Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngòai cuộc chiến đại diện của Arcobaleno, hoạt động hàng ngày của Tsuna vẫn giống như trước đây. Đó là cuộc đua marathon buổi sáng 'bình thường' với chú chó nhà hàng xóm, bị “chú ý” bởi ủy ban kỷ luật do kết quả từ việc đi muộn liên tiếp của cậu, bị giáo viên mắng, bị điểm kém nhất trong bài kiểm tra toán học cuối cùng, và khả năng thể thao tệ hại của cậu đã đưa bản thân ngay lập tức đến bệnh xá. Những điều đó lặp đi lặp lại và Tsuna không hề có kết thúc cho sự xui xẻo của mình.
Nhưng hạnh phúc thay, trong trận chiến cuối cùng, nữ thần may mắn dường như đã thương hại cậu, và quyết định cho cậu một chút giúp đỡ.
Thật sự. Nếu Dino không nói với cậu rằng có một thứ quà tặng, hay là cái gì đó được gọi là quà sẽ cho phép các Arcobaleno tham gia trận chiến, thì Tsuna sẽ không nhận ra rằng người đàn ông trong bộ đồ đen đã cứu cậu khỏi cha của mình lại thực sự là gia sư của cậu, Reborn.
Thở dài .
Tay của Tsuna ngừng viết. Cậu không thể tập trung tâm trí vào bài tập về nhà trong khi lồng ngực đang đau nhói vì một điều gì đó vô hình. Mỗi khi đầu óc cậu trống rỗng, tất cả những gì Tsuna làm là nhớ lại những ký ức từ trận chiến cuối cùng. Tsuna sẽ nhớ rằng Reborn thực sự tuyệt đến mức nào, và cậu sẽ bất lực vò rối mái tóc của mình, khi cậu muốn ngừng mơ mộng.
Lúc đầu, Tsuna không có bất kỳ manh mối nào về người đàn ông trong bộ đồ đen đột nhiên xuất hiện và cứu cậu khỏi Iemitsu. Mặc dù vậy, cậu đã có một khóa học miễn phí, và điều đó đủ để khích lệ cậu đánh bại người cha yêu dấu của mình. Ngay cả sau khi Tsuna  hỏi tất cả mọi người trên chiến trường lúc trận chiến kết thúc, không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu- vì bọn họ quá lười để giải thích. Và việc Tsuna quá ngốc đã khiến Collonelo và Lal Mirch không ngừng trêu chọc cậu, về việc cậu 'não rỗng' như thế nào, ngay cả sau khi Tsuna biết toàn bộ câu chuyện từ Chiến Mã.
'Làm xong bài tập về nhà chưa thế, Dame -Tsuna?'
Tsuna thở hổn hển khi nhìn lên. Ở đó, ngay góc khung cửa sổ, gia sư với vẻ ngòai sơ sinh của cậu ngồi đó, với vẻ bình tĩnh trong khi chơi với đuôi của Leon. Nhiều lúc, như thể Reborn theo dõi tâm trí của cậu và biết làm thế nào để xuất hiện đúng lúc, làm cho Tsuna giật mình tới độ nhiều khi cậu cảm thấy có chút hại tim.
'E-ermm .. Chưa .. Tớ–...'
Mồ hôi lạnh phủ lên tay cậu và làm cho cây bút chì trơn tuột. Tâm trí của Tsuna bị thổi bay ngay sau khi Reborn xuất hiện, và sự lo lắng của cậu đã vứt bài tập về nhà đến nơi nào đó rồi.
Chết tiệt. Điều này không ổn...
Đứa bé cười khúc khích trong khi vành mũ che khuất đôi mắt đen, và vị gia sư vẫn chăm chú nhìn vào chuyển động của Tsuna.
Cậu ta đang nhìn mìnhhhhh. Chết tiệt, mình sẽ giả vờ viết một số thứ ngu ngốc lên trên giấy vậy .
Tsuna vẫn không thể tin rằng đứa trẻ trước mắt là cùng một người với người đàn ông lạnh lùng trong bộ đồ đen. Anh ta trông cao gấp bảy lần, và Reborn thực sự vô cảm hơn so với khuôn mặt trẻ con này. Giọng nói của anh trở nên sắc bén và quyến rũ hơn nhiều so với giọng nói cao vút hiện tại, khi ở hình dáng bị dính lời nguyền.
