Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Honey make me horny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Lưu Trí Mẫn, cô chính thức chuyển đến sống cùng bạn gái của mình, Kim Mẫn Văn. Mẫn Văn và Trí Mẫn là chị em thân thiết từ thuở cao trung, sau này hội ngộ ở cùng một công ty. Về sau trở thành người yêu, nay đã được gần tròn năm.

Cha mẹ của Mẫn Văn ra nước ngoài sống cùng ông bà nội, vì thế ở lại Hàn Quốc chỉ có Mẫn Văn và em gái ruột. Cách đây mấy ngày, Mẫn Văn gợi ý Trí Mẫn đến sống cùng mình. Như vậy mỗi ngày đều có thể gặp mặt, cùng ăn cùng ngủ, sáng thức dậy liền thấy nhau, cùng nhau đi làm. Mẫn Văn mơ ước được sống cùng Trí Mẫn từ lâu rồi, đây chính là cơ hội tốt nhất.

Phần Trí Mẫn, cô suy nghĩ mất một ngày mới quyết định đem nhà mình cho thuê, còn cô dọn đồ đến nhà Mẫn Văn sống.

Đồ đạc đã được những người dọn nhà đem xong từ sáng. Sau khi ăn trưa ở ngoài, hai người mới cùng trở về nhà.

Mẫn Văn đi trước, nắm tay Trí Mẫn kéo theo phía sau. Cả hai đang đi dọc trên hành lang tiến vào trong nhà, khóe mắt Trí Mẫn thu vào một hình ảnh lạ. Cô dừng lại, bên phải cô là cửa sổ lớn, bên ngoài cửa sổ tức là khoảng sân cỏ xanh mượt có hàng hoa thanh tú xanh tím nổi bật. Ở giữa sân, có một cô gái đang ngồi ở đó.

Tim Trí Mẫn đột ngột hẫng đi một nhịp. Cô nhìn mái tóc vàng thắt thành hai bím tóc mà trong lòng xốn xang không thôi. Cô gái mặc váy trắng, ngồi xếp bằng, hướng về phía cô là góc nghiêng gương mặt có chiếc mũi nhỏ cao cao. Cô gái ấy người nhỏ xíu, tấm lưng lẫn thân hình mỏng như giấy, da trắng và môi hồng đang hơi mím lại.

Mẫn Văn thấy Trí Mẫn thơ thẩn, cô ta nhìn theo ra sân rồi nhìn lại người yêu mình. Trí Mẫn từ nãy giờ vẫn không hề chớp mắt lấy một lần.

"Tiểu Văn, người kia là em gái em sao?"

"Đúng rồi, là Mẫn Đình mà em có nhắc đó. Chị cứ mặc kệ nó. Nó cứ như bị tự kỷ vậy."

Mẫn Văn không chú ý nhiều biểu cảm của Trí Mẫn vội vã kéo tay cô đi lên trên lầu. Dẫu vậy, cô vẫn ngoái đầu ra sau, lưu luyến nhìn ô cửa sổ có nắng đang hắt vào trong nhà.

---/---

Một tuần sau đó, Trí Mẫn không hề gặp lại Mẫn Đình. Dù là sống chung nhà nhưng Mẫn Đình cả ngày chỉ ở trong phòng, ăn cơm cũng ăn sau, ăn một mình trong phòng. Đúng như Mẫn Văn nói, em gái cô ta rất giống bị tự kỷ.

Lưu Trí Mẫn kể từ ngày hôm đó đến nay thì như trở thành người khác. Ăn không ngon, ngủ không yên. Cố tình vào phòng ăn sớm để xem khi nào Mẫn Đình đến lấy thức ăn nhưng hoàn toàn không bắt gặp. Chán nản trở về phòng đến chiều trở xuống thì Mẫn Đình đã lấy thức ăn từ đời nào rồi.

Trí Mẫn nghĩ rằng có lẽ mình cũng thích Mẫn Đình. Cô thấy rung động trước sự non nớt trên gương mặt em. Em trẻ trung, mơn mởn như cỏ cây xanh um bên cạnh em. Mẫn Đình em xinh đẹp và ngọt ngào biết mấy.

Đó như một lần cảm nắng tuyệt vời, một trải nghiệm trái tim rung rinh vì ai đó, trải nghiệm mà rất lâu rồi mới có lại. Nó khiến Trí Mẫn không thể nào quên được.

Có một điều mà Trí Mẫn không ngờ được rằng

Mái tóc vàng của em đã theo cô vào những giấc mộng đẹp.

Dáng vẻ em nhỏ bé, trắng muốt ở trong vườn đã làm cô thao thức trong những đêm khó ngủ.

Gương mặt em đã in sâu vào tiềm thức, vào trong mộng xuân hằng đêm.

Một ngày kia, cô trở về nhà sau khi đi làm vất vả. Đem đôi giày cao gót mũi nhọn cất vào trong tủ rồi cô tiến nhanh về phòng. Phải đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Cô phải cởi bộ quần áo công sở này ra khỏi người trước khi tắt thở.

Ánh mắt Trí Mẫn dừng lại ở dáng người đang loay hoay ở trong bếp. Chân đang nhón lên, cố vươn người tìm đồ trong tủ. Không thấy mặt đâu vì đầu đang chôn trong tủ tìm kiếm gì đó.

Trí Mẫn nhận ra, có lẽ Mẫn Đình đã rời khỏi phòng rồi.

Cô tiến lại gần, cố gắng đi thật chậm để không phát ra tiếng, kẻo làm em giật mình. Nhưng xem ra em đúng là cún thính tai, cô vẫn còn năm bước chân nữa mới đến cạnh thì đã bị em phát hiện.

Mẫn Đình giống như có giác quan thứ sáu, cảm nhận được nguy hiểm liền vội vã đóng cửa tủ. Em vội vội vàng vàng, bộ dạng gấp gáp không cần thiết. Trí Mẫn tiến đến chắn ngang lối đi của em. Cô để ý Mẫn Đình nãy giờ cứ cúi gầm mặt mãi. Sợ cô lắm hay sao.

Trí Mẫn chạm tay lên vai em, Mẫn Đình liền rụt vai lại con rùa. Cô cảm thấy em hoảng loạn như thế thật sự rất dư thừa. Cô đâu có làm gì em. Nhưng em rất đáng yêu, không sao cả.

"Chị ở đây cả tuần rồi mới gặp em."

Mẫn Đình cứ lùi về sau, trốn tránh không muốn Trí Mẫn chạm vào mình. Và cũng không thèm trả lời lại cô.

"Sợ chị hả?"

