Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng đến, những tia nắng lách qua khe rèm rồi in hình trên chiếc chăn màu xanh lục đậm, Ran vì sáng nay có cuộc họp với các bá quan lớn mà đã rời đi từ sáng sớm

Chỉ còn Rin và em, tuy đã tỉnh giấc từ lâu nhưng gần như hắn không muốn dậy chút nào chỉ muốn nằm lì ở đây, ôm lấy omega nhỏ này, rồi từ từ tận hưởng thời khắc một cách mãn nguyện.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đang thiu thiu ngủ mà hắn lại hoài niệm chuyện xưa, từ lúc bắt đầu gặp em cho tới tận bây giờ

Đối với Rindou này mà nói thì cuộc sống vắng bóng em đúng là địa ngục, nó trống trải đến tột cùng. Đó có lẽ cũng là một phần vì sao sau khi gặp lại Sanzu hắn lại tỏ ra trân trọng đến thế.

Mới ngày nào còn lẽo đẽo theo bóng lưng của cậu trai tóc hồng năm đó vậy mà giờ bản thân lại đang ôm trọn trong tay bóng lưng đấy, "chà, thật hoài niệm" hắn vừa ôm em mà vừa hồi tưởng lại quá khứ. Còn em thì như chìm đắm vào pheromone vừa lạ mà quen mà an tâm say ngủ, em cũng chẳng muốn mở mắt bởi lẽ lâu lắm rồi em mới có thể ngủ ngon như vậy. Nhưng sau cùng cũng là không thể nào ngủ thêm được nữa nên em mới chầm chậm mở mắt. Khung cảnh, không gian đều khác hoàn toàn, nó luôn ấm áp như thể muốn nói rằng em không còn phải thức giấc một mình nữa. "Chào buổi sáng, Sanzu của em~" Rindou nhẹ nhàng chào hỏi, dứt lời thì đã tặng cho em một nụ hôn vào trán. "A, vâng chào buổi sáng, thiếu gia.." càng về sau giọng em càng nhỏ lại tại thời khắc ấy em mới bắt đầu bối rối không biết phải xưng hô thế nào cho đúng." Cứ gọi em là Rin thôi cũng được, không cần kính ngữ hay gì đâu"

Vừa nói hắn vừa bế em vào phòng tắm, đứng nhìn em vệ sinh cá nhân, rồi nhanh nhẹn gọi người lấy cho em một bộ quần áo. Sanzu có chút ngượng vì bị người khác nhìn trong lúc thay đồ, nhưng biết sao giờ, lệnh vua mà cãi sao cho được. Nhìn từng đoạn vải lướt qua làn da nõn nà của em, hắn nhẹ nhàng đến xoa vào chỗ bụng" chỗ này, anh có cảm thấy gì không?" Hắn ân cần hỏi han"tôi chỉ hơi nhức nhức vào tối qua thôi, nhưng cảm nhận được pheromone nên cảm giác ấy đã qua nhanh lắm, ngài đừng lo" em quay đi nhìn chỗ khác

Rindou hắn cho chút mừng rỡ vì không ngờ hiệu quả của thuốc lại nhanh đến thế, nhưng vì không vui vì omega của mình quay đi chỗ khác mà không thèm nhìn cậu (đoạn này thay Rindou từ hắn thành cậu nha;-;) bộ cậu xấu trai đến nỗi không thể nhì mặt trong lúc trả lời hay sao, cảm giác như bị hạ cấp xuống phi tần vậy.

Tổn thương ghê~...

Nghĩ rồi, Rin bóp nhẹ lấy má em nâng ngược lên rồi tặng cho em một nụ hôn sâu coi như phí đền bù tổn lại tinh thần, cái lưỡi yêu nghiệt cuốn lấy rồi hút hết mật ngọt của em

Rin Hôn người ta đến lúc suýt bị giật đầu mới thôi, khi tách ra cậu còn liếm mép coi bộ tiếc nuối lắm.

"Anh yêu đói bụng chưa~?" cậu nhẹ nhàng hỏi

"Một chút" em nhỏ giọng trả lời, nói rồi Rin gọi quản gia tới để chuẩn bị đồ ăn sáng cho em.

Khoảnh khắc này em mới được ngắm kỹ khuôn mặt của alpha kia

Khuôn mặt có chút nghiêm túc khác hẳn khi nói chuyện với em, chưa kể giọng hoàn toàn khác biệt với người ngoài

Điều này làm Sanzu có chút dao động, vừa nói chuyện với quản gia, vừa xoa xoa cái bụng nhỏ của em như thể đang an ủi nó rằn ráng đợi chút nữa là được ăn rồi vậy

Nói chuyện xong Rindou quay mặt về phía em "hửm- anh à, anh đang nghĩ gì mà đỏ hết mặt lên vậy?" Hắn chạm trán mình áp vào trán cậu "đâu có sốt đâu" vừa dứt lời đôi mắt gã lại có chút xảo quyệt:

-Hay là...anh muốn "tập thể dục" buổi sáng hả?