Reborn nhảy xuống bàn. Tsuna lùi lại như thể cậu đầu hàng. Đứa bé nhếch mép cười với bài tập của Tsuna và chơi với Leon, thứ đã được đổi thành một khẩu súng đen lộng lẫy.
'Tôi thấy cậu không viết gì ở đây cả'
Tsuna đảo mắt, đôi đồng tử nâu xinh đẹp cố gắng né tránh hai mắt như hai viên đá cẩm thạch bé nhỏ của gia sư nhà mình. Trong khi Reborn đang bận rộn với cuốn bài tập của cậu, thì Tsuna cứ lẩm bẩm một mình, nếu cậu biết rằng điều này sẽ xảy ra, cậu sẽ không làm bài tập về nhà nữa.
Có lẽ nếu Reborn không ở dạng trẻ con thì cậu ta sẽ không nghiêm khắc như vậy. Cá là cậu ấy sẽ dạy mình đúng như cậu ta đã làm trước đây ..
Đầu của Tsuna tràn đầy những ký ức của trận chiến cuối cùng, và  bất ngờ, một cú đá giáng xuống mặt cậu.
'Ouch ouch...đau đó Reborn!'
Vị gia sư đứng im lặng trong khi nhìn cậu học trò của mình rên rỉ trong đau đớn, khuôn mặt của cậu bé tóc nâu đuợc che lại bởi bàn tay nhỏ bé đang tự an ủi bản thân, sau khi bị đá. Sau một giây, Tsuna từ từ mở mắt ra và thấy Reborn đang nhìn mình bằng một ánh mắt không thể tả.
'C-cái gì? Mặc dù tớ trả lời sai, nhưng ít nhất tớ cũng đã tự làm bài tập về nhà! '
Phớt lờ lời phàn nàn của Tsuna, vị gia sư, giờ đang ngồi trên chiếc bàn, lắc lư chiếc mũ của mình và khuôn mặt chìm trong bóng tối.
'Tôi nghĩ rằng trận chiến cuối cùng thực sự làm phiền đến đầu óc của cậu hả?' Reborn cuời thầm
Tsuna không thể đoán truớc được cuộc trò chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cậu chắc chắn một điều rằng, nó sẽ chuyển biến xấu.
'U-uh .. Thì .. Tớ chỉ .. vẫn không thể tin rằng người đàn ông trong bộ đồ đen .. là cậu...'
Ngón tay Reborn xoa xoa cái núm vú giả. Chiếc núm màu vàng kim đã kìm hãm vị hitman mạnh nhất thế giới từ thuở ban đầu.
'Phần nào của chuyện đó mà cậu không thể tin được?'
Lưỡi của Tsuna vặn vẹo bên trong miệng, cậu không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. Giọng nói sâu lắng của Reborn, ngay cả ở dạng bị nguyền rủa, đã không mang đến cho cuộc nói chuyện này một bầu không khí dễ dàng. Đến cuối cùng, Tsuna nhận ra rằng nhịp tim của mình đã thay đổi nhanh chóng.
‘Tsuna, có chuyện gì vậy? Lúc đầu, tôi nhớ rằng đã nói với cậu là hình dáng hiện tại này không phải là hình dáng thật của tôi, phải chứ?'
Mặc dù, Tsuna không thể cử động bất kỳ một bộ phận nào một cách tự nhiên, nhưng ít nhất cậu có thể gật đầu với tâm trạng tràn đầy lo lắng. Giờ thì Tsuna đã nhận thức được, với hình dạng thật của Reborn, anh không thể tiếp tục làm vị gia sư bé nhỏ của cậu một cách dễ dàng nữa. Mỗi khi Reborn nói chuyện nghiêm túc, như hiện  tại đây, Tsuna không thể không tưởng tượng Reborn ở hình dạng thật của anh ấy, nói một cách tự nhiên thì trông như là một hitman mạnh mẽ, lạnh lùng đang dùng ngón trỏ của mình để chơi đùa với họng súng, khuôn mặt đẹp không tì vết và ngầu hơn nhiều so với đứa bé này.
'Hãy để tôi đoán những gì xuất hiện trong tâm trí cậu ngay bây giờ nhé'
Tsuna nghẹn thở khi nhìn thấy Reborn nở nụ cười nham hiểm quen thuộc của anh ta và liếc mắt đi.
