Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Cấm Cung] Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


15.

Cũng không biết trong lần Đại tuyển tú nữ này, thế lực của Hoàng hậu và các thế lực khác đã can thiệp vào bao nhiêu.

Chỉ biết, 5000 tú nữ sau khi thông qua tầng tầng các vòng loại, lúc người được đưa đến trước mặt Giang Trừng, số lượng tú nữ còn lại cư nhiên chưa đến một phần mười.

Kim Loan điện.

Khu vực tuyển tú quy củ trang nghiêm, Giang Trừng ngồi trên cao đưa mắt nhìn xuống tú nữ đầu tiên được gọi vào. Muốn quay sang trao đổi ánh mắt với Lam Trạm, chỉ thấy y đang xuất thần, lẳng lặng toạ trên phượng vị, gương mặt lạnh lùng như mĩ ngọc, khí chất lãnh ngạo không thể với tới, đến mí mắt cũng lười nâng lên.

Kim Quang Thiện an toạ ở vị trí thấp hơn một bậc, khoé môi vi câu, thiếp phiến trong tay ưu nhã phe phẩy: "Hoàng Thượng thấy người này như thế nào?"

Giang Trừng dời tròng mắt nhìn về phía nữ nhân kia, nữ nhân kia mi thanh mục tú, mắt to my cong, nàn da mơn mởn căng mịn của tuổi 15. Chỉ là, ánh mắt kia cứ len lén liếc nhìn Lam Trạm toạ lên phượng vị, ba phần ao ước e thẹn, bảy phần dè dặt sợ hãi.

Nghe Kim Quang Thiện một câu kia, lập tức rời tròng mắt nhìn về phía Giang Trừng, nữ nhân giống như được dặn dò trước, ngước mắt lên nhìn Giang Trừng, rồi giống như ngại ngùng khẽ cúi đầu, nở một nụ cười nhu thuận đáng yêu.

Giang Trừng mặt không đổi sắc, nhìn cái má nôn nộn hơi phiến hồng của nữ nhân, nhàn nhạt mở miệng: "Mấy giờ ngươi lại ăn một bữa vậy?"

Kim Quang Thiện đang nhấm nháp trà tí thì bị sặc.

Nữ nhân kia nghe vậy, không hiểu ý tứ ngẩn tò he ra.

Kim Quang Thiện liếc mắt một cái: "Hoàng thượng là đang chê ngươi mập đó!"

Nữ nhân xấu hổ mặt từ từ đỏ bừng lên, Lam Công Công nhịn cười lập tức hô lớn: "Úp thẻ, ban hoa!"

Thế là, hạt giống số một của khu tuyển tú cứ vậy mà hai mắt đẫm lệ rời đi.

Lam Trạm hài lòng vân vê tượng ngọc nhỏ trong tay áo.

Hôm nay kết thúc tuyển tú, Giang Trừng có lẽ sẽ không mấy cao hứng. Nhưng không sao, y đã chuẩn bị một món quà nho nhỏ.

Cứ thế, người thứ nhất, thứ hai, thứ ba....đến người thứ mười bảy, mười tám rồi ngậm ngùi ra về!

Kim Quang Thiện phe phẩy thiếp phiến mệt mỏi thở dài, điện tuyển có ba mươi tú nữ, đến hơn mười năm người ra về rồi, tiểu hoàng đế của tôi cũng thật là khó hầu hạ a!

Lam công công cao giọng gọi người kế tiếp, Giang Trừng nhíu mày lạnh lùng lên tiếng: "Như vậy thật tốn thời gian, có bao nhiêu liền gọi vào hết đi!"

16.

Giang Trừng lúc đầu vốn dĩ còn có chút hứng thú, thế nhưng sau khi tú nữ được gọi vào, thấy đều là những nữ nhân được nuông chiều từ nhỏ, ai nấy đều ra vẻ yểu điệu, sặc mùi son phấn, liền chán ghét. Nhìn tới nhìn lui, liền thẳng thắn chỉ vào một nữ nhân một thân bạch y, người đẹp mặt mộc: "Nàng đi!"

Lam Trạm nâng mắt nhìn lại, thấy nữ nhân kia mặt hoa da phấn, cử chỉ tuy đoan trang nhã nhặn, nhưng thần sắc lại ẩn chứa cảm giác ngây thơ hồn nhiên, dung mạo tú lệ phảng phất nét khờ dại. Nàng chậm rãi bước ra khỏi hàng, hành lễ: "Thần nữ thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an Hoàng Hậu khánh an!" Giọng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhu thuận dễ nghe.

