Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7 - 4

Chương 4: Long xà đại chiến

Bạch xà?

Leola có chút sững sờ nhìn sinh vật to lớn trên bầu trời, đó chính là con bạch xà, chỉ là so với bạch xà bình thường muốn to hơn n lần, mặc dù nó không có thân thể thô tráng như Bảo Lợi Long, chẳng qua độ dài lại dài hơn nhiều.

Ngoài ra, trên lưng bạch xà còn có một đôi cánh to lớn, bộ dạng đôi cánh đó lại có thể y như đúc với cánh rồng, điều này khiến cho Bảo Lợi Long vô cùng bất mãn, luân phiên phát ra tiếng rồng rống gây hấn con rắn kia.

Một rồng một rắn cứ như thế ở không trung giằng co, ba người triệu hồi bạch xà ra kia sớm đã chạy ra khỏi một khoảng cách rồi, tránh cho bị cuốn vào tranh chấp long xà, trả giá bằng mạng của mình.

Vừa rồi, Keisy vốn còn định tiếp tục ngủ ở trong lều, dù sao những cường đạo tới trong ngày kia cũng không phải đối thủ của Leola và Bạch Thiên, nhưng bên ngoài đang đánh, Keisy lại đột nhiên cảm giác được một làn sóng ma lực, nếu như ở trong học viện Acalane cảm nhận được sóng ma lực, vậy trái lại cũng không có gì, bởi vì ngay cả kỵ sĩ hệ Quang Minh lúc sử dụng trì dũ thuật cũng sẽ sản sinh sóng ma lực, nhưng... nơi đây thế nhưng là thế giới khác làm gì có ma pháp chứ!

"Shit! Đây là tình hình gì?" Keisy ba chân bốn cẳng xông ra ngoài lều, đúng lúc nhìn thấy bạch xà đang chậm rãi thành hình kia, tình huống này nhìn làm sao cũng giống như là... Triệu hồi trận!

Bất luận phân tích của Keisy là cái gì, lúc này Leola ở phía trước thế nhưng thật là điên đầu rồi, hắn đâu ngờ đến ba người võ nghệ thường thường kia lại có thể biết làm ra quái vật lớn như thế, sớm biết vậy vừa rồi đã nên ngăn cản bọn họ, đáng tiếc cho dù là Leola, cũng không thể khiến cho thời gian lặp lại, chỉ có thể mệnh lệnh Bảo Lợi Long bay thấp một chút, để hắn có thể nhảy lên lưng Bảo Lợi Long.

Vừa nhảy lên lưng Bảo Lợi Long, Leola lập tức phát hiện con bạch xà kia đang theo sát Bảo Lợi Long mà tới, còn há to cái mồm đỏ máu muốn cắn đuôi của Bảo Lợi Long. Leola khẽ nhón mấy bước chân, lập tức liền nhảy đến phần đuôi, hắn vốn định nhảy lên thân bạch xà đi triền đấu, chẳng qua một khắc trước khi hạ thủ, Leola suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là dùng tâm linh cảm ứng nói cho Bảo Lợi Long bạch xà hung mãnh đang muốn cắn nó.

Sau khi nghe thấy nhắc nhở của Leola, đuôi Bảo Lợi Long vung xuống một cái, bạch xà chẳng những không có cắn trúng, còn bị đuôi của Bảo Lợi Long quét trúng, ngay tại chỗ bị đánh lệch ra, nghiêng ngả bay một hồi. Mà Bảo Lợi Long cũng không có bỏ qua cái cơ hội này, lập tức thừa thắng truy kích, một quả điện cầu to lớn phút chốc nổ ra, bạch xà chỉ kịp nghiêng thân thể, nhưng vẫn bị kích trúng phần lớn thân thể, cả con rắn nhất thời bị điện giật đến cứng ngắc một hồi, tiếp theo đột nhiên cắn về phía Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long đang dương dương tự đắc không đề phòng bị cắn trúng, đau đến vung vẫy thân thể.

Leola nhíu mày, lại không có định ra tay trợ giúp Bảo Lợi Long, chỉ là ở phía trên chỉ huy Bảo Lợi Long giống như quan hệ hợp tác của Bạch Thiên và Liệt Diễm.

"Năng lực phi hành của ngươi tốt hơn nó, trước tiên lượn vòng ở gần nó, nắm được cơ hội liền công kích."

Leola hạ chỉ thị với Bảo Lợi Long, mà nhóc con này mặc dù có chút khó hiểu papa lần này vì sao không có ra tay, chẳng qua Bảo Lợi Long hiếu chiến cũng mặc kệ, chỉ cần được chơi là tốt rồi, nó lập tức nghe lời làm theo lời của Leola, thần tốc phi hành xung quanh bạch xà to lớn, mà bạch xà mặc dù bạt mạng muốn đuổi theo tốc độ của Bảo Lợi Long, chẳng qua thân thể quá dài đó lại trở ngại tốc độ của nó, có lúc thậm chí còn phát sinh sự kiện đầu xà tông vào thân xà.

Bảo Lợi Long cũng đùa giỡn đến khá là vui vẻ, nhìn dáng vẻ đuổi không được vừa lại liên tiếp "tự tông" kia của bạch xà, Bảo Lợi Long liền vui vẻ đến cười sằng sặc không dứt, ngay cả chuyện Leola căn dặn phải thừa dịp công kích cũng quên hết sạch.

Bạch xà đuổi mãi không được hình như rất là phẫn nộ, há to miệng rắn, vậy mà từ trong phát ra hào quang màu lam. Leola trong lòng cả kinh, lập tức nhắc nhở Bảo Lợi Long đang đùa giỡn một cách vui vẻ, mắt màu hồng của Bảo Lợi Long lập tức nhìn qua, nó cũng sững sờ theo, không ngờ bạch xà lại có thể cũng biết phương thức công kích ma pháp của nó và Liệt Diễm... mãi đến khi Leola lần nữa lên tiếng, Bảo Lợi Long mới đột nhiên bừng tỉnh.

