậu bất giác đá phải cái gì đó. Thì ra là lúc nãy vội vội vàng vàng nên DooJoon để quên cặp đựng tài liệu ở đây luôn. Yoseob tính cất cặp ra sau quầy thì một cuốn album bằng da màu nâu rớt xuống. Tò mò, yoseob mở cuốn album ra coi.

Đôi mắt Yoseob bỗng không tin vào những gì đang thấy nữa. Cậu lật tung từng tấm hình như muốn xé rách cuốn album. Bao lâu rồi, 2 năm rưỡi rồi nó vẫn không biết gì về chuyện này. Vùng chạy ra khỏi quán, không đóng cửa, không có gì khác ngoài chiếc áo len mỏng. Nước mắt cậu dàn ra, hòa vào với tuyết.

.

.

.

Junhyung: tôi nghiện em còn hơn nghiện chất caffeine ấy

Yoseob ngốc của tôi đang vẩn vơ với những tấm ảnh và tách cappuccino ấy. Đối với tôi, am là tất cả. Em là một thiên thần dẫn giác tôi ra khỏi thế giới buồn tẻ này. Tôi yêu em. Và tôi đã dường như phát điên khi em nói thích tôi. Nhưng em còn quá nhỏ, một cậu nhóc 18 tuổi với ước mơ có một công ti cà phê lớn như em thì không nên yêu sớm. Và tôi đã từ chối em, tôi sẽ đợi em đậu vào đại học, sẽ đợi em lớn hơn và nói với em rằng: Tôi yêu em nhiều lắm.

"ẦM"

Trời bỗng tối sầm, đầu tôi đau tựa có hàng ngàn quả bom đang nổ trong đó. Cơn đau ấy lại tự nhiên ập đến, và may sao em không thấy tôi yếu đuối thế này.

.

-Chuyện này là sao ạ, bác sĩ có nhầm lẫn gì không?

-Xin lỗi cậu, nhưng cậu phải chấp nhận sự thật. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu nên thực hiện ca mổ và hóa trị nhanh, sát suất thành công là dù chỉ là 5% nhưng chúng tôi sẽ cố gắng.

gì chứ!!! Khối u não sao. Giai đoạn cuối sao? Cái quái gì diễn ra thế này.? 6 tháng, chỉ 6 tháng nữa tôi còn được sống trên thế giới này cùng em sao. Không không thể nào!!! Tôi nhất định phải sống, tôi còn chưa được ôm em vào lòng và nói câu tôi yêu em mà. Không không thể nào.

.

Trời lạnh. Hôm nay sẽ có kết quả thi đại học, cả tháng nay rồi tôi không gặp em. Nhớ em lắm. Những cơn đau đầu dần trở nên quen thuộc. Tôi sắp làm một việc mà có lẽ đối với tôi nó còn đau đớn hơn cái chết - Rời xa em. 

-Nè, Yong Junhyung. Em đỗ đại học rồi. Haha... hyung phải khao em nhá.

Đúng thế mà, Yoseob của anh rất thông minh. Anh biết mà, nhất định em sẽ làm được. Giá như trong đầu anh không có cái thứ đáng ghét này thì anh đã có thể nói với em điều bao lâu nay anh muốn nói. Nhưng thay vào đó anh chỉ có thể ôm em vào lòng:

-Nhóc lớn thật rồi

Chỉ hôm nay thôi, một lần thôi tôi cho phép tôi được yếu đuối. Thật ngớ ngẩn. Tôi đã không thể lạnh lùng với em như trước nửa, thứ tôi muốn là được một lần ôm em vào lòng. Giá như tôi có thể ôm em mãi mãi thế này. Hơi ấm này chính là thứ tôi luôn khao khát. Nhưng chỉ lần này thôi, duy nhất một lần thôi tôi được cảm nhận cái hơi ấm nhỏ bé này trong lòng mình.

.