Giang Trừng mắt hạnh lấp loé, hứng thú hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Đôi ngươi lưu ly từ từ biến lạnh, ánh mắt Lam Trạm lạnh lẽo như sương.

Thôi toang rồi, tiểu Hoàng đế của tôi đêm nay lại ăn đủ rồi!

Kim Quang Thiện nhấm nháp ly trà thầm nghĩ.

"Thần nữ - Tần Quang Hoa" nữ nhân nhu thuận kính cẩn đáp: "Nhật nguyệt quang hoa, đán phục đán tề".

"Hay!" Giang Trừng khen một tiếng, cái tên "Quang hoa" này thực sự rất hay!

"Trong bài ai tế Nam triều Tề Kính hoàng hậu của Tạ Thiểu có câu đề thán: 'Quang hoa chiểu chỉ, vinh diệu trung cốc'; 'Quang hoa' còn đồng nghĩa với 'Quang mang' chỉ tia sáng lóe lên. Trong bài của nhà thơ thời Tam Quốc Nguyễn Tịch có đoạn: 'Sắc dung diễm tư mĩ, Quang hoa diệu khuynh thành'."

Giang Trừng thực hài lòng với Tần Quang Hoa này. Đã từng thấy vô số cỏ độc giả trang quý hoa, nay đột nhiên đụng phải một nhành liễu nhẹ nhàng khoan khoái, là ai mà chẳng cảm thấy mới mẻ?

Hơn nữa, Tần Quang Hoa này xuất thân từ gia tộc Nhạc Lăng Tần thị, phụ thuộc Lan Lăng Kim thị, mà gia chủ của Nhạc Lăng Tần thị - Tần Thương Nghiệp là bộ hạ cũ nhiều năm đi theo thái sư Kim Quang Thiện.

Kim Quang Thiện đù sao cũng phải nói đỡ một câu, phe phẩy thiếp phiến hướng Lam Trạm hỏi: "Người này không tệ, Hoàng hậu, người thấy sao?"

Lam Trạm chậm rãi phóng tầm mắt, đôi mắt lưu ly xanh không xúc cảm nhìn thẳng, đáy mắt nhạt màu nhưng đóng băng, từ những tia võng mạc lam ngọc bắn tủa ra hàn khí buốt lạnh, chọc thủng hai mắt và xuyên thẳng qua đại não! Trong đầu Kim Quang Thiện hiện lên hai chữ: Nguy Hiểm!

Giang Trừng cảm thấy không khí có chút không đúng, do từ nhỏ luôn phải chui rúc lẩn trốn trong lãnh cung, Giang Trừng rất là mẫn cảm với những tâm tư ẩn sau mỗi cái nhìn. Giống như lúc này, tuy hắn cái hiểu cái không, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được là Thái sư vừa ý tú nữ kia, người này kiểu gì cũng sẽ tiến vào hậu cung của hắn, thái sư dường như đang làm khó Lam Trạm.

Câu kia hỏi giống như là đang ép Lam Trạm phải đồng ý.

Giang Trừng hoàn toàn quên mất việc bản thân bị Lam Trạm lăn qua lăn lại đến hấp hối đêm hôm qua, một ý niệm tối tăm nổi lên trong cái đầu chưa hết ngây thơ của tiểu hoàng đế.

Không thể để Lam Trạm bị bắt nạt!

Nghĩ như thế, Giang Trừng nhíu mày, trầm giọng cắt đứt không khí lạnh lẽo giằng co giữa Kim Quang Thiện và Lam Trạm: "Chọn nàng đi."

Lam Trạm nắm chặt tượng ngọc nhỏ trong tay, trên mặt là vẻ lãnh tĩnh quen thuộc, không nhanh không chậm nói: "Hoàng Thượng thích, là phúc của nàng".

Thanh âm lạnh thấm tận xương tuỷ!

Kim Quang Thiện thần tình run rẩy cầm thiếp phiến che mặt, tiểu hoàng đế của tôi ơi, lại không cùng một tần số nữa rồi!

Cuối cùng, Tần Quang Hoa vẫn là được chọn.

17.

Hàm Quang Điện

Đình viện hoa lan nở rộ, hoa nhẹ như mộng, trắng tinh khôi, hàng ngàn cánh hoa chênh chao trong gió.

Lam Trạm một thân y phục tuyết trắng, ở trong màn hoa phiêu lãng đạm nhiên múa kiếm, kiếm trong tay sáng lên thần khí, kiếm phong sắc lạnh lướt qua cánh hoa, như đang khởi vũ, mỗi một động tác, mỗi một cái vung tay, đều ở trong hàng ngàn cánh hoa nổi bật, ở dưới ánh mặt trời tản ra hào quang.

