Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9 - 7

Chương 7: Long Hoàng chi tâm

"Này! Kiếm Lan, anh hẳn là có đối đãi chị tôi tốt chứ?" Keisy nguy hiểm nheo mắt, mặc dù lúc đó cậu đi một cách thoải mái, nhưng khó tránh vẫn là lo lắng Kiếm Lan sẽ xử tệ với chị của mình, thừa dịp lộ trình bay đến Liên Minh Thương Tế xa xôi, Keisy cũng bắt đầu bức cung.

Kiếm Lan bay ở phía trước trượt mạnh một cái, ngay cả quay đầu cũng không có mà nói: "Mị Cơ sống rất tốt, tôi vốn cũng định đưa cô ấy đến Liên Minh Thương Tế, nhưng cô ấy không chịu đi, tôi đành phải để hai người trong Lục Đại Cấm Kỵ phụ trách bảo vệ cô ấy."

"Oh, dùng một phần ba thực lực để bảo hộ chị tôi, được rồi, miễn cưỡng coi như có thể." Keisy miễn miễn cưỡng cưỡng nói, mặc dù cậu biết ở loại thời khắc yếu mệnh này, Kiếm Lan còn phái ra hai người trong Lục Đại Cấm Kỵ phụ trách an toàn của Mị Cơ, đó đã coi như là vô cùng bảo vệ chị ấy rồi.

Kiếm Lan lại hơi hơi có chút lúng túng, nếu không phải đối lưng vào Keisy, sợ rằng Keisy thật sẽ nhảy dựng lên, cười nhạo trắng trợn đối với bộ mặt đỏ bừng của hắn một phen, nhưng cho dù là đối lưng, dưới quan sát kỹ, vẫn nhìn ra được tai của Kiếm Lan đang phát đỏ đây.

Chỉ là Keisy và Bạch Thiên lại không có bao nhiêu tinh thần đi chú ý, bọn họ bay một mạch về phía Liên Minh Thương Tế, trên đường cũng dừng lại nghỉ ngơi hai đêm, nhưng chậm chạp không thấy Leola đuổi tới, Misery cũng không có truyền đến bất cứ tin tức nào, tâm tình của hai người đều có chút trầm trọng, vừa mới cứu Leola từ trong tay Gre ra, bây giờ vừa lại rơi vào trong tay của Long Hoàng, Keisy thật không biết, rốt cuộc Leola mệnh khổ, hay bọn họ thân là đồng bạn của Leola mệnh khổ hơn.

"Liên Minh Thương Tế ở ngay phía trước rồi." Kiếm Lan chỉ vào đại lục có thể nhìn thấy thấp thoáng phía trước, đồng thời tăng nhanh tốc độ phi hành, ra ngoài mấy ngày, Kiếm Lan sớm đã mong mỏi về nhà, chỉ đợi đưa hai người này đến Liên Minh Thương Tế, liền định ra roi thúc ngực chạy vội về Acalane.

Keisy và Bạch Thiên bay lâu như thế, sớm cũng muốn mau mau xuống đất rồi, đồng thời vừa lại hơn một năm không thấy Mai Nam và Thanh Thanh, tâm tình nôn nóng của bọn họ cũng không ít hơn Kiếm Lan, Liệt Diễm phóng còn vượt qua Kiếm Lan đây.

Mấy người vừa mới hạ xuống đất, xung quanh liền vây lên mười mấy cỗ trang giáp, thấy tư thái cảnh giới của những trang giáp chiến sĩ, Kiếm Lan vội vàng hô to: "Tôi là Kiếm Lan của đế quốc Acalane phái tới, đã có báo bị với Liên Minh."

Trang giáp chiến sĩ cầm đầu lập tức ấn ấn lên màn hình của mình, một hồi sau, trang giáp chiến sĩ cung kính nói: "Mời bên này."

Keisy và Bạch Thiên vội vã lướt qua đường phố của Liên Minh Thương Tế, trên đường phố trước giờ ít có rồng xuất hiện, không ít người đều nghiêng mắt nhìn, chỉ là hai người cũng đều không để ý, đồng bạn rất lâu chưa thấy mới là chuyện trọng yếu nhất trong lòng bọn họ, biết bạn bè bây giờ đang ở trung tâm huấn luyện lớn nhất của Liên Minh Thương Tế, hai người bất chấp nghỉ ngơi, cứ chạy thẳng một mạch.

Chỉ chốc lát, hai người liền vọt đến trung tâm huấn luyện, dưới mấy phen dò hỏi, hai người đi về phía sân huấn luyện đặc biệt, mới đi đến bên ngoài sân huấn luyện, một cỗ trang giáp Hắc Thiên Sứ mỹ lệ lập tức thu hút chú ý của hai người, cỗ trang giáp này không chỉ là ngoại hình mỹ quan mà thôi, mỗi một động tác đều nhịp nhàng và hữu hiệu, kiếm trên tay đang từ đủ loại góc độ bổ về phía đối thủ, thân hình ưu mỹ lưu loát thay đổi tư thế ở không trung. Tư thái chiến đấu của cỗ Hắc Thiên Sứ này chừng như là đang nhảy một điệu múa tử vong ưu mỹ.

Đối thủ của Hắc Thiên Sứ càng khiến Keisy và Bạch Thiên kinh ngạc, so với trang giáp cao gần mười mét, đối thủ kia thật là nhỏ một cách đáng thương, thuật sĩ dùng phi hành thuật phiêu ở không trung đang dựng vòng bảo hộ, bảo hộ mình một cách hoàn mỹ vô khuyết, mặc cho Hắc Thiên Sứ công kích làm sao, đều không thể đánh vỡ phòng ngự của người đó.

"Wow, Thanh Thanh và Mai Nam trở nên thật là lợi hại." Bạch Thiên không khỏi tán thán, vốn cho rằng mình đã tiến bộ không ít, nhưng hôm nay nhìn thấy bạn bè mới biết, thành viên của tiểu tổ rước họa Acalane không có một ai là đang dậm chân tại chỗ.

"Bạch Thiên, chúng ta lên." Ánh mắt của Keisy đầy là hứng thú muốn thử xem sao, cậu chẳng những muốn biết đồng bạn đã tiến bộ bao nhiêu, đồng thời cũng muốn thử xem năng lực của mình.

Nhìn chiến đấu của Thanh Thanh và Mai Nam, Bạch Thiên quả thực cũng rất muốn đánh một trận, để nghiệm chứng tiến bộ của lẫn nhau, không nói nhiều lời, Liệt Diễm liền chở hai người hò hét mà bay về phía hai người trong sân.

