Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6 - 8

Chương 8: Đạo quán Lý gia

Ý thức chậm rãi bồng bềnh, không hề nghĩ tới cái gì, chỉ là ngẫu nhiên trở mình một cách thoải mái, cuộc sống yên tĩnh an bình này hình như chưa từng có qua, bây giờ, hắn cái gì cũng không muốn quản, không, là căn bản không có suy nghĩ, chỉ là mơ hồ phiêu phiêu, ngay cả mình là cái gì cũng không biết.

"Leola, Leola..."

Tiếng gọi quen thuộc mà khiến người sợ hãi không ngừng vang lên, cái từ này là hắn không muốn nghe thấy, giữa mê loạn, ý thức có chút cấp bách phiêu nhanh, chỉ hi vọng mình có thể rời xa tiếng gọi đó.

"Leola..."

Tên gọi giống nhau, nhưng âm thanh kêu gọi lại khác rồi, đó là một cái âm thanh khiến hắn vô cùng quen thuộc, khiến người hoài niệm như thế, khiến người không nỡ như thế! Hắn do dự rồi... không biết mình có phải là muốn tiếp tục phiêu đi, nhưng tiếng kêu gọi này lại khiến mình không thể rời khỏi nữa.

"Leola, đừng giết người, được không?"

Không có! Hắn không nhịn được hô lên, "Tôi không có giết người, tôi không còn giết người nữa rồi!" Hắn rốt cuộc không nhịn được chầm chậm phiêu trở về, phiêu về phía âm thanh bắt nguồn. Hắn thấp thoáng có thể cảm giác được, ở đó có hào quang hình thập tự, hào quang màu trắng rất ấm áp rất ấm áp.

"Leola, tới tìm tôi."

Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ý thức không ngừng đặt câu hỏi.

"Tôi là... Anse."

Anse! Hắn đột nhiên mở mắt, cả người ngỡ ngàng, giống như vẫn còn cảm giác đang phiêu. Ngoại trừ mí mắt, hắn tìm không được bất cứ cảm giác thân thể nào, nhưng hắn vừa lại rất rõ ràng biết rằng mình bây giờ là có thân thể, trước ngực thậm chí có thể cảm thấy ở đó có thứ gì đó ấm áp, hắn chỉ có thể cố sức cảm giác, cảm giáp sự ấm áp kia, sau đó dần dần tìm lại cảm giác thân thể, từ ngực đến vai, sau đó là cánh tay, ngón tay, đầu ngón tay hình như giật giật, bàn tay cũng chầm chậm mở ra, nắm lại, mở ra.

Dần dần, cảm giác của cả thân thể đều trở lại, chỉ có hơi dùng sức không được, hắn rốt cuộc làm sao rồi? Không đúng, hắn là ai?

Anse... không, không đúng, hắn không phải là Anse, hắn là cái người đã hại chết Anse kia! Hắn là... Leola, đệ nhất sát thủ Leola! Bên miệng của Leola nổi lên cười khổ, hắn nhớ lại rồi... Hắn và Anse bị tổ chức truy sát, kết quả Anse chết rồi, một mình hắn chạy đến vách núi, sau đó thì sao?

Đầu của Leola không khỏi nổi lên đau đớn, cái tên Keisy này đột nhiên chui vào trong đầu hắn, đúng rồi, hắn gặp được Keisy, còn có Thanh Thanh, Mai Nam, Bạch Thiên... rất nhiều rất nhiều người, hắn đã bị đưa đến thế giới khác, ở đó quen biết rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện.

Leola rốt cuộc cũng nhớ lại rồi! Nhưng khi hắn nhìn rõ sự vật trước mắt, trong ánh mắt của Leola tràn đầy vẻ không dám tin, quần áo của hắn! Quần áo hắn mặc vậy mà là một bộ bào vải bình thường, mà không phải bộ thuật sĩ bào thoải mái màu xám đậm kia, cũng không phải kỵ sĩ phục trắng đến chói mắt, mà là một bộ bào vải mà ở thế giới khác tuyệt đối sẽ không nhìn thấy —- có vạt áo nghiêng, dây lưng vải, Leola tiếp đến nhìn sang bên giường, dưới giường quả nhiên để một đôi giày vải.

Mắt của Leola chậm rãi giơ lên, đây là một căn phòng không thể quen thuộc hơn, bàn ghế bằng gỗ, giường trúc mình đang nằm, và ấm trà đất trên bàn.

Đây là chuyện làm sao? Trong lòng của Leola là một mảnh ngỡ ngàng, phần nhiều là khủng hoảng, một cái ý nghĩ kinh khủng đột nhiên từ trong đầu hắn nhảy ra, ở bên đó tà ác mà kêu la: Kỳ thực ngươi căn bản không có đến thế giới khác! Không có Keisy, không có Thanh Thanh, Mai Nam, Bạch Thiên, càng không có chị em song sinh của Anse, mọi thứ đều là ngươi đang nằm mơ mà thôi! Là ngươi quá muốn rời khỏi cái thế giới này, cho nên tự mình làm cái giấc mộng vừa xấu vừa dài! Căn bản không có cái thứ thế giới khác này tồn tại!

"Không phải!" Leola không nhịn được ôm đầu gào lên, không phải hắn đang nằm mơ, thật sự có Keisy, có Thanh Thanh, có rất nhiều người!

Ý nghĩ kinh khủng vừa lại tiếp tục kêu hét: Nhưng đây thì lại là chuyện làm sao? Ngươi xem xem, ở đây rõ ràng chính là một căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi nhất định là sau khi nhảy xuống vách núi Đoạn Trường, bị trọng thương được người nhặt về mà thôi, mọi thứ khác đều toàn là mơ, đều là mơ!

Không phải mơ! Đó không phải mơ mà... Leola ôm đầu, cả người sợ hãi rúc vào bên giường, hắn không dám xuống giường, không dám mở cánh cửa phòng kia, không muốn nhìn thấy thế giới ban đầu của mình, càng không muốn tin mọi thứ đều là mơ!