Trí Mẫn xoa đầu em, thấy em run rẩy, sợ hãi người lạ cũng lấy làm tò mò, không hiểu tại sao em lại nhút nhát như thế. Cô nghe thấy tiếng trống ngực Mẫn Đình đập liên hồi, đầu vẫn cúi mặt khoe cho cô cái đỉnh đầu của mình. Em cứ lui lui người, lưng đã dán lên cạnh bàn từ khi nào.

Trí Mẫn từ phía trên nhìn xuống, em nhỏ hơn cô gấp mấy lần, lọt thỏm trong người cô. Khóe môi Trí Mẫn nâng cao thành một nụ cười.

Mẫn Đình khó chịu, muốn ra khỏi Trí Mẫn, vô tình làm chiếc ly thủy tinh bên cạnh rơi xuống đất. Âm thanh chua chát vang lên, Mẫn Đình hốt hoảng bịt tai lại. Nhưng giây tiếp theo lại hoảng sợ nhìn ra cửa. Nếu Mẫn Văn trông thấy em làm vỡ đồ đạc, sẽ lại trách mắng em.

Thế là mặc kệ Trí Mẫn đang ở bên cạnh, em cúi xuống tay nhanh thoăn thoắt nhặt lại từng mảnh vỡ của chiếc ly. Trí Mẫn nhìn em có chút lo lắng, em ẩu quá đi mất, đứt tay thì biết làm sao.

Cô nhìn xuống thì thấy trên sàn đã nhỏ từng giọt đỏ thẫm. Em đã bị đứt tay thật rồi nhưng em lại chẳng kêu đau một tiếng nào.

"Đình, tay em đứt rồi."

Trí Mẫn trở nên cáu bẳn không rõ nguyên do, cô nắm lấy bàn tay dính máu của em, kéo em đứng dậy để mình xem xét. Nhưng Mẫn Đình hoàn toàn không muốn có dính dáng đến cô, cứ liên tục muốn rụt tay về.

"Hai người làm gì vậy?"

Giọng của Mẫn Văn vang lên làm Mẫn Đình giật mình, nhanh như cắt thu tay về. Phần Trí Mẫn thì không để tâm lắm.

Mẫn Văn khát nước nên xuống bếp tìm. Trông thấy cô em gái mười năm mới xuất hiện một lần đang ở đây cùng người yêu mình, nắm tay coi bộ rất thân thiết. Mẫn Văn tất nhiên không thể không hiểu lầm.

Cô ta nhìn xuống chân mình, đống mảnh vỡ ly thủy tinh vẫn ở đó, còn có cả máu. Nhìn lên thấy tay Mẫn Đình còn bê bết chất lỏng màu đỏ liền biết ngay là ai thủ phạm. Cô ta điên tiết nắm Trí Mẫn kéo về phía mình, tay bắt đầu chỉ trỏ vào Mẫn Đình mà chửi bới.

"...Mày không thể làm gì ngoài ăn và phá hỏng mọi thứ trong nhà hay sao. Nói cho mày biết Lưu Trí Mẫn là người yêu của tao, mày đừng có đến gần. Tốt nhất là cứ ở trong phòng của mày, đừng ra ngoài để làm chướng mắt người khác..."

Vốn dĩ Mẫn Văn luôn có thành kiến với em gái, không bao giờ vừa lòng em chuyện gì. Nay em vừa làm vỡ đồ, vừa động chạm với người yêu của cô ta. Mẫn Văn rất giống con nít, cái gì của cô ta thì không ai có quyền động đến. Thế nên bấy nhiêu cũng đủ làm cô ta nóng mặt.

Trí Mẫn nắm khuỷu tay Mẫn Văn, bảo cô ta không nên chửi mắng em gái như thế. Trí Mẫn chỉ là trông thấy Mẫn Đình bị đứt tay nên muốn xem em thế nào thôi.

"Chị về phòng đi, đây là chuyện gia đình của em"

Mẫn Đình một tay lành lặn vẫn đang nắm vào tay bị thương. Đầu cúi xuống nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn ngước lên, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ đáng sợ của chị gái liền cụp xuống.

"Tao là chị của mày, la mắng dạy dỗ mày mấy câu không được hay sao."

Giây tiếp theo Trí Mẫn cũng không thể nào ngờ nổi. Kim Mẫn Văn lại ra tay đánh vào mặt em gái mình.

Trí Mẫn không thể chịu nổi nữa, bước đến ôm lấy Mẫn Đình, tay xoa xoa lên má vừa bị đánh của em. Mẫn Đình trong lòng cô run lên bần bật. Em đang khóc, đang đau nhưng không hề có âm thanh nào phát ra, kể cả tiếng nấc.

"Em bị làm sao vậy? Đình dù sao cũng là em gái của em, chị cũng đã giải thích mà."

Mẫn Văn căn bản không quan tâm, cô ta đúng, Mẫn Đình sai, Trí Mẫn là nạn nhân, vậy thôi. Cô ta tách Trí Mẫn khỏi em, kéo cô cùng trở về phòng ngủ. Mặc kệ Mẫn Đình vẫn đang ôm mặt bị đánh ở dưới bếp.

---//---

Giữa đêm, Trí Mẫn mò xuống phòng của Mẫn Đình. Cô lo lắng không biết em đã xử lý chỗ đứt tay hay chưa. Em chảy máu nhiều, có lẽ không phải chỉ bị đứt một ngón tay. Trí Mẫn trên tay cầm băng dán cá nhân, túi chườm, mang cả sữa bò cho em uống.

Đem đầy đủ là thế nhưng nãy giờ vẫn chưa gõ cửa phòng của em.

Cô suy nghĩ về việc em bây giờ không biết đang như thế nào. Nếu em đang khóc, cô thật lòng sẽ không vào trong đó. Cô không biết phải dỗ em như thế nào mới được.

Nhưng cô cũng đâu thể bỏ mặc em được, Mẫn Đình rất tội nghiệp. Cô và Mẫn Văn đã nói chuyện và làm lành, Mẫn Văn không giận cô nhưng đâu đồng nghĩa cô ta sẽ đối xử tốt hơn với em gái ruột chứ.

Trí Mẫn càng nghĩ càng thấy khó chịu, bực bội trong lòng. Cô gõ cửa phòng mấy cái, đợi một lúc vẫn chỉ là tiếng im lặng trả lời cô. Trí Mẫn đã dự đoán từ trước, Mẫn Đình sẽ không mở cửa cho ai vào phòng cả. Nhưng cô rất hi vọng mình là ngoại lệ của em. Cô tiếp tục thử một lần nữa.