Mái tóc thật dài mặc nhiên phiêu tán, vạt áo tuyết trắng phiêu dật xuất thần, tà mi mắt phượng lúc ẩn lúc hiện, dung mạo diễm lệ lạnh như bạch ngọc, đẹp đến rơi lệ, đường kiếm đẹp đẽ nhưng sắc lạnh, lưỡi kiếm ở dưới ánh mặt trời lấp loé, nhoáng lên rồi lại nhoáng lên.

Thiên địa ảm đạm, vì tư thế múa kiếm của y mà phải rung động!

Lão công công cùng đám cung nhân ở một bên nhìn rồi lại nhìn, nhìn vẻ mặt Lam Trạm lãnh liệt tột cùng, nuốt khan một cái, nhưng vẫn là không ai dám lên tiếng.

Lúc này, một đạo giọng nói ẻo lả xướng to: "Tĩnh vương điện hạ giá lâm!"

Một đạo kiếm quanh lạnh như sương tuyết loé sáng, lưỡi kiếm Tị Tần sắc lạnh xé gió, hàn khí bức người, Lam Trạm ngừng kiếm, thu thế.

Mọi người lập tức dẹp sang hai bên nghênh đón, một lát sau mới kịp phản ứng.

"Tĩnh vương?"

"Đại công tử!?"

Đám cung nhân không nhịn được thấp giọng kinh hô, mắt không chớp, nhìn chằm chằm bóng người từ xa tiến lại.

Lam Hi Thần mặc một thân áo trắng làm từ tơ lụa mềm mại, chất liệu phiêu nhẹ, bên ngoài khoác một kiện sa y dài mỏng, phiêu nhiên xuất trần, nàn da nhợt nhạt cũng không che được một thân quý khí, không có bất cứ một món đồ trang sức, nhưng lúc nào cũng tuyệt diễm đến kinh ngạc.

"Ra mắt Tĩnh vương điện hạ." Mọi người ào ào hành lễ.

Lam Hi Thần từ lâu đã không xuất hiện trước mặt người, y từ nhỏ đã nổi danh thần đồng, có rất nhiều dai thoại nói về y: Tĩnh vương điện hạ ba tuổi biết chữ, năm tuổi đọc sách, bảy tuổi thành thơ, chỉ xem qua một lần là nhớ.

Bất quá, một chữ tài bằng ba chữ mệnh, thân thể của y từ nhỏ yếu nhược, vẫn luôn ở tiên phủ của Lam thị tịnh dưỡng.

Chờ tới khi cả Lam Trạm cùng Lam Hi Thần tại đình viện ngồi xuống, đám cung nhân lập tức bê lên trà bánh.

Bàn tay thon dài trắng nhợt tiếp nhận ấm trà, Lam Hi Thần rót cho Lam Trạm một chén: "Vong Cơ nhưng là có tâm sự?"

Thanh âm của y thập phần dễ nghe, mang theo một loại tiết tấu đặc biệt, cao nhã đạm nhiên, thanh quý vô song.

Đôi mắt lưu ly nhạt màu rũ xuống, phản chiếu hình ảnh chén trà thoáng bốc khói, không hề gợn sóng.

Lam Hi Thần khẽ cười, lại tiếp: "Vong Cơ, trước đây khi Ôn quý nhân vào cung, ngươi cũng chưa từng tức giận, sao lần này lại mất bình tĩnh như vây?"

Ngón tay thon dài niết tại trên tách, Lam Trạm chậm rãi nói: "Hai người này giống nhau sao?"

Năm đó, lúc Ôn Tình nhập cung, một phần là do gia tộc thúc đẩy, một phần quan trọng hơn là do nàng y thuật cao minh, khi đó cơ thể Giang Trừng yếu nhược, Ôn Tình vào cung thực chất là để làm ngự y của hoàng đế.

Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn vào mắt Lam Trạm: "Vong Cơ đang lo sợ điều gì?"

18.

Theo lệ cũ, nếu như có người mới vào Hậu cung, đêm đó, Giang Trừng nhất định phải lật thẻ bài.

Giang Trừng vốn cũng định làm vậy, thế nhưng có người truyền tin Lam Trạm đột nhiên ngã bệnh, Giang Trừng vừa nhận được tin tức, cái gì cũng không kịp nghĩ, lập tức đại giá điện Hàm Quang.

....

"Khụ...khụ..."