Câu nói của cậu ta không hề đùa Tsuna thực sự cảm thấy yếu ớt như thể Reborn hòan tòan nắm rõ tâm trí cậu và nhìn thấy mọi thứ. Trong sâu thẳm tâm can, Tsuna thực sự, thực sự, thực sự muốn nhìn thấy Reborn trong hình dạng thật của mình, mà không có bất kỳ lời nguyền tồi tệ nào. Đầu óc cậu tràn đầy vẻ ngoài trưởng thành lần đầu tiên và lần cuối cùng xuất hiện của anh. Phải rồi, Tsuna thực sự bị đã bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của Reborn.
Bây giờ thì mình biết cảm giác của Bianchi đối với cậu ta rồi.
Reborn nhếch mép. Tsuna cũng ghét bản thân mình vì điều đó. Đúng là sau khi Reborn cứu cậu khỏi Iemitsu, cậu không thể nào quên lòng tốt của Reborn lạnh lùng và luôn ngưỡng mộ anh ta. Bây giờ cậu không chỉ hâm mộ gia sư của mình, mà cậu còn biết rằng, cậu nhất định sẽ mất đi lòng tự trọng nếu bản thân thừa nhận điều đó. Nhưng sự thật rằng, Tsuna không thể che giấu việc này thêm nữa. Cậu đã hành động như một cô bé trên shoujou-manga và không có lí nào mà một hitman có khả năng như Reborn lại không thể cảm nhận được.
'Mẹ đã về~'
'Gupyaaa đồ ngọt của con đâu  mama? Nó đâu rồi?'
'Ipin cũng muốn có đồ ngọt!'
Hình như thời gian mua sắm của Mama đã hết. Lambo và Ipin ngày càng ồn ào hơn sau khi đi mua sắm với Mama và đã lấp đầy ngôi nhà bằng những trò chơi trẻ con. Sau một lúc, bằng cách nào đó, Tsuna đã có thể tự đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi ghế của mình.
'Ah, mẹ đã về! Tớ sẽ xuống xem bà ấy m–’
'Chúng ta chưa nói xong, Dame -Tsuna'
Tsuna ngừng di chuyển và quay mặt về phía Reborn. Chà, là mặt anh, chứ không phải mắt anh. Reborn nắm chặt tay của mình–một dấu hiệu rằng anh không muốn bị phớt lờ. Tsuna chỉ có thể nhìn vào gia sư hitman nhỏ bé của mình, nhưng lòng can đảm của cậu chỉ có thể khiến cậu nhìn vào chiếc mũ của anh.
Can đảm lên nào! Bây giờ cậu ấy đang ở dạng trẻ sơ sinh, nhưng tại sao mình...
'N-nhưng, chúng ta hầu như không còn gì để nói nữa...'
'Ồ, thật vậy sao?'
Reborn lẩm bẩm điều gì đó như 'Tch' và không hề vội vàng, anh có vẻ rất thích thời gian trêu chọc cậu học sinh của mình. Tsuna tự nhiên lùi lại, bước chầm chậm ra phía sau, trong khi vị gia sư đáng quý của cậu cứ dồn cậu vào góc chỉ với một ánh mắt. Khi lưng cậu đột ngột chạm vào cửa, Tsuna thực sự cảm thấy mình là kẻ thua cuộc.
'D–dù sao thì, tớ đi đây...!'
Cố gắng chạy trốn khỏi gia sư của mình, Tsuna vội vã mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa mới chỉ mở được năm centimet thì đột nhiên bị một bàn tay lớn đóng sầm lại. Tsuna vẫn không thể hiểu được những gì đang diễn ra, cho đến khi cậu nhận ra rằng có ai đó đang ở đằng sau mình, ép mạnh cánh cửa theo cách để Tsuna không thể mở nó. Mặt trời có lẽ đã chuẩn bị đi xuống, vì ánh sáng từ cửa sổ làm cho người đàn ông đằng sau cậu có thể in một cái bóng tuyệt mĩ ngay lên cửa. Đến cả Tsuna cũng không nhìn ra bóng của chính mình, bởi lẽ người đàn ông phía sau đủ lớn để bảo vệ cậu khỏi ánh sáng.
Tsuna nuốt nước bọt. Cậu không thể quay lưng lại để biết đó là ai–mặc dù cái bóng kia đã nói quá rõ rồi, chiếc mũ, cái đuôi xoăn dễ thương của Leon, đường viền của bộ suit quấn lấy cơ thể tuấn mĩ của nguời đàn ông. Ngay cả cái bóng của anh ấy cũng hoàn hảo.