Xuất hiện đột ngột của Liệt Diễm khiến hai người trong sân giật mình, đầu tiên là trang giáp Thiên Sứ đối diện Liệt Diễm sững sờ trước, Mai Nam thấy Thanh Thanh đột nhiên dừng công kích, ngây ngẩn nhìn phía sau, hắn kỳ quái nhìn về phía sau, Hỏa Long to lớn đập vào tầm mắt của hắn, đồng thời còn có hai thân ảnh quen thuộc.

"Chú ý đấy! bắt đầu đánh đây."

Keisy lớn tiếng la hét, một quả thánh hỏa cầu ngang nhiên ném về phía Mai Nam, dọa cho Mai Nam hoảng loạn một hồi, cuối cùng cũng ở trước khi hỏa cầu nổ lên người, dựng xong vòng bảo hộ ở trước thân.

Bạch Thiên cũng không chịu yếu thế, đấu khí cường đại phát ra, một thanh trường thương quét ngang về phía Thanh Thanh, có tiền lệ của Mai Nam, Thanh Thanh chung quy không có luống cuống tay chân, mà là dùng trường kiếm to lớn ngăn cản một kích này một cách duyên dáng.

Trường thương của Bạch Thiên và kiếm to lớn của trang giáp đánh qua đánh lại, mỗi một lần va chạm, gan bàn tay của Bạch Thiên đều đau nhức, hắn rất là kinh ngạc lực đạo của cỗ trang giáp này vậy mà mạnh như thế, mà dưới đối quyết giữa kiếm và thương của bọn họ, Keisy thế nhưng cũng không có nhàn rỗi, cậu không chút lưu tình ném thánh hỏa cầu lên người Thanh Thanh, Thanh Thanh duyên dáng tránh né mấy cái, tránh qua được mấy quả thánh hỏa cầu, chỉ là trường thương của Bạch Thiên lại theo đuôi ở phía sau, mắt thấy trang giáp Thiên Sứ đã không kịp quay về phòng ngự, sắp chịu một kích rắn chắc của Bạch Thiên...

Hừ một tiếng, Mai Nam đã gắt gao che chắn ở phía trước Thanh Thanh, vòng bảo hộ toàn phương vị chặn lại trường thương của Bạch Thiên.

Bạch Thiên và Mai Nam nhìn nhau cười.

"Cậu trở nên mạnh thật đấy." Mai Nam cảm nhận được lực đạo công kích mạnh mẽ của trường thương, từ đáy lòng khen ngợi.

"Các cậu mới thật lợi hại đây." Bạch Thiên cười xán lạn.

"Đánh nhau thì đánh nhau, còn trò chuyện à!" Keisy không chút khách khí ném hỏa cầu lên người Thanh Thanh không có vòng bảo hộ.

Trang giáp Thiên Sứ vừa tránh né, vừa kháng nghị: "Keisy cậu thật quá đáng, lại có thể cùng Bạch Thiên vây đánh tôi."

Keisy nhướn nhướn mày, cao giọng kêu lên: "Thế này quá đáng chỗ nào hả, tôi chỉ có ném hỏa cầu đó, tốt hơn để cô xem thử công kích càng quá đáng của tôi."

Nói xong, Keisy cấp tốc đọc chú ngữ, tiếp đến không trung đột nhiên bốc cháy lên một tường lửa thật dài, quái dị chính là, tường lửa này vậy mà giống như một con rắn, xoay chuyển rất nhanh ở không trung, mặc cho Thanh Thanh bạt mạng né tránh, con rắn lửa đó cứ quấn sát phía sau, xảo quyệt đến khiến Thanh Thanh cũng sắp khóc đến nơi rồi.

"Thanh Thanh, tôi đến giúp cậu."

Sau khi Mai Nam la lớn một tiếng, Thanh Thanh cũng thuận thế phóng về phía Mai Nam, con rắn lửa đó liền đuổi sát phía sau, ở lúc Thanh Thanh vọt đến bên cạnh Mai Nam, Mai Nam trong chớp mắt xuất ra vòng bảo hộ, cả con rắn lửa nhất thời trực tiếp đập lên vòng bảo hộ, tức thì, tiếng bạo tạc ầm ầm, đồng thời cũng bởi vì ngọn lửa bị dập tắt mà khói bay mịt mù.

Khi khói đặc hơi tán đi, Mai Nam lại nhìn thấy một thanh trường thương ngay sát chân mày, Keisy lường trước, vòng bảo hộ toàn phương vị quá mức phí lực, nếu như chỉ là đỡ ma pháp, Mai Nam ắt sẽ dùng vòng bảo hộ ngăn cản ma pháp bình thường, bởi thế, để cho Bạch Thiên ở dưới che lấp của khói dày đặc từ vụ nổ rắn lửa, cấp tốc bức cận Mai Nam, thừa dịp triển khai công kích.

Keng! Lần này là tiếng kim loại va chạm lanh lảnh, Thanh Thanh thế nhưng không có nhàn rỗi, cô chú ý trạng huống trong sân, khói đặc cỏn con là không thể che lấp thăm dò của trang giáp chiến sĩ, vừa phát hiện Bạch Thiên có ý đồ công kích, Thanh Thanh liền lập tức ngăn cản công kích của hắn.

Trong nháy mắt này, cự ly của bốn người hết sức tiếp cận, bốn người tám mắt trao đổi ánh mắt bội phục, tiếp đến vừa lại thối lui kéo mở khoảng cách, chuẩn bị triển khai đợt công kích tiếp theo...

Bốn người như thể điên cuồng, từ sáng sớm đánh đến hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn đến trời đêm chấm điểm đầy sao, bốn người đều mệt đến thở hổn hển, mới rốt cuộc chịu dừng lại chiến đấu. Thanh Thanh rời khỏi trang giáp, Bạch Thiên nhảy xuống Liệt Diễm, mệt đến bốn người đều nằm té trên mặt đất, rất lâu nói không ra lời.

Không biết đã qua bao lâu, Mai Nam mới như thể nâng lên dũng khí hỏi: "Leola cậu ấy, cậu ấy không có trở về cùng với các cậu sao?"

"Không có." Keisy rầu rĩ nói. Vừa rồi nhờ vào chiến đấu, vất vả lắm mới có thể không nghĩ chuyện này nữa, bây giờ Mai Nam vừa nhắc tới, Keisy liền bắt đầu phiền não trở lại rồi.