Lúc này, trong miệng của bạch xà phun ra một đường thẳng màu lam, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bảo Lợi Long đã có phòng bị cũng chỉ có thể né qua một cách khó khăn mà thôi, nhưng bạch xà hình như không chịu bỏ qua, trong nháy mắt vừa lại bắn thẳng ra mấy đường quang tuyến, khiến Bảo Lợi Long né một cách chật vật không chịu nổi.

(Bảo Lợi Long điện hạ, xin cẩn thận một chút, đó là ma pháp công kích thủy thuộc tính!) Liệt Diễm ở đằng xa nhắc nhở, ma pháp thủy thuộc tính này cũng là một loại ma pháp khiến Liệt Diễm hỏa thuộc tính đau đầu nhất.

"Bảo Lợi Long thật sự tức giận rồi đó!"

Bảo Lợi Long bị quang tuyến màu lam không ngừng bắn tới làm cho chật vật không chịu nổi, mắt màu hồng của nó giờ phút này đột nhiên trở nên thâm trầm, trở nên gần như thành màu đỏ rượu, đồng thời miệng rồng há ra, một dòng điện thô to lập tức hiện lên bắn thẳng về phía bạch xà, mà bạch xà cũng lập tức bắn ra dòng nước càng lớn hơn vừa rồi, nhất thời, dòng điện màu trắng xanh của Bảo Lợi Long và dòng nước xanh thẫm của bạch xà va chạm ở cùng một chỗ, gây nên tiếng nổ ầm ầm, ngay cả đêm tối cũng bị ánh chớp đột ngột này nhuộm sáng như ban ngày.

Hai cỗ lực lượng thoạt nhìn tương đương, nhưng sau mấy giây, lại thấy bạch xà lộ ra thần sắc thống khổ, đồng thời cái đầu rắn trắng tuyết đó bắt đầu trở nên cháy đen. Leola ngưng thần nhìn, mới phát hiện dòng nước màu xanh thẫm đó lại có thể xen lẫn dòng điện màu xanh trắng, bạch xà thì ra là bị dòng nước xen lẫn dòng điện giật cho bị thương.

Lúc này mắt của Bảo Lợi Long đột nhiên siết chặt, uy lực của dòng điện nhất thời phình to, như bạo tạc nổ về phía bạch xà, đây khiến cho dòng nước của bạch xà bị bức tán hoàn toàn, đồng thời nó cũng bị cả dòng điện kích trúng. Chỉ thấy thân thể của bạch xà sau một hồi lăn lộn thống khổ ở không trung, vô lực mà rơi thẳng xuống mặt đất, tiếng nổ khi chạm đất dọa cho mỗi một người ở hiện trường choáng váng, nhất là ba tên cường đạo ở đằng xa, bọn chúng gần như không dám tin bạch xà của mình lại có thể sẽ bại trận!

Ngay sau khi tiếng nổ lúc bạch xà chạm đất đình chỉ, Bảo Lợi Long cao hứng đến ngẩng lên trời rống dài, đồng thời ở quanh thân tuôn ra rất nhiều ánh điện của tia sét, dưới màn đêm chấm điểm đầy sao làm nền, thân ảnh cự long uy nghiêm thần thánh kia của Bảo Lợi Long sâu sắc khắc vào trong lòng của mỗi một người, đám người vốn coi đó là yêu quái giờ phút này đều nhũn chân quỳ xuống, cả buổi trời nói không ra lời.

Leola lúc này đúng lúc nhìn thấy bóng ba người kia bắt đầu chuyển động rồi, tiếp đến liền lập tức co cẳng chạy trốn, trên mặt tràn ngập thần sắc tuyệt vọng. Leola suy nghĩ một chút, vẫn là không định đuổi theo, dù sao đây cũng là dãy núi Liên Đạo, chính bọn họ tự bước vào, còn trách người khác tới cướp sao?

Đám cường đạo mắt thấy lão đại nhà mình đều chạy trốn rồi, cũng vội vàng chạy trốn tứ tán, ngay cả một chút sức lực uống sữa còn lại cũng lấy ra để chạy trốn, nhất thời phần lớn cường đạo đều chạy đến mất tăm.

"Leola, chúng ta hay là đừng đuổi theo đi?" Lúc này Bạch Thiên cũng cưỡi Liệt Diễm qua, có chút không nỡ đề nghị với Leola, lại không biết trong lòng Leola cũng chính là định như thế.

Leola gật đầu, để cho Bảo Lợi Long ở tại chỗ hạ xuống, Bạch Thiên thấy vậy, cũng để cho Liệt Diễm chậm rãi hạ xuống theo, mà hắn mới vừa định để Liệt Diễm biến nhỏ, chỗ không xa đột nhiên xuất hiện một tiếng la to.

"Chờ, chờ một chút!" Keisy thở hổn hển chạy qua, gọi hai người lại, đợi sau khi dẫn được chú ý của Leola và Bạch Thiên, Keisy mới rốt cuộc có thời gian thở hồng hộc một chút, đồng thời không ngừng vuốt ngực thuận khí: "Mẹ ơi, tôi, tôi đời này chưa từng chạy nhanh như thế."

Nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của Keisy, Bạch Thiên khẽ cười lên, sau đó hỏi: "Keisy, cậu gọi chúng tôi lại rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Cách xuất hiện của con bạch xà kia, các anh không cảm thấy có chút kỳ quái sao?" Keisy trợn lớn mắt, chỉ hướng sát thủ hô lên: "Nhất là anh, anh hẳn sẽ không cho rằng thế giới của mình có loại thứ quái quỷ này chứ?"

"Không có." Leola đương nhiên lắc đầu, hắn vừa rồi vốn đã rất nghi hoặc rồi.

Keisy đột nhiên la to: "Anh đương nhiên sẽ chưa từng thấy, cái hình vẽ hình tròn vừa rồi là triệu hồi trận của thuật sĩ! Tôi mẹ nó dám thề, sóng ma lực vừa rồi nếu như là giả, tôi sẽ nuốt chửng cả Bảo Lợi Long, tự no chết mình!"

