Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 4 - Chương 1

Chương 1: Bỏ nhà ra đi

"Không có hô hấp?"

Nghe thấy lời của Keisy, đầu óc của mọi người đều vận chuyển không kịp, chỉ có ngơ ngẩn nhìn Leola nằm trên mặt đất, giống như đang ngủ, chỉ có Barbarise ra sức đẩy Keisy đi, túm lấy cổ tay của Leola, kiểm tra mạch đập, tùy theo sắc mặt càng ngày càng trầm của Barbarise, lòng của mọi người cũng trầm xuống theo.

"Hắn còn sống."

Một câu nói nới lỏng tâm tình của mọi người, Barbarise tuy nói như thế, nhưng sắc mặt lại không có chuyển biến tốt, sau khi bỏ tay của Leola xuống, Barbarise vắt não, bạt mạng suy nghĩ: "Quái lạ, quái lạ, thương thế của Leola cũng không nặng, vì sao mạch đập lại càng ngày càng yếu, cứ tiếp tục thế này, Leola trong vòng mười phút liền có thể về trời rồi."

"Làm sao có thể!" Thanh Thanh hoảng đến hét lên, sau đó cúi xuống bạt mạng lắc lư thân thể của Leola, nhưng Leola lại không có một chút phản ứng, lúc này Thanh Thanh rốt cuộc sợ đến bật khóc, vừa gào khóc, vừa gọi Leola đại ca mau tỉnh lại.

Bảo Lợi Long cũng nhào lên người Leola, Bảo Lợi Long có tâm linh cảm ứng với Leola căn bản không cần bắt mạch, kiểm tra hô hấp, liền có thể biết Leola đã là sinh mệnh suy tàn rồi, Bảo Lợi Long cũng chỉ có thể giống như Thanh Thanh, bạt mạng lay Leola kêu khóc: "Papa, papa mau tỉnh lại, papa nói sẽ không rời khỏi Bảo Lợi Long, papa không thể gạt người!"

"Sớm biết vậy tôi đã nên tu trì dũ thuật, ít nhất đối với Leola cũng sẽ có một chút trợ giúp." Bạch Thiên ủ rũ cúi đầu, vô cùng ảo não mình không học trì dũ thuật.

Keisy lại ngơ ngác nhìn Leola, gần như không dám tin lẩm nhẩm: "Tôi luôn cho rằng gã này là không biết chết, đệ nhất sát thủ làm sao có thể bị xử lý dễ dàng như thế?"

Trong phòng người thì ngơ ngác, người thì kêu khóc, mọi người vậy mà đều nghĩ không ra lấy nửa cái biện pháp, duy chỉ có kỵ sĩ vân bạc Phỉ Nhĩ bảo trì lãnh tĩnh, kéo Thanh Thanh và Bảo Lợi Long ra, mà Bảo Lợi Long không chịu rời khỏi papa lộ ra một hàm răng trắng uy hiếp Phỉ Nhĩ, Phỉ Nhĩ thấp giọng quát: "Tránh ra hết! Đừng cản trở ta cứu người!"

Thanh Thanh sau khi ngẩn ra, vội vàng dùng sức ôm lấy Bảo Lợi Long, sau đó lùi khỏi bên cạnh Leola, hô lên: "Thanh Thanh quên mất, ca ca là kỵ sĩ hệ Quang Minh, hơn nữa trì dũ thuật rất lợi hại đây!"

Phỉ Nhĩ giơ bàn tay lên, trung tâm bàn tay phát ra ánh sáng trắng chói mắt, vẻ mặt Phỉ Nhĩ nghiêm túc đặt bàn tay vào vị trí tim trên ngực Leola, ánh sáng trắng tất cả đều trút vào trong thân thể của Leola, Phỉ Nhĩ nhắm mắt, chuyên tâm tìm kiếm nguyên nhân khiến Leola sinh mệnh suy tàn.

Tùy theo thời gian trôi qua, ánh mắt sốt ruột của mọi người tất cả đều tập trung ở trên mặt của Phỉ Nhĩ, căn cứ vào suy luận của Barbarise, Leola chỉ còn lại mười phút, nhưng từ lúc Barbarise nói, đã qua bảy tám phút rồi, Phỉ Nhĩ lại vẫn nhắm mắt, càng gay go chính là, sắc mặt của Phỉ Nhĩ càng ngày càng khó coi, trở nên tái nhợt hơn nữa mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cuối cùng, trên người của Phỉ Nhĩ tuôn ra một trận cường quang, mọi người đều bị buộc quay đầu hoặc che mắt, khi cường quang đi qua, mọi người chầm chậm mở mắt, chỉ sợ nhìn thấy "trạng thái chết" của Leola, Phỉ Nhĩ quay đầu nhìn thấy mọi người vừa che mặt vừa nhắm mắt, có chút buồn cười vừa lại bực mình nói: "Mọi người mở mắt ra đi, cậu bé này còn sống đấy."

Mọi người lúc này mới vội vàng mở mắt nhìn tình huống của Leola, mặc dù Leola vẫn như cũ không chút nhúc nhích, lại nhìn ra được ngực có hơi hơi phập phồng, không như vừa rồi giống hệt bức tượng đá cẩm thạch, Bảo Lợi Long vốn đang khóc nháo ở trong lòng Thanh Thanh cũng dần dần an tĩnh lại, nhưng vẫn đầy mặt là nước mắt, thấp giọng gọi: "Papa sẽ không chết, nhưng, nhưng papa vẫn rất không khỏe."

"Tôi cũng không có biện pháp." Trên mặt của Phỉ Nhĩ đầy vẻ yếu ớt do mới thi triển xong trì dũ thuật, chỉ có bất đắc dĩ nói: "Cậu bé này đã trúng độc rất lợi hại, lấy năng lực của tôi chỉ có thể áp chế độc tính xuống, nhưng không có biện pháp trục xuất độc, sợ rằng các cậu phải tìm người cường đại hơn để xua độc rồi, mặt khác, công hiệu của machine liệu thương đối với độc này sợ rằng không phải rất lớn, hẳn là không thể giải độc này, tôi kiến nghị các cậu có thể tìm thuật sĩ hoặc kỵ sĩ hệ Quang Minh cường đại hơn."