Papa!

Một tiếng gọi từ trong lòng truyền tới, nhưng Leola lại có chút ngỡ ngàng, đây là... Bảo Lợi Long sao? Hay là... lại là hắn đang huyễn tưởng?

Papa?!

Lại một tiếng kêu gọi truyền tới, Leola không khỏi muốn xuống giường đi tìm Bảo Lợi Long, nhưng chân vừa mới chạm vào mặt đất, liền lập tức cảm giác được sự thô ráp hoàn toàn khác với mặt đất trơn láng của túc xá Acalane, đây khiến Leola sợ hãi vừa lại rụt chân trở về. Nếu hắn xông ra khỏi căn phòng này, nhìn thấy thế giới ban đầu của mình, vừa lại tìm không được Bảo Lợi Long, vậy nên làm sao đây?

Leola lần nữa rúc thân thể trở lại giường, ôm chặt đầu gối của mình, vùi đầu vào trong đầu gối, không muốn đi xem, cũng không dám đi nghe.

Nhưng chuyện không như mong muốn, cửa phòng bị xô ra một cách thô bạo, một âm thanh xác xác thực thực hét lên: "Papa!"

Vùi mặt ở trong gối, vai của Leola đột nhiên chấn động, trong lòng lại sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, mãi đến khi một cái thân thể nhỏ bé dán lên người mình, Leola lúc này mới run rẩy ngẩng đầu lên, nhất thời, chỉ nhìn thấy một đôi mắt to màu hồng đang nhỏ xuống từng giọt nước mắt lớn.

"Papa vì sao không để ý tới Bảo Lợi Long?" Bảo Lợi Long mang giọng nức nở hô lớn.

Mắt màu hồng thế này, là thế giới ban đầu của mình không có đi? Leola bạt mạng tự nói với mình.

"Leola, mẹ nó anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"

Leola vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cậu bé tóc giống cỏ xanh, mắt xanh thẳm như biển cả, bộ dạng đang trợn mắt há hốc mồm một cách khoa trương, còn có chàng trai tóc lam mắt vàng kia bên cạnh cũng lộ ra biểu tình giật mình.

Leola trong lòng ôm theo Bảo Lợi Long, miễn cưỡng chống lên thân thể yếu ớt đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt hoang mang nhìn cậu bé và chàng trai.

"Anh, anh rốt cuộc đang khóc cái gì?" Cậu bé nhìn Leola, bộ dạng kinh ngạc đến tròng mắt cũng muốn rớt ra.

"Keisy?" Leola có chút run rẩy hỏi.

"Cái gì?"

Mặc kệ bộ dạng có chút kinh hoảng kia của cậu bé, Leola tay trái ôm Bảo Lợi Long, tay phải vươn thẳng ra, ôm chặt lấy cậu bé, hành động này càng khiến cho cậu bé kinh hoảng đến trực tiếp cứng ngắc thành một bức tượng thạch cao.

Leola buông cậu bé ra, vừa lại chuyển hướng chàng trai tóc lam mắt vàng, lần này tỏ ra trấn định hơn một chút: "Bạch Thiên?"

Chàng trai tóc lam có chút bối rối gật đầu, mà Leola cũng giống như thế ôm lấy chàng trai một chút, xác định hai lớn một nhỏ trước mắt tất cả đều là thật sự, Leola cuối cùng cũng yên tâm, thật sự có Keisy, cũng thật sự có Bạch Thiên... cùng rất nhiều rất nhiều người khác.

Trong một căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, Leola, Keisy và Bạch Thiên ba người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn tròn nhỏ, Bảo Lợi Long thì ngồi ở trên lưng tiểu Liệt Diễm, hai cái chân nhỏ mũm mĩm còn đang đá đá ở không trung, mà Bạch Thiên thì đang rót trà cho mọi người, rót xong rồi tự mình uống trà trước tiên, hắn thực sự càng ngày càng thích loại đồ uống này rồi.

Keisy vừa lấy ngón tay khẽ gõ vào bàn gỗ, vừa nghiêng mắt nhìn Leola nói: "Anh là nói, anh vừa rồi tỉnh lại, thấy cảnh vật xung quanh đều biến thành thế giới ban đầu của anh, liền tưởng rằng việc mình đến thế giới khác đều là nằm mơ? Bao gồm tôi, Thanh Thanh, Mai Nam gì gì đó đều là giấc mơ của chính anh?"

Leola đã hoàn toàn thanh tỉnh, có chút xấu hổ gật đầu.

Nhìn thấy Leola vẫn thật sự gật đầu, Keisy lập tức nổi bão, đập mạnh vào cái bàn một cái: "Anh là đồ ngốc hay trí tuệ chậm phát triển hả! Anh tưởng rằng anh là Nam Kha à, đừng hoài nghi tôi vì sao lại biết Nam Kha... Anh cái tên khốn này ngủ một phát chính là một năm, ông đây ngay cả ngôn ngữ của thế giới này cũng nói còn lưu loát hơn anh rồi!" (giấc mộng Nam Kha: giấc mơ hão huyền. Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)

Leola lại càng thở phào nhẹ nhõm, đây đích đích xác xác là giọng điệu nói chuyện của Keisy, vừa nói xong nguyên nhân thất thường của mình, Leola trái lại bắt đầu tò mò đây là nơi gì, vội vàng hỏi Keisy.

Keisy bực mình trả lời: "Đây là Triêu Thiên Quán, một trong những cứ điểm của đạo sĩ phái Áo Vàng. Nói trước với anh nè, mấy người chúng ta là lấy thân phận đạo sĩ nước ngoài sống ở đây, sư phụ chúng ta tên là đạo trưởng Barbarise, tên đạo phái là phái Acalane, chúng ta là sư huynh đệ, Bạch Thiên là đại sư huynh, anh là nhị sư huynh, tôi là nhỏ nhất, chậc chậc, đều tại tôi trông quá thanh tú, chỉ có thể làm nhỏ nhất."