-hả..không, không phải thế

Sanzu lắc đầu ngoầy ngoậy đôi mắt ngắm chặt lại phủ nhận mạnh mẽ

[đáng yêu ghê] hắn vừa nhìn cục bông nhỏ trong lòng vừa cười nhẹ, môi hắn khẽ chạm vào trán em "em chỉ đùa thôi, nào giờ ta ăn sáng" hắn nắm tay em bước ra ngồi vào bàn trà bên cửa sổ, định bụng rằng sẽ đút cho em ăn một bữa thật no ai ngờ lại bị từ chối thẳng thừng đến vậy

"Tôi tự ăn được mà." Hai bàn tay nhỏ của em cần vào cổ tay củ hắn biểu thị việc muốn ngăn việc hắn đang làm lại. "Hả, tại sao lại không được?" Hắn bĩu môi phụng phịu hỏi em "em chỉ là muốn chăm sóc anh một chút thôi mà" nói là vậy nhưng cậu vẫn buông tay ra để em tự ăn, và ngồi ở đó ngắm Sanzu

Sau khi ăn xong, hắn gọi người tới dọn bữa rồi lại ngồi xoa xoa chiếc bụng của em, "tới giờ uống sữa rồi anh à" cậu cầm cốc sữa của người hầu vừa mang tới, tay còn lại kéo em ngồi kế sát mình rồi đưa cho cung cưng của mình uống

Tuy có hơi no nhưng không muốn để Rin buồn nên em vẫn ngồi uống hết. Hai người ngồi nghỉ trong sự yên tĩnh cùng với nắng ấm chiếu vào qua cửa sổ, bỗng em ngước lên"Thiếu gia à không Rindou, tôi muốn đi dạo ngoài vườn một lát có được không?" "A, được chứ, em sẽ đi cùng anh" hắn vui vẻ trả lời, cầm theo cái ô ở bên cửa, hắn nắm tay em đi xuống vườn ngự uyển. Từ phòng em đến vườn cũng không được tính là gần nhưng cũng chả phải xa. Em vừa đi vừa ngắm mọi thứ xung quang, tất cả đối với em ngay lúc này đều vừa lạ vừa quen. Còn Rin, đôi mắt hắn cứ dính chặt lên em như thể em sẽ biến mất nếu hắn rời mắt đi vậy, bỗng chợt Rin vòng tay ra sau ôm lấy eo em kéo lại gần mình.

Hai con người cứ im lặng bước đi trên hành lang dài đó, tiếng bước chân vang vọng cả bầu không khí lặng thinh. Đến trước cửa vườn hoa bao nhiêu kí ức thuở xưa lại ùa về, em cười nhẹ "hoài niệm ghê" lời nói này đã đánh động sự chú ý của hắn, hắn dắt em men theo lối đi bằng đá đầy hương thơm của những bụi hoa hồng, khu vườn vẫn đẹp như thế vẫn là khu vườn của năm ấy, từ từ cả hai đi đến dưới tán cây, nơi mà cả ba số phận được buộc vào nhau" anh à anh nhớ chứ, đây chính là nơi mà em và anh và cả Ran đã gặp nhau đó, anh vẫn đáng yêu như năm nào nhỉ-?" Đối mắt tím khép hờ lại trìu mến nhìn em, nghe thấy những lời đó mặt em bỗng đỏ lựng lên" a..vâng" biểu cảm dễ thương đó của Sanzu cũng khiến cho Rin đỏ mặt theo

Hắn dẫn em đến giữa vườn nơi có bàn trà, ở đó vừa có thể ngắm cảnh, ăn bánh thưởng trà trong mùi hương dịu của hoa.

Hắn kéo ghế cho em ngồi rồi gọi người mang bánh và trà tới, hai người ngồi nói chuyện về "cuộc đời" của em trong suốt thời gian vừa qua. Đang nói chuyện bỗng em cảm nhận được một luồng hơi ấm phả vào gáy mình. Có chút bất ngờ em quay đầu lại và thứ em nhìn thấy đầu tiên là một khuôn mặt của vị vua trẻ đang cười híp mí "c..chào ngài, Ran" đôi tay của hắn sờ lên đầu em kéo nhẹ lại, rồi tặng em một cái hôn lên má "Sanzu à, ta nhớ em lắm đấy" "đi còn chưa đầy buổi sáng mà anh đã nhớ rồi sao"-Rin phía bên kia nói vời khuôn mặt bí xị, "anh trai của em chỉ nhớ những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh thôi" Ran nói với thái độ cũng không để tâm lắm tới cậu em của mình, gã lao tới, nằm xuống đùi của cậu trai vẫn còn đang đỏ mặt lúng túng với nụ hôn vừa nãy, nằm lên đùi em, dụi dụi một chút rồi gã lại ngước lên "em cần ăn nhiều chút Sanzu à" "anh đây khỏi lo, em tự biết cách vỗ béo cục cưng của mình"Rin nói xen vào. Hai anh em cứ đà thế mà bắt đầu cãi nhau, trong mắt em hai vị vua lúc này lại bắt đầu giống hai vị thiếu gia nhỏ của mình. Em lại bắt đầu hoài niệm về tất cả, nhớ về những nốt thăng nốt trầm trong cuộc đời mình nhớ về những ngày đầu tiên gặp hai thiếu gia nhớ cả những hơi thở cuối cùng của cha mẹ

Em nhớ nhiều thứ lắm

Cơn gió nhẹ bay, lướt qua tóc em rồi hoà làm một với hương thơm dịu nhẹ của hoa để rồi lan toả khắp khu vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top