Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Kí ức bị mất quay trở lại(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mải nói chuyện nên hai người không để ý trời mỗi lúc một khuya, đến khi họ cảm thấy không chống nổi cơn buồn ngủ nữa, quay ra đã thấy Mitamun ngủ từ lúc nào. Izumin và Asisư nhìn nhau cười, con bé này thật tham ngủ!

                              -------------------------------------------------------------------

Trải qua nhiều ngày ở trong rừng, Izumin đã khôi phục lại ít nhiều sức khỏe của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy kì lạ. Hắn không phải một người hay buông lỏng cảnh giác nhưng dạo gần đây hắn cảm thấy giấc ngủ của mình mỗi lúc một sâu hơn, thường đến sáng mới tỉnh. Tuy rằng hắn biết như vậy sẽ khiến sức khỏe mau bình phục nhưng cảm giác kì lạ đó chính là mặt của hắn càng ngày càng không thấy đau rát nữa, nhiều lúc hắn còn nghĩ rằng mặt của mình sẽ khôi phục giống như trước kia nữa kìa!

Ánh nắng ban mai chiếu vào động khiến Izumin nhíu mày thức giấc, không thấy Sena cùng Mitamun đâu khiến hắn hoảng hốt vội ngồi bật dậy.

"Dậy rồi? Em còn tưởng anh sẽ ngủ lâu hơn cơ!" Asisư cười cười.

"Mitamun đâu?" Hắn vội vàng hỏi, thấy Asisư nhìn ra ngoài, hắn cũng đưa mắt nhìn theo thì thấy em gái hắn nghịch nước ở con suối ngay gần hang, hắn không khỏi thở phào một hơi.

Izumin quay lại nhìn Asisư, cảm thấy cô bé này cảm xúc hiện tại có vẻ không tốt lắm, Asisư quay mặt đi không để Izumin nhìn rõ mặt mình. Hắn lên tiếng:

"Em có gì cần tâm sự sao, Sena?"

Hắn chắc chắn là cô bé đang buồn bởi hắn thấy ánh mắt cô hơi sưng đỏ lên. Nhưng dù hắn hỏi thế nào Asisư cũng không trả lời, Izumin thở dài, có lẽ hắn không nên hỏi , chỉ sợ chạm vào nỗi đau nào đó của cô.

"Em có việc cần đi một lát, anh ở đây với Mitamun nhớ cẩn thận nhé." Asisư lên tiếng, rồi không đợi Izumin trả lời đã đứng dậy đi mất.

Asisư vừa đi vừa nghĩ đến đêm hôm trước, nàng ngủ không sâu do lạ chỗ thì nghe thấy có tiếng bước chân đi đến... Asisư thấy người đi vào động, nàng định nhắm mắt giả vờ ngủ thì thấy bóng đen đó lên tiếng:

"Vẫn còn thức cơ đấy, chậc chậc, xem ra phép thuật của ta không có tác dụng với cô bé...à không, là công chúa điện hạ mới phải!"

Asisư chấn động, sao một người xa lạ chưa từng nhìn mặt cô bé mà có thể nhận ra thân phận thật của cô chứ? Bình tĩnh lại thật nhanh hết sức có thể, với tình hình này chắc chắn anh Izumin không dậy nổi rồi. Cô lên tiếng:

"Bà là ai?" 

"Ha ha, công chúa à, ta đến cũng là có việc quan trọng mà thôi, mà cũng không cần phải che giấu bởi tất cả sẽ sớm kết thúc! Ta đến để lấy mạng ba người, công chúa không phải lo lắng, người sẽ sớm gặp mẫu hậu đáng kính thôi mà!"

Asisư nghe xong thì bàng hoàng, ý của bà ta là gì sao cô không nhận ra chứ, nói như vậy không phải là mẹ của nàng đã mất rồi sao? Không thể, làm sao điều này có thể xảy ra?

"Bà nói dối!!!"

Asisư hét lên, cô không tin đó là sự thật, chắc chắn người đàn bà này đang lừa cô!

"Chà, ta phải nói dối sao, mẹ công chúa do không thấy ngài nên tìm khắp nơi, lâm bệnh nặng rồi chết, là do công chúa hại mà chết chứ ai!?"

Là do công chúa hại chết chứ ai...

Là do công chúa hại chết... 

Là do công chúa...

Từng lời Kirke nói ghim sâu vào tim Asisư, đập thẳng vào trí óc cô... Tai bắt đầu có cảm giác ù ù, khóe mi đã tràn đầy nước mắt... Bất chợt, cô nghe thấy âm thanh một đồ vật rơi xuống đất, Asisư quay lại nhìn thì thấy bà phù thủy vội vàng nhặt lên, tuy rằng động tác rất nhanh nhưng cô vẫn nhìn rõ đó là một bản chú thuật!