Bạch Thiên mỉm cười nói tiếp: "Chúng ta là phụng mệnh sư phụ, đến khắp nơi dạo chơi thiên hạ, nâng cao kiến thức, kết quả ở lúc đi qua Thiên Sơn, bị một con yêu nghiệt (Long Hoàng là yêu nghiệt?) âm thầm đánh lén, Leola cậu bởi thế mà bị trọng thương, cho nên chúng tôi liền mang theo cậu đến cái đạo quán này cầu cứu, sau đó liền ở lại đây."

"A, đúng rồi." Keisy bị cái chân mũm mĩm của Bảo Lợi Long đạp một cái, lúc này mới nhớ đến tên nhóc này: "Bảo Lợi Long là trẻ mồ côi lúc chúng ta nửa đường đi qua một cái thôn bị yêu nghiệt cướp sạch, tiện tay nhặt về, bởi vì Leola anh là người đầu tiên phát hiện, cho nên Bảo Lợi Long liền gọi anh là papa."

Keisy nhắc tới Bảo Lợi Long, Bạch Thiên cũng liên đới nhớ đến Liệt Diễm của mình, vội vàng bổ sung nói rõ: "Còn có, Liệt Diễm là một con yêu nghiệt bị tôi thu phục, bây giờ đang nghe theo mệnh lệnh của tôi."

Liệt Diễm biết nghĩa của từ yêu nghiệt nên bất mãn cắn cắn ống quần của chủ nhân mình, Bạch Thiên chỉ có thể cười cười xin lỗi với Liệt Diễm.

Nghe xong thuyết minh như thế của hai người, Leola trái lại gật đầu: "Xem ra các cậu đã hoàn toàn hiểu rõ thế giới này rồi."

Vừa nghe Leola nói như thế, Keisy không nhịn được lườm hắn một cái: "Còn nói nữa! Nếu không phải anh cái gã này vừa tới đã té xỉu, hai người chúng tôi đâu cần phải vất vả như thế hả! Chúng tôi thế nhưng là tốn đủ hai tháng mới biết thì ra mình là "đạo sĩ", mà không phải ma pháp sư."

Bạch Thiên cười khổ nói: "Hơn nữa bọn họ sau khi nhìn thấy tôi cầm trường thương, liền cứ muốn lấy kiếm gỗ đào cho tôi dùng."

Bạch Thiên cầm kiếm gỗ đào? Leola không khỏi có loại cảm giác buồn cười, lúc này hắn cũng mới tỉ mỉ chú ý đến hai người đều mặc bào vải, Bạch Thiên càng nhập gia tùy tục mà buộc tóc thành một cái búi trên đầu, thoạt nhìn cũng có loại cảm giác thư sinh nho nhã. Keisy thì hoàn toàn là một bộ dạng dở dở ương ương, tóc vẫn là như cỏ dại mọc thành bụi, tay áo dài của bào vải trên người bị cậu làm thành tay ngắn, sợi vải ở thắt lưng còn buộc thành cái nơ con bướm.

Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Keisy cũng thuận miệng trả lời: "Đi vào đi, người bên trong đều có mặc quần áo, không mặc cũng không sợ, đều là nam."

"Keisy, cậu vừa lại nói vớ vẩn cái gì vậy."

Một phu nhân ba mươi mấy tuổi, thoạt nhìn vẫn còn thướt tha vừa cười trách mắng Keisy, vừa đi vào, trên tay của phu nhân còn bưng một mâm đầy đồ ăn, cô ôn hòa nhìn Leola, sau khi bỏ đồ ăn xuống rồi nói: "Ngủ lâu như thế, cậu nhất định đói rồi đi? Mau ăn chút gì đi."

Leola gật đầu, ngửi thấy mùi đồ ăn, hắn mới phát giác mình thật sự rất đói rồi, cũng không khách khí cầm lấy đũa, lập tức bắt đầu ăn.

Mỹ phu nhân vừa ôn hòa nhìn Leola ăn, vừa nói: "Tôi là Lý Tam Nương, là con gái của quán chủ đạo quán này, cậu tên là Leola đi?"

Nghe thấy tên của mình, ánh mắt của Leola lóe qua một tia sáng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Tam Nương, Lý Tam Nương thì mặt đầy tươi cười nhìn hắn, thấy hắn dừng động tác ăn cơm, Lý Tam Nương không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Leola thấy Lý Tam Nương không hề có một chút thần tình khác thường nào, dưới lòng có chút kỳ quái, mặc dù cái tên Leola này ở trong thế giới khác có thể thuận miệng nói bừa, nhưng ở trong thế giới của mình, cái tên này thế nhưng đại biểu cho đệ nhất sát thủ! Nhưng thần tình của Lý Tam Nương vừa lại không giống làm bộ, Leola cẩn thận ngẫm lại lúc Lý Tam Nương gọi tên của mình, phát âm đó hình như có chút quai quái... cũng không phải quai quái, mà là y như đúc phát âm của Keisy, mà khi Keisy ngay từ đầu gọi tên của hắn thì chưa từng phát âm chính xác.

Leola lắc lắc đầu, trả lời nói: "Có chút không quen một mình mình ăn."

Lý Tam Nương oh một tiếng, cười đứng dậy: "Biết rồi, cậu là mắc cỡ, không thích bị người nhìn chằm chằm khi ăn đi? Vậy tôi đi ra trước, một lát sau sẽ tới thu dọn chén dĩa, còn có cha tôi lát nữa muốn gặp cậu một chút."

Leola gật đầu, Lý Tam Nương sau đó cười cười đi ra khỏi phòng.

"Làm sao vậy?" Keisy có chút nghi hoặc hỏi, cậu còn lâu mới tin cái loại chuyện gì mà Leola biết mắc cỡ này.

Leola nhìn Keisy một cái: "Cậu không nên nói tên thật của tôi, tôi là đệ nhất sát thủ của cái thế giới này."