'Muốn chạy trốn?'
Vị hitman cười nhỏ. Giọng nói trầm ấm bằng cách nào đó đã đưa được Tsuna trở về thực tại. Cậu có thể cảm thấy hơi thở của anh sau tai, sau gáy, sau lưng mình. Điều này...., Tsuna muốn thấy Reborn trong hình dạng thật của mình, nhưng không phải theo cách ngu ngốc như vậy!
'R-reborn.. đây không phải là một trận chiến .. S-sao cậu...'
Reborn đặt tay còn lại lên cửa, nhốt chặt cậu bé tóc nâu bên trong. Tsuna giật mình khi Reborn hành động y như một chàng trai trong hầu hết các bộ shoujo manga tràn đầy nữ tính, dĩ nhiên, anh sẽ không bao giờ đọc một thứ nhảm nhí như thế, nhưng chắc chắn rằng, Reborn biết rõ cách để quyến rũ một cô gái mà không làm mất đi lòng tự tôn của mình.
'Tôi có rất nhiều thời gian cho hiện tại, vì tôi đã hòan thành tất cả công việc của mình một cách hoàn hảo, luôn luôn là như vậy'
Vị hitman dựa vào mái tóc nâu mềm mại. Mùi dầu gội thoang thỏang len lỏi vào mũi anh. Mặt của Tsuna trở nên đỏ bừng, cậu không thể làm gì khác ngoài việc dùng tay che đi đôi tai đang nóng lên của mình. Trái tim cậu đập như điên, và vẫn vậy, Tsuna không hề có bất kỳ lời giải thích nào về nó.
'Một chút trong hình dạng này sẽ không có vấn đề gì cả'
Tay sát thủ cười thỏa mãn khi anh trêu đùa với cậu học trò nhỏ đang run rẩy trong vòng tay của mình. Tsuna để đầu mình dính vào cánh cửa, như thể cậu sẽ nhường tất cả mọi thứ mình có cho vị gia sư. Cậu không thể làm bất cứ điều gì với hai tay đang bị giữ lại và bị dồn vào góc. Nhưng dù vậy,...Tsuna có thực sự muốn chạy trốn hay không? Bản thân cậu chính là người tự đã đặt ra câu hỏi này.
'N-nhưng nó sẽ là một sự lãng phí ..'
Vị hitman dừng đùa giỡn với mái tóc của đứa trẻ. Tsuna quay đầu lại một chút, cố gắng cầu xin anh dừng lại tất cả mấy hành động dễ gây hiểu lầm này, nhưng cử động nhỏ của cậu đã khiến cho Reborn có cơ hội để cắn đôi tai đang đỏ ửng như quả cà chua kia. Dù sao thì...anh cũng đã làm được.
'E-eek!'
Khi Reborn nhẹ nhàng cắn tai cậu, Tsuna cảm thấy một luồng điện lan khắp cơ thể mình. Đôi chân cậu run lẩy bẩy và cậu chỉ có thể bám vào cánh cửa để giúp bản thân mình đứng vững.
'R-Reb- tại sao .. Ah ..'
Đôi môi anh khẽ vuốt ve lên tai cậu, Tsuna yếu ớt bám trụ vào cánh cửa. Bỗng nhiên, vị hitman ngừng di chuyển và cười khúc khích trên khuôn mặt bất lực của Tsuna. Và tiếng cười đó là quá đủ để cậu lấy lại tinh thần và quay lưng lại, mặt đối mặt với gia sư nhà mình.
'Khá dũng cảm đấy', anh nhếch mép, 'Mà,... cũng không có gì lạ khi cậu là học sinh của tôi'
Cánh tay phải của Tsuna bịt lại cái tai đang là “nạn nhân”, trong khi tay kia đẩy Reborn ra xa. Không đủ mạnh, nhưng có thể khiến tay sát thủ giảm đi mấy đòn ‘‘tấn công'' của mình.
'C-cậu...nghĩ rằng mình đang làm cái gì vậy chứ.. Cái đ-đồ b-biến–'
'Ssssh'
Ngón trỏ của Reborn đặt trên môi, ngăn cản cậu kết thúc câu nói của mình. Tsuna, nguời đã không còn bận tâm đến việc cậu đã sốc và nguợng như thế nào, gạt tay vị hitman và cố gắng bỏ chạy.
