Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Itoshi Rin_ABO ver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



/ảnh được edit bởi tác giả/

Itoshi Rin- cái tên mà dường như ngày nào cô cũng được nghe. Không từ đồng đội, thì cũng từ đối thủ, thường xuyên nghe thấy nhất là từ fan girl. Cô chả hiểu? Một kẻ vừa mỏ hỗn lại vị kỹ như hắn ta mà cũng có kẻ thích người yêu. Chà, cô thật sự quên rằng gã ta là Alpha trội. Nghĩ tới đây cô lại đảo mắt một lượt rồi dừng lại trên người hắn. Cái con người đang đứng trên sân cỏ xanh thẩm, thượng đế như thiên vị mà trao cho hắn một tài năng xuất chúng còn không quên tặng kèm hào quang của nhân vật chính. Thật sự, có một kẻ như thế sao?

Tiếng còi của trọng tài đã vang lên, kéo em về thực tại. Giờ đây trước mặt em là hắn-Itoshi Rin.

"Được rồi, nghỉ ngơi một chút rồi tới hiệp hai. Vẫn giữ kế hoạch cũ, Rin chủ đạo." Huấn luyện viên bình thản nói.

"Nước của mọi người đây." Tôi đưa từng chai nước cho mỗi người, nhưng gã không cần phải tỏ cả thái độ ra mặt đâu.

"Chưa đổi người quản lý sao?" Gã vừa nói vừa dốc hết một hơi cả chai nước.

" Chà, chẳng còn người nào thích hợp hơn cô Y/n đây đâu." Huấn luyện viên cười gượng đáp

" Chỉ là một con Beta vô dụng, chỉ có kém không hơn." Những câu từ cay độc được buông ra chẳng hề thương tiếc. Thương tiếc? Nghĩ gì vậy? Trong từ điển của hắn có từ này sao?

Dù đã nghe mọi người nói lại rằng tính của gã rất khó ưa, nghĩ gì nói đấy. Bây giờ chứng kiến cảnh thật, người thật, em sẽ làm gì đây?

" Ha, đúng thật, tôi chỉ là một con Beta vô dụng chẳng thể sánh được với anh-một thằng Alpha trội được ông trời ưu ái, đúng không Itoshi?" Cô vừa nói vừa chỉ tay vào người hắn. Thượng đế sinh ra Beta là loài ở mức trung, cũng có thể nói chẳng liên quan gì đến Alpha và Omega. Nên họ có thể tư do tự tại chẳng thể bị ràng buột bởi bất cứ loài nào.

" Hả? Mày nói gì cơ con nhóc láo toét?!" Gã tiến lại gần nắm cổ áo nhấc em lên. Cô giật mình, không ngờ thằng chả này lại mạnh đến vậy. Gương mặt hắn bây giờ rất khó tả, nói dữ tợn lại thấy quá ít. Đôi mắt xanh sẫm của hắn dán chặt vào em, loài Beta không gì nổi trội.

"Rin! Thu pheromones lại! Cậu sẽ khiến cho mọi người khó chịu đấy!" Huấn luyện viên kéo Rin và em ra. Nói em không sợ là nói dối. Mặc dù không biết mùi đó là mùi gì nhưng nhìn sắc mặt của mọi người trong đội bóng của đủ khiến em hiểu. Có lẽ, em đã khiến cho mỗi quan hệ giữa em và hắn tệ hơn. Đáng lý ra không nên phản bác mới đúng, ngu muội.

Trận đấu ngày hôm đó, đội ta dành chiến thắng với tỉ số 4-1. Itoshi Rin là người ghi 3 bàn. Một con số áp đảo.

Em vẫn như bình thường sắp xếp thời gian luyện tập cho mọi người. Mặc dù không thích hắn thật đấy, nhưng em cũng không dùng danh nghĩa quản lý để bắt nạt hắn.