Lần này, Leola và Bạch Thiên đều ngây ngẩn cả người, ở cái thế giới này vậy mà tồn tại triệu hồi trận của thuật sĩ?

"Được rồi, mau kéo tôi lên, chúng ta đi đuổi theo đám người đó, nhất định phải làm cho rõ rốt cuộc là chuyện làm sao... chậm đã! Tôi không phải muốn anh kéo, Leola! Tôi chết cũng không ngồi trên con rồng ngu xuẩn kia của anh, kỹ năng nó giết người nhà còn muốn mạnh hơn giết kẻ địch nhiều!"

Dưới thanh minh nghiêm chỉnh của Keisy, không thèm nhìn đôi má phùng to tức giận của Bảo Lợi Long, cậu vẫn là ngồi lên Liệt Diễm, sau đó ngưng thần cảm giác một tia sóng ma lực yếu ớt kia, vừa thôi thúc Bạch Thiên tiến về cái hướng đó, chỉ là Bạch Thiên lại có chút do dự nhìn trở về: "Vậy người khác phải làm sao đây? Ít nhất phải mang theo Chân Không chứ?"

"Vậy thì quay lại chở Chân Không, người khác không cần quản nữa, tôi không tin đánh xong trận này, còn có người dám tới chọc đám Âu Dương Nhật." Keisy không kiên nhẫn nói.

Bạch Thiên suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, thế là theo như Keisy nói, trở lại bay thấp qua mọi người, sau đó một phát kéo Chân Không lên, mà Chân Không thoạt nhìn có chút muốn chạy trốn.

Suy tư một hồi, Bạch Thiên vẫn là quyết định nhắn nhủ một chút với Âu Dương Nhật và Long Vũ Điệp ở phía dưới: "Nhật, Vũ Điệp, chúng tôi phải đi truy lùng cường đạo, các người đi trước đi! Mặc dù hẳn là sẽ không có cường đạo đuổi tới nữa, chẳng qua các người vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì an toàn hơn."

Có điều Âu Dương Nhật sớm đã ngây dại rồi, hắn căn bản chưa có từ trong cảnh tượng long xà không trung đại chiến vừa rồi tỉnh táo lại, cả người chỉ là đờ đẫn gật đầu về phía Bạch Thiên, chỉ hi vọng Bạch Thiên có thể để con yêu quái toàn thân đỏ rực kia rời khỏi cho mau.

"Mau đi, sóng ma lực càng ngày càng nhỏ rồi, xa nữa tôi sẽ cảm ứng không được mất." Keisy không ngừng thôi thúc.

Bạch Thiên gật đầu, lập tức chỉ huy Liệt Diễm bay về hướng Keisy nói, nhưng một tiếng la to của con gái lại khiến Bạch Thiên quay đầu.

"Bạch Thiên, chờ một chút! Chúng ta còn sẽ gặp mặt không?" Mắt thấy Bạch Thiên sắp rời khỏi rồi, Long Vũ Điệp cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, lập tức cuống cuồng la lớn.

Bạch Thiên quay đầu nhìn Long Vũ Điệp, cười cười hô trở lại: "Võ lâm đại hội gặp đi!"

"Anh nhất định phải tới đó!" Long Vũ Điệp dốc toàn lực la lên, nhưng thân ảnh của đám người Bạch Thiên sớm đã dần dần đi xa, cô cũng không xác định đối phương có nghe thấy không, dưới lòng không khỏi có chút ủ rũ.

"Được!"

Lúc này xa xa phía trước truyền đến trả lời của Bạch Thiên, Long Vũ Điệp nghe tiếng lập tức lại ngẩng đầu lên, vọng về phía Bạch Thiên rời khỏi, bên miệng nổi lên nụ cười mừng rỡ.

Trong lòng của Âu Dương Nhật lại hỗn loạn thành một đống, không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi... nụ cười bình dị gần gũi và thực lực cao cường của Bạch Thiên còn có hai con yêu quái khủng bố kia, cộng với nét mặt tươi cười đỏ hồng của Long Vũ Điệp...

◊◊◊◊

"Nhị ca, những người kia rốt cuộc là lai lịch gì? Hai con yêu quái đó..." Nói đến đây, Trần Dũng, cũng chính là gã nam thô tráng trong ba huynh đệ kết bái liền không nhịn được sợ run cả người, màn long xà đại chiến vừa rồi thực sự vượt quá tưởng tượng của mọi người rồi.

Cho dù vẫn luôn là nhân vật quân sư trong ba người, Vương Thư Quân sắc mặt cũng tái nhợt trả lời: "Ta làm sao biết được?"

"Nhị ca, không phải nói anh cái gì cũng biết sao? Trên trời gì đó, còn dưới lòng đất..." Trần Dũng có chút không vui phản bác.

"Trên trời thông thiên văn, dưới đất tường địa lý." Vương Thư Quân sắc mặt xanh xám nói, đồng thời nổi nóng ở đáy lòng, hai con quái vật kia đừng nói Vương Thư Quân hắn không biết, ngay cả "Đa Nhĩ Lâu" chuyên rao bán tình báo kia cũng chưa chắc nói ra được lai lịch của hai con quái vật đó.

"Được rồi! Hai người các ngươi dừng ồn nữa." Gã nam cao gầy Lâm Quý Vân giận dữ khiển trách hai người.

Nghe thấy trách mắng của đại ca, Vương Thư Quân và Trần Dũng sắc mặt đều xấu hổ im tiếng, lặng lẽ ở một bên chờ đợi Lâm Quý Vân mở miệng nói chuyện.