"Đình, chị Mẫn đây. Em mở cửa cho chị đi. Chị vào rồi ra ngay, không làm phiền em đâu mà"

Cô hạ giọng, phần vì đã muộn, Mẫn Văn đã ngủ. Phần vì cô nghĩ mình nhỏ nhẹ như thế sẽ tăng uy tín thêm mấy lần. Nhưng hình như không hiệu nghiệm lắm, Mẫn Đình vẫn trốn trong phòng. Rõ là chẳng muốn giao tiếp bây giờ.

Nhưng cũng có thể là Mẫn Đình sợ có chị gái ở đây nên không dám ra mặt. Suy nghĩ đó lại làm Trí Mẫn muốn thử thêm lần nữa.

"Chị Văn đã ngủ rồi, em mở cửa đi."

Người bên trong nghe thấy, dường như vẫn còn phân vân, suy nghĩ thêm nửa phút mới đi ra mở cửa.

Trí Mẫn thấy em đã chịu mở cửa cho mình vào, hai mắt liền mở to sáng rỡ. Em nép sau cánh cửa, chừa một khoảng cho cô đi vào bên trong.

Trái ngược với những gì mà Trí Mẫn suy nghĩ về căn phòng của cô gái khép kín như Mẫn Đình. Phòng của em gọn gàng, sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương của hoa nhài. Hôm nay em không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường vàng cam từ cửa sổ hắt vào chỗ giường của em.

Mẫn Đình ngồi trên giường còn Trí Mẫn xếp bằng ở dưới nền nhà. Cô trông thấy máu trên tay em vẫn còn đó nhưng đã khô lại. Em vẫn chưa rửa tay hay sơ cứu. Cô sợ em bị nhiễm trùng. Vội vàng nắm hai tay của em, kéo em vào phòng tắm riêng ở trong phòng.

Trí Mẫn mở vòi nước, rửa đi vết máu khô trên tay em. Chỗ miệng vết thương có nước tràn vào làm Mẫn Đình co rúm người nhưng tất nhiên em vẫn không nói tiếng nào.

"Em thấy đau hả?"

Trí Mẫn tắt nước, lo lắng nhìn em. Mẫn Đình gật đầu một cái rồi lí nhí đáp lại cô.

"Đau"

Mẫn Đình thấy Trí Mẫn đang ngạc nhiên nhìn mình, tự động cũng thấy ngạc nhiên theo. Em không hiểu tại sao mắt Trí Mẫn lại mở to như vậy nữa.

Sự thật thì lần đầu nghe thấy giọng của em, cô rất bất ngờ. Em vốn ít giao tiếp, đồng ý đáp lại câu hỏi của cô, trong lòng cô thấy rất vui. Thêm nữa giọng nói của em rất dễ nghe. Dịu dàng lại có chút ngọt ngào. Cô đã ao ước có được giọng nói như thế nhưng trời sinh cô giọng trầm ấm như này thì phải chấp nhận thôi. Chắc ông trời cũng có lý do mà.

Trí Mẫn cùng em trở ra ngoài, cô cẩn thận lau tay, dán băng cá nhân cho em. Sau đó cắm ống hút vào hộp sữa cho em uống. Mẫn Đình cầm hộp sữa, ống hút nằm ở bên phải, bên trái là túi chườm lạnh được Trí Mẫn áp lên.

Em xinh xắn, trắng trẻo như thế này mà một bên má sưng đỏ thì thật uổng phí. Cô vừa chườm vừa nhìn hàng lông mày của em, em hơi nhíu mày liền hỏi thăm, nhấc túi chườm khỏi mặt em để xem xét.

"Chị, tốt với em quá."

Mẫn Đình nói nhỏ xíu giống như sợ Trí Mẫn nghe thấy vậy. Lâu rồi mới được quan tâm đến thế, Mẫn Đình không khỏi xúc động muốn khóc. Đặc biệt hơn, Trí Mẫn còn là người ngoài. Ruột thịt còn không bằng.

Trí Mẫn được khen liền cười lớn, cảm thấy cũng vui vẻ trong lòng.

"Chúng ta sẽ là người một nhà. Thế này nhé, ngoại trừ buổi sáng chị phải đi làm, trưa chị sẽ về ăn cơm với em. Buổi tối nếu chị Văn về trễ chị cũng sẽ ăn cơm với em. Mẫn Đình sẽ không cô đơn nữa, chị Mẫn sẽ ở đây với em."

Lời đề nghị của Trí Mẫn rất hay, Mẫn Đình không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.

Đêm đó, Mẫn Đình ngủ rất ngon, không còn mơ thấy ác mộng. Em nghĩ về ngày tháng tới sẽ có người săn sóc mình, cũng sẽ bảo vệ mình trước chị gái. Trong lòng Mẫn Đình như mọc ra một cây hoa đào thật lớn.

Cả tháng sau đó, Trí Mẫn đều đặn nghỉ trưa liền chạy về nhà cùng em ăn cơm. Tối thì viện cớ với Mẫn Văn, ra ngoài mua thức ăn về phòng cùng em ăn. Thỉnh thoảng ở trung tâm mua sắm bắt gặp mấy con cún bằng bông cũng mua về tặng cho em. Cô thấy em treo hình cún trong phòng, có lẽ là rất thích nên cô quyết định mua.

Thời gian cho Mẫn Văn tuy có ít hơn một chút nhưng ban đêm vẫn có thể ôm nhau ngủ thì cũng không có gì đáng lo ngại. Mẫn Đình ít ra khỏi phòng càng làm tâm trạng Mẫn Văn thêm phấn chấn.

Một ngày kia, Mẫn Đình ngồi vẽ vời bên cửa sổ, em vui vẻ ngắm nhìn hàng hoa thanh tú đang nở rộ, trong lòng lại rộn ràng thêm một chút. Từ ngày Trí Mẫn bước vào cuộc đời của em, Mẫn Đình đã không còn ủ rũ nữa. Em đã nhìn thấy màu hồng nhen nhóm trong cuộc sống, bây giờ đã rạng rỡ hơn tháng trước rất nhiều.

Đang vui vẻ là thế, em nhìn trông ra ngoài vườn, cảnh tượng làm nụ cười của em tắt ngúm.

Trí Mẫn và Mẫn Văn ở ngoài vườn cùng nhau hôn môi. Tay Mẫn Văn đặt ở trên vai Trí Mẫn, thỉnh thoảng lại vuốt xuống chỗ eo thon. Trí Mẫn cũng cực kỳ hưởng thụ, mắt nhắm chặt, nhiệt tình đáp lại Mẫn Văn.

Vốn dĩ buổi trưa là buổi mà em Trí Mẫn thoải mái nhất vì Mẫn Văn không có ở nhà, hôm nay tâm trạng em cũng đặc biệt tốt. Vậy mà lại...