Đêm xuống. Tôi thu dọn một số hành lý của mình ra khỏi quán. Giấy tờ của quán cà phê, quyển công thức, hình, đủ cả rồi. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi viết lại gì đó cho em. Cầm cây bút trên tay, Tôi đã viết bao nhiêu là tình cảm của mình vào giấy nhưng rồi tất cả bị tôi vò nát. Tôi sợ cái cảm giác này quá, sao cuộc đời này lại khiến tôi khổ thế này. Cuộc đời có lẽ không cho tôi được yêu em. Đêm đó, tôi đã không viết được gì nhiều cho em, chỉ  vẻn vẹn vài dòng

"nhóc đã lớn rồi, tay nghề pha cà phê cũng khá tốt. Hyung giao lại quán cà phê này cho nhóc và sẽ đi du lịch một thời gian. Hứa với hyung là phải sống tốt và đừng làm mất khách của quán đấy."

Thế đấy!!! Tạm biệt hay vĩnh biệt em.

Chuyến bay qua Mỹ cất cánh lúc khuya muộn.

.

Hóa trị, phẫu thuật, thuốc mem hút cạn kiệt sinh lực của tôi. Mái tóc tôi rụng dần rồi dần dà tôi phải thay vào đó bằng một chiếc mũ, bờ môi tím tái cùng làn da trắng bệch. Dù rằng tôi đã cố gắng chiến thắng bệnh tật nhưng kết quả lại chẳng có gì tiến triển. Tôi đã nói với DongWoon và bố mẹ tôi muốn về Hàn Quốc. Tôi biết tôi chẳng thể nào sống nhiều hơn nữa. Những ngày còn lại, tôi muốn được thấy nụ cười đó.

"ẦM ẦM ẦM"

-Em đến rồi. - DongWoon la toáng sau khi xém làm gãy cái cửa phòng bệnh

Ôi! Thằng em trai già trước tuổi của tôi. Nó lại cải nhau với Kikwang đây. Nó rất kém trong việc che dấu cảm xúc, thế nên cứ mỗi lần cải nhau với tình yêu của đời nó là như rằng nó dằn đồ tùm lum, đi đâu ồn ào tới đó. Và dĩ nhiên Kikwang luôn là đứa làm lành. 

-Woonie à!!! hyung không cố ý. Chả là cô bé đó muốn hỏi đường nên hyung chỉ thôi. - Kikwang lẽo đẽo mở cửa bước vào.

-Chỉ thì cứ chỉ, cớ gì cái tay cứ... 

-Ầy... Cậu phản bội em trai tôi hả???

-Không đâu!!! em chỉ vô tình chạm phải tay cô gái đó thôi!

-Vô tình á.!!! nói thế mà người khác tin được hay sao.

-Nè... em vừa thôi. Đừng tưởng hyung hiền mà lúc nào cũng bắt nạt hyung.

-Phải có lửa mới có khói chứ...

-Hai đứa có cho anh nghĩ ngơi không. Ở đó thì đừng có thế mà hãy lo giữ lấy tình yêu của mình đi. 

DongWoon và Kikwang im bật rồi không nói gì nữa. Hai thằng nhỏ này, chẳng lẽ tụi nó phải nếm mùi đau khổ như tôi và em thì mới chịu hối tiếc sao. 

.

Bốn tháng xa em, trong em gầy hẳn đi. Nụ cười đó vẫn xuất hiện trên gương mặt nhưng thoáng buồn. Quán cà phê vẫn mở cửa và đông khách. Em làm rất tốt, Yoseob à.

-Yoseob vẫn sống tốt. Chỉ có điều đã chuyển sang thói quen uống Rabusta thay vì Cappuccino, giống hệt như cậu. Cậu làm gì mà thay đổi seobie hay vậy.

-Thế sao? Thì thằng bé cũng lớn rồi mà.

-Xèo, lớn rồi mà cậu vẫn gọi Yoseob là thằng bé à.?