Bốn người trầm mặc rất lâu, cho đến khi tiếng nức nở khe khẽ từ bên cạnh truyền đến, Bạch Thiên đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi: "Thanh Thanh, cô khóc cái gì vậy?"

"Leola đại ca anh ấy không thể trở về rồi sao?" Thanh Thanh vừa khóc vừa hỏi.

Bạch Thiên thở dài, lại không biết nên làm sao trả lời, bị Long Hoàng và Lancelot giữ lại há có đào thoát dễ dàng như thế? Sớm biết vậy hắn không nên dễ dàng tin lời hứa của Leola, mà bỏ rơi hắn rời khỏi, Bạch Thiên luôn quên rằng, Mặt Nạ Bạc chỉ là kỵ sĩ giả mạo, Leola chân chính thế nhưng là sát thủ, sát thủ thì không để ý việc gạt người.

Mai Nam âm u thở dài nói: "Chiêu tử phong phá kia của Long Hoàng quả thật lợi hại như thế sao?"

"Rất lợi hại." Keisy vẫn còn sợ mà trả lời, chiêu đó thế nhưng là đã đánh cho Leola nằm suốt một năm, cậu và Bạch Thiên vốn cũng đã bắt đầu hoài nghi Leola tỉnh không nổi rồi đây.

"Sớm biết vậy... tôi đáng lẽ không nên khoanh tay đứng nhìn, nếu như tôi lúc đó chịu ra tay dùng vòng bảo hộ cản một chút..." Mai Nam càng nói, âm thanh vậy mà trở nên nghẹn ngào: "Leola cũng sẽ không cứ như thế..."

Hả? Keisy ngẩn người, cứ như thế cái gì chứ?

Bạch Thiên cũng bò dậy, có chút cảm giác không hiểu gì cả.

"Long Hoàng thật quá đáng ghét, Leola đại ca cũng đâu có làm cái gì, hắn làm sao có thể, làm sao có thể..."

Lời chưa nói xong, cũng nói không ra nữa, đôi mắt to của Thanh Thanh không ngừng chảy nước mắt, bi thương không thể kìm được. Bạch Thiên thấy vậy, hoảng đến luống cuống tay chân, vừa vỗ lưng của Thanh Thanh, vừa muốn tìm khăn tay giúp cô lau nước mắt, ai ngờ Thanh Thanh lại trực tiếp khóc ngã vào trong lòng của Bạch Thiên, Bạch Thiên ngây ngẩn, muốn ôm Thanh Thanh cũng không phải, không ôm cô cũng không phải, hai tay cứ như thế giơ ở không trung, khuôn mặt tuấn tú lúng túng đến đỏ bừng.

Mai Nam cũng đứng lên, hai hàng nước mắt sớm đã lặng lẽ chảy xuôi, hắn cố nhẫn nhịn bi thương hỏi: "Leola rốt cuộc ở đâu?"

"Bị Long Hoàng mang đi rồi đi." Keisy mặc dù không muốn nói như thế, nhưng đã mấy ngày rồi, Leola lại không có một chút tin tức, nghĩ đến cơ suất bị mang đi khá lớn.

"Cái gì?" Mai Nam chấn kinh nói: "Các cậu... vậy mà không có bảo trụ cậu ấy?"

"Làm ơn đi, Long Hoàng cộng thêm Lancelot đó, ai bảo trụ được anh ta." Keisy bực mình hồi ứng.

"Long Hoàng mang Leola đại ca đi, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thanh Thanh kinh hãi hét lớn.

"Ai biết." Keisy cũng rất nhức đầu, mặc dù nói làm sao, Long Hoàng hẳn là muốn giết Leola đi? Nhưng Keisy lại trực giác cho rằng, hẳn là không phải chuyện như vậy, Long Hoàng lúc đó nói không giết Leola, Keisy cho rằng là thật, chỉ là cậu cũng không ngu xuẩn mà tin tưởng, Long Hoàng đơn giản chỉ là muốn để cho con trai nhận tổ quy tông.

"Không được! Nhất định phải đoạt Leola đại ca trở về!" Thanh Thanh nắm chặt tay la lên.

Keisy cũng biết không thể bỏ mặc Leola, nhưng nếu như Leola thật sự bị mang về Đại Lục Rồng, vậy sự tình thế nhưng phiền thật rồi.

Mai Nam âm u nói: "Thanh Thanh, không thể bướng bỉnh như thế, cũng đã qua một năm rồi, thân thể của Leola sợ rằng sớm đã mục nát, chẳng lẽ cậu muốn lấy tính mạng của mình đi đổi một cỗ thi thể sao?"

"Chờ một chút..." Keisy đột nhiên cảm thấy có chút quai quái.

"Cho dù mục nát rồi, Thanh Thanh cũng phải gặp lại Leola đại ca một lần!" Thanh Thanh cố chấp hét to.

"Cái gì mục nát rồi..." Keisy lần này khẳng định, nhất định có chỗ nào lộn rồi.

"Nói không chừng cậu ấy sớm đã bị thiêu thành tro, Long Hoàng ghét cậu ấy như thế, nhất định sẽ không chôn cất cậu ấy đàng hoàng!" Mai Nam nghiến răng, sắc mặt đau khổ nói.

"Chôn cất?" Lần này ngay cả Bạch Thiên cũng cảm giác thấy sự tình hình như lệch khỏi quỹ đạo có hơi xa rồi.

"Đốt thành tro... thật quá đáng ghét, Long Hoàng nhất định khiến Leola đại ca tan thành tro bụi, sau đó lấy đi bón phân rồi!" Thanh Thanh lớn tiếng khóc.

Nghe thấy hai chữ bón phân, sắc mặt của Mai Nam cũng trắng bệch.

"Hai người dừng một chút cho tôi!"

Keisy rốt cuộc phát điên bạo rống, nhất thời, Mai Nam và Thanh Thanh đều bị tiếng bạo rống này dọa sững người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Keisy mặt mày dữ tợn.

Keisy từng chữ từng chữ nói: "Các người nghe cho rõ đây! Tên Leola kia còn sống rất tốt, cái gì mà thi thể, tro cốt, đừng có nói bậy."

Khuôn mặt đau buồn của Mai Nam và Thanh Thanh vừa lại phát quang lên, giống như cầu chứng mà quay đầu hỏi Bạch Thiên: "Thật không? Leola còn sống? Chiêu tử phong phá đó không có đánh chết cậu ấy?"