Mẫn Đình thở dài, thôi không vẽ nữa. Em đứng lên kéo lại rèm, ngăn ánh nắng Mặt Trời chiếu vào. Giữa trưa em tắt hết đèn trùm chăn kín mít, giấu đi nước mắt đang lăn trên má.

Trưa hôm đó, Trí Mẫn gọi cỡ nào Mẫn Đình cũng không đáp, không mở cửa. Em khóa trái và trốn tránh cô. Trí Mẫn cảm thấy rất khó hiểu và nóng ruột. Em lại bị thế nào nữa vậy, cô không biết vì sao em lại thế. Nhưng nhất định cô đã làm gì khiến em giận rồi. Mà rõ ràng cô có làm gì đâu.

Buổi trưa cô mua thức ăn trở về nhà, vô tình đụng mặt Mẫn Văn do cô ta bỏ quên tài liệu. Cô ta thấy Trí Mẫn mua thức ăn liền dò hỏi. Trí Mẫn tỉnh bơ trả lời: "Chị mua cho Đình".

Khỏi phải nói Mẫn Văn giận đến đỏ mặt mày, Trí Mẫn phải giải thích tường tận rằng sợ Mẫn Đình đói, dù sao cũng chỉ là phần ăn, trước sau cũng là em út trong nhà,...Mẫn Văn cuối cùng cũng buông tha nhưng đòi Trí Mẫn phải hôn mình để hối lộ cô ta không nói về chuyện này nữa.

"Đình, em giận chị sao? Mở cửa đi mà."

Giữa đêm Trí Mẫn lại tìm xuống phòng của Mẫn Đình. Cô gõ cửa, chờ đợi rất lâu, nói cũng vài ba câu nài nỉ nhưng em vẫn im lặng. Mẫn Đình chỉ mới vui vẻ thêm một chút, sao bây giờ lại khép mình nữa rồi.

Trí Mẫn chờ lâu quá, sốt ruột không chịu nổi cứ đi tới đi lui suy nghĩ xem bản thân đã làm gì khiến em không vui. Nhưng trời ơi, cô vô tội, cô có làm gì đâu.

Ông trời lỡ cho Trí Mẫn giọng trầm nên có vẻ rất thương Trí Mẫn. Mẫn Đình một lúc sau đã thiếu liêm sỉ đi ra mở cửa. Cô không đợi lâu liền đi vào bên trong.

Trí Mẫn nắm lấy hai vai Mẫn Đình, gấp gáp dò hỏi xem rốt cuộc là thế nào.

"Đình, chị không biết chị đã làm gì nhưng chị muốn xin lỗi em. Em đừng như vậy nữa, lúc thấy em vui vẻ trở lại chị cũng thấy hạnh phúc đó."

Mẫn Đình mím môi, có lẽ là em không bật đèn nên cô không thấy hai mắt em đã sưng lên. Em nghĩ kỹ rồi, bản thân không có quyền ghen tuông với chị gái. Em chẳng là gì của Lưu Trí Mẫn cả nên mới quyết định ra mở cửa. Nào ngờ chính sự chân thành, thật lòng của Trí Mẫn lại khiến em rung động.

Chính em cũng chẳng biết từ khi nào bản thân đã khao khát Trí Mẫn đến như thế.

Mẫn Đình học theo Mẫn Văn, ngây ngô chạm hai tay lên đầu vai mảnh khảnh của Trí Mẫn. Em run run, nhỏ giọng nói.

"Chị đừng hôn người khác nữa được không? Chỉ hôn mỗi em thôi."

Trí Mẫn mở to mắt giống như không tin vào tai mình, Mẫn Đình là nói thật hay tâm trạng không vui nên nói cho vui.

"Em, em đang nói gì vậy Đình?"

Mẫn Đình thay vì trả lời, em hôn cô. Làn môi mềm ấm vụng về đặt lên môi cô những nụ hôn vặt. Em đang muốn tỏ ra mình am hiểu và biết cách hôn nhưng sự thật thì đâu có giống vậy.

Em yêu cô và muốn làm gì đó để chứng minh. Em muốn hôn cô, mãnh liệt và thu hút hơn cả lúc cô hôn người khác. Em đã ghen, cô gái nhỏ chưa biết mùi vị cuộc sống ngoài ngôi nhà là gì lần đầu tiên biết ghen. Em biết rằng em yêu cô, em không muốn cô hôn người khác. Thế thôi.

Mẫn Đình không biết tiếp tục sẽ làm thế nào, em cứ ấn từng cái nhẹ hều lên môi cô. Trí Mẫn cứ đứng im và trố mắt ra đấy. Vì em chủ động khiến cô rất bất ngờ. Mẫn Đình luôn làm cô bất ngờ.

Em rời ra vì không có sự hồi đáp nào từ cô, nụ hôn đầu nhạt nhẽo đến vậy là cùng. Mẫn Đình nghĩ rằng hôn cũng không có gì quá hay ho, nó chán là đằng khác.

Em ngượng chín mặt, bây giờ muốn đuổi cô ra khỏi phòng mình để tiếp tục tự kỷ với mớ hỗn độn trong đầu.

Nhưng Trí Mẫn lại kéo em vào một nụ hôn khác. Vòng tay cô ấm áp và mạnh mẽ ôm chặt em trong lòng.

Trí Mẫn hoàn toàn làm chủ. Cô mút mát đôi môi nhỏ, quấn quít hết môi trên liền đến môi dưới. Đem mùi vị ngọt lịm của em về bên mình. Làn môi mềm mại, lại thơm thơm giống như món tráng miệng ngọt ngào. Cô hôn em mà hai chân lại có chút nhũn ra

Trí Mẫn không rõ mình đang mất tự chủ hay thật sự bản thân cô muốn như vậy.

Cô cạy môi Mẫn Đình đem lưỡi mình đi vào trong. Chiếc lưỡi lắt léo lùng sục khắp miệng nhỏ. Hết đảo trái, đảo phải, lướt qua từng chiếc răng bóng mượt rồi lại xoay tròn trên vòm họng. Trí Mẫn bắt trúng lưỡi em, tức khắc lôi ra ngoài ngậm mút cho thỏa thích cái vị nước bọt nhạt nhẽo.

Mẫn Đình liên tục ưm ưm trong miệng, lần đầu tiên được hôn sâu, mãnh liệt thế này, đến thở cũng không nổi. Em thấy toàn thân như tan rã theo nụ hôn của cô. Nụ hôn đầu phải như thế chứ, quá mức cuồng nhiệt nhưng Mẫn Đình lại muốn như thế.

Trí Mẫn hôn thật giỏi, em dù không thở được vẫn muốn hôn cô lâu thêm một chút. Âm thanh môi lưỡi hai người chậc chậc vang lên không ngớt. Mẫn Đình không biết vì sao nhưng bây giờ em cảm thấy thật ngứa ngáy. Hai tay rảnh rỗi liên tục cào lên lưng cô.