Keisy và Bạch Thiên đều không khỏi sửng sốt, hai người hoàn toàn quên mất cái sự thật này, khi đó lúc Lý Tam Nương hỏi, bọn họ hoàn toàn không có lấy một chút suy nghĩ liền nói thật rồi, Keisy lộ ra thần tình có chút không được tự nhiên: "Dù sao bọn họ hình như cũng chưa từng nghe qua mà, sát thủ hẳn sẽ không nổi tiếng như thế?"

Leola lắc đầu, giải thích: "Tôi tiếng tăm không nhỏ, mỗi một người ở đây đều biết, chỉ là phát âm của cậu không chính xác, cho nên làm bọn họ hiểu lầm."

Bạch Thiên lúc này mới bừng tỉnh nói: "Oh, đúng rồi, Leola cậu lúc đầu là trực tiếp dịch âm tên của mình qua đi, cho nên ở trong thế giới kia của chúng tôi, nghe lên mới kỳ quái như thế. Sau khi đến bên này, tôi mới phát hiện tên của cậu nghĩa là Nguyệt Quang." (Nguyệt quang: ánh trăng)

Leola lắc đầu: "Là phát âm của Keisy không chính xác, là Ngân Nguyệt, không phải Nguyệt Quang." (Ngân nguyệt: trăng bạc)

"Này! Làm gì cứ nói tôi phát âm không chính xác, nếu tôi phát âm chính xác, vậy chúng ta sớm đã xong đời rồi!" Keisy hừ một tiếng kháng nghị.

Leola cũng không phản bác Keisy, với cái bụng đói hắn dùng đũa một cách thuần thục bắt đầu ăn thức ăn mà rất lâu rất lâu không có ăn được.

"Này, Leola, chúng ta có phải là trở về không được nữa?" Keisy có chút mất hết hứng thú hỏi, ở đây không có ma pháp sư, Thanh Thanh biết ma pháp không gian vừa lại không ở đây, bản thân Keisy cũng không biết ma pháp không gian, muốn trở về làm sao? Đứng ở trời mưa dông cho sét đánh xem thử sao?

Leola lần nữa dừng đũa, rầu rĩ nói ra một câu xin lỗi chứa đầy áy náy vô tận.

"Quên đi, dù sao cũng không khác biệt." Keisy uể oải nhoài người lên bàn: "May là chỉ có ba người chúng ta tới đây, Bạch Thiên là trẻ mồ côi, tôi cũng là trẻ mồ côi, Kiếm Lan có lẽ sẽ chiếu cố tốt cho chị tôi đi! Dù sao ba người chúng ta đều không có vướng mắc gì, ở đâu cũng không sao cả, cái nơi này biết đâu còn yên bình hơn cái thế giới kia của chúng ta một chút."

Mặc dù Keisy nói một cách dễ dàng, nhưng Leola lại không thể thoải mái như thế, lòng biết mình đã liên lụy hai người, một loại cảm giác nặng trĩu nhất thời đè lên trong lòng hắn.

Bạch Thiên đại khái cũng nhìn ra sắc mặt của Leola không dễ coi, lập tức đổi đề tài: "Chẳng qua võ kỹ của cái thế giới này rất khác với bên chúng ta, chẳng trách Leola cậu rất ít phóng đấu khí."

"Đúng thế, có người lúc đầu vừa phóng đấu khí, đến bây giờ vẫn bị người coi thành đạo sĩ, còn bị người niệm một năm đạo sĩ là phải cầm kiếm gỗ đào gì đó." Keisy cười trên nỗi đau của người khác mà nói.

Bạch Thiên sờ sờ mũi: "Keisy cậu chẳng phải cũng cả ngày cầm kiếm gỗ đào."

"F*ck! Nếu không anh là muốn tôi nổ súng sao? Lần trước nổ một súng, Lý lão đầu liền quấn tôi một tháng, nói cái gì mà muốn mượn pháp bảo của tôi đi nghiên cứu một chút." Keisy mặt như trái khổ qua.

Nói đến Lý lão đầu, Bạch Thiên cũng không khỏi lộ ra biểu tình khó xử: "Lý quán chủ thực sự... có hơi quá ham học rồi, nếu không phải ông ta vừa tới gần Liệt Diễm, Liệt Diễm lập tức phun lửa vào ông ta, bằng không Liệt Diễm sớm đã bị ông ta bắt đi giải phẫu rồi."

"Còn có anh nữa! Leola." Keisy liếc mắt nói: "Nếu không phải Bảo Lợi Long ngăn cản, anh sớm đã bị Lý lão đầu bắt đi cởi sạch trơn, nghiên cứu ánh sáng tím trên da của anh rồi."

Leola lại không nói chuyện, mà Bạch Thiên cũng cúi đầu chuyên tâm rót trà, Keisy nhìn thấy bộ dạng này của hai người, lập tức liền hiểu có người tới rồi, thế là tự mình nhoài lên bàn đánh cái ngáp. Quả nhiên, có tiếng người xa gần truyền tới, một lát sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.

"Ngoại trừ Lý lão đầu, những người khác đều vào đi." Keisy uể oải nói, chẳng qua nói thì nói, người đầu tiên tiến vào ngoại trừ Lý lão đầu, chắc chắn sẽ không có người khác.

Quả nhiên, cửa vừa mở ra, bên ngoài cửa đã đứng một đống người, đứng ở trước nhất đương nhiên chính là đương gia Lý quán chủ, chỉ thấy ông ta dáng vẻ có cốt cách thần tiên, nếu không phải Keisy và Bạch Thiên sớm đã kiến thức qua công phu của quấn người của Lý lão đầu, nói không chừng còn thật sự sẽ cung kính mà gọi Lý tiên nhân đây!

"Ha ha ha, chúc mừng nhị sư huynh đệ của các ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chỉ đáng tiếc ánh sáng tím kia đã không còn." Lý quán chủ có chút than vãn.

"Ánh sáng tím mất rồi vậy tốt quá đi chứ, Lý lão đầu ông cũng không cần bởi vì muốn trộm Leola đi, mà bị Bảo Lợi Long cắn đến thương tích đầy mình nữa."