Lâm Quý Vân có chút đau đầu ngồi phịch xuống ghế, sớm ở lúc thuộc hạ hồi báo cướp bóc thất lợi, còn miêu tả đặc trưng của nhóm người đó, dưới thuyết minh của nhị đệ Vương Thư Quân, hắn đã biết hình vẽ mặt trời trên thân đoàn người đó là biểu tượng của phái Triều Dương, đồng thời dựa vào thuyết minh của cường đạo thủ hạ, suy đoán người chỉ huy trong đó rất có khả năng là Âu Dương Nhật thiếu chủ phái Triều Dương. Vốn Lâm Quý Vân dựa vào đó gia tăng nhân thủ và ba người họ đích thân xuất mã, bắt Âu Dương Nhật này trở về, rồi đòi tiền chuộc với phái Triều Dương, ai ngờ đột nhiên bốc ra hai người chẳng biết ở đâu, còn chỉ huy hai con yêu quái, buộc mình không thể không xuất ra bạch xà.

Kết quả vậy mà vẫn là bị thua, sắc mặt của Lâm Quý Vân thật là khó coi đến cực điểm, con bạch xà đó thế nhưng đã tốn của hắn không ít tiền, vốn là chuẩn bị dùng để báo thù, bây giờ lại có thể tiêu tùng rồi.

"Đại ca?" Vương Thư Quân có chút lo lắng nhìn sắc mặt âm trầm của Lâm Quý Vân, trong lòng đại khái hiểu ngọn nguồn, vội vàng lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng nữa, đại ca, cùng lắm sau này làm thêm mấy vụ làm ăn, lại tới chỗ người kia mua mấy con yêu quái về là được, đại thù của anh chung quy có thể báo."

Sắc mặt của Lâm Quý Vân đột nhiên thay đổi, vươn tay ý bảo Vương Thư Quân im tiếng, hiện trường lặng im một hồi, mãi sau khi không có phát giác bất cứ tiếng động nhỏ nào, hắn mới thu hồi tay lại, chỉ là trong lòng vẫn khó hiểu vừa rồi dường như cảm giác thấy có người tồn tại.

"Đại ca, anh cũng quá căng thẳng rồi, ở đây là sơn trại của chúng ta, ngay cả đoàn cường đạo khác cũng không biết chỗ của chúng ta, những yêu ma quỷ quái kia vừa lại không có lập tức đuổi tới, làm sao có khả năng tìm được chúng ta." Trần Dũng rất có tự tin đối với tính ẩn kín của cái sơn trại này.

"Hừ hừ!"

Trần Dũng lập tức quay đầu nhìn Vương Thư Quân, lớn tiếng quát: "Thế nào? Nhị ca, sơn trại này thế nhưng là chính anh làm, anh nếu sợ có người tìm tới cửa, chính là anh tự xem thường mình."

Lúc này mắt của Vương Thư Quân lại trợn rất lớn, thần sắc trên mặt trở nên quái dị. Mà Lâm Quý Vân cũng lập tức đứng lên, âm thanh có chút phát run hỏi: "Lão nhị, âm thanh vừa rồi chẳng lẽ không phải ngươi..."

Vương Thư Quân cứng đờ lắc đầu, thấy vậy, trong lòng Trần Dũng cũng nổi lên gai ốc, như là muốn thêm can đảm mà la lớn: "Làm sao không phải là anh, nhị ca? Anh là muốn dọa tôi đúng không? Đừng có dọa người à, nhị ca!"

"He he..."

Quái thanh liên tiếp khiến cho ba người đều hoảng lên, vội vàng nhìn đông ngó tây tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, đồng thời đáy lòng không ngừng hoảng loạn cầu khẩn: "Hi vọng là gặp quỷ đi à!" ... "Thấy quỷ tốt hơn, thấy quỷ chung quy tốt hơn nhìn thấy mấy con yêu ma quỷ quái kia." ... "Trời ơi! Mặc dù ta không tin có quỷ, chẳng qua bây giờ bắt đầu tin rồi, cho ta quỷ đi!" ...

"Nhìn trái liếc phải cái gì vậy hả các ngươi, nhìn phía trên nè!"

Một âm thanh đột nhiên truyền đến, nhắc nhở ba người phía dưới, chẳng qua âm thanh này nghe lên trái lại chẳng hề giống quỷ chút nào, vừa không âm trầm cũng không khủng bố, nếu thật muốn hình dung cái âm thanh này, vậy chỉ có một câu có thể nói là vô cùng chuẩn xác —- nghe thật muốn đánh!

Trong lòng ba người cả kinh, sắc mặt khó coi đồng thời chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tiên đập vào tầm mắt bọn họ chính là, một cậu bé tóc lục ngồi trên xà ngang đang nhe hàm răng trắng sáng cười chào hỏi với bọn họ: "Hi!"

Lòng của ba người phát lạnh, vừa lại nhìn thấy chàng trai mắt bạc và mắt vàng ở hai bên trái phải cậu bé tóc lục, bọn họ mặc dù không biết tiểu quỷ tóc lục này là ở đâu ra, nhưng hai người bên cạnh... chẳng phải chính là người vừa rồi ngồi ở trên hai con yêu quái kia sao?

"A!"

Trần Dũng kêu lên một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu Liệt Diễm bên cạnh Bạch Thiên, nhưng mà tiểu Liệt Diễm lại chỉ là biếng nhác liếc Trần Dũng một cái, ánh mắt đó giống như là đang khinh bỉ Trần Dũng thật là ít thấy chuyện lạ.

Hai phe đội ngũ sau khi nhìn nhau một hồi, Lâm Quý Vân bất đắc dĩ thở ra một hơi thật dài, sắc mặt ảm đạm ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi phất phất tay nói: "Các ngươi muốn bắt cứ bắt đi, ta biết bằng vào năng lực ba người bọn ta, vẫn không được các ngươi xem ở trong mắt."

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Quý Vân, Keisy nhíu mày nói: "Chỉ cần các ngươi hợp tác tốt, không có ai sẽ bắt các ngươi."

Vương Thư Quân vừa nghe thấy có thể thương lượng, lập tức mở miệng hỏi: "Có chuyện để thương lượng, có chuyện để thương lượng! Chỉ cần thiếu hiệp cần, tại hạ há có đạo lý không liều mạng để giúp."