Trí Mẫn rời khỏi môi em, kéo theo sợi chỉ bạc nối liền hai người. Khi đứt đoạn liền bám trên khóe môi Mẫn Đình. Cô tựa mặt lên vai em, mũi ngửi thấy mùi hoa nhài bên trong những lọn tóc vàng hoe.

"Em muốn chị chết đúng không Đình."

Mẫn Đình ôm lấy cô, em vùi mặt vào đâu đó có hơi ấm và mùi hương của cô, cố gắng lưu ở đó thật lâu. Em muốn được gần gũi cô thế này từ lâu rồi. Không biết ở cô có điều gì mà em không thể rời đi được.

Mẫn Đình vén áo cô, luồn tay vào trong sờ đến làn da mát lạnh trên bụng cô. Điều ấy đã thay cho công tắc đèn màu xanh.

Em vì yêu cô, một lần ghen tuông mà phát điên mất rồi. Em làm mà chưa một lần hình dung rõ ràng chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, huống chi em vẫn còn nhỏ, không phải muốn là sẽ được. Mẫn Đình không muốn làm người thứ ba chen vào chuyện tình cảm của chị gái, càng không muốn bản thân trở thành hạng người đó. Nhưng Lưu Trí Mẫn, em đang khao khát cô hơn bao giờ hết. Trong trí óc non trẻ vẫn chưa hiểu hết cái gì gọi là tình yêu, em chỉ biết mình rất quyến luyến Trí Mẫn, rất muốn chung đụng với cô.

Trí Mẫn đem em nằm lên giường. Đối với cô, Mẫn Đình chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà người ta nói đến. Dẫu trong lòng có Mẫn Văn nhưng thời gian dài hiểu hoàn cảnh của em, bị hình ảnh em dày vò trong tâm trí đã làm cô có rung động. Cô muốn bảo vệ cho em. Mẫn Văn không phải cô hậu bối nhút nhát đem sữa lúa mạch tặng cô thuở cao trung, Mẫn Văn là người chị độc ác và vô tâm, một người yêu ích kỷ.

Mẫn Văn một tuần nay ở công ty nhận hoa, nhận đồng hồ đắt tiền và ty tỷ món quà khác của Giám đốc Trịnh. Cô không phải không biết nhưng cô làm lơ vì cả hai ở chung nhà, xảy ra xích mích thì không hay. Mẫn Văn không đáp lời Giám đốc Trịnh nhưng quà người ta tặng cô ta đều nhận đủ, mời đi ăn cũng bằng lòng, vậy là ý gì. Tối về còn có thể mặt dày ôm Trí Mẫn đi ngủ, sáng cũng đòi hôn. Nói Kim Mẫn Văn đa nhân cách cũng có thể đúng.

Trí Mẫn nằm trên người em, cô đem dây áo đầm của em tuốt đến phân nửa bắp tay. Mẫn Đình xoay mặt sang bên, giấu đi cái ậm ừ trong miệng vì nụ hôn của cô đặt lên chỗ xương quai xanh của mình.

"Đình, em có yêu chị không?"

Trí Mẫn từ chỗ xương quai xanh hôn lủi lên cần cổ trắng nõn, thơm nức mùi hoa nhài. Môi mềm ấm lại đặt lên đó thật nhiều những nụ hôn ngọt ngào. Trên da thịt em mịn màng, đâu đâu cũng là mùi nhài thơm tho. Mẫn Đình chưa từng được ai hôn lên cổ thế này, cảm giác vừa nhột nhạt vừa có chút vui sướng. Hơi thở nặng nề của cô đều ở trong lỗ tai em, làn gió nóng rẫy phả vào da thịt mẫn cảm khiến em run rẩy
Những tiếng nỉ non chen chúc nhau ở khuôn miệng đang mím chặt chờ được thoát ra ngoài, câu từ để trả lời Trí Mẫn đành nuốt ngược vào trong bụng.

Mẫn Đình nhận được một cảm giác mới mẻ và trần trụi nhất trong đời. Em đã không mặc quần áo từ khi nào và từ khi nào cô cũng như vậy. Da trần chạm vào nhau cực kỳ ấm. Trên da em trơn nhẵn, mềm mại, chạm vào chỗ nào cũng thấy thích cực kỳ.

Đôi tay Trí Mẫn phủ lên phần thịt tròn trịa trước ngực em, không mạnh không nhẹ xoa nắn. Bàn tay cô như có ma thuật, chạm vào liền khiến ngực em căng cứng, núm vú màu hồng nhỏ xíu cũng có phản ứng cương lên.

"Ưm~..."

"Nếu Đình không trả lời chị sẽ không làm nữa."

Cô trông thấy Mẫn Đình dần mơ màng, mắt nhắm hờ còn miệng nhỏ hé ra rên ư ư như con mèo. Hoàn toàn không có dấu hiệu sắp trả lời cô. Trí Mẫn bắt đầu nhẹ tay lại, giống như chuẩn bị ngừng việc xoa ngực của em. Điều này thành công đánh thức Mẫn Đình đang muốn chìm vào cõi mộng, em mở mắt nhìn cô. Được xoa vú thoải mái đến mức tai em cũng muốn ù đi nhưng bây giờ thì tỉnh rồi.

"Trí Mẫn, em rất yêu chị."

"Chị cũng yêu em"

Mẫn Đình chủ động nối lại nụ hôn, em không ngừng mút mạnh vào môi cô. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu và mãnh liệt. Hôn cho thỏa cái nỗi khát khao, mong ước suốt thời gian vừa qua.

Trí Mẫn lại vuốt ve tấc da thịt âm ỉ nóng trên đùi em, chúng bị ép tan rã dưới tác động từ tay cô. Mỗi nơi cái vuốt ve từ tay cô đi qua đều khiến em ngứa ngáy, nơi chân tâm kín đáo rỉ ra dịch tình trơn trượt thay cho lời nỉ non vẫn chưa thoát khỏi khuôn miệng xinh. Trí Mẫn thật giỏi biết bao, cô đã len lỏi vào từng ngõ ngách thẳm sâu trong tâm em để biết rằng em đang khao khát cô, cơ thể em khao khát tay cô chạm vào và tất cả những nơi cần cô, cô đều biết.

Ngực của em đem so với cô vẫn còn nhỏ hơn một chút. Nhưng chuyện nhỏ to hay màu sắc có quan trọng hay không. Cô rời khỏi nụ hôn, đặt tiếp những nụ hôn lên da thịt xanh tươi, mơn mởn của người thiếu nữ mười tám đôi mươi. Mịn màng và non nớt, em vẫn rất mẫn cảm với từng cái đụng chạm của cô. Cảm giác xa lạ này, sớm thôi em nhất định sẽ quen, sẽ yêu thích nó.