Chưa kịp bước vào, Giang Trừng đã nghe thấy tiếng ho khan liên tục, bước chân liền càng thêm gấp rút.

Lam Trạm nghiêng người dựa trên phượng sàng, sắc mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc, mắt phượng rủ xuống, mi dài khẽ run, năm ngón tay thon dài che miệng liên tục ho khan.

Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt Lam Trạm ẩm ướt, hàng mi đen dài thẳng rợp phiếm triều, đôi mắt lưu ly nhạt màu lãnh tĩnh mê ly, xanh biếc như bầu trời thu trong vắt, sáng ngời băng lạnh mà tựa như vực tình sâu thẳm, làm cho người ta muốn chìm đắm đến tột cùng...

Giang Trừng chấn động sững sờ tại chỗ.

Vừa mới ngẩng đầu, Lam Trạm còn chưa kịp điều tức hơi thở, ngay lập tức lại dồn dập ho khan, lần này ho còn muốn hung hơn, một hồi lại một hồi dữ dội.

"Khụ....khụ...."

Giang Trừng bị tiếng ho kéo lại thần hồn, nhanh chóng bước đến cạnh giường ngồi xuống, vươn tay vụng về đỡ đỡ vai y, nhíu mày âm trầm cao giọng nói: "Người đâu, còn không mau truyền thái y!"

Nhìn vào đôi mắt hạnh trong veo mang theo lo lắng, Lam Trạm từ từ điều tức lại khí huyết, vươn đầu ngón tay xoa xoa Giang Trừng mi tâm nhíu chặt: "Không sao".

Một đường trượt xuống vuốt ve Giang Trừng gò má: "Đừng sợ".

Mặt Giang Trừng lập tức đỏ lên, giật mình tránh thoát Lam Trạm tay.

Đám cung nhân tất cả đều rất thức thời lui ra ngoài, đóng cửa.

Lam Trạm bị tránh thoát cũng không giận, thu lại bàn tay thon dài, móc từ dưới gối ra một tượng ngọc nhỏ, tay kia nâng lên tay Giang Trừng, đặt đồ vật vào trong lòng bàn tay hắn.

Giang Trừng mắt hạnh sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng bật thốt: "Đây... Đây là cún con? Khắc thật là khéo, cún con thật là đáng yêu!"

"Quà." Lam Trạm cất giọng nhàn nhạt.

Nhìn hắn thích đến không nỡ buông tay, tâm tình y ít nhiều khá hơn một chút.

"Của Hoàng thượng đâu?"

Giang Trừng nhất thời ngẩn ra.

Hắn thật không thể hiểu, vì sao lần nào cùng Lam Trạm, bọn họ đều là từ đang nói chuyện tử tế, đột nhiên biến thành hắn bị bắt nạt!

18.

Đêm nay Lam Trạm đặc biệt kiên nhẫn cùng ôn nhu, cẩn thật làm khuyếch trương cho hắn.

Giang Trừng mông lung khép hờ đôu mắt hạnh, cả người vô lực nằm ở trên giường thở hổn hển, hai chân còn banh mở rộng ra, phân thân phía trước khí thế ngẩng cao đầu, đem hậu huyệt bị chà đạp đến hiện tại vẫn chưa thể khép lại hoàn toàn phô bày, đang không ngừng co rụt phun ra dâm thuỷ.

Lam Trạm chen vào giữa hai chân hắt, đôi mắt lưu ly rũ xuống, thu hết toàn bộ cảnh xuân vào trong tầm mắt.

"Lam....Lam Trạm..." Giọng nói Giang Trừng mang theo oán hận nức nở gọi y một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình gì gắt gao nhìn vào chỗ kia, làm cho hắn xấu hổ muốn chết, hậu huyệt xấu hổ co rụt co rụt, Giang Trừng theo bản năng muốn khép lại hai chân.

"Ngoan!" Lam Trạm dữ lại hai chân của hắn, thanh âm trầm nhẹ như ma trú hạ nguyền rủa, làm cho ý thức Giang Trừng tiêu tán.

Lam Trạm đây là...đang dỗ dành hắn?

Động tác tiếp theo của y, mới chính thức làm cho Giang Trừng kinh sợ. Lam Trạm vươn tay cầm lấy phân thân hắn, cúi người, há miệng Ngậm vào!

Giang Trừng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, nằm ở trên giường nhảy dựng lên: "Lam...Lam Trạm....nhả ra...ân!"

Khoang miệng ẩm ướt bao phủ phân thân mẫn cảm, vì động tác của hắn và đem tính khí càng đâm sâu vào cổ họng y, khoái cảm ập đến làm cho Giang Trừng cả người vô lực nằm bẹp trên giường.