Keisy cười hì hì, mà chúng đệ tử phía sau Lý quán chủ và Lý Tam Nương vừa mới tiến vào cũng đều khẽ cười lên, Lý quán chủ ra vẻ ho khan hai tiếng, những đệ tử phía sau lập tức liền đình chỉ tiếng cười, chẳng qua thấy bộ dạng nén cười kia của bọn họ, chắc hẳn không làm sao sợ.

Lý quán chủ đến gần Leola, vô cùng thuận tay mà muốn giúp hắn bắt mạch, nhưng thấy Leola lặng lẽ di rời cổ tay của mình, khiến Lý quán chủ bắt vào khoảng không, hắn đành nói với Leola: "Bổn quán chủ sợ ngươi không quét sạch khí tím, sợ rằng để lại hậu họa, cho nên muốn giúp ngươi bắt mạch xem xem." Nói xong, Lý quán chủ vừa lại vươn tay muốn nắm cổ tay của Leola, Leola nhíu mày, dứt khoát trực tiếp thu hồi tay vào trong tay áo, buông xuống bên hông thân thể.

Lý quán chủ có chút bất đắc dĩ sờ sờ râu, mà lúc này tiếng cười kìm nén của những đệ tử phía sau cũng càng lớn.

"Vậy được thôi, bổn quán chủ cũng không miễn cưỡng ngươi, chỉ là thật đáng tiếc..." Đáng tiếc Lý quán chủ nói rốt cuộc là ý gì, đó là mọi người đều hiểu —- đáng tiếc hắn không có nghiên cứu được cỗ lực lượng thần bí màu tím đó.

Mặc dù đạo quán này có chút không giống với nhận biết trước kia của Leola, đạo quán chẳng phải đều là nghiêm túc trang trọng, đệ tử đối với quán chủ đều là đầy lòng cảnh giác và sợ hãi sao? Chẳng qua, Leola cũng không định thất lễ, hắn lập tức đứng lên, làm cái vái chào thật sâu: "Leola ở đây cảm tạ Lý quán chủ thu lưu và chiếu cố."

Lý quán chủ hiển nhiên khá cao hứng đối với sự lễ phép của Leola, lập tức cười ha ha: "Tiểu huynh đệ không cần để ý, thấy tiểu huynh đệ vì phục yêu trừ ma mà cạn kiệt tâm lực, bổn quán chủ đương nhiên là dốc một phần tâm lực của mình, cung cấp mấy căn phòng và cơm nước chỉ là chuyện nhỏ, huống chi sư huynh đệ của ngươi còn đã giúp bổn quán không ít việc."

"Xì! Coi tôi và Bạch Thiên thành lao công miễn phí còn dám nói, bỗng chốc chỗ đó cần thu phục yêu, bỗng chốc bên này cần trừ ma." Keisy "thấp giọng" oán giận, nhưng thấp giọng này rất rõ ràng khiến đệ tử phía sau tất cả đều nghe thấy một cách rõ ràng, nhất thời tiếng phì cười không ngừng.

Lý quán chủ phát huy công lực giả ngu kia của hắn, trực tiếp coi lời của Keisy như là một cơn gió thổi qua, không có dấu vết, sau đó, hắn tiếp tục hỏi Leola và Bạch Thiên: "Không biết sư huynh đệ các ngươi tiếp đến có dự định gì đây? Nếu như muốn tiếp tục ở lại, vậy bổn quán đương nhiên làm trọn đạo nghĩa giữa khách và chủ."

"Shit! Hai lao công miễn phí cho ông dùng một năm còn không đủ, giờ còn muốn ba lao công miễn phí cả đời?" Keisy trợn lớn mắt "nhỏ tiếng" trách mắng.

Ha ha ha! Những đệ tử phía sau đã nhịn cười không nổi, tới tấp ôm bụng, dán lên tường mà cười, Lý Tam Nương còn không chút che giấu mà cười duyên.

Lý quán chủ chậm rãi quay người qua: "Không biết chúng đệ tử đang cười cái gì đây? Nói ra để vi sư cũng cao hứng một chút, thế nào?"

"Xì! Chỉ biết bắt nạt đồ đệ!" Keisy ở phía sau lưng Lý lão đầu ra sức làm trò hề.

Lý quán chủ đến tận đây rốt cuộc không nhịn được, bỗng chốc quay về phía Keisy, phẫn nộ trừng mắt quát: "Ngươi tiểu quỷ này rốt cuộc có gì bất mãn đối với bổn quán chủ hả?"

"Đương nhiên bất mãn rồi!"

Keisy cũng là bộ dạng không hề sợ hãi, chỉ thấy cậu thuận miệng niệm một câu đoản chú, tiểu hỏa cầu bình thường không có gì lạ kia lần nữa nhảy ra, bị hai tay trái phải của Keisy ném qua ném lại, lúc này, đôi mắt của Lý quán chủ cũng không khỏi nhảy qua nhảy lại theo tiểu hỏa cầu này, trong miệng thì như mọi khi hô lên: "Quá thần kỳ rồi, đây thật là quá thần kỳ, bổn quán nghiên cứu lâu như thế, vẫn không thể nghiên cứu ra khối hỏa cầu này là từ đâu mà tới, thật là thần kỳ quá đi!"

"Tôi nói nè Lý quán chủ, tôi đột nhiên rất muốn ăn kẹo hồ lô đó, không ăn được kẹo hồ lô tôi liền sẽ không vui, tôi một khi không vui hỏa cầu liền chống giữ không nổi, tôi chống giữ không nổi ông liền không có gì để nghiên cứu đâu." Keisy vẻ mặt nham nhở nói ra một chuỗi dài.

Đôi mắt của Lý quán chủ chưa từng rời khỏi hỏa cầu, thuận miệng kêu lên: "Chân Không, ngươi lập tức đi mua hết kẹo hồ lô trong thành cho ta, lập tức đi ngay!"