"Bớt nói nhảm."

Keisy kéo kéo Leola và Bạch Thiên, ý bảo hai người bọn họ mang mình nhảy xuống xà ngang, Chân Không bên cạnh cũng lập tức nhảy xuống theo. Có mấy cái chỗ dựa này, Keisy ngữ khí cao ngạo nói thẳng với ba tên cường đạo kia: "Ta sẽ vào thẳng vấn đề, các ngươi làm sao lại biết sử dụng triệu hồi trận?"

"Triệu hồi cái gì?" Vương Thư Quân ngẩn người, không hiểu ý của Keisy lắm. Keisy không kiên nhẫn giải thích: "Chính là cái trận mà các ngươi dùng để triệu hồi bạch xà kia."

Vương Thư Quân nhíu mày, nhìn hướng đại ca Lâm Quý Vân, không biết nên làm sao trả lời, mà Lâm Quý Vân cũng trầm mặt, người bán thứ này cho bọn họ thực sự không phải người hắn có thể chọc được, nếu như bị người kia biết, mình sợ rằng mạng khó giữ được.

"Ngươi vì sao muốn biết điều đó?" Lâm Quý Vân dè dặt hỏi, nếu chỉ là muốn mua lấy, vậy trái lại cũng không sao cả.

Keisy nghe thấy câu hỏi này, tâm tư xoay chuyển mấy vòng, không rõ ràng mà trả lời: "Muốn giao lưu một chút ấy mà, ngươi biết đó, bọn ta cũng có hai thứ như thế."

Lâm Quý Vân không khỏi thốt lên: "Các ngươi và người đó có quan hệ?"

Bọn ta và người đó có quan hệ? Keisy lập tức phân tích câu này, lấy phản ứng của Vương Thư Quân để xem, bọn họ sợ rằng căn bản không biết cái gì là triệu hồi trận, nói lên như thế, có lẽ là có người cung cấp cho bọn họ, cũng chính là "người đó" trong miệng Lâm Quý Vân. Mà lấy xưng hô "người đó" của Lâm Quý Vân để xem, bọn họ và đối phương chắc hẳn cũng không quen thuộc, chỉ là có chút cố kỵ cái người đó, bằng không sẽ không ở lúc nguy cấp tính mạng, vẫn không chịu dễ dàng tiết lộ.

Nghĩ đến đây, Keisy nhàn nhạt cười một cái, bắt đầu phát huy kỹ năng thiện trường nhất của mình: "Người đó? Ngươi là xưng hô hắn như thế sao? Cũng tốt... tên của hắn đích xác không thể tùy tiện nói."

Lâm Quý Vân vừa nghe, tưởng rằng Keisy quả nhiên có quan hệ với người đó, không khỏi bắt đầu lo lắng người trước mắt không biết là đồng bọn hay là kẻ thù của người đó.

"Thật là hoài niệm! Nhớ lúc đó bọn ta còn cùng nhau tu nghiệp." Keisy làm ra vẻ nhớ lại.

"Ngươi và hắn cùng nhau tu nghiệp?" Không chỉ Lâm Quý Vân lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả Vương Thư Quân và Trần Dũng cũng trừng lớn mắt trên dưới đánh giá Keisy.

Keisy cũng phát giác mình hình như nói xạo quá mức rồi, lập tức nổi nóng nói: "Đừng nhìn cái dáng vẻ này của ta, ta thế nhưng không phải là người các ngươi có thể tưởng tượng được. " Dưới tình thế cấp bách, Keisy không biết đã sai cái gì đành dùng loại lời nói hàm hồ đến cực điểm này, hi vọng có thể gạt được qua cửa.

Lâm Quý Vân ngẩn người, tiếp đến trái lại gật đầu, lộ ra biểu tình lý giải. Có lẽ là sự khó tin của hai con yêu quái kia đã khiến cho ba người này kinh ngạc vạn phần, người trước mắt này nếu như là cái cao nhân cải lão hoàn đồng, vậy đây vẫn tương đối khiến người tin tưởng.

Giống như nghĩ đến cái gì, Lâm Quý Vân vội vàng đứng dậy, cúi người thật sâu với Keisy, xin lỗi nói: "Thì ra như thế, vãn bối Lâm Quý Vân có mắt không nhận ra tiền bối, vậy mà dám sơ sót trước mặt tiền bối, Quý Vân tại đây bày tỏ áy náy sâu sắc."

c... Xem ra tui ca ngưi đó hn là rt ln! Trong lòng Keisy ôm bụng cười ầm lên, cái gã tự xưng là Lâm Quý Vân trước mắt này thoạt nhìn cũng ba mươi mấy rồi, mình chẳng qua là tên nhóc mới tròn hai mươi vậy mà trở thành tiền bối của hắn! Chẳng qua trên biểu hiện, Keisy vẫn làm ra vẻ hài lòng gật đầu, tư thái này thế nhưng là cậu học được từ Lý lão đầu, đảm bảo mười phần như cái "tiền bối".

Chân Không trái lại nhìn đến mồ hôi đầy đầu, vừa nhìn đã biết Keisy chắc chắn là đang mô phỏng sư phụ của mình, đây thật là khiến Chân Không nín cười nín đến cơ bụng cũng sắp bong gân rồi.

"Quý Vân hiền chất không cần đa lễ, lão phu há là người lòng dạ hẹp hòi sao, ha ha ha."

Keisy chống hông hào sảng cười lớn, đây khiến Bạch Thiên không giỏi nói dối cũng có chút đỏ mặt thay cậu rồi, đồng thời cũng rất đồng tình với ba người bị lừa đến xoay vòng vòng. Hắn vội vàng thấp giọng nhắc nhở Keisy: "Mau chóng điều tra ra chân tướng đi."

Vốn còn muốn hưởng thụ thêm một chút mùi vị làm cao nhân tiền bối, chẳng qua Bạch Thiên cũng đã thúc giục như thế rồi, Keisy cũng chỉ có gãi gãi mặt, đứng đắn hơn.