Kirke kiểm tra kĩ càng, thấy tấm đất sét không bị gì thì thở phào ra một hơi. Asisư mở miệng yêu cầu bà ta:

"Ta muốn bản chú thuật đó!"

Kirke thấy hơi bất ngờ, bản chú thuật là một thứ rất đáng sợ, một khi lời nguyền được thành lập thì sẽ không có lời hóa giải, trừ phi lập thêm một lời nguyền nữa để khắc chế lời nguyền cũ, nhưng điều đó cũng có nghĩa là bản thân sẽ mãi chịu sự điều khiển của nó, hoặc như vậy, hoặc là sẽ bị hóa thành điên dại. Asisư được đào tạo để trở thành đại tế ti Ai Cập, những thứ này hẳn đã được cảnh cáo từ đầu rồi, nhưng tại sao vẫn muốn có nó?

Asisư tiếp tục lên tiếng, lần này không còn kiêu ngạo nữa, mà thay vào đó là sự cầu xin:

"Tôi muốn lập lời nguyền cho chính mình, bà có thể giúp tôi không? Tôi muốn mình quên hết tất cả đoạn kí ức từ khi tôi cùng mẫu hậu bỏ đi, đồng thời khi lời nguyền được thành lập hãy đưa tôi trở về Thượng Ai Cập." 

Suy nghĩ một lúc, Asisư nói tiếp:

"Phép thuật của bà có thể chữa cho Izumin chứ? Tôi muốn chữa lành cho anh ấy rồi đưa cả hai người họ về nhà nữa, như thế có được không?"

"Tôi không làm việc không có lợi ích đâu, công chúa à" Kirke lên tiếng, mụ ta cũng không muốn làm việc này nhưng vẫn phải làm vì người mình yêu.

"Bà có phép thuật trong tay, bà có thể xem tương lai của mình mà, bà có thể xem xem người ra lệnh cho bà sau này sẽ gặp phải chuyện gì để uy hiếp họ, cũng có thể tự tìm lấy những thứ mình muốn nữa, nếu bà giúp tôi, sau này chắc chắn sẽ không phải hối hận!"

Kirke nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt tuyệt đẹp của Asisư, mụ ta như bị xoáy sâu vào đó, ánh mắt ấy... rất giống người mụ ta yêu thương. Kirke mềm lòng đồng ý.

Cứ thế, sau khi bản chú thuật được thành lập thì Asisư không còn nhớ đến Izumin nữa, cô được đưa về Ai Cập, còn Izumin khôi phục lại như lúc đầu và được cùng với em gái trở về Hitaito.

                                         --------------------------------------------------

"Asisư, nàng mau tỉnh lại cho ta, Asisư..."

Asisư nhíu chặt mày, sao ồn ào quá vậy!

Vừa mở mắt ra, nàng thấy Izumin ngay trong tầm mắt của mình, hắn sao vậy? Sao lại có vẻ mặt lo lắng đó?

Izumin thấy Asisư mở mắt ra thì cực kỳ vui mừng, hắn nhẹ nhàng ôm nàng ngồi dậy rồi nói:

"Nàng làm ta sợ chết đi được, định quay lại gây bất ngờ cho nàng, ai dè đâu ta vừa bước chân vào phòng thì thấy nàng đột ngột ngã xuống ngất xỉu, lại còn hôn mê tận 3 ngày!"

Nhắc đến đây, hắn càng tức giận thêm, không có hắn ở bên chăm sóc thì Asisư cũng chẳng bận tâm đến sức khỏe của mình, bảo sao hắn không giận được cơ chứ!

Asisư nhớ lại đoạn kí ức kia thì tâm tình càng thêm phức tạp, có phải mọi thứ đã bắt đầu đi theo một hướng mới rồi không? Sự việc càng lúc càng khác với trước kia, nàng cũng không hiểu nổi vì sao khi bắt đầu lại trong kiếp mới này thì lại khiến mọi thứ trở nên lệch hẳn đi như vậy, đoạn kí ức kia...

Không muốn mình suy nghĩ thêm nữa, nàng mặc kệ cho mọi việc muốn ra sao thì ra, đã lâu không gặp hắn khiến nhớ nhung càng thêm sâu đậm, Asisư choàng tay ôm thật chặt lấy Izumin, thì thầm vào tai hắn:

"Ta nhớ chàng, Izumin."

Được ôm người mình thương trong lòng, cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng khẽ phả vào tai mình khiến tâm Izumin ngứa ngáy, không thể chờ thêm được nữa, hắn nhanh chóng nuốt trọn lấy bờ môi Asisư, khiến nàng chìm sâu vào đó.