"A...ư~"

Mẫn Đình rên khe khẽ trong cổ họng khi em cảm nhận trên ngực mình nóng ướt bao vây. Cái gì đó thật mềm mại đang quấn quanh quả anh đào bé nhỏ, nhiệt tình bắt nạt nó. Một chút nhột nhạt và cồn cào hiện hữu trong tâm trí, cô gái non nớt không hề biết đây là cảm giác vui sướng của việc làm tình cùng người mình yêu. Là được thỏa mãn từ tâm hồn đến thể xác.

Cô không có chút kiêng dè nào, lực mút vừa mạnh mẽ vừa nhanh nhẹn. Chiếc lưỡi hung ác có gương mặt nham nhám kia không ngừng cọ xát trên đầu vú bé nhỏ. Mẫn Đình cảm thấy hột le của mình vừa nhói lên một cái, hai mép thịt múp rụp bên ngoài khẽ run, bị bao phủ bởi dâm dịch trong suốt.

"A~...chị...hưmm"

Mẫn Đình muốn gọi tên Trí Mẫn nhưng lại không thể. Em như trở về thời sơ sinh, chỉ có thể ư a vô nghĩa. Tiếng cô mút cắn vú em vang lên rất rõ ràng, chúng đều lọt vào tai em.

Cô nhả vú em ra với tiếng 'chóc' rất lớn. Trí Mẫn ép hai bầu sữa nóng lại với nhau, mạnh tay vần vò nó. Mẫn Đình cúi cằm nhìn, thấy đầu vú mình bị hút sưng một vòng, đỏ sẫm cực kỳ sắc tình. Hình ảnh thu vào mắt không khỏi khiến em lại ngứa ngáy trong lòng.

Trí Mẫn nhéo lấy đầu vú em, búng lên đó mấy cái như khích lệ em bé sưng đỏ hãy tiếp tục ngẩng cao đầu như thế.

Khoảnh khắc em nhìn đầu vú của mình trong tay cô, vô tình có vật lạ lọt vào trong tầm mắt. Giữa hai chân Trí Mẫn mọc ra một cây gậy lớn. Dẫu chưa từng kinh qua chuyện người lớn nhưng Mẫn Đình vẫn đủ thông minh để hiểu vật đó không thể xuất hiện trên người của phụ nữ. Trí Mẫn cô là người thật đặc biệt.

Bề ngoài của nó khiến em bị dọa cho sợ. Thân hình to lớn, trên thân còn có dây nhợ chằng chịt, chỗ đầu nấm đỏ bóng lên. Nó cực kỳ tráng kiện, ngẩng cao đầu chỉa lên trời.

Mẫn Đình suy nghĩ vật này nếu đi vào người nhất định sẽ em bị xé làm hai. Lại nghĩ đến lát nữa nó ngâm trong huyệt mình, âm đế em lại nhói lên mấy cái, hai má liền đỏ ửng.

"Em không sợ chứ."

Vẻ mặt thẹn thùng của Mẫn Đình lại khiến cô hiểu lầm em đang sợ vật này. Cũng dễ hiểu thôi, cô không phải người bình thường đã khiến em sợ một, vật này lần đầu tiên em nhìn thấy là sợ hai.

"Không sợ."

Mẫn Đình rất quyết đoán, nhìn mãi lại có chút thích thú, không còn sợ như những giây đầu tiên. Tay Mẫn Đình trở nên ngứa ngáy, em muốn chạm vào nó thử xem sao. Xem nó trơn nhẵn hay xù xì, nóng như lửa hay mát lạnh, là cứng cáp hay mềm oặt.

Em đưa tay đến gần cô, chẳng ngờ bàn tay liền bị Trí Mẫn bắt lấy, cô đem hai tay em để trên đỉnh đầu.

"Nếu chạm vào nhất định rất sợ, chị không cho em chạm."

Trí Mẫn có hơi lo thái quá không nhỉ.

Làm sao mà sợ được.

Nhưng cô không cho, em đành chấp nhận thôi.

Trí Mẫn đem hai chân em tách rộng, lộ ra ngoài hoa huyệt non tơ mọng nước. Một ít chất lỏng đã chảy qua khe mông mà thấm xuống tấm trải giường. Cô đem ngón giữa đặt trên âm đế vẫn còn e ấp khẽ ấn rồi xoa tròn. Cứ vài ba vòng xoay thì ấn mạnh một cái.

"Ưm...chị...ư~...không được."

Mẫn Đình chới với, tìm kiếm một điểm để bám vào. Kích thích nặng nề như thế này em chưa từng trải qua, cơ thể ngây ngô mẫn cảm chưa gì đã không thể chịu được.

Trí Mẫn rời khỏi âm đế, dùng cả bốn ngón tay xoa vòng tròn trên khắp hoa huyệt, đem dịch tình của em thoa đều lên. Thỉnh thoảng cô cố ý vuốt ngược lên trên, kéo âm đế em lồi ra ngoài. Xoa đủ cô lại quay về đùa nghịch âm đế mẫn cảm.

Trêu chọc của Trí Mẫn làm Mẫn Đình tiết càng nhiều nước tình. Hai mép thịt bên ngoài căng phồng lên, trong bụng Mẫn Đình có cảm giác như muốn nổ tung. Khoái cảm đánh úp lên đỉnh đầu làm thân dưới em nhũn ra. Sướng khoái như con sóng dữ từ sau đổ ập vào lưng em. Mẫn Đình ngâm dài, bên dưới co rút phun ra một đống dịch trong suốt.

"Hah~..."

Trí Mẫn say sưa ngắm nhìn em lên đỉnh, trong cao trào lại trở nên mê người cực kỳ. Cô thấy em run rẩy, đôi mắt giống như dại đi, đê mê trong khoái cảm lần đầu tiên chạm ngưỡng thiên đường.

Cô cúi thấp người, mở môi ngậm vào âm đế em mút mạnh. Chiếc lưỡi như có ma thuật kia bắt đầu vươn ra liếm láp, dọn dẹp hết nước tình mà em tiết ra. Lạ ở chỗ cô càng liếm Mẫn Đình lại càng chảy nhiều nước hơn. Thứ nước ngọt ngào và thuần khiết như chính em vậy.

Mẫn Đình không nằm yên nổi, cứ liên tục cựa mình, em khép chân, không muốn cô tiếp tục liếm mình nữa. Nhưng cô đang giữ đùi em, em không thể đóng chân lại.