Bạch Thiên gật đầu: "Không có, Leola chỉ là hôn mê một năm mà thôi."

"Hôn mê một năm?"

"Uh, chuyện là thế này..."

Bạch Thiên bắt đầu tỉ mỉ kể với Mai Nam và Thanh Thanh chuyện xảy ra hơn một năm qua, ở lúc hắn không có mặt, thì do Keisy tiếp tục kể, cái gì mà thế giới khác, ma vương Gre, nghe vậy Mai Nam và Thanh Thanh há hốc mồm, nếu không phải kỷ lục thành thật của Bạch Thiên quá mức tốt đẹp, câu chuyện này vẫn thật khiến người khó có thể tin.

Nói đến chuyện sau cùng xảy ra trên bình nguyên Á Long, mặt của Mai Nam và Thanh Thanh vừa lại trầm xuống, Leola mặc dù tạm thời có lẽ không chết, nhưng rơi vào trong tay Long Hoàng, làm sao cũng không thể nào bình yên vô sự.

"Phải đi cứu cậu ấy." Mai Nam lần này là người đầu tiên nói, nếu Leola sớm đã là thi thể, đó là một chuyện, nhưng chỉ cần có khả năng hắn còn sống, Mai Nam liền sẽ không bỏ mặc bạn bè.

"Tôi cũng biết phải đi cứu anh ta, chẳng qua trước hết chờ xem tin tức của Misery." Keisy nhíu mày: "Một khi chạy đến đại bản doanh của Long Hoàng, muốn ra thế nhưng ngàn nan vạn khó rồi, nếu không đến bất đắc dĩ, chúng ta không thể tùy tiện đi qua, bằng không vừa không cứu được Leola, có khi còn trở thành con tin uy hiếp anh ta trong tay Long Hoàng."

Keisy nhìn ba đồng bạn, nói ra hoài nghi của mình: "Tôi vẫn luôn cảm thấy Long Hoàng muốn lợi dụng Leola làm một số chuyện, mà không phải chỉ đơn giản muốn giết anh ta mà thôi, nhưng tôi nghĩ làm sao, cũng không biết Long Hoàng muốn làm cái gì, Long Hoàng thậm chí đích thân đến mang Leola đi, đó thế nhưng là người được tiên đoán sẽ giết chết hắn, nếu như tôi là Long Hoàng, khẳng định sẽ phái tám hoặc mười cao thủ đến thủ tiêu anh ta, cũng không muốn bộc lộ mình ở trước người này."

"Có thể là hắn muốn lợi dụng Leola để nằm vùng? Khống chế Leola giống như khống chế Mirrodin?" Mai Nam thử suy đoán.

"Đây tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng so với để Leola nằm vùng, không bằng giết anh ta, kết thúc cái lời tiên đoán khiến người lo lắng này, sau đó bắt tôi và Bạch Thiên làm nằm vùng, mặc dù thực lực của chúng tôi không đủ lắm, nhưng cơ mật Leola có thể tiếp xúc được hẳn cũng xấp xỉ với tôi và Bạch Thiên."

"Nhất định là chuyện càng lớn, càng nghiêm trọng hơn, khiến Long Hoàng thậm chí nguyện ý mạo hiểm sinh mạng, cũng không giết Leola."

Keisy nhíu mày: "Thì hai tuần đi, nếu hai tuần vẫn không có bất cứ tin tức nào, chúng ta liền xuất phát đi cứu gã đó."

◊◊◊◊

So với lo lắng của bạn bè, Leola mấy ngày này lại trải qua dị thường nhàn nhã, gần như cảm giác không ra mình thân ở địch doanh. Đầu tiên là Cappuccino kéo hắn đi chọn cung điện ở, cho thợ may làm y phục chuyên thuộc của vương tử, đến khắp nơi làm quen kỵ sĩ, thậm chí chạy đến Long cốc nơi cư trú của Long tộc, thấy Cappuccino chào hỏi mỗi con rồng một cách quen thuộc, liền biết hắn sợ rằng sớm đã coi Long cốc như sân sau nhà mình để đi dạo từ lâu.

Mà Cappuccino kéo hắn đi khắp nơi làm quen như vậy, thế nhưng không phải không có trả giá, hắn mỗi ngày nhất định cùng Leola khiêu chiến một lần, mặc dù mỗi ngày tất bại một lần, cũng biến thành hành trình cố định mỗi ngày của Cappuccino, nhưng hắn vẫn làm không biết chán.

Đến buổi chiều, Leola cũng sẽ cùng Lansecy, Jasmine uống trà chiều, nhìn dáng vẻ chơi đùa thả cửa của Bảo Lợi Long và Jasmine.

Đến buổi tối, chính là lúc cùng ăn cơm, Long Hoàng, Cappuccino, Lansecy và Jasmine, ngoại trừ Mocha có thể nói đã mấy năm chưa từng rời khỏi tháp chiêm tinh, người còn lại trong nhà Dragon luôn là cùng nhau dùng bữa tối, thói quen này một chút cũng chưa từng thay đổi.

Cuộc sống nhẹ nhõm đến khiến cả người Leola đều buông lỏng, ngoại trừ cẩn thận không nhìn thẳng vào mắt của Long Hoàng, mỗi buổi tối cố định dùng dây chuyền Long Thập Tự dán lên đầu, tránh cho mình vừa lại bị thôi miên mà không biết, nhưng dây chuyền Long Thập Tự lại cũng chưa từng làm phỏng trán của hắn.

Leola cũng không phải không nghĩ đến muốn đào tẩu, dù sao đồng bạn của mình thế nhưng là từng nói, nếu Leola không trở về, bọn họ liền sẽ chém giết tới, nhưng có lẽ do mỗi ngày bị kéo đi khắp nơi, Leola luôn là sau khi trở về chỗ ở của mình không lâu, chạm vào giường liền ngủ thiếp đi.

Leola luôn là nghĩ ngày mai sẽ đi, lại bất tri bất giác vừa lại trải qua rất nhiều ngày.

"Leola, nhóm Keisy biết anh ở đây không?"

Jasmine cùng Bảo Lợi Long chơi đùa, người sau dù sao cũng là trẻ con, chơi mệt rồi, liền nằm ở trong lòng Jasmine thiếp đi, Jasmine cũng không đánh thức nó, cứ như thế ôm nó, cùng Lansecy, Leola bắt đầu tán gẫu. Việc khiến Jasmine cảm giác có chút kỳ quái, Leola vậy mà không có nhắc đến chuyện của nhóm Keisy.