Tôi cười, đối với tôi, yoseob vẫn là một đứa trẻ

-Cám ơn cậu đã chở tớ tới đây, Hyunseung.

-Bạn bè mà.Tớ rất khâm phục Seobie, cậu ta rất giỏi. Hình như tớ đã thua thằng nhóc ấy rồi - Hyun Seung cười nhạt, giọng cậu ấy bỗng nhòa đi

Tôi biết HyunSeung thích tôi, nhưng tôi yêu Yoseob. Thật sự hyunseung là chàng trai tốt, cậu ấy dường như đoán được mọi suy nghĩ của tôi, chỉ có điều cậu ấy đã thích nhầm người rồi.

-Xin lỗi cậu.

-Hahaha... cậu nói gì sến súa thế. Hết cảm ơn rồi xin lỗi. Ây, muốn uống cà phê Yoseob pha không.?

-Không phiền cậu chứ?

-Ây!!! dù sao ngồi đây cũng chẳng làm gì. Rabusta à?

-Không, Cappuccino nóng

Hyunseung nhìn tôi ngạc nhiên nhưng rồi không nói gì, bước ra khỏi xe và hướng về quán cà phê. Tôi không hề thích vị đắng của Rabusta,  thứ tôi cần là vị ngọt khi ở bên em 

Yoseob à! em biết không. Chỉ khi ở bên em thì tách Rabusta đắng nghét ấy mới có vị ngọt

 -Cộc.. cộc...

Tiếng ai đó gõ vào cửa kính chiếc ô tô cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Là Doo Joon, cậu ta nở một nụ cười và ra hiệu cho tôi hạ tấm kính xe xuống:

-Lâu rồi không gặp cậu, Junie. Tớ vào trong xe được chứ.

-Umh... -tôi mở khóa cửa sau cho Doojoon - Cậu vào đi.

-HyunSeung đâu rồi, đây là xe cậu ấy phải không?

-umh, cậu ấy đi mua cà phê cho tớ.

-Cà phê á, sức khỏe của cậu hiện giờ...

-Không sao, không có nó có khi tớ còn chết nhanh hơn. Vả lại đó là cà phê do Yoseob pha, tớ muốn thử một lần trước khi rời xa thằng bé. - Tôi nói trong thở dài

Không khí bỗng trở im lặng, DooJoon nhìn tôi, đôi mắt lo lắng.

-DooJoon này cậu cũng thích Yoseob phải không?

-... - DooJoon không nói gì, qua kính chiấu hậu tôi thấy đôi lông mày rậm ấy nhíu lại.

-Hứa với tớ một việc được không DooJoon..

-....

-Chăm sóc seobie thật tốt nhé

.

Trong mỗi hơi thở của anh đều có dáng hình em

Anh nhận ra chúng ta vẫn còn yêu nhau lắm

Anh như phát điên lên

Và cứ thế, anh dường như chẳng thể nào buông tay em ra được

Em biết không, anh lại trông thấy một cặp đôi đang cãi nhau

Quá khứ lại ùa về, những giọt lệ lăn dài

Ở đó thì đừng có thế mà hãy lo giữ lấy tình yêu của mình đi

Hãy nhìn tôi xem, khi xa em tôi nào có cảm thấy hạnh phúc.

Không còn cơ hội nào cho anh trở lại bên em sao

Tình yêu này chẳng lẽ lại kết thúc thế này sao

Hay do chính anh đã lầm lỡ từ khi bắt đầu

Thậm chí anh còn chẳng ý thức được chuyện gì xảy ra với chúng ta

Anh sẽ rời xa em, sẽ cố tươi cười

Nhưng khi nghĩ lại khoảng thời gian đó

Nụ cười lại dập tắt , anh không tài nào kìm nén được nó

Theo một cách nào đó, có lẽ anh chẳng hề muốn quên đi

Đúng ra anh chẳng hề muốn quen đi

Anh muốn được nâng niu em, yêu thương em

Bởi em cứ như chất caffein ấy

Nó làm đôi mắt anh không tài nào nhắm lại được

Con tim anh cứ đập dồn dập rồi tự nhiên đau nhói

Thật xấu xa khi ta yêu nhau

[vietsub caffeine]