"Nè Y/n, Rin vẫn còn đang tập đấy, vào nhắc nhở cậu ta đi, tôi không giúp được." Một thành viên trong đội nói với em sau khi ra khỏi phòng tập. Em gật đầu đáp, thằng khứa đó lại như vậy rồi, luôn tập quá giờ quy định, sẽ có ngày quá sức mà ngất cũng nên. Thật ra em không muốn quan tâm hắn chút nào. Nhưng với danh nghĩa quản lý, em không thể bỏ mặc gã được. Lỡ có chuyện gì xảy ra sẽ làm hỏng cả đội hình mất.

"Itoshi, cậu nên về phòng đi. Đã quá giờ tập rồi." Em tựa lưng vào tường khoanh tay mà nhìn hắn đang tiếp tục nâng tạ. Đột nhiên, gã dừng lại mà ngồi dậy. Dùng ánh mắt không vừa ý nhìn em.

" Tôi không sợ đâu đừng dùng ánh mắt đó hù tôi." Nói vậy chứ, em sợ là thật.

"Con nhãi hời hợt." Lần này em rút kinh nghiệm, không chấp hắn nếu không sẽ xảy ra vụ việc như lúc đó. Em lắc đầu thở dài.

Cạch- tiếng khóa cửa nghe rõ to. Em liền quay đầu lại nhìn, cánh cửa đã tự đóng bao giờ. Không chỉ em, Rin cũng không ngoại lệ mà hướng mắt đến đó. Em lao tới cánh cửa mà không thèm suy nghĩ, cố gắng vặn ổ khóa mà mở nhưng không được.

" Tránh ra đi thứ phiền phức." Rin đẩy em ra rõ mạnh. Em không tự chủ được mà ngã ra đất, đúng là thằng tồi.

Rầm rầm- tiếng cửa bị đá khiến em phải che lỗ tai lại. Khứa này mạnh bạo vãi đái. Em thầm biết ơn khi mình không phải cánh cửa đó. Nhưng cho dù có ra sức đá bao nhiêu cái thì cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Vãi thật, cửa đéo gì sịn thế.

" Thật đấy à? Anh gây thì chuốc oán với ai vậy Itoshi?" Em ngồi dựa vào tủ thấy đồ, vò đầu mà nói.

" Im mồm!" Gã liếc nhìn em quát lớn. Nghe hoài riết quên nên em cũng chả có biểu cảm mấy. Thật sự sẽ bị nhốt ở đây tới sáng sao? Tệ rồi đây, ly mì sẽ hỏng mất. Buổi tối của tôi.

Không biết đã ngồi bao lâu nhưng khi em mở mắt ra đã thấy gã ta năm lăn lóc dưới sàn, gã thở từng hồi khó khăn khiến em điếng người.

" Này này, anh sao vậy? Có chuyện gì sao?" Em tiến lại gần mà nhấc mặt hắn lên. Mồ hôi nhễ nhại thấm vào tay em, nóng rất nóng. Người hắn như lửa vậy, nó cứ cháy phừng phực khiến em giật mình. Mà gã còn mở mắt mình ra liếc nhìn em, em không thể biết trong đôi mắt ấy chan chứa điều gì.

" Tránh ra con nhỏ này!" Gã đẩy em ra rất mạnh, khiến em ngã nhào ra phía sau.

Thằng khứa này chắc chắn đang trong kỳ phát tình nhưng lại không có điện thoại để gọi người tới cứu. Không biết hắn có mang theo thuốc không? 

" Này, anh có mang theo thuốc không? Anh để nó ở đâu để tôi đi lấy." Em một lần nữa tiến lại gần hắn, lại thấy hắn không trả lời. Em tức rồi đấy, em chỉ muốn giúp hắn bớt khó chịu đi thôi, gã lại khinh thường em không nói một lời.

" Itoshi! Anh không nói tôi không thể giúp-" Em ngồi xuống để nói chuyện với gã nhưng lại va phải ánh mắt của hắn. Một ánh mắt khác lạ, không hề dữ tợn hay thù ghét, chỉ là đang chăm chú đợi thứ gì đó. Em sợ, sợ cái ánh mắt đó, nó khiến em rùng mình như báo rằng chạy đi. Trong vô thức không giữ được thăng bằng, em ngồi xụp xuống, mắt đối mắt với gã. Sợ hãi lấn át cả lý trí, em cố gắng xoay người chạy đi, nhưng cánh tay của hắn dang ra ôm cả người em vào lòng.