Lam Trạm ngậm vào toàn bộ, chậm rãi phun ra nuốt vào, đầu y lên lên xuống xuống theo quy luật, làm cho tóc dài tiết tấu cọ vào phần đùi non. Cho tới khi ngậm ướt toàn bộ, lại chậm rãi nhả ra, vươn đầu liếp láp quy đầu, há miệng ngậm vào, đầu lưỡi giảo hoạt trượt qua khe rãnh.

Giang Trừng cả người không ngừng run run, bị khoái cảm tra tấn đến liên tục nức nở: ""A ...... Nơi đó ......Lam Trạm ...... Không muốn ...... Không muốn ...... Ân ...... Dừng lại ...... Quá ...... Quá kích thích.....Lam Trạm.....ô ô....Lam Trạm......" từ hạ thân đánh thẳng lên đại não từng trận khoái cảm điên cuồng, Giang Trừng nhịn không được vặn vẹo eo nhỏ, nhếch nhếch hông nghênh hợp Lam Trạm đầu lưỡi, hi vọng đối phương âu yếm nhiều hơn.

Cái lưỡi ẩm ướt mềm mại phác hoạ từng đường gân mạch, liếm lên theo cán, một đường liếm dọc xuống dưới, tàn tay thon dài của Lam Trạm đỡ thấy phân thân Giang Trừng, nặng nhẹ thả lực đạo xoa bóp, cái lưỡi mềm mại ở túi tinh hoàn liếm mút, há miệng ngậm mút, khẽ cọ qua phiến răng.

"Ân....Ân......Lam......Lam Trạm...... Thật thoải mái......Đừng....đừng mà.....Lam Trạm.....không cần liếm......ô ô...... Còn muốn......" Giang Trừng đầy vẻ xuân tình không ngừng rên rỉ, cái eo nhỏ vặn vẹo xoay lắc, mông cong hơi nhếch nhếch lên, đem hạ thân chủ động dâng lên tuỳ ý Lam Trạm trêu đùa, hậu huyệt bên dưới cũng không ngừng co tụt, ùn ùn chảy ra nước dâm, thấm ướt cả một vùng gấm lụa trải giường.

Lam Trạm đè lại vòng eo Giang Trừng, há miệng ngậm vào phân thân, đút vào cổ họng, bất ngờ, dùng sức mút sâu!

"Lam....LAM TRẠMMM!!" Giang Trừng thất thanh một tiếng thét chói tai, phân thân thẳng đứng run run, bắt tung lên một cỗ tinh dịch.

Cả người Giang Trừng vô lực rơi xuống, phần thân dưới liên tục giật giật, khóe mắt treo lệ đỏ ửng, miệng nhỏ hé mở ngâm nga thở dốc, bộ dạng dâm dãng phóng đãng mười phần.

Ực! Một tiếng! Lam Trạm đem toàn bộ tinh lịch nuốt xuống, lưu luyến vươn đầu lưỡi liếm đi tinh dịch vương ở khoé môi, đôi mắt lưu ly từ trên cao nhìn xuống, sáng kỳ lạ, có thể hớp mất linh hồn bé nhỏ của ngươi!

Giang Trừng nhìn đến mê ly, không cho người dưới thân cơ hội định thần, Lam Trạm nâng lên Giang Trừng bắp đùi, cự long nóng rực cứ thế đâm thẳng vào, lấp đầy không chừa đường lui.

"Ngô!" Giang Trừng hốt hoảng kêu lên một tiếng, cả người bị đẩy lên trên phía trước, lại bị Lam Trạm gắt gao tóm lại, cự long thô to nóng rực kịch liệt xỏ xiên, ma sát nóng rát tường thịt non mềm, quy đầu không lồ hung hăng dập nát điểm mẫn cảm dâm dãng nhất.

"A...... Ân...... Ta chịu không nổi ......Lam Trạm...... Chậm một chút...... A...... Nơi đó...... Ân...... Không được......Sướng......Lam Trạm...... Quá sâu ...... A! " Giang Trừng không khống chế được tiếng khóc của mình, đồng thời phát ra cùng tiếng ngâm nga rên rỉ, thổi phồng bầu không khí dâm đãng, cả không gian nhấn chìm bởi tiếng rên rỉ và tiếng da thịt va chạm ba ba rung động, mãnh liệt chấn động ván giường.