Lancelot! Đáy lòng của mọi người đều nghĩ đến cái người này, kỵ sĩ hệ Quang Minh cường đại hơn kỵ sĩ vân bạc, còn có ai thích hợp hơn Quang Minh kỵ sĩ Lancelot sao? Nhưng ông ta lại là người đã phong ấn võ công của Leola, gây ta thảm trạng bây giờ của Leola, đây... rốt cuộc nên làm sao mới được?

"Đi tìm Lancelot thôi, nghe đồn, cái lão đó rất quang minh chính đại, nếu là biết Leola hôn mê bất tỉnh là do một tay ông ta gây nên, ông ta hẳn là sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Keisy có chút do dự không chắc, lại vẫn không thể không kiến nghị như thế, trị liệu sư tốt hơn là không thể tìm được rồi, kỵ sĩ hệ Quang Minh tốt hơn cũng không phải chạy loạn đầy phố, cho dù tìm được rồi, ai biết có thể giải độc được không chứ, biện pháp tốt nhất chính là đi tìm Lancelot hẳn là vẫn còn ở đại lục Acalane.

"Lancelot hả, hắn không thích giao tiếp với thuật sĩ cho lắm, thật gay go, Huyết Lang vừa lại về Đại Lục Rồng rồi, hm, không còn cách nào nữa, trước tiên cứ thông báo cho Huyết Lang, rồi kêu hắn liên lạc với Lancelot." Lông mày của Barbarise xoắn thành một đoàn, hình như cảm thấy rất phiền phức.

Keisy túm lấy cổ áo của hiệu trưởng nhà mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đi thông báo cho Huyết Lang mau!"

Barbarise giật nảy mình, lẩm bẩm thật phiền toái, sau đó cầm lấy machine thông tin, đi đến một bên nói chuyện với Huyết Lang, trái tim treo cao của mọi người cuối cùng cũng buông xuống một chút, bầu không khí vốn giống như đưa tang của hiện trường cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút, mặc dù Keisy vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm sát thủ có sắc mặt tái nhợt.

"Thanh Thanh, người trẻ tuổi này rốt cuộc có quan hệ gì với em vậy? Có thể khiến Thanh Thanh em quan tâm cậu ta như thế? Đừng nói là..." Phỉ Nhĩ vừa hồi khí, vừa hoài nghi hỏi em gái bảo bối của mình, trong mắt còn mang chút ý vị bảo vệ.

"Ca ca anh đang nghĩ cái gì vậy, Leola đại ca đã có hai... không, là ba cô gái rất xinh đẹp thích rồi." Thanh Thanh vội vàng làm rõ, tránh cho anh trai nghĩ ngợi lung tung.

"Ba người?" Phỉ Nhĩ nhướn mày nói, sau đó quay đầu tỉ mỉ quan sát Leola vẫn đang hôn mê, sau đó thuận miệng nói: "Dung mạo không tệ, cấp bậc cũng không tệ, nhân phẩm thì không biết làm sao rồi, vì sao cậu ta lại mặc thuật sĩ bào?"

"Thuật sĩ bào không được sao?"

Thanh Thanh cong môi bất mãn nói, Phỉ Nhĩ lập tức phát hiện mình lại nói sai rồi, vội vàng cuống quýt lắc đầu, Phỉ Nhĩ thân là kỵ sĩ khó tránh khỏi có chút xem thường thuật sĩ, nhưng nếu em gái bảo bối của mình đang làm thuật sĩ, vậy Phỉ Nhĩ cũng chỉ đành thu ý nghĩ xem thường thuật sĩ vào sâu trong lòng, chỉ là sau khi nhìn thấy thuật sĩ bào của Leola, bất cẩn thốt ra.

"Ngươi nói cái gì? Thế này thì vui rồi!"

Barbarise đột nhiên từ trong góc nổ ra tiếng rống, mọi người nhất trí quay đầu nhìn, chỉ thấy một lão già mặc thuật sĩ bào đang khoa tay múa chân, còn lộ ra nụ cười cười trên tai họa của người khác "kiểu Keisy".

"Cái gì vui như thế vậy?" Một khuôn mặt lạnh lùng của Keisy xuất hiện trước mắt của Barbarise, cả người Barbarise cứng đờ, sau đó cố ra vẻ ho mấy tiếng.

"Không có gì đâu..." Barbarise vốn định lấp liếm cho qua, nhưng ngoại trừ Keisy, Thanh Thanh cũng gỡ mắt kính lớn xuống, đầu tóc bắt đầu tung bay cuồng loạn, mà Bạch Thiên đang lo lắng cho Leola cũng trầm mặt xuống, dưới tình thế không mạnh bằng người, Barbarise cũng không thể không liều đến cùng giải thích: "Là chuyện nhỏ thôi, Huyết Lang nói Misery không biết làm sao, lại có thể biết được Lancelot đã phong ấn võ công của Leola, hắn tức muốn chết, đã vọt tới đại lục Acalane, nghe nói là muốn tìm Lancelot tính sổ."

Lần này đổi lại Keisy khoa tay múa chân, sau đó lộ ra nụ cười trên tai họa người khác "kiểu Keisy", cuối cùng ha ha cười ầm lên: "Tốt quá rồi, hai người này tốt nhất đi làm cái ngươi chết ta sống, đến cuối cùng nhau chết vì tình, sau đó ta liền có thể giải thoát rồi!"

"Keisy, chết vì tình không phải dùng như vậy, chết vì tình là cần chàng trai và cô gái xinh đẹp, cùng nhau trải qua tình yêu gian khổ, rốt cuộc ở bên nhau vĩnh viễn trên thiên đường." Mai Nam lộ ra biểu tình vô cùng mong ngóng, sau dó biểu tình xoay chuyển trăm tám mươi độ, rất căm ghét nói: "Không có cô gái xinh đẹp tuyệt đối không coi là chết vì tình."

"Hơn nữa Keisy, nếu Lancelot thật sự cùng Misery đồng quy vu tận, vậy Leola đại ca không phải chết chắc rồi sao? Không muốn đâu! Thanh Thanh không muốn Leola đại ca chết đâu!" Thanh Thanh vừa nói, nước mắt chảy xuống miệng méo xệch vừa lại bắt đầu thút thít.