Gã tham lam hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể em. Vùi đầu vào hõm cổ càng ôm chặt em hơn, hơi thở của hắn phà vào làn da trắng nõn khiến em rùng mình kèm theo sợ hãi. Em muốn chạy thoát, người run lên tầng hồi.

" Itoshi này, tôi không phải Omega, anh đợi nhé sắp sáng rồi sẽ có người tới nhanh thôi." Em cố gắng trấn tĩnh bản thân từ từ đẩy hắn ra khỏi người mình, kết quả chẳng có gì khác xảy ra. Em lia mắt tới đồng hồ trên tường, 12h đêm rồi chừng nào mới sáng đây?! Em đang tự lừa bản thân mình đó à? Những vật thể sáng lấp lánh cứ rọi thẳng vào mắt em, nhìn kỹ thì thấy rất giống những vỏ thuốc đã được bóc. Đừng nói là hắn uống hết chừng đó thuốc đấy nhé?!

" Ha, Y/n à, tao khó chịu quá." Gã nói rồi dụi mặt vào cổ em, đem đôi môi mình chạm vào làn da trắng ngần, liếm đấy liếm để mọi thứ ở đó. Em biết nó có nghĩa là điều gì, là cách thức một Alpha đánh dấu một Omega. Em hãi, em vùng vẫy, em khóc, em muốn thoát ra khỏi tình cảnh này, thoát được khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, em muốn chạy thật xa khỏi gã. Alpha thật đáng sợ. Gá túm lấy cổ chân em, chỉ dùng một sức nhẹ đã kéo em về lại mình. Cầm lấy cổ chân em hôn lấy hôn để như sợ rằng sẽ trốn thoát lần nữa. Em khóc rồi, hai hàng nước mắt ứa ra. 


" Hức hức, tôi không phải Omega, làm ơn thả tôi ra đi Itoshi, hức." Rin nắm lấy gương mặt em, liếm hết đi những giọt lệ ấy, rồi lại nhìn em mà nói. 

 " Không phải? Chắc không? Mùi thơm thế này mà không phải thì là gì?" Phải đúng rồi, từ cái ngày mà hắn cầm cổ áo em nhấc lên là hắn đã ngửi được cái mùi đó. Mùi hương của vị đào thoang thoảng cứ khiến hắn khó chịu. Nó làm cho hắn như không phải bản thân, càng muốn nó là của mình. Thật sự rất khó chịu. Đôi môi lạnh lẽo đó được đặt lên môi đỏ mọng của nàng. Em hốt hoảng ngậm chặt lại. Hắn tức giận đưa tay lên bóp miệng em ra để có thể đưa lưỡi vào. Đây là cưỡng hôn! Em mở to con ngươi mình nhìn hắn. Nụ hôn đầu của cô, lại bị hắn cướp mất. Trái ngược trước sự vùng vẫy của em, trông hắn hưởng thụ đến lạ. Đầu lưỡi của hắn càng quét trong khoan miệng nàng, chẳng cho nàng lấy một khắc có thể hít thở, nước bọt tràn ra nơi khóa miệng rồi dần chảy xuống cổ.

 " Aiz, cái thằng chết tiệt này?!" Chát- cái tiếng oan nghiệt đó cuối cùng cũng phát ra. Trên mặt hắn in rõ dấu tay của cô, không nhìn cũng biết nó đau cỡ nào, nó đỏ chót thế kia mà?! Em hốt hoảng với hành động của bản thân. Vaicut, ăn lon rồi. Cái bản mặt đẹp mã của hắn bị mình tát rồi. Tụi fangirl mà biết chắc sẽ tìm đến tận cửa mất.

 " N-này, tôi không cố ý. Anh có sao không Itoshi..?" Vừa dứt câu, bằng tay to lớn ấy đã bóp lấy miệng em không cho em kịp phản ứng. Chỉ có thể dương mắt nhìn gã.