Quy đầu khổng lồ đâm sâu đến tột cùng, kịch liệt nghiền mài qua điểm tiểu dâm, Lam Trạm đồng thời cúi đầu, vươn đầu lưỡi gẩy gẩy đầu vú, liếm qua lại, núm vú mẫn cảm se cứng run rẩy, Lam Trạm nhìn nhìn, há miệng ngậm lấy một bên núm vú.

"Ân....Lam Trạm....thật sâu....ô ô....Thật lớn.....a a....đừng liếm....Trạm....Lam Trạm" Giang Trừng trước mắt lúc sáng lúc tối, hoa lên như muốn ngất đi, nhưng vẫn không tự chủ nhướng cao ngực, đem núm vú đến gần miệng y, đôi chân vẫn một mực giang rộng nghênh hợp Lam Trạm xâm nhập, huyệt động phối hợp tiết ra dâm dịch, để cho Lam Trạm thuận lợi tiến vào.

Lam Trạm đem một chân của Giang Trừng vắt ở trên vai, tần xuất thao lộng mạnh mẽ chấn động, mỗi lúc một sâu xông thẳng vào bên trong, môi lưỡi ở núm vú Giang Trừng cũng không thành thật, liếm mút dây dưa, rồi giống như hấp huyết cắn mạnh, răng nanh bén nhọn cắn rách nàn da, trong khoang miệng thoáng mị máu tanh nồng.

Nhả ra núm vú, kéo theo ra một sợi chỉ bạc, Lam Trạm vươn đầu lưỡi gẩy gẩy hai cái, dư quang ánh mắt chạm vào một bên còn lại vẫn còn nguyên vẹn, vì thiếu an ui mà se cứng run rẩy, nũng nịu rung động như đang mời gọi, Lam Trạm liếm liếm cánh môi đã hơi phiến hồng, há miệng ngậm lấy. Bên trên môi lưỡi không ngừng ở núm vú kích lên Giang Trừng dục cầu, cự long phía dưới còn như muốn triệt Giang Trừng đường sống, quy đầu khổng lồ đâm sâu vào trong, một lần lại một lần đâm thẳng điểm tiểu dâm, thao đến Giang Trừng không thở nổi.

"Ô ô....Lam Trạm.....không muốn....chậm chậm....ân ngô.....Lam.....LAM TRẠMMMM!" Giang Trừng liên tục thất thanh hét to, phân thân run rẩy bắn tinh không ngừng, hắn bị thao đến trạng thái cuồng loạn dục tiêu dục tử, huyệt động co bóp liếm mút dữ chặt cự long rực nóng, đang kịch liệt hung hãn xông vào.

Lam Trạm dồn dập thọc vào rút ra, răng nanh cùng đầu lưỡi liên tục khiêu khích đầu vú nhỏ, hai tầng kích thích làm cho Giang Trừng hồn phi phách tán, hưng phấn từng trận như sóng triều cồn cào, hung hăng đánh tới.

"Ngô....Lam Trạm.....không không.....ân ô....quá sâu.....chậm.....a a.....chậm một chút...." Miệng nhỏ nức nở buông lời cự tuyệt, khoái cảm kịch liệt ập tới bức đến Giang Trừng muốn thăng thiên, cơ bụng co rút từng trận, thân thể bắt đầu run rẩy, huyệt động xốp mềm bị sáp đến long trời lở đất, vách thịt kịch liệt co rụt mấp máy, gắt gao cắn rụp cự long khổng lồ, thân thể theo bản năng nghênh hợp điên cuồng theo động tác của y.

"Ô ngô--"

Giang Trừng nức nở ngân cao một tiếng, Lam Trạm đảo cái tư thể, đem thân thể thiếu niên lật lại, chân tay quỳ bò ở trên giường, một chân bị nhấc lên cao, tư thế này khiến Giang Trừng không thể dữ được thăng bằng, thân thể mạnh mẽ lung lay theo mỗi lần đại côn thịt kịch liệt tiến nhập, khiến cho quy đầu khổng lồ một lần lại một lần mãnh liệt hướng điểm tiểu dâm đập thẳng tới.

"Ân ân.....Lam Trạm....không....không cần....a a....đừng điểm chỗ đó...." Giang Trừng nức nở rên rỉ hét lên, điểm tiểu dâm bị dồn dập tiến nhập, khoái cảm cực hạn đánh đến Giang Trừng không thể chịu nổi, tựa hồ muốn đem thần hồn của hắn cũng muốn thao bay.