"Keisy..." Leola đột nhiên có chút ngỡ ngàng, nhưng lập tức liền bừng tỉnh: "Oh, bọn họ biết tôi ở đây."

Jasmine lóe qua một tia nghi hoặc, vừa rồi trong phút chốc đó ánh mắt của Leola hình như là thật sự quên mất Keisy là ai rồi, nhưng hắn làm sao có thể quên Keisy là ai?

"Mặt nạ Mặt Nạ Bạc của anh còn ở chỗ Lansecy đấy, thật là mặt nạ kỳ lạ, sau khi mang lên, màu sắc của mắt vậy mà sẽ biến thành màu tím đây."

Jasmine ra vẻ thuận miệng nhắc tới, lần này cô xác định mình không có nhìn sai, Leola đích xác vừa lại do dự một chút rồi mới gật đầu, đến trước bữa tối, Leola mới cáo từ rời khỏi, định sơ tẩy một chút, chuẩn bị đi cùng phụ thân dùng bữa tối.

Nhìn thấy Leola đi rồi, Lansecy mới có chút do dự hỏi: "Mặt nạ đó không phải sẽ biến mắt thành màu vàng sao? Jasmine, Leola cậu ấy..."

"Cậu ta hình như càng ngày càng có chút quái dị." Jasmine nhíu chặt mày: "Hình như, càng ngày càng giống một hoàng tử chân chính rồi."

"Có lẽ cậu ấy chỉ là quen với sinh hoạt thế này." Lansecy có chút do dự.

"Có lẽ vậy, tôi cũng không biết." Jasmine ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng lại trao đổi ánh mắt lo lắng với Lansecy.

◊◊◊◊

"Leola, thợ may làm xong y phục của đệ rồi, đi mặc thử xem nhé? Thoạt nhìn rất không tệ đây."

Cappuccino bừng bừng hứng trí vọt vào chỗ ở của Leola, người chưa tới tiếng đã tới trước rồi, lúc hắn mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Leola ngơ ngác ngồi trên giường, hình như thần trí có chút ngẩn ngơ, Cappuccino cao giọng kêu: "Còn chưa tỉnh ngủ à, mặt trời cũng chiếu tới mông rồi."

Leola chớp mắt, đột nhiên thanh tỉnh lại: "Xin lỗi, hoàng huynh, gần đây cứ luôn rất buồn ngủ."

"Oh." Cappuccino gãi gãi mặt, dưới lòng lẩm bẩm, hoàng huynh? Hôm qua muốn ngươi gọi ta một tiếng ca ca còn ấp a ấp úng, làm sao hôm nay liền biến thành hoàng huynh rồi.

Leola nhảy xuống giường, tiện tay mặc quần áo, vừa nói chuyện với Cappuccino: "Thời gian chế tác ngắn như thế, không biết thợ may có làm tử tế không? Nếu không tử tế, vậy mặc lên cũng quá không ra thể thống rồi."

Cappuccino trái lại rất kỳ quái: "Leola đệ lúc trước chẳng phải nói không cần làm, cũng không quan hệ sao? Nói cái gì mà lấy mấy bộ quần áo của ta để mặc là được."

Leola lại rất là kinh ngạc: "Thật không? Đệ có nói như thế sao? Nhưng đường đường là một vị hoàng tử mà không có quần áo mặc, khó tránh cũng quá bần hàn rồi, thế này sẽ làm mất mặt của hoàng thất chúng ta."

"Cũng phải..." Nhưng, đây không giống như lời ngươi sẽ nói, Cappuccino lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng, đồng thời quái dị liếc Leola mặc lễ phục phức tạp một cách ưu nhã, cổ áo còn buộc khăn quàng cổ, chăm chút buộc thành kiểu hoa phức tạp, hơn nữa còn cài nút áo hoa mỹ trên cổ tay áo.

Cappuccino có chậm tiêu làm sao, cũng phát giác quái dị trên người hắn: "Nhất định có chỗ nào không thích hợp..."

"Anh nói cái gì vậy? Hoàng huynh." Leola ưu nhã cười.

"Không... không có gì." Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng nghi hoặc trong mắt của Cappuccino lại càng ngày càng đậm.

"Papa!" Bảo Lợi Long vốn còn ngủ nhảy tới, trên tay còn giơ cao dây chuyền Long Thập Tự: "Papa quên dây chuyền rồi."

Leola nhàn nhạt liếc sợi dây chuyền một cái, cự tuyệt nói: "Không mang nữa, dây chuyền đó không phù hợp với quần áo hôm nay của ta."

Bảo Lợi Long trên tay cầm dây chuyền, ngơ ngác nhìn Leola, dáng vẻ hình như rất nghi hoặc, nhưng vừa lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đi thôi, Bảo Lợi Long, ta nhớ thợ may cũng có làm quần áo mới cho ngươi đấy, chúng ta đi mặc thử quần áo mới của ngươi đi." Leola cưng chiều xoa xoa đầu của Bảo Lợi Long, lập tức bế nó lên, tự mình đi ra khỏi phòng ngủ.

Cappuccino tràn ngập nghi hoặc, hỏi Tiểu Hỏa Cầu đang lặng lẽ đi theo phía sau: "Tiểu Hỏa Cầu, ngươi có cảm thấy hắn..."

"Rất kỳ quái." Tiểu Hỏa Cầu tiếp lời: "Một tuần ngắn ngủi, chừng như đã thay đổi một người, đây không phải thay đổi bình thường."

"Nhưng ai dám ở dưới mí mắt phụ hoàng, ra tay với Leola?" Cappuccino trầm trọng nói: "Trừ phi là..."

Tiểu Hỏa Cầu lo lắng nhìn chủ nhân: "Chủ nhân, ngài vẫn là đừng quản đi."

"Đừng quản?" Cappuccino hít sâu một hơi: "Nhưng nó là em trai ta..."

"Hoàng huynh?" Leola xa xa kêu gọi.

Cappuccino vội vàng đi theo, vừa trả lời: "Tới đây."

Nhưng trước khi rời khỏi, đuôi mắt của hắn liếc về phía phòng ngủ của Leola.

◊◊◊◊

Hai bóng người lặng lẽ đi lại trong bóng tối, lén la lén lút đi vào phòng ngủ của Leola, thái độ của một người trong đó rất là do dự: "Cậu xác định, vấn đề thật sự nằm ở đây?"