"Ah~...dừng, dừng lại đi mà...ưm~"

Sung sướng nặng nề như thế này Mẫn Đình cam không nổi, sợ mình lát nữa lại phun nước vào miệng cô. Trí Mẫn mút mát âm đế và hai cánh hoa, tiếng sột soạt vang lên không ngớt. Thỉnh thoảng còn nghe thấy ực ực.

Em thầm nghĩ Trí Mẫn thật sự rất biến thái. Chỗ đó bẩn như vậy cũng có thể bú mút. Nhưng không thể phủ nhận là cảm giác ấy rất sướng.

Trí Mẫn liếm thêm chục cái, Mẫn Đình lại cao trào lần thứ hai. Lần này không còn dữ dội như lần đầu tiên nhưng những thớ cơ ở mông co rút cũng khiến em sướng quên trời đất.

Trí Mẫn nâng hai chân em, tách rộng ra, quy đầu to lớn đặt trước miệng huyệt cọ lên cọ xuống. Cô hôn chóc lên môi em, lại xoa xoa lên bầu ngực căng cứng. Lát nữa Mẫn Đình phải đối mặt với cảm giác còn thăng hoa hơn cả lần đầu tiên lên đỉnh. Em phải thực sự sẵn sàng và có thể đối mặt với những điều xảy ra sau này.

"Em, em không hối hận chứ?"

"Em yêu chị, em không hối hận."

Mẫn Đình trước giờ làm gì cũng không thấy hối hận vì ở thời điểm làm việc ấy, đó là điều mà Mẫn Đình mong muốn. Em không hối hận, em muốn mình thuộc về cô, thuộc sở hữu của cô.

"Nếu đau phải cắn chị, biết chưa"

Cô nhận được cái gật đầu của em, chần chừ thêm gần nửa phút. Trống ngực cô đập mạnh mẽ, cô lo lắng cho em lát nữa sẽ đau rất nhiều. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi, khát khao của em cô cũng chẳng nỡ để em đợi thêm.

Quy đầu chầm chậm tách căng cánh hoa hồng mỏng manh ở cửa huyệt, xông thẳng vào bên trong, phá rách tấm màn mỏng manh ở gần cửa. Côn thịt đi sâu hơn phân nửa mới dừng lại, đỉnh quy đầu đã chạm đến hoa tâm mềm xốp.

"Ahh...ư~....đ-đau."

Mẫn Đình đổ mồ hôi lạnh trên trán, em đã chuẩn bị tinh thần cũng không nghĩ nó lại đau đến mức này. Mười móng tay bấm vào vai Trí Mẫn, em mím môi hít thở nặng nề vì cơn đau buốt nơi hạ thể. Đau đớn giống hệt như bị xé rách vậy.

Trí Mẫn cưng chiều hôn lên khóe mắt ngập tràn sương của em. Cô vùi mặt vào hôn cổ em, muốn đánh lạc hướng em khỏi cơn đau bên dưới. Vành tai Mẫn Đình nóng hổi, được cô ngậm mút lại càng thêm nóng. Côn thịt lớn ngâm trong hoa huyệt nhỏ, bị tầng tầng lớp lớp dâm thịt mạnh mẽ hút lấy. Da đầu Trí Mẫn cũng tê rần muốn bắn ra, cô phải nhịn lại để còn tiếp tục thao em.

Thời gian qua lâu, vách thịt nộn nước kia dần buông lỏng, Mẫn Đình trở nên lừ đừ không than đau nữa nhưng vẫn rên ư ư như mèo nhỏ. Trí Mẫn động hông, đưa côn thịt rời ra một chút rồi đâm sầm vào.

"Chị, nhanh một chút...ngứa quá"

Cơn đau qua đi, trong hoa tâm trở nên ngứa ngáy cực kỳ, cầu vật lớn kia mài mạnh một chút cho đã ngứa.

Trí Mẫn thẳng lưng, hông bắt đầu động nhanh hơn, dập từng cú mạnh mẽ vào trong hoa huyệt. Hai quả cầu săn cứng bên dưới va vào cánh hoa bành bạch, vỗ cho nó sưng đỏ lên.

Hoa huyệt Mẫn Đình giống như miếng bọt biển, bất kỳ chỗ nào cũng có thể trào nước ra. Trí Mẫn đâm mạnh nó càng hút mạnh hơn.

"Ư...ưm...đừng mạnh như vậy mà...a~"

Mẫn Đình cảm tưởng như có thanh sắt nung nóng bỏng đang ra vào, đốt cháy huyệt mình. Áp lực lên bàng quang, sung sướng muốn bắn cả nước tiểu. Đại điểu của Trí Mẫn cọ qua từng nếp thịt mẫn cảm trong hoa huyệt, dù chưa đi vào hết vẫn làm em sướng đến mụ mị đầu óc.

Trí Mẫn vươn tay nắn bóp bầu vú nảy tưng lên của em, Mẫn Đình lại càng kêu rên thảm thiết. Bất kỳ chỗ nào trên người em cũng trở nên mẫn cảm gấp mấy lần. Cô cúi đầu, trông thấy chỗ hai người kết hợp trào ra bọt trắng, dịch tình bắn tung tóe lên hai bãi cỏ. Cô liền hít thở không thông, côn thịt được hình ảnh đó cổ vũ, không như cái máy mà đâm liên tục vào trong hoa huyệt xử nữ ngậm chặt chẽ kia.

Kia dù sao cũng là huyệt xử nữ, bị đâm mạnh như thế cũng có chút xót nhưng thống khoái mà cô đem lại không hề nhỏ. Rất nhanh đã vui sướng trở lại.

Cô rút ra nằm xuống bên cạnh em, hai người nằm nghiêng, cô từ phía sau lại cắm côn thịt vào trong. Cô hôn vào gáy em, bên dưới lại cấp tốc động đậy. Từng đường gân cứng cáp ma sát vào thành vách làm huyệt kia co rút mạnh. Trí Mẫn đẩy nhanh vài chục cái, em lại đi vào cao trào.

"Hưm...a~...ch-chờ đã"

Cô vươn tay lên trước, xoa nắn ngực em, hông bên dưới đẩy mạnh từng nhịp vào bên trong, nong rộng lỗ nhỏ. Em vừa mới cao trào, hoa huyệt lẫn vú đều còn nhạy cảm, cô không hề thương hoa tiếc ngọc, vẫn dập em liên tục.

"Hah...Đình cố một chút. Chị sắp rồi"

Cô cảm tưởng côn thịt mình đã phình to hơn trước, sau gáy cô lạnh toát. Cô nâng một chân em lên, đâm một cái lút cán, quy đầu thuận lợi lọt vào trong tử cung. Mẫn Đình nhạy cảm vì một lần đâm lút cán liền xuất tinh ồ ạt, nước tình trong suốt bắn ra ngoài.