 "Tao hận không thể ăn tươi nuốt sống mày Y/n à.." Đôi mắt hắn nhìn em khiến em sợ hãi. Đáng ra em không nên tới đây, đáng ra không nên tò mò muốn biết hắn là người như thế nào qua màn hình tivi. Ngưỡng mộ, hào hứng, bỡ ngỡ, thất vọng, sợ hãi. Những từ này như miêu tả hết cảm nghĩ của em về hắn. Bàn tay gã lả lướt trên cổ em, rồi từ từ đi chuyển xuống vùng nhạy cảm. Không để em kịp vùng vẫy, gã với lấy sợi dây nhảy trói tay em lại. Hắn nở một nụ cười méo mó, từng cái chạm khiến em rùng mình. Cơ thể cứ run lên từng hồi không ngừng. Chứng tỏ em sợ. Gã cởi phăng chiếc áo đồng phục của em ra. Đôi gò bông thoát ẩn thoát hiện sau lớp áo lót. Mặt em đỏ dần, chỉ biết ú ớ không thành lời. Bây giờ những thứ vướng víu trên người em đã không còn, chỉ còn lại làn da nõn nà không tì vết. Beta ư? Ai tin cơ chứ?

 " Nhìn này, nó cứng lên rồi, không phải sao?" Rin chọc ghẹo chạm vào thứ đang nhô lên trước ngực nàng, hưởng thụ xoa nắn. Cơ thể em vặn vẹo, trông khó coi làm sao. Bất ngờ gã cuối xuống hôn lấy bầu ngực đó, không biết tự bao giờ mà em lại ngửi được mùi của mưa, mùi của những giọt mưa rơi lên đất, hoà huyện vào nó. Như chất gây nghiện vậy. Em thở dốc trước hành động của gã. Không biết hãy đã quen bao cô gái nhưng nói kỹ thuật hắn tồi là nói dối. Rời khỏi bầu ngực đã sưng tấy lên khiến gã hài lòng mà bắt đầu tới vùng cấm địa. Nơi nhạy cảm nhất của em. 

 "Ahh" em giật mình hét lớn. Ngón tay hắn lộng hành trong nơi đó. Khiến em sợ hãi rơi lệ, lần đầu tiên trong đời có người làm như vậy với em. Cái mùi đó khiến hắn nghiện, mùi của đào tràn ngập phổi hắn, khiến hắn như mất lý trí. Đũng quần đã nhô lên tự bao giờ, chỉ thấy nó căng cứng như muốn thoát ra khỏi nơi chật hẹp đó. Khi nó xuất hiện khiến em hoảng hốt, thứ đó là gì vậy chứ? Là của con người có thể có sao? 

 " K-không thích, tôi không thích, tôi ghét anh, rất ghét anh, anh sẽ hối hận đó Itoshi.." Em nhìn hắn đầy lo sợ, chân đá loạn xạ nhằm muốn thoát ra.

 " Tao biết mình đang làm gì, nên ngậm mồm vào và hưởng thụ đi." Nói xong hắn liền đưa con quái vật đó vào nơi tư mật. Khiến cho em đau đớn khóc nấc lên.

 " Đau, đau lắm Rin, lấy nó ra đi hức hức." Nước mắt em rơi lã chã. Gã xót, gã ôm em lên đặt lên người mình, khiến em phải đối mặt với hắn. Tay hắn quệt đi những giọt lệ còn vương trên má em, hôn lên mí mắt khiến em bình tĩnh lại. 

 " Ngoan, thả lỏng ra, sẽ hết đau nhanh thôi." Trao em nụ hôn nhẹ trên môi. Làm phân tán sự chú ý của em lên môi mình. Tư thế này khiến tay nàng vòng qua cổ gã, kéo sát hai cơ thể lại với nhau hơn. Cái hôn này khiến em mê đắm vào nó, mùi hương đó khiến em chao đảo. Gã ghì chặt eo em xuống, dương vật đã nằm gọn trong nơi ấm áp đó, khiến gã cảm nhận được khoái cảm mà tiếp tục đâm rút. Máu cũng theo đó chảy ra, vừa đau vừa có cảm giác khác lạ khiến em không nói nên lời. Chỉ biết ôm chặt hắn mặc cho hắn muốn làm gì làm.

