Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 13 - Chương 1

Tập 13: Thế giới mỉm cười

Chương 1: Trung thành không có lời thề

"Y Trụ!" Y Vũ vừa cuống vừa tức, không biết nên làm sao mới có thể đánh thức em trai.

"Câm miệng!" Long Hoàng đột nhiên rống giận một tiếng, sau khi Y Vũ kinh ngạc sợ hãi nhìn hắn, hắn lập tức bình tĩnh trở lại: "Không cần lo lắng, đợi khi trận quyết đấu này kết thúc, ta sẽ giải khai thôi miên của hắn."

Y Vũ lo sợ đánh giá Long Hoàng mấy lần, không ngờ đến hắn vậy mà thừa nhận đã thôi miên Y Trụ trực tiếp như thế, Long Hoàng quay đầu qua, con ngươi tím sâu không thể lường nhìn chằm chằm vào Y Vũ, ngữ khí chậm rãi mà nguy hiểm nói: "Thế nào? Ngươi không tin ta?"

Y Vũ bị đôi mắt tím kia áp bức đến gần như thở không nổi, đành quay mặt đi, hữu khí vô lực trả lời: "Không... tôi tin tưởng ngài, Long Hoàng bệ hạ."

Hài lòng nhìn thấy Y Vũ chẳng những ngậm miệng, thậm chí còn hơi hơi phát run, Long Hoàng lần nữa buông tầm nhìn trở về trên lôi đài thi đấu. Mặc dù Kiếm Lan đã thanh tỉnh, nhưng còn có Y Trụ, Long Hoàng biết rõ, Leola là không khả năng giết chết Y Trụ, mà chỉ cần Y Trụ không thanh tỉnh, cũng liền không khả năng khiến hắn tự nhận thua, tiêu chuẩn thắng lợi của hai mục đều không thể đạt được... ngoại trừ nhận thua, còn có lựa chọn gì khác đây?

Nhìn Leola trên lôi đài bó tay hết cách, chỉ có thể trái phải tránh né công kích liên tục của Y Trụ, bên miệng của Long Hoàng nổi lên nụ cười mờ nhạt, hưởng thụ tràng cảnh thống khổ khi Leola bị vây khốn.

"Leola, nên làm sao đây?"

Bạch Thiên đứng ở xa xa, lấy thực lực của hắn muốn đánh bại Y Trụ là không có vấn đề, nhưng hắn thực sự không muốn thương tổn một người bị Long Hoàng khống chế mà thân bất do kỷ, bởi thế chỉ có thể liên tiếp né tránh, nhưng, thực lực của Bạch Thiên tuy cao hơn Y Trụ, lại cũng không thể ở dưới tình huống chỉ né tránh không phản kích, thậm chí sợ làm đối phương bị thương như thế này vẫn có thể khiến cho mình lông tóc không chút thương tổn.

Bất tri bất giác, trên người của Bạch Thiên có thêm một vết thương, mặc dù chỉ là thương nhỏ, nhưng dần dần tích lũy lại cũng khiến hắn toàn thân mang đầy vết thương, máu không ngừng chảy xuôi, thoạt nhìn có phần kinh tâm hãi mắt.

Chậm chạp không thể giành thắng lợi, Y Trụ hình như cũng giết đỏ cả mắt rồi, gần như là phấn đấu quên mình mà liên tục công kích. Bạch Thiên cũng càng ngày càng miễn cưỡng, ở trong một lần né tránh, hắn rốt cuộc sơ suất, một cái xoay người quá nhanh khiến mắt cá chân của hắn bị trật, thân hình khựng lại, không thể né tránh công kích tiếp đến của Y Trụ.

Leola vốn còn đang suy nghĩ nên làm sao đánh thức Y Trụ, nhưng thấy Bạch Thiên rơi vào hiểm cảnh, hắn vội vàng tiến lên đỡ một kích này thay Bạch Thiên. Toái Ngân vắt ngang trước ngực, lại chậm chạp không có vang lên tiếng kim loại va chạm. Bạch Thiên từ phía sau Leola ló đầu ra. Mới phát hiện kiếm của Y Trụ vậy mà dừng ở phía trước Toái Ngân, mà không có đánh lên Toái Ngân, mà cả người Y Trụ cũng giống như ngưng đọng, không hề nhúc nhích.

Bạch Thiên không khỏi hỏi ra tiếng: "Hắn làm sao vậy?"

Leola lắc lắc đầu, hắn cũng không hiểu Y Trụ vì sao đột nhiên ngừng lại.

"Thái... Thái tử... điện hạ..." Y Trụ khó khăn vừa lại đứt quãng gọi, kiếm của hắn chậm rãi rời xa Leola. Hình như muốn làm lễ tiết kỵ sĩ với thái tử, nhưng bởi vì tay phải cầm kiếm, không thể làm ra cái động tác kia, nhưng bỏ kiếm xuống thì lại làm trái mệnh lệnh thôi miên của Long Hoàng hạ cho hắn, nhất thời lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, nội tâm không ngừng vùng vẫy.

Leola lại không rõ vùng vẫy của Y Trụ, theo hắn thấy, Y Trụ hình như là đờ đẫn rồi, chỉ có tay phải cầm kiếm không ngừng đong đưa lên xuống, một hồi là tư thái cầm kiếm chiến đấu, một hồi khác hình như vừa lại muốn buông kiếm xuống, khiến Leola nhìn không hiểu gì hết.

Trong lúc này, mắt cá bị trật của Bạch Thiên cũng đỡ hơn rất nhiều, chậm rãi đứng lên, hắn cũng đã nhìn thấy hành động quái dị của Y Trụ. Mặc dù Bạch Thiên chưa từng hiệu trung qua ai. Nhưng hắn dù sao cũng là được giáo dục ở trong viện kỵ sĩ mà lớn lên, hắn vừa nhìn đã rõ vùng vẫy ở trong lòng của Y Trụ giờ phút này.

Hắn muốn hành lễ với Leola sao? Bạch Thiên có chút kinh ngạc phát hiện. Đúng rồi, trước đó Y Vũ chẳng phải cũng đã nói, Y Trụ là bởi vì hiệu trung Leola, không muốn phản bội cậu ấy, cho nên mới bị Long Hoàng lấy thuật thôi miên khống chế?

Nói không chừng, người chân chính có thể khiến Y Trụ thoát khỏi thôi miên, không phải huynh trưởng của hắn, mà là thái tử hắn hiệu trung —- Leola!

"Leola, mệnh lệnh hắn!" Bạch Thiên lập tức hô lên với Leola.

"Cái gì?" Leola quay đầu qua, trên mặt là thần tình khó hiểu.

Bạch Thiên vội vàng giải thích: "Mệnh lệnh hắn, giống như một vương tử hạ mệnh lệnh với kỵ sĩ của mình... Leola, cẩn thận!" Nói đến một nửa, hắn đột nhiện phát hiện Y Trụ đã không còn do dự bất quyết nữa, mà là trực tiếp cầm kiếm đâm về phía Leola.

Leola quay đầu đối diện Y Trụ, lúc này, lời của Bạch Thiên khiến hắn có chút lĩnh ngộ, hắn lập tức dùng ngữ khí của Ngân Nguyệt thái tử quát một tiếng: "Kỵ sĩ trực thuộc của ta, ngươi đang làm gì vậy? Muốn động thủ với ta sao?"

Kiếm của Y Trụ dừng lại, trên mặt của hắn lần nữa tràn ngập ngỡ ngàng và lúng túng, mệnh lệnh của Long Hoàng và mệnh lệnh của thái tử lần nữa xung đột lẫn nhau, khiến trong lòng của hắn giống như đang kéo co, một hồi là Long Hoàng chiếm thượng phong, một hồi thì lại là ưu tiên trực thuộc thái tử.

"Y Trụ!" Long Hoàng đứng lên, rống to vào sân.

"Y Trụ!" Leola cũng đồng thời hô ra tiếng.

Thân thể của Y Trụ nhất thời cứng đờ, hai phương xung đột đồng thời phát lệnh khiến trên mặt của hắn xuất hiện biểu tình thống khổ vùng vẫy, ngay cả những kỵ sĩ xem chiến xung quanh cũng đều nổi lên đồng tình với hắn, đương nhiên, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện thôi miên này, chỉ là đơn thuần cho rằng kỵ sĩ kia đang bị vây trong quẫn cảnh không biết nên phục tùng vị thượng cấp nào.

"Ngươi là kỵ sĩ trực thuộc của ta, nhớ không?" Leola thử đánh thức Y Trụ: "Người ngươi hiệu trung là ta!"

Y Trụ mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Leola, đối với hắn mà nói, Ngân Nguyệt thái tử phải là băng lãnh vô tình mới đúng, thái độ quá mức ôn hòa của Leola lúc này trái lại khiến hắn nảy sinh hoài nghi. Đối với người hoàn toàn bị thôi miên thuật nắm giữ như Y Trụ mà nói, hắn căn bản không thể "suy xét" vấn đề tướng mạo hình dáng có giống nhau hay không, hắn chỉ có thể hành động theo bản năng, mà bản năng nói cho hắn...

Không đúng! Ngân Nguyệt thái tử không phải người trước mắt.

"Ngươi không phải thái tử!" Y Trụ lần đầu nói chuyện ở trên sân, nhưng lại không hề có dáng vẻ thoát khỏi thôi miên, thậm chí lần nữa giơ lên vũ khí triển khai công kích.

Leola vừa né tránh công kích, vừa suy nghĩ ý của Y Trụ. Hắn vì sao nói mình không phải thái tử đây? Chẳng lẽ thôi miên khiến hắn nhận không ra mình?

Y Trụ giống như giết đỏ cả mắt, vừa bất cần mạng mà công kích, trong miệng vừa lẩm bẩm: "Ngân Nguyệt điện hạ là... là..."

"Là cái gì?" Leola đột nhiên có chút tò mò, có lẽ nên nói là Ngân Nguyệt trong cơ thể hắn có chút tò mò, rốt cuộc ở trong mắt Y Trụ, kỵ sĩ trực thuộc lúc đó của hắn, hắn là tồn tại thế nào?

Y Trụ lại chậm chạp không thể nói ra thái tử rốt cuộc là người thế nào, là Mặt Nạ Bạc lãnh ngạo mới đầu nhìn thấy, hay là tứ hoàng tử băng lãnh không giống người. Cũng hay là Ngân Nguyệt ưu nhã mà có nhiều khí chất vương tử sau này? Một người làm sao có nhiều loại diện mạo như thế? Như vậy, hắn làm sao biết cái người tự xưng là thái tử hiện giờ, có thể lại là một loại diện mạo khác của thái tử hay không đây?

Trong lòng Y Trụ nổi lên nghi hoặc, trong bất tri bất giác, công kích trên tay giảm chậm... nếu như người này thật là Ngân Nguyệt thái tử, vậy tuyệt đối không nên công kích hắn!

"Y Trụ." Leola đã phát hiện do dự của hắn, trong lòng càng thêm xác nhận, Y Trụ cho dù là ở dưới trạng huống bị thôi miên, trong ý thức vẫn không muốn làm địch với Ngân Nguyệt thái tử, thượng cấp trực thuộc của hắn.

Y Trụ có chút ngỡ ngàng nhìn Leola gọi hắn.

"Ngươi vẫn không chịu phát hạ thề ước linh hồn với ta sao?" Leola cố ý nói lên chuyện lúc trước. Hi vọng có thể đánh thức thêm càng nhiều ý thức của Y Trụ.

Y Trụ ngẩn người, chậm rãi lắc lắc đầu. Lúc này, công kích trên tay hắn đã hoàn toàn dừng lại, trong con ngươi vốn vô thần cũng xuất hiện nghi hoặc càng ngày càng nồng đậm.

Leola bây giờ dù sao cũng có một bộ phận là dung hợp tính cách của Ngân Nguyệt, đối với hắn mà nói, lần nữa bày ra tư thái của Ngân Nguyệt cũng không phải một chuyện khó khăn, ánh mắt vốn nhu hòa của hắn chớp mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ khí cũng như gió lạnh ập tới: "Vậy thì, ngươi là muốn phản bội ta sao?"

Sắc mặt của Y Trụ đột ngột thay đổi, khí tức băng lãnh đặc thù của Ngân Nguyệt thái tử từng chút từng chút đánh thức ý thức của hắn.

"Không muốn phát hạ lời thề với ta thì thôi, còn lấy binh khí công kích ta, đây không phải phản bội sao?" Leola tăng nặng ngữ khí, quát: "Ngươi muốn phản bội ta sao? Kỵ sĩ trực thuộc của ta!"

"Không!" Y Trụ chấn kinh gầm ra tiếng.

"Vậy thì bỏ vũ khí của ngươi xuống, nhận thua." Leola lạnh giọng ra lệnh.

Y Trụ gần như liền muốn làm theo mệnh lệnh của Leola, nếu như Long Hoàng không có hạ chỉ thị thêm một bước với Y Đa Nhân bên cạnh mà nói.

"Thật đáng tiếc, mới đầu ta còn định sau khi đấu xong, liền thả tự do cho hắn."

Long Hoàng dùng âm thanh thấp không thể nghe thấy để nói, hắn biết năng lực đặc thù của thái tử có thể khiến hắn nghe thấy lời của mình nói. Quả nhiên, Leola lập tức nghi hoặc nhìn về phía hắn. Trong mắt toàn là thần sắc cảnh giới, không hiểu ý đồ của Long Hoàng là cái gì.

"Bây giờ đành để cho Y Đa Nhân hoàn toàn phá hủy ý thức của hắn rồi, mặc dù như vậy, tên kỵ sĩ vốn có tiền đồ rất lớn kia ở sau trận thi đấu này liền sẽ bị hủy hoại, nhưng, hi sinh một kỵ sĩ liền có thể khiến ngươi thua trận thi đấu này, cũng đáng giá rồi." Trong miệng nói lời tàn khốc, khóe miệng Long Hoàng lại nổi lên một tia tươi cười.

Nghe thấy lời của Long Hoàng, sắc mặt của Leola nhất thời trở nên khó coi, hắn không chút hoài nghi Long Hoàng có sẽ làm như thế hay không, người mà ngay cả con cháu của mình cũng có thể hi sinh, không có khả năng sẽ tiếc rẻ một kỵ sĩ. Lần này rốt cuộc nên làm sao đây? Leola bất giác nhìn về phía Keisy, người sau vẫn luôn đều là "kẻ giải quyết vấn đề", đáng tiếc Keisy thế nhưng không có thính lực tốt như Leola, cậu căn bản không có nghe thấy lời của Long Hoàng nói, chỉ là nhíu mày đánh giá trên dưới Leola, không hiểu gã này làm gì đột nhiên "liếc mắt đưa tình" với mình.

Lúc này, tình huống của Y Trụ đột nhiên không thích hợp, vũ khí hắn vẫn luôn nắm trên tay "leng keng" một tiếng rớt xuống đất, hai tay chuyển sang ôm đầu, biểu tình trên mặt đầu tiên là vặn vẹo biến hình, khốn khổ chống đỡ, không chịu kêu ra tiếng, nhưng không quá mấy giây liền chống giữ không nổi, thống khổ hắn đang lãnh chịu người bình thường không thể chịu đựng, cảm nhận mọi tình cảm từ trong đầu bị rút ra một cách tàn bạo, cũng chính là thống khổ lúc trước Leola từng chịu đựng.

"A A A..." Y Trụ rốt cuộc không nhịn được quỳ rạp xuống đất, tiếng kêu rên thống khổ không dứt.

Y Vũ ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt tái nhợt, có chút vô lực hô lên: "Y Trụ..." Nhưng hắn chỉ là do dự nhìn Long Hoàng, uy thế của Long Hoàng khiến hắn sinh không ra ý niệm phản kháng, vả lại, hắn cũng không biết Y Trụ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo hắn nghĩ, Y Trụ có lẽ chỉ là đang vùng vẫy giữa thôi miên và bản tính phục tùng thượng cấp trực thuộc mà thôi.

Hắn không biết em trai của mình sắp biến thành một cỗ machine không có tình cảm rồi, bây giờ hắn chỉ có thể khuất phục dưới uy thế của Long Hoàng, không thể không khoanh tay đứng nhìn dáng vẻ thống khổ của em trai song sinh.

"Dừng tay..." Leola vô lực kêu một tiếng, hắn từng trải qua thống khổ giờ phút này của Y Trụ, hắn hiểu sự đáng sợ của loại thống khổ đó, cho nên đối với tình huống bây giờ hết sức cảm thấy phẫn nộ cùng kinh hoảng.

Hắn nên trơ mắt nhìn Y Trụ biến thành một quái vật không có cảm tình như thế này sao? Leola nhớ tới tình huống lúc trước của mình, lúc đó, mình giống như là bị khoét rỗng, chỉ có một tấm da người khoác ở mặt ngoài, bên trong lại là cái gì cũng không có. Cho đến bây giờ, hắn thậm chí thường thường ở lúc đêm khuya an tĩnh, nghi hoặc mình phải chăng thật sự hồi phục nguyên trạng rồi, phải chăng thật sự là một loài người có cảm tình, mà không phải machine khoác da người.

Giờ đây, Long Hoàng vậy mà giở lại trò cũ, cũng muốn đưa một người khác vào con đường vô tình vô tâm, mà người đó lại là kỵ sĩ hiệu trung mình, loại chuyện này làm sao có thể được cho phép xảy ra?

"Dừng tay, Long Hoàng!" Leola rống to.

Long Hoàng nhàn nhạt cười nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng câu này của ngươi, ta liền sẽ dừng tay sao?" Hắn ngừng một chút, quay đầu hỏi Y Đa Nhân: "Vẫn chưa xong sao?"

Y Đa Nhân khẽ gật đầu, ma lực trên người vận chuyển mạnh mẽ. Lúc này Y Trụ trên sân thi đấu dần dần dừng lại tiếng kêu rên, thần sắc thống khổ trên mặt cũng giảm thiểu một chút, vô tình chậm rãi bò lên mặt của hắn, trong cảm tri của Leola, người trước mắt thật giống như đang chậm rãi biến thành một bức tượng cẩm thạch.

Mà hắn lại nghĩ không ra biện pháp giải cứu Y Trụ! Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn Y Trụ biến thành quái vật vô tình vô tâm... Không!

"Ta nhận thua! Nghe thấy chưa, ta nhận thua, mau dừng tay!"

Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là nhận thua, chỉ cần hắn thừa nhận thua, vậy thì đối với Long Hoàng mà nói, biến Y Trụ thành quái vật vô tình liền không có ý nghĩa nữa.

Toàn sân nhất thời lâm vào một vùng lặng im, trạng huống này quá ngoài dự đoán rồi, thái tử vốn xem ra tất thắng làm sao lại đột nhiên nhận thua rồi đây?

Ngoại trừ phía Long Hoàng, không có người biết Leola vì sao muốn nhận thua, thậm chí ngay cả đồng bạn của chính Leola cũng bởi vì nghe không thấy Long Hoàng nói chuyện, mà không thể biết được chân tướng xác thiết, chỉ là loáng thoáng đều đoán được có liên quan tới Y Trụ đi.

Lúc Leola nói ra lời nhận thua, mới đột ngột nhớ tới trận thi đấu này không chỉ là thuộc về mình mà thôi, còn có những đồng bạn kiên quyết dứt khoát đi theo hắn. Hắn không khỏi nghiêng đầu qua nhìn hướng Bạch Thiên, thử ở trên mặt hắn tìm đến biểu tình bất mãn.

"Làm sao vậy?" Bạch Thiên lại lộ ra dáng vẻ không rõ nội tình, hoàn toàn không hiểu Leola vì sao sau khi nhận thua, nhìn chằm chằm vào hắn.

"Xin lỗi, tôi... nhận thua rồi." Leola có chút ảo não, hắn nên thương lượng với Bạch Thiên hoặc Keisy trước. Nói không chừng hai người sẽ có cách giải quyết khác tốt hơn, mình trước giờ không giỏi nghĩ biện pháp.

Bạch Thiên lại cho hắn một nụ cười tín nhiệm: "Đừng lo, cậu nhất định có lý do không thể không nhận thua đi, nếu là như thế, vậy cũng chỉ đành nhận thua thôi."

Đại khái là nhìn thấy thần sắc có chút sa sút của Leola, Bạch Thiên vừa lại tiếp tục an ủi: "Không sao. Còn có hai trận thi đấu đây, nhất định sẽ thắng. Không vấn đề."

Nghe thấy lời của Bạch Thiên nói, Leola không khỏi nhìn hướng người thi đấu hai trận khác —- đám người Keisy, chỉ thấy Keisy đang dùng ánh mắt khinh thường hung hãn nhất lịch sử trừng mình, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng răng cọ xát.

Sau khi Leola lộ ra biểu tình áy náy với Keisy, đột nhiên bị Bạch Thiên kéo một cái, hắn kỳ quái quay đầu nhìn, lại thấy Bạch Thiên đang chỉ về hướng Long Hoàng. Leola lúc này mới chú ý đến, Long Hoàng đã đứng dậy, đang ưu nhã đi về phía hắn, dưới lòng Leola lập tức nổi lên cảnh giới, thậm chí hơi nghiêng thân thể, che chắn cả người Bạch Thiên, nhưng Bạch Thiên lại không để cho một mình Leola đứng ở phía trước, cũng tiến lên một bước, kiên quyết dứt khoát đứng ở bên cạnh Leola.

Leola có chút kinh ngạc nhìn Bạch Thiên, người sau lại lộ ra nụ cười nồng đậm, nụ cười này minh xác nói cho Leola, hắn đừng hòng ném đồng bạn ở phía sau, một mình chắn ở phía trước.

Leola mặc dù có chút lo lắng Long Hoàng sẽ âm thầm động tay động chân gì, nhưng trong lòng cũng hiểu, cố chấp của Bạch Thiên thế nhưng là một đặc sắc lớn của hắn, muốn thuyết phục hắn... đó thế nhưng là chuyện ngay cả Keisy cũng sẽ oai oái kêu la "tuyệt đối không làm". Cho nên, hắn cũng chỉ có thể mặc cho Bạch Thiên đứng ở bên cạnh, huống chi, người đang đối kháng đáng lẽ là phụ thân của mình, cho dù là Leola cũng không khỏi có chút dao động tâm tình, có đồng bạn cố chấp lương thiện như Bạch Thiên ở bên cạnh, đích xác cũng khiến tâm trí hắn càng thêm kiên quyết trầm ổn.

Long Hoàng rốt cuộc đi tới trước mặt hai người, thoải mái vẫy tay nói: "Cảm ơn đã nhường, hài tử."

Ánh mắt của Leola siết lại, thấp giọng nói: "Buông tha Y Trụ."

Long Hoàng khẽ cười cười, chậm rãi tới gần Leola, ở bên tai hắn thờ ơ trả lời: "Đương nhiên, hai trận tiếp đến là ma pháp chiến và Long tộc tranh đấu, Y Trụ đã không còn giá trị lợi dụng rồi, trả cho ngươi có hề gì."

"Lại có thể vì một kỵ sĩ mà từ bỏ đại cục, hài tử, ngươi cũng thật là quá không chín chắn rồi." Long Hoàng nói xong, hơi lùi về sau một chút, sau khi kéo giãn cự ly, hắn tuyên bố với mọi người: "Trận tiếp theo sẽ là đấu ma pháp, thi đấu sẽ triển khai sau nửa giờ nữa."

Không cần Long Hoàng nhắc nhở, tự Leola cũng biết hành động này có bao nhiêu ngu xuẩn, đây là trận đấu duy nhất bản thân hắn có thể tham dự, thậm chí có thể nói là trận phải thắng mới đúng, nhưng, hắn lại tự mình vứt bỏ trận thi đấu này. Đây biểu thị hai trận thi đấu sau đều phải đạt được thắng lợi, bọn họ mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Trước hết đừng nói tới ma pháp chiến, chỉ là Long tộc tranh đấu... Bảo Lợi Long tuy là Thần Thánh Bạch Long tộc mạnh nhất, nhưng nó vẫn chỉ là đứa trẻ, không khả năng đánh thắng Mirrodin rồng thành niên...

Leola đã bắt đầu hoài nghi, thi đấu có cần thiết phải tiếp tục hay không? Khi hắn từ bỏ trận thi đấu của mình, có phải là đại biểu đã từ bỏ tất cả?

Bạch Thiên nhìn thấy thần sắc càng ngày càng sa sút ảo não của Leola, vốn định an ủi khích lệ hắn, nhưng đám người Keisy không biết đã lên lôi đài từ lúc nào, Keisy vỗ vỗ vai của Bạch Thiên. Nháy mắt ra hiệu về một hướng khác, Bạch Thiên kỳ quái nhìn qua, mới phát hiện Y Trụ không biết từ lúc nào dưới dìu đỡ của anh trai Y Vũ, đã chậm rãi đi về phía Leola.

Nhìn thấy tình huống này, Bạch Thiên cũng tạm thời bỏ đi ý nghĩ an ủi Leola, cùng đồng bạn lặng lẽ chờ đợi sự tình phát triển, trong lòng mọi người đều có cách nhìn lạc quan đối với màn trước mắt.

Nào biết, Y Trụ sau khi đi đến trước mặt Leola, vậy mà lạnh lùng nói: "Long Hoàng nói đúng. Ngài quá không chín chắn rồi, thái tử điện hạ! Kỵ sĩ trực thuộc là vì để trợ giúp ngài mà tồn tại, nếu như trái lại liên lụy ngài, đó đối với kỵ sĩ mà nói, là sỉ nhục còn muốn nghiêm trọng hơn so với mất đi sinh mạng!"

Leola đột nhiên cứng đờ, dù hắn có chuẩn bị tâm lý sẽ bị trách mắng làm sao, cũng không ngờ đến người trách mắng hắn vậy mà không phải đồng bạn của mình, nhưng là kỵ sĩ hắn đã cứu...

"Ê ê, cái gã này ngươi có hiểu rõ trạng huống hay không hả? Anh ta là vì cứu ngươi đó! Ngươi hẳn sẽ không cho rằng Long Hoàng thật sự sẽ không hại ngươi đi?"

Keisy tức đến kêu hét quang quác lên, một trận vốn thắng chắc lại đã thua. Đây đã đủ khiến người bốc lửa rồi, mà cái gã hại bọn họ thua lại có thể còn mắng Leola một câu không chín chắn, thật tức chết người đi được! Keisy tức đến suýt nữa ngay cả thánh hỏa cầu cũng sắp ném qua mấy chục phát, may là Mai Nam thấy tình huống không ổn, vội vàng kéo giữ Keisy không buông. Nếu không Y Trụ vừa mới thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Long Hoàng, liền muốn bị Keisy nổ thành một đống mảnh vụn rồi.

Y Trụ chậm rãi đẩy anh trai ra, cố gắng đứng thẳng thân thể, hành lễ tiết kỵ sĩ với Leola, đồng thời nói: "Xin ngài phải cố gắng cho tốt, trở thành vương giả hợp quy cách."

Leola nghi hoặc nhìn Y Trụ. Hắn thực sự không hiểu ý nghĩa hành động này của Y Trụ. Nhưng Y Trụ cũng không giải thích thêm nhiều, sau khi làm xong lễ tiết kỵ sĩ, tay chân của hắn cũng chống giữ không nổi, thân thể bất ổn ngã sang bên cạnh, may là Y Vũ kịp thời đỡ lấy hắn. Sau khi sâu sắc nhìn thái tử một cái, Y Trụ dưới dìu đỡ của anh trai, chậm rãi rời khỏi lôi đài.

"Tôi không hiểu." Leola nhất thời đầu đầy sương mù, hắn đã cứu Y Trụ, Y Trụ lại mắng hắn, mắng xong vừa lại hành lễ tiết kỵ sĩ với hắn, muốn hắn cố gắng cho tốt trở thành vương giả, những hành động này đối với Leola mà nói, căn bản không thể nối liền với nhau.

"Tôi nghĩ tôi hiểu." Bạch Thiên như nghĩ tới cái gì mà nói.

Leola quay đầu nhìn hướng Bạch Thiên, trên mặt tràn ngập nghi hoặc.

Hiểu cái rắm, hắn chỉ là màu mè mà thôi... Keisy tức đến muốn hét to, nhưng Mai Nam và Thanh Thanh cứ một mực liên thủ bịt miệng của cậu, khiến lời này chỉ còn lại một đống ngữ âm mơ hồ không rõ.

"Cậu đã cứu hắn, nhưng lại bởi thế thua mất trận đấu quan trọng." Bạch Thiên nhìn bóng lưng của Y Trụ, bởi vì bước chân của Y Trụ chậm rãi, hai người đi được cũng không xa lắm, Bạch Thiên tin Y Trụ có thể nghe thấy hắn nói chuyện... hẳn là có thể đi? Bạch Thiên hít sâu một hơi, dùng mười phần phổi nói chuyện: "Hắn nhất định là vừa cảm động cậu đã cứu hắn, vừa lại ảo não mình đã làm hỏng trận đấu của cậu, hi vọng cậu sau này đừng băn khoăn hắn nữa, dù sao ý nghĩa của kỵ sĩ trực thuộc là bảo hộ cậu, mà không phải liên lụy cậu."

"Là như thế sao?" Leola có chút hoài nghi, luôn cảm thấy đây hình như không phải cách nghĩ mà Y Trụ sẽ có, có lẽ chỉ là tưởng tượng của Bạch Thiên?

Y Trụ đích xác nghe thấy lời của Bạch Thiên nói, hắn quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì. Bạch Thiên và Leola còn tưởng rằng hắn vừa lại muốn mở miệng trách mắng, không khỏi dựng thẳng thân thể, nhưng Y Trụ lại chỉ là gật đầu với bọn họ, sau đó tiếp tục đi khỏi.

"Hắn vậy là ý gì?" Bạch Thiên có chút mù mờ.

Mặc dù Bạch Thiên không hiểu, nhưng lần này Leola lại hiểu rồi, hắn nhàn nhạt cười: "Ý của hắn là, cậu nói đúng."

"Huh? Là như thế sao?" Bạch Thiên có chút ngạc nhiên.

Keisy không kiên nhẫn vùng khỏi bịt miệng thần công của Mai Nam và Thanh Thanh, bực mình nói: "Đương nhiên là như thế, hai người đều là đồng tộc, ngôn ngữ đương nhiên cùng chung rồi!"

"Đồng tộc?" Mai Nam kỳ quái hỏi ngược lại.

Keisy đảo mắt khinh khỉnh: "Tộc băng khối đấy!"

"Leola đại ca bây giờ không phải băng khối nữa đâu, anh ấy biết cười rồi đấy! Hơn nữa còn thường thường nói chuyện đó!" Thanh Thanh lớn tiếng kháng nghị.

"Vậy ư, Leola, anh lại có thể biết nói chuyện rồi kìa! Còn biết cười đây! Thật là quá thần kỳ rồi." Keisy dùng giọng điệu mỉa mai nói.

"Đúng thế, Leola đại ca tiến bộ thật là nhiều." Thanh Thanh trái lại không nghe ra giọng điệu mỉa mai của Keisy, chỉ là đơn thuần rất cao hứng Leola không còn băng lãnh như trước kia nữa.

Keisy dùng sức vùi mặt vào trong lòng bàn tay, bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải đã quá hiểu con nhỏ Thanh Thanh này, vẫn tưởng rằng cô ta là đang trào phúng Leola mất!"

Mai Nam cũng cười khổ.

Nhưng, hàm nghĩa của"trào phúng" loại ngôn ngữ cấp cao này vẫn không phải điều mà kẻ mới học cảm tình như Leola có thể phát giác, hắn chỉ là cười hưởng ứng Thanh Thanh: "Cảm ơn, tôi sẽ càng tiến bộ."

"Uh, Leola đại ca phải cố lên!" Thanh Thanh nghiêm túc cổ động cho Leola.

"Mọi người đều phải cố lên nhé." Bạch Thiên cũng cười xán lạn như mặt trời.

Keisy nhìn ba người hòa thuận vui vẻ, lộ ra dáng vẻ tươi cười ngốc nghếch với nhau, chỉ có quay đầu vẻ mặt đau khổ hỏi Mai Nam: "Mai Nam, tôi bắt đầu hoài nghi, không bình thường rốt cuộc là chúng ta hay là bọn họ?"

"Là toàn bộ đều không bình thường." Mai Nam nghiêm túc trả lời.

Nghe thấy trả lời này, Keisy lập tức lộ ra biểu tình hung ác, vừa bạt mạng chọc vào ngực của Mai Nam, vừa chất vấn: "Này, anh nói bọn họ không bình thường thì cũng thôi, lại có thể kéo cả tôi xuống nước... tôi rốt cuộc không bình thường chỗ nào? Anh nói rõ cho tôi!"

Mai Nam ủy khuất bảo vệ ngực: "Chúng ta đã thua trận thi đấu đầu tiên, trận thi đấu tiếp theo nửa giờ nữa là bắt đầu rồi, còn là ma pháp chiến mà chúng ta phải thượng trận, chúng ta lại còn ở chỗ này đùa giỡn... Làm sao cũng không tính là bình thường đi?"

Hiện trường lặng im mấy giây, Keisy nổ ra tiếng kêu rên đầu tiên: "AHH, chúng ta sắp phải thượng trận rồi! Trời ơi! Không biết Long Hoàng lại sẽ giở kế ma quỷ gì!"

"Tôi không muốn thượng trận đâu!"

Keisy vội vàng muốn bỏ chạy, đáng tiếc Mai Nam đã dự liệu trước một bước, vòng bảo hộ sớm đã vững vàng bao trùm ở bốn phương tám hướng, Keisy mới chạy chưa tới mấy bước, cả mặt liền đâm thẳng vào vòng bảo hộ trong suốt, mặt mũi dán thành mặt phẳng, sau đó chậm rãi trượt xuống...

"Bạch Thiên." Mai Nam không biết từ đâu biến ra sợi dây thừng, chỉ vào dây thừng, rồi lại chỉ vào Keisy.

Bạch Thiên gật đầu không chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top