Phỉ Nhĩ vội vàng an ủi Thanh Thanh, Barbarise bắt đầu cùng Keisy khoa tay múa chân, may là, chung quy còn có Bạch Thiên vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ đại sự sống chết của Leola, hắn nghiêm túc nói với Barbarise: "Hiệu trưởng, chúng ta nhất định phải tìm được kỵ sĩ Lancelot trước Misery, mới có biện pháp cứu mạng của Leola, đồng thời cũng có thể ngăn cản một cuộc quyết đấu không lý trí xảy ra."

Barbarise vốn đang cùng Keisy khoa tay múa chân nghe thấy phát ngôn nghiêm túc như thế, thân thể đang nhảy dở chừng đột nhiên cứng đờ, lập tức xoay người lộ ra đầy mặt biểu tình "ta thật sự rất nghiêm túc", làm bộ làm tịch nói: "Cũng đúng, chúng ta mau chóng tìm Lancelot, ta nghe Huyết Lang nói, Lancelot mặc dù đã phong ấn võ công của Leola, nhưng cũng không có từ đấy trở về Đại Lục Rồng, mà là định ở lại hiệp hội kỵ sĩ của đại lục Acalane một thời gian, để quan sát biểu hiện của Leola thế nào."

"Tôi thấy ông là sợ bỏ lỡ náo nhiệt đi." Keisy thẳng thừng chọc phá.

Barbarise khẽ ho hai tiếng, vừa lại mặt dày nói với Phỉ Nhĩ: "Tiếp đến thì làm phiền anh đến hiệp hội kỵ sĩ đi thăm dò chỗ của Lancelot rồi."

Phỉ Nhĩ thoáng suy nghĩ một chút, mà em gái Thanh Thanh vừa lại ở một bên nước mắt lưng tròng mà cầu khẩn, Phỉ Nhĩ cũng chỉ có gật đầu đáp ứng, chỉ là kỳ quái hỏi: "Kỵ sĩ Lancelot vì sao muốn phong ấn đồ đệ của chính mình đây? Kẻ địch vừa rồi thì lại là ai đây?"

Mọi người tất cả đều cứng đờ, sau đó nhớ tới Phỉ Nhĩ vẫn chưa biết nguyên nhân hậu quả, Phỉ Nhĩ nhìn thấy biểu tình cứng ngắc vừa lại ngượng ngùng của mọi người, hắn không hiểu gì cả nhìn mọi người một chút, cuối cùng chuyển tầm mắt lên người em gái của mình, một đôi mắt nghi hoặc ôn hòa nhìn thấy đầu của Thanh Thanh không ngừng buông xuống rồi buông xuống, nhưng Thanh Thanh vừa không dám nói ra chân tướng, vừa rất áy náy vì lừa gạt anh trai sùng bái nhất.

"Đây là chuyện giữa tôi và sư phụ, xin anh đừng hỏi đến."

Giọng của Leola giống như mọi khi bình tĩnh mà hờ hững, lực chú ý của mọi người đều chuyển về người Leola, sát thủ đã không còn nằm ở trên đất nữa, đang có chút khó nhọc mà chống thân thể lên, nhìn thấy Leola đã tỉnh lại, mọi người đều thở phào, nhất là Bảo Lợi Long, gần như là liều chết ôm lấy papa, như thể làm như thế, Leola sẽ không ngất đi nữa.

Phỉ Nhĩ đầu tiên là sửng sốt, có chút bẽ mặt mà gãi gãi mặt, lúc này mới nói tiếp: "Nếu đã như thế, vậy thì kỵ sĩ Mặt Nạ Bạc, tôi có nghĩa vụ phải nói cho cậu, độc trên người cậu chỉ là tạm thời bị tôi áp ức lại mà thôi, cách mỗi đoạn thời gian đều tất phải áp chế lại lần nữa, nếu không độc tính một khi phát, cậu vẫn sẽ có nguy hiểm tính mạng."

Con ngươi bạc của Leola nhìn hướng Phỉ Nhĩ, Phỉ Nhĩ có chút bị ánh mắt lạnh lùng này nhìn cho đến sống lưng phát lạnh, nhưng Leola lại hơi hơi gật đầu nói: "Cảm ơn."

Keisy uể oải túm đầu tóc: "Võ công Leola bị phong ấn, thân trúng kịch độc, còn có sáu sát thủ cộng thêm một con Hắc Long đang ở sau lưng nhìn như hổ đói, lần này nếu như có thể thoát được, đó mới gọi là kỳ tích chân chính."

"Mặc kệ đi!" Keisy vẻ mặt bất chấp mọi thứ nhảy lên, chống hông vênh mặt sai khiến Leola: "Anh bây giờ trước hết đi theo bên cạnh Barbarise, để cho ông ta che đậy anh, về phần độc trong thân thể anh... dù sao cũng có Phỉ Nhĩ áp chế, tạm thời không có vấn đề lớn, chờ thi đấu học viện xong, chúng ta hẵng phiền não vấn đề của anh sau."

Barbarise mặt biến sắc, nhưng dưới sắc mặt uy hiếp của Keisy, hắn lập tức nuốt lời kháng nghị trở về trong bụng, quái lạ là, mặc dù Barbarise cũng không hiểu mình làm chi sợ một thẳng tiểu quỷ chẳng có tiếng tăm, nhưng chuông cảnh cáo vang lên không ngừng ở đáy lòng lại cứ luôn cảnh cáo hắn, chọc trời chọc đất chọc Long Hoàng chọc Mirrodin, chính là chớ đi chọc một tên tiểu nhân đê tiện bụng dạ đầy gian trá, nhất là tên tiểu nhân đê tiện đó còn là Keisy, càng là chọc không được.

Phỉ Nhĩ đương nhiên không biết Keisy là tên tiểu nhân đê tiện chọc không được, chỉ là em gái bảo bối ở bên cạnh không ngừng kéo góc áo hắn, còn bạt mạng dùng công thế nước mắt lấp lánh công kích hắn, Phỉ Nhĩ dưới bất đắc dĩ, cũng chỉ có gật đầu đáp ứng làm cái máy giải độc.

Leola lại ở một bên trước sau trầm mặc không nói, đối với người vốn không thèm để ý tới bất kỳ chuyện gì như hắn, lúc lặng lẽ nghe lời của Keisy, đột nhiên nhận ra mình có lẽ đã làm một nhân vật chưa từng nghĩ tới, một cái gánh nặng, hơn nữa còn là cái gánh nặng sẽ dẫn tới sát khí ngập trời, nghĩ đến đây, Leola không nhịn được ôm chặt Bảo Lợi Long ở trong lòng, nghĩ đến vừa rồi Bảo Lợi Long toàn thân đẫm máu, thậm chí suýt nữa khiến nó bị chôn theo hắn.