Lam Trạm một tay đỡ lấy đùi Giang Trừng, nâng lên cao, một tay nhào nặn cặp mông căng tròn thành đủ thứ hình dạng, nhục bổng thô to không ngừng bạo phá bên trong, mỗi lần tấn công đều không chút lưu tình, quy đầu khổng lồ hung mãnh dập nát điểm mẫn cảm, điều chỉnh góc độ, đâm vào thật sâu, kịch liệt xông tới nơi sâu nhất bên trong cơ thể hắn, mỗi lần rút ra đều đến tận quy đầu, rồi lại mạnh mẽ xông vào toàn bộ.

"Ân~....Lam Trạm.....nhẹ một chút....a a.....quá sâu.......không.....không.....Lam Trạm....ô ô....LAM TRẠMMMM~!!" Giang Trừng không thể kiềm chế được hét lên, cơ thể dâng lên từng cơn khoái cảm sung sướng, khiến cho hắn không nhịn được liên tục đạt đỉnh, phân thân cứ bắn tung ra bạch trọc, đến cuối còn dẫn theo cả một chút chất lỏng mùi từ tính.

Sau cơn cao trào, cả người Giang Trừng vô lực rơi xuống, hai tay thoát lực không còn dữ được thăng bằng, Giang Trừng vùi mặt vào đống gối đệm, một bên oa oa nức nở một bên rên rỉ xin tha: "Đừng đừng....không được....ô ô....Lam Trạm....thật lớn.....ngô--" càng đáng thương xin tha lại càng đổi lấy tần suất luận động điên cuồng hơn, cự long khổng lồ bá đạo đâm xuyên, côn thịt to lớn phủ kín gân xanh dữ tợn, nhiệt độ nóng rực bỏng cháy, tần suất luận động vừa nhanh vừa mạnh, tự như muốn nghiền nát tường thịt non mềm, Giang Trừng không thể chịu được khóc lên: "Lam Trạm...thật sâu....ô ô....không được....ta không chịu được....hức....Lam Trạm....A--"

Lam Tram đem Giang Trừng tóm lên, đổi thành tư thế mặt đối mặt giao hoan, bàn tay thon dài vươn ra sau bóp mạnh cặp mông căng tròn, nâng lên, hạ xuống, nhấp điên cuồng! Lam Trạm vươn đầu lưỡi liếm Giang Trừng giọt lệ nơi khoé mắt, nhẹ giọng nhàn nhạt buông lời dụ dỗ: "Ngoan, không khóc".

Miệng thì dỗ dành đến như vậy dễ nghe, dưới thân xông tới càng lúc càng mạnh, cự long rực nóng tạc tiến Giang Trừng bên trong thân thể, mạnh mẽ nghiền mài điểm tiểu dâm, hung bạo nhắm thẳng tới nơi xâu nhất, kịch liệt thúc vào.

Giang Trừng bị đâm đến chìm nổi bấp bênh, cả người nảy lên rơi xuống theo từng cú thúc mạnh, cảnh vật trước mắt hoa hoa đảo lộn, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Lam Trạm gương mặt tuyệt diễm như mỹ ngọc, nét mặt y vẫn là vẻ lãnh tĩnh lạnh lùng, đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly xanh, trong trẻo nhưng băng lạnh, không hề gợn sóng, ngoài hơi thở so với bình thường nặng hơn ba phần, thì hoàn toàn không lưu lại bất kỳ xúc cảm.

Giang Trừng nhụt chí, vô lực gục vào lồng ngực Lam Trạm!

Rõ ràng Lam Trạm đối với hắn xa cách trùng trùng, vậy mà hắn lại một mực thích dính lấy y!

Có khi nào như vậy, càng khiến Lam Trạm chán ghét hắn hơn không?

"Ân A---" Giang Trừng giật mình rên cao một tiếng, Lam Trạm đẩy mạnh hắn nằm xuống, động tác mạnh mẽ khiến cho phượng sàng một trận rung động, cự long khổng lồ hung hăng bạo phá, tốc độ chấn động, mạnh mẽ, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, tần suất va chạm kịch liệt tới không tưởng tượng nổi.

"Ô ô.....Lam Trạm....không muốn....a a....thật sâu....sẽ hỏng...." Toàn thân Giang Trừng đều là chất lỏng bạch trọc, bắp đùi thê thảm không nỡ nhìn, thắt lưng đau đến cơ hồ muốn đoạn, nơi phía sau kia cũng tê dại không chịu nổi, nhưng Lam Trạm chính là không buông tha hắn, thân thể bị điều giáo qua cũng thực tủy biết vị, khoái cảm nhấn chìm cảm giác tê dại vô lực, Giang Trừng không cách nào khống chế ở dưới thân y rên rỉ.

....

Cứ thế!