 " Ư a, Rin chậm lại, chậm lại..ug" Em cắn lên bả vai hắn, tốc độ hắn quá nhanh khiến em không  nổi.

" Y/n, nói cho tao biết, tao là ai?" Gã thúc một cái rõ sâu, chạm đến cổ tử cung làm em giật nảy.

" Hức Itoshi..Rin, ah" Tốc độ ra vào ngày càng nhanh. Móng tay em cào lấy tấm lưng trần của gã để lại vô số vết tích.

" Tên tao, gọi tên tao." Hắn mê đắm em, mê tất cả thứ thuộc về em, kể cả một lọn tóc cũng phải của hắn, chỉ riêng một mình hắn.

" Rin, chậm lại, có thứ gì đó lạ lắm, chậm lại.." Em kêu gào, em không biết đó là gì, nhưng nó sắp thoát ra. Vờ như không nghe thấy, hắn tiếp tục ra vào nhanh hơn.

Ahh- em ra. Một tràn nóng hổi trào ra ngoài, người em cứ run lên không ngừng. Nhưng không chỉ vậy khiến gã ngừng lại. Em hoảng hốt nhìn gã, gương mặt hắn đầy dục vọng. Cảm thấy có thứ gì đó sắp trào ra, em hoảng loạn.

" Rin, không được, không được ra bên trong, hức, tôi không muốn có em bé, hức." Em đập mạnh vào lưng hắn, lời nói em như gió bay, chỉ hai từ lọt vào tai hắn. 'Em bé' ư? Nếu có em bé thì sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ giống cha hay giống mẹ, con trai hay con gái? Nếu cô ấy phá nó thì sao? Tao không cho phép như vậy. Nghĩ tới đây gã thúc vào cô những đợt liên hồi, cái nào cái nấy như cán mốc, khiến người em tê dại. Chỉ nghe thấy gừ nhẹ của hắn, em biết sẽ như thế này mà, thằng khứa này chả nghe lời ai bảo giờ. Nhưng lạ thay, thứ đó không những không hạ xuống, mà ngày càng to ra, to ra hết cỡ nó có thể. Bên trong em chật chội, nó làm em đau lắm. Em đã được học cách các giống loài giao phối. Alpha đánh dấu Omega như thế nào, như nào là thắt nút em biết tất. Nhưng đó chủ với Omega. Vậy em là thứ gì?

" Hức, đau quá thằng chó chết, tôi không phải Omega, hức hức, sao anh có thể làm vậy cơ chứ?" Không biết hắn đã làm em khóc bao nhiêu lần nữa, hắn vùi đầu vào cổ em đáp.

" Beta hay Omega không quan trọng. Mày là của tao, mãi mãi là như vậy." Càng nói hắn càng siết chặt em hơn, cắn vào gáy em như muốn đánh chủ quyền. Em chịu đựng như thế là đủ rồi, em ngất đi trong vòng tay hắn.

Em dõi theo hắn từ khi gã còn trên tivi cho tới khi tận mắt nhìn thấy. Đúng như lời họ nói, hắn có hào quang của nhân vật chính. Những lời nói khi đó là thật lòng, em chẳng thể sánh với gã. Có lẽ vậy.

Sau hôm đấy, em né hắn như né tà. Nhưng trốn mãi chẳng được, em là quản lý của cả đội bóng kia mà. Đối mặt với hắn là chuyện sớm hay muộn thôi. Em nhận ra cơ thể mình có những sự thay đổi lạ. Em xin phép nghỉ vài ngày để đi khám, bất ngờ chưa? Trên tay em cầm bảng xét nghiệm hồi vừa lên cao trung đã được cầm. Nhưng khác mỗi bây giờ là Omega chứ không phải Beta. Em run rẩy nhìn vị bác sĩ kia, chỉ cần nhìn ánh mắt em cũng đủ khiến bác sĩ hiểu.