Ánh mắt của Leola buồn bã, nhàn nhạt nói: "Có lẽ tôi rời khỏi sẽ tốt hơn."

"Đừng có nói bậy!"

Mai Nam đột nhiên rống giận, mọi người không bị lời của Leola hù dọa, trái lại bị Mai Nam khác với bình thường dọa sợ, Mai Nam ra sức bắt lấy vai của Leola, nghiêm khắc gào lên: "Cậu có biết hoàn cảnh bây giờ của cậu là cái gì không? Cậu đã tự thể nghiệm sự lợi hại của Lục Đại Sát Thủ, cậu tưởng rằng người mất hết võ công như cậu có thể ứng phó? Cậu một khi đi khỏi, tám phần sẽ không còn mạng nữa, cậu có từng nghĩ đến nếu cậu chết rồi, Bảo Lợi Long phải làm sao đây? Còn có mỗi một người quan tâm cậu sẽ có bao nhiêu thương tâm không?"

Leola trong lòng sửng sốt, nghiêng đầu qua, không muốn đối mặt với chất vấn của Mai Nam, chỉ là nhàn nhạt nói: "Tôi và các cậu quen biết không sâu, các cậu sẽ quên tôi thôi."

Nghe thấy lời này, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, mà Mai Nam mặt tái xanh không chút do dự vung một quyền về phía sát thủ, Leola có chút ngỡ ngàng nhìn Mai Nam vung quyền về phía hắn, mặc dù không phải tránh không được, nhưng Leola lại không có một chút xíu né tránh, trực tiếp bị quyền này đánh vào, khóe miệng của sát thủ chảy xuống tia máu, nhưng vẫn không có quay đầu qua đối diện với Mai Nam đang phẫn nộ.

Sắc mặt của Keisy trầm trọng, lại không thể không mở miệng nhắc nhở: "Mai Nam... tay của anh đang phun máu."

Mặt của Mai Nam co giựt một cái, cuối cùng không nhịn nổi ôm tay phải kêu rên, Keisy không chút đồng cảm ra sức đẩy Mai Nam ra, hai tay chống hông, nguy hiểm nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống sát thủ ngồi trên mặt đất: "Tôi mặc kệ anh đang nghĩ cái gì, dù sao anh cũng phải ngoan ngoãn ở bên cạnh Barbarise cho tôi, một bước cũng không được rời khỏi!"

Ánh mắt của Leola buồn bã, hơi gật đầu với Keisy, Keisy lại một chút cũng không có nhận được cảm giác an tâm của lời hứa, cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt ảm đạm của sát thủ, thử từ bên trong con ngươi màu bạc nhìn được trong lòng sát thủ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hi vọng gã này sẽ không làm ra chuyện tự tìm cái chết gì đó... Keisy nhíu chặt mày, chỉ có thể dựa vào cái ý định để Barbarise giám sát chặt Leola này, khiến Keisy vô cùng vô cùng không yên tâm.

◊◊◊◊

Mình... sẽ liên lụy đến người khác sao?

Mặc dù mắt của Leola là đang nhìn đám người Keisy đang thi đấu trên sân, nhưng lại chẳng hề để tâm vào tình huống thi đấu, ý nghĩ sẽ liên lụy người khác cứ luôn luẩn quẩn trong lòng của Leola.

Leola không nhịn được ôm chặt Bảo Lợi Long trong lòng, đúng lúc chạm vào vết thương bị Hoa Hồng Đen gây thương tích trên người Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long đau đến khẽ hét lên, Leola đang ngẩn ngơ bị tiếng hét này đánh thức, lúc này mới nhíu mày nhìn về phía Bảo Lợi Long, trong tay áo của Bảo Lợi Long chảy ra máu màu lam, trong lòng Leola cả kinh, kéo áo trẻ con màu vàng nhạt của Bảo Lợi Long lên, vừa nhìn lúc này mới phát hiện khắp nơi trên người Bảo Lợi Long đều là vết thương, ngay cả trị liệu cũng không có, có một số còn đang rỉ máu, trên thân thể nhỏ bé của trẻ con năm tuổi tràn ngập vết roi, máu màu lam, thoạt nhìn thật là thê thảm.

"Không có ai giúp ngươi trị liệu sao?" Trong lòng Leola lại là kinh hoảng.

Bảo Lợi Long giơ bàn tay nhỏ, đầu lưỡi màu hồng vươn ra, liếm liếm vết thương chảy máu rồi nói: "Bảo Lợi Long muốn cứu papa, mới không muốn trị liệu đây, Bảo Lợi Long liếm liếm là không đau nữa."

Leola nhíu chặt mày, vươn tay đặt lên một vết thương trên cánh tay Bảo Lợi Long, chuyên tâm nhất trí thi triển trì dũ thuật, ánh sáng trắng yếu ớt từ trong tay của Leola phát ra, lại kém xa ánh sáng trì dũ của Lancelot hay Phỉ Nhĩ, sau khi Leola nghiêm túc dùng trì dũ thuật rất lâu, lấy tay ra khỏi cánh tay của Bảo Lợi Long, trên cánh tay trắng mập vẫn như cũ là một vết thương dữ tợn đang rỉ máu, gần như không có gì thay đổi.

Leola lặng đi nhìn vết thương đó, ngay cả một vết thương hắn cũng không thể trị liệu tốt, đáy lòng của Leola tràn ngập cảm giác thất bại, không biết mình rốt cuộc nên làm sao, mới có thể khiến trì dũ thuật tiến bộ hơn.

"Papa xem kìa, Keisy lại làm biếng rồi."

Bảo Lợi Long nhìn trận đấu nhìn đến kích động, còn trèo lên bàn gào lớn về phía giữa sân thi đấu, âm thanh lớn đến ngay cả Keisy đang thi đấu ở giữa sân cũng lườm mắt qua, mà khán giả xung quanh thì nhất trí ném ánh mắt tới, không ít người liên thanh la lên đáng yêu quá, mà Barbarise ngồi bên cạnh xem thi đấu kiêm làm vệ sĩ thì cực kỳ hoảng hốt, vội vàng thấp giọng nói với Leola: "Mau thừa dịp mọi người chưa chú ý đến, đem Bảo Lợi Long đi liệu thương, ngàn vạn lần đừng để người phát hiện máu của nó là màu lam."