Lam Trạm ra ra vào vào rất nhiều rất nhiều lần!

Mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh!

Cường ngạnh xâm chiếm, đoạt lấy không chút lưu tình!

....

Đêm đó, Giang Trừng bị bắt nạt đến nửa tháng rồi đầu ngón tay cũng không thể động nổi.

Đương nhiên, hắn cũng quên béng luôn việc, đáng ra Lam Trạm phải là một "mỹ nhân" ốm yếu bệnh tật mới đúng!

19.

Tình ái qua đi, Lam Trạm đem người mệt đến không còn ý thức ôm đi thanh tẩy.

Đến khi được ôm lại về giường, Giang Trừng từ đầu tới cuối vẫn một mực ngủ sâu.

Nhẹ nhàng đặt Giang Trừng xuống giường, đem người củng vào trong lồng ngực, ánh mắt buông xuống, ngắm nhìn gương mặt người đã ngủ sâu.

"Vong Cơ đang lo sợ điều gì?"

Trong đầu vang lên câu nói kia của Lam Hi Thần, Lam Trạm gắt gao khoanh lại vòng ôm, âu yếm cọ cọ gò má ở Giang Trừng đỉnh đầu, trầm nhẹ nỉ non.

"Của ta."

"Ai cũng không được động."

20.

Nắng xuân tươi sáng, khí xuân ấm áp.

Hàm Quang điện

Sáng ấy, Giang Trừng vừa tỉnh lại trong lòng Lam Trạm, cử động cơ thể cùng cái eo đau nhức, hoảng hốt nhớ ra một chuyện.

Còn là chuyện vô cùng quan trọng!

"Lam Trạm! Lam Trạm!" Giang Trừng run bần bật từ trong lồng ngực Lam Trạm bò dậy, mặc dù đã học đạo làm vua, nhưng tuổi tác và tâm trí Giang Trừng chung quy chưa hoàn toàn trưởng thành, thời khắc này hoang mang lo lắng hiện rõ lên nét mặt, hốt hoảng dật dật Lam Trạm góc áo: "Trẫm quên béng mất Tần Quang Hoa!"

Tuy lời này của Giang Trừng nói ra trong sáng thuần khiết không gì sánh được, thế nhưng hắn lại ở ngay trên giường của Hoàng hậu, nhắc đến tên của phi tử khác!

ẦMMMM!

Bốn chân giường một trận chấn động!

Giang Trừng bị đẩy một cái long trời nở đất!

Sắc mặt Lam Trạm lạnh lẽo như sương, Giang Trừng sợ đến run lên một cái, cắn môi dưới tới trắng bệch cả ra.

Đôi mắt lưu ly bình tĩnh nhìn Giang Trừng: "Không cho!"

"Hả?" Giang Trừng khó hiểu ngẩn ra!

"A Trừng thích nàng?" Lam Trạm bàn tay xiết chặt vai Giang Trừng, đáy mắt nổi lên một tia oan ức!

Giang Trừng ăn đau rên khẽ một tiếng, một lúc sau đầu óc mới kịp hoạt động!

A Trừng?

Lam Trạm đây là....ăn dấm?

Trong lòng dâng lên một cảm giác nâng nâng khá tả, hạnh phúc tựa như bay lên chín tầng mây, cao hứng một chút là liền quên đau, Giang Trừng vươn tay vuốt Lam Trạm nọn tóc dài, khoé mắt cong cong nhìn thẳng vào mắt y: "Trẫm sẽ không phụ bạc hoàng hậu!"

---

Chính văn hoàn!

_____NTT_____

Hóng cmt! Cực kỳ hóng cmt! Vô cùng hóng cmt!

Bữa này Ngân xem donghua, mục đích là để cắt ghép thành một vid FMV Trạm Trừng, vừa hay kiếm được miếng hint ngay tập 2, ngon quá mọi người ạ!😂😂😂

Nội dung đại loại là: Trạm Trừng đụng độ trên núi Đại Phạn, Trạm phá 400 tấm phược tiên võng, Trừng vuốt vuốt tử điện, Lăng thấy thế cũng định rút kiếm, Trừng liền mắng Lăng "láo xược", Trừng quay lưng bước đi, Trạm nhắc Trừng là có tà ma cần phải cẩn thận, đoạn này Trạm nói hơi bị nhiều, nghe cảm tình dạt dào quắn hết cả người. Miếng Hint to vl, hẳn 1 phút 20 giây!😂😂😂

P/s: Nhiều khả năng cao là sẽ có phiên ngoại, vấn đề là chăm hay lười thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top