"Dám hỏi tiền bối, hai vị này là?" Lâm Quý Vân có chút tò mò hỏi.

"Oh, là đại sư huynh và nhị sư huynh của ta." Keisy thuận miệng trả lời.

"Lâm Quý Vân ra mắt hai vị tiền bối." Tiếp đến hắn lại là hai lần cúi người thật sâu, đây không khỏi khiến Bạch Thiên đỏ mặt, toàn thân không thích hợp, vừa lại cảm thấy rất là áy náy.

Leola lại chỉ là nhàn nhạt liếc Lâm Quý Vân một cái.

"Ngươi vẫn thật không giống cái cường đạo đấy, ta còn tưởng rằng cường đạo đều là rất thô lỗ, nói chuyện gầm rú vừa lại hở một tí là hô giết hô đánh." Keisy đánh giá trên dưới Lâm Quý Vân, người này xem ra ăn mặc vẫn rất giống cường đạo, áo vải thô quần sợi gai thô, chỉ là khí chất bên ngoài tỏ ra khá giống thư sinh... mà Vương Thư Quân bên cạnh cũng là dáng vẻ trí thức nhiều hơn giống cái cường đạo, về phần Trần Dũng trái lại thật sự giống cái cường đạo.

Nghe Keisy nói như thế, Lâm Quý Vân không khỏi u ám thất sắc, mà Vương Thư Quân và Trần Dũng lại là đầy mặt căm tức. Thấy sắc mặt ba người này quái dị, Keisy vừa lại nổi lên lòng tò mò, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Quý Vân chỉ là lắc đầu cười khổ, nhưng Trần Dũng bên cạnh thế nhưng không nhịn được, lập tức trách móc một hồi: "Đó là bởi vì đại ca và nhị ca vốn không phải cường đạo, bọn họ là bị kẻ tiểu nhân hãm hại, cho nên không thể không chạy vào dãy núi Liên Đạo, tôi cũng là ở lúc đó gặp gỡ đại ca và nhị ca, còn đánh lớn một trận với bọn họ, chẳng qua đó là lần tôi đánh một cách sảng khoái nhất, về sau liền nhận hai người bọn họ làm đại ca và nhị ca."

Lâm Quý Vân vẫn là bộ dạng thất hồn lạc phách, Vương Thư Quân lúc này cũng thở dài mấy tiếng: "Vốn còn có chút hùng tâm tráng chí, muốn ở dãy núi Liên Đạo phát triển thế lực, để đợi đến cái ngày có thể lật đổ tên tiểu nhân kia, ai ngờ ngay cả muốn nuôi sống người phía dưới cũng rất khó khăn, những thương khách kia không phải có hàng đống bảo vệ hộ vệ, thì cũng là giao phó lộ phí cho đoàn cường đạo nào đó trong núi, để bọn chúng ra mặt bảo hộ. Nếu không phải bắt đắc dĩ, chúng tôi làm sao lại mạo hiểm đi cướp bóc võ lâm nhân sĩ? Thực sự là bởi vì không có biện pháp rồi..."

"Các ngươi không biết đi đánh cướp thôn xóm và thành lân cận hả?" Keisy trợn lớn mắt, ngửi thấy một cỗ mùi bần cùng mà cậu không thích nhất.

"Cái này..." Lâm Quý Vân đột nhiên hồi thần lại, ngượng ngùng giải thích: "Người trong thôn phần lớn đều rất khốn cùng, không có tiền gì, chúng tôi nếu cướp đồ ăn còn lại duy nhất của bọn họ, vậy bọn họ liền không thể trải qua mùa đông rồi, mà thành thì lại không phải người bang chúng tôi có thể cướp được."

"Làm tốt lắm!" Bạch Thiên không nhịn được hô to, cách làm không có cưỡng đoạt đồ ăn của thôn dân của ba người này thật là khiến hắn sâu sắc tán đồng.

Chân Không cũng liên tiếp gật đầu, hết sức ngợi khen lòng người của đám người Lâm Quý Vân.

Lâm Quý Vân được Bạch Thiên khen như thế, mặt cũng đỏ lên, chỉ có vâng vâng dạ dạ cảm tạ khen ngợi của Bạch Thiên.

"Thật, thật... bần cùng!" Keisy không khỏi lẩm bẩm, vốn định thừa dịp vơ vét chút phí bảo hộ, ai ngờ người nghèo, ngay cả cường đạo gặp phải cũng trống trải tay áo ... Sai! Quần áo của bọn họ ngay cả tay áo cũng không có.

"Được rồi, được rồi, mau nói cho bọn ta người đó rốt cuộc ở đâu?" Keisy không khỏi hét lớn, chỉ sợ lát nữa Bạch Thiên với những người này làm quen rồi, cứ đòi đi giúp người ta báo thù, đó thật là không trộm được gà, còn lãng phí một đống thóc.

Lâm Quý Vân gật đầu, cung kính trả lời: "Nếu tiền bối và người đó là đồng môn cùng tu nghiệp, vậy thì tại hạ cũng không giấu diếm nữa, theo Quý Vân biết, người đó hẳn chính là chủ thượng của Sát Long Lâu."

"Salon lâu? Ta cũng đâu muốn cắt tóc." Keisy lẩm bẩm.

Nghe thấy ba chữ Sát Long Lâu, sắc mặt của Leola đột nhiên cứng đờ, chỉ là người khác vẫn còn đang đàm thoại, trái lại không có ai phát hiện dị trạng của hắn. Lúc này mày của Leola nhíu rất chặt, thần sắc có chút phiêu di bất định, quanh thân bắt đầu phát tán ra hàn khí mãnh liệt.

"Mình có phải là bị cảm rồi không? Làm sao cảm thấy càng ngày càng lạnh rồi." Keisy mặt đau khổ kéo kéo áo của mình, nhưng hàn khí vẫn không ngừng thấm vào trong lòng.