"Đương nhiên, thời gian khác cậu ta không phải ở cùng chỗ với Cappuccino, thì chính là cùng chỗ với chúng ta, mà lúc ăn tối mọi người đều có mặt, không lý nào cậu ta có chuyện, chúng ta lại không có chuyện, vấn đề nhất định nằm ở phòng ngủ này."

"Huống chi, cảnh giác của cậu ta rất cao, nếu thừa dịp lúc cậu ta tỉnh, làm cái gì với cậu ta gần như là không khả năng lắm."

Bóng người kia gật đầu, thực lực của hắn mọi người đều rõ như ban ngày, Cappuccino khiêu chiến hắn nhiều lần như vậy, cũng không thấy hắn thắng một lần, nhưng thực lực của Cappuccino đã là không tệ ở trong kỵ sĩ vân vàng rồi.

"Chẳng qua tôi rất lo lắng, cái người ra tay với cậu ta sợ rằng là..."

"Suỵt!" Một bóng người trong đó nghe thấy âm thanh yếu ớt, cô lập tức kéo theo người kia trốn vào trong tủ quần áo bên cạnh.

Hai bóng người khác vừa lại lén la lén lút tiến vào phòng ngủ, một bóng trong đó thấp giọng nói: "Chủ nhân, ngài xác định vấn đề thật sự nằm ở đây?"

"Nói nhảm, nó không phải cùng một chỗ với ta, thì cũng chính là cùng một chỗ với bọn Lansecy, lúc ăn tối mọi người đều có mặt, muốn giở trò quỷ đâu dễ dàng như thế, ngoại trừ phòng ngủ, không có nơi khác khả nghi hơn rồi."

Hai người trong tủ áo lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

"Ai! Ai ở đó?" Cappuccino phát hiện trong tủ quần áo có tiếng hô hấp nhỏ bé, chẳng lẽ là người giở trò quỷ kia?

"Bọn em ở đây." Hai người chậm rãi mở tủ áo, hai cô gái thướt tha đi ra.

Mà hai người ngoài tủ áo, quả nhiên là Cappuccino và Tiểu Hỏa Cầu cường tráng của hắn, bốn người đều lộ ra thần tình quái dị, đồng thanh nói: "Hai người cũng là..."

Bốn người cùng dừng lại, vừa lại thở dài: "Quả nhiên là vậy."

Cappuccino cười ha ha nói: "Em gái thân mến, các em cũng cảm thấy tình hình em trai nhỏ của chúng ta không ổn lắm à?"

Lansecy gật đầu: "Quá kỳ lạ rồi, Leola bây giờ căn bản không giống cậu ấy."

"Ôi!" Capuccino thở dài nói: "Cùng tìm xem là cái gì ảnh hưởng nó đi, về phần thủ phạm, thì khỏi tìm đi."

Lansecy phức tạp nhìn Cappuccino một cái, xem ra mọi người đều biết rõ trong lòng, cô hít sâu một hơi: "Nhưng có một liền sẽ có hai."

"Đệ đệ không phải đồ ngốc, một khi nó khôi phục rồi, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đào tẩu." Cappuccino trái lại không phải rất lo lắng, đánh với em trai một tuần, hắn rất rõ thực lực của em trai ở đâu, chạy trốn hẳn là vẫn không thành vấn đề.

Lansecy và Jasmine nhìn nhau một cái, xem ra lần này, Leola vừa lại phải bỏ chạy rồi, bọn họ không khỏi cười khổ.

"Ta nghĩ làm sao cũng cảm thấy giường này có vấn đề."

Cappuccino tặc lưỡi đánh giá cái giường, nói xong, hắn cũng không do dự, lập tức liền động thủ lục lọi giường, một mạch vén chăn bông, cầm lấy đệm, rồi xê dịch khung giường, lại cũng không có phát hiện cái gì, Cappuccino gãi gãi đầu: "Lạ quá, không phải giường có vấn đề à? Ta rõ ràng nhìn thấy nó đờ người ở trên giường."

Hai cô gái cũng ngây ngẩn, thì ra bọn họ cũng nghĩ là giường có vấn đề, nhưng lại không thu hoạch được gì, ba người một rồng không khỏi ngớ ra.

"Các người ở phòng tôi làm gì vậy?"

Một âm thanh lành lạnh vang lên, lúc này, ba người một rồng mới phát hiện chủ nhân của căn phòng vậy mà đã về rồi, mà bọn họ lại không có lấy một người phát hiện, nhưng ngẫm lại cũng phải, lấy thân thủ của Leola, ba người này nào có thể phát hiện được.

Chỉ là xông vào phòng trống còn bị người phát hiện ngay tại trận, trên mặt của hoàng tử và công chúa đều có chút không nhịn được, cuối cùng Cappuccino cũng chỉ đành cười ha ha nói: "Chúng ta muốn tới tìm đệ trò chuyện, lại phát hiện đệ không có ở đây."

Leola hoài nghi hỏi: "Bây giờ là thời gian bữa tối, đệ đang cùng dùng bữa với phụ hoàng, còn nghĩ các người làm sao đồng thời không đến ăn tối."

Cappuccino nghiêm túc nói: "Bởi vì trăng tối nay không tệ, ta đột nhiên muốn đi nướng thịt, đúng lúc gặp phải muội muội, liền kéo con bé theo, nhưng con bé kiên trì muốn mang đệ đi, bọn ta ngại cắt ngang bữa tối của phụ hoàng, nên dứt khoát chờ ở phòng đệ."

"Giường của đệ?" Leola nhìn cái giường lộn xộn hỏi.

"A!" Cappuccino đột nhiên la lớn: "Cái giường này thật là quá tệ rồi, quả là không phải giường mà một hoàng tử nên dùng, rốt cuộc là tên người hầu chết tiệt nào, lại có thể không đổi giường, cứ như thế để cho đệ ngủ một tuần lễ trên giường không thoải mái, ca ca đúng là tức điên rồi."

"Thì ra như thế, cảm tạ quan tâm của hoàng huynh." Leola nhìn cái giường đó, mặc dù không cảm thấy giường có bao nhiêu khó ngủ, nhưng hắn vẫn lễ phép hồi ứng.

"Ha ha ha, nếu như không có chuyện gì, bọn ta đi trước đây!" Cappuccino ha ha cười ầm lên, nhưng sau lưng sớm đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Leola rất cảm thấy kỳ quái: "Không phải muốn nướng thịt sao?"

"A... cái này, cũng đúng." Cappuccino bất đắc dĩ nhìn em gái một cái, giọng bất đắc dĩ hỏi: "Chúng ta đi nướng thịt nhé, muội muội..."