Leola cũng gật đầu, hắn cũng không không muốn nhìn bộ dạng toàn thân là thương của Bảo Lợi Long nữa, hắn bế Bảo Lợi Long lên liền muốn đi về phía phòng liệu thương, về phần trận đấu, Leola chỉ cảm giác mình ở đây cũng sẽ không có bất cứ hữu ích nào đối với đám người Keisy, mình ở lại hay không cũng không có gì khác biệt.

"Chờ một chút!" Barbarise đột nhiên có chút căng thẳng kéo Leola lại: "Lát nữa hẵng đi cũng được, đợi ta xem xong trận đấu đã."

"Tôi tự mình đi." Leola mặt vô biểu tình nói.

Barbarise rất muốn để cho Leola tự mình đi, chẳng qua nghĩ đến cảnh cáo của người nào đó, Barbarise có chút vùng vẫy nói: "Nhưng... Keisy và Thanh Thanh kêu ta bảo hộ ngươi cho tốt, nếu không sẽ tặng ta một cái "lỗ đen"."

Mặc dù rất hoài nghi Barbarise thật sự sẽ sợ đám người Keisy sao? Chẳng qua Leola vẫn là thay Barbarise tìm cái lý do: "Dọc đường rất náo nhiệt, tôi sẽ không sao."

"Nói cũng phải, từ đây đến phòng trị liệu không xa, trong phòng trị liệu phần nhiều là học sinh bị thương, sát thủ hẳn là không đến nỗi to gan như thế chứ?" Barbarise lẩm bẩm, sau đó nhìn thấy Thanh Thanh điều khiển trang giáp thiên sứ, bắn rớt trang giáp của đội địch, Barbarise lập tức nhảy lên hét lớn, còn điên cuồng phe phẩy cờ viện của học viện thuật sĩ.

"Tôi đi đây."

Leola nói xong, cũng mặc kệ Barbarise có nghe thấy hay không, tự mình bế Bảo Lợi Long đến phòng trị liệu, trước khi đi, Leola ngừng bước chân, quay đầu nhìn mọi người trên sân thi đấu đang chiến đấu hăng hái, Bạch Thiên vĩnh viễn đều là nghiêm túc và tràn ngập ý chí chiến đấu như thế, cách điều khiển chiến cơ xuất thần nhập hóa của Thanh Thanh khiến Leola rốt cuộc cũng hiểu lợi hại của trang giáp, Mai Nam luôn luôn ở thời cơ thích hợp nhất phát ra vòng bảo hộ để bảo hộ đồng bạn, Keisy... mặc dù ngay từ đầu trận đấu, cậu ta ngồi xổm ở bên cạnh Mai Nam hóng gió, chẳng qua Leola biết, súng của Keisy sớm đã mở nguồn, ngón tay cũng vẫn luôn móc ở trên cò súng, nếu như Bạch Thiên ở phía trước hay trạng huống của Thanh Thanh có nguy hiểm, vậy khẳng định sẽ có rất nhiều phát hỏa cầu phóng ra giải vây.

Sự ăn ý của bốn người này thật là tốt! Leola đột nhiên phát hiện mình vậy mà có chút ngưỡng mộ, đồng thời cũng hiểu được, có lẽ bọn họ căn bản không cần mình... Keisy đang hóng gió trên sân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Leola, nhe răng cười với hắn còn làm điệu bộ Yeah, nhìn thấy bộ dạng của Keisy, Leola vậy mà mỉm cười, đúng là xưa nay chưa từng thấy, sau khi cười gật đầu với Keisy, bế Bảo Lợi Long xoay người rời khỏi.

"Gã này làm trò quỷ gì vậy?" Keisy trên sân bị mỉm cười này dọa cho đến sởn tóc gáy, lần đầu tiên nhìn thấy sát thủ có mỉm cười ấm áp như thế, nhưng trong lòng Keisy lại có từng đợt hoài nghi, cậu cứ luôn cảm thấy mỉm cười của Leola hình như có chút hàm ý gì ở bên trong...

"Ui da!"

Mai Nam vạn phần kinh hoảng nhìn Keisy trên đầu xịt ra hai tia máu, lắp ba lắp bắp xin lỗi: "Keisy... xin, xin lỗi, tôi tưởng cái mảnh trang giáp kia cậu hẳn là có thể tránh được..."

Cả người Keisy nằm bò hình chữ 大 trên mặt đất, chỉ rầu rĩ truyền ra một câu: "Thì ra mỉm cười của Leola là mỉm cười bị nguyền rủa."

Leola sớm đã đi xa hồn nhiên không biết mình vừa rồi đã tặng một cái mỉm cười nguyền rủa cho Keisy, chỉ là ôm chặt Bảo Lợi Long, vội vã đi về phía phòng liệu thương, Bảo Lợi Long lại kỳ quái hô lên: "Papa, Keisy vẫn chưa có đánh xong mà, Bảo Lợi Long muốn xem đánh nhau."

"Chữa lành vết thương trước." Leola đơn giản nói xong, do dự một chút rồi hỏi: "Bảo Lợi Long, có biện pháp nào cắt đứt tâm linh cảm ứng giữa hai chúng ta không?"

Bảo Lợi Long lộ ra biểu tình mê hoặc nhìn Leola, không vui cong miệng nói: "Papa không muốn nói chuyện với Bảo Lợi Long sao?"

Leola có chút nghẹn lời: "Chỉ là hỏi thôi."

"Oh." Bảo Lợi Long ngây thơ trả lời: "Papa chỉ cần bao vẩy rồng trên cánh tay lại, Bảo Lợi Long liền không thể nói chuyện với papa nữa."

Leola sau khi gật đầu, ngẩng đầu nhìn một cánh cửa lớn mở rộng, bên cạnh cửa gỗ treo ba chữ lớn <phòng liệu thương>, cả gian phòng vô cùng ồn ào, không ngừng có người bị thương ra ra vào vào, còn chảy máu tươi đầy đất, trong phòng thậm chí còn nằm đầy học sinh bị thương của các viện, tiếng rên rỉ không dứt bên tai, mà mười cỗ machine liệu thương bên trong thì ngâm đầy học sinh với đủ loại thương thế, học sinh thương thế không nặng gần như là vừa ngâm vào, liền lại bị lôi ra, để cho học sinh phía sau tiếp tục dùng machine.