Những đệ tử xung quanh tất cả đều vừa cười vừa nhìn hướng một chàng trai trẻ tuổi mặc bào vải màu trắng, đệ tử tên là Chân Không kia thì mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cung kính trả lời: "Vâng ạ, sư phụ, đệ tử lập tức đi ngay."

Nói xong, Chân Không không nhịn được cười cười với Keisy, tức khắc chạy đi mua kẹo hồ lô, hắn kỳ thực cũng biết Keisy không phải thật sự muốn ăn kẹo hồ lô, mà là vì một đống tiểu sư đệ, sư muội trong quán muốn.

Leola có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt, nhưng thấy Bạch Thiên lại giống như đã quá quen thuộc mà cười cười với hắn, xem ra tính cách lưu manh của Keisy thật sự là... trâu nhảy đến thế giới khác vẫn là con trâu!

Bạch Thiên lúc này quay người qua hỏi Leola: "Leola, cậu tiếp đến có dự định gì không?"

Leola lắc lắc đầu, mặc dù đây là thế giới hắn sinh tồn ban đầu, nhưng trong sinh hoạt ở quá khứ của Leola, trong ký ức của hắn ngoại trừ tổ chức sát thủ, thật sự không còn cái khác nữa, mặc dù hắn thường thường ra ngoài giết người, nhưng hắn lúc đó lạnh buốt giống như băng tuyết, cảnh vật trên đường từ tổ chức sát thủ đến nơi mục tiêu vậy mà cũng không có nhớ lấy nửa cái. Nói thật, cái thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt đối với Leola bây giờ mà nói, mới thật sự là cái "thế giới khác" đây!

Bạch Thiên gật đầu, có chút hưng phấn đề xuất: "Vậy chúng ta đi hành tẩu giang hồ, thuận tiện đi xem võ lâm đại hội sắp triển khai được không?"

Leola có chút kinh ngạc nhìn Bạch Thiên, không ngờ hắn và Keisy vẫn thật sự đã mò mẫm đầy đủ cái thế giới này rồi, nói không chừng còn quen thuộc hơn cả hắn đây, Leola không khỏi cười khổ.

"Ở đây là đạo quán, mặc dù những đạo sĩ kia ít nhiều có chút nền tảng võ công, chẳng qua vẫn là không bằng nhân sĩ võ lâm, tôi thực sự rất muốn kiến thức một chút võ công cao minh chân chính ở đây." Bạch Thiên càng nói càng hưng phấn, đến cuối cùng đáy mắt gần như phóng ra hào quang rồi.

Leola lắng nghe một "kỵ sĩ" như Bạch Thiên, nói ra từ như nền tảng võ công, nhân sĩ võ lâm, cảm giác thực sự có chút quái.

Leola suy nghĩ một chút, mặc dù mình là đệ nhất sát thủ của thế giới này, nhưng người chân chính từng gặp mình lại không có mấy người, ngay cả người trong tổ chức sát thủ cũng chưa chắc có mấy người thấy qua mình, ngoại trừ chủ thượng, Jasia... Đột nhiên nhớ tới Jasia, con gái của chủ thượng, Leola không khỏi cười khổ ở đáy lòng, người nên về không về, người không nên về lại cứ về.

Hẳn là sẽ không có ai chân chính biết dáng vẻ của mình, ngoại trừ một đống người chết, Leola nghĩ như thế, đồng thời cũng biết Bạch Thiên và Keisy đều không phải Anse yếu đuối lúc đó, cộng thêm có Bảo Lợi Long và Liệt Diễm hai con rồng này, cho dù là bị tổ chức sát thủ phát hiện, muốn chạy trốn cũng là rất đơn giản, thế là Leola gật đầu biểu thị đồng ý với Bạch Thiên.

Bạch Thiên một tên võ si tiêu chuẩn gần như là lập tức đứng lên, nếu không phải Lý Tam Nương đúng lúc mở miệng, sợ rằng hắn sớm đã phóng về phòng mình thu thập hành lý rồi.

"Các cậu thật sự muốn đi rồi sao?" Lý Tam Nương lộ ra biểu tình không nỡ, nhất là nỗi thương tiếc đối với Bảo Lợi Long.

Keisy lúc này cũng thu lại hỏa cầu (đây khiến Lý quán chủ kêu rên không thôi), làm nũng với Lý Tam Nương: "Lý tỷ tỷ..."

Chúng đệ tử đều không khỏi rùng mình.

"Lúc đó sư phụ chúng tôi là muốn chúng tôi lữ hành khắp nơi, nâng cao kiến thức, bây giờ chúng tôi đã bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà kéo dài một năm, thực sự không thể kéo thêm nữa, chẳng qua tỷ tỷ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trở về gặp tỷ." Keisy mở đôi mắt to long lanh nước làm nũng.

Lý Tam Nương rất không nỡ mà xoa xoa đầu của Keisy, mặc dù đứa em trai đã bầu bạn một năm này thực sự nghịch ngợm, nếu để ở trong quán khác chắc chắn sẽ bị coi thành đệ tử đại nghịch bất đạo mà bị trục xuất, chẳng qua ở trong cái quán vốn tương đối lỏng lẻo với quy tắc này của nhà mình, Keisy quả thực mang đến không ít vui cười cho mọi người.

Giờ đây, đứa em trai này sắp đi rồi, Lý Tam Nương mặc dù không nỡ, nhưng cũng biết nam nhi chí ở tứ phương, cộng thêm Keisy bản tính lại như con ngựa hoang, mắt thấy là không thể giữ lại ở trong quán rồi.

"Chẳng qua, các cậu để Bảo Lợi Long ở lại đi! Đứa trẻ nhỏ như thế thực sự không thích hợp đi xông xáo giang hồ, rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm." Lý Tam Nương vô cũng lo lắng nhìn Bảo Lợi Long nho nhỏ.