◊◊◊◊

"Hừ!"

Tiếng cười lạnh vang vọng trong cung điện lạnh lẽo, ở đây là chỗ sâu nhất trong cả tòa cung điện, cũng là chỗ ở của Long Hoàng lịch nhiệm, trên điện đường rộng lớn, Long Hoàng vẫn là một bộ bào tím ngồi ở trên vương tọa, mà người nửa quỳ dưới đất ở trước mặt bệ hạ được bao trùm trong bào tử, nhìn không ra bộ mặt thật, trên tay hắn đang cầm một quả cầu thủy tinh, địa điểm hiển thị trong quả cầu chính là phòng ngủ của Leola.

"Quả nhiên như thế, chỉ cần không phải lực lượng của ta, dây chuyền Long Thập Tự liền không còn một chút hữu dụng nữa." Long Hoàng nhàn nhạt nói: "Y Đa Nhân, còn phải bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn khống chế nó? Cappuccino và Lansecy đã phát hiện không thích hợp rồi."

Người nam được gọi là Y Đa Nhân gật đầu nói: "Bệ hạ, tứ vương tử đã không còn bao nhiêu phản kháng rồi, nếu một hơi đưa lượng lớn ma lực vào ma pháp trận vẽ ở trần nhà phía trên giường của vương tử, lập tức liền có thể hoàn toàn khống chế vương tử rồi."

"Thật không? Vậy thì làm đi." Long Hoàng lãnh đạm nói: "Ta cần một thái tử thực sự nghe lời."

"Nhưng, bệ hạ, một khi hoàn toàn khống chế thần trí của vương tử, nếu muốn khôi phục, tỷ lệ thành công chỉ có ba phần."

"Không sao cả." Long Hoàng một chút cũng không để ý, tự cổ chí kim, Long Hoàng chỉ cần có một cái dã tâm, không cần, không cũng muốn thần trí khác.

Y Đa Nhân cung kính gật đầu: "Vâng, vậy thì tối nay sẽ hoàn thành toàn bộ ma pháp."

Nhìn dáng vẻ cười đùa của hai con trai và một con gái của mình trong cầu thủy tinh, ánh mắt của Long Hoàng lóe qua một tia thương xót: "Cứ để cho bọn chúng nướng thịt xong hôm nay đi."

Leola chậm rãi trở về cung điện, trên người tràn ngập mùi khói dầu của thịt nướng, đây khiến hắn vô cùng không quen, một hoàng tử bất cứ lúc nào cũng nên bảo trì gọn gàng sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn Bảo Lợi Long ngủ say sưa trong lòng, mức độ bẩn đó mới thực sự dọa người, quần áo hôm nay mới lấy từ chỗ thợ may dính đầy dầu mỡ và bụi bẩn, mấy chỗ khớp nối cũng thủng rồi.

"Thật là." Leola không khỏi hơi hơi oán trách, nhưng lại không làm sao tức giận, con nít vốn là nên hoạt bát có sức sống.

Trở về phòng ngủ của mình, Leola lại bất ngờ phát hiện phụ thân và một người khác được hắc bào bao phủ, hắn mặc dù có chút hoang mang, nhưng vẫn cung kính hành lễ: "Leola tham kiến phụ hoàng."

"Ừ, lại đây, để phụ hoàng nhìn con cho tốt." Long Hoàng nhàn nhạt cười.

Leola tạm thời để Bảo Lợi Long lên trên bàn, thấy nó càu nhàu mấy tiếng, liền tiếp tục cuộn tròn thiếp đi, Leola yên tâm đi về phía phụ hoàng, mặc dù không biết phụ hoàng vì sao nửa đêm chạy đến xem hắn, chẳng qua hắn không phải người sẽ ngỗ nghịch phụ hoàng.

Long Hoàng vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt quen thuộc kia của Leola, một tia đau lòng lóe qua, hắn trầm mặc một hồi, vẫn là hỏi: "Hài tử, con có nguyện vọng gì không?"

"Nguyện vọng?" Leola rất là kỳ quái, hắn có nguyện vọng gì đây?

"Phải, nói đi, hài tử, chỉ cần không quá đáng, phụ hoàng đều sẽ giúp con làm được." Đây là khoan dung cuối cùng của Long Hoàng đối với đứa con trai nhỏ của mình.

Leola trầm mặc một hồi, buột miệng thốt ra: "Đồng bạn..." Nhưng vừa nói xong, Leola lại nhíu mày, hai chữ này rất quen thuộc, nhưng vừa lại xa xôi như thế, đồng thời mấy bóng người mơ hồ thoảng qua trong đầu của hắn, nhưng lại làm sao cũng nhớ không nổi tướng mạo xác thiết.

Long Hoàng trầm mặc một hồi, thong thả nói: "Biết rồi, ta đáp ứng con, sẽ không để con chính tay đâm bọn họ."

Chính tay đâm bọn họ? Trong lòng của Leola đột nhiên lóe qua một cơn đau đớn.

"Nằm lên giường đi, hài tử."

"Phụ hoàng, ngài đứng, hài nhi không nên nằm xuống..." Leola do dự.

"Không cần lo, ta cho con nằm xuống." Long Hoàng nhàn nhạt cười nói: "Đừng sợ, chỉ là làm một chút nghi thức nhỏ, để con chính thức trở thành thái tử của ta, người kế nhiệm Long Hoàng tiếp theo mà thôi."

"Con sao? Nhưng còn có hoàng huynh Cappuccino..." Tiềm thức Leola có chút không muốn trở thành Long Hoàng, giống như đối với việc trở thành Long Hoàng có loại cảm giác sợ hãi bẩm sinh.

"Con là đứa con thiên tư tốt nhất của ta, thực lực của con cường đại, đồng thời vừa lại là chủ nhân của Thần Thánh Bạch Long, thậm chí đã ký khế ước rồng với rồng, có được tuổi thọ lâu dài, con từng là sát thủ, máu lạnh và vô tình, hài tử, không có người nào so với con càng thích hợp tiếp nhận dã tâm, làm đế vương duy nhất của thiên hạ."

"Nằm đi, hài tử, một lát là được." Long Hoàng dịu dàng khuyên nhủ.

Leola mặc dù do dự, nhưng vẫn nghe lời của phụ hoàng, nằm lên giường.

"Y Đa Nhân." Long Hoàng gọi một tiếng.