‘Đủ rồi!’
Mình đã sai! Mình đã sai! Mình đã sai! Mình không muốn hình dạng bé nhỏ của cậu ấy hay hình dạng thật của cậu ấy. Cả hai đều thật quá trớn!
Trước đây, Tsuna nói rằng cậu thích hình dạng thật của Reborn, nhưng hóa ra rằng gia sư lớn mới là một con ác quỷ thực sự!...
Xin lỗi, cậu rút lại..., cả hai người họ đều là những con quỷ!!!!!!!
Reborn buông tay ra khỏi cánh cửa và từ từ để Tsuna mở nó. Đứa trẻ, với khuôn mặt hờn dỗi và cau mày, vội vàng mở cửa đi ra để không bị bắt lại. Nhưng cậu đã lầm...
Tsuna đi ra trong khi tên ác quỷ vẫn đứng vững, quan sát chuyển động của cậu từng mili giây để tìm cơ hội khác. Tsuna giữ cánh tay trái của mình trên nắm cửa trong khi cậu bỏ tay phải đung đưa trong không trung.
Và, lại có cơ hội rồi...
Reborn nhanh chóng nắm lấy tay cậu và di chuyển đột ngột khiến Tsuna quay mặt lại một cách ngạc nhiên. Cậu nhìn gia sư của mình với vẻ mặt kích động như thể đang muốn hét lên 'Cái gì? Cậu muốn làm trò gì với tớ nữa? '
Nó thực sự giống với các cảnh trong shoujou-manga. Sự im lặng bao trùm giữa bọn họ khi chuyển động của hai người dừng lại. Đồng hồ của chủ tuớng của Tsuna vẫn không hề hấn gì trên cánh tay của cậu và núm vú mặt trời của Reborn cũng vậy.
Reborn nắm lấy cánh tay phải của Tsuna và đưa lên. Cậu muốn kéo nó ra nhưng cậu không chắc đó là điều nên làm. Ngón tay của vị gia sư nhẹ nhàng mơn trớn tay cậu, đột nhiên, khuôn mặt Reborn ngày càng gần hơn và anh dịu dàng hôn chiếc đồng hồ chủ tuớng, không phải ngón tay cậu, không phải là lòng bàn tay của cậu, mà đó là chiếc đồng hồ.
'Serves you right'
Tsuna giật mình và rút tay ra khỏi, nhưng không thể thốt ra một từ nào. Reborn cười thầm và bất ngờ, một màn sương chợt xuất hiện trong phòng cậu. Ngay sau khi nó tản đi, cậu không tìm thấy bất cứ gì ngoài cửa sổ bị mở ra. Tsuna chắc rằng sau khi biến mình thành dạng bé, Reborn đã rời khỏi phòng từ cửa sổ và đi vào nhà bằng cửa truớc, vì cậu nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét ầm lên của Lambo bởi cú đấm của Reborn từ tầng một.
Bằng việc nào đó, nhịp tim của cậu không trở lại đuợc bình thường...,Tsuna khẽ thở dài. Cậu dựa lưng vào tường và với bàn tay vẫn còn run rẩy, cậu chạm vào tai phải của mình, nhớ lại những thứ mà Reborn đã làm.
Thật giật mình mà.. Thời gian tới, mình sẽ không để cho cậu ta trêu đùa với bản thân thêm một chút nữa ...
Nhưng sau khi nhận ra phản ứng của bản thân khi Reborn cắn lên tai, Tsuna bắt đầu nghi ngờ chính mình. Đúng là anh đã làm ra hành động ngoài ý muốn của Tsuna nhưng nó không giống như là Tsuna ghét điều đó .. đó chỉ là–Well ... ngay cả bản thân Tsuna cũng không chắc về cảm giác của chính mình cho lắm. Nhưng nếu như lần sau Reborn quyết định trêu chọc Tsuna như vừa rồi một lần nữa, thì cậu chắc cũng sẽ không phản kháng anh cũng như cố gắng trốn thoát, mà có lẽ, Tsuna sẽ chỉ để tên ác ma đó cuốn cậu đi. Chính xác như việc anh ấy vừa làm.

___________________________________R27 là OTP của tui từ rất lâu, nhưng bây giờ mới có thời gian để làm gì đó cho cp này
Chủ yếu cái này để thỏa mãn bản thân thôi
Rất mong đuợc ủng hộ (≧∇≦)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top