Leola không quá thiện trường giao tiếp với người khác, đứng ngơ ngác ở cửa, thỉnh thoảng bị người chen tới chen lui, Leola thử muốn tiến vào phòng liệu thương, lại cứ luôn đạp phải người bị thương trên mặt đất, dưới đau đớn chửi rủa đầy miệng của người bị thương, Leola đành lùi trở lại cửa, cả người tay chân luống cuống đứng ở cửa, vừa lại lo lắng cho thương thế của Bảo Lợi Long.

"Papa của Bảo Bảo?"

Jasmine vốn đang giúp chăm sóc người bị thương đầy trên đất, để người có thương thế nặng hơn ưu tiên sử dụng machine, đồng thời băng bó vết thương cho học sinh bị thương nhẹ, trong lúc Jasmine bận đến tối tăm trời đất, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bế một đứa bé cũng quen thuộc như thế, đang đứng ở cửa một cách vụng về, trên mặt vốn vô biểu tình của người quen thuộc đó tràn ngập lúng túng.

Leola nghe thấy âm thanh quen thuộc này, quay đầu nhìn hướng Jasmine, cô dùng mấy bước chân mau lẹ nhảy đến trước mặt Leola, còn thuận tay tiếp lấy Bảo Lợi Long, sau khi ra sức hôn mấy cái lên khuôn mặt trứng ngỗng của Bảo Lợi Long, Jasmine chớp mắt vui vẻ hỏi: "Leola, anh là tới tìm tôi sao?"

Nhìn thấy Leola thành thật lắc đầu, mà Jasmine thì thở dài một cách khoa trương: "Biết là không phải mà! Được rồi, anh bị thương rồi sao? Thấy anh vẫn có thể tự mình đi lại, hẳn là không phải trọng thương chứ?"

"Không phải tôi bị thương, là Bảo Lợi Long bị thương." Leola trực tiếp nói.

Jasmine kinh ngạc nhìn hướng Bảo Lợi Long, mới nhìn thấy trên hai bàn tay nhỏ lộ ra ở bên ngoài tay áo của Bảo Lợi Long quả nhiên có mấy vết xước, Jasmine lập tức vội vàng bế Bảo Lợi Long lao đến machine liệu thương, trên đường vang lên rất nhiều tiếng kêu "Ui da, đầu của tôi", "Tay! Tay của tôi." "Á! ... của tôi... của tôi..."

Jasmine một cước đá văng gã đáng thương nào đó tay bị gãy xương, đang muốn vào machine liệu thương, sau đó cẩn thận từng ly từng tí đặt Bảo Lợi Long vào trong machine liệu thương, sau khi ấn nút trị liệu, Jasmine mới rốt cuộc thở phào, theo con đường cũ giẫm đạp trở về bên cạnh Leola, giọng điệu có chút chất vấn: "Vì sao Bảo Lợi Long lại bị thương nhiều như thế? Anh thân là papa của Bảo Bảo, đáng lẽ phải chăm sóc nó cho tốt mới đúng, làm sao có thể để nó bị thương nhiều như thế?"

Leola không thể nói rõ chân tướng sự tình cho Jasmine, chỉ có thể trầm mặc đối lại, Leola quan tâm ngẩng đầu nhìn Bảo Lợi Long, mà Bảo Lợi Long đang đùa giỡn bơi qua bơi lại trong machine liệu thương, còn áp vào thủy tinh vẫy tay với Leola, nhìn thấy cảnh này, Leola cuối cùng cũng an tâm một chút.

"Em bé đáng yêu đó làm sao lại bị thương? Anh tốt nhất thành thật nói!"

Ngay từ đầu nhìn thấy Jasmine phóng về phía Leola, Lansecy sau khi vất vả lắm mới băng bó xong bệnh nhân bên tay, mới vội vàng chạy tới, bởi vì lo lắng tình huống của em bé, Lansecy vừa mở miệng đã là ngữ khí nghiêm khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Leola, trong lòng vô cùng hoài nghi có phải là bạo lực gia đình?

"Lansecy?" Jasmine giật mình, không ngờ Lansecy sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện.

Leola hơi quay mặt đi, không muốn đối diện khuôn mặt chỉ trích đó, đây sẽ khiến hắn nhớ tới cố nhân, nhưng trong trả lời lại không khỏi mang theo tự trách: "Bởi vì tôi."

"Tôi còn cho rằng anh ít nhất là một người cha tốt, nhưng anh lại có thể nhẫn tâm khiến con của mình bị thương? Anh căn bản không xứng làm cha của nó!" Lansecy khó có thể tin la lớn, đồng thời dùng sức đẩy Leola, suýt nữa đẩy ngã Leola người mất hết võ công xuống đất.

Jasmine vội vàng đỡ Leola, lo lắng nói với Lansecy: "Lansecy, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, Leola rất yêu Bảo Lợi Long, điều này tôi có thể đảm bảo."

Lansecy mặt tái xanh nhìn Leola, trong lòng cô không tin cái tên thuật sĩ vô năng này một chút nào, vì sao Jasmine lại cố chấp tin tưởng tên thuật sĩ này, Lansecy không tán đồng thiên vị của bạn, đồng thời cũng lo lắng cho Bảo Lợi Long, bất mãn lạnh lùng nhìn Leola một cái, sau đó Lansecy đi đến trước machine liệu thương ngâm Bảo Lợi Long, ngón tay thon dài ấn ấn trên màn hình, muốn biết thương thế của Bảo Lợi Long thế nào.

Vừa nhìn, Lansecy đầu tiên là sửng sốt, sau đó khó có thể nhìn chữ trên màn hình hiện ra, không ngừng lặp đi lặp lại: "Trọng thương? Trọng thương? Một đứa trẻ năm tuổi làm sao có thể tới nỗi trọng thương?"

Nghe thấy lời của Lansecy, Jasmine cũng cả kinh, vọt đến trước machine liệu thương, hai chữ trọng thương thật lớn trên màn hình như nặng nề đánh vào trong lòng Jasmine, Jasmine hoảng loạn ngẩng đầu nhìn tình huống của Bảo Lợi Long... "Oái! Bảo Bảo nhóc làm gì dán mặt lên kính, dọa chết tôi rồi."