Y Đa Nhân cung kính nói câu vâng, hắn chậm rãi phiêu lên không trung, hai tay giơ cao, một cái phong nhận đơn giản xé đi giấy dán tường của trần nhà, lộ ra ma pháp trận hình tròn phía dưới, hắn chậm rãi đưa ma lực vào trong ma pháp trận, cả ma pháp trận đều khởi động, hào quang chậm rãi vươn ra, buông thẳng xuống phía dưới, đem cả người Leola vây ở trong trận.

Khi hào quang của ma pháp trận càng ngày càng thịnh, Leola phát hiện trong đầu của mình lóe qua rất nhiều hình ảnh, không, không nên nói là lóe qua, mà là cảm giác bị rút ra một cách mạnh mẽ, đau đớn kịch liệt giống như não bị cắt đứt từng mảnh từng mảnh đó khiến Leola không nhịn được ôm đầu lớn tiếng rên rỉ, la hét, hắn căn bản không thể nhẫn nhịn loại đau đớn này, nhảy bật lên một cái, liền muốn vọt ra khỏi ma pháp trận.

Nhưng, đấu khí màu tím cường đại của Long Hoàng vừa đè xuống, vững vàng áp Leola trở lại giường, động đậy không được, càng ngày càng nhiều tình cảm bị rút mạnh ra, Leola không ngừng gào thét, ngoại trừ đau đớn trên xác thịt, khi Leola phát hiện từng thân ảnh quen thuộc đó, Keisy, Bạch Thiên, Thanh Thanh và Mai Nam... đồng bạn... chỉ còn lại tên, và thân phận của bọn họ, những ký ức từng chung sống kia cứ giống như là từng cái bản ghi chép, chỉ là bản ghi chép, lại không có bất cứ ý nghĩa nào.

Sắc mặt của Leola càng ngày càng tái nhợt, nhưng hắn lại càng ngày càng an tĩnh, cảm giác đau đầu vẫn còn, nhưng hắn cũng không để ý như thế nữa, giống như tiếp nhận huấn luyện sát thủ tàn khốc trước kia, dù có đau đớn, hắn cũng sẽ không kêu gào một tiếng, chỉ là... ở khi một người nào đó cũng không còn khơi ra bất cứ ý nghĩ nào của Leola nữa, mà biến thành một người xa lạ quen biết, hắn sẽ đột nhiên rên một tiếng, đó là đau lòng, so với đau đầu càng khiến người khó chịu...

"Papa! Papa!" Bảo Lợi Long sớm đã bị tiếng gào đau đớn của Leola làm bừng tỉnh, nhưng lại bị đấu khí của Long Hoàng áp đến động đậy không được, nó chỉ có bạt mạng vùng vẫy khóc hét.

Dần dần, Leola hoàn toàn an tĩnh lại, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch, hoàn toàn nhìn không ra hắn có bất cứ dị trạng nào, Y Đa Nhân biết, đã xấp xỉ được rồi, hắn đưa một tia ma lực cuối cùng lên ma pháp trận, sau khi ma pháp trận tuôn ra hào quang chói mắt, tất cả đều biến mất không thấy nữa.

"Hoàn thành rồi sao?" Long Hoàng nhàn nhạt hỏi, không chút quan tâm đối với bộ dạng ngã quỵ do tiêu hao ma lực của Y Đa Nhân.

Y Đa Nhân vùng vẫy đứng lên: "Vâng, ma pháp trận thuận lợi hoàn thành rồi."

Long Hoàng thu hồi đấu khí áp chế Leola và Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long lập tức vọt vào trong lòng của papa khóc la: "Papa, papa."

Leola nhìn nó, trên mặt không có bất cứ biểu tình nào, nhưng hắn biết, đây là Thần Thánh Bạch Long nhận mình làm chủ.

Lúc này, mấy tiếng bước chân sốt ruột truyền tới, không lâu sau, cửa phòng ngủ bị đột ngột tông ra, lo lắng trên mặt Cappuccino sau khi nhìn thấy Long Hoàng, trở nên có chút trắng toát, hắn hoang mang bất an nói: "Phụ hoàng... hài nhi nghe thấy tiếng kêu của đệ đệ, cho nên..."

"Chỉ là một chút nghi thức nhỏ mà thôi." Long Hoàng nhàn nhạt giải thích: "Nghi thức xác nhận leola là người kế thừa Long Hoàng kế nhiệm."

Trái tim của Lansecy và Jasmine đột nhiên đập điên cuồng, một cỗ bất an và hàn khí từ lòng bàn chân luồn lên, khiến hai người không khỏi trở nên run rẩy, bọn họ nhìn Leola, hắn thoạt nhìn cũng không có bị thương, chỉ là cúi đầu nhìn Bảo Lợi Long, nhưng chính là có chỗ nào không thích hợp.

Bọn họ làm sao sẽ nhìn người trong lòng của mình mà đáy lòng phát lạnh đây? Giống như người trước mắt là sự vật kinh khủng nào đó.

Rất sợ Leola có cái gì không thích hợp, Cappuccino thử kêu gọi: "Leola?"

Leola chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi bạc không có dao động nhìn Cappuccino, trả lời: "Vâng, hoàng huynh."

Cappuccino hít mạnh một hơi, xưng hô mà Leola gọi hắn không có gì khác vừa rồi, nhưng là vì sao? Vì sao lại khiến hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng? Đôi mắt đó... đôi mắt đó không thích hợp đến cực điểm.

"Leola? Đệ vẫn ổn chứ?"

Lansecy nhìn đôi con ngươi bạc đó, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy không thôi, lúc này, cô đột nhiên nhớ tới, Leola từng nói, bất luận hắn bây giờ có danh hiệu gì, hắn biết mình là một sát thủ. Lúc đó, khi Leola nói ra sát thủ, Lansecy chỉ cảm thấy thương xót, cũng không cảm thấy sát thủ có gì đáng sợ, nhưng lúc này, cô nhìn đôi mắt đó...

Sát thủ! Ý nghĩ này nặng nề đánh vào trong lòng của Lansecy.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì cậu ấy?" Jasmine mặt trắng bệch, cô rất minh hiển cảm giác được rồi, đây không phải Leola, ít nhất không phải cái papa trẻ tuổi sẽ xoa đầu của Bảo Lợi Long kia.

Nếu như, Long Diễm Điệp ở đây, cô nhất định có thể rất minh xác mà nói cho mọi người, đây là ánh mắt "vô", người trước mắt, là đệ nhất sát thủ —- Ngân Nguyệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top