Trí Mẫn siết lấy vú của em, dập thêm mười cái liền rút ra ngoài, bắn hết lên tấm trải giường.
---//---

Trí Mẫn ôm Mẫn Đình, hông khỏe không ngừng đâm vào hoa huyệt từ phía sau. Em bám vào cạnh bàn ở trước mặt, cả người bị đổ dồn về trước. Trí Mẫn ôm lấy hai vú em, ép em thẳng người, mông nhỏ vểnh cao, côn thịt chọt từ dưới lên càng khiến em mờ mắt. Vì tư thế của em mà côn thịt đi vào càng sâu, nước tình tiết ra bị hoạt động mạnh mẽ đánh phá rơi tõm tõm xuống sàn nhà.

Buổi trưa Trí Mẫn về nhà ăn cơm, vừa ăn xong liền muốn vận động cho nhanh tiêu cơm. Em nói rằng không đủ thời gian, cô liền phản bác rằng cô rất "yếu", sẽ nhanh thôi. Kết quả là lố gần ba mươi phút rồi.

Cô xoay mặt em sang, mút lấy chiếc lưỡi mềm mại, ngọt lịm. Mông em đập vào hông cô thành những gợn sóng xinh đẹp.

"Chị...nhanh hơn nữa đi...ah...ah~...em sắp đến rồi."

"Chị là ai?"

"Ông xã...ông xã fuck Đình mạnh hơn đi...ư ư"

Mẫn Đình làm chuyện này lần một lần hai liền cảm thấy thích, giống như bị nghiện. Hầu như lúc nào cũng muốn cô thao. Trí Mẫn giỏi đến mức nào có thể huấn luyện xử nữ khép kín, nhút nhát thành cô gái dâm đãng này vậy. Hai người lén lút còn chưa đầy tháng.

Trí Mẫn đem một tay xuống chà miết âm đế sưng đỏ của em. Mẫn Đình mím môi, nước mắt rơi lã chã trên mặt vì sướng. Em co rút thật mạnh rồi lên đỉnh, phun nước ra ngoài. Trí Mẫn dập thêm chục cái nữa mới bắn vào trong bao rồi rút ra.

Mẫn Đình mặc xong quần áo trước liền đi đến đánh cô. Cô muộn giờ làm chứ không phải em nhưng em quạo dùm.

"Chị không muốn đi làm. Chỉ muốn ở nhà chơi với em thôi."

Người ta mới mặc áo xong, Trí Mẫn lại kéo lên cắn đầu vú vẫn còn cứng của em. Mẫn Đình cũng chẳng vừa tháo mấy nút áo sơ mi của cô để bóp bầu ngực đang bị bó chặt trong áo lót.

"Thôi đi làm đi. Hứa nuôi người ta mà giờ vậy đó."

Lưu Trí Mẫn đợi em hôn môi, hôn má mình mới cam tâm tình nguyện đi làm

....

Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước nóng từ bồn tắm kia, Trí Mẫn và Mẫn Đình quỳ thẳng trong nước nóng, tích cực hôn môi trao đổi dịch vị. Cô kéo lưỡi em ra ngoài mút chùn chụt, lại đẩy lưỡi mình sang cho em làm giống vậy. Bên dưới, Trí Mẫn đem hai ngón tay vào trong hoa huyệt ướt chèm nhẹp dịch tình, ra vào chuyển động như cách côn thịt buổi sáng đâm em. Buổi sáng đã làm rồi, cô lo em mệt nên không đem côn thịt vào nữa, chỉ có thể dùng tay.

Trí Mẫn một tay xoa vú em, một tay móc ngoáy bên trong hoa huyệt. Đầu ngón tay chạm đến điểm nào đó khiến Mẫn Đình run rẩy, cô liền nhắm ngay đó móc mạnh vào liên tục.

"Ah~...đừng"

Cô không muốn em sớm như vậy đã lên đỉnh liền rút ngón tay ra. Đem bàn tay ngập ngụa nước dịch bôi đều lên bên ngoài hai mép thịt. Nhìn ngon lành, thấy ghét quá đi. Cô liền đánh vào hoa huyệt em mấy cái. Nó cũng ghét cô, phun ra dịch tình để đáp trả.

Mẫn Đình đưa tay chạm vào côn thịt của cô, Trí Mẫn liền vội vã lùi lại, không cho em chạm. Mẫn Đình bĩu môi, bất mãn.

"Tại sao chị không bao giờ cho em chạm vậy?"

"Vì em sẽ sợ. Chị không muốn em sợ."

"Em không có sợ mà. Em muốn giúp chị"

Mẫn Đình mặc kệ Trí Mẫn, năm ngón tay em ôm lấy côn thịt tráng kiện kia tuốt động lên xuống. Trong lòng em khẽ trầm trồ vì kích thước và sự nóng bỏng của nó như muốn thiêu tay em. Em cảm nhận rõ ràng nó ở trong tay mình rục rịch chuyển động giống như vật sống, từng thớ gần cũng đập bịch bịch.

Trí Mẫn thở ra nặng nề vì bàn tay mềm mại, lành lạnh của em đang bao lấy côn thịt mình. Tuy không thể so với miệng nhỏ bên dưới nhưng bất kỳ điều gì đến từ Mẫn Đình cũng khiến cô yêu thích không thôi.

Cô đem hai ngón tay trở lại trong hoa huyệt em, vừa móc ngoáy, ra vào cực kỳ nhanh. Bên này Mẫn Đình cũng tăng tốc, năm ngón tay siết chặt côn thịt, ngón tay cái miết lên quy đầu chờ đợi dòng sữa đặc sệt từ cô bắn ra ngoài.

Hai người cứ thế dùng tay thỏa mãn cho nhau đến khi cao trào, cùng nhau lên đỉnh bắn ra mới chịu tắm rửa, ra ngoài ôm nhau đi ngủ

---//---

Trí Mẫn và Mẫn Văn vốn yêu đương trong sáng, trước nay chưa từng làm tình với nhau. Mẫn Văn có ở ngoài ăn vụng hay không Trí Mẫn cũng không biết và cũng không chắc chắn. Cô dọn về ở cùng bạn gái không bao lâu nhưng quá nhiều chuyện đã ập đến.

Mẫn Văn có thai với giám đốc Trịnh.

Xấu hổ trước Trí Mẫn, cô ta cứ quỳ gối xin lỗi cô nhưng Trí Mẫn hoàn toàn không đáp. Mẫn Văn tủi thân dọn đồ sang nhà giám đốc Trịnh sống. Trao quyền hành lại cho Mẫn Đình.

Sau lần ấy, Trí Mẫn vẫn sống ở nhà bạn gái nhưng bạn gái này không phải tên Mẫn Văn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top