Nắng lên rồi. Một ngày mới lại bất đầu, hôm nay chắc có lẽ tôi lại tiếp tục nhờ Hyunseung chở đến gần quán cà phê như thường lệ. Nhưng sao thế này, đầu óc không điều khiển được tay chân nữa. Tay chân rã rời, đầu óc không đau đớn nhưng sao lại rỗng không thế này. Cảnh vật xung quanh nhạt nhòa rồi trắng bạch, trong màu trắng đó chỉ còn duy nhất hình ảnh nụ cười của em.

Có lẽ chỉ đến đây thôi.

Tạm biệt em

Hứa với anh phải sống tốt nhé

.

.

.

Tuyết rơi ngày một nhiều, trong làn tuyết trắng xóa, một bóng hình đang lao đầu về phía trước.

Nghĩa trang seoul

Yoseob ước gì những gì trước mắt cậu chỉ là mơ. Trên phiến đá lạnh ngắt kia có khắc hình anh, có ghi tên anh. Anh mất thật rồi sao, bỏ lại cậu một mình giữa đau khổ thế này sao. Anh là đồ tồi, tại sao lại không nói với cậu chuyện này chứ. Anh có biết giờ cậu còn đau gấp bội. Đồ tàn nhẫn. Đồ lừa đảo, sao anh không cho cậu được nhìn thấy anh trong những ngày còn lại chứ. Đồ ngốc.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống phiến đá lạnh ngắt.

Cậu áp má vào phiến đá ấy. Miệng thì thầm: "em yêu anh".

Trong làn tuyết trắng xóa

Bóng hình anh hiện về

Nhẹ nhàng xoa đầu em

Trong cơn bão tuyết em có thể nghe thấy tiếng anh

"anh cũng yêu em!!! seobie. Hứa với anh phải sống tốt nhé"

Rồi tựa khói cà phê, anh tan biến

.

.

~nửa năm sau~

-Thế nào, Cappuccino hyung pha ngon chứ?

-Cũng tạm, nhưng em vẫn thích Rabusta hơn. Hyung pha cho em đi!!!

-Ây... người ta mới tập pha cà phê mà đã bốc lột rồi.

-Tại hyung tự nguyện học mà!!! Đi pha đi

-Vâng thưa sư phụ YangYoseob

-Giỏi lắm học trò Yoon DooJoon.

Cậu và DooJoon cùng cười. Sau cái hôm lạnh giá ấy, cậu ngỡ tưởng sẽ theo anh nhưng DooJoon và hyunseung đã tìm được cậu. Đưa câu đến bệnh viện. Khi tỉnh dậy, mọi người đã ngỡ cậu sẽ u buồn. Nhưng cậu đã không thế, cậu cố cười cố tỏ vẻ mạnh mẽ vì cậu biết điều anh luôn muốn nói với cậu rằng

"seobie. Hứa với anh phải sống tốt nhé"

-Đây, Rabusta đây. Sư phụ uống thử rồi chấm điểm ạ 

-Cảm ơn hyung. Thơm lắm - Yoseob đưa tay lấy một viên đường và dùng muỗng khuấy nhẹ ly cà phê Rabusta ấm nóng.

DooJoon mỉm cười. Xoa đầu yoseob.

-Đường sẽ giúp em cảm thấy tốt hơn đấy. Giỏi lắm.

Yoseob mỉm cười.

Ngoài trời tuyết đã ngưng rơi từ rất lâu, những tia nắng bắt đầu len lỏi qua những đám mây rọi xuống mái hiên ấm áp.

"em sẽ sống tốt mà, Junie hyung đừng lo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top