" Chà, có lẽ cô là Omega lặn đấy, sự phát hiện này nhờ vào pheromones của Alpha, không biết cô có tiếp xúc với Alpha nào dạo gần đây không?" Câu nói của vị bác sĩ như sét đánh ngang tai, em thẫn thờ. Đôi mắt em chan chứa bao nhiêu suy tư, em bỏ cuộc. Em không muốn mình trở thành bộ dạng này, thực sự  muốn. Em trở về nhà với bộ dạng mất hồn, chốn lui chốn nhủi trong căn nhà đó. Đã một tuần trôi qua, em nghỉ việc không xì nữa phép khiến cho huấn luyện viên lo lắng. Quản lý nghỉ không phép thì đội viên sẽ như thế nào đây?

" Này lão già? Nhà cô ta ở đâu, hả?!" Cái tính đó vẫn vậy, Rin nắm lấy cổ áo ông ta hét lớn. Huấn luyện viên chỉ đành để cho hắn biết địa chỉ nhà cô. Gã tức giận, không biết cô trốn hắn nơi đâu tận 1 tuần không thấy mặt. Gã sợ, gã lo cô nghĩ quẩn. Một phần do gã, hắn thừa nhận lúc đấy mình quá nóng vội.

Rầm rầm-tiếng đập cửa vang dội. Cái nơi phòng trọ chật hẹp này ai lại tìm đến chứ? Lại là mấy kẻ truyền đạo . Kệ bọn họ đi rồi chúng sẽ tự rời đi. Em cuộn chăn lại, cơ thể em rất khó chịu, lòng em càng thấy trống vắng. Em thấy thiếu gì đó, cái vòng tay ấm áp đó cứ luẩn quẩn trong đầu em suốt mấy ngày nay.

Rầm- cánh cửa được phá ra. Em ngồi dậy nhìn vế phía nơi ánh sáng chiếu rọi. Em sợ, em vui mừng, em hãi, em nhớ nhưng. Gã khựng lại rồi mới bước vào trong, cái nơi này toàn là mùi của em. Không biết tại sao nó lại nồng như vậy. Hắn càng tiến tới, em càng nép mình lại cho tới khi chạm đến vách tường. Em không muốn nhìn thấy hắn, càng lại muốn thấy hắn. Kẻ đã khiến em khổ sở thế này. Em vùi mặt vào chăn để không nhìn thấy hắn.

" Nhìn tôi, tại sao không đi làm?" Gã ngồi xuống nhìn về phía thân hình nhỏ bé ấy. Cứ ngỡ cô sẽ chẳng trả lời đâu, nhưng bắt ngờ thay.

" Tôi hận anh, tôi ghét anh, tôi không muốn nhìn thấy kẻ đã biến cuộc đời tôi xuống vực thẳm." Lời nói của cô kèm theo sự run rẩy. Em bấu chặt lấy tay mình để không phải khóc.

Rin thấy tờ giấy xét nghiệm cô quăng xuống nền đất. Hắn lấy lên đọc, khác hẳn với sự cau mày thay vào đó lại là một tia vui mừng. Gã tiến lại ôm lấy em vào lòng, cứ thể mà đem em cùng với chăn ra khỏi căn phòng đó. Em hốt hoảng nhìn hắn, muốn chửi rủa liền bị gác chặn lại bằng cái hôn trên trán.

" Tao sẽ chịu trách nhiệm, dù sao thì cũng chỉ có em khiến tao như vậy." Nét vui vẻ in hằn trên mặt gã. Mặt em đỏ bừng, chỉ biết lấy chăn che lại. Em không biết bản thân mình đã thích hắn từ lúc nào, chỉ là em không muốn thừa nhận, chỉ biết trốn tránh nó. Và hắn là người tìm được em.

2 tháng sau em nhận ra mình có thai, gã vui mừng như đứa trẻ vừa nhận được kẹo, nhảy cẩn lên ôm hôn em. Thật đấy, gã mà cũng có mặt này sao?

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top