Lúc này Lâm Quý Vân vô tình nhìn hướng Leola, lại ngay tại chỗ cứng ngắc thành một khối băng. Vương Thư Quân kỳ quái nhìn đại ca, sau đó thuận theo tầm mắt của Lâm Quý Vân nhìn qua, ai ngờ vừa nhìn, liền khiến hắn răng run cầm cập nói không ra lời, mà Trần Dũng dây thần kinh to nên lực chịu dựng trái lại tốt hơn hai người kia, sau khi nhìn qua theo, không bị lạnh đến kết băng như bọn họ, chỉ là kêu ré lên.

Keisy khó hiểu nhìn phản ứng quái dị của Trần Dũng, mà Bạch Thiên và Chân Không sớm đã phát giác không đúng lắm cũng đồng thời quay đầu nhìn hướng Leola, lại thấy hai người nuốt nuốt nước miếng, sau đó chầm chậm lùi sang một bên, chỉ còn lại Keisy vừa lại rùng mình một cái, hai tay bạt mạng chà xát vào nhau làm ấm, vừa trách móc kêu lên: "Bây giờ là làm sao? Ma ám rồi hả?"

Bạch Thiên và Chân Không ra sức chỉ vào phía sau Keisy, chớp mắt chớp đến mắt cũng sắp vọp bẻ rồi, Keisy lúc này mới khó hiểu gãi mặt chầm chậm quay đầu...

"Óa! Leola, anh không dưng làm máy tạo băng gì vậy chứ?"

Keisy cũng lập tức liên tục lùi mấy bước, sau khi lùi thẳng đến phía sau Bạch Thiên mới ló đầu ra hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Mặt của Leola vừa lạnh... không, là buốt luôn rồi, ở lúc mọi người đều sắp chống đỡ không nổi, hắn mới chầm chậm phun ra một câu: "Sát Long lâu là tổ chức sát thủ lớn nhất."

Tổ chức sát thủ? Chủ thượng... Keisy đột nhiên nhớ tới chủ thượng này chính là thượng cấp đầu đỉnh của Leola! Cậu vừa chuyển động, run rẩy rơi xuống rất nhiều vụn băng trên người, sau đó ở trong ánh mắt kính nể của người khác đi đến bên cạnh Leola, còn vỗ vỗ vai hắn: "Chẳng qua chỉ là sát thủ mà, anh bây giờ còn sợ cái gì hả?"

Leola lúc này mới hồi thần lại, có chút do dự nhìn hướng Keisy, mà Keisy lại dùng lực đấm vào ngực Leola một cái, không kiên nhẫn hét lớn: "Sợ cái rắm! Tổ chức sát thủ đệ nhất thì có làm sao, tới một người chúng ta giết hai người, tới một đống chúng ta liền đem tổ chức sát thủ trên trên dưới dưới giết sạch sẽ! Chủ thượng? Hừ, xem tôi ngày nào đó đem hắn "chử thượng"!" (Chử thượng: nấu lên)

Nghe thấy một hồi hăm hở của Keisy, mặc dù biết thực lực của Keisy không làm sao tốt, Leola vẫn là nhàn nhạt cười: "Tôi không thể giết người."

"Được rồi, được rồi, anh cứ phụ trách đánh ngất tất cả, tôi sau đó vất vả một chút một súng giải quyết một người là được!" Keisy không định tiếp tục xoay quanh cái đề tài này.

Keisy lập tức chống nạnh, la lên với ba anh em cường đạo đang đóng băng: "Giã đông đi! Ta còn có chuyện muốn hỏi các ngươi."

Bị Keisy la lên như thế, Lâm Quý Vân hồi thần đầu tiên, hít thật sâu mấy hơi mới nói: "Khí thế thật là khủng khiếp!"

"Danh hiệu máy tạo băng của huynh đệ ta thế nhưng không phải gọi chơi, bớt nói nhảm đi." Keisy lập tức chuyển đề tài: "Ngươi nói người đó là chủ thượng của Sát Long Lâu? Ba ngươi các ngươi làm sao lại gặp gỡ hắn?"

"Tiền bối, ngài thật sự quen biết người đó sao?" Sắc mặt của Vương Thư Quân thay đổi, từ câu hỏi vừa rồi của Keisy nghe lên, vậy mà không giống thật sự biết được người đó.

Keisy chầm chậm quay đầu qua, lộ ra một nụ cười sáng chói khiến người dựng tóc gáy, sau đó trực tiếp nói: "Ờ, không quen."

Ba người Lâm Quý Vân như bị sét đánh ầm ầm, ngay tại chỗ đơ ra không biết làm sao.

"Này, dù sao các ngươi cũng đã tiết lộ thân phận của người đó rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, không bằng mau chóng đem sự tình thành thật nói một lần, nếu không coi chừng ta để cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! He he..." Lời vừa nói xong, khuôn mặt baby của Keisy nhất thời phủ lên một lớp bóng mờ, nói thật, lời uy hiếp này hình như không làm sao dọa người, chẳng qua đối với ba người vừa rồi mới nhìn thấy hai con rồng phát uy mà nói, đây cũng đủ rồi.

Trần Dũng là người đầu tiên không nhịn được tức, tức đến trực tiếp xuất đao chém về phía Keisy, vừa rống giận: "Ngươi vậy mà dám gạt bọn ta!"

Keisy vừa thấy tình huống không ổn, lập tức cũng rút ra súng lớn, lúc này Leola đứng ở bên cạnh cũng nâng cao tinh thần cảnh giới, chỉ cần đao của đối phương có tính khả năng đả thương đến Keisy, Leola liền sẽ lập tức ra tay, mà thực lực của Keisy mặc dù chẳng ra làm sao, nhưng vẫn là đủ để đối phó Trần Dũng rồi.

Chỉ thấy Keisy cấp tốc niệm lên đoản chú, sau đó nhắm súng vào Trần Dũng, lập tức bắn ra một quả hỏa cầu về phía hắn. Trần Dũng nào biết hỏa cầu này là cái gì, dưới hoảng hốt né tránh, vẫn là bị nửa quả hỏa cầu ầm lên người, ngay tại chỗ bị nổ văng vào góc, trên người còn bốc lửa, hắn vội vàng bạt mạng lăn lộn muốn dập lửa.