Nụ hôn này mãnh liệt hơn bao giờ hết, cũng nồng nàn hơn bao giờ hết. Nó khiến cho Asisư u mê tình nguyện chìm đắm vào không tìm lối thoát. Sau khi chấm dứt, Asisư thở dốc, phát hiện ra Izumin đè lên người mình từ lúc nào, ánh mắt hắn nhìn nàng một cách chăm chú, đột nhiên Izumin mở miệng:

"Nàng mà còn nhìn ta như thế, ta sẽ cho rằng nàng là đang dụ dỗ ta đấy, cô bé à!"

Asisư nghe hắn nói mà đỏ mặt, nàng đẩy hắn ra nhưng không được, còn bị cánh tay hữu lực của Izumin siết lại chặt hơn, hắn cúi đầu xuống khiến Asisư nghĩ rằng hắn muốn hôn tiếp, ai dè đâu... hắn cọ chóp mũi vào cổ nàng, hít sâu hương thơm đặc trưng chỉ Asisư mới có, thở ra một tiếng thỏa mãn.

Asisư nắm lấy tay hắn cảm thấy hơi khẩn trương, hắn định làm thật đấy à!!! Nàng bỗng chạm vào một chiếc vòng trên cổ tay Izumin, có lẽ do mọi khi hắn không hay để lộ cổ tay nên nàng không phát hiện ra. 

Nếu có người nhìn thấy thì có khi sẽ cười ra tiếng bởi một hoàng tử nổi tiếng thông minh, đẹp trai lại có thể đeo một chiếc vòng rất trẻ con, nhưng Asisư thì không! Asisư bỗng nhớ đến đoạn kí ức kia, nàng không muốn giấu hắn nên mở miệng nói, đồng thời ngăn chặn làn môi đang lưu luyến nơi cần cổ nàng.

" Izumin, chàng muốn nghe đồng dao không? Bản đồng dao về một truyền thuyết đẹp mà ta đã từng được mẫu hậu kể cho đó!"

"Ừm, nàng cứ nói đi!" Izumin nói xong lại tiếp tục di chuyển lên trên mặt nàng, vừa hôn vừa cắn nhẹ lên hai bên gò má đỏ ửng dụ hoặc kia...

"Có một cô gái yêu một chàng trai

Nhưng cô không có được trái tim chàng trai đó

Cô gái ấy là ngôi sao sáng trong màn đêm

Chàng trai ấy là ánh mặt trời chói lóa

Cô gái cứ mù quáng yêu chàng trai ấy

Mà không biết rằng ở bên cạnh cô

Luôn có một người đợi cô hướng về phía mình

Mặt trời và ngôi sao làm sao có thể gặp nhau

Một tỏa nắng ban ngày, còn một chiếu sáng màn đêm

Cuối cùng ngôi sao cũng từ bỏ giấc mộng của mình

Ngoảnh lại phía sau nơi có người vẫn đợi

Cô ấy là ngôi sao sáng tuyệt đẹp

Còn người đó là ánh trăng dịu dàng

Cô ấy chiếu sáng tâm hồn người khác

Còn chàng trai ấy chiếu sáng tâm hồn cô."

Nói xong, Asisư nhìn sâu vào mắt Izumin, ngay từ những câu đầu tiên hắn đã chấn động, dừng lại mọi động tác nhìn Asisư. Asisư mỉm cười giơ lên chiếc vòng tết bằng chỉ vàng vô cùng khéo léo cho Izumin xem, đồng thời nói tiếp:

"Ta đã từng tặng đi một chiếc bằng chỉ bạc rồi, giờ chỉ còn lại cái này thôi!"

"Nàng là Sena sao? Có đúng vậy không? Tại sao đột nhiên lại biến mất, nàng khiến ta tìm mãi đó!"

Thì ra tên thật của nàng không phải là Sena, thảo nào hắn dù có dùng phương thức nào đi tìm nàng đi chăng nữa cũng luôn vô dụng. Hắn bây giờ có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi nàng, Asisư nhìn thấy nét nghi hoặc trong mắt hắn, cười dịu dàng, không đợi hắn hỏi mà đã chủ động kể lại hết cho hắn nghe.

Izumin nghe xong thì cảm thấy tim hắn như bị nghiền nát ra, nàng vì sao phải tự hành hạ mình như thế, những điều đó đều không cần thiết...

Asisư biết hắn đang tự trách mình khiến cho nàng phải chịu khổ, nhưng nàng không hề muốn hắn như vậy. Asisư hôn lên cằm của Izumin, thấy yết hầu hắn chuyển động mà vui vẻ, nàng đưa lưỡi ra khẽ liếm lên đó...

 Izumin khẽ rên lên, cảm thấy mạch máu trong cơ thể như căng ra sắp bùng nổ, hắn nghiêng người né tránh, trừng mắt cảnh cáo. Nhưng Asisư mặc kệ, đã xác định muốn gả cho hắn, cũng biết tâm hắn chỉ thuộc về mình, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ đến thôi, việc gì phải lo nghĩ nhiều? Nàng muốn cho hắn chính là cho hắn!

Nàng thật sự rất yêu hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top