Đùa cái gì thế, lực chiến đấu của Bảo Lợi Long thế nhưng còn cao hơn Keisy cậu đây! Trên mặt của Keisy bảo trì thần tình phiền não, đáy lòng thì âm thầm lẩm bẩm. Huống hồ theo tình huống trước mắt xem ra, cũng không thể không đi rồi, một đứa trẻ năm tuổi như Bảo Lợi Long một năm thân thể không lớn lên, đã có người bắt đầu hoài nghi, mà sớm ở lúc Leola còn chưa tỉnh dậy, Keisy đã quyết định muốn cùng Bạch Thiên thương lượng, đổi cái nơi ở rồi.

"Không được đâu, tỷ tỷ, Bảo Lợi Long có bao nhiêu bám dính Leola, tỷ cũng không phải không biết, hơn nữa Bảo Lợi Long vừa lại nghịch ngợm hiếu động như thế, Leola nếu thật sự đi rồi, Bảo Lợi Long chắc chắn sẽ bất chấp mọi thứ cũng muốn lén chạy theo." Keisy xòe hai tay, dáng vẻ bất đắc dĩ: "So với để nó một mình lén chạy theo, không bằng ngay từ đầu cứ để nó theo, còn an toàn hơn đây!"

Lý Tam Nương hồi tưởng dáng vẻ bám dính papa kia của Bảo Lợi Long, mặc dù Leola cả một năm đều không tỉnh lại, nhưng Bảo Lợi Long cũng không có bởi thế mà trở nên thân với người khác hơn, mỗi tối đi ngủ cũng chỉ chịu ngủ cùng với Leola, xem ra, Keisy nói không sai.

"Ôi, vậy các cậu ngàn vạn lần phải chăm sóc Bảo Lợi Long cho tốt, dù sao nó cũng còn nhỏ như thế." Lý Tam Nương thương tiếc nhìn Bảo Lợi Long.

"Cái gì! Các ngươi muốn đi rồi? Vậy nghiên cứu hỏa cầu của ta thì làm sao đây?" Lý quán chủ mãi cho đến lúc này mới tỉnh lại, ngay cả hình tượng trang trọng bảo trì nhiều năm cũng hoàn toàn quên hết, chẳng qua nói đi thì nói lại, từ sau khi Keisy tới, hình tượng của hắn trong một tháng ngắn ngủi đã không còn lại gì rồi.

"Lão già chết tiệt, sớm đã nói với ông cả trăm lần rồi đây là "công năng đặc dị" của tôi, ông có nghiên cứu làm sao cũng là vô dụng thôi!" Keisy không chút khách khí la lên với Lý lão đầu.

Chỉ thấy Lý quán chủ lập tức lộ ra bộ dạng vô cùng đáng thương: "Ta chỉ là muốn nghiên cứu mà, cũng không nhất định phải biết..."

Thấy vậy, Keisy lập tức khịt mũi khinh bỉ đối với bộ dạng của Lý lão đầu, mà Lý lão đầu thấy bọn họ thật sự muốn đi, lập tức bất chấp hình tượng cầu xin Keisy để cho hắn nhìn hỏa cầu thêm một lần, chỉ là Keisy hiển nhiên không làm sao muốn ngó ngàng đến hắn...

Nhìn thấy Keisy quen thuộc với mọi người như thế, Bạch Thiên cũng bày ra bộ dạng "ta là tuyệt thế võ si, cho ta võ công ngoài ra thì miễn bàn", Leola nhất thời thật sự không biết có nên vì mang bọn họ đến thế giới khác mà cảm thấy áy náy, chẳng qua, lực thích ứng của hai người này làm sao đều tốt như thế đây? Trái lại là mình trở về thế giới ban đầu lại có chút thích ứng không tốt...

Leola hít sâu một hơi, nhìn cửa phòng một hồi, hắn cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, kiên quyết dứt khoát bước ra khỏi căn phòng, đi trên hành lang chật hẹp vô cùng quen thuộc, ngửi mùi đặc thù của gỗ, đây khác xa với mùi kim loại của đế quốc Acalane, mà Leola cũng không biết mình rốt cuộc là quen mùi vị nào hơn.

Đi ra khỏi phòng ốc, Leola nhìn thấy sân luyện võ càng quen thuộc, chỉ là cái sân luyện võ trước mắt so với cái ở trong tổ chức sát thủ, thiếu đi rất nhiều đạo cụ luyện võ tanh mùi máu và dị thường gian nan, trong cái sân luyện võ đơn giản này chỉ bày mấy cái người gỗ, bên cạnh bày cái giá để vũ khí, phía trên có rất nhiều đao kiếm côn bằng gỗ, phần lớn là kiếm gỗ đào, tiếp đến là tường rào đá quen thuộc, cửa gỗ, Leola biết rõ, bên ngoài chắc chắn dán câu đối, mà nơi đây nếu là đạo quán, nội dung câu đối chắc hẳn không thoát khỏi quan hệ với phục yêu trừ ma.

Mọi thứ này đều quen thuộc như thế, nhưng vừa lại xa lạ như thế, Leola lắc lắc đầu, thế giới mình đã sống hai mươi mấy năm vậy mà kém xa không quen thuộc bằng đế quốc Acalane chỉ sinh sống một năm.

"Papa!"

Nghe thấy tiếng gọi này, Leola cúi đầu nhìn, lại thấy bóng dáng nho nhỏ của Bảo Lợi Long đang bám ở trên chân hắn, bởi vì quá mức quen thói, Leola có lúc còn quên mất Bảo Lợi Long đang bám ở trên chân mình.

"Papa ở lúc ngủ, mama có nói chuyện với Bảo Lợi Long đó." Bảo Lợi Long mở đôi mắt to màu hồng nói.

Leola nghe vậy lại ngẩn người, không hiểu ý nghĩa câu này của Bảo Lợi Long.

"Mama nói, nếu như papa muốn ở đây, vậy thì cứ vui vui vẻ vẻ mà ở đây được rồi; nhưng nếu muốn biết chân tướng, muốn trở về thế giới lúc trước, thì cứ đi tìm Anse!"

Leola mãnh liệt chấn động, hắn một chút cũng không cho rằng những lời này là Bảo Lợi Long bịa đặt, Bảo Lợi Long tuyệt đối sẽ không nói ra lời như thế, chắc chắn là người khác muốn nó thuật lại y dạng, muốn cho tâm tính trẻ con như Bảo Lợi Long nhớ những chuyện này, chắc chắn phải nói rất nhiều lần... mama của Bảo Lợi Long? Leola không khỏi sờ lên dây chuyền Long Thập Tự trên cổ, nhớ tới âm thanh dịu dàng từng vang lên trong đó, đó thật sự là mẹ của Bảo Lợi Long sao?

Leola nhíu mày, theo thói quen hỏi người khác: "Bảo Lợi Long ngươi thì sao? Ngươi có muốn ở tại thế giới đó không?"

Bảo Lợi Long giơ đôi mắt to: "Bảo Lợi Long muốn cùng một chỗ với papa..." Sau khi nói xong, lại thấy Bảo Lợi Long lộ ra thần sắc do dự hiếm thấy.

"Làm sao vậy?" Leola quan tâm hỏi.

"Bảo Lợi Long có chút lo lắng cho papa cũ." Bảo Lợi Long cong miệng lên: "Lần trước nhìn thấy papa cũ, ông ấy thật kỳ quái..."

Mirrodin sao? Leola hồi tưởng lại Mirrodin ở bình nguyên Á Long và Mirrodin đến học viện Acalane tuyên chiến... không biết vì sao, đáy lòng luông có loại cảm giác không thích hợp... Leola lắc lắc đầu, cho dù như thế, mình thì lại có thể thế nào đây? Đi tìm Anse căn bản là chuyện không có khả năng, Anse sớm đã chết rồi, chết ở ngay trước mắt mình...

Lúc Leola còn đang lâm ở trong tâm tình của mình, đột nhiên có người lảo đảo đi về phía cửa đạo quán, cũng chính là vị trí của Leola đang dứng, Leola nhìn kỹ, đây hình như là người vừa rồi ở trong phòng, bị Lý quán chủ ra lệnh ra ngoài mua kẹo hồ lô... là Chân Không, Leola cuối cùng cũng nhớ tên của người trước mắt.

"Mau thông báo cho sư phụ, cửa thành tây có yêu vật..." Chân Không lời còn chưa nói xong, thân thể mềm nhũn, cả người nhất thời ngất đi.

Vội vàng túm lấy thân thể trượt xuống của Chân Không, Leola lúc này mới phát hiện, trên người Chân Không vậy mà có rất nhiều chất nhầy màu lục nhạt kỳ quái, thấy vậy, Leola lập tức phát ra đấu khí mòng mỏng bảo hộ thân thể mình, tránh cho chất nhầy này cũng ảnh hưởng đến mình, đồng thời ôm lấy Chân Không chạy thẳng vào trong quán.

Nhưng tiếng nổ ầm ầm lại khiến Leola dừng chân, quay đầu nhìn, Leola đã nhìn thấy "yêu vật" trong miệng Chân Không nói, trên thực tế, ngoại trừ yêu vật, vẫn thật tìm không được từ để hình dung quái vật trước mắt.

Chỉ thấy vật thể hình cầu màu lục tròn trĩnh to lớn lăn tùy ý ở trong thành, sự lăn động của cầu thể khoảng chừng cao như Bảo Lợi Long lập tức dẫn tới rất nhiều tiếng la hét, Leola ngây ngẩn nhìn vật trước mắt, hắn làm sao không biết thế giới của mình vậy mà có thứ thế này!

Lúc này, cũng không cần Leola vào thông báo, người trong đạo quán sớm đã nhanh chóng xông ra, nhìn quái vật trước mắt mà ngẩn người, ngay cả những đạo sĩ trảm yêu trừ ma vô số cũng chưa từng nhìn thấy sinh vật quái dị thế này.

"Yêu nghiệt xấu xa!"

Phát ra phản ứng trước tiên, nói ra câu này, không phải các vị đạo sĩ, mà là Bạch Thiên với lòng đầy căm phẫn, chỉ thấy hắn lập tức chạy về phòng, định đi lấy trường thương của mình.

Mà lúc này Keisy cũng đúng lúc biếng nhác đi ra, vừa nhìn thấy cái thứ này, cậu thật sự giật mình một cái kêu lên: "Whoa! Đây là cái quỷ gì vậy hả?"

"Bạch Thiên cậu ấy..." Leola trái lại càng cảm thấy giật mình đối với câu "yêu nghiệt xấu xa" của Bạch Thiên, nếu như không phải biết rõ Bạch Thiên không phải là người của thế giới này, Leola có lẽ còn sẽ tưởng rằng Bạch Thiên là cái hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa gì đó.

Keisy nhún vai: "Đây chính là nguyên nhân hai người chúng tôi lại bạt mạng làm không công đấy, bởi vì có cái tên nhiệt huyết sôi trào này đây! Trên cơ bản, Bạch Thiên ở phụ cận này thế nhưng nổi tiếng rồi, mọi người đều gọi anh ta là "Hải Lam Thương Hiệp", tôi cảm thấy cái tên này thật là dung tục, chẳng qua bản thân Bạch Thiên trái lại không làm sao để ý."

Lúc này, chỉ thấy Bạch Thiên vừa lại vội vàng xông ra, tay xách trường thương, một bộ trang phục hiệp khách tiêu chuẩn, Bạch Thiên sau khi quát to một tiếng, liền cùng chúng đệ tử trong quán phóng về phía vật thể hình cầu màu lục kia.

Leola không khỏi nghi hoặc nhìn Keisy, mà Keisy cũng hất hàm nói: "Nói không chừng, tiểu tổ rước họa Acalane chúng ta rất có khả năng cũng sẽ thuận lợi ở thế giới khác, hơn nữa tổ trưởng hẳn là không phải hai người chúng ta."

Đại hội võ lâm... có phải đừng đi thì tốt hơn không đây? Leola bắt đầu suy nghĩ cái vấn đề này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top