Lâm Quý Vân và Vương Thư Quân thấy vậy, cũng vội vàng phóng lên giúp hắn dập lửa, đợi sau khi lửa rốt cuộc cũng bị dập tắt, Lâm Quý Vân thở hổn hển nhìn hai huynh đệ của mình một cái, dưới lòng nhất thời đã có quyết định. Chỉ thấy hắn ưỡn thân đi đến trước mặt Keisy, phịch một tiếng quỳ xuống, còn liên tiếp dập đầu.

"Đại ca?"

Vương Thư Quân và Trần Dũng đều kinh hô lên, muốn tiến lên đỡ Lâm Quý Vân dậy, lại bị Lâm Quý Vân quát một tiếng ngăn cản: "Hai người các ngươi đừng qua đây!"

Hai người nhất thời cứng đờ, trên mặt đều lộ ra thần tình bi phẫn.

Cả người Lâm Quý Vân phủ phục trên đất, rầu rĩ nói với Keisy: "Tiền bối muốn biết cái gì, tại hạ đều có thể nói, nhưng Quý Vân chỉ cầu tiền bối bỏ qua cho hai huynh đệ của tôi, bọn họ đều là bị tôi kéo xuống nước. Ngoài ra, khẩn cầu tiền bối tạm thời đừng đi tìm người đó, xin để cho Quý Vân cùng người đó giao dịch một lần nữa, Quý Vân cần yêu quái của hắn đi báo đại thù."

Bạch Thiên vừa nhìn thấy bộ dạng cả người quỳ xuống đất của Lâm Quý Vân, vừa lại nghe thấy lời hắn nói, lập tức liền nảy sinh lòng đồng cảm, giọng mang trách cứ nhìn Keisy: "Keisy, đừng có quá đáng." Nói xong, lập tức đi về phía Lâm Quý Vân, muốn đỡ hắn lên.

Keisy nhíu mày, dáng vẻ tôi không sai nói: "Tôi cũng đâu có làm sao, chỉ là gạt bọn họ một chút mà thôi, ai biết hắn đột nhiên đập đầu rồi."

Bạch Thiên muốn kéo Lâm Quý Vân dậy, nhưng hắn lại làm sao cũng không chịu dậy, bạt mạng vùng vẫy, đồng thời đầu vẫn dập thẳng xuống đất mấy cái, tiếng đập nặng nề kia khiến người cả kinh, trên mặt đất lập tức để lại máu đỏ tươi. Bạch Thiên vừa nhìn, trong lòng cả kinh, lập tức ra sức chống giữ Lâm Quý Vân, không để cho hắn tiếp tục dập đầu nữa.

"Ngươi làm gì vậy? Chê đầu mình quá cứng hả?" Keisy trợn lớn mắt, khó có thể tin nhìn Lâm Quý Vân máu chảy đầy mặt.

Lâm Quý Vân mặc dù được Bạch Thiên chống giữ, nhưng vẫn đỏ mắt bạt mạng vùng vẫy, ngay cả xương cốt toàn thân cũng phát ra tiếng rắc rắc, Bạch Thiên nhất thời kinh hãi, hơi lỏng tay, rất sợ Lâm Quý Vân sẽ bởi thế gãy xương bị thương, kết quả lại bị hắn vùng ra. Lâm Quý Vân vừa vùng ra, lập tức lại liền nhào về phía Keisy, Leola thấy vậy vội vàng lắc mình đến trước mặt Keisy, tránh cho cậu bị Lâm Quý Vân ngộ thương.

Nhưng thấy Lâm Quý Vân chỉ là nhoài người đến trước mặt Keisy, vừa lại bắt đầu liên tiếp dập đầu, âm thanh càng thê lương: "Tiền bối! Tôi cầu xin người, trước hết để cho Quý Vân đi tìm người đó, Quý Vân thật sự cần loại yêu quái đó! Nếu không, nếu không người nhà tôi đều chết một cách không đáng, ngay cả em gái mười tuổi của tôi cũng không có tránh qua được kiếp này, bọn họ đều chết rất thảm... Cha tôi ông, ông ấy cũng vì bảo hộ Quý Vân, ngay cả toàn thây cũng không thể để lại, bây giờ có thể giúp bọn họ đòi lại công đạo liền chỉ còn Quý Vân thôi, tôi cầu xin người đó, tiền bối!"

Keisy sớm đã ngây ngẩn, mới đầu chỉ là cảm thấy thú vị, đồng thời thân là thuật sĩ, cậu rất tò mò cái trận triệu hồi này vì sao lại xuất hiện ở thế giới khác mà thôi, hoàn toàn không có ngờ đến Lâm Quý Vân lại kích động thành như thế.

Lúc này, Vương Thư Quân và Trần Dũng cách mấy bước cũng lặng lẽ đi qua, hai người không nói lời nào liền quỳ xuống, cùng dập đầu với Quý Vân, nhất thời trong cả cái đại sảnh, chỉ nghe thấy tiếng dập đất khiến người kinh hãi của ba người kia, trên sàn nhà cũng dần dần xuất hiện càng nhiều vết máu nổi bật khiến người kinh hoảng.

Keisy chỉ là trầm mặc nhìn bọn họ, khi Bạch Thiên và Chân Không muốn đỡ bọn họ lên, Keisy lại chớp chớp mắt, tay làm cái động tác đánh ngất, Keisy vừa làm xong ám chỉ, chỉ thấy thân ảnh của Leola chợt lóe, thân thể của ba người Lâm Quý Vân nhất thời ngã đổ xuống đất.

"Được rồi! Bây giờ, chúng ta nên suy nghĩ phải làm sao rồi." Keisy hiếm khi lộ ra biểu tình nghiêm túc, đôi mắt xanh thẳm thoạt nhìn thâm trầm giống như biển cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top