Bảo Lợi Long dán cả mặt lên kính, mặt mũi dồn đến vặn vẹo, vừa nhìn thấy bộ dạng giật mình vuốt vuốt ngực của Jasmine, liền vui vẻ cười khanh khách, sau đó tiếp tục bơi trong machine liệu thương một cách không còn gì vui hơn.

Jasmine lộ ra biểu tình kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Bảo Lợi Long có lực hoạt động kinh người, lại cúi đầu nhìn hai chữ trọng thương trên màn hình, hoàn toàn không có cách nào liên tiếp hai tình huống này lại với nhau, Jasmine nghi hoặc gãi mặt, bắt đầu nghĩ rốt cuộc là machine bị hỏng rồi, hay là Bảo Lợi Long có vấn đề... không, hay là lực chịu đau của Bảo Lợi Long quá cao cường.

Nhưng, Lansecy thế nhưng không có lạc quan như Jasmine, nhìn thấy Bảo Lợi Long lại có thể bị trọng thương, Lansecy chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận dâng lên trong lòng, tay đập mạnh vào màn hình, Lansecy lạnh lùng nói với Leola: "Tôi không biết anh làm sao nhẫn tâm như thế, khiến Bảo Bảo bị thương nặng đến như vậy, trước khi anh chưa hối lỗi, tôi và Jasmine sẽ không trả Bảo Bảo cho anh."

Leola vừa định trả lời Lansecy, tỏ ý mình sẽ không để Bảo Lợi Long bị thương nữa, nhưng nhớ tới mình bây giờ mất hết võ công, căn bản không có năng lực tuân thủ lời hứa này, Leola miệng vừa mới mở nhưng rồi ngậm lại, bộ dạng áy náy vừa lại bất lực của hắn trái lại càng chọc giận Lansecy, cô gần như lạnh buốt nói: "Tôi và Jasmine sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Bảo, anh tự xét lại mình cho tốt đi, đợi đến khi anh có đủ ý thức trách nhiệm, hẵng đến đón Bảo Bảo về."

"Phụt ha ha, thật không hổ là học sinh của học viện Acalane, lại có thể là một ông bố trẻ không chịu trách nhiệm.

Y Vũ dựa ở bên cửa, ngoài miệng còn cười mỉa, bên cạnh đương nhiên không thể thiếu Y Trụ với khuôn mặt lạnh, Y Vũ vừa nhìn thấy Lansecy, mắt tỏa sáng mạnh, không ngừng trên dưới đánh giá vóc người lả lướt và khuôn mặt mỹ lệ của Lansecy, khiến cho Lansecy đã rất phẫn nộ bị nhìn đến càng nộ khí ngút trời.

Thủy Long kỵ sĩ Y Trụ bên cạnh lại hoài nghi nhìn Leola, cảm thấy Leola so với lần trước gặp mặt hình như có khác biệt rất lớn, nhưng dưới đánh giá kỹ càng, lại vừa hình như không có gì thay đổi, Y Trụ nhíu mày: "Cảm giác uy hiếp của ngươi biến mất rồi."

Leola có chút kinh ngạc, không ngờ kỵ sĩ này lại có thể nhìn ra hắn có chỗ khác nhau, nhưng Leola đương nhiên sẽ không nói chân tướng cho cái người xa lạ Y Trụ này, hắn lạnh nhạt nghiêng đầu đi, coi như là trả lời vấn đề của Y Trụ.

"Phế vật!" Y Vũ khinh miệt hừ một tiếng.

Jasmine rốt cuộc không nhịn được, không thể chịu đựng người khác khinh thường Leola, cô nổi lên lửa giận, rút kiếm khỏi vỏ, cả người Jasmine chắn ở phía trước Leola, lấy tư thái bảo hộ nói: "Không được nói anh ấy như thế, Leola có ưu điểm riêng của mình."

Còn chưa đợi được phản ứng của Y Vũ, Lansecy đã khó có thể tin la lên với bạn tốt: "Jasmine! Chuyện đến nước này, cậu còn bênh vực tên thuật sĩ kia, cậu chẳng lẽ không nhìn thấy hắn làm cho Bảo Bảo đến trọng thương sao?"

Jasmine nghe thấy Lansecy nói như thế, trong lòng cũng vạn phần sốt ruột, mặc dù Jasmine tuyệt đối không tin thương của Bảo Lợi Long là do Leola đánh, nhưng không biết chân tướng sự tình rốt cuộc là thế nào, cô cũng không thể giải thích với Lansecy, cô chỉ đành nhìn hướng Leola ở phía sau như cầu cứu, đồng thời sốt ruột nói: "Leola, anh mau giải thích với mọi người thương của Bảo Bảo là làm sao có."

Lansecy mặt căng cứng, ánh mắt không tín nhiệm bắn thẳng về phía Leola, nhưng nể tình bạn tốt Jasmine, Lansecy cũng lẳng lặng chờ đợi giải thích của Leola.

Giải thích? Hắn làm sao có thể giải thích, một khi giải thích rồi, thân phận chân thực của Mặt Nạ Bạc còn giấu được sao? Có nỗi khổ nói không được, lòng của Leola giống như bị cả thùng nước chanh dội vào, chua xót trong lồng ngực không chỗ nào phát tiết.

Mắt thấy sắc mặt của Leola càng ngày càng khó coi, mà bạn tốt Jasmine thì lại ở bên cạnh ra sức kéo góc áo của lansecy, Lansecy mềm lòng, cuối cùng cũng là dùng giọng ôn hòa một chút khuyên bảo: "Leola, anh đừng tiếp tục sai lầm nữa, ngẫm lại cái gì là tốt nhất đối với Bảo Bảo, anh xem xem Bảo Bảo trong machine đáng yêu như thế vừa lại thích anh như thế, anh nỡ để cho nó lại bị thương nữa sao?"

Leola ngẩng đầu nhìn bộ dạng vui sướng bơi lội trong machine của Bảo Lợi Long, trong lòng không khỏi hồi tưởng tình huống vừa rồi Bảo Lợi Long bị sát thủ ném vào góc tường như miếng giẻ, Leola theo thói quen nhìn hướng khuôn mặt của Anse hỏi: "Cô cảm thấy tôi sai rồi sao? Tôi không nên ở lại đây, liên lụy Bảo Lợi Long, có lẽ còn sẽ liên lụy rất nhiều người."

Lansecy chẳng hiểu ra sao đối với câu hỏi của Leola, nhưng những lời vừa rồi cũng không giống tuyên bố hối lỗi, Lansecy chỉ trả lời cái câu mà cô nghe hiểu được: "Anh đương nhiên sai rồi, nếu biết sai thì mau sửa đổi, bù đắp cho tốt sai lầm của mình, ngàn vạn lần đừng mắc lỗi nữa."

Leola giống như nhìn thấy Anse đang tỉ mỉ căn dặn với hắn, nói cho hắn cái gì là đúng mà cái gì là sai, giống như trước kia, Leola gật đầu, chưa từng hoài nghi lời của Anse, Leola tự mình đi đến trước machine liệu thương, tay phủ lên thủy tinh trong suốt, mà Bảo Lợi Long cũng vui thích dán bàn tay nhỏ bé của mình lên thủy tinh, cùng tay của Leola chỉ ngăn cách bởi một tấm kính.

Bảo Lợi Long, ngươi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh Jasmine, Leola dùng tâm tinh cảm ứng nói.

Vì sao? Papa vừa lại muốn đi đâu rồi? Bảo Lợi Long vô cùng bất mãn cong miệng lên, thân thể nho nhỏ dán toàn bộ lên kính, giống như muốn từ trong thủy tinh chen ra, nhào vào trong lòng Leola.

Ngươi ở lại bên cạnh Jasmine. Leola bỏ xuống câu này, mặc kệ Bảo Lợi Long sau lưng tức giận đấm đá mạnh lên thủy tinh của machine liệu thương, bóng lưng tịch liêu của Leola tự mình đi ra khỏi phòng liệu thương.

"Chờ một chút, Leola!" Jasmine vội vàng lên tiếng ngăn cản Leola rời khỏi, cô tuyệt đối không tin thương trên người Bảo Lợi Long là do Leola đánh, Leola vì sao không chịu giải thích đây? Hơn nữa Leola của hôm nay rất kỳ quái, luôn có loại cảm giác bi thương? Jasmine âm thầm suy đoán, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, cô không thể để cho Leola cứ như thế rời khỏi.

Nghe thấy kêu gọi của Jasmine, bước chân của Leola khựng lại, hơi nghiêng đầu qua nói: "Bảo Lợi Long thì làm phiền cô rồi."

Lời Jasmine muốn hỏi toàn bộ nghẹn ở trong cổ họng, chỉ có thể nhìn bóng lưng có vẻ rất hiu quạnh của Leola, đi ra khỏi phòng liệu thương, mà tiếng nước ào ào sau lưng khiến Jasmine và Lansecy đều không thể không quay đầu coi sóc Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long trong machine liệu thương bạt mạng bơi loạn, đập mạnh vào thủy tinh, muốn phóng ra đi tìm Leola, Jasmine vội vàng ấm giọng khuyên Bảo Lợi Long, nhưng chính cô lại cũng không nhịn được quay đầu nhìn một chút, cửa phòng liệu thương lại đã không còn tung tích của chàng trai mắt bạc nữa.

Papa của Bảo Bảo, anh vì sao có cảm giác bi thương như thế đây? Jasmine lo lắng ở đáy lòng lặng lẽ hỏi.

◊◊◊◊

Không thể liên lụy bất cứ người nào nữa. Leola một mình đi ra khỏi sân thi đấu của giải đấu học viện, đúng lúc nghe thấy Phỉ Nhĩ lớn tiếng nói ra tuyên bố học viện Acalane chiến thắng, Leola dường như vừa lại nghe thấy tiếng cười ngạo mạn kia của Keisy, Mai Nam nhất định là khuôn mặt cười khổ, mà Thanh Thanh cùng lắm là thẹn thùng tiếp nhận khen thưởng, mặc dù Leola quen biết Bạch Thiên không sâu, nhưng cũng biết Bạch Thiên vĩnh viễn là dáng vẻ tràn ngập ý chí chiến đấu.

Leola sớm đã quyết định, tuyệt đối không thể để cho bốn người này và Bảo Lợi Long bởi vì hắn, mà lâm vào trong nguy cơ bị sát thủ giết chết, cho nên biện pháp giải quyết duy nhất, chính là rời khỏi của hắn, Leola nghĩ đến Bảo Lợi Long, vươn tay xé một mảnh vải của trường bào, vén tay áo trái lên, một miếng vẩy rồng màu trắng lộ ra phía trên, Leola quấn chặt vải lên vẩy rồng, không để cho Bảo Lợi Long có mảy may cơ hội cảm ứng được chỗ của hắn.

Đối mặt với đường phố lạnh tanh vắng vẻ bên ngoài, Leola quay đầu nhìn sân thi đấu náo nhiệt một lần cuối cùng: "Tạm biệt, mọi người."

◊◊◊◊

Một bàn tay phải chỉ có ngón tay thon dài khẽ nhặt lên mảnh vỡ lóe theo ánh sáng màu bạc trên mặt đất, sau đó đặt lên lòng bàn tay trái, trên bàn tay đã có sẵn mấy mảnh vỡ, mảnh vỡ xắp xếp xong có thể lờ mờ nhìn ra hình dạng ban đầu, đó là một bộ mặt nạ màu bạc.

Người đàn ông mặc thuật sĩ bào hai màu trắng đen cuối cùng cũng nhặt lên hết mọi mảnh vỡ của mặt nạ, hắn đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, ánh sáng phản chiếu của tấm kính khiến người không nhìn được mắt của hắn, nhưng mép miệng của hắn lại nổi lên mỉm cười nhàn nhạt, mấy câu chú ngữ thần bí từ môi của người đàn ông tràn ra, chú ngữ vậy mà hóa thành từng tia sáng bạc chảy lên trên mặt nạ bạc, sau khi lấp đầy khe nứt, một cái mặt nạ bạc hoàn chỉnh không hư tổn liền lặng lẽ nằm ở trên bàn tay của người đàn ông.

"Lancelot, dám động vào đồ của ta, còn có đồ chơi của ta, thế nhưng là rất nguy hiểm đấy." Khóe miệng người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng nứt ra mỉm cười càng ngày càng lớn, lộ ra răng nanh dày nhọn, giống như một con hồ ly lông vàng đang vận